Chương 9: Xuất Chiêu
Ngày thứ hai đến trường. Sáng nay, đến cổng trường nhưng không thấy bóng dáng của Lạc Lạc đâu, tôi thẩn thờ trong giây lát. Biết lắm mà, bọn trẻ trâu này như ánh đèn cầy trước gió vậy, thoáng một chút là quên ngay thôi mà. Cảm thấy bực bội trong lòng, tôi lê bước chân nặng nề vào lớp học. Trong lớp đã đông học sinh rồi, vừa thấy tôi, Thảo đã chạy xổ vào:
- **Sao giờ này mới đến vậy? Hôm nay là bạn với Thư trực nhật mà**?
Tôi trố mắt lên, ai mà biết chứ, tôi mới đi học ngày thứ hai mà. Thư đâu, Lạc Lạc đâu, trong lớp đã gọn gàng sạch sẽ rồi mà!
- **Ái chà, sướng nhé, trực nhật cũng có người làm thay cho**!
Tôi chẳng nói được lời nào, biết gì đâu, cũng không có ai nhắc tôi cả. Chuông báo đến giờ học, Thư chạy ùa vào lớp, theo sau là Thiên Lạc. Đậu phộng của tôi mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Tôi khều nhẹ bạn Thư, hỏi nhỏ:
- **Sao vào lớp trễ vậy**?
- **Bọn mình còn phải tưới cây, mệt bỏ mịa luôn nè. May nhờ có lớp trưởng, không thì bị phê bình rồi. Sung sướng quá ha**?
Tôi lí nhí, vẻ mặt vô số tội: “ *Mình xin lỗi, mình không biết*!” Rồi tôi quay xuống nhìn Lạc Lạc, gương mặt bạn đỏ ửng nhưng nụ cười lại rất tươi. Tôi nhìn Lạc âu yếm, giá mà không có ai thì tôi đã thưởng cho bạn ấy rồi. Nghĩ lại lúc nãy mình đã giận chàng trai này, lòng tôi chợt thấy có lỗi. Chưa kịp nói với lớp trưởng lời nào thì cô giáo đã bước vào.
Hai giờ văn trôi qua nhẹ nhàng. Đối với tôi, văn không cần học tôi cũng hiểu bới đó là chuyên môn của tôi mà. Giờ giải lao, tôi hứa sẽ đền bù cho Thư một ly trà sữa. Còn Lạc Lạc của tôi đâu nữa rồi, sao mà thoắt ẩn, thoắt hiện vậy cà? Tôi đang đưa mắt tìm My love của tôi thì hai ly trà sữa đã xuất hiện trước mặt tôi và Thư. Thì ra lớp trưởng đã nhanh chân đi mua cho hai đứa tôi. Sao mà đáng yêu quá vầy nè!
- **Hai bạn uống đi nè! Giờ này căn tin đông lắm, chen chân không nổi đâu**.
Lạc Lạc ngồi xuống, quay người đối diện với tôi. Tôi xúc động, hai tay nắm lấy tay Lạc và Thư:
- **Mình cảm ơn hai bạn nha. Hôm nay thật sự mình không biết gì hết**.
Lạc nhìn tôi rồi cười, nụ cười hiền như bụt ấy (chẳng hiểu ông bụt có biết cười không, tôi so sánh đại vậy mà). Thư lém lỉnh trả lời:
- **Di khỏi lo đi, trời có sập xuống đầu Di thì lớp trưởng cũng hy sinh thân mình để đỡ mà. Ui chà, trà sữa hôm nay ngọt quá đi mất**!
Tôi vờ vịt cúi mặt xuống ngượng ngùng, lòng thầm sung sướng. Bỗng dưng cảm giác có luồng điện chạy ngang mặt mình, thì ra ba con nhãi ranh đó vẫn tia bọn tôi. Cái nhìn sắc và đanh ác đó khiến tôi chột dạ, linh cảm có điều gì đó chẳng lành. Nhưng thôi, kệ xác chúng, tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc bên đậu phộng của tôi.
Buổi học đã trôi qua. Hú hồn, hôm nay toàn môn xã hội nên nhẹ nhàng quá. Cả lớp lục đục kéo nhau ra về. Tôi và Thiên Lạc sánh bước bên nhau, vừa đi Lạc vừa giải thích vì sao sáng nay không đón tôi ở cổng trường. Tôi hiểu rồi mà! Tôi ôm lấy cánh tay của Lạc, lòng vui sướng miên man. Có lẽ Lạc cũng có cảm giác như tôi nên nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Ra tới cổng, tôi bỗng thấy các bạn lớp tôi đang tụ tập đông đúc, nhớn nhác vẩy tay về phía tôi và Lạc. Một bạn nam hớt hải chạy đến:
- **Thằng Phúc nó...nó**...
Bạn ấy chưa nói hết lời thì cái bờm ngựa nửa xanh nửa đỏ đã xuất hiện. Bên cạnh nó là ba thằng cũng đầu nâu, đầu vàng, nết mặt câng câng, vênh váo. Tôi đoán biết ngay chuyện gì sắp xảy ra rồi nên cảnh báo Lạc:
- **Tụi nó đến để gây chuyện với bạn đó, cẩn thận nha Lạc**.
Một trận ẩu đã sắp xảy ra, điều này không thể tránh khỏi. Tôi chuẩn bị tinh thần. Thàng nhãi bờm ngựa đến trước mặt hai đứa tôi, tay chống nạnh, mặt hất lên, răng nghiến trèo trẹo.
- **Khả Di, sao bạn lại cắm sừng lên đầu tôi? Chia tay mà không một lời tạm biệt sao? Còn thằng này, ai cho mày cướp bạn gái của tao**?
Vừa nói xong, tôi và Lạc chưa kịp phản ứng thì nó đã nhào tới đấm vào mặt Thiên Lạc. Lạc mất đà loạng choạng. Được nước thằng bờm ngựa nhảy xổ lên, đè Thiên Lạc xuống đất. Tôi tái mặt. Cả đám con gái hét lên. Cả đám con trai thì luống cuống, chưa biết làm gì. Còn tôi, không biết có sức mạnh nào thúc giục tôi mà nhanh như cắt, tôi tháo chiếc giày búp bê dưới chân, nhào tới đập liên hồi lên đầu, lên vai của tên Phúc. Chắc là đau quá, nó bỏ Lạc ra, nhổm lên vung tay đẩy tôi ra. Một cái vẩy tay của nó mà khiến tôi văng ra cả hai mét. Lúc này Thiên Lạc đã vùng dậy, nắm lấy cổ tay của hắn rồi khóa trái ra sau lưng, sau đó đạp mạnh vào mông của nó. Cú đạp thần thánh của Lạc Lạc khiến tên nhãi ranh bay đến chỗ tôi luôn. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì mấy bạn đã nhào đến đỡ tôi dậy. Bụng tôi đau nhói. Các bạn nữ hét lên chỉ vào đũng quần của tôi. Một vũng máu tươi loang ra, đỏ hết cả một mảng quần trắng tôi đang mặc. Bọn tiểu tặc kia hoảng hốt, chúng cứ ngỡ xảy ra án mạng rồi nên lồm cồm bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu lại. Thiên Lạc chạy đến ôm xốc tôi đứng lên. Các bạn lớp tôi đã bu quanh tôi, ai cũng mặt mũi xanh mét. Còn tôi, sau khi định thần lại, đưa tay sờ vào chỗ ướt ấy, tôi đã hiểu ra chuyện gì rồi.
- **Mình đưa bạn vào phòng y tế nha**! – Lạc Lạc nói gấp gáp, khuôn mặt căng thẳng nhưng tôi vội cản lại.
- **Lạc ơi, mình bị rụng dâu rồi**!
- **Rụng dâu là cái gì**? Lạc ngơ ngác hỏi tôi. Các bạn nữ cũng đã hiểu ra chuyện gì rồi nên vội xua mấy đứa con trai đi.
Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, tôi không kiềm được nữa, khóc bù lu bù loa. Xấu hổ chết đi được, tự dưng lại phơi bày cái cảnh tượng khủng khiếp này trước mặt nhiều người như vậy. Chắc là thời điểm giao chiến căng thẳng quá, lại bị một cú ngã mạnh nữa nên có bao nhiêu dâu chín rụng hết luôn rồi.
Cuối cùng thì Lạc Lạc cũng hiểu ra, bạn ấy đã dùng chiếc áo khoác của bạn quấn ngang hông tôi để che phần phản cảm ấy lại rồi đỡ tôi đứng lên.
- **Mình đưa bạn về nhà nha, đừng khóc nữa, không sao đâu**!
Mấy đứa con gái cũng vỗ vỗ vào đầu tôi như vỗ về tôi:
- **Hôm nay Khả Di dũng cảm lắm, làm tụi mình được một phen mở mang tầm mắt đó. Không sao đâu, rụng dâu thôi mà, chuyện nhỏ**.
Thật ra tôi xấu hổ thì ít nhưng đau bụng thì nhiều, nước mắt tuôn ra là vì cơn đau bụng hành hạ tôi. Tôi nhớ là ngày xưa, tôi đâu có bị đau như thế này, có lẽ đây là vì thân thể của Khả Di bị như thế thôi. Tôi nhìn Lạc Lạc, mắt của bạn ấy bị cú đấm của thằng bờm ngựa làm sưng lên, bầm tím rồi. Tôi đưa tay lên, chỉ vào mắt của Lạc:
- **Mắt của bạn bị bầm tím rồi kìa**!
- **Không sao đâu, về lăn trứng là hết thôi**!
Nói xong, Lạc Lạc dìu tôi ngồi lên chiếc xe máy của bạn rồi đưa tôi về nhà.
- **Sao giờ này mới đến vậy? Hôm nay là bạn với Thư trực nhật mà**?
Tôi trố mắt lên, ai mà biết chứ, tôi mới đi học ngày thứ hai mà. Thư đâu, Lạc Lạc đâu, trong lớp đã gọn gàng sạch sẽ rồi mà!
- **Ái chà, sướng nhé, trực nhật cũng có người làm thay cho**!
Tôi chẳng nói được lời nào, biết gì đâu, cũng không có ai nhắc tôi cả. Chuông báo đến giờ học, Thư chạy ùa vào lớp, theo sau là Thiên Lạc. Đậu phộng của tôi mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Tôi khều nhẹ bạn Thư, hỏi nhỏ:
- **Sao vào lớp trễ vậy**?
- **Bọn mình còn phải tưới cây, mệt bỏ mịa luôn nè. May nhờ có lớp trưởng, không thì bị phê bình rồi. Sung sướng quá ha**?
Tôi lí nhí, vẻ mặt vô số tội: “ *Mình xin lỗi, mình không biết*!” Rồi tôi quay xuống nhìn Lạc Lạc, gương mặt bạn đỏ ửng nhưng nụ cười lại rất tươi. Tôi nhìn Lạc âu yếm, giá mà không có ai thì tôi đã thưởng cho bạn ấy rồi. Nghĩ lại lúc nãy mình đã giận chàng trai này, lòng tôi chợt thấy có lỗi. Chưa kịp nói với lớp trưởng lời nào thì cô giáo đã bước vào.
Hai giờ văn trôi qua nhẹ nhàng. Đối với tôi, văn không cần học tôi cũng hiểu bới đó là chuyên môn của tôi mà. Giờ giải lao, tôi hứa sẽ đền bù cho Thư một ly trà sữa. Còn Lạc Lạc của tôi đâu nữa rồi, sao mà thoắt ẩn, thoắt hiện vậy cà? Tôi đang đưa mắt tìm My love của tôi thì hai ly trà sữa đã xuất hiện trước mặt tôi và Thư. Thì ra lớp trưởng đã nhanh chân đi mua cho hai đứa tôi. Sao mà đáng yêu quá vầy nè!
- **Hai bạn uống đi nè! Giờ này căn tin đông lắm, chen chân không nổi đâu**.
Lạc Lạc ngồi xuống, quay người đối diện với tôi. Tôi xúc động, hai tay nắm lấy tay Lạc và Thư:
- **Mình cảm ơn hai bạn nha. Hôm nay thật sự mình không biết gì hết**.
Lạc nhìn tôi rồi cười, nụ cười hiền như bụt ấy (chẳng hiểu ông bụt có biết cười không, tôi so sánh đại vậy mà). Thư lém lỉnh trả lời:
- **Di khỏi lo đi, trời có sập xuống đầu Di thì lớp trưởng cũng hy sinh thân mình để đỡ mà. Ui chà, trà sữa hôm nay ngọt quá đi mất**!
Tôi vờ vịt cúi mặt xuống ngượng ngùng, lòng thầm sung sướng. Bỗng dưng cảm giác có luồng điện chạy ngang mặt mình, thì ra ba con nhãi ranh đó vẫn tia bọn tôi. Cái nhìn sắc và đanh ác đó khiến tôi chột dạ, linh cảm có điều gì đó chẳng lành. Nhưng thôi, kệ xác chúng, tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc bên đậu phộng của tôi.
Buổi học đã trôi qua. Hú hồn, hôm nay toàn môn xã hội nên nhẹ nhàng quá. Cả lớp lục đục kéo nhau ra về. Tôi và Thiên Lạc sánh bước bên nhau, vừa đi Lạc vừa giải thích vì sao sáng nay không đón tôi ở cổng trường. Tôi hiểu rồi mà! Tôi ôm lấy cánh tay của Lạc, lòng vui sướng miên man. Có lẽ Lạc cũng có cảm giác như tôi nên nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Ra tới cổng, tôi bỗng thấy các bạn lớp tôi đang tụ tập đông đúc, nhớn nhác vẩy tay về phía tôi và Lạc. Một bạn nam hớt hải chạy đến:
- **Thằng Phúc nó...nó**...
Bạn ấy chưa nói hết lời thì cái bờm ngựa nửa xanh nửa đỏ đã xuất hiện. Bên cạnh nó là ba thằng cũng đầu nâu, đầu vàng, nết mặt câng câng, vênh váo. Tôi đoán biết ngay chuyện gì sắp xảy ra rồi nên cảnh báo Lạc:
- **Tụi nó đến để gây chuyện với bạn đó, cẩn thận nha Lạc**.
Một trận ẩu đã sắp xảy ra, điều này không thể tránh khỏi. Tôi chuẩn bị tinh thần. Thàng nhãi bờm ngựa đến trước mặt hai đứa tôi, tay chống nạnh, mặt hất lên, răng nghiến trèo trẹo.
- **Khả Di, sao bạn lại cắm sừng lên đầu tôi? Chia tay mà không một lời tạm biệt sao? Còn thằng này, ai cho mày cướp bạn gái của tao**?
Vừa nói xong, tôi và Lạc chưa kịp phản ứng thì nó đã nhào tới đấm vào mặt Thiên Lạc. Lạc mất đà loạng choạng. Được nước thằng bờm ngựa nhảy xổ lên, đè Thiên Lạc xuống đất. Tôi tái mặt. Cả đám con gái hét lên. Cả đám con trai thì luống cuống, chưa biết làm gì. Còn tôi, không biết có sức mạnh nào thúc giục tôi mà nhanh như cắt, tôi tháo chiếc giày búp bê dưới chân, nhào tới đập liên hồi lên đầu, lên vai của tên Phúc. Chắc là đau quá, nó bỏ Lạc ra, nhổm lên vung tay đẩy tôi ra. Một cái vẩy tay của nó mà khiến tôi văng ra cả hai mét. Lúc này Thiên Lạc đã vùng dậy, nắm lấy cổ tay của hắn rồi khóa trái ra sau lưng, sau đó đạp mạnh vào mông của nó. Cú đạp thần thánh của Lạc Lạc khiến tên nhãi ranh bay đến chỗ tôi luôn. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì mấy bạn đã nhào đến đỡ tôi dậy. Bụng tôi đau nhói. Các bạn nữ hét lên chỉ vào đũng quần của tôi. Một vũng máu tươi loang ra, đỏ hết cả một mảng quần trắng tôi đang mặc. Bọn tiểu tặc kia hoảng hốt, chúng cứ ngỡ xảy ra án mạng rồi nên lồm cồm bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu lại. Thiên Lạc chạy đến ôm xốc tôi đứng lên. Các bạn lớp tôi đã bu quanh tôi, ai cũng mặt mũi xanh mét. Còn tôi, sau khi định thần lại, đưa tay sờ vào chỗ ướt ấy, tôi đã hiểu ra chuyện gì rồi.
- **Mình đưa bạn vào phòng y tế nha**! – Lạc Lạc nói gấp gáp, khuôn mặt căng thẳng nhưng tôi vội cản lại.
- **Lạc ơi, mình bị rụng dâu rồi**!
- **Rụng dâu là cái gì**? Lạc ngơ ngác hỏi tôi. Các bạn nữ cũng đã hiểu ra chuyện gì rồi nên vội xua mấy đứa con trai đi.
Cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, tôi không kiềm được nữa, khóc bù lu bù loa. Xấu hổ chết đi được, tự dưng lại phơi bày cái cảnh tượng khủng khiếp này trước mặt nhiều người như vậy. Chắc là thời điểm giao chiến căng thẳng quá, lại bị một cú ngã mạnh nữa nên có bao nhiêu dâu chín rụng hết luôn rồi.
Cuối cùng thì Lạc Lạc cũng hiểu ra, bạn ấy đã dùng chiếc áo khoác của bạn quấn ngang hông tôi để che phần phản cảm ấy lại rồi đỡ tôi đứng lên.
- **Mình đưa bạn về nhà nha, đừng khóc nữa, không sao đâu**!
Mấy đứa con gái cũng vỗ vỗ vào đầu tôi như vỗ về tôi:
- **Hôm nay Khả Di dũng cảm lắm, làm tụi mình được một phen mở mang tầm mắt đó. Không sao đâu, rụng dâu thôi mà, chuyện nhỏ**.
Thật ra tôi xấu hổ thì ít nhưng đau bụng thì nhiều, nước mắt tuôn ra là vì cơn đau bụng hành hạ tôi. Tôi nhớ là ngày xưa, tôi đâu có bị đau như thế này, có lẽ đây là vì thân thể của Khả Di bị như thế thôi. Tôi nhìn Lạc Lạc, mắt của bạn ấy bị cú đấm của thằng bờm ngựa làm sưng lên, bầm tím rồi. Tôi đưa tay lên, chỉ vào mắt của Lạc:
- **Mắt của bạn bị bầm tím rồi kìa**!
- **Không sao đâu, về lăn trứng là hết thôi**!
Nói xong, Lạc Lạc dìu tôi ngồi lên chiếc xe máy của bạn rồi đưa tôi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất