Quyển 1 Chương 53: STANLEY
Quý tộc và hoàng cung đều nằm ở phía bắc của đế đô Saint Laner. Gia tộc Carol nhìn bề ngoài là quý tộc nhưng thực ra cái đó đã là chuyện của hai mươi năm trước, hiện giờ nó chỉ là một quý tộc đã xuống dốc, mặt ngoài thì ngăn nắp, bên trong đã sớm thối rữa.
Cũng bởi sự hoang phí của chủ nhân, mười năm trước, gia tộc Carol không thể không bán đi tòa nhà đã có mấy trăm năm lịch sử của mình để dọn đến vùng rìa phía bắc của đế đô, mà nơi đây cũng là chỗ tụ hội của các gia tộc đã rút khỏi sân khấu, ngoài ra còn có các thương nhân muốn chen chân lên sân khấu quý tộc kia. Đương nhiên đối với thường dân, đây vẫn là nơi bọn họ khát khao được bước vào.
Rex dẫn Cách Ngôn đi vào gia tộc Carol, diện tích chỗ này còn không bằng một phần mười của gia tộc Strache.
Người gác cổng ngồi ở bậc thang, sau khi nhìn thấy Rex cũng không thèm để ý mà hô một tiếng "đại thiếu gia", hắn cũng rất nhanh đã chú ý tới sự tồn tại của Cách Ngôn, thấy bọn họ đến gần mới đứng lên, khinh thường liếc Cách Ngôn một cái, âm dương quái khí mà nói: "Đại thiếu gia, hắn là ai? Lão gia đã nói qua không thể tùy tiện mang người xa lạ về gia tộc. Đại thiếu gia hẳn không phải không biết chứ."
Hắn vừa dứt lời lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Rex, tên gác cổng không chỉ hoảng sợ mà đầu gối còn mềm nhũn suýt thì quỳ sụp xuống. Rõ ràng trước kia lúc hắn châm chọc đại thiếu gia cũng không thấy y nhìn mình như vậy, vì sao lần này lại thế?
banhmidaudo.wordpress.com
Chờ sau khi hai người đi vào rồi tên gác cổng mới phản ứng lại được, thấy mình vậy mà lại sợ đại thiếu gia nên ảo não không thôi, trong lòng hắn còn nghĩ, vị đại thiếu gia này chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến mà thôi, sao lại trở nên có khí thế như vậy, chẳng lẽ y gặp được kỳ ngộ gì? Tên gác cổng quyết định sẽ tìm một cơ hội để nói chuyện này cho phu nhân.
Cách Ngôn phức tạp mà nhìn Rex, cậu còn tưởng Rex lợi hại như vậy chắc hẳn là được gia tộc coi trọng, không ngờ tưởng tượng và thực tế lại khác xa nhau như thế. Thái độ của tên gác cổng là người mù cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ đầu năm nay cái gọi là đại thiếu gia đã không đáng bao nhiêu nữa rồi?
Sau khi bọn họ đến sân nói Rex ở, cậu mới biết còn không có giá trị hơn cậu nghĩ.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy một đống tro bụi đã ập vào mặt.
Cách Ngôn đứng ở cửa nhìn vào bên trong, trên mặt đất có một cái bàn, cả nó và khung cửa đều dính đầy tro bụi. Ánh sáng trong phòng không tệ, ánh nắng chiếu vào qua các khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn thấy lớp bụi cực dày, cả căn phòng toàn là tro bụi, hẳn là một năm rồi không có ai quét tước.
Đây là nơi ở của một đại thiếu gia quý tộc?
Đầu tiên Cách Ngôn đồng tình mà nhìn Rex một cái, sau đó như phát điên mà nói: "Anh thật sự để cho tôi tới nhà anh ở, chứ không phải là để tôi đến giúp anh quét dọn phòng?"
Rex nhìn chằm chằm cậu vài giây: "Vốn dĩ không có suy nghĩ này, nhưng nếu ngươi đã nói thế, vậy quét tước chút đi, dù sao ngươi cũng sẽ ở đây một thời gian."
Cách Ngôn: "..." Đây là tự chuốc họa vào thân à?
Xong việc Cách Ngôn đi qua xem phòng Rex, nó sạch sẽ đến mức không thấy một hạt bụi. Cậu tuyệt đối không tin chỗ này do Rex tự mình quét tước, nhưng thật không may Rex dường như thực sự phải chịu sự lạnh nhạt của toàn gia tộc Carol, không chỉ không có người quét dọn mà đến người hầu hạ cũng không thấy bóng dáng, cả tiểu viện vắng tanh.
Cách Ngôn đành phải nhận mệnh mà xắn tay áo lên, cũng may trước kia cậu cũng hay tự mình làm việc nhà, sau khi hỏi vị trí của các công cụ quét dọn cậu ra ngoài múc một bồn nước trở về rồi bắt đầu làm.
Mặt trời xuống núi, Rex cầm một cái giỏ đi vào, mùi thơm của thức ăn truyền đến cánh mũi Cách ngôn, cậu lập tức ném giẻ lau trong tay mà chạy tới, gấp không chờ nổi mở giỏ ra, phát hiện bên trong toàn là thịt. Làm việc cả một buổi trưa cậu sắp chết đói rồi, sau khi dọn mấy đĩa thịt lên bàn liền bắt đầu ăn. Rex lấy một chai rượu ra rót cho cậu một ly, uống rượu lúc ăn thịt là đã nhất.
Không đến một lúc mấy đĩa thịt đã bị hai người ăn sạch.
Cách Ngôn vuốt bụng nhìn Rex đang ngồi đối diện cậu, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tình huống nhà anh rốt cuộc là sao thế? Vì sao người hầu không có chút kính trọng nào với anh vậy?"
Rex đột nhiên nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một thiếu niên xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ở cửa, khuôn mặt đầy đặn* vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to ngập nước, lông mi chớp chớp như biết nói, ánh mắt hắn dừng trên người Rex, trên mặt thoáng chốc lộ ra biểu tình cao hứng.
*Raw: 脸上满满的胶原蛋白
"Ca, ta nghe người gác cổng nói ngươi mang theo một người trở về, là bằng hữu sao, đây là lần đầu tiên ngươi mang bằng hữu về đây, có thể giới thiệu cho ta chứ?" Hắn nói xong thì nhìn về phía Cách Ngôn, tung tăng nhảy nhót đi tới, tùy tiện đánh giá cậu một lần rồi vươn tay, ngọt ngào nói: "Xin chào, ta tên là Stanley, ta là đệ đệ của y, rất vui được biết ngươi."
Cách Ngôn liếc Rex một cái, thấy y không có phản ứng gì nên đưa tay ra bắt tay hắn một chút, "Ta tên Jimmy."
"Jimmy ca ca, ngươi có cảm thấy ta quá nhiệt tình hay không? Thật ra chỉ là ta cảm thấy rất cao hứng, bởi vì cuối cùng cũng có người chịu làm bằng hữu của ca ca rồi, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ca ca đấy." Đôi mắt Stanley là màu xanh nước biển, lúc mở to trông đặc biệt xinh đẹp, một đầu tóc vàng xù xù, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Ồ, đó là vinh hạnh của ta." Cách Ngôn gật gật đầu.
wattpad.com/user/daudo0902
Stanley chớp chớp đôi mắt, "Tính tình ca ca ta không tốt lắm, nếu y chọc ngươi sinh khí, ngươi ngàn vạn lần không cần tức giận với y, kỳ thật y không cố ý, chỉ là tính cách y vốn thế thôi."
"Tính tình của y đúng là không tốt lắm..." Cách Ngôn nghĩ đến thói quen không một tiếng động mà phanh thây người khác của Rex, đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản là siêu cấp không tốt, tuyệt đỉnh không tốt. Từ lúc biết y đến giờ cậu lúc nào cũng lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Ai, cho nên ta muốn thỉnh cầu ngươi sau này đừng rời khỏi y, ngươi là bằng hữu duy nhất của y, hy vọng ngươi có thể bao dung y nhiều một chút." Có vẻ là do có người tán đồng lời mình nói nên Stanley thập phần cao hứng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như tinh linh, khi cười làm hắn càng rạng rỡ như ánh mặt trời, người biết đến hắn rất ít ai có thể không làm bạn bè của hắn, nhìn qua hoàn toàn là hai cực trái ngược với Rex, rất khó tưởng tượng bọn họ lại là huynh đệ.
"A, ta sẽ." Cách Ngôn nhìn thiếu niên luôn cười cực kỳ rực rỡ trước mắt, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Stanley dùng sức gật đầu, nhìn thấy mấy chiếc đĩa không trên bàn, trong không khí còn lưu lại mùi thịt thì "Di" một tiếng, "Ca, đồ hai người ăn là của Tây Trai sao, mùi hương này ta còn nhớ rất rõ, nhưng mà đồ Tây Trai rất đắt nha, sao ca lại mua được vậy?"
"Không phải phòng bếp làm sao? Chẳng lẽ phòng bếp không nấu cơm cho ca ca ngươi? Y không phải đại thiếu gia của gia tộc Carol à?" Cách Ngôn còn tưởng Rex lấy từ phòng bếp của gia tộc Carol mang đến, còn đang nghĩ tài nấu nướng của đầu bếp ở đây thật là lợi hại.
Có lẽ nghĩ Cách Ngôn là đang lên án mình, trên mặt Stanley hơi ủy khuất, đôi mắt nhìn Cách Ngôn lập tức trở nên ảm đạm: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có thể do ca ca lâu lắm không trở về nên đầu bếp quên mất, không sao, chờ ta quay lại sẽ nói cho đầu bếp."
Cái cảm giác kỳ quái kia lại nổi lên trong lòng Cách Ngôn.
Cũng bởi sự hoang phí của chủ nhân, mười năm trước, gia tộc Carol không thể không bán đi tòa nhà đã có mấy trăm năm lịch sử của mình để dọn đến vùng rìa phía bắc của đế đô, mà nơi đây cũng là chỗ tụ hội của các gia tộc đã rút khỏi sân khấu, ngoài ra còn có các thương nhân muốn chen chân lên sân khấu quý tộc kia. Đương nhiên đối với thường dân, đây vẫn là nơi bọn họ khát khao được bước vào.
Rex dẫn Cách Ngôn đi vào gia tộc Carol, diện tích chỗ này còn không bằng một phần mười của gia tộc Strache.
Người gác cổng ngồi ở bậc thang, sau khi nhìn thấy Rex cũng không thèm để ý mà hô một tiếng "đại thiếu gia", hắn cũng rất nhanh đã chú ý tới sự tồn tại của Cách Ngôn, thấy bọn họ đến gần mới đứng lên, khinh thường liếc Cách Ngôn một cái, âm dương quái khí mà nói: "Đại thiếu gia, hắn là ai? Lão gia đã nói qua không thể tùy tiện mang người xa lạ về gia tộc. Đại thiếu gia hẳn không phải không biết chứ."
Hắn vừa dứt lời lập tức đối mặt với ánh mắt lạnh buốt của Rex, tên gác cổng không chỉ hoảng sợ mà đầu gối còn mềm nhũn suýt thì quỳ sụp xuống. Rõ ràng trước kia lúc hắn châm chọc đại thiếu gia cũng không thấy y nhìn mình như vậy, vì sao lần này lại thế?
banhmidaudo.wordpress.com
Chờ sau khi hai người đi vào rồi tên gác cổng mới phản ứng lại được, thấy mình vậy mà lại sợ đại thiếu gia nên ảo não không thôi, trong lòng hắn còn nghĩ, vị đại thiếu gia này chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến mà thôi, sao lại trở nên có khí thế như vậy, chẳng lẽ y gặp được kỳ ngộ gì? Tên gác cổng quyết định sẽ tìm một cơ hội để nói chuyện này cho phu nhân.
Cách Ngôn phức tạp mà nhìn Rex, cậu còn tưởng Rex lợi hại như vậy chắc hẳn là được gia tộc coi trọng, không ngờ tưởng tượng và thực tế lại khác xa nhau như thế. Thái độ của tên gác cổng là người mù cũng có thể nhìn ra, chẳng lẽ đầu năm nay cái gọi là đại thiếu gia đã không đáng bao nhiêu nữa rồi?
Sau khi bọn họ đến sân nói Rex ở, cậu mới biết còn không có giá trị hơn cậu nghĩ.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy một đống tro bụi đã ập vào mặt.
Cách Ngôn đứng ở cửa nhìn vào bên trong, trên mặt đất có một cái bàn, cả nó và khung cửa đều dính đầy tro bụi. Ánh sáng trong phòng không tệ, ánh nắng chiếu vào qua các khe hở trên cửa sổ, có thể nhìn thấy lớp bụi cực dày, cả căn phòng toàn là tro bụi, hẳn là một năm rồi không có ai quét tước.
Đây là nơi ở của một đại thiếu gia quý tộc?
Đầu tiên Cách Ngôn đồng tình mà nhìn Rex một cái, sau đó như phát điên mà nói: "Anh thật sự để cho tôi tới nhà anh ở, chứ không phải là để tôi đến giúp anh quét dọn phòng?"
Rex nhìn chằm chằm cậu vài giây: "Vốn dĩ không có suy nghĩ này, nhưng nếu ngươi đã nói thế, vậy quét tước chút đi, dù sao ngươi cũng sẽ ở đây một thời gian."
Cách Ngôn: "..." Đây là tự chuốc họa vào thân à?
Xong việc Cách Ngôn đi qua xem phòng Rex, nó sạch sẽ đến mức không thấy một hạt bụi. Cậu tuyệt đối không tin chỗ này do Rex tự mình quét tước, nhưng thật không may Rex dường như thực sự phải chịu sự lạnh nhạt của toàn gia tộc Carol, không chỉ không có người quét dọn mà đến người hầu hạ cũng không thấy bóng dáng, cả tiểu viện vắng tanh.
Cách Ngôn đành phải nhận mệnh mà xắn tay áo lên, cũng may trước kia cậu cũng hay tự mình làm việc nhà, sau khi hỏi vị trí của các công cụ quét dọn cậu ra ngoài múc một bồn nước trở về rồi bắt đầu làm.
Mặt trời xuống núi, Rex cầm một cái giỏ đi vào, mùi thơm của thức ăn truyền đến cánh mũi Cách ngôn, cậu lập tức ném giẻ lau trong tay mà chạy tới, gấp không chờ nổi mở giỏ ra, phát hiện bên trong toàn là thịt. Làm việc cả một buổi trưa cậu sắp chết đói rồi, sau khi dọn mấy đĩa thịt lên bàn liền bắt đầu ăn. Rex lấy một chai rượu ra rót cho cậu một ly, uống rượu lúc ăn thịt là đã nhất.
Không đến một lúc mấy đĩa thịt đã bị hai người ăn sạch.
Cách Ngôn vuốt bụng nhìn Rex đang ngồi đối diện cậu, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tình huống nhà anh rốt cuộc là sao thế? Vì sao người hầu không có chút kính trọng nào với anh vậy?"
Rex đột nhiên nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Một thiếu niên xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi xuất hiện ở cửa, khuôn mặt đầy đặn* vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to ngập nước, lông mi chớp chớp như biết nói, ánh mắt hắn dừng trên người Rex, trên mặt thoáng chốc lộ ra biểu tình cao hứng.
*Raw: 脸上满满的胶原蛋白
"Ca, ta nghe người gác cổng nói ngươi mang theo một người trở về, là bằng hữu sao, đây là lần đầu tiên ngươi mang bằng hữu về đây, có thể giới thiệu cho ta chứ?" Hắn nói xong thì nhìn về phía Cách Ngôn, tung tăng nhảy nhót đi tới, tùy tiện đánh giá cậu một lần rồi vươn tay, ngọt ngào nói: "Xin chào, ta tên là Stanley, ta là đệ đệ của y, rất vui được biết ngươi."
Cách Ngôn liếc Rex một cái, thấy y không có phản ứng gì nên đưa tay ra bắt tay hắn một chút, "Ta tên Jimmy."
"Jimmy ca ca, ngươi có cảm thấy ta quá nhiệt tình hay không? Thật ra chỉ là ta cảm thấy rất cao hứng, bởi vì cuối cùng cũng có người chịu làm bằng hữu của ca ca rồi, ngươi là bằng hữu đầu tiên của ca ca đấy." Đôi mắt Stanley là màu xanh nước biển, lúc mở to trông đặc biệt xinh đẹp, một đầu tóc vàng xù xù, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Ồ, đó là vinh hạnh của ta." Cách Ngôn gật gật đầu.
wattpad.com/user/daudo0902
Stanley chớp chớp đôi mắt, "Tính tình ca ca ta không tốt lắm, nếu y chọc ngươi sinh khí, ngươi ngàn vạn lần không cần tức giận với y, kỳ thật y không cố ý, chỉ là tính cách y vốn thế thôi."
"Tính tình của y đúng là không tốt lắm..." Cách Ngôn nghĩ đến thói quen không một tiếng động mà phanh thây người khác của Rex, đâu chỉ là không tốt lắm, căn bản là siêu cấp không tốt, tuyệt đỉnh không tốt. Từ lúc biết y đến giờ cậu lúc nào cũng lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao? Ai, cho nên ta muốn thỉnh cầu ngươi sau này đừng rời khỏi y, ngươi là bằng hữu duy nhất của y, hy vọng ngươi có thể bao dung y nhiều một chút." Có vẻ là do có người tán đồng lời mình nói nên Stanley thập phần cao hứng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như tinh linh, khi cười làm hắn càng rạng rỡ như ánh mặt trời, người biết đến hắn rất ít ai có thể không làm bạn bè của hắn, nhìn qua hoàn toàn là hai cực trái ngược với Rex, rất khó tưởng tượng bọn họ lại là huynh đệ.
"A, ta sẽ." Cách Ngôn nhìn thiếu niên luôn cười cực kỳ rực rỡ trước mắt, tổng cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Stanley dùng sức gật đầu, nhìn thấy mấy chiếc đĩa không trên bàn, trong không khí còn lưu lại mùi thịt thì "Di" một tiếng, "Ca, đồ hai người ăn là của Tây Trai sao, mùi hương này ta còn nhớ rất rõ, nhưng mà đồ Tây Trai rất đắt nha, sao ca lại mua được vậy?"
"Không phải phòng bếp làm sao? Chẳng lẽ phòng bếp không nấu cơm cho ca ca ngươi? Y không phải đại thiếu gia của gia tộc Carol à?" Cách Ngôn còn tưởng Rex lấy từ phòng bếp của gia tộc Carol mang đến, còn đang nghĩ tài nấu nướng của đầu bếp ở đây thật là lợi hại.
Có lẽ nghĩ Cách Ngôn là đang lên án mình, trên mặt Stanley hơi ủy khuất, đôi mắt nhìn Cách Ngôn lập tức trở nên ảm đạm: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có thể do ca ca lâu lắm không trở về nên đầu bếp quên mất, không sao, chờ ta quay lại sẽ nói cho đầu bếp."
Cái cảm giác kỳ quái kia lại nổi lên trong lòng Cách Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất