Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Quyển 1 Chương 16: ĐOÀN TRƯỞNG LOCKE DÍNH BẪY

Trước Sau
Rex lấy hai thanh bảo kiếm ra từ nhẫn không gian, trong đó có một thanh Carlos dùng để gϊếŧ y đêm đó, mặt trên kiếm dính không ít vết máu đã khô cạn, sau đó cứ như vậy mà bị y thu vào nhẫn không gian.

Lúc ấy Cách Ngôn còn không rõ làm vậy để làm gì, hiện tại nhìn lại phỏng chừng là vì giờ khắc này.

Rex ném bảo kiếm của Carlos ở gần cổng vào, vừa vặn bị bụi cỏ che lại. Một bảo kiếm khác là của Aleur, còn cả vỏ kiếm mà lại rất sạch sẽ, vì lúc ấy gã không có cơ hội để rút ra. Nhưng để dùng ở đây thì hiển nhiên không thể quá sạch sẽ, Rex trét bùn đất lên rồi mới ném đến gần đó, chế tạo hiện trường bọn họ gặp nạn rồi lại tạo dấu vết giả khả năng bọn họ còn sống.

Cách Ngôn thấy y làm tốt hết thảy, nhưng đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai thanh bảo kiếm. Có ba người chết, ba vị đại thiếu gia lại đều là kiếm sĩ, thanh kiếm thứ ba chẳng lẽ còn có thể sử dụng ở chỗ khác?

Một giờ sau có người phát hiện bảo kiếm của Carlos ở bụi cỏ. Bảo kiếm có khác tiêu chí gia tộc Strache, đúng là gia tộc của Carlos.

Gia tộc Strache ở đế quốc Arthurlanca là một đại quý tộc, cho dù trấn nhỏ Tris là thành trấn ở biên cảnh nhưng cũng có người nghe nói qua, liền liên tưởng đến nhiệm vụ được treo giải thưởng mà Đoàn dong binh Hắc Lang tuyên bố mấy ngày trước. Bọn chúng sau đó ở phụ cận quả nhiên tìm được một thanh bảo kiếm khác. Hai thanh kiếm được đưa đến trước mặt đoàn trưởng Locke.

Vết máu loang lổ như cường điệu lặp lại cho đoàn trưởng Locke biết việc bọn họ đã xảy ra chuyện là sự thật. Gã tức khắc cả kinh, không dám chờ đợi mà bắt người nọ đưa gã đến nơi nhặt được bảo kiếm. Lúc sau bọn chúng lại tìm được vài "Người chứng kiến". Đối phương nói buổi tối ngày đó xác thật thấy ở lối vào có rất nhiều thi thể ma thú cùng vết máu, còn có một ít mảnh quần áo rách, hình ảnh thập phần thảm thiết.

Đoàn trưởng Locke nghe được sắc mặt liền biến đen. Gã không dám tưởng tượng nếu vài vị kia biết được tin tức ba vị thiếu gia nhóm Carlos bị ngộ hại thì sẽ tức giận như thế nào. Mà chính gã khẳng định cũng sẽ bị liên lụy.

"Đoàn trưởng không cần lo lắng. Chúng ta không phải không có cơ hội lập công chuộc tội."

Người nói chính là Marvin. Hắn là tâm phúc của đoàn trưởng Locke, bất đồng với Phó đoàn trưởng thời thời khắc khắc muốn kéo gã xuống ngựa nên đoàn trưởng Locke tin tưởng hắn nhất. Nghe thế gã lập tức hiểu được ý của Marvin.

"Ý ngươi là Thánh Thú?"

"Vâng. Chỉ cần chúng ta bắt được Thánh Thú kia, công tước sẽ niệm công lao của ngài mà không gây khó dễ quá mức. Huống chi chúng ta kỳ thật còn một cửa đột phá. Ở đây chỉ phát hiện bảo kiếm của hai vị thiếu gia Carlos và Aleur, bọn họ chưa chắc đã bị ngộ hại, còn có thiếu gia Sasy cùng Jimmy, chỉ cần tìm được bọn họ thì hẳn sẽ biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì."



Đoàn trưởng Locke cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhanh chóng sai vài người đi tìm Sasy cùng Jimmy, còn lại thì cùng gã đi bắt Thánh Thú. So với tìm người thì Thánh Thú càng quan trọng hơn, bởi vì dù có tìm được người gã cũng không trốn thoát việc phải chịu trách nhiệm. Cho nên nếu muốn bảo trụ vị trí đoàn trưởng này thì gã phải bắt bằng được con Thánh Thú kia để lấy công chuộc tội.

Trải qua một ngày một đêm không ngủ không nghỉ mà lên đường, Cách Ngôn và Rex đã đi đến Đồi Ánh Trăng ở phụ cận. Một ngày đường này bọn họ gặp được vài con ma thú cao cấp. Nếu không phải Rex mà là người khác thì bọn họ đã sớm táng mệnh trong miệng ma thú, đúng là hữu kinh vô hiểm.

Nói đến Đồi Ánh Trăng không thể không nhắc tới một loại ma thú cấp bảy -Tật Phong Ma Lang. Ma thú cấp bảy là ma thú cao cấp, chỉ sống ở sâu trong rừng rậm, cũng chính là Đồi Ánh Trăng. Chúng không có khả năng xuất hiện ở bên cạnh rừng rậm Tasha, nhưng ma thú bọn họ gặp được tối hôm đó lại là Tật Phong Ma Lang, cái này giống như trúng giải thưởng lớn vậy, thứ không có khả năng nhất vậy mà lại xuất hiện.

Vì làm để diễn đủ bộ, bọn họ cố ý chạy tới nơi này.

Đem bảo kiếm của Sasy và Jimmy ném vào Đồi Ánh Trăng, Rex lưu lại một chút manh mối rồi mới chạy tới mục tiêu tiếp theo, cũng chính là Âm Phong Sơn Lĩnh (dỹ núi Âm Phong). Nó ở giữa rừng rậm Tasha, chia rừng rậm thật lớn thành hai mảnh nam - bắc. Phần lớn ma thú cao cấp của rừng sống tại đây, mà đây cũng là nơi mà con Thánh Thú trong lời đồn kia xuất hiện lần cuối.

Cách Ngôn đi mà thở hồng hộc. Thân thể nguyên bản đã tốt được một nửa nhưng vì không nghỉ ngơi mà xu hướng lại chuyển biến xấu. Ngực cùng bụng đều đau, thường lại nhói lên cho cậu một kích. Lúc này cậu rốt cuộc không nhịn được mà dựa vào một cây đại thụ, tóc trên trán bị mồ hôi lạnh làm ướt hết, sắc mắt tái nhợt như tờ giấy.

Rex đi được vài bước thì phát hiện tiếng bước chân ở phía sau biến mất, quay đầu lại liền thấy một màn như vậy. Ngũ quan trên khuôn mặt không cảm xúc hơi nhíu lại rồi biến mất, xoay người đi đến cạnh cậu.

"Miệng vết thương tôi hơi đau nên muốn nghỉ ngơi một chút, bằng không anh đi trước đi?" Cách Ngôn cho rằng y là tới để thúc giục mình, không ý thức được lời này của mình có vấn đề. Nếu Rex còn chưa tin cậu thì có thể sẽ hoài nghi có phải cậu lại đánh chủ ý gì hay không, tín nhiệm nguyên bản đã thành lập cũng sẽ sớm đổ vỡ.

Rex nhìn chằm chằm mặt cậu, ánh mắt chuyên chú lại mang theo vài phần sắc bén. Người này có thể chống đỡ đến bây giờ mới kêu cũng đã nhịn hơn so với dự đoán của y rồi, nguyên bản y còn tưởng rằng cậu sẽ không chịu nổi được nửa ngày.

Nếu là ngày thường Cách ngôn nhất định sẽ phát hiện điều gì đó, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể lo đau.

Trong tay Rex xuất hiện một đoàn ánh sáng bạch kim, sau khi đoàn ánh sáng đi vào ngực Cách Ngôn hoàn toàn thì giống như lần trước, cảm giác đau đớn lần thứ hai chậm rãi biến mất, cậu cũng phục hồi tinh thần, nội thương hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau