Quyển 1 Chương 113: KHẾ ƯỚC VÀ KHIÊU KHÍCH
Chẳng lẽ ma thú bây giờ đều thông minh như vậy sao, cả từ 'cai sữa' cũng biết. Cách Ngôn bỗng thấy mình hơi out.
"Loài người hai mươi tuổi là đã trưởng thành rồi Nữ Hoàng đại nhân ạ. Tuy tuổi ta hơi nhỏ nhưng kỹ thuật lại rất tốt, lát nữa chắc chắn sẽ không làm ngươi thấy quá đau đớn, cho nên ngươi cứ yên tâm đi."
Cách Ngôn nói xong còn chưa cảm thấy gì, nhưng Nữ Hoàng Bọ Ngựa trong lồng thì ngây ngưởi, giây tiếp theo lại lộ ra một nụ cười siêu cấp ái muội.
"Tiểu đệ đệ, không nhìn ra ngươi tuổi nhỏ nhưng lòng háo sắc lại không nhỏ nha."
"Hả?" Cách Ngôn sững sờ, chờ phản ứng được mới nhận ra lời mình nói còn có nghĩa khác, cậu quay đầu thấy một nhà Tanggele vẻ mặt xấu hổ, còn có Rex vô cảm nhìn cậu chằm chằm, "Các ngươi nghe ta giải thích..."
Lời này quả thực tựa như lạy ông tôi ở bụi này.
Daniel ho nhẹ một tiếng: "Cách Ngôn huynh đệ, ngươi không cần giải thích, chúng ta đều biết ngươi đang nói đến cái gì, không hiểu lầm."
"Không không không, ta cần phải giải thích một chút." Cách Ngôn lắc đầu như trống bỏi, "Tuy Thần Thú có thể biến thành hình người nhưng trước nay ta chưa bao giờ nghĩ tới nhân thú, cái đó khẩu vị quá nặng, thật sự không thích hợp với ta."
Nữ Hoàng Bọ Ngựa lạnh mặt, "Làm sao, ngươi khinh thường ma thú chúng ta?"
"Đương nhiên không phải. Ta cũng có hai con ma thú khế ước, ở chỗ ta bọn nó giống như ông lớn ấy, cả ngày đối nghịch với ta, nếu ta dám xem thường ma thú, chắc chắn hai đứa nó sẽ là đứa thứ nhất và thứ hai diệt ta." Cách Ngôn lập tức phủ nhận, cậu nào dám.
"Được rồi, bắt đầu đi." Rex lên tiếng ngăn lại cái đề tài càng chạy càng xa này.
Nữ Hoàng Bọ Ngựa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí liếc y, nó không quên chính người này đã làm nó bị Đoàn dong binh Alice bắt được đâu.
Cách Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong lồng sắt đặt lên đầu Nữ Hoàng Bọ Ngựa, một cỗ tinh thần lực tinh thuần như biển tiến vào đầu nó, Nữ Hoàng Bọ Ngựa vốn không để ý thoáng chốc biến đổi sắc mặt, lộ ra biểu tình giãy dụa.
Nó chưa từng gặp thuần thú sư nên không biết có phải tất cả thuần thú sư đều giống thiếu niên này hay không, nhưng nó đã được nghe kể lại tình huống khi thuần thú sư thuần hóa ma thú. Thủ hạ của nó từng bị nhân loại bắt đi thuần hóa, sau đó không những không thuần hóa thành công mà còn may mắn trốn thoát được.
Thủ hạ nói cho nó, chỉ cần ý chí đủ kiên định, thuần thú sư loài người muốn thuần hóa chúng rất khó. Nhưng mẹ nó, tên khốn nạn kia ra đây cho bà, ai nói chỉ cần ý chí kiên định là có thể chống cự? Được tinh thần lực của Cách Ngôn an ủi, nó thế mà lại ẩn ẩn có cảm giác muốn từ bỏ chống cự, loại cảm giác dụ hoặc này cực kỳ thoải mái. Biểu tình của Nữ Hoàng Bọ Ngựa ngày càng vặn vẹo, móng tay ma sát với lồng sắt tạo ra âm thanh bén nhọn.
Thấy một màn như vậy, một nhà ba người Tanggele vui mừng, bởi vì ma thú giãy dụa càng lợi hại thì chứng minh năng lực thuần hóa của thuần thứ sư càng khiến ma thú không thể chống cự, nói không chừng thật sự có thể được. Vì thế họ càng thêm mong chờ nhìn Cách Ngôn.
Ánh mắt Rex dừng trên mặt Cách Ngôn, đại khái là vì lần đầu thuần hóa Thần Thú nên trên trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, thịt ở hai má hơi căng lên, nhưng cũng không có bộ dáng quá miễn cưỡng.
Cách Ngôn đúng là không cảm thấy quá miễn cưỡng, nhưng tình hình có chút ngoài dự kiến của cậu. Thì ra Thần Thú thật sự rất khó thuần hóa, từ sau khi trở thành thuần thú sư đến giờ, tuy cậu chỉ mới thuần hóa mấy con ma thú, nhưng chưa bao giờ phải cố sức như này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giãy dụa trên mặt Nữ Hoàng Bọ Ngựa ngày càng phai nhạt, ý chí bị bào mòn càng ngày càng yếu, cuối cùng hóa thành không cam lòng nhè nhẹ rồi biến mất, cái đầu ngẩng cao chầm chậm cúi xuống, trên mặt lộ vẻ ảo não xen lẫn thoải mái rất mâu thuẫn.
"Được rồi, các ngươi tới xem thử đi." Cách Ngôn thu hồi tinh thần lực rồi lùi lại hai bước, bước chân có hơi lảo đảo, bất ngờ có một cỗ sức mạnh tác động lên tay cậu, quay đầu nhận ra là Rex, cậu liền dựa toàn bộ trọng lượng thân thể lên người y.
Heidy tiến lên, dùng tinh thần lực của mình chuyển vào Nữ Hoàng Bọ Ngựa, quả nhiên nó không phản kháng, đến khi hai người thành lập quy tắc nàng cũng không cảm thấy gì khác thường, một người một thú như đã thành một thể, từ nay nàng và Nữ Hoàng Bọ Ngựa chính là đồng bạn cùng sống cùng chết.
Heidy thả Nữ Hoàng Bọ Ngựa trong lồng sắt ra, lại cởi hết xiềng xích ma thú trên tứ chi nó. Đôi mắt Nữ Hoàng Bọ Ngựa đã được tự do toát lên tia ảo não nhàn nhạt, nhưng nó không chạy trốn.
Đây là vì Heidy đã ký Khế Ước Linh Hồn với nó, đó là khế ước cao nhất trong các loại khế ước, từ nay cả hai cùng chung sinh mệnh. Khi loài người ký khế ước này với ma thú nghĩa là bọn họ thực sự coi ma thú thành đồng bạn, cho nên nó biết mình không cần phải phản kháng nữa.
Tanggele và Daniel rất mừng cho Heidy, dù sao Nữ Hoàng Bọ Ngựa cũng không phải Thần Thú bình thường, thân là nữ hoàng, nó có thể ra lệnh cho ma thú bọ ngựa có thực lực thấp hơn. Có Nữ Hoàng Bọ Ngựa, nhiệm vụ Quang Minh Chi Hoa đã có thêm vài phần thắng.
Mấy ngày nay nhà thám hiểm đến núi Ô Mông Kỳ ngày càng nhiều, vì bắt Nữ Hoàng Bọ Ngựa bọn họ đã gây ra động tĩnh rất lớn, sau khi xuống núi còn nghe được có người đang nói đến chuyện này.
Nhóm Tanggele quyết định tiếp theo không đi đâu cả, chỉ ở doanh địa chờ đến ngày Quang Minh Chi Hoa nở.
Cách Ngôn bởi vì đã đồng ý bắt một con Thần Thú cho Il nên cậu chỉ nghỉ ngơi tại doanh trại một ngày, sau đó cùng Rex đi tìm một con Thần Thú thích hợp, tiện thể rèn luyện một chút. Đáng tiếc chính là trong rừng rậm Ma Thú thì chỉ có ở dãy núi Hades mới có thể thấy Thần Thú. bình thường rất khó gặp ở những nơi khác.
Hai người tìm một vòng vẫn không phát hiện bóng dáng con Thần Thú nào, bởi vì ngày ước định đã gần đến, giờ mà đi dãy núi Hades thì không kịp, nên họ bắt vài con Thánh Thú xui xẻo gần đó, hôm sau mới quay lại doanh địa.
Lúc này doanh địa còn náo nhiệt hơn hôm trước gấp mấy lần, cũng được mở rộng hơn nhiều, hơn nữa còn có người lục tục tới, nếu nói những người này không nghe được tiếng gió gì thì họ còn lâu mới tin.
Hai người đi đến nơi Đoàn dong binh Alice hạ trại, phát hiện nhiều hơn một đám người, đúng là người Đoàn dong binh Tinh Hà. Có vẻ chúng vừa tới không lâu, người Đoàn dong binh Tinh Hà còn đang hạ trại ở gần đó, mà tên phó đoàn trưởng Samar kia lại đang đi về phía doanh địa Đoàn dong binh Alice, không biết nói chuyện gì với Tanggele, hai người đến đúng lúc nghe được lời ông ta nói.
"Lão ca Tanggele cũng thật không phúc hậu, nếu phát hiện bảo bối sao lại giấu đi như thế, phải chia sẻ cho mọi người chứ. Cũng may tin tức của chúng ta nhanh nhạy, nếu không thứ tốt đều bị Đoàn dong binh Alice các ngươi độc chiếm rồi." Samar cười cực kỳ thiếu đánh.
Tanggele nhíu mày.
Daniel đứng ra, "Nếu phó đoàn trưởng Samar đã nghĩ cho mọi người như vậy, về sau nếu Đoàn dong binh Tinh Hà mà có tin tức gì tốt thì đừng độc chiếm mà nhớ chia sẻ với mọi người nhé, làm một tấm gương sáng cho mọi người, mọi người thấy có đúng không?"
"Đúng!" Người Đoàn dong binh Alice lập tức lớn tiếng phụ họa.
Bị phản tướng nhất quân*, tươi cười trên mặt Samar dần phai nhạt, ánh mắt âm u dừng trên người Daniel, bỗng ông ta lại cười rộ lên, ám chỉ nói: "Nói hay nói hay lắm, chỉ cần các ngươi chờ được đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ không bủn xỉn, chẳng qua ta sợ các ngươi không đợi được."
*Phản tướng nhất quân (反将一军): khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển.
"Cái này không phiền phó đoàn trưởng Samar nhọc lòng."
Thái độ thong dong của Daniel hoàn toàn không giống đang ở trong thế bất lợi, điều này làm Samar muốn coi vẻ mặt biến sắc của họ không đạt được mục đích. Ông ta trầm mặt, cười lạnh đang định rời đi, chợt nhớ tới gì đó lại quay đầu lại, biểu tình có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
"Có chuyện này không biết lão ca Tanggele đã biết chưa, Thần Điện Quang Minh đã phái một vị giáo chủ đến đây, mục tiêu cũng là Quang Minh Chi Hoa ở núi Ô Mông Kỳ, bọn họ chí tại tất đắc* với bông hoa này lắm. Ta rất chờ mong khung cảnh khi Quang Minh Chi Hoa nở, nhất định sẽ rất xuất sắc."
*Chí tại tất đắc (志在必得): khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong ta.
Samar nói xong thì quay lại doanh địa của mình, vừa vặn đi qua Rex và Cách Ngôn, lúc này ông ta mới chú ý tới sự tồn tại của họ, đột nhiên dừng trước mặt họ.
"Thì ra là các ngươi." Samar không quên việc hai người khiến ông ta làm chuyện vô ích.
"Chúng ta quen ngươi sao?" Cách Ngôn tức giận hỏi lại, vẻ mặt 'Ngươi là ai thế'.
Samar không giận mà cười, "Quen biết hay không không quan trọng, các ngươi cần phải bảo vệ tốt cho bản thân, bởi vì mấy ngày tiếp theo không dễ sống đâu."
Cách Ngôn và Rex liếc nhau, câu nói này, chẳng lẽ ông ta biết chuyện Đoàn dong binh Hắc Lang muốn bắt họ? Cái này cũng không phải là không thể, chỉ cần một đối một từng chi tiết thì rất dễ dàng đoán được thân phận chân chính của họ.
"Chúng ta sống qua ngày như thế nào không liên quan đến ngươi, trái lại là ngươi, nếu ngươi vẫn muốn đá truyền thừa ma pháp trong tay ta, vậy thì thật xin lỗi, ta đã dùng hết rồi." Cách Ngôn buông tay. Người này vẫn luôn nhằm vào họ, kẻ ngốc cũng nhìn ra ông ta làm thế là vì đá truyền thừa ma pháp.
"Ngươi vậy mà lại sử dụng hết." Đồng tử Samar trừng lớn, ánh mắt u ám nhìn cậu.
"Nói như thể là đồ ngươi gửi ở chỗ ta vậy, nó là thứ ta dùng đồng vàng mua được, chẳng lẽ còn phải để đó chờ ngươi đến cướp? Đường đường là phó đoàn trưởng Đoàn dong binh Tinh Hà, ai ngờ lại là kẻ cướp, ở đấu giá hội không đấu lại ta nên muốn cướp đồ sau lưng. Ta biết rồi, nhất định là do Đoàn dong binh Tinh Hà thường xuyên làm như vậy, những lần trước đó khẳng định cũng do các ngươi làm." Cách Ngôn đột nhiên lớn tiếng nói.
Toàn bộ doanh địa thoáng chốc trở nên an tĩnh. Loại chuyện này thực ra cũng không có gì hiếm lạ, phần lớn mọi người đều là hiểu trong lòng mà không nói ra, nhưng bị nói thẳng ra ngoài lại không giống vậy, ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của đoàn dong binh. Người không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra sôi nổi nhìn về phía này.
"Tiểu tử thối, ngươi muốn chết!" Samar nổi giận, đánh một chưởng về phía Cách Ngôn.
Rex nhanh chóng rút kiếm chém qua, động tác y nhanh đến mức người khác không thể nhìn rõ.
Một chưởng này của Samar cũng không có ý hạ thủ lưu tình, nhưng nắm tay sao có thể đấu lại kiếm, đặc biệt là kiếm khí của đối phương cũng không bình thường, ông ta chỉ có thể kinh hãi né tránh.
"Loài người hai mươi tuổi là đã trưởng thành rồi Nữ Hoàng đại nhân ạ. Tuy tuổi ta hơi nhỏ nhưng kỹ thuật lại rất tốt, lát nữa chắc chắn sẽ không làm ngươi thấy quá đau đớn, cho nên ngươi cứ yên tâm đi."
Cách Ngôn nói xong còn chưa cảm thấy gì, nhưng Nữ Hoàng Bọ Ngựa trong lồng thì ngây ngưởi, giây tiếp theo lại lộ ra một nụ cười siêu cấp ái muội.
"Tiểu đệ đệ, không nhìn ra ngươi tuổi nhỏ nhưng lòng háo sắc lại không nhỏ nha."
"Hả?" Cách Ngôn sững sờ, chờ phản ứng được mới nhận ra lời mình nói còn có nghĩa khác, cậu quay đầu thấy một nhà Tanggele vẻ mặt xấu hổ, còn có Rex vô cảm nhìn cậu chằm chằm, "Các ngươi nghe ta giải thích..."
Lời này quả thực tựa như lạy ông tôi ở bụi này.
Daniel ho nhẹ một tiếng: "Cách Ngôn huynh đệ, ngươi không cần giải thích, chúng ta đều biết ngươi đang nói đến cái gì, không hiểu lầm."
"Không không không, ta cần phải giải thích một chút." Cách Ngôn lắc đầu như trống bỏi, "Tuy Thần Thú có thể biến thành hình người nhưng trước nay ta chưa bao giờ nghĩ tới nhân thú, cái đó khẩu vị quá nặng, thật sự không thích hợp với ta."
Nữ Hoàng Bọ Ngựa lạnh mặt, "Làm sao, ngươi khinh thường ma thú chúng ta?"
"Đương nhiên không phải. Ta cũng có hai con ma thú khế ước, ở chỗ ta bọn nó giống như ông lớn ấy, cả ngày đối nghịch với ta, nếu ta dám xem thường ma thú, chắc chắn hai đứa nó sẽ là đứa thứ nhất và thứ hai diệt ta." Cách Ngôn lập tức phủ nhận, cậu nào dám.
"Được rồi, bắt đầu đi." Rex lên tiếng ngăn lại cái đề tài càng chạy càng xa này.
Nữ Hoàng Bọ Ngựa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí liếc y, nó không quên chính người này đã làm nó bị Đoàn dong binh Alice bắt được đâu.
Cách Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong lồng sắt đặt lên đầu Nữ Hoàng Bọ Ngựa, một cỗ tinh thần lực tinh thuần như biển tiến vào đầu nó, Nữ Hoàng Bọ Ngựa vốn không để ý thoáng chốc biến đổi sắc mặt, lộ ra biểu tình giãy dụa.
Nó chưa từng gặp thuần thú sư nên không biết có phải tất cả thuần thú sư đều giống thiếu niên này hay không, nhưng nó đã được nghe kể lại tình huống khi thuần thú sư thuần hóa ma thú. Thủ hạ của nó từng bị nhân loại bắt đi thuần hóa, sau đó không những không thuần hóa thành công mà còn may mắn trốn thoát được.
Thủ hạ nói cho nó, chỉ cần ý chí đủ kiên định, thuần thú sư loài người muốn thuần hóa chúng rất khó. Nhưng mẹ nó, tên khốn nạn kia ra đây cho bà, ai nói chỉ cần ý chí kiên định là có thể chống cự? Được tinh thần lực của Cách Ngôn an ủi, nó thế mà lại ẩn ẩn có cảm giác muốn từ bỏ chống cự, loại cảm giác dụ hoặc này cực kỳ thoải mái. Biểu tình của Nữ Hoàng Bọ Ngựa ngày càng vặn vẹo, móng tay ma sát với lồng sắt tạo ra âm thanh bén nhọn.
Thấy một màn như vậy, một nhà ba người Tanggele vui mừng, bởi vì ma thú giãy dụa càng lợi hại thì chứng minh năng lực thuần hóa của thuần thứ sư càng khiến ma thú không thể chống cự, nói không chừng thật sự có thể được. Vì thế họ càng thêm mong chờ nhìn Cách Ngôn.
Ánh mắt Rex dừng trên mặt Cách Ngôn, đại khái là vì lần đầu thuần hóa Thần Thú nên trên trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, thịt ở hai má hơi căng lên, nhưng cũng không có bộ dáng quá miễn cưỡng.
Cách Ngôn đúng là không cảm thấy quá miễn cưỡng, nhưng tình hình có chút ngoài dự kiến của cậu. Thì ra Thần Thú thật sự rất khó thuần hóa, từ sau khi trở thành thuần thú sư đến giờ, tuy cậu chỉ mới thuần hóa mấy con ma thú, nhưng chưa bao giờ phải cố sức như này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, giãy dụa trên mặt Nữ Hoàng Bọ Ngựa ngày càng phai nhạt, ý chí bị bào mòn càng ngày càng yếu, cuối cùng hóa thành không cam lòng nhè nhẹ rồi biến mất, cái đầu ngẩng cao chầm chậm cúi xuống, trên mặt lộ vẻ ảo não xen lẫn thoải mái rất mâu thuẫn.
"Được rồi, các ngươi tới xem thử đi." Cách Ngôn thu hồi tinh thần lực rồi lùi lại hai bước, bước chân có hơi lảo đảo, bất ngờ có một cỗ sức mạnh tác động lên tay cậu, quay đầu nhận ra là Rex, cậu liền dựa toàn bộ trọng lượng thân thể lên người y.
Heidy tiến lên, dùng tinh thần lực của mình chuyển vào Nữ Hoàng Bọ Ngựa, quả nhiên nó không phản kháng, đến khi hai người thành lập quy tắc nàng cũng không cảm thấy gì khác thường, một người một thú như đã thành một thể, từ nay nàng và Nữ Hoàng Bọ Ngựa chính là đồng bạn cùng sống cùng chết.
Heidy thả Nữ Hoàng Bọ Ngựa trong lồng sắt ra, lại cởi hết xiềng xích ma thú trên tứ chi nó. Đôi mắt Nữ Hoàng Bọ Ngựa đã được tự do toát lên tia ảo não nhàn nhạt, nhưng nó không chạy trốn.
Đây là vì Heidy đã ký Khế Ước Linh Hồn với nó, đó là khế ước cao nhất trong các loại khế ước, từ nay cả hai cùng chung sinh mệnh. Khi loài người ký khế ước này với ma thú nghĩa là bọn họ thực sự coi ma thú thành đồng bạn, cho nên nó biết mình không cần phải phản kháng nữa.
Tanggele và Daniel rất mừng cho Heidy, dù sao Nữ Hoàng Bọ Ngựa cũng không phải Thần Thú bình thường, thân là nữ hoàng, nó có thể ra lệnh cho ma thú bọ ngựa có thực lực thấp hơn. Có Nữ Hoàng Bọ Ngựa, nhiệm vụ Quang Minh Chi Hoa đã có thêm vài phần thắng.
Mấy ngày nay nhà thám hiểm đến núi Ô Mông Kỳ ngày càng nhiều, vì bắt Nữ Hoàng Bọ Ngựa bọn họ đã gây ra động tĩnh rất lớn, sau khi xuống núi còn nghe được có người đang nói đến chuyện này.
Nhóm Tanggele quyết định tiếp theo không đi đâu cả, chỉ ở doanh địa chờ đến ngày Quang Minh Chi Hoa nở.
Cách Ngôn bởi vì đã đồng ý bắt một con Thần Thú cho Il nên cậu chỉ nghỉ ngơi tại doanh trại một ngày, sau đó cùng Rex đi tìm một con Thần Thú thích hợp, tiện thể rèn luyện một chút. Đáng tiếc chính là trong rừng rậm Ma Thú thì chỉ có ở dãy núi Hades mới có thể thấy Thần Thú. bình thường rất khó gặp ở những nơi khác.
Hai người tìm một vòng vẫn không phát hiện bóng dáng con Thần Thú nào, bởi vì ngày ước định đã gần đến, giờ mà đi dãy núi Hades thì không kịp, nên họ bắt vài con Thánh Thú xui xẻo gần đó, hôm sau mới quay lại doanh địa.
Lúc này doanh địa còn náo nhiệt hơn hôm trước gấp mấy lần, cũng được mở rộng hơn nhiều, hơn nữa còn có người lục tục tới, nếu nói những người này không nghe được tiếng gió gì thì họ còn lâu mới tin.
Hai người đi đến nơi Đoàn dong binh Alice hạ trại, phát hiện nhiều hơn một đám người, đúng là người Đoàn dong binh Tinh Hà. Có vẻ chúng vừa tới không lâu, người Đoàn dong binh Tinh Hà còn đang hạ trại ở gần đó, mà tên phó đoàn trưởng Samar kia lại đang đi về phía doanh địa Đoàn dong binh Alice, không biết nói chuyện gì với Tanggele, hai người đến đúng lúc nghe được lời ông ta nói.
"Lão ca Tanggele cũng thật không phúc hậu, nếu phát hiện bảo bối sao lại giấu đi như thế, phải chia sẻ cho mọi người chứ. Cũng may tin tức của chúng ta nhanh nhạy, nếu không thứ tốt đều bị Đoàn dong binh Alice các ngươi độc chiếm rồi." Samar cười cực kỳ thiếu đánh.
Tanggele nhíu mày.
Daniel đứng ra, "Nếu phó đoàn trưởng Samar đã nghĩ cho mọi người như vậy, về sau nếu Đoàn dong binh Tinh Hà mà có tin tức gì tốt thì đừng độc chiếm mà nhớ chia sẻ với mọi người nhé, làm một tấm gương sáng cho mọi người, mọi người thấy có đúng không?"
"Đúng!" Người Đoàn dong binh Alice lập tức lớn tiếng phụ họa.
Bị phản tướng nhất quân*, tươi cười trên mặt Samar dần phai nhạt, ánh mắt âm u dừng trên người Daniel, bỗng ông ta lại cười rộ lên, ám chỉ nói: "Nói hay nói hay lắm, chỉ cần các ngươi chờ được đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ không bủn xỉn, chẳng qua ta sợ các ngươi không đợi được."
*Phản tướng nhất quân (反将一军): khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển.
"Cái này không phiền phó đoàn trưởng Samar nhọc lòng."
Thái độ thong dong của Daniel hoàn toàn không giống đang ở trong thế bất lợi, điều này làm Samar muốn coi vẻ mặt biến sắc của họ không đạt được mục đích. Ông ta trầm mặt, cười lạnh đang định rời đi, chợt nhớ tới gì đó lại quay đầu lại, biểu tình có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
"Có chuyện này không biết lão ca Tanggele đã biết chưa, Thần Điện Quang Minh đã phái một vị giáo chủ đến đây, mục tiêu cũng là Quang Minh Chi Hoa ở núi Ô Mông Kỳ, bọn họ chí tại tất đắc* với bông hoa này lắm. Ta rất chờ mong khung cảnh khi Quang Minh Chi Hoa nở, nhất định sẽ rất xuất sắc."
*Chí tại tất đắc (志在必得): khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong ta.
Samar nói xong thì quay lại doanh địa của mình, vừa vặn đi qua Rex và Cách Ngôn, lúc này ông ta mới chú ý tới sự tồn tại của họ, đột nhiên dừng trước mặt họ.
"Thì ra là các ngươi." Samar không quên việc hai người khiến ông ta làm chuyện vô ích.
"Chúng ta quen ngươi sao?" Cách Ngôn tức giận hỏi lại, vẻ mặt 'Ngươi là ai thế'.
Samar không giận mà cười, "Quen biết hay không không quan trọng, các ngươi cần phải bảo vệ tốt cho bản thân, bởi vì mấy ngày tiếp theo không dễ sống đâu."
Cách Ngôn và Rex liếc nhau, câu nói này, chẳng lẽ ông ta biết chuyện Đoàn dong binh Hắc Lang muốn bắt họ? Cái này cũng không phải là không thể, chỉ cần một đối một từng chi tiết thì rất dễ dàng đoán được thân phận chân chính của họ.
"Chúng ta sống qua ngày như thế nào không liên quan đến ngươi, trái lại là ngươi, nếu ngươi vẫn muốn đá truyền thừa ma pháp trong tay ta, vậy thì thật xin lỗi, ta đã dùng hết rồi." Cách Ngôn buông tay. Người này vẫn luôn nhằm vào họ, kẻ ngốc cũng nhìn ra ông ta làm thế là vì đá truyền thừa ma pháp.
"Ngươi vậy mà lại sử dụng hết." Đồng tử Samar trừng lớn, ánh mắt u ám nhìn cậu.
"Nói như thể là đồ ngươi gửi ở chỗ ta vậy, nó là thứ ta dùng đồng vàng mua được, chẳng lẽ còn phải để đó chờ ngươi đến cướp? Đường đường là phó đoàn trưởng Đoàn dong binh Tinh Hà, ai ngờ lại là kẻ cướp, ở đấu giá hội không đấu lại ta nên muốn cướp đồ sau lưng. Ta biết rồi, nhất định là do Đoàn dong binh Tinh Hà thường xuyên làm như vậy, những lần trước đó khẳng định cũng do các ngươi làm." Cách Ngôn đột nhiên lớn tiếng nói.
Toàn bộ doanh địa thoáng chốc trở nên an tĩnh. Loại chuyện này thực ra cũng không có gì hiếm lạ, phần lớn mọi người đều là hiểu trong lòng mà không nói ra, nhưng bị nói thẳng ra ngoài lại không giống vậy, ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của đoàn dong binh. Người không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra sôi nổi nhìn về phía này.
"Tiểu tử thối, ngươi muốn chết!" Samar nổi giận, đánh một chưởng về phía Cách Ngôn.
Rex nhanh chóng rút kiếm chém qua, động tác y nhanh đến mức người khác không thể nhìn rõ.
Một chưởng này của Samar cũng không có ý hạ thủ lưu tình, nhưng nắm tay sao có thể đấu lại kiếm, đặc biệt là kiếm khí của đối phương cũng không bình thường, ông ta chỉ có thể kinh hãi né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất