Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 76: Cùng nhau

Trước Sau
Vấn đề này hỏi Lục Vân Khai đến ngơ ngác.

Không phải không biết trả lời thế nào, mà là câu trả lời có thể nói ra quá nhiều!

Cậu tùy tiện đưa ra ví dụ nói: ''Kịch bản này không phải cũng rất thú vị hay sao? Hơn nữa thời gian lại ngắn, ban đầu em đánh giá cao tính nghệ thuật kịch của nó, sau đó giữa chừng nghĩ mua đứt kịch bản cũng chỉ có năm nghìn đồng, giá tùy tiện ăn bữa cơm mà thôi, mua xong rồi chúng ta tự nhân hai nam chính, diễn viên khác dìm diễn viên quần chúng thì OK. Giải quyết diễn viên rồi, phương diện đạo diễn chúng ta cũng có thể tự quay nha! Việc này cũng xem như không quá khó, với lại làm diễn viên đóng phim lâu rồi, cứ có loại ý nghĩ và tự sướng muốn trở thành đạo diễn quay phim nhỉ! Em nghĩ tính toàn bộ việc này, thì chỉ một trăm vạn có thể đủ, chơi lớn một lần nhé, có thể nghỉ ngơi lại có thể hợp tác, có thể hợp tác lại có thể đạo diễn, vì sao không làm chứ?''

Câu cuối cùng vì sao không làm ấy, Lục Vân Khai nói ra vô cùng khó hiểu, ngoài ra cậu còn bổ sung nói: ''Nếu như là vấn đề thời gian, vậy cũng không sao... Bên này em có thể cân đối thời gian phối hợp với Giang ca anh, bộ phim ngắn này chiếm dụng thời gian cũng sẽ không quá nhiều, hơn nữa nếu như em tự mình quay, tiền kỳ còn phải có thời gian chuẩn bị một phen.''

Giang Hưng khẽ mắng: ''Lý do của cậu quá đầy đủ, hoàn toàn không cách nào từ chối đấy.''

''Nhưng anh vẫn từ chối rồi.'' - Lục Vân Khai kể lể.

''Phải.''- Vẻ mặt Giang Hưng nghiêm trọng.

Trong hai, ba câu nói này, Giang Hưng cũng sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình.

Nếu nói tình cảm không đủ nhiều, vậy cũng không thể xem như vậy.

Anh thực sự đã rất công nhận Lục Vân Khai, cho dù là kỹ thuật diễn hay là nhân phẩm của đối phương, hay sự tồn tại nhiều mặt của đối phương như là thần tượng hoặc là một người bạn.

Nếu nói là lo lắng bạn bè hai người vì quá gần gũi cùng nhau làm một loại công việc mà phát sinh mâu thuẫn, vậy chưa đến nỗi đó.

Nếu như nói đây là liên quan đến lợi ích kinh tế, Giang Hưng cũng không dám nói mình và đối phương nhất định sẽ không phát sinh mẫu thuẫn; nhưng đề tài của loại phim ngắn này đã xác định nó không cách nào phát sinh quá nhiều lợi ích kinh tế, sự thật giống như anh nghĩ, cũng chỉ giống như lời của Lục Vân Khai, hai người bạn tập hợp mọi người lại chơi một phen.

Vậy cuối cùng cũng chỉ có một lý do thôi.

Cho dù nói thế nào, ấn tượng và ảnh hưởng của Thiên Hoàng Lục Vân Khai cho anh trước sau đều quá lớn.

Cho dù hiện tại quan hệ của anh à đối phương đã không giống bình thường, ở trong tiềm thức, anh vẫn sẽ vô ý tránh né đối phương khi liên quan đến điện ảnh, quay phim.

Đây là bình thường.

Nhưng tới bây giờ, cũng là hoàn toàn không cần thiết.

Giang Hưng lúc này liền nói những lời của Lục Vân Khai trước đó trên đường: ''Sở dĩ tôi cự tuyệt... Có lẽ là vì chưa nhìn thấy gương mặt này của cậu?''

''Ể?'' - Lục Vân Khai.

Giang Hưng lại nói: ''Bây giờ tôi nhìn thấy cậu mời thành khẩn thế này, vậy tôi liền gắng gượng mà đáp ứng —— "

''Được!'' - Lục Vân Khai hô to một tiếng - ''Anh có gan đừng tới!''

Giang Hưng lập tức tiếp lời: ''Đại vương, quỳ cầu thu nhận!!!''

Lục Vân Khai cười xém chút lật ghế!

Đây không phải một từ hình dung!

Chỗ ngồi của cậu dù sao cũng vẫn luôn không ổn, bàn chân bên này kiểng lên từng chút từng chút, không để ý nghiêng ghế sau ba mươi độ, hai chân sau của ghế cũng xém chút trượt mất.

Lục Vân Khai vội ném thìa trong tay về trong bát, dùng khuỷu tay của mình chống bàn, chịu đựng khuôn mặt bị nước sữa bắn trúng, khẽ lộ ra nét mặt lúng túng đem ghế ổn định lại.

Sau đó cậu nhìn về Giang Hưng.

Biểu cảm cả mặt Giang Hưng chán chẳng buồn mắng ''Cậu đang đùa tôi à'' ''Thôi lười nói chuyện với cậu''.

Lục Vân Khai: ''...''

Lục Vân Khai: Với tư cách là một ảnh đế, mỗi ngày mình đều làm chuyện thật ngu ngốc không có vấn đề chứ Orz.

Có điều nếu nói thật...

Dù sao ngu ngốc tới lui cũng đã ngốc thành quen rồi đi!

Mình tin Giang ca sẽ không để ý! Lục Vân Khai nghĩ như vậy!

Sau đó cuối cùng cậu chỉnh đốn một chút trạng thái hề hước, thoát cái trở về kiểu mẫu bình thường nói: ''Vậy Giang ca, anh chính là đồng ý —— "

''Ừ, nhưng mà hai ngày tới thực sự phải bắt đầu quay phim rồi.'' - Giang Hưng nói - ''Không biết lúc nào cậu rảnh, phải phối hợp thời gian cùng nhau một chút.''

Nói rồi Giang Hưng liền lấy di động của mình ra, đem lịch trình trên đó mở ra cho Lục Vân Khai xem.

Lục Vân Khai sáp qua nhìn, mau chóng phát hiện bảng lịch trình gần đây nhất của Giang Hưng có một bộ phim mới mà gần đây bắt đầu tuyên truyền nói chuẩn bị khai máy, là một bộ phim điện ảnh kiếm hiệp, tên tạm thời là 《 Tầm ma 》.

''Bộ phim này...'' - Lục Vân Khai nhanh chóng nhớ lại một chút, không nhớ tới thứ gì có hữu dụng, cậu dứt khoát trực tiếp hỏi - ''Giang ca, anh đóng vai gì trong này, vai chính?''

''Ừ.'' - Giang Hưng thừa nhận.

''Wow! Chúc mừng!'' - Giọng của Lục Vân Khai lập tức lên cao mấy đề-xi-ben.

Giang Hưng cười nói: ''Đáp lễ scandal lần trước đây.''

''Tam giác tình yêu?'' - Lục Vân Khai lần này nhanh chóng nhớ tới.

''Ừ, nếu không thì ai tạo scandal với cô ấy?'' - Giang Hưng nói không suy nghĩ.

Anh lại nói: ''Khoảng thời gian này thì chủ yếu là thời gian quay phim tương đối không thể thay đổi, cái khác đều tự do điều chỉnh. Địa điểm quay phim lần này chính là ở bên này, sẽ hơi ổn chút, như vậy tôi chỉ có thể để trống thời gian buổi tối ra —— cậu nghĩ thế nào?'' - Anh hỏi Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai khẽ cân nhắc một chút rồi nói: ''Được, em chính là dự định trong khoảng thời gian này làm việc này cho xong! Khoảng thời gian này vừa vặn là nghỉ phép của em, em tính nghỉ ngơi khoảng hai tháng, quay phim ngắn chơi chơi gì đó, vừa đủ rồi. Nhưng chỗ các anh quay phim... Em xem thử...'' - Lục Vân Khai tìm được địa chỉ, sau đó trong chớp mắt cậu liền không nói nên lời - ''Với nhà mới của em, một cái ở Nam một cái ở Bắc, lại xe một chuyến đã hai tiếng!''

''Vậy thì ở chỗ tôi?'' - Giang Hưng nói, tay của anh vẽ lên di động của Lục Vân Khai một điểm, vẽ ra vị trí chỗ của nhà mình, vị trí vừa khéo ở giữa đoạn đường.



''Được.'' - Lục Vân Khai suy nghĩ một chút, sảng khoái gật đầu, cậu nói - ''Vậy tám giờ tối nay em qua? Hay là muộn một chút?''

Giang Hưng nghĩ chút, sau đó nói: ''Chín giờ đi, tám giờ rất có thể còn chưa làm xong việc.''

xác định hành trình rồi, hai người tạm biệt trong vui vẻ và hữu hảo, Giang Hưng đi đến phim trường, Lục Vân Khai thì về nhà ngủ một giấc.

Phim trường của《 Tầm ma 》vừa mới khai máy, đang chuẩn bị nghi thức khai máy, mặc dụ Giang Hưng bị Lục Vân Khai trì hoãn một chút, nhưng gần đây lúc anh làm việc sẽ chừa ra tương đối thời gian dư dả cho mình, cho nên vẫn thong thả tới phim trường trong thời gian đã định.

Mỗi một lần mở màn quay phim điện ảnh đã không có gì đặc biệt, sau nghi thức khai máy chính là quay phim chính thức, trong quay phim chính thức, bởi vì là phim điện ảnh kiếm hiệp, cho nên dây cáp đã sớm chuẩn bị xong, trong toàn bộ thời gian quay phim, ít nhất một phần ba thời gian là treo dây cáp bay qua bay lại, là nam chính, Giang Hưng khỏi cần nghĩ, khẳng định là một người phải treo dây cáp nhiều nhất.

Treo như vậy cả ngày, cho dù mọi người đã quen tiết tấu quay phim đều cảm thấy chịu không nổi, may mà đạo diễn cũng biết mọi người đều vất vả, khoảng sáu giờ chiều, cho dù phân cảnh dự tính còn chưa quay xong hết, cũng không giữ mọi người lại nhiều, chỉ là dặn dò mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Sau khi Giang Hưng trở về thật sự nghỉ ngơi thật tốt.

Cho nên lúc Lục Vân Khai đúng chín giờ đến gõ cửa, Giang Hưng chỉ vừa mới bò dậy từ trên giường, mắt mùi nhập nhèm đi mở cửa cho đối phương.

Anh vừa mở cửa vừa ngáp một cái, nói với người đứng ngoài cửa: ''Tới rồi?''

Lục Vân Khai: ''Dạ...'' - Đột nhiên thấy một người chưa tỉnh ngủ không quen lắm, cảm thấy mình giống như đi nhầm cửa...

Giang Hưng nói: 'Vào đi.'' - Anh cúi đầu tìm một đôi dép - ''Hê, dép...''

''Đây đây!'' - Lục Vân Khai nhìn bộ dạng mơ màng của Giang Hưng đột nhiên lo lắng tăng vọt, vội chặn ngang độn tác của Giang Hưng, tự mình với lấy dép ban ngày mau chóng xỏ vô.

''Ngồi.'' - Lục Vân Khai tìm được dép, Giang Hưng cũng không động tác thừa, liền nói với Lục Vân Khai một chữ.

Rời giường tới cửa đến giờ, người ngủ có chút mơ màng cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Anh khẽ lắc lắc đầu, vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra, liền nhìn thấy người ngồi ở trên sô-pha hai tay ôm ly, nhấp từng ngụm trà nhìn anh.

Giang Hưng vừa mới tỉnh lại nhìn thoáng cái cũng sợ ngây người: ''Chờ chút, tôi vừa mới pha trà cho cậu?''

Lục Vân Khai: ''...'' - Chừng như GET được gì đó...

Lục Vân Khai: ''Là anh pha xong bỏ vô bình giữ nhiệt, em đi phòng bếp cầm ly rót ra uống.''

Giang Hưng: ''Không phải cậu không thích uống trà sao?''

Lục Vân Khai tức thì tỉnh ngộ: ''Đúng ha, vốn là muốn rót trà cho anh uống!''

''...'' - Giang Hưng.

Trong nháy mắt liền đột nhiên cảm thấy có hai tên hề đang đùa giỡn với nhau...

Giang Hưng quyết định chỉnh đốn IQ của mình một chút, anh liếc nhìn thời gian, hơn chín giờ mười, nói: ''Vậy giờ chúng ta bắt đầu?''

''Không vội đâu'' - Lục Vân Khai nói - ''Giang ca, anh ăn cơm chưa?''

Giang Hưng lúc này đã đi tới trước bàn trà, anh khom lưng lấy từ dưới bàn trà ra một tờ giấy bán đồ ăn nhanh, giơ lên cho Lục Vân Khai, sau đó hỏi Lục Vân Khai: ''Có muốn ăn nhẹ gì đó hay không?''

Lục Vân Khai hơi chậm một nhịp rồi mới nói: ''Không muốn ăn gì, gọi chút bia ướp lanh đi.''

Vào lúc nãy Giang Hưng khom lưng, bởi vì hiện tại Giang Hưng mặc trên người áo ngủ màu vàng caro xanh, cổ áo ngủ còn chưa cài hoàn toàn vào hết, cho nên lúc Giang Hưng khom lưng, bộ áo ngủ rộng rãi này cứ tự nhiên như thế —— rũ xuống dưới.

Mà vị trí của Lục Vân Khai ngồi lại vừa khéo...

Cho nên cậu tiện thể liếc một cái, liền liếc thấy thấp thoáng đường nét cơ bắp ngực và bụng dưới của đối phương.

=.=

Quả nhiên như dự đoán, rất có nét.

Đồ ăn nhanh còn đang trên đường, hai người ngồi trên sô-pha nói chuyện.

Giang Hưng cầm một thanh socola từ trong tủ ra, vừa nói chuyện với Lục Vân Khai vừa bổ sung năng lượng.

Bọn họ trước tiên chia nhau xem kịch bản ngắn 《 Cuộc sống xem là gì 》.

《 Cuộc sống 》 mở đầu từ cảnh nhảy vực sâu của một trong những nam chính, hồi ức từ trong cảnh nhảy vực *cut* vào, dùng cảnh một người đàn ông sắp nhảy vực nhớ lại từng chút từng chút trọng yếu trong quá khứ của mình làm manh mối.

Không có cảnh người nhà chết, không có cảnh bạn gái chia tay, cũng không có cảnh thiếu tiền bị đòi nợ hoặc là bị đuổi việc.

Chỉ là một người đàn ông rất bình thường sống trong căn nhà tập thể đơn ba mươi mét vuông, mỗi ngày chín giờ đi làm, năm giờ tan tầm, có một ngày tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy cuộc sống chẳng có gì thay đổi, không chút ý nghĩa, thế là đi lên vách núi quyết định nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc nhảy từ trên vách núi xuống, vô số hồi ức hàng ngày tuôn tràn ra.

Trong đó chiếm nhiều nhất không phải cha mẹ ở một thành phố xa xôi khác, cũng không phải bạn gái đang ở một thành phố xa xôi khác như vậy, mà là sếp của người đàn ông.

Hồi ức của hắn vô cùng tỉ mỉ, quá trình chung sống của mình và sếp.

Lúc nhảy vực, trong đầu đột nhiên vô cùng tỉnh táo, đủ loại đủ dạng tình tiết nhỏ trong quá khứ không để ý, lộ ra bí mật không ai biết của sếp nam ở bên ngoài coi như ''Tuổi trẻ đẹp trai'', ''Sự nghiệp thành công'', ''Gia đình hạnh phúc'' —— Đây là một người bất hạnh được biểu lộ trong những tình tiết nhỏ.

Cuối cùng nam nhân vật chính đã thanh thản ôm mặt đất như vậy.

Còn sếp nam ấy có phải người thật không thể tin nổi giống như nam chính tưởng tượng hay không?

Giang Hưng và Lục Vân Khai cùng nhau nói:

''Phải hạn chế bổ não.''

''Người thất bại nhìn gì đều có bộ dạng thất bại.''

Sau đó hai người đều cười.



Kết cục là lúc kết thúc một trong nam chính cho là như vậy, Giang Hưng lúc này tay cầm kịch bản, anh nói: ''Vậy ý nghĩa ẩn chứa của kết cục liền xác định như vậy?''

''OK!'' - Lục Vân Khai.

''Bộ phận quay phim và đạo diễn...'' - Giang Hưng liếc nhìn Lục Vân Khai một cái.

Lục Vân Khai ngẫm nghĩ: ''Lúc em quay thì anh đạo diễn, lúc anh quay thì em đạo diễn?''

Cái ý kiến này... Thành thực mà nói nó nằm ngoài dự đoán của Giang Hưng.

Anh cho là Lục Vân Khai tuy là muốn đạo diễn, bắt đầu cũng sẽ tìm một đạo diễn chuyên nghiệp phối hợp công việc của mình, không ngờ đối phương về cơ bản không nghĩ tới cái đầu tiên.

Trong bụng Giang Hưng nghĩ đối phương thật sự không coi mình là người ngoài, hoặc là nói cậu ấy thật sự không coi phim ngắn này là việc quan trọng mà, chỉ là nói rõ thái độ chơi một trò chơi.

Vậy thì coi như giải trí thả lỏng tinh thần để làm tốt.

Giang Hưng nói: ''Được à, không gì không được.'' - Anh lại hỏi - ''Biên tập hậu kỳ thì sao?''

'Cái này em từng học!'' - Lục Vân Khai biểu thị.

''Hà?''

Lục Vân Khai liền giải thích hai câu: ''Lúc em đang quay phim《 Kẻ góa vợ 》có học một thời gian ngắn với đạo diễn Từ, đạo diễn Từ thật sự rất lợi hại.''

''Tôi không ngờ lần đầu tiên nghe thấy cậu nói người khác rất lợi hại.'' - Giang Hưng cười nói.

Lục Vâ Khai ngẫm nghĩ: ''Vậy Giang ca nhất định không nghe thấy tiếng lòng của em.''

''Hả?''

''Trong lòng em từng nghĩ vô số lần Giang ca rất lợi hại rồi... Té ra em đều không nói miệng à!'' - Lục Vân Khai nói.

Giữa tiếng cười đùa nhốn nháo, từng đêm tiếp từng đêm trôi qua.

Về sau Lục Vân Khai ghét mỗi ngày tốn thời gian lãng phí trên đường rất phiền toái, có lúc thảo luận quay phim ở nhà Giang Hưng thảo luận rất lâu, liền ở lại luôn trong nhà Giang Hưng.

May mà đã dọn một chiếc giường vào phòng cho khách từ rất sớm, Lục Vân Khai muốn qua ngủ, chỉ cần tùy tiện mang một túi quần áo để thay, cũng không có chỗ nào bất tiện.

Trong lúc đó, Lục Vân Khai còn thật sự bày ra cho Giang Hưng thấy một chút kỹ thuật biên tập hậu kỳ của bản thân cậu.

Trước đó cậu tải từ trên mạng xuống hai đoạn phim của hai người, bây giờ liền đem mặt của Giang Hưng dùng phần mềm click click, đem phần diễn của hai vai chính trong đoạn phim chọn ra ghép lại thành một MV mới.

Cậu đừng nói với tôi.

Thủ pháp cắt nối biên tập của Lục Vân Khai thực sự rất tốt, cho dù là nội dung hay hình ảnh, tuy là từ trong phim điện ảnh khác nhau tải xuống, nhưng vẫn hợp lý như cũ, cho dù không có âm thanh cũng có thể khiến người ta cảm thấy phấn khích ''Tôi thấy một câu chuyện hoàn chính'' như thế.

Chỉ là...

Hình ảnh sau khi cắt nối biên tập này, cảm giác có chút kỳ quái...

Kỳ quái không thể nói

Nhưng cũng không phải một chút cũng không thể nói...

Ừm, nói thế này đi...

Chính là cái loại...

GAY không thể nói...

Giang Hưng ngồi bên cạnh khẽ liếc nhìn hình ảnh, rất gay; anh lại nghiêng đầu nhìn Lục Vân Khai, thực sự rất bình thường?

Lúc này anh đột nhiên đối với cảm giác của mình có chút không xác định.

Thế là anh lại nghiêm túc nhìn hình ảnh một chút ——

Thực sự rất gay? Đây chắc không phải ảo giác của mình nhỉ...?

Bằng không vì sao hai nam chính gặp mặt nhất định phải điều chỉnh góc độ từng chút từng chút mất mười phút rồi ——

Nhưng anh lại liếc nhìn Lục Vân Khai.

Vẫn thẳng tắp như cũ...

Sau khi lặp lại nhiều lần như thế, Giang Hưng cuối cùng bỏ qua.

Trong bụng anh nghĩ có lẽ thực sự không có chuyện như vậy đâu...

Chỉ là cái gọi là gay tự nhiên gì đó?

Cho dù quay phim hay là sinh hoạt cá nhân, tất cả đều thuận lợi hướng về phía trước mà đi.

Đây là ngày thứ mười Giang Hưng tham gia đoàn làm phim, hôm nay lại là một ngày treo trên dây cáp, mấy diễn viên chính quay phim đều đùa giỡn nói: ''Mỗi ngày đều treo như vậy, trở về bảo đảm trên người có vết chai, xem ra nên yêu cầu đoàn làm phim xin phí tổn thương thân thể đi thôi!''

Lời này được mấy người phụ họa theo, cả nhân viên công tác chuẩn bị dây cáp cũng cười lên.

Đương nhiên việc nên làm vẫn phải làm, dưới một tiếng hét của đạo diễn, Giang Hưng đã cố định xong dây bảo hộ, hai chân bay lên, cả người bị treo trên không trung.

Chờ anh ở trên không vừa mới bày ra một tư thế, bên tai liền đột nhiên truyền tới một tiếng vang nhỏ ''Bựt'', sau đó không đợi Giang Hưng ý thức được điều này thể hiện cái gì, anh liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người nhanh chóng bị cảm giác mất trọng lượng bao phủ bị dây kéo xuống ——

Sau đó anh ngã xuống trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau