Chương 14
Câu đùa lạnh te vừa văng khỏi mồm, phòng bệnh chìm vào sự im lặng còn tĩnh mịch hơn trước.
Lúc này Tông Cửu mới muộn màng nhận ra, dường như câu đùa của mình lại đẩy bầu không khí xuống nơi lạnh hơn nữa.
Thế là cậu vội vàng bổ sung: “Câu đó có ý khen ngợi, không có ý xấu, không phải khái khịa gì đâu à.”
[…]
[…]
Khu comment liên tục hiện “…”, dường như người xem đều ngơ ngác vì câu nói không đầu không đuôi này.
[Ê khoan, ai đó có thể nói cho tôi biết Gia Cát Lượng gì gì đó là ai không? Người đó nổi tiếng lắm hả?]
[Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này…]
[Nhưng nghe giọng điệu của người cấp E kia cũng không giống giả, các ông có biết Gia Cát Lượng đấy không?]
[Không biết, tôi chưa bao giờ nghe luôn, nhưng lạ một cái là tôi lại nghe quen tai vl.]
Câu bình luận này vừa xuất hiện, lập tức nhận được rất nhiều ý kiến đồng tình.
[Quen tai +1]
[Quen tai +10086, thậm chí tôi còn cảm thấy cái tên này rất thông minh? Nhưng tôi chắc chắn là tôi chưa từng nghe cái tên này bao giờ.]
Mọi người đều ngơ ngác.
Phòng trực tiếp của hai người nhảy lên hàng chục nghìn comment, nhưng không ai trong số họ biết người mà Tông Cửu gọi là “Gia Cát Lượng”.
Không chỉ khu bình luận, ngay cả người đàn ông tóc đen cũng nhìn cậu tò mò.
“Gia Cát Lượng là ai?”
Chàng trai tóc trắng tròn mắt: “Biểu tự Khổng Minh hiệu Ngọa Long, Thừa tướng nước Thục thời Tam quốc.”
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Gia Cát Ám, Tông Cửu bỗng ý thức được mình là một người xuyên sách.
Nhưng nghĩ kỹ vẫn thấy không đúng lắm. Cho dù cậu xuyên sách, chẳng lẽ những người trước mặt trước đây không phải người trong thế giới hiện thực? Chỉ cần là người ở thế giới hiện thực, tất nhiên phải biết Gia Cát Lượng chứ?
Hơn nữa, trong vòng lặp vô hạn cũng có rất nhiều phó bản liên quan đến lịch sử, trong đó còn có Người sống sót tu tập Kỳ môn độn giáp*, sao có thể hoàn toàn không biết gì về Gia Cát Lượng.
(*Một bộ môn thuật số Trung Quốc cổ đại.)
Chắc chắn có điều gì đó ở đây mà Tông Cửu không biết.
Có nên hỏi không?
Chàng trai tóc trắng im lặng một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thăm dò.
“… Anh là người Trung Quốc à?”
Mặc dù khuôn mặt người đàn ông tóc đen có đường nét khá sâu, nhưng vẫn nhìn ra được đây là tướng mạo người châu Á, lại thêm họ Gia Cát, thật sự rất khó để người ta suy đoán theo hướng người nước ngoài.
Người Trung Quốc.
Gia Cát Ám ngước mắt lên, trên khuôn mặt xưa nay chưa từng bận tâm lần đầu tiên thay đổi cảm xúc thấy rõ.
Một giây sau, người đàn ông bất ngờ giơ tay ra.
Bàn tay to lớn rắn rỏi của hắn giơ trên không, năm ngón tay tạo thành móng vuốt như muốn rút không khí vô hình vào lòng bàn tay.
Hai đường vân đôi cá một trắng một đen xoay tròn hiện lên trên lòng bàn tay hắn, tạo thành một bức tranh Thái cực lưỡng nghi khổng lồ.
Không chỉ vậy, vô số đường vân màu đen có độ dài khác nhau bỗng nhiên hiện ra, kết hợp thành tám quẻ lơ lửng xung quanh Thái cực lưỡng nghi, tạo thành thế trận trăm sao vây trăng, chậm rãi chuyển động theo hình tròn.
Trong khung cảnh phòng bệnh trắng trơn, cảnh tượng này toát lên cảm giác trùng kích rất ảo diệu.
Khu bình luận trong phòng livestream bùng nổ.
[Ui đm, sao mấy người trên màn hình biến mất hết vậy.]
[Sao tự dưng mới có xíu mà hai người trong phòng bệnh đã biến mất rồi, @@]
[Chắc là đạo cụ cấp S của boss Gia Cát, tò mò ghê, rốt cuộc nói gì mà phải đề phòng vậy nhỉ.]
[Má! Là đạo cụ cấp S trong ‘chiền thiết’! Đến nay tôi vẫn chưa hiểu công dụng của nó, nghe nói toàn năng lắm hả?]
[Đúng, cái đạo cụ cấp S này lấy được từ phó bản cấp S “Phong thần diễn nghĩa” đấy, lúc đó hình như chỉ mình boss Gia Cát là còn sống bước ra khỏi phó bản đó.]
…
Con ngươi Tông Cửu co lại.
Không hề nghi ngờ, cái đĩa Thái cực bát quái này chính là át chủ bài của Gia Cát Ám, cũng là thứ khiến những người cũ khác kiêng kỵ nhất ngoài sự khôn ngoan và mưu lược của hắn ta.
Có thể leo lên vị trí cao như No.3, chắc chắn là một món đạo cụ cấp S không sai vào đâu được.
Chẳng lẽ cậu đã nói điều gì không nên, khiến người ta muốn sủi kèo, định ra tay luôn ể?
Nếu không thì nên giải thích thế nào về việc bọn họ đang trò chuyện, tự nhiên boss lôi đạo cụ át chủ bài quý giá nhất của mình ra khởi động?
Tông Cửu nghĩ hoài không ra.
Nhưng bất ngờ là, bên trong bức tranh Thái cực bát quái chỉ xuất hiện một vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng vững vàng bao phủ hai người mặc quần áo bệnh nhân. Chỉ trong một chớp mắt, Tông Cửu có ảo giác mình đã bị ngăn cách với thế giới.
Mặc dù xung quanh vẫn là phòng bệnh đó, nhưng nhìn lại có vẻ khang khác.
Tông Cửu dè dặt hỏi: “Đây là một loại phương pháp ngăn cách không gian à?”
Gia Cát Ám nhìn cậu với vẻ tán thưởng, trầm ngâm nói: “Trời đất đều có chốn cố định, núi sông chịu sự thay đổi của tự nhiên, sấm và gió tương tác qua lại, nước lửa không tương thích với nhau. Bát quái tương sai, dùng số để biết quá khứ là thuận số, biết tương lai là nghịch số, cho nên Dịch cũng là nghịch số*. Nhưng nay quẻ đã nhiễu loạn số mệnh, đương nhiên không thuộc ngũ hành nữa.”
(*Trích Chu Dịch – tức Dịch Kinh, một trong ba cuốn sách kinh điển của Trung Quốc cổ đại, tác phẩm thể hiện nội dung triết học biện chứng sâu sắc và toàn diện, là nền tảng cho sự phát triển đầu tiên của Kinh thư. Dịch mà Gia Cát Ám nhắc đến là chữ trong tên sách.)
Tông Cửu: “Anh có thể nói tiếng phổ thông không?”
Người đàn ông tóc đen thu hồi ánh mắt vừa rồi, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ cần biết bây giờ khán giả không nhìn thấy livestream là được.”
“Vậy bây giờ, cậu nói thật rõ cho tôi nghe.”
Đôi môi mỏng của Gia Cát Ám khẽ mím lại, vẻ mặt không giống giả vờ, “‘Gia Cát Lượng’ và ‘Trung Quốc’ mà cậu vừa nói… Lần lượt là gì?”
Tông Cửu: “?”
Cậu chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
—-
Ở cầu thang nơi khác, dưới sự hỗ trợ của Tần Dã, cuối cùng dây thừng của Hạ Kiến Lam cũng dần kéo tới phần đuôi.
[Căng thẳng vl, mấy thím nói xem rốt cuộc thứ được kéo lên sẽ là cái gì, aaaa.]
[Lỡ như phía trước có gì dữ quá thì phiền các anh các chị chắn dùm em cái nha, em tua năm phút trước đây huhuhu.]
[Thấy họ không tìm được manh mối mới nào mà tôi lo dùm luôn, rõ ràng độ khó của phó bản này cao như vậy, đừng nói là mới vòng tuyển chọn đầu tiên đã ‘set’ luôn kết cục ngoẻo cả đội nha (trừ hai boss cấp S).]
[Lo dùm +1, tôi chỉ sợ họ không tìm ra manh mối mấu chốt, sau đó phó bản sẽ mở chế độ ‘thanh lý quy mô lớn’ vào ngày cuối cùng theo thông lệ, thế thì trừ khi có đạo cụ cấp S, không thì toi hết…]
Mọi người đứng xung quanh, cơ thể căng cứng.
Cây gậy Đại tế ti trong tay Messiah tỏa ra vầng sáng trong không khí lạnh lẽo, luôn đề phòng trước sinh vật ở đầu cuối dây thừng.
Gần như ngay khi Hạ Kiến Lam thả xuống, dây thừng đã trói được thứ gì đó.
Nhưng không một ai có thể khẳng định, rốt cuộc thứ mà họ kéo lên là gì.
Dần dần, tiếng thở hổn hển đến gần theo nhịp đung đưa của sợi dây thừng như có thứ gì đang nhịn đau, cố sức hít thở.
Hạ Kiến Lam vội vàng nâng kính: “Chắc là người sống.”
Bọn họ hồi hộp nhìn đầu cầu thang chăm chú, cho đến khi một gương mặt tái mét được kéo lên.
Linh môi không đưa ra lời cảnh báo nào, mọi người thở phào yên tâm theo dõi.
Đôi mắt trên gương mặt kia đã trắng dã, trong miệng chỉ có hơi thở hít vào đứt quãng, ngực phập phồng yếu ớt, hơn nửa cơ thể còn lại bị treo dưới cầu thang tối tăm không thấy đáy.
May là mọi người vẫn có ấn tượng với khuôn mặt này.
Chính là người mới cấp E sáng nay bùng nổ ở nhà ăn, hét toáng lên với y tá rồi tông cửa lao ra ngoài.
Thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết này của cậu ta, rất nhiều người cấp F còn yếu hơn cấp E đều sợ nhũn chân, sợ đến nỗi mặt vàng như nghệ.
“Trước tiên đừng kéo hẳn cậu ta lên, ngộ nhỡ…”
Hạ Kiến Lam không nói hết câu nhưng tất cả người cũ đều hiểu ý gã, mọi người ngầm đồng ý.
Trong vòng lặp vô hạn, cũng không phải chưa từng có chuyện Người sống sót bị sinh vật phi nhân loại thay thế sau khi lạc nhóm. Huống chi người này còn là một kẻ cấp E chẳng quan trọng, ở đây chẳng ai biết gì về cậu ta cả.
Giang Nguyên cầm nước dội lên đầu người mới cấp E, dùng mũi giày đá vào gò má lõm xuống của cậu ta.
“Này, tỉnh lại coi.”
Nước lạnh như băng đổ xuống, kích thích này khiến người mới hai mắt trắng dã nhất thời giật mình, “Phụt…” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn từ trong lồng ngực, hoàn toàn mất nhuệ khí lúc quát hỏi y tá.
Giang Nguyên không tránh kịp, hai cẳng chân bị phun trúng.
“Đcm mày lại nữa, thằng vô dụng ba đời chó nuôi nhà mày!”
Máu đỏ tanh hôi quyện với nước bọt nhiễu từng tia trong không trung, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi.
Giang Nguyên tức méo mặt, đang định bước lên sút thêm cú thật mạnh thì Hạ Kiến Lam đã kéo gã lùi lại mấy bước.
Lúc này sắc mặt âm trầm của Messiah mới thoáng dịu đi.
Anh ta nhìn Giang Nguyên cảnh cáo, gậy Đại tế ti trong tay bỗng nhiên phát ra những tia sáng xanh vàng quấn thành từng đốm sáng.
Ngay sau đó, những đốm sáng này rơi lên đầu người đàn ông nhô nửa người trên trong cầu thang.
Gần như mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch như giấy của người mới lập tức hồng hào thêm chút, ít nhất trông không giống một cái xác lạnh bị đưa vội vào nhà xác, cuối cùng cũng có tí hơi thở của người sống.
Ý thức quay trở lại, người mới thở hổn hển, bờ môi phát run, khuôn mặt nhuốm vẻ sợ hãi tột độ.
“Đừng vội, cứ từ từ, nếu tạm thời mở miệng khó khăn thì có thể nói từng chữ, hoặc làm động tác cũng được.”
Đạo cụ cấp S của Thánh Tử tóc vàng vẫn đang tiếp tục phát huy tác dụng, anh ta nhẹ nhàng an ủi, “Tôi hỏi cậu một câu, cậu trả lời hoặc đưa ra phản ứng là được. Trong lúc đó, tôi sẽ không gián đoạn việc điều trị cho cậu.”
Ánh mắt người mới lộ vẻ biết ơn.
Messiah thấp giọng hỏi: “Tầng hầm thứ hai có gì?”
Ngay lập tức, thần thái bên trong đôi mắt người mới cấp E lập tức bị sự khủng hoảng thay thế.
Cậu ta cũng không để ý đến bãi máu mình vừa ọe ra trên sàn, điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, hàm răng run lập cập, toàn bộ cơ mặt co rút vì sợ hãi quá mức, thực sự không thể thốt ra nổi dù chỉ một chữ.
Mặc dù đã biết trước tầng hầm thứ hai có gì, nhưng phản ứng này vẫn khiến mọi người bất ngờ.
Hạ Kiến Lam quan sát biểu cảm của người mới kia, muốn tìm ra chút sơ hở từ đó.
Tiếc là không có.
Câu hỏi này không nhận được đáp án, Messiah tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc, “Vậy, câu hỏi tiếp theo, còn người khác ở dưới đúng không?”
Động tác lắc đầu của người mới dừng lại, cậu ta do dự một chút, khẽ gật đầu.
Nhóm người cũ liếc nhau.
Bây giờ, sau khi vào phòng phẫu thuật ở tầng một, bọn họ chỉ chưa thăm dò tầng hầm thứ hai nữa thôi.
Vincent mất tích bí ẩn từ sau khi vào phó bản, bây giờ tất cả manh mối đều hướng về tầng hầm thứ hai, ngoài tầng hầm thứ hai thì gã không còn nơi nào để đi. Câu trả lời khẳng định của người mới cấp E, đã nghiệm chứng cho đáp án mà mọi người phỏng đoán.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao Vincent lại ở dưới đó mãi mà không lên đây?
Gã là nửa Ma cà rồng, nói về khả năng sống sót trong phó bản kinh dị, Vincent cấp A thậm chí còn mạnh hơn Thánh Tử cấp S. Dù sao thể chất của gã cũng thuộc phần âm, quỷ quái cũng thuộc phần âm, bình thường những kẻ không phải người vào phó bản đều sẽ có xu hướng xử lý nhân loại thuần dương chướng mắt, rồi từ từ chơi đùa với đồng loại thuần âm.
Đây cũng là điều mà các thành viên tiểu đội Đêm tối luôn tự tin, coi Vincent là đại diện tiêu biểu. Tiểu đội bọn họ chỉ cần xác định phó bản hiện tại là phó bản linh dị, bình thường đều lợi dụng ưu thế này để chủ động tấn công.
Bây giờ Vincent biến mất không thấy đâu, hoặc là chết rồi, hoặc là bị nhốt dưới đó không lên nổi.
Dù là tình huống nào thì đều cần bàn bạc thêm.
“Vậy cậu biết người đó sống hay chết không?”
Messiah dừng lại, đang định tìm thêm tin tức thì thấy người mới bỗng dưng bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Đôi mắt cậu ta tràn đầy nước mắt cầu xin, phát ra âm thanh khàn khàn chói tai như máy quạt gió đã cũ, “Cứu… Cứu…”
Hạ Kiến Lam sợ hãi, “Không ổn, phía dưới có gì đó đang kéo cậu ta!”
Gần như ngay lập tức, Tần Dã bắt lấy đoạn dây thừng đang liên tục tụt ra sau, trong chốc lát, cánh tay vạm vỡ nổi gân xanh.
Những người khác nhìn mà sửng sốt.
Tần Dã có năng lực từng được Người sói chúc phúc, sức mạnh vô hạn. Để anh ta phải lộ ra vẻ cật lực như vậy, có thể thấy rốt cuộc nguồn sức mạnh đang giằng co với anh ta mạnh mẽ như thế nào.
Sắc mặt người mới càng lúc càng thống khổ, cánh tay cậu ta ma sát trên nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn, cọ ra một vết máu đáng sợ, kéo theo đó là một đống lớn những mảnh da vụn bị ma sát rơi ra, lạnh lẽo trắng bệch.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, cứ tiếp tục giằng co thì nhất định kết quả sẽ không tốt. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của người mới, chẳng ai nỡ nói hai chữ “Buông tay”.
Ngay lúc Thánh Tử tóc vàng không đành lòng, chuẩn bị đưa ra quyết định, thì sức mạnh từ bên dưới đột ngột tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của người mới lập tức trở nên thê thảm, “Vèo…” cái biết mất trong cầu thang tối om.
Tần Dã chao đảo bởi sức mạnh kia.
“Răng rắc…”
Trong hành lang vang lên âm thanh đứt gãy nghe mà rợn người.
Con ngươi Tần Dã đột ngột rụt lại, vô thức buông tay.
Âm thanh trầm trầm do vật nặng rơi xuống vang lên dưới hành lang trống trải.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhóm người cũ hoặc quen nhìn chuyện sống chết nên thờ ơ, hoặc đứng ngoài quan sát vì không liên quan đến mình. Bắt chéo tay lên ngực thấp giọng cầu nguyện như Messiah, trong cả vòng lặp vô hạn cũng chỉ có mình anh ta.
Những người mới quay lưng lại nôn ọe. May quá, dù sao bọn họ cũng không phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp đó.
Chỉ trong một ngày, người mới đã trải qua không biết bao nhiêu những cảnh tượng đẫm máu mà trước nay chưa từng trải qua.
Ngay cả anh chàng nhà giàu, lúc vừa vào phó bản đã to mồm bảo trước mặt Messiah là phải tốn bao nhiêu tiền cũng muốn thuê anh ta làm vệ sĩ, nay cũng đã nhận ra sự thật lạnh lùng này, núp trong góc tường run lẩy bẩy, mắt trợn to như chuông đồng.
“Haiz.”
Hạ Kiến Lam thoáng im lặng, kéo thòng lọng nút thắt lên cất đi.
Đạo cụ đặc biệt sẽ không dính bẩn, ngay cả khi vừa có một người buộc trên đó bị xé tươi, thòng lọng vẫn bóng loáng như ban đầu, không hề để lại dấu vết nào.
Nhóm người cũ biết rõ trong lòng, những cố gắng vừa rồi của họ đều thành công cốc.
Bây giờ manh mối đã đi vào ngõ cụt, mặc dù Hạ Kiến Lam rất tự tin với nhiệm vụ ngẫu nhiên mà hệ thống chủ đưa ra, nhưng điều kiện tiên quyết là gã phải có cơ hội sống sót khỏi phó bản có độ khó xấp xỉ cấp S này mới có thể viết tên Tống Cửu và Thịnh Ngọc lên bảng trắng.
Nếu cách này không thể làm được, vậy cách duy nhất chỉ có…
“Đi ăn cơm trưa trước đã.”
Messiah thôi cầu nguyện, “Nghỉ trưa xong, tôi sẽ dẫn một nhóm xuống tầng hầm thứ hai xem thử.”
Rốt cuộc, giờ phút này đã đến.
Thực tập sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Liên quan tới đề tài này, Messiah chọn nói thẳng: “Tôi biết mọi người không muốn gặp nguy hiểm. Nhưng từ khi phó bản này mở ra đến nay, chúng ta vẫn luôn hành động theo nhóm, chưa từng khiêu chiến bất cứ thách thức nguy hiểm nào, điều này dẫn đến việc có thể điểm số của chúng ta sẽ không quá lạc quan khi kết toán phó bản, thậm chí có nguy cơ tụt hạng. Tất nhiên, nếu thực sự không muốn đi, đương nhiên tôi sẽ không ép, nhưng nếu thực tập sinh nào có tham vọng, muốn thăng cấp sau khi kết thúc phó bản, hoan nghênh đến tìm tôi vào giờ nghỉ trưa.”
Thánh Tử nói vậy, không khỏi khiến tâm tư một số người lung lay.
Mọi người đều biết năng lực của Messiah, đi theo một buff như vậy, có thể nói sẽ được đảm bảo an toàn ở mức độ cao nhất, bỏ lỡ cơ hội này sẽ rất khó gặp lại.
Mọi người im lặng lên tầng cùng nhau, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Giang Nguyên đi sau chú ý thấy cậu nam sinh phía sau đội ngũ đang định lẻn đi.
Gã liếc nhìn bóng lưng Thịnh Ngọc, hung hăng nói: “Hay quá ha, thằng nội gián này còn dám mò tới chỗ chúng ta tìm hiểu tin tức!”
Vụ giằng co với Tông Cửu lúc trước đã làm mất sạch thể diện của Giang Nguyên.
Mặc dù vừa rồi không tỏ vẻ gì, nhưng gã thấy rõ ràng có mấy người mới lặng lẽ bàn tán, điều này càng khiến Giang Nguyên tức giận.
Không được, gã nhất định phải nghĩ cách trả đũa.
Thế là sau khi xác định Messiah đã lên tầng, Giang Nguyên thì thầm dặn dò mấy người mới: “Các cậu đứng đây canh chừng, đợi chút nữa mà thấy hai thằng cấp E và cấp F kia lên đây nữa, phải báo cho anh bất cứ lúc nào.”
Newbie nào dám chống đối một người cấp C, vội khúm núm vâng dạ.
Giang Nguyên hài lòng gật đầu, quay lưng đi thẳng.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tui giải thích tính cách của nhân vật chính xíu nha, ảo thuật gia trên sân khấu và dưới sân khấu có thể là hai người, hơn nữa ảo thuật gia trong thế giới hiện thực thường sẽ dùng “lời nói”, hành động” và “biểu diễn cường điệu” để đạt mục đích làm rối mắt khán giả. Vốn đây là một nghề nghiệp linh hoạt, có thể đổi mode bất cứ lúc nào, giống như diễn viên đi diễn á.
Văn án đã ghi rõ từ chối chỉ đạo sáng tác, tui cũng đã giải thích rồi, nếu không thể chấp nhận thiết lập này thì chúng ta đành chia tay trong hòa bình, cách hiểu về hình tượng nhân vật của mỗi người cũng khác nhau mà, gõ chữ không dễ, thông cảm dùm nha.
Lúc này Tông Cửu mới muộn màng nhận ra, dường như câu đùa của mình lại đẩy bầu không khí xuống nơi lạnh hơn nữa.
Thế là cậu vội vàng bổ sung: “Câu đó có ý khen ngợi, không có ý xấu, không phải khái khịa gì đâu à.”
[…]
[…]
Khu comment liên tục hiện “…”, dường như người xem đều ngơ ngác vì câu nói không đầu không đuôi này.
[Ê khoan, ai đó có thể nói cho tôi biết Gia Cát Lượng gì gì đó là ai không? Người đó nổi tiếng lắm hả?]
[Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này…]
[Nhưng nghe giọng điệu của người cấp E kia cũng không giống giả, các ông có biết Gia Cát Lượng đấy không?]
[Không biết, tôi chưa bao giờ nghe luôn, nhưng lạ một cái là tôi lại nghe quen tai vl.]
Câu bình luận này vừa xuất hiện, lập tức nhận được rất nhiều ý kiến đồng tình.
[Quen tai +1]
[Quen tai +10086, thậm chí tôi còn cảm thấy cái tên này rất thông minh? Nhưng tôi chắc chắn là tôi chưa từng nghe cái tên này bao giờ.]
Mọi người đều ngơ ngác.
Phòng trực tiếp của hai người nhảy lên hàng chục nghìn comment, nhưng không ai trong số họ biết người mà Tông Cửu gọi là “Gia Cát Lượng”.
Không chỉ khu bình luận, ngay cả người đàn ông tóc đen cũng nhìn cậu tò mò.
“Gia Cát Lượng là ai?”
Chàng trai tóc trắng tròn mắt: “Biểu tự Khổng Minh hiệu Ngọa Long, Thừa tướng nước Thục thời Tam quốc.”
Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Gia Cát Ám, Tông Cửu bỗng ý thức được mình là một người xuyên sách.
Nhưng nghĩ kỹ vẫn thấy không đúng lắm. Cho dù cậu xuyên sách, chẳng lẽ những người trước mặt trước đây không phải người trong thế giới hiện thực? Chỉ cần là người ở thế giới hiện thực, tất nhiên phải biết Gia Cát Lượng chứ?
Hơn nữa, trong vòng lặp vô hạn cũng có rất nhiều phó bản liên quan đến lịch sử, trong đó còn có Người sống sót tu tập Kỳ môn độn giáp*, sao có thể hoàn toàn không biết gì về Gia Cát Lượng.
(*Một bộ môn thuật số Trung Quốc cổ đại.)
Chắc chắn có điều gì đó ở đây mà Tông Cửu không biết.
Có nên hỏi không?
Chàng trai tóc trắng im lặng một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thăm dò.
“… Anh là người Trung Quốc à?”
Mặc dù khuôn mặt người đàn ông tóc đen có đường nét khá sâu, nhưng vẫn nhìn ra được đây là tướng mạo người châu Á, lại thêm họ Gia Cát, thật sự rất khó để người ta suy đoán theo hướng người nước ngoài.
Người Trung Quốc.
Gia Cát Ám ngước mắt lên, trên khuôn mặt xưa nay chưa từng bận tâm lần đầu tiên thay đổi cảm xúc thấy rõ.
Một giây sau, người đàn ông bất ngờ giơ tay ra.
Bàn tay to lớn rắn rỏi của hắn giơ trên không, năm ngón tay tạo thành móng vuốt như muốn rút không khí vô hình vào lòng bàn tay.
Hai đường vân đôi cá một trắng một đen xoay tròn hiện lên trên lòng bàn tay hắn, tạo thành một bức tranh Thái cực lưỡng nghi khổng lồ.
Không chỉ vậy, vô số đường vân màu đen có độ dài khác nhau bỗng nhiên hiện ra, kết hợp thành tám quẻ lơ lửng xung quanh Thái cực lưỡng nghi, tạo thành thế trận trăm sao vây trăng, chậm rãi chuyển động theo hình tròn.
Trong khung cảnh phòng bệnh trắng trơn, cảnh tượng này toát lên cảm giác trùng kích rất ảo diệu.
Khu bình luận trong phòng livestream bùng nổ.
[Ui đm, sao mấy người trên màn hình biến mất hết vậy.]
[Sao tự dưng mới có xíu mà hai người trong phòng bệnh đã biến mất rồi, @@]
[Chắc là đạo cụ cấp S của boss Gia Cát, tò mò ghê, rốt cuộc nói gì mà phải đề phòng vậy nhỉ.]
[Má! Là đạo cụ cấp S trong ‘chiền thiết’! Đến nay tôi vẫn chưa hiểu công dụng của nó, nghe nói toàn năng lắm hả?]
[Đúng, cái đạo cụ cấp S này lấy được từ phó bản cấp S “Phong thần diễn nghĩa” đấy, lúc đó hình như chỉ mình boss Gia Cát là còn sống bước ra khỏi phó bản đó.]
…
Con ngươi Tông Cửu co lại.
Không hề nghi ngờ, cái đĩa Thái cực bát quái này chính là át chủ bài của Gia Cát Ám, cũng là thứ khiến những người cũ khác kiêng kỵ nhất ngoài sự khôn ngoan và mưu lược của hắn ta.
Có thể leo lên vị trí cao như No.3, chắc chắn là một món đạo cụ cấp S không sai vào đâu được.
Chẳng lẽ cậu đã nói điều gì không nên, khiến người ta muốn sủi kèo, định ra tay luôn ể?
Nếu không thì nên giải thích thế nào về việc bọn họ đang trò chuyện, tự nhiên boss lôi đạo cụ át chủ bài quý giá nhất của mình ra khởi động?
Tông Cửu nghĩ hoài không ra.
Nhưng bất ngờ là, bên trong bức tranh Thái cực bát quái chỉ xuất hiện một vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng vững vàng bao phủ hai người mặc quần áo bệnh nhân. Chỉ trong một chớp mắt, Tông Cửu có ảo giác mình đã bị ngăn cách với thế giới.
Mặc dù xung quanh vẫn là phòng bệnh đó, nhưng nhìn lại có vẻ khang khác.
Tông Cửu dè dặt hỏi: “Đây là một loại phương pháp ngăn cách không gian à?”
Gia Cát Ám nhìn cậu với vẻ tán thưởng, trầm ngâm nói: “Trời đất đều có chốn cố định, núi sông chịu sự thay đổi của tự nhiên, sấm và gió tương tác qua lại, nước lửa không tương thích với nhau. Bát quái tương sai, dùng số để biết quá khứ là thuận số, biết tương lai là nghịch số, cho nên Dịch cũng là nghịch số*. Nhưng nay quẻ đã nhiễu loạn số mệnh, đương nhiên không thuộc ngũ hành nữa.”
(*Trích Chu Dịch – tức Dịch Kinh, một trong ba cuốn sách kinh điển của Trung Quốc cổ đại, tác phẩm thể hiện nội dung triết học biện chứng sâu sắc và toàn diện, là nền tảng cho sự phát triển đầu tiên của Kinh thư. Dịch mà Gia Cát Ám nhắc đến là chữ trong tên sách.)
Tông Cửu: “Anh có thể nói tiếng phổ thông không?”
Người đàn ông tóc đen thu hồi ánh mắt vừa rồi, lạnh lùng nói: “Cậu chỉ cần biết bây giờ khán giả không nhìn thấy livestream là được.”
“Vậy bây giờ, cậu nói thật rõ cho tôi nghe.”
Đôi môi mỏng của Gia Cát Ám khẽ mím lại, vẻ mặt không giống giả vờ, “‘Gia Cát Lượng’ và ‘Trung Quốc’ mà cậu vừa nói… Lần lượt là gì?”
Tông Cửu: “?”
Cậu chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
—-
Ở cầu thang nơi khác, dưới sự hỗ trợ của Tần Dã, cuối cùng dây thừng của Hạ Kiến Lam cũng dần kéo tới phần đuôi.
[Căng thẳng vl, mấy thím nói xem rốt cuộc thứ được kéo lên sẽ là cái gì, aaaa.]
[Lỡ như phía trước có gì dữ quá thì phiền các anh các chị chắn dùm em cái nha, em tua năm phút trước đây huhuhu.]
[Thấy họ không tìm được manh mối mới nào mà tôi lo dùm luôn, rõ ràng độ khó của phó bản này cao như vậy, đừng nói là mới vòng tuyển chọn đầu tiên đã ‘set’ luôn kết cục ngoẻo cả đội nha (trừ hai boss cấp S).]
[Lo dùm +1, tôi chỉ sợ họ không tìm ra manh mối mấu chốt, sau đó phó bản sẽ mở chế độ ‘thanh lý quy mô lớn’ vào ngày cuối cùng theo thông lệ, thế thì trừ khi có đạo cụ cấp S, không thì toi hết…]
Mọi người đứng xung quanh, cơ thể căng cứng.
Cây gậy Đại tế ti trong tay Messiah tỏa ra vầng sáng trong không khí lạnh lẽo, luôn đề phòng trước sinh vật ở đầu cuối dây thừng.
Gần như ngay khi Hạ Kiến Lam thả xuống, dây thừng đã trói được thứ gì đó.
Nhưng không một ai có thể khẳng định, rốt cuộc thứ mà họ kéo lên là gì.
Dần dần, tiếng thở hổn hển đến gần theo nhịp đung đưa của sợi dây thừng như có thứ gì đang nhịn đau, cố sức hít thở.
Hạ Kiến Lam vội vàng nâng kính: “Chắc là người sống.”
Bọn họ hồi hộp nhìn đầu cầu thang chăm chú, cho đến khi một gương mặt tái mét được kéo lên.
Linh môi không đưa ra lời cảnh báo nào, mọi người thở phào yên tâm theo dõi.
Đôi mắt trên gương mặt kia đã trắng dã, trong miệng chỉ có hơi thở hít vào đứt quãng, ngực phập phồng yếu ớt, hơn nửa cơ thể còn lại bị treo dưới cầu thang tối tăm không thấy đáy.
May là mọi người vẫn có ấn tượng với khuôn mặt này.
Chính là người mới cấp E sáng nay bùng nổ ở nhà ăn, hét toáng lên với y tá rồi tông cửa lao ra ngoài.
Thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết này của cậu ta, rất nhiều người cấp F còn yếu hơn cấp E đều sợ nhũn chân, sợ đến nỗi mặt vàng như nghệ.
“Trước tiên đừng kéo hẳn cậu ta lên, ngộ nhỡ…”
Hạ Kiến Lam không nói hết câu nhưng tất cả người cũ đều hiểu ý gã, mọi người ngầm đồng ý.
Trong vòng lặp vô hạn, cũng không phải chưa từng có chuyện Người sống sót bị sinh vật phi nhân loại thay thế sau khi lạc nhóm. Huống chi người này còn là một kẻ cấp E chẳng quan trọng, ở đây chẳng ai biết gì về cậu ta cả.
Giang Nguyên cầm nước dội lên đầu người mới cấp E, dùng mũi giày đá vào gò má lõm xuống của cậu ta.
“Này, tỉnh lại coi.”
Nước lạnh như băng đổ xuống, kích thích này khiến người mới hai mắt trắng dã nhất thời giật mình, “Phụt…” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn từ trong lồng ngực, hoàn toàn mất nhuệ khí lúc quát hỏi y tá.
Giang Nguyên không tránh kịp, hai cẳng chân bị phun trúng.
“Đcm mày lại nữa, thằng vô dụng ba đời chó nuôi nhà mày!”
Máu đỏ tanh hôi quyện với nước bọt nhiễu từng tia trong không trung, bốc lên mùi hôi thối khó ngửi.
Giang Nguyên tức méo mặt, đang định bước lên sút thêm cú thật mạnh thì Hạ Kiến Lam đã kéo gã lùi lại mấy bước.
Lúc này sắc mặt âm trầm của Messiah mới thoáng dịu đi.
Anh ta nhìn Giang Nguyên cảnh cáo, gậy Đại tế ti trong tay bỗng nhiên phát ra những tia sáng xanh vàng quấn thành từng đốm sáng.
Ngay sau đó, những đốm sáng này rơi lên đầu người đàn ông nhô nửa người trên trong cầu thang.
Gần như mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch như giấy của người mới lập tức hồng hào thêm chút, ít nhất trông không giống một cái xác lạnh bị đưa vội vào nhà xác, cuối cùng cũng có tí hơi thở của người sống.
Ý thức quay trở lại, người mới thở hổn hển, bờ môi phát run, khuôn mặt nhuốm vẻ sợ hãi tột độ.
“Đừng vội, cứ từ từ, nếu tạm thời mở miệng khó khăn thì có thể nói từng chữ, hoặc làm động tác cũng được.”
Đạo cụ cấp S của Thánh Tử tóc vàng vẫn đang tiếp tục phát huy tác dụng, anh ta nhẹ nhàng an ủi, “Tôi hỏi cậu một câu, cậu trả lời hoặc đưa ra phản ứng là được. Trong lúc đó, tôi sẽ không gián đoạn việc điều trị cho cậu.”
Ánh mắt người mới lộ vẻ biết ơn.
Messiah thấp giọng hỏi: “Tầng hầm thứ hai có gì?”
Ngay lập tức, thần thái bên trong đôi mắt người mới cấp E lập tức bị sự khủng hoảng thay thế.
Cậu ta cũng không để ý đến bãi máu mình vừa ọe ra trên sàn, điên cuồng lắc đầu như trống bỏi, hàm răng run lập cập, toàn bộ cơ mặt co rút vì sợ hãi quá mức, thực sự không thể thốt ra nổi dù chỉ một chữ.
Mặc dù đã biết trước tầng hầm thứ hai có gì, nhưng phản ứng này vẫn khiến mọi người bất ngờ.
Hạ Kiến Lam quan sát biểu cảm của người mới kia, muốn tìm ra chút sơ hở từ đó.
Tiếc là không có.
Câu hỏi này không nhận được đáp án, Messiah tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc, “Vậy, câu hỏi tiếp theo, còn người khác ở dưới đúng không?”
Động tác lắc đầu của người mới dừng lại, cậu ta do dự một chút, khẽ gật đầu.
Nhóm người cũ liếc nhau.
Bây giờ, sau khi vào phòng phẫu thuật ở tầng một, bọn họ chỉ chưa thăm dò tầng hầm thứ hai nữa thôi.
Vincent mất tích bí ẩn từ sau khi vào phó bản, bây giờ tất cả manh mối đều hướng về tầng hầm thứ hai, ngoài tầng hầm thứ hai thì gã không còn nơi nào để đi. Câu trả lời khẳng định của người mới cấp E, đã nghiệm chứng cho đáp án mà mọi người phỏng đoán.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao Vincent lại ở dưới đó mãi mà không lên đây?
Gã là nửa Ma cà rồng, nói về khả năng sống sót trong phó bản kinh dị, Vincent cấp A thậm chí còn mạnh hơn Thánh Tử cấp S. Dù sao thể chất của gã cũng thuộc phần âm, quỷ quái cũng thuộc phần âm, bình thường những kẻ không phải người vào phó bản đều sẽ có xu hướng xử lý nhân loại thuần dương chướng mắt, rồi từ từ chơi đùa với đồng loại thuần âm.
Đây cũng là điều mà các thành viên tiểu đội Đêm tối luôn tự tin, coi Vincent là đại diện tiêu biểu. Tiểu đội bọn họ chỉ cần xác định phó bản hiện tại là phó bản linh dị, bình thường đều lợi dụng ưu thế này để chủ động tấn công.
Bây giờ Vincent biến mất không thấy đâu, hoặc là chết rồi, hoặc là bị nhốt dưới đó không lên nổi.
Dù là tình huống nào thì đều cần bàn bạc thêm.
“Vậy cậu biết người đó sống hay chết không?”
Messiah dừng lại, đang định tìm thêm tin tức thì thấy người mới bỗng dưng bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Đôi mắt cậu ta tràn đầy nước mắt cầu xin, phát ra âm thanh khàn khàn chói tai như máy quạt gió đã cũ, “Cứu… Cứu…”
Hạ Kiến Lam sợ hãi, “Không ổn, phía dưới có gì đó đang kéo cậu ta!”
Gần như ngay lập tức, Tần Dã bắt lấy đoạn dây thừng đang liên tục tụt ra sau, trong chốc lát, cánh tay vạm vỡ nổi gân xanh.
Những người khác nhìn mà sửng sốt.
Tần Dã có năng lực từng được Người sói chúc phúc, sức mạnh vô hạn. Để anh ta phải lộ ra vẻ cật lực như vậy, có thể thấy rốt cuộc nguồn sức mạnh đang giằng co với anh ta mạnh mẽ như thế nào.
Sắc mặt người mới càng lúc càng thống khổ, cánh tay cậu ta ma sát trên nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn, cọ ra một vết máu đáng sợ, kéo theo đó là một đống lớn những mảnh da vụn bị ma sát rơi ra, lạnh lẽo trắng bệch.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, cứ tiếp tục giằng co thì nhất định kết quả sẽ không tốt. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của người mới, chẳng ai nỡ nói hai chữ “Buông tay”.
Ngay lúc Thánh Tử tóc vàng không đành lòng, chuẩn bị đưa ra quyết định, thì sức mạnh từ bên dưới đột ngột tăng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của người mới lập tức trở nên thê thảm, “Vèo…” cái biết mất trong cầu thang tối om.
Tần Dã chao đảo bởi sức mạnh kia.
“Răng rắc…”
Trong hành lang vang lên âm thanh đứt gãy nghe mà rợn người.
Con ngươi Tần Dã đột ngột rụt lại, vô thức buông tay.
Âm thanh trầm trầm do vật nặng rơi xuống vang lên dưới hành lang trống trải.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhóm người cũ hoặc quen nhìn chuyện sống chết nên thờ ơ, hoặc đứng ngoài quan sát vì không liên quan đến mình. Bắt chéo tay lên ngực thấp giọng cầu nguyện như Messiah, trong cả vòng lặp vô hạn cũng chỉ có mình anh ta.
Những người mới quay lưng lại nôn ọe. May quá, dù sao bọn họ cũng không phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp đó.
Chỉ trong một ngày, người mới đã trải qua không biết bao nhiêu những cảnh tượng đẫm máu mà trước nay chưa từng trải qua.
Ngay cả anh chàng nhà giàu, lúc vừa vào phó bản đã to mồm bảo trước mặt Messiah là phải tốn bao nhiêu tiền cũng muốn thuê anh ta làm vệ sĩ, nay cũng đã nhận ra sự thật lạnh lùng này, núp trong góc tường run lẩy bẩy, mắt trợn to như chuông đồng.
“Haiz.”
Hạ Kiến Lam thoáng im lặng, kéo thòng lọng nút thắt lên cất đi.
Đạo cụ đặc biệt sẽ không dính bẩn, ngay cả khi vừa có một người buộc trên đó bị xé tươi, thòng lọng vẫn bóng loáng như ban đầu, không hề để lại dấu vết nào.
Nhóm người cũ biết rõ trong lòng, những cố gắng vừa rồi của họ đều thành công cốc.
Bây giờ manh mối đã đi vào ngõ cụt, mặc dù Hạ Kiến Lam rất tự tin với nhiệm vụ ngẫu nhiên mà hệ thống chủ đưa ra, nhưng điều kiện tiên quyết là gã phải có cơ hội sống sót khỏi phó bản có độ khó xấp xỉ cấp S này mới có thể viết tên Tống Cửu và Thịnh Ngọc lên bảng trắng.
Nếu cách này không thể làm được, vậy cách duy nhất chỉ có…
“Đi ăn cơm trưa trước đã.”
Messiah thôi cầu nguyện, “Nghỉ trưa xong, tôi sẽ dẫn một nhóm xuống tầng hầm thứ hai xem thử.”
Rốt cuộc, giờ phút này đã đến.
Thực tập sinh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Liên quan tới đề tài này, Messiah chọn nói thẳng: “Tôi biết mọi người không muốn gặp nguy hiểm. Nhưng từ khi phó bản này mở ra đến nay, chúng ta vẫn luôn hành động theo nhóm, chưa từng khiêu chiến bất cứ thách thức nguy hiểm nào, điều này dẫn đến việc có thể điểm số của chúng ta sẽ không quá lạc quan khi kết toán phó bản, thậm chí có nguy cơ tụt hạng. Tất nhiên, nếu thực sự không muốn đi, đương nhiên tôi sẽ không ép, nhưng nếu thực tập sinh nào có tham vọng, muốn thăng cấp sau khi kết thúc phó bản, hoan nghênh đến tìm tôi vào giờ nghỉ trưa.”
Thánh Tử nói vậy, không khỏi khiến tâm tư một số người lung lay.
Mọi người đều biết năng lực của Messiah, đi theo một buff như vậy, có thể nói sẽ được đảm bảo an toàn ở mức độ cao nhất, bỏ lỡ cơ hội này sẽ rất khó gặp lại.
Mọi người im lặng lên tầng cùng nhau, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Giang Nguyên đi sau chú ý thấy cậu nam sinh phía sau đội ngũ đang định lẻn đi.
Gã liếc nhìn bóng lưng Thịnh Ngọc, hung hăng nói: “Hay quá ha, thằng nội gián này còn dám mò tới chỗ chúng ta tìm hiểu tin tức!”
Vụ giằng co với Tông Cửu lúc trước đã làm mất sạch thể diện của Giang Nguyên.
Mặc dù vừa rồi không tỏ vẻ gì, nhưng gã thấy rõ ràng có mấy người mới lặng lẽ bàn tán, điều này càng khiến Giang Nguyên tức giận.
Không được, gã nhất định phải nghĩ cách trả đũa.
Thế là sau khi xác định Messiah đã lên tầng, Giang Nguyên thì thầm dặn dò mấy người mới: “Các cậu đứng đây canh chừng, đợi chút nữa mà thấy hai thằng cấp E và cấp F kia lên đây nữa, phải báo cho anh bất cứ lúc nào.”
Newbie nào dám chống đối một người cấp C, vội khúm núm vâng dạ.
Giang Nguyên hài lòng gật đầu, quay lưng đi thẳng.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Tui giải thích tính cách của nhân vật chính xíu nha, ảo thuật gia trên sân khấu và dưới sân khấu có thể là hai người, hơn nữa ảo thuật gia trong thế giới hiện thực thường sẽ dùng “lời nói”, hành động” và “biểu diễn cường điệu” để đạt mục đích làm rối mắt khán giả. Vốn đây là một nghề nghiệp linh hoạt, có thể đổi mode bất cứ lúc nào, giống như diễn viên đi diễn á.
Văn án đã ghi rõ từ chối chỉ đạo sáng tác, tui cũng đã giải thích rồi, nếu không thể chấp nhận thiết lập này thì chúng ta đành chia tay trong hòa bình, cách hiểu về hình tượng nhân vật của mỗi người cũng khác nhau mà, gõ chữ không dễ, thông cảm dùm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất