Chương 74: Con đường sau khi đoạt giải (1)
*Trong truyện, tác giả dựa trên các giải thưởng phim có thật để đặt tên các giải thưởng trong truyện, các bạn khỏi thắc mắc giải gì nhé.
Đề cử cuối tháng bảy, chính thức bình chọn cuối tháng tám.
Ngay khi bình chọn trên liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng* tới nam diễn viên xuất sắc nhất, Lục Vân Khai nhờ vào《 Kẻ góa vợ 》, vinh dự nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất!
Bắt đầu được đề cử từ tháng bảy, cuối cùng giải thưởng lần này cũng thuộc về cậu, có thể nói kéo theo nội tâm của muôn vàn người trong nước, cả một lớp cao tầng công ty quản lý Chúng Tinh của Lục Vân Khai, cho tới group fan của Lục Vân Khai phân bố đại giang Nam Bắc.
Trên lý trí mà nói, mọi người đều biết tiến vào liên hoan phim quốc tế hạng A không dễ dàng —— tính cạnh tranh của loại thi đua phim điện ảnh quốc tế long trọng này, có thể nói là hội tụ các tuyển thủ hàng đầu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nhiều nước, nếu nói dễ dàng vậy thì thật sự không hề dễ dàng. Phim《 Kẻ góa vợ 》giành được đề cử, lúc tin tức này truyền ra, người quản lý đã chấn động một phen —— dẫu sao《 Kẻ góa vợ 》tiến vào không phải là phim nhựa hay nhất cũng không phải là kịch bản hay nhất, mà là đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất!
Lục Vân Khai là ai?
... Dĩ nhiên cho dù không có bộ phim 《 Kẻ góa vợ 》này, không có cái tên đạo diễn Từ Trung Kỳ này, Lục Vân Khai cũng là một tiểu thiên vương thế hệ mới được chú ý trong thời gian gần đây, chỉ cần là nhân vật trong giới, thông thường đều nghe thấy cái tên này.
Không sai, Lục Vân Khai trước mắt mà nói, là một diễn viên có thực lực, rất có nhân khí.
Nhưng diễn viên này không phải đã đạt đến nước có thể giành được giải thưởng trong cuộc thi liên hoan phim quốc tế hạng A?
... Tin tức này tới quá đột ngột, mọi người trước tiên phải đi phân tích tại liệu một chút, mở group thảo luận chuyên đề được không!
Tiếp đó lại không chờ được bọn họ thảo luận ra kết quả.
Giải thưởng công bố rồi.
《 Kẻ góa vợ 》do Lục Vân Khai đóng nam chính, chiến thắng phim nhựa 《3600″》của nước Pháp và phim nhựa《 Hoa anh đào núi Phú Sĩ 》của Nhật Bản, vinh quang giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất!
Trong khoảnh khắc giải thưởng công bố, lúc Lục Vân Khai còn chưa đi lên sân khấu nhận giải, tin tức đã truyền về trong nước, kéo theo vui mừng và náo động cả nước.
Là vui mừng cho diễn viên của mình, là đắc chí vì thần tượng của mình, thậm chí cũng có người không thể tin tưởng, cảm thấy hôm nay là ngày Cá tháng tư ——
Nhưng cho dù nói thế nào, hiện tại Lục Vân Khai đã cùng với đạo diễn và người quản lý tới liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng, ôm chầm lấy nhau nhận lời chúc mừng, sau đó đi theo ánh sáng đèn hướng lên sân khấu nhận giải.
Ánh đèn soi rõ khuôn mặt cậu trước ống kính.
Chiếc cúp do người trao giải trao tặng mà cậu cầm trong tay phát sáng lấp lánh.
khóe mắt của cậu cũng đồng thời lóe sáng lấp lánh.
Trong thời khắc này, cậu đã đăng quang ngôi vương dưới sự quan sát của mọi người toàn thế giới.
Mà năm đó gần hai mươi ba tuổi, còn có một khuôn mặt thanh niên quá trẻ.
Sau liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng chính là giải Kim Hổ ở trong nước, lúc này đề cử của giải Kim Hổ cũng gần công bố rồi,《 Kẻ góa vợ 》xếp hạng mấy đề cử, từ biên kịch xuất sắc nhất tới đạo diễn xuất sắc nhất lại tới nam diễn viên xuất sắc nhất, xem như là một lần thu hoạch lớn trên đề cử, thậm chí không cần chờ tới khi chính thức bình chọn, cái mũ lớn ảnh đế của Lục vân Khai trên liên hoan phim quốc tế, thì cho dù là quần chúng bình thường, cũng có thể dùng đầu gối khẳng định được chờ tới khi chính thức bình chọn,《 Kẻ góa vợ 》tất nhiên, chí ít, có thể giành được 1-2 giải thưởng.
Mà sau giải Kim Hổ còn có một giải Kim Nhân ở Hương Đô,,《 Kẻ góa vợ 》cũng đã báo danh bên này rồi, dù sao cũng chắc chắn vào chung kết, còn như lại sẽ thu hoạch được thứ hạng gì à...
Dĩ nhiên những việc này đều là sau đó.
Lục Vân Khai hiện tại, đang ngồi trong căn nhà do công ty mua cho cậu —— phòng ở của cậu trước đây gần giống như của Giang Hưng, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một buồng tắm, chỉ một mình một người thì có rộng rãi, mà lại thường xuyên ra ngoài, hở một chút liền đóng cửa huấn luyện nửa năm, lại quay phim quay phim nửa năm gì đó, cho nên đối với nhà cửa vẫn luôn không có yêu cầu gì cả, trong công ty mặc dụ nhìn nhân khí đi lên của Lục Vân Khai, có từng đề nghị muốn đổi, nhưng bản thân Lục Vân Khai không đuổi theo sự yên ổn lắm, công ty dĩ nhiên liền theo đó kéo xuống, dù sao chủ nhà cũng không dư dả gì, có thể tiết kiệm một khoản thêm một khoản mà.
Nhưng hiện tại Lục Vân Khai là ảnh đế trên quốc tế rồi.
Đây tuyệt đối có thể gọi là kẻ nghèo hèn một giây biến thành cao phú soái!
Cho nên Lục Vân Khai từ liên hoan phim quốc tế trở về, vừa về liền phát hiện phòng thuê của mình biến thành biệt thự ba tầng, có vườn hoa có bể bơi, còn có hình thức phục vụ trực tiếp khách sạn năm sao!
Lục Vân Khai: "..."
Sau đó cậu liền thản nhiên ở lại.
Đến lúc cậu ở đây ba ngày, sau khi đem bể bơi, vườn hoa, tủ rượu, bồn tắm massage, rạp chiếu phim gia đình v.v... chà đạp qua một lượt, Trương Phương, người quản lý của cậu cũng cầm một chồng lớn kịch bản, đại ngôn đến cửa.
Lục Vân Khai nghe Trương Phương ở bên cạnh đọc cho mình nghe những kịch bản và đại ngôn ấy.
Trước tiên cậu tốn hao mươi phút lột vỏ một khay đậu phộng, sau đó dùng tay vê đậu phộng, mở miệng, ngẩng đầu lên, ném từng hạt từng hạt lên không sau đó dùng miệng đón lấy!
Trương Phương: ''...''
Thực ra Trương Phương vẫn tương đối bình tĩnh.
Vẫn câu nói ấy, minh tinh có một ngày từ tiểu trong suốt hot lên, kéo thành hai năm tám vạn* thực sự không được quá nhiều.
*二五八万 - hai năm tám vạn: xuất phát từ chơi mạt chược. Hai năm tám là "tướng", nếu không có hai năm tám "tướng" thì không thể thắng được
Công tâm mà nói, Lục Vân Khai rất tốt.
Cứ như vừa nãy, Lục Vân Khai ăn đậu phộng cũng là tự mình bóc, không đùn đẩy tới trước mặt Trương Phương khiến anh bốc cho —— còn quăng từng hạt từng hạt lên không sau đó dùng miếng đón gì đó, cái này sớm đã là thói quen rồi, lúc mới đầu chính là tính khí trẻ con gì đó thế này, tóm lại là thói quen thành tự nhiên thì phải... ==.
Với lại Lục Vân Khai bây giờ trở thành ảnh đế rồi, Chúng Tinh là công ty lớn không sai, nhưng trong nước có bao nhiêu nghệ sĩ quốc tế lên chức ảnh đế? Nam nữ cộng lại tính toán có đủ mười người chưa? Hơn nữa mỗi người đều ở trong ngành nghề dốc sức hơn hai mươi năm, đủ loại phương diện đều phát triển đều phát triển rất thành thục, tự bản thân đã kéo ra một chuỗi lợi ích, phạm vi này không phải ai đều có khả năng tiến vào —— đâu có như Lục Vân Khai? Nổi tiếng quá nhanh quá đột ngột, tương đương với một cái vỏ rỗng, nhưng trong cái vỏ rỗng này mà lại có kho báu mạ vàng lấp lánh ai cũng nhìn thấy được, cũng không lạ khi hàng loạt người quản lý hàng đầu, mũi nhọn ở công ty bên kia đều muốn tiếp quản Lục Vân Khai, vì thế nó thật sự là một bộ máy tính toán minh tranh ám đấu...
Trương Phương ở bên cạnh nhìn thực ra rất khó chịu.
Dẫu sao cũng là diễn viên của mình một tay dẫn dắt, mới đầu cũng là tự mình liếc mắt liền vừa lòng với viên ngọc trong đá, sau đó thực sự tỏa ánh hào quang rực rỡ, liền lăn tới anh bị người khác trộm đào rồi, nói tới cũng xót xa...
Nhưng Trương Phương không có thực lực, cũng không có ly do cự tuyệt.
Việc của mình tự mình biết.
Như kiểu người Lục Vân Khai, chỉ cần cho cậu ấy cơ hội, ở trong tay người nào, cậu ấy đều có thể xuất đầu —— mình hồi ấy không phải cũng vì một điểm tài năng đặc biệt này xem trọng đối phương hay sao?
Mà trong ba năm này, mình có từng làm cái gì không phải do Lục Vân Khai tranh thủ được, mà là anh vất vả tốn sức thay Lục Vân Khai tranh thủ được?
... Cũng thật sự không có.
Dẫn dắt Lục Vân Khai quá bớt lo.
Chỉ cần xách người này đi ra một vòng, lúc trở về, chén trong tay liền đầy rồi.
Trương Phương tự nhận không phải một người có tâm tiến thủ, nhưng anh thực sự vẫn không tiến thủ được như thành tựu của Lục Vân Khai đạt được hiện tại.
Lúc này nếu như Lục Vân Khai muốn đi, muốn đổi người quản lý, Trương Phương một chút cũng không khó hiểu.
Người hướng nơi cao, nước chảy chỗ thấp, quy luật tự nhiên.
Nhưng chờ công ty bên kia đấu đá được một thời gian, lãnh đạo công ty nói bóng gió hỏi Lục Vân Khai muốn đổi người quản lý hay không, Lục Vân Khai liền hỏi thẳng lại - ''Vì sao phải đổi, Trương Phương không phải vẫn làm rất tốt sao''.
Lần này, người trong công ty đợt đó đã đấu đá túi bụi lọt thẳng xuống tình thế khó xử, ít nhất chín mươi phần trăm đều ngừng công kích xấu hổ đầy mặt.
Chờ khi Trương Phương gián tiếp từ trong công ty thu được một chút tin tức nội tình, biết thái độ Lục Vân Khai rõ ràng bảo vệ anh, một người đàn ông trưởng thành lúc đó liền có chút muốn khóc.
Anh nghĩ bụng mai sau cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần Lục Vân Khai không sa thải anh, anh liền vững tâm phải cùng một chỗ với Lục Vân Khai.
Cho nên bây giờ, Trương Phương rất yên lặng, vô cùng bình tĩnh còn đặc biệt nhã nhặn khuyên nhủ Lục Vân Khai: ''Cẩn thận chút, nếu nghẹn cổ làm sao?''
Âm giọng này đặc! Biệt! Ôn! Nhu!
Sau khi lọt vào tai của Lục Vân Khai, một cơn đau nghẹn giữa ngực, còn thật sự bị một hạt đậu phộng làm nghẹn cổ.
Cậu lập tức cúi đầu xuống ho dữ dội, Trương Phương bên kia cũng vội vàng từ trên ghế đứng lên vừa rót nước cho Lục Vân Khai vừa vỗ lưng Lục Vân Khai, nỗ lực nửa ngày mới khạc được hạt đậu ra.
Lục Vân Khai nghĩ lại còn sợ, xoa xoa cổ họng, thử thử hắng giọng, phát hiện giọng nói quả nhiên vì lần giày vò này mà hơi khàn, liền nghe Trương Phương ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách nói: ''May mà cậu không phải hát, nếu không thì cổ họng này phải làm sao chứ!''
Lục Vân Khai: ''...'' - Nổi cả da gà.
Cậu trấn tĩnh một chút, cảm thấy bây giờ mình có quả thực có chút chịu không nổi thái độ của người quản lý, liền chủ động xuất kích nói: ''Anh vừa mới nói cái đại ngôn đồng hồ đeo tay ấy?''
Nói về công việc, Trương Phương lại khôi phục trạng thái bình thường, anh nghĩ bụng hóa ra Lục Vân Khai vẫn đang nghe nha, trên miệng nói: ''Đó là thương hiệu con của một nhãn hiệu hàng đầu, chủ yếu đánh vào những người trẻ tuổi, nhưng đồng hồ làm rất chuyên nghiệp, vốn nó chính là một loại biểu tượng của cơ thể, lại đi trên con đường tuổi trẻ, cũng là một loại xa xỉ phẩm, tương đối phù hợp với địa vị của cậu hiện tại. Hơn nữa phí đại diện của bọn họ cũng rất có thành ý, là một năm tám trăm vạn, nếu như muốn tranh thủ nữa, tôi cảm thấy vẫn có thể tranh thủ thêm một chút nữa...''
Lục Vân Khai gật gật đầu sao cũng được.
Trương Phương lại nói: ''Còn có gần nhất cậu tính diễn loại phim gì? Tôi đã sàng lọc ra phần lớn, căn bản đều là bom tấn đạo diễn nổi tiếng —— "
''Gần đây muốn nghỉ ngơi.'' - Lục Vân Khai cắt ngang đối phương.
Trương Phương: ''...''
''Có phim ngắn gì tương đối thú vị hay không?'' - Lục Vân Khai hỏi.
''Cái này...'' - Trương Phương hơi ngẩn ra một chút, cái này tương đối ít phổ biến, nhưng anh hơi suy nghĩ chút, thật sự có - ''Hình như là một biên kịch gửi bản thảo qua. Bộ phận biên kịch của công ty xét duyệt qua, cảm thấy cũng có phần thú vị, liền lưu lại, lúc ấy tôi khẽ liếc qua...''
Anh nói dùng máy vi tính của Lục Vân Khai kết nối hệ thống mạng của công ty mình, từ trong đó lấy ra phần tài liệu này.
Phần kịch bản ngắn ấy từ đầu tới đuôi cũng chỉ hơn một nghìn chữ.
Là phim ngắn song nam chủ, tên là 《 Cuộc sống xem là gì 》
Hình ảnh đầu tiên ở phần mở đầu, chính là nam chính từ trên vách núi nhảy xuống, sau đó bắt đầu hồi tưởng, trong hồi tưởng xuất hiện dấu vết nhỏ giọt của quá khứ, trong đó hình ảnh cảnh diễn đối thủ của một nam chính khác chiếm phần lớn nhất.
Kịch bản không dài, chuyện xem xong cũng chỉ năm phút.
Phản ứng đầu tiên của Lục Vân Khai khi xem xong kịch bản chính là: ''Cái này cũng có chút thú vị.''
Trương Phương không thể không nhắc nhở: ''Loại phim ngắn này... Căn bản không cho cậu thêm giá trị. Thông thường đều là biểu diễn hữu nghị.
Lục Vân Khai không cho là đúng: ''Em lại không thiếu tiền.''
Trương Phương thoáng cạn lời, chủ yếu là Lục Vân Khai thực sự cũng không nói sai.
Lục Vân Khai xem kịch bản một lúc, đột nhiên nói: ''Nè, đây chính là một cái kịch bản?''
''Đúng?''
''Chưa có người đầu tư?''
''Đúng?''
''Cũng chính là nói không có đạo diễn, không có người sản xuất, không có người đầu tư —— cũng không có hai nam chính hở?'' - Lục Vân Khai hỏi.
''Phải...''
''Vậy chính là nói, chỉ cần em mua lại kịch bản này, vậy em đều có thể tự mình làm tất cả?'' - Lục Vân Khai hỏi ra câu hỏi then chốt!
Trương Phương lúc này lại thoáng ngẩn ra, nhưng anh nhanh chóng hồi thần: Diễn xuất tốt có thể đạo diễn, bây giờ trong giới giải trí này cũng là xu thế lớn, Lục Vân Khai muốn chơi một chút cũng không phải việc gì lạ, sau đó anh nói: ''Việc này không sao cả, mua kịch bản ngắn này theo giá thị trường là năm nghìn. Trọng tâm là ở hậu kỳ quay phim, nhưng mà nếu hai mươi phút, đốt tiền nữa cũng đốt không đến đâu...'' - Anh nói cũng chưa nói xong, liền nhìn thấy Lục Vân Khai đã móc di động ra bấm nối máy, sau đó cực kỳ vui vẻ nói: ''Giang ca!''
Trương Phương ngậm miệng, nghe thấy đầu kia điện thoại rầm rì truyền tới chút âm thanh, cũng không biết là vì duyên cớ quá mức lờ mờ hay không, nghe giọng ấy vậy mà lại rất ôn nhu.
Lục Vân Khai bên này đã nói rồi: ''Dạ, phải, là có một việc muốn thương lượng với anh! Bên này em rất thích một kịch bản phim ngắn, đúng, loại khoảng hai mươi phút, rất giống bài kiểm tra tính cách á, em xem cũng cảm thấy có chút hứng thú, nói về một người đàn ông trung niên Loser, bắt đầu từ trên vách núi cao nhảy xuống, lúc hồi tưởng cả đời mình, mới phát hiện cấp trên mà mình vẫn luôn hâm mộ đố kị vì tưởng là người chiến thắng nhân sinh, cũng có thể từ trong nhiều chi tiết nhỏ thấy được đối phương chẳng hề hạnh phúc...'' - Cậu vừa đem tình tiết kịch bản đơn giản nói một chút, sau đó hói Giang hưng - ''Giang ca, anh có hứng thú diễn người cấp trên được hâm mộ đố kị hay không?''
Lúc cậu hỏi ra câu này đã hưng phấn mà chuẩn bị chờ lời trả lời chấp nhận của Giang Hưng rồi!
Nhưng câu trả lời của Giang Hưng đơn giản mang ý áy náy: ''Gần đây đã đàm phán phim mới rồi, e rằng không cách nào tham gia diễn hạng mục này...''
Giống như dội một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống, Lục Vân Khai sững sờ trong thoáng chốc.
Sau đó cậu mới tìm lại giọng nói của mình: ''A, à... vậy tốt rồi, chúng ta lần sau lại hợp tác...''
Nói câu này xong, hai người lại nói mấy câu, đại khái đều là tình huống gần đây, sau đó Giang Hưng bên kia có việc, Lục Vân Khai liền cúp điện thoại.
Nét mặt người sau khi cúp điện thoại suy sụp thậm chí khiến Trương Phương bên cạnh không nỡ nhìn thẳng.
Sau đó điện thoại Lục Vân Khai lại vang lên!
Lục Vân Khai mới đầu còn tưởng là Giang Hưng gọi qua, đến lúc cậu hấp tập cầm lên liếc nhìn, phát hiện là cuộc gọi của Tiết Doanh!
... Cái này cũng thật là hai loại giá trị mong đợi không giống nhau.
Lục Vân Khai bình tĩnh một chút, sau đó nhận điện thoại nói: ''Tiểu Doanh?''
''Tìm anh ra ngoài?''
''Dĩ nhiên, anh rãnh! Gặp em sao lại không có thời gian!''
Nói xong ba câu, người bên kia điện thoại lại cúp điện thoại, Lục Vân Khai xoay mặt nhìn Trương Phương.
Trương Phương nói: ''Chỗ nào?Tôi đưa cậu đi nhé... Đúng rồi, bí mật chút đấy, địa vị cậu bây giờ nếu bị người ta nhìn thấy được hành vi thân mật với nữ ngôi sao, có thể ầm ĩ ra chuyện lớn.''
Lục Vân Khai cam chịu nói: ''Em biết, rất bí mật rồi đó, cô ấy thậm chí không qua tiệc mừng của công ty trước đó đâu.'' - Cậu nói rồi báo địa chỉ mà Tiết Doanh nói cho Trương Phương.
Trương Phương đã ở thành phố này rất lâu rồi, anh nghe thấy địa chỉ liền nghĩ, quả thực là một chỗ rất kín đáo, cũng không phản đối, liền thu dọn đồ, lại chở Lục Vân Khai thẳng đến đích.
Tiết Doanh đã chờ ở chỗ ngồi rồi.
Đây là một tiệm cà phê khuất nẻo, ánh sáng trong phòng rất lờ mờ, mỗi khoảng cách của bàn ghế thẻ lại được che đậy kín đáo bởi đủ loại trang trí, cửa gỗ di động và bình phong, quyền riêng tư của một nhóm khách được bảo vệ cực độ.
Lúc Lục Vân Khai đi vào ngồi xuống, Tiết Doanh chậm một nhịp mới đứng lên ở nụ cười với Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai cảm thấy hành động của đối phương có chút kỳ quái, nhưng cậu trước mắt đến giờ cũng chỉ có một người bạn gái, thực ra thật sự không hiểu rõ tâm tư của con gái lắm, cho nên liền lướt qua, lại thấy trên bàn của Tiết Doanh chỉ có một ly nước, lúc ngồi xuống liền nói: ''Muốn ăn chút gì hay không? Xem thực đơn thử? Ở đây có món ngon chiêu bài gì?''
Tiết Doanh nói: ''Không, không cần...''
Ngón tay của cô ở trên ly thủy tinh khẽ dùng siết lại, đầu ngón tay nhợt nhạt nổi lên một mảng đỏ hồng.
Tiếp theo, cô giống như là hạ quyết tâm gì đó, giọng nói mặc dù còn có chút thấp thỏm, nhưng trên chỉnh thế tương đối bình tĩnh mà nói: ''Lần này em gọi anh ra là có một việc muốn nói với anh.''
''Sao?''
''Chúng ta chia tay đi.''
''... Hả?''
Đề cử cuối tháng bảy, chính thức bình chọn cuối tháng tám.
Ngay khi bình chọn trên liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng* tới nam diễn viên xuất sắc nhất, Lục Vân Khai nhờ vào《 Kẻ góa vợ 》, vinh dự nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất!
Bắt đầu được đề cử từ tháng bảy, cuối cùng giải thưởng lần này cũng thuộc về cậu, có thể nói kéo theo nội tâm của muôn vàn người trong nước, cả một lớp cao tầng công ty quản lý Chúng Tinh của Lục Vân Khai, cho tới group fan của Lục Vân Khai phân bố đại giang Nam Bắc.
Trên lý trí mà nói, mọi người đều biết tiến vào liên hoan phim quốc tế hạng A không dễ dàng —— tính cạnh tranh của loại thi đua phim điện ảnh quốc tế long trọng này, có thể nói là hội tụ các tuyển thủ hàng đầu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình nhiều nước, nếu nói dễ dàng vậy thì thật sự không hề dễ dàng. Phim《 Kẻ góa vợ 》giành được đề cử, lúc tin tức này truyền ra, người quản lý đã chấn động một phen —— dẫu sao《 Kẻ góa vợ 》tiến vào không phải là phim nhựa hay nhất cũng không phải là kịch bản hay nhất, mà là đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất!
Lục Vân Khai là ai?
... Dĩ nhiên cho dù không có bộ phim 《 Kẻ góa vợ 》này, không có cái tên đạo diễn Từ Trung Kỳ này, Lục Vân Khai cũng là một tiểu thiên vương thế hệ mới được chú ý trong thời gian gần đây, chỉ cần là nhân vật trong giới, thông thường đều nghe thấy cái tên này.
Không sai, Lục Vân Khai trước mắt mà nói, là một diễn viên có thực lực, rất có nhân khí.
Nhưng diễn viên này không phải đã đạt đến nước có thể giành được giải thưởng trong cuộc thi liên hoan phim quốc tế hạng A?
... Tin tức này tới quá đột ngột, mọi người trước tiên phải đi phân tích tại liệu một chút, mở group thảo luận chuyên đề được không!
Tiếp đó lại không chờ được bọn họ thảo luận ra kết quả.
Giải thưởng công bố rồi.
《 Kẻ góa vợ 》do Lục Vân Khai đóng nam chính, chiến thắng phim nhựa 《3600″》của nước Pháp và phim nhựa《 Hoa anh đào núi Phú Sĩ 》của Nhật Bản, vinh quang giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất!
Trong khoảnh khắc giải thưởng công bố, lúc Lục Vân Khai còn chưa đi lên sân khấu nhận giải, tin tức đã truyền về trong nước, kéo theo vui mừng và náo động cả nước.
Là vui mừng cho diễn viên của mình, là đắc chí vì thần tượng của mình, thậm chí cũng có người không thể tin tưởng, cảm thấy hôm nay là ngày Cá tháng tư ——
Nhưng cho dù nói thế nào, hiện tại Lục Vân Khai đã cùng với đạo diễn và người quản lý tới liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng, ôm chầm lấy nhau nhận lời chúc mừng, sau đó đi theo ánh sáng đèn hướng lên sân khấu nhận giải.
Ánh đèn soi rõ khuôn mặt cậu trước ống kính.
Chiếc cúp do người trao giải trao tặng mà cậu cầm trong tay phát sáng lấp lánh.
khóe mắt của cậu cũng đồng thời lóe sáng lấp lánh.
Trong thời khắc này, cậu đã đăng quang ngôi vương dưới sự quan sát của mọi người toàn thế giới.
Mà năm đó gần hai mươi ba tuổi, còn có một khuôn mặt thanh niên quá trẻ.
Sau liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng chính là giải Kim Hổ ở trong nước, lúc này đề cử của giải Kim Hổ cũng gần công bố rồi,《 Kẻ góa vợ 》xếp hạng mấy đề cử, từ biên kịch xuất sắc nhất tới đạo diễn xuất sắc nhất lại tới nam diễn viên xuất sắc nhất, xem như là một lần thu hoạch lớn trên đề cử, thậm chí không cần chờ tới khi chính thức bình chọn, cái mũ lớn ảnh đế của Lục vân Khai trên liên hoan phim quốc tế, thì cho dù là quần chúng bình thường, cũng có thể dùng đầu gối khẳng định được chờ tới khi chính thức bình chọn,《 Kẻ góa vợ 》tất nhiên, chí ít, có thể giành được 1-2 giải thưởng.
Mà sau giải Kim Hổ còn có một giải Kim Nhân ở Hương Đô,,《 Kẻ góa vợ 》cũng đã báo danh bên này rồi, dù sao cũng chắc chắn vào chung kết, còn như lại sẽ thu hoạch được thứ hạng gì à...
Dĩ nhiên những việc này đều là sau đó.
Lục Vân Khai hiện tại, đang ngồi trong căn nhà do công ty mua cho cậu —— phòng ở của cậu trước đây gần giống như của Giang Hưng, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một buồng tắm, chỉ một mình một người thì có rộng rãi, mà lại thường xuyên ra ngoài, hở một chút liền đóng cửa huấn luyện nửa năm, lại quay phim quay phim nửa năm gì đó, cho nên đối với nhà cửa vẫn luôn không có yêu cầu gì cả, trong công ty mặc dụ nhìn nhân khí đi lên của Lục Vân Khai, có từng đề nghị muốn đổi, nhưng bản thân Lục Vân Khai không đuổi theo sự yên ổn lắm, công ty dĩ nhiên liền theo đó kéo xuống, dù sao chủ nhà cũng không dư dả gì, có thể tiết kiệm một khoản thêm một khoản mà.
Nhưng hiện tại Lục Vân Khai là ảnh đế trên quốc tế rồi.
Đây tuyệt đối có thể gọi là kẻ nghèo hèn một giây biến thành cao phú soái!
Cho nên Lục Vân Khai từ liên hoan phim quốc tế trở về, vừa về liền phát hiện phòng thuê của mình biến thành biệt thự ba tầng, có vườn hoa có bể bơi, còn có hình thức phục vụ trực tiếp khách sạn năm sao!
Lục Vân Khai: "..."
Sau đó cậu liền thản nhiên ở lại.
Đến lúc cậu ở đây ba ngày, sau khi đem bể bơi, vườn hoa, tủ rượu, bồn tắm massage, rạp chiếu phim gia đình v.v... chà đạp qua một lượt, Trương Phương, người quản lý của cậu cũng cầm một chồng lớn kịch bản, đại ngôn đến cửa.
Lục Vân Khai nghe Trương Phương ở bên cạnh đọc cho mình nghe những kịch bản và đại ngôn ấy.
Trước tiên cậu tốn hao mươi phút lột vỏ một khay đậu phộng, sau đó dùng tay vê đậu phộng, mở miệng, ngẩng đầu lên, ném từng hạt từng hạt lên không sau đó dùng miệng đón lấy!
Trương Phương: ''...''
Thực ra Trương Phương vẫn tương đối bình tĩnh.
Vẫn câu nói ấy, minh tinh có một ngày từ tiểu trong suốt hot lên, kéo thành hai năm tám vạn* thực sự không được quá nhiều.
*二五八万 - hai năm tám vạn: xuất phát từ chơi mạt chược. Hai năm tám là "tướng", nếu không có hai năm tám "tướng" thì không thể thắng được
Công tâm mà nói, Lục Vân Khai rất tốt.
Cứ như vừa nãy, Lục Vân Khai ăn đậu phộng cũng là tự mình bóc, không đùn đẩy tới trước mặt Trương Phương khiến anh bốc cho —— còn quăng từng hạt từng hạt lên không sau đó dùng miếng đón gì đó, cái này sớm đã là thói quen rồi, lúc mới đầu chính là tính khí trẻ con gì đó thế này, tóm lại là thói quen thành tự nhiên thì phải... ==.
Với lại Lục Vân Khai bây giờ trở thành ảnh đế rồi, Chúng Tinh là công ty lớn không sai, nhưng trong nước có bao nhiêu nghệ sĩ quốc tế lên chức ảnh đế? Nam nữ cộng lại tính toán có đủ mười người chưa? Hơn nữa mỗi người đều ở trong ngành nghề dốc sức hơn hai mươi năm, đủ loại phương diện đều phát triển đều phát triển rất thành thục, tự bản thân đã kéo ra một chuỗi lợi ích, phạm vi này không phải ai đều có khả năng tiến vào —— đâu có như Lục Vân Khai? Nổi tiếng quá nhanh quá đột ngột, tương đương với một cái vỏ rỗng, nhưng trong cái vỏ rỗng này mà lại có kho báu mạ vàng lấp lánh ai cũng nhìn thấy được, cũng không lạ khi hàng loạt người quản lý hàng đầu, mũi nhọn ở công ty bên kia đều muốn tiếp quản Lục Vân Khai, vì thế nó thật sự là một bộ máy tính toán minh tranh ám đấu...
Trương Phương ở bên cạnh nhìn thực ra rất khó chịu.
Dẫu sao cũng là diễn viên của mình một tay dẫn dắt, mới đầu cũng là tự mình liếc mắt liền vừa lòng với viên ngọc trong đá, sau đó thực sự tỏa ánh hào quang rực rỡ, liền lăn tới anh bị người khác trộm đào rồi, nói tới cũng xót xa...
Nhưng Trương Phương không có thực lực, cũng không có ly do cự tuyệt.
Việc của mình tự mình biết.
Như kiểu người Lục Vân Khai, chỉ cần cho cậu ấy cơ hội, ở trong tay người nào, cậu ấy đều có thể xuất đầu —— mình hồi ấy không phải cũng vì một điểm tài năng đặc biệt này xem trọng đối phương hay sao?
Mà trong ba năm này, mình có từng làm cái gì không phải do Lục Vân Khai tranh thủ được, mà là anh vất vả tốn sức thay Lục Vân Khai tranh thủ được?
... Cũng thật sự không có.
Dẫn dắt Lục Vân Khai quá bớt lo.
Chỉ cần xách người này đi ra một vòng, lúc trở về, chén trong tay liền đầy rồi.
Trương Phương tự nhận không phải một người có tâm tiến thủ, nhưng anh thực sự vẫn không tiến thủ được như thành tựu của Lục Vân Khai đạt được hiện tại.
Lúc này nếu như Lục Vân Khai muốn đi, muốn đổi người quản lý, Trương Phương một chút cũng không khó hiểu.
Người hướng nơi cao, nước chảy chỗ thấp, quy luật tự nhiên.
Nhưng chờ công ty bên kia đấu đá được một thời gian, lãnh đạo công ty nói bóng gió hỏi Lục Vân Khai muốn đổi người quản lý hay không, Lục Vân Khai liền hỏi thẳng lại - ''Vì sao phải đổi, Trương Phương không phải vẫn làm rất tốt sao''.
Lần này, người trong công ty đợt đó đã đấu đá túi bụi lọt thẳng xuống tình thế khó xử, ít nhất chín mươi phần trăm đều ngừng công kích xấu hổ đầy mặt.
Chờ khi Trương Phương gián tiếp từ trong công ty thu được một chút tin tức nội tình, biết thái độ Lục Vân Khai rõ ràng bảo vệ anh, một người đàn ông trưởng thành lúc đó liền có chút muốn khóc.
Anh nghĩ bụng mai sau cho dù phát sinh chuyện gì, chỉ cần Lục Vân Khai không sa thải anh, anh liền vững tâm phải cùng một chỗ với Lục Vân Khai.
Cho nên bây giờ, Trương Phương rất yên lặng, vô cùng bình tĩnh còn đặc biệt nhã nhặn khuyên nhủ Lục Vân Khai: ''Cẩn thận chút, nếu nghẹn cổ làm sao?''
Âm giọng này đặc! Biệt! Ôn! Nhu!
Sau khi lọt vào tai của Lục Vân Khai, một cơn đau nghẹn giữa ngực, còn thật sự bị một hạt đậu phộng làm nghẹn cổ.
Cậu lập tức cúi đầu xuống ho dữ dội, Trương Phương bên kia cũng vội vàng từ trên ghế đứng lên vừa rót nước cho Lục Vân Khai vừa vỗ lưng Lục Vân Khai, nỗ lực nửa ngày mới khạc được hạt đậu ra.
Lục Vân Khai nghĩ lại còn sợ, xoa xoa cổ họng, thử thử hắng giọng, phát hiện giọng nói quả nhiên vì lần giày vò này mà hơi khàn, liền nghe Trương Phương ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách nói: ''May mà cậu không phải hát, nếu không thì cổ họng này phải làm sao chứ!''
Lục Vân Khai: ''...'' - Nổi cả da gà.
Cậu trấn tĩnh một chút, cảm thấy bây giờ mình có quả thực có chút chịu không nổi thái độ của người quản lý, liền chủ động xuất kích nói: ''Anh vừa mới nói cái đại ngôn đồng hồ đeo tay ấy?''
Nói về công việc, Trương Phương lại khôi phục trạng thái bình thường, anh nghĩ bụng hóa ra Lục Vân Khai vẫn đang nghe nha, trên miệng nói: ''Đó là thương hiệu con của một nhãn hiệu hàng đầu, chủ yếu đánh vào những người trẻ tuổi, nhưng đồng hồ làm rất chuyên nghiệp, vốn nó chính là một loại biểu tượng của cơ thể, lại đi trên con đường tuổi trẻ, cũng là một loại xa xỉ phẩm, tương đối phù hợp với địa vị của cậu hiện tại. Hơn nữa phí đại diện của bọn họ cũng rất có thành ý, là một năm tám trăm vạn, nếu như muốn tranh thủ nữa, tôi cảm thấy vẫn có thể tranh thủ thêm một chút nữa...''
Lục Vân Khai gật gật đầu sao cũng được.
Trương Phương lại nói: ''Còn có gần nhất cậu tính diễn loại phim gì? Tôi đã sàng lọc ra phần lớn, căn bản đều là bom tấn đạo diễn nổi tiếng —— "
''Gần đây muốn nghỉ ngơi.'' - Lục Vân Khai cắt ngang đối phương.
Trương Phương: ''...''
''Có phim ngắn gì tương đối thú vị hay không?'' - Lục Vân Khai hỏi.
''Cái này...'' - Trương Phương hơi ngẩn ra một chút, cái này tương đối ít phổ biến, nhưng anh hơi suy nghĩ chút, thật sự có - ''Hình như là một biên kịch gửi bản thảo qua. Bộ phận biên kịch của công ty xét duyệt qua, cảm thấy cũng có phần thú vị, liền lưu lại, lúc ấy tôi khẽ liếc qua...''
Anh nói dùng máy vi tính của Lục Vân Khai kết nối hệ thống mạng của công ty mình, từ trong đó lấy ra phần tài liệu này.
Phần kịch bản ngắn ấy từ đầu tới đuôi cũng chỉ hơn một nghìn chữ.
Là phim ngắn song nam chủ, tên là 《 Cuộc sống xem là gì 》
Hình ảnh đầu tiên ở phần mở đầu, chính là nam chính từ trên vách núi nhảy xuống, sau đó bắt đầu hồi tưởng, trong hồi tưởng xuất hiện dấu vết nhỏ giọt của quá khứ, trong đó hình ảnh cảnh diễn đối thủ của một nam chính khác chiếm phần lớn nhất.
Kịch bản không dài, chuyện xem xong cũng chỉ năm phút.
Phản ứng đầu tiên của Lục Vân Khai khi xem xong kịch bản chính là: ''Cái này cũng có chút thú vị.''
Trương Phương không thể không nhắc nhở: ''Loại phim ngắn này... Căn bản không cho cậu thêm giá trị. Thông thường đều là biểu diễn hữu nghị.
Lục Vân Khai không cho là đúng: ''Em lại không thiếu tiền.''
Trương Phương thoáng cạn lời, chủ yếu là Lục Vân Khai thực sự cũng không nói sai.
Lục Vân Khai xem kịch bản một lúc, đột nhiên nói: ''Nè, đây chính là một cái kịch bản?''
''Đúng?''
''Chưa có người đầu tư?''
''Đúng?''
''Cũng chính là nói không có đạo diễn, không có người sản xuất, không có người đầu tư —— cũng không có hai nam chính hở?'' - Lục Vân Khai hỏi.
''Phải...''
''Vậy chính là nói, chỉ cần em mua lại kịch bản này, vậy em đều có thể tự mình làm tất cả?'' - Lục Vân Khai hỏi ra câu hỏi then chốt!
Trương Phương lúc này lại thoáng ngẩn ra, nhưng anh nhanh chóng hồi thần: Diễn xuất tốt có thể đạo diễn, bây giờ trong giới giải trí này cũng là xu thế lớn, Lục Vân Khai muốn chơi một chút cũng không phải việc gì lạ, sau đó anh nói: ''Việc này không sao cả, mua kịch bản ngắn này theo giá thị trường là năm nghìn. Trọng tâm là ở hậu kỳ quay phim, nhưng mà nếu hai mươi phút, đốt tiền nữa cũng đốt không đến đâu...'' - Anh nói cũng chưa nói xong, liền nhìn thấy Lục Vân Khai đã móc di động ra bấm nối máy, sau đó cực kỳ vui vẻ nói: ''Giang ca!''
Trương Phương ngậm miệng, nghe thấy đầu kia điện thoại rầm rì truyền tới chút âm thanh, cũng không biết là vì duyên cớ quá mức lờ mờ hay không, nghe giọng ấy vậy mà lại rất ôn nhu.
Lục Vân Khai bên này đã nói rồi: ''Dạ, phải, là có một việc muốn thương lượng với anh! Bên này em rất thích một kịch bản phim ngắn, đúng, loại khoảng hai mươi phút, rất giống bài kiểm tra tính cách á, em xem cũng cảm thấy có chút hứng thú, nói về một người đàn ông trung niên Loser, bắt đầu từ trên vách núi cao nhảy xuống, lúc hồi tưởng cả đời mình, mới phát hiện cấp trên mà mình vẫn luôn hâm mộ đố kị vì tưởng là người chiến thắng nhân sinh, cũng có thể từ trong nhiều chi tiết nhỏ thấy được đối phương chẳng hề hạnh phúc...'' - Cậu vừa đem tình tiết kịch bản đơn giản nói một chút, sau đó hói Giang hưng - ''Giang ca, anh có hứng thú diễn người cấp trên được hâm mộ đố kị hay không?''
Lúc cậu hỏi ra câu này đã hưng phấn mà chuẩn bị chờ lời trả lời chấp nhận của Giang Hưng rồi!
Nhưng câu trả lời của Giang Hưng đơn giản mang ý áy náy: ''Gần đây đã đàm phán phim mới rồi, e rằng không cách nào tham gia diễn hạng mục này...''
Giống như dội một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống, Lục Vân Khai sững sờ trong thoáng chốc.
Sau đó cậu mới tìm lại giọng nói của mình: ''A, à... vậy tốt rồi, chúng ta lần sau lại hợp tác...''
Nói câu này xong, hai người lại nói mấy câu, đại khái đều là tình huống gần đây, sau đó Giang Hưng bên kia có việc, Lục Vân Khai liền cúp điện thoại.
Nét mặt người sau khi cúp điện thoại suy sụp thậm chí khiến Trương Phương bên cạnh không nỡ nhìn thẳng.
Sau đó điện thoại Lục Vân Khai lại vang lên!
Lục Vân Khai mới đầu còn tưởng là Giang Hưng gọi qua, đến lúc cậu hấp tập cầm lên liếc nhìn, phát hiện là cuộc gọi của Tiết Doanh!
... Cái này cũng thật là hai loại giá trị mong đợi không giống nhau.
Lục Vân Khai bình tĩnh một chút, sau đó nhận điện thoại nói: ''Tiểu Doanh?''
''Tìm anh ra ngoài?''
''Dĩ nhiên, anh rãnh! Gặp em sao lại không có thời gian!''
Nói xong ba câu, người bên kia điện thoại lại cúp điện thoại, Lục Vân Khai xoay mặt nhìn Trương Phương.
Trương Phương nói: ''Chỗ nào?Tôi đưa cậu đi nhé... Đúng rồi, bí mật chút đấy, địa vị cậu bây giờ nếu bị người ta nhìn thấy được hành vi thân mật với nữ ngôi sao, có thể ầm ĩ ra chuyện lớn.''
Lục Vân Khai cam chịu nói: ''Em biết, rất bí mật rồi đó, cô ấy thậm chí không qua tiệc mừng của công ty trước đó đâu.'' - Cậu nói rồi báo địa chỉ mà Tiết Doanh nói cho Trương Phương.
Trương Phương đã ở thành phố này rất lâu rồi, anh nghe thấy địa chỉ liền nghĩ, quả thực là một chỗ rất kín đáo, cũng không phản đối, liền thu dọn đồ, lại chở Lục Vân Khai thẳng đến đích.
Tiết Doanh đã chờ ở chỗ ngồi rồi.
Đây là một tiệm cà phê khuất nẻo, ánh sáng trong phòng rất lờ mờ, mỗi khoảng cách của bàn ghế thẻ lại được che đậy kín đáo bởi đủ loại trang trí, cửa gỗ di động và bình phong, quyền riêng tư của một nhóm khách được bảo vệ cực độ.
Lúc Lục Vân Khai đi vào ngồi xuống, Tiết Doanh chậm một nhịp mới đứng lên ở nụ cười với Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai cảm thấy hành động của đối phương có chút kỳ quái, nhưng cậu trước mắt đến giờ cũng chỉ có một người bạn gái, thực ra thật sự không hiểu rõ tâm tư của con gái lắm, cho nên liền lướt qua, lại thấy trên bàn của Tiết Doanh chỉ có một ly nước, lúc ngồi xuống liền nói: ''Muốn ăn chút gì hay không? Xem thực đơn thử? Ở đây có món ngon chiêu bài gì?''
Tiết Doanh nói: ''Không, không cần...''
Ngón tay của cô ở trên ly thủy tinh khẽ dùng siết lại, đầu ngón tay nhợt nhạt nổi lên một mảng đỏ hồng.
Tiếp theo, cô giống như là hạ quyết tâm gì đó, giọng nói mặc dù còn có chút thấp thỏm, nhưng trên chỉnh thế tương đối bình tĩnh mà nói: ''Lần này em gọi anh ra là có một việc muốn nói với anh.''
''Sao?''
''Chúng ta chia tay đi.''
''... Hả?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất