Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 151

Trước Sau
“Xin hãy đối xử tốt với hắn một chút”



Nhóc Ác ma ôm búp bê thỏ ngủ rất ngon.

Đây là giấc ngủ ngon nhất từ khi nó vào phó bản, không bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của ký ức tương lai. Tuy thị trấn ngoài cửa sổ đang chìm trong mưa rào gió giật, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua những đám mây mù, vang rền khắp khu vực nhưng vẫn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó.

Một đêm không mộng.

Sáng sớm khi ánh dương đầu tiên ló dạng từ đằng Đông, nhóc Ác ma mới mơ màng thức giấc. Hàng mi dài cong vút rũ xuống, chớp chớp hồi lâu mới tỉnh hẳn.

Vừa mở mắt đã thấy chàng trai chống đầu nằm bên cạnh nó, đôi mắt màu hồng nhạt không hề buồn ngủ. Vạt áo ngủ rộng thùng thình phác họa vòng eo gầy của thanh niên, mái tóc dài màu trắng xõa xuống quanh người, trải trên giường đậm màu cứ như dệt thành ánh trăng xinh đẹp vậy.

Dường như chóp mũi cũng vương mùi hương mát lạnh thoang thoảng từ người kia, khiến người ta cảm thấy phấn khích.

Nhóc Ác ma chớp đôi mắt nâu đen, cười thật tươi, “Chào buổi sáng anh trai.”

Chẳng hiểu sao, trực giác nói cho nó biết tâm trạng Ảo thuật gia không tốt lắm. Nhóc Ác ma cố nhớ xem tối qua mình có quậy gì không? Nhưng nó ngủ rất ngoan và biết điều lắm luôn, không hề đổi tư thế, thỉnh thoảng có lăn trái lăn phải chút xíu nhưng tuyệt đối không vượt ranh giới.

Nhóc Ác ma tự kiểm điểm xong thì quyết định chủ động nhận sai trước, “Anh ơi, tối qua em quấy anh ạ?”

Tông Cửu thờ ơ dòm nó, giọng điệu nghe không ra vui giận, “Lưng nhóc bị sao vậy?”

Cậu nhóc cứng đờ người, sau đó mới muộn màng nhận ra mình phản ứng quá dữ dội, thế là vô thức ôm chú thỏ búp bê trong ngực.

Tối hôm qua, Tông Cửu nhìn thấy những vết sẹo và đống vạch đen tội lỗi nhiều đến mức sắp ngưng tụ thành một mảng màu đen trên lưng nhóc Ác ma, cậu không chất vấn vội mà nhẹ nhàng đặt nến xuống, rơi vào trầm tư.

Ác ma luôn mang găng tay. Có găng tay màu trắng, cũng có găng tay da chiến thuật nửa ngón màu đen, đôi nào cũng che khuất những ngón tay thon dài.

Tông Cửu từng thấy hắn tháo găng tay, những ngón tay trải đầy vết sẹo dữ tợn, vô cùng xấu xí. Các vết sẹo đó dần chồng lên những vết sẹo trên lưng nhóc Ác ma, không thể nói là y đúc nhưng thật sự rất giống nhau, cộng thêm những vạch đen tội lỗi quấn chằng chịt quanh vết sẹo.

Bấy giờ Tông Cửu đã hiểu cảm giác kỳ lạ, khi mình vừa bước chân vào trấn nhỏ là gì rồi. Người dân thị trấn luôn dùng đức tin để đưa ra những yêu cầu không giới hạn, nhưng đâu có nghĩa mang đức tin thì Thần linh sẽ ban ơn. Bất kể tách rời tội ác hay thanh tẩy vạch đen, đều là do Tiểu Giáo hoàng tự tiêu hao sức mạnh của bản thân để toại nguyện cho bọn họ.

“Nhóc chuyển tội lỗi của dân chúng trong trấn lên người mình phải không?”

Chàng trai tóc trắng nhìn sâu vào mắt nó, trong con ngươi như có vòng lốc xoáy đang cuộn tròn làm cho người trước mặt không thể chạy trốn.

Cư dân thị trấn chỉ cần xưng tội với Giáo hoàng, vạch đen trên người sẽ biến mất, nhưng Tiểu Giáo hoàng đâu phải Chúa Jesus hay Thượng Đế nhân từ với chúng sinh. Tội ác nó loại bỏ không hề biến mất, mà chuyển sang người nó bằng một cách khác.

Như nhóc Ác ma hiện tại. Tông Cửu đoán năng lực của nó không phải thanh tẩy mà là chuyển dời.



Đêm qua, hai nhóm thực tập sinh đã bùng nổ xung đột khiến Anthony rất đau đầu.

Tính đến nay vẫn chưa có thực tập sinh nào tử vong, nhưng sau Ngày phán xét thì chẳng ai dám nói chắc.

Gã đã chuẩn bị đầy đủ nhưng phó bản này nào có đơn giản như vậy, muốn hoàn thành nhiệm vụ chính thứ hai thật sự khó như lên trời. Trước tiên không bàn tới cấp độ, nếu muốn phá hủy phó bản thì ngoài big boss cũng chỉ có phó bản tập thể cấp B lần trước.

Tối qua gã trao đổi với Ảo thuật gia, người kia khẳng định chắc chắn khiến Anthony nửa tin nửa ngờ. Không phải gã không tin, mà là do Ảo thuật gia cũng cấp A như gã, chưa từng nghe nói cậu có năng lực hay đặc cụ đặc biệt gì hết.

Chẳng lẽ lúc Ảo thuật gia chiến thắng cuộc thi Halloween lần trước, cậu đã mở trúng món đồ tốt nào đó trong hộp mù cấp S sao?



Gã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định đặt cược hết vào Ảo thuật gia. Rõ ràng chẳng thân quen và từng có xung đột, nhưng chẳng biết vì sao lúc này Anthony lại có một niềm tin mù quáng vào Tông Cửu.

Miễn cưỡng mà nói chắc là trực giác.

Buổi tối nửa Ma cà rồng rất tỉnh táo, hôm nay dậy sớm hẹn Từ Túc và Chung Ý Viễn lên lầu tìm Ảo thuật gia để bàn rõ kế hoạch. Nào ngờ bọn họ thấy chàng trai tóc trắng mang khuôn mặt lạnh lùng, tay xách theo Tiểu Giáo hoàng ỉu xìu bước xuống từ lầu cao nhất.

“Chào buổi sáng, có chuyện gì chờ chút nữa rồi nói.”

Tông Cửu gật đầu với bọn họ, tiếp tục trưng khuôn mặt lạnh lùng đưa nhóc Ác ma đến nhà thờ lớn.

“Giáo hoàng miện hạ.”

“Chúc miện hạ buổi sáng tốt lành.”



Tối hôm qua là một đêm giông tố, các giáo sĩ trong nhà thờ rất ăn ý không lên gõ cửa làm phiền mà để một vị hồng y khác lên chủ trì buổi cầu nguyện như thường lệ.

Lúc này buổi cầu nguyện sớm vừa kết thúc không lâu, thấy Tiểu Giáo hoàng bước xuống thì mọi người rất ngạc nhiên. Ai cũng biết là Giáo hoàng thường ngủ không ngon vào những đêm giông bão nên đến tận giữa trưa mới dậy, chẳng ngờ hôm nay lại khác hẳn.

Tông Cửu im lặng dẫn nhóc Ác ma đến phòng xưng tội, quăng nó ở đó còn bản thân thì vào phòng nhỏ nơi các giáo sĩ nghe xưng tội.

“Bây giờ, nhóc xưng tội với anh đi.”

Nhóc Ác ma vuốt tóc, im lặng một hồi mới bất đắc dĩ nói: “Vô dụng thôi ạ.”

Dân chúng trong trấn có thể tìm Giáo hoàng để xưng tội, nhưng Giáo hoàng phải xưng tội với ai đây?

“Vậy nhóc trả lời câu hỏi trước đó của anh đi.”

Tông Cửu thản nhiên nói: “Có phải nhóc đã chuyển tội ác của bọn họ lên người mình không?”

Đây là điều Tông Cửu không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì dù nhóc Ác ma tốt bụng đáng yêu nhưng trong lòng Tông Cửu, nó không phải kiểu người hy sinh bản thân để giúp người khác đạt được mục đích.

Sau lúc lâu, một giọng buồn buồn truyền qua khe hở trên tấm ván cửa, “Đúng ạ.”

“Vì sao?”

“À… Nếu nói lý do, chắc đây là ý nghĩa tồn tại của em.”

Nhóc Ác ma nói nhỏ: “Mà anh trai à, anh đừng lo lắng quá, hôm trước em đã hứa sẽ giúp anh phá hủy phó bản mà.”

Ác ma phiên bản trưởng thành chắc hẳn không ngờ tới cách đây không lâu bọn họ vừa tuyên chiến ở nơi cao nhất trong công viên trò chơi, mà nhóc Ác ma trong phó bản này lại chạy tung tăng tới tìm Ảo thuật gia xin hợp tác, đáng sợ hơn là cậu đã vui vẻ đồng ý rồi.

Muốn phá hủy phó bản thì phải khiến Ác ma phiên bản trưởng thành trở về.

Lúc trước Tông Cửu từng hỏi nhóc Ác ma, nó bảo chỉ có một cách thôi đó là đợi đến Ngày phán xét. Tông Cửu vốn tưởng Ngày phán xét chính là lúc hạn chế của phó bản bị gỡ bỏ, không ngờ lại vì nhóc Ác ma gánh trên lưng quá nhiều tội lỗi.

“Anh trai đừng lo cho em, nếu phiên bản trưởng thành không trở lại thì không chỉ các anh, ngay cả người hướng dẫn cũng phải bỏ mạng ở nơi này. Hơn nữa dù em không có năng lực đó thì cái thân xác này đã mang quá nhiều tội nghiệt, định sẵn không vượt qua Ngày phán xét được.”

Nhóc Ác ma cúi đầu, vuốt ve đôi tai dài của thỏ búp bê, “Anh trai biết đấy. Bây giờ em trong mắt anh đâu phải là em của sáu tuổi, mà do hạn chế của phó bản khiến nhân cách của em dừng lại ở khoảng thời gian này, về bản chất, em vẫn là hắn.”



Chàng trai tóc trắng đứng thẳng lưng, cau mày.

Nói rất đúng.

Nhóc Ác ma mà cậu đang nhìn thấy, không phải là Ác ma trở lại sáu tuổi. Nhóc Ác ma sáu tuổi đã vĩnh viễn nằm lại trong quá khứ, thời gian chẳng thể nào nghịch chuyển được.

“Thế nên anh trai đừng tự trách, em đâu có bị giết chết, vì em sẽ trở lại phiên bản trưởng thành mà.”

Cậu nhóc lẩm bẩm, nghe như là “Mặc dù em không muốn biến thành cái dạng đó.”

“Rốt cuộc nhóc đã trải qua những gì sau sáu tuổi vậy?”

Tông Cửu lặp lại câu hỏi tối qua.

“Anh trai, anh nhất định phải biết à?”

Nhóc Ác ma thở dài: “Đúng là em rất sẵn lòng nói với anh trai, nhưng sau khi em biến trở lại thì phiên bản trưởng thành cũng sẽ có đoạn ký ức này. Dù em sẽ không bị giận chó đánh mèo, nhưng anh thì em không dám nói chắc.”

“Bởi ngoài em ra, những người biết bí mật này đã chết cả rồi.”

Tông Cửu: “…”

Nói cứ như khi Ác ma phiên bản trưởng thành quay về, bọn họ méo phải kẻ thù không đội trời chung ấy. Tông Cửu mà sợ thì đã không khô máu với Ác ma rồi.

“Đúng là kiên trì.”

Nhóc Ác ma cảm thán, “Mà nói cũng buồn cười, thật ra phiên bản trưởng thành hứng thú với phó bản này lắm, bởi vì ở mức độ nào đó, phó bản này sẽ tái hiện quá khứ của anh trai đấy.”

Kết quả không ngờ chính là, Ác ma chẳng những không nhìn trộm được quá khứ của Tông Cửu mà còn kéo bản thân vào luôn.

Nhóc Ác ma ngồi ngay ngắn giữa phòng xưng tội, vẻ mặt xoắn xuýt.

“Nếu anh trai thật sự muốn biết, vậy thì lại đây.”

“Nhưng trước đó, anh trai phải hứa với em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tông Cửu vén rèm phòng xưng tội, ngồi đối diện với nhóc Ác ma.

“Anh trai ngồi xuống trước đi.”

Đôi mắt nâu đen rõ ràng của nhóc Ác ma nhìn cậu đầy mong chờ, liếc sơ cũng nhìn thấy đáy mắt.

Chàng trai tóc trắng ngồi xuống theo lời nó, vừa khéo ngang tầm với nhóc Ác ma đang ngồi trên ghế, chiều cao của bọn họ đã ngang bằng. Nhóc Ác ma khoác hai tay lên vai Ảo thuật gia, ngước đầu nhìn cậu chăm chú, “Tuy rằng em của tương lai là một tên khốn tội ác tày trời, tên đần cặn bã, một kẻ điên mất trí, nhưng anh trai ơi…”

“Xin hãy đối xử tốt với hắn một chút nhé. Coi như yêu cầu của em đã chia sẻ đoạn quá khứ này với anh trai, được không ạ?”

Nói xong câu đó, nhóc Ác ma chẳng thèm chờ câu trả lời của Tông Cửu. Nó nhanh nhẹn cúi người về phía trước, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán chàng trai, vừa chạm vào đã tách ra.

Trong tích tắc, cơ thể mảnh mai của Ảo thuật gia như mất hết sức lực ngã về phía trước. Cân nặng của một người trưởng thành, thật sự quá sức với một đứa trẻ sáu tuổi.

Nhóc Ác ma vất vả đỡ lấy Ảo thuật gia đang nhắm nghiền mắt, lần đầu tiên hối hận tại sao mình không ở trong hình thái người lớn. Muốn trưởng thành ghê, nếu là người lớn nó có thể vững vàng ôm lấy anh trai rồi.

Nhóc Ác ma chán nản nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau