Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 108: CÁCH NGÔN ĐỘC ÁC

Trước Sau
Tuy Il không nghĩ Đoàn dong binh Hắc Lang biết đến sự tồn tại của mình, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm, sau khi giao phí vào thành hắn lập tức chạy tới chỗ hội hợp.

Chỉ là hắn không biết đường nên phải vừa đi vừa hỏi, tìm hơn ba giờ mới đến được một căn nhà nhỏ không có gì nổi bật. Hắn phải xác định hết lần này đến lần khác đây chính là nơi mình cần tìm mới giơ tay gõ cửa.

Cách Ngôn và Rex đang ăn cơm trong phòng đồng thời buông bát, cảnh giác đứng lên.

"Sao vậy?"

"Có người tới, ngươi trốn trước đi." Rex dặn dò xong thì đi ra ngoài.

Cách Ngôn thấy y nghiêm túc như vậy còn tưởng người tới không phải người bình thường nên trốn ra sau cửa, Ám Dạ và tiểu hắc xà cũng ngẩng đầu lên từ bát canh trên bàn, nhìn động tác của cậu không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình như nhìn đứa ngốc.

Cái này có thể trách tao sao? Căn bản là không thể trách tao!

Không bao lâu sau Rex dẫn Il vào.

Cách Ngôn thấy người tới lại là Il, lập tức đi ra, "Il, tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, nếu ngươi còn không tới chúng ta lại phải đổi bản đồ."

"Jimmy." Il thấy họ cũng rất cao hứng. Hắn không dám tỏ ra nhiệt tình với thiếu gia Rex, nhưng với Cách Ngôn thì lại không có chút áp lực nào.

"Từ từ, sau này đừng gọi ta là Jimmy, ta đổi tên thành Cách Ngôn rồi, thiếu gia nhà ngươi dùng tên giả là Alan, sau này nếu gặp người ngoài thì dùng tên đó với y." Cách Ngôn sửa lời cho hắn.

"Cách Ngôn." Il không hề áp lực gọi tên khác của cậu, phát âm còn rất chuẩn.

Cách Ngôn cảm động tột cùng, "Ngươi là người đầu tiên không nói tên ta kỳ lạ, cũng là người đầu tiên phát âm tên ta chuẩn vậy đấy."

Il ngại ngùng cười ha ha, "Thật sao, ta cảm thấy tên này khá dễ nghe mà."

"Ngươi có con mắt tinh tường đấy." Cách Ngôn dựng thẳng ngón cái, "Đúng rồi ngươi chưa ăn cơm đúng không, mau ngồi xuống ăn chung luôn đi."

Cậu lấy ra một bộ bát đũa mới từ nhẫn không gian, chỗ này đều là để dự phòng, bởi vì họ phải ăn ngủ ngoài trời khá nhiều nên cậu để rất nhiều đồ dùng sinh hoạt trong không gian.

Il ngồi xuống mới thấy trên bàn cơm còn có Ám Dạ và một con rắn đen nhỏ như cái chén, hắn yên lặng dịch đến chỗ không ai ngồi ở bên kia, bưng bát lên đang định ăn cơm thì bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, "Đúng rồi, có chuyện này, lúc ta vào thành thì thấy Đoàn dong binh Hắc Lang cũng tới, có phải chúng đến bắt ngươi và thiếu gia không?"

Cả đường đi hắn nghe được không ít tin đồn, có cả sự tức giận của tam đại gia tộc, trên đường cứ lo có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, đến khi nhìn thấy họ mới thả lỏng được.

Cách Ngôn và Rex lại không bất ngờ chút nào.



"Sao các ngươi không có phản ứng gì?" Il nghi hoặc nhìn họ.

"Không có gì lạ cả. Chúng ta đã sớm biết Đoàn dong binh Hắc Lang sẽ đến trong mấy ngày này. Ngươi không lo lắng, thành Tudan có quy định không được ẩu đả trong thành, một khi bị phát hiện sẽ bị phạt. Nơi này không phải đế đô, Đoàn dong binh Hắc Lang không dám làm xằng làm bậy đâu, huống chi chúng chưa chắc đã có thể tìm được chúng ta." Cách Ngôn giải thích.

Il nghe thế thì an tâm rồi, "Vậy tiếp theo chúng ta cứ chờ ở thành Tudan sao?"

"Không phải chúng ta, là ngươi." Rex đáp, "Mấy ngày nữa chúng ta có việc phải rời khỏi thành Tudan một khoảng thời gian, Đoàn dong binh Hắc Lang không biết về sự tồn tại của ngươi, vừa lúc ngươi có thể lưu lại tiện thể hỏi thăm vài tin tức. Nếu có khó khăn thì có thể đến phủ thành chủ tìm Andrew, nói ngươi là bằng hữu của chúng ta."

Il vốn định đi theo bọn họ, sau khi nghe được thì không dị nghị gì nữa, "Vâng, thiếu gia."

Rex nhướng mày, "Không cần gọi ta là thiếu gia, có thể gọi là Rex."

Il lắc đầu, kiên trì nói: "Bất luận thế nào thì ngài cũng là thiếu gia của một nhà chúng ta." Hắn biết rõ mẫu thân có cảm tình với phu nhân Dora nhiều như thế nào.

Rex nhìn hắn một cái, "Vậy thì tùy ngươi, chuyện ở đế đô đều giải quyết xong rồi chứ?"

"Đã giải quyết." Il biết thiếu gia muốn hỏi cái gì, "Stanley đúng là không phải người của gia tộc Sharp, nữ nhân Aviva kia cố ý lừa Kentin để thoát khỏi gia chủ Carol. Theo phân phó của thiếu gia, gia tộc Sharp đã biết chuyện này, sau đó Stanley bị phế thực lực đuổi khỏi gia tộc Sharp, gia chủ Carol cũng được thả ra, nữ nhân Aviva kia bị đuổi về gia tộc Carol, ả không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, nghe nói ả ngày ngày đêm đêm phải chịu hết tra tấn của gia chủ Carol."

Cho dù Sidney biết Stanley đúng là con của gã thì gã vẫn hận Aviva như cũ, bởi vì sau khi bị người gia tộc Sharp bắt, gã phải chịu khổ hình, cuối cùng mất khả năng sinh dục. Gã đương nhiên hận Rex, nhưng gã càng chán ghét Aviva hơn, nếu không phải do nữ nhân này thì gia tộc Carol sẽ không xuống dốc trong tay gã, đều là lỗi của nữ nhân này.

Sidney không tự mình kiểm điểm mà đẩy hết mọi sai lầm lên Aviva. Với sự "giúp đỡ" của gia tộc Sharp, sau khi trở về gã bắt đầu tra tấn gấp bội lên Aviva. Không có Laura hỗ trợ, Aviva sống không bằng chết, vài lần muốn tự sát cho xong hết mọi chuyện nhưng bị Sidney phát hiện, gã dùng xích sắt trói Aviva lại.

Đây đúng là điều Rex muốn.

"Tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao anh lại hận Aviva như vậy?" Cách Ngôn xem như là người duy nhất không biết chân tướng trong ba người. Cậu mơ hồ đoán được năm đó Aviva đã làm vài chuyện không tốt, nhưng không biết cụ thể.

Il hơi bất ngờ cậu vậy mà lại không biết gì cả, nhưng hắn cũng không giải thích, việc này hắn không thể thay mặt thiếu gia được, nếu thiếu gia muốn thì tất nhiên sẽ nói.

"Mẫu thân ta không phải bệnh chết, mà là bị bọn chúng hạ độc mãn tính, cuối cùng suy kiệt chết." Rex bình tĩnh nói ra chân tướng đã từng làm y phẫn nộ đến tột cùng.

Mối thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung, khó trách Rex không trực tiếp gϊếŧ Aviva và Stanley mà làm chúng phải sống không bằng chết, cái này so với chết còn khó chịu hơn.

"Các ngươi nên nói cho ta biết sớm chứ, ta có thể giúp các ngươi nghĩ ra ý tưởng độc ác hơn mà." Cách Ngôn than thở, tiếc là đã muộn.

"Ý tưởng độc ác gì?" Il tò mò hỏi.

Cách Ngôn nheo mắt cười cười, "Một nữ nhân cả đời trừ để ý dung mạo nhất thì danh dự và tự tôn cũng rất là quan trọng, đặc biệt là một người đã từng cao cao tại thượng hưởng thụ quyền lực và vinh hoa do tiền bạc mang lại. Dung mạo bị hủy hoại vẫn có thể sửa lại lần nữa, nhưng nếu không có danh dự thì đó chính là bẻ gãy sống lưng kiêu ngạo của nàng. Nữ nhân phóng túng như Aviva, có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc."



"Phương pháp gì?" Il không bắt được trọng điểm.

"Chính là bán ả vào hội quán chuyên hầu hạ nam nhân, nghe nói nam nhân có vài sở thích hơi kỳ quái lúc làm chuyện đó, tỷ như trói buộc, roi da và dùng nến, còn có thể để hội quán dạy ả thành tính nô*, một khi thành ả sẽ không còn cơ hội xoay người nữa."

*tính nô: nô lê tìиɦ ɖu͙ƈ

Il lập tức chuyển ghế sang chỗ khác. Nhìn không ra cậu lại là người có thể nghĩ ra ý tưởng ác độc như vậy, hắn nhớ tính nô sẽ bị đánh một cái dấu hiệu vĩnh viễn lên người, còn là nơi cực kỳ dễ thấy, không thể dùng quần áo che được. Dấu vết đó không thể nào xóa được, trừ phi chặt bỏ bộ phận bị đánh dấu, nếu không cho dù lột da cũng sẽ để lại dấu vết, sau này dù ả có đào tẩu, mọi người chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu sẽ biết nữ nhân này đã từng là tính nô hoặc nô ɭệ. Đúng là rất ác độc. Chẳng qua không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thất vọng. Nếu sớm biết còn có biện pháp như vậy thì tốt rồi, quả nhiên vẫn là quá nhẹ nhàng với nữ nhân kia?

Il và Cách Ngôn thực ra là cùng một loại người, đều là thoạt nhìn có vẻ thuần lương, nhưng lúc nên tàn nhẫn vẫn sẽ tàn nhẫn. Tựa như chuyện của Aviva, hắn trước nay vẫn không cảm thấy đối phó với một nữ nhân như vậy có gì không đúng, bởi nếu không phải vì nữ nhân này thì mẫu thân hắn cũng sẽ không u buồn sầu khổ mà chết.

Đoàn dong binh Hắc Lang sau khi tới thành Tudan thì bắt đầu hỏi thăm về Rex và Cách Ngôn, hai người cũng không thay đổi tướng mạo của mình, bị tìm thấy chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đoàn dong binh Hắc Lang ở quán rượu lớn nhất thành Tudan, đoàn người mênh mông vô cùng gây chú ý, đặc biệt mọi người còn phát hiện trong nhóm người này có tới hai vị Đại Kiếm Sư thì càng thêm tò mò, chỉ không có kính sợ và lo lắng. Thành Tudan có Kiếm Thánh tọa trấn, mặc kệ họ có uy phong thế nào ở địa bàn của mình, tới đây rồi cũng phải cụp đuôi hết.

Đại khái là vì biểu hiện của người ở đây quá bình thường qua quít, người của Đoàn dong binh Hắc Lang đã quen được vạn chúng chú mục lại có chút không thích ứng. Những người này không phải nên dùng ánh mắt kính sợ nhìn chúng sao?

Loại chênh lệch tâm lý này lúc chúng tới quán rượu thì lại càng thêm không tốt, đến khi có một người đi từ quán rượu ra không kịp tránh mà đụng phải bả vai Kiếm Sư gia tộc Sharp, loại cảm xúc bất mãn này lập tức bạo phát.

"Đi đường không có mắt à, cút cho lão tử." Kiếm Sư gia tộc Sharp tên Daza, hắn không nói hai lời đánh một chưởng về phía tên kiếm sĩ kia, kiếm sĩ không tránh được, chỉ kịp giơ tay lên, bả vai bị đánh trúng, lưng đụng trúng góc quầy ở cạnh cửa, đau đến mức vặn vẹo cả mặt.

Những người đang uống rượu bên trong thoáng chốc trở nên an tĩnh, đối lập với khung cảnh náo nhiệt tươi sáng với đường phố bên ngoài.

Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm người Đoàn dong binh Hắc Lang, trên mặt không có biểu tình gì. Sự yên tĩnh quỷ dị này làm người của Đoàn dong binh Hắc Lang cảm thấy hơi không thích hợp.

Hai hàng lông mày của đoàn trưởng Locke nhíu lại, chú ý tới có người nói với người bên cạnh gì đó, sau đó người kia chạy đi, nghĩ đến nhiệm vụ lần này, gã không hy vọng sẽ phát sinh chuyện gì khác nên nói với Kiếm Sư gia tộc Sharp: "Vậy là đủ rồi."

Vẫn phải cho gã mặt mũi, Daza cao cao tại thượng nhìn xuống tên kiếm sĩ kia, cười lạnh: "Nếu còn lần sau thì không chỉ như vậy đâu."

Kiếm sĩ che bả vai đứng lên, biểu tình hung ác, có vẻ không phải người dễ chọc, "Lão tử chẳng qua chỉ đụng nhẹ vào ngươi, vậy mà ngươi cũng dám đánh ta. Kiếm Sư thì có gì đặc biệt hơn người, uy phong lắm à?"

Lời này tựa hồ không để đoàn người bọn chúng vào mắt, ngay cả đoàn trưởng Locke cũng hơi không vui.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn dám xưng lão tử trước mặt ta, ngươi muốn chết!" Daza vốn định buông tha cho gã lập tức nổi giận, rút thanh kiếm bên hông ra chém về phía đối phương.

Trong mắt hắn, gϊếŧ một Kiếm Sĩ Cao Cấp chỉ là chuyện trong phút chốc, hơn nữa nãy giờ không có ai ra mặt cho gã chứng minh người này không có bối cảnh gì, đường đường là Kiếm Sư lại sợ một Kiếm Sĩ Cao Cấp, chuyện này mà truyền ra thì Daza hắn đừng hòng lăn lộn ở đế quốc Arthurlanca nữa.

Kiếm sĩ khó khăn tránh thoát kiếm của hắn, kiếm khí bổ vào quầy chia nó thành hai nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau