Chương 201
Tông Cửu nhận cây gậy mà người hầu cung kính đưa tới.
Cây gậy này được làm từ một loại gỗ thơm không biết tên, trên đỉnh khảm viên đá Sapphire cực lớn phản chiếu ánh hào quang trong suốt, cảm giác trĩu nặng vô cùng cứng cáp.
Ảo thuật gia ngắm nghía hồi lâu, phát hiện huy hiệu của công tước được khắc trên gậy.
Quản gia cúi thấp đầu, chỉ dám nhìn viên đá Sapphire. Con người thấp hèn này sẽ không bao giờ biết được đây chính là viên đá quý hy vọng rực rỡ được mệnh danh là “Trái tim đại dương”, cũng là bảo vật gia truyền được truyền thừa suốt nhiều năm qua của gia tộc Công tước.
Công tước có quyền lực hơn cả Nhà vua, khỏi nói cũng biết cây gậy mang ý nghĩa gì. Có gậy trong tay thì ngay cả hoàng gia cũng không dám vượt quyền, thấy gậy như thấy Công tước.
Tông Cửu lại không hề ngạc nhiên hay trầm trồ, cậu xoay vài vòng rồi thẳng tay vứt cho quản gia.
Quản gia sợ quýnh vội đón lấy, sợ làm rơi gậy xuống đất, va đập hỏng miếng nào thì chém mười cái đầu lão cũng không đủ.
“Nói với hắn, tôi không cần.”
Dứt câu Tông Cửu quay đầu đi thẳng, chả thèm liếc mắt tới biểu cảm của đối phương.
Khuôn viên rộng mấy trăm mét đều là trụ sở của ngài Công tước, dân thường nào dám bén mảng tới địa phận của quý tộc để gây rối. Theo mệnh lệnh của Ác ma, người hầu không hề đuổi theo ngăn cản mặc cho Tông Cửu nghênh ngang rời khỏi biệt phủ.
Mới ra tới cổng Tông Cửu ném ‘Cải trang’ rồi chạy nhanh về phía rạp xiếc, cậu không thích ngồi xe ngựa người kéo mà thời đại này lại chẳng có xe đạp, cậu đành bất đắc dĩ chạy bằng hai cái giò.
Trang viên của Công tước nằm ở trung tâm vương thành rất gần kinh đô, không xa rạp xiếc. Bây giờ là buổi tối, chắc chạy mấy chục phút là tới.
Tông Cửu sực nhớ gì đó, nhíu mày nói: “Hệ thống phụ, mày liên lạc với Tsuchimikado được không?”
Tuy Tsuchimikado và cậu đã tách ra nhưng bọn họ xài chung hệ thống, hẳn có thể liên lạc với người còn lại thông qua hệ thống phụ.
[Tuy hành động lén lút liên hệ giữa các thực tập sinh là vi phạm quy tắc trò chơi, nhưng…]
Hiển nhiên, lúc này hệ thống phụ cũng đã xếp mình vào chung phe với hai thực tập sinh. Nó im lặng một lúc, mắt nhắm mắt mở: [Cậu ném kỹ năng ‘Dẫn đường’ đi, mỗi lần phán định thành công sẽ làm mới vị trí tọa độ của y cho cậu.]
Tông Cửu nhếch môi, tung xúc xắc mười mặt.
…
Bên kia, tình huống của Tsuchimikado cũng chẳng khá hơn là bao.
Y đang ngồi xổm thu mình, lặng lẽ co ro trong gian bếp của nông trường dưới lòng đất. Vì thiếu nguyên liệu nên đầu bếp chạy đến lò mổ giục giao hàng, cầm theo cái xẻng không biết đi đến đâu rồi.
Bây giờ trong bếp chỉ có bếp lò đang cháy hừng hực, mấy miếng thịt đẫm máu cần đồ ăn kèm, trên bàn bày những chai lọ đủ màu sắc, yên tĩnh đến khó tin. Cũng may là ở đây có rất nhiều sọt đựng nguyên liệu, cái nào cũng cao hơn đầu người, bên trong chất đầy đồ.
Chẳng hạn như sọt bắp cải kế bên Tsuchimikado, sọt cà sốt hay sọt khoai tây gần đó. Âm Dương sư co ro trong đống nguyên liệu nấu ăn khổng lồ này, nỗ lực giấu mình thật sâu.
Không hiểu sao bây giờ Tsuchimikado bắt đầu thấy hơi lạ. Vừa trốn khỏi tầng hầm của giáo đoàn, y sử dụng đạo cụ tàng hình rồi chạy thục mạng. Có lẽ bởi vì cắm đầu chạy nên y không có thời gian suy nghĩ, giờ ngồi ở đây ngẫm lại mới phát giác có rất nhiều điểm không hợp lý.
Lũ lính đuổi theo y dường như chỉ làm cho có.
Hời hợt tới mức hai người mặc áo choàng đen của giáo đoàn kia không hề đuổi theo luôn, trên hành lang chỉ có Đầu trâu mặt ngựa chạy lanh quanh thôi. Thời gian dần trôi thì đám lính truy lùng cũng vơi bớt…
Nhớ lại cuộc trò chuyện mà y tình cờ nghe lén trong phòng họp, Tsuchimikado càng thấy có gì đó sai sai. Cân nhắc một lúc, Âm Dương sư tung xúc xắc mười mặt, chọn ‘Lắng nghe’.
Trước khi bị Ảo thuật gia ‘mượn’ vận may thì số của y rất đỏ, tuy chưa tới mức hễ chơi là trúng nhưng vẫn hơn người khác.
[Kết quả ném của bạn là 13/20, phán định ‘Lắng nghe’ thành công.]
[Bạn cảm giác thính giác của mình trở nên nhạy cảm, dễ dàng nghe thấy giọng nói ở hành lang sau bức tường.]
“Này, mày thấy con Husky bỏ chạy kia không?”
“Chả thấy đâu, thôi thôi, về báo cáo các ngài đi. Các đại nhân trong giáo đoàn đều dặn là không cần đuổi theo quá xa, dọa nó sợ là được. Dù sao đến lễ Carnival, chúng nó cũng không thoát được đâu.”
“Ừ đúng, con mồi đã bị đánh dấu thì chỉ cần có trận pháp ma thuật, đến lễ Carnival chúng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay các đại nhân giáo đoàn, giải tán thôi anh em.”
…
Tsuchimikado giật mình, sợi dây kết nối với tâm trí lập tức ‘bặc’ một tiếng. Y trợn mắt, bấy giờ mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề rất nguy hiểm. Y và Ảo thuật gia là bị triệu hồi đến đây, điều đó đã được hệ thống xác nhận. Trong Âm Dương sư có những pháp thuật triệu hồi nhưng chỉ có thể triệu hồi thức thần. Loại pháp thuật triệu hồi này, dù phương đông hay phương tây đều có một điểm chung rõ rệt.
Ví dụ, nếu người được triệu hồi không thể phản kháng lần đầu tiên… Tất nhiên cũng không thể phản kháng lần thứ hai. Thảo nào hai tên đó nói Công tước có trả Ảo thuật gia hay không cũng chẳng sao, dù gì vẫn còn ma trận.
“Tự dưng cái quên béng chuyện này, huhu uổng công mang tiếng là Âm Dương sư, nói mình là thằng ngu cho rồi.”
Y tức giận đấm thùm thụp vào đầu mình: “Thôi xong, bọn họ đã cài định vị lên người mình và Ảo thuật gia, mình còn bị mất năng lực của Âm Dương sư thì phải làm sao đâyyyy…”
“Phụt haha… Đúng, anh ngốc thật.”
Tsuchimikado đang khóc rống than trách vì sao mình đã mất năng lực Âm Dương sư mà vẫn xui xẻo thế này, thì giọng nói lười biếng của Ảo thuật gia bỗng vang vọng trên đầu y.
Tsuchimikado đứng hình mất 2 giây, sau đó nhảy dựng bật dậy.
“Trời đựu má, cậu tới hồi nào vậy? Làm tôi hú hồn hà!”
Y giật bắn người, tới khi trông thấy vẻ mặt chế giễu của Tông Cửu mới phản ứng được.
“Anh chạy chi dữ vậy? Anh có biết tôi đã ném bao nhiêu lần ‘Dẫn đường’ mới tìm được anh không?”
Nhắc đến đây là Tông Cửu lại thấy bực mình. Chẳng biết Gia Cát Ám đã làm gì với vận may của hai người mà từ khi chia tay Tsuchimikado, vận may của Tông Cửu rớt xuống đáy cốc.
Mới vất vả tung xúc xắc thành công thì tọa độ của Tsuchimikado lại thay đổi, làm khổ Tông Cửu phải chạy tới chạy lui muốn lú cả đầu. Mà cậu cải trang trông rất có nghề, đám động vật khi thấy gia huy Công tước trên bộ vest cậu mặc còn lầm tưởng là nhân vật lớn nào đó, đon đả mời cậu vào đây.
Tông Cửu không ngờ mình đã trả cây gậy cho Ác ma mà vẫn ké được chút vía từ NPC con rối mà tên kia khống chế. Thần kỳ ghê!
Nhưng có hời mà không chiếm thì ngu lắm, mà của hời này là tự mò tới chứ không phải cậu cố ý giành. Tông Cửu nghênh ngang bước vào nông trường dưới lòng đất với tư cách là con ông cháu cha, công khai tìm kiếm Tsuchimikado.
“Được rồi, giờ không phải lúc để nói chuyện này.”
Cậu kể tóm lược về những chuyện mình đã trải qua trong một ngày một đêm vừa rồi, “Còn anh?”
“Tôi á…”
Tsuchimikado rầu rĩ: “Đám Người sống sót kia gắn định vị trên người chúng ta, dù chúng ta có chạy đi đâu, bọn họ vẽ một ma trận trên mặt đất vào ngày lễ Carnival là có thể triệu hồi chúng ta bất cứ lúc nào và ở đâu.”
Đây đúng là tin dữ. Nhất là khi Tông Cửu đã hỏi hệ thống phụ, nó nói tất cả kỹ năng của xúc xắc mười mặt đều bất lực với việc phản kháng triệu hồi.
“Đừng lo lắng.” Tông Cửu chống ngón trỏ lên cằm, chìm vào suy nghĩ: “Ý anh là hơn nửa số Người sống sót hai mươi năm trước vẫn chưa chết, thậm chí còn giấu mình nuôi thế lực, thành lập giáo hội tín ngưỡng Tà thần?”
Âm Dương sư gật đầu, “Lũ động vật trong phó bản này đều trung thành tín ngưỡng Tà thần tên là “Xada Hgla”, “Bản thảo Sussex” đã nói Xada Hgla chỉ là một hóa thân, Thần còn có bản thể càng tối cao hơn nữa. Nhưng đến cả bản thảo cũng viết tín ngưỡng Tà thần là hành vi cực kỳ điên rồ, bởi vì từ giây phút bắt đầu tín ngưỡng Tà thần… tâm trí sẽ bóng tối vô danh ăn mòn, trở nên điên cuồng.”
“Ấy vậy bọn họ vẫn kiên định tin vào thần, còn tổ chức lễ hội Carnival mười năm một lần. Thực tế, lễ hội là một nghi thức để hiến tế cho Tà thần. Nghe nói chỉ khi chọn được tế phẩm hài lòng, Tà thần mới từ bi xuất hiện ban điều ước cho các tín đồ Tà giáo.”
Điều này không hợp lý.
Người sống sót trong vòng lặp vô hạn rất hiếm khi tín ngưỡng. Tuy cũng có nhưng không thể tín ngưỡng Tà thần. Mà hai mươi năm trước không lý nào bọn họ lại chạy vào một phó bản kinh dị để tuyên truyền Tà giáo.
Trừ khi… Bản thân phó bản siêu cấp S này có truyền thống tín ngưỡng Tà giáo và Tà thần.
Tông Cửu còn đang nghi ngờ, hệ thống phụ gửi nhắc nhở thân thiện.
[Kích hoạt manh mối quan trọng, vui lòng kiểm tra linh cảm.]
Phải công nhận, ở bên Tsuchimikado là vận may của Tông Cửu lại phất lên.
[Kết quả ném của bạn là 21/35. Phán định ‘Linh cảm’ thành công.]
[Một số mảnh vụn ký ức khó nhận thấy đột nhiên được xâu chuỗi trong tâm trí bạn. Vài chi tiết nhỏ bị bỏ qua lúc trước cũng được ghép lại theo manh mối. Vì vậy, dường như bạn đã có phỏng đoán mới rất táo bạo về tình huống trước mắt…]
Theo giọng nói máy móc lạnh lẽo của hệ thống phụ, Tông Cửu đột nhiên nhớ về những chi tiết mà mình và Tsuchimikado bỏ sót khi tìm kiếm manh mối trong nông trường dưới lòng đất.
Chẳng hạn như… Lúc ở trại chăn nuôi, bọn họ cảm thấy chuồng heo quá rộng, trông không hề phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của con người. Nhìn sao cũng thấy bất thường vì đó không phải phong cách kiến trúc dành cho động vật, mà là con người. Các công trình kỳ lạ ở nông trường dưới lòng đất dường như đều trái ngược với thế giới hiện thực.
Gia Cát Ám từng nói, nguồn gốc của tất cả phó bản kinh dị đều từ thế giới thực. Dù vô lý đến đâu, cũng không thể lệch khỏi bối cảnh hiện thực.
Nhưng rõ ràng, thế giới này rất phi lý.
Với sự thành công phán định ‘Linh cảm’, Tông Cửu như được thần trợ giúp.
“Khoan đã, mới nãy anh nói nếu triệu hồi được Tà thần thì ước nguyện sẽ thành công?”
Một phó bản đột nhiên bị kéo từ chiều không gian ánh sáng đến chiều không gian bóng tối, và đêm đen bao trùm khắp nơi như dịch bệnh. Những con vật điên rồ, sự thống trị tàn khốc, chế độ giai cấp và quan niệm bệnh hoạn.
Nhóm Người sống sót đột ngột mất liên lạc với hệ thống chủ và bị bỏ lại trong phó bản, đã tự nguyện trở thành trụ cột chính của giáo hội tu luyện ma thuật đen, dự định tổ chức nghi lễ lần nữa. Thậm chí… tín ngưỡng thành kính.
Điều kiện nào sẽ khiến những người không đạo trở nên thành tâm tín ngưỡng, vắt hết óc để triệu hồi Tà thần lần thứ hai?
Trừ khi…
“Anh nói xem, có khi nào hai mươi năm trước… Tà thần kia từng hiển linh không?”
Và nhóm Người sống sót đó, đã tận mắt chứng kiến một điều ước được thực hiện thành công.
Cây gậy này được làm từ một loại gỗ thơm không biết tên, trên đỉnh khảm viên đá Sapphire cực lớn phản chiếu ánh hào quang trong suốt, cảm giác trĩu nặng vô cùng cứng cáp.
Ảo thuật gia ngắm nghía hồi lâu, phát hiện huy hiệu của công tước được khắc trên gậy.
Quản gia cúi thấp đầu, chỉ dám nhìn viên đá Sapphire. Con người thấp hèn này sẽ không bao giờ biết được đây chính là viên đá quý hy vọng rực rỡ được mệnh danh là “Trái tim đại dương”, cũng là bảo vật gia truyền được truyền thừa suốt nhiều năm qua của gia tộc Công tước.
Công tước có quyền lực hơn cả Nhà vua, khỏi nói cũng biết cây gậy mang ý nghĩa gì. Có gậy trong tay thì ngay cả hoàng gia cũng không dám vượt quyền, thấy gậy như thấy Công tước.
Tông Cửu lại không hề ngạc nhiên hay trầm trồ, cậu xoay vài vòng rồi thẳng tay vứt cho quản gia.
Quản gia sợ quýnh vội đón lấy, sợ làm rơi gậy xuống đất, va đập hỏng miếng nào thì chém mười cái đầu lão cũng không đủ.
“Nói với hắn, tôi không cần.”
Dứt câu Tông Cửu quay đầu đi thẳng, chả thèm liếc mắt tới biểu cảm của đối phương.
Khuôn viên rộng mấy trăm mét đều là trụ sở của ngài Công tước, dân thường nào dám bén mảng tới địa phận của quý tộc để gây rối. Theo mệnh lệnh của Ác ma, người hầu không hề đuổi theo ngăn cản mặc cho Tông Cửu nghênh ngang rời khỏi biệt phủ.
Mới ra tới cổng Tông Cửu ném ‘Cải trang’ rồi chạy nhanh về phía rạp xiếc, cậu không thích ngồi xe ngựa người kéo mà thời đại này lại chẳng có xe đạp, cậu đành bất đắc dĩ chạy bằng hai cái giò.
Trang viên của Công tước nằm ở trung tâm vương thành rất gần kinh đô, không xa rạp xiếc. Bây giờ là buổi tối, chắc chạy mấy chục phút là tới.
Tông Cửu sực nhớ gì đó, nhíu mày nói: “Hệ thống phụ, mày liên lạc với Tsuchimikado được không?”
Tuy Tsuchimikado và cậu đã tách ra nhưng bọn họ xài chung hệ thống, hẳn có thể liên lạc với người còn lại thông qua hệ thống phụ.
[Tuy hành động lén lút liên hệ giữa các thực tập sinh là vi phạm quy tắc trò chơi, nhưng…]
Hiển nhiên, lúc này hệ thống phụ cũng đã xếp mình vào chung phe với hai thực tập sinh. Nó im lặng một lúc, mắt nhắm mắt mở: [Cậu ném kỹ năng ‘Dẫn đường’ đi, mỗi lần phán định thành công sẽ làm mới vị trí tọa độ của y cho cậu.]
Tông Cửu nhếch môi, tung xúc xắc mười mặt.
…
Bên kia, tình huống của Tsuchimikado cũng chẳng khá hơn là bao.
Y đang ngồi xổm thu mình, lặng lẽ co ro trong gian bếp của nông trường dưới lòng đất. Vì thiếu nguyên liệu nên đầu bếp chạy đến lò mổ giục giao hàng, cầm theo cái xẻng không biết đi đến đâu rồi.
Bây giờ trong bếp chỉ có bếp lò đang cháy hừng hực, mấy miếng thịt đẫm máu cần đồ ăn kèm, trên bàn bày những chai lọ đủ màu sắc, yên tĩnh đến khó tin. Cũng may là ở đây có rất nhiều sọt đựng nguyên liệu, cái nào cũng cao hơn đầu người, bên trong chất đầy đồ.
Chẳng hạn như sọt bắp cải kế bên Tsuchimikado, sọt cà sốt hay sọt khoai tây gần đó. Âm Dương sư co ro trong đống nguyên liệu nấu ăn khổng lồ này, nỗ lực giấu mình thật sâu.
Không hiểu sao bây giờ Tsuchimikado bắt đầu thấy hơi lạ. Vừa trốn khỏi tầng hầm của giáo đoàn, y sử dụng đạo cụ tàng hình rồi chạy thục mạng. Có lẽ bởi vì cắm đầu chạy nên y không có thời gian suy nghĩ, giờ ngồi ở đây ngẫm lại mới phát giác có rất nhiều điểm không hợp lý.
Lũ lính đuổi theo y dường như chỉ làm cho có.
Hời hợt tới mức hai người mặc áo choàng đen của giáo đoàn kia không hề đuổi theo luôn, trên hành lang chỉ có Đầu trâu mặt ngựa chạy lanh quanh thôi. Thời gian dần trôi thì đám lính truy lùng cũng vơi bớt…
Nhớ lại cuộc trò chuyện mà y tình cờ nghe lén trong phòng họp, Tsuchimikado càng thấy có gì đó sai sai. Cân nhắc một lúc, Âm Dương sư tung xúc xắc mười mặt, chọn ‘Lắng nghe’.
Trước khi bị Ảo thuật gia ‘mượn’ vận may thì số của y rất đỏ, tuy chưa tới mức hễ chơi là trúng nhưng vẫn hơn người khác.
[Kết quả ném của bạn là 13/20, phán định ‘Lắng nghe’ thành công.]
[Bạn cảm giác thính giác của mình trở nên nhạy cảm, dễ dàng nghe thấy giọng nói ở hành lang sau bức tường.]
“Này, mày thấy con Husky bỏ chạy kia không?”
“Chả thấy đâu, thôi thôi, về báo cáo các ngài đi. Các đại nhân trong giáo đoàn đều dặn là không cần đuổi theo quá xa, dọa nó sợ là được. Dù sao đến lễ Carnival, chúng nó cũng không thoát được đâu.”
“Ừ đúng, con mồi đã bị đánh dấu thì chỉ cần có trận pháp ma thuật, đến lễ Carnival chúng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay các đại nhân giáo đoàn, giải tán thôi anh em.”
…
Tsuchimikado giật mình, sợi dây kết nối với tâm trí lập tức ‘bặc’ một tiếng. Y trợn mắt, bấy giờ mới nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề rất nguy hiểm. Y và Ảo thuật gia là bị triệu hồi đến đây, điều đó đã được hệ thống xác nhận. Trong Âm Dương sư có những pháp thuật triệu hồi nhưng chỉ có thể triệu hồi thức thần. Loại pháp thuật triệu hồi này, dù phương đông hay phương tây đều có một điểm chung rõ rệt.
Ví dụ, nếu người được triệu hồi không thể phản kháng lần đầu tiên… Tất nhiên cũng không thể phản kháng lần thứ hai. Thảo nào hai tên đó nói Công tước có trả Ảo thuật gia hay không cũng chẳng sao, dù gì vẫn còn ma trận.
“Tự dưng cái quên béng chuyện này, huhu uổng công mang tiếng là Âm Dương sư, nói mình là thằng ngu cho rồi.”
Y tức giận đấm thùm thụp vào đầu mình: “Thôi xong, bọn họ đã cài định vị lên người mình và Ảo thuật gia, mình còn bị mất năng lực của Âm Dương sư thì phải làm sao đâyyyy…”
“Phụt haha… Đúng, anh ngốc thật.”
Tsuchimikado đang khóc rống than trách vì sao mình đã mất năng lực Âm Dương sư mà vẫn xui xẻo thế này, thì giọng nói lười biếng của Ảo thuật gia bỗng vang vọng trên đầu y.
Tsuchimikado đứng hình mất 2 giây, sau đó nhảy dựng bật dậy.
“Trời đựu má, cậu tới hồi nào vậy? Làm tôi hú hồn hà!”
Y giật bắn người, tới khi trông thấy vẻ mặt chế giễu của Tông Cửu mới phản ứng được.
“Anh chạy chi dữ vậy? Anh có biết tôi đã ném bao nhiêu lần ‘Dẫn đường’ mới tìm được anh không?”
Nhắc đến đây là Tông Cửu lại thấy bực mình. Chẳng biết Gia Cát Ám đã làm gì với vận may của hai người mà từ khi chia tay Tsuchimikado, vận may của Tông Cửu rớt xuống đáy cốc.
Mới vất vả tung xúc xắc thành công thì tọa độ của Tsuchimikado lại thay đổi, làm khổ Tông Cửu phải chạy tới chạy lui muốn lú cả đầu. Mà cậu cải trang trông rất có nghề, đám động vật khi thấy gia huy Công tước trên bộ vest cậu mặc còn lầm tưởng là nhân vật lớn nào đó, đon đả mời cậu vào đây.
Tông Cửu không ngờ mình đã trả cây gậy cho Ác ma mà vẫn ké được chút vía từ NPC con rối mà tên kia khống chế. Thần kỳ ghê!
Nhưng có hời mà không chiếm thì ngu lắm, mà của hời này là tự mò tới chứ không phải cậu cố ý giành. Tông Cửu nghênh ngang bước vào nông trường dưới lòng đất với tư cách là con ông cháu cha, công khai tìm kiếm Tsuchimikado.
“Được rồi, giờ không phải lúc để nói chuyện này.”
Cậu kể tóm lược về những chuyện mình đã trải qua trong một ngày một đêm vừa rồi, “Còn anh?”
“Tôi á…”
Tsuchimikado rầu rĩ: “Đám Người sống sót kia gắn định vị trên người chúng ta, dù chúng ta có chạy đi đâu, bọn họ vẽ một ma trận trên mặt đất vào ngày lễ Carnival là có thể triệu hồi chúng ta bất cứ lúc nào và ở đâu.”
Đây đúng là tin dữ. Nhất là khi Tông Cửu đã hỏi hệ thống phụ, nó nói tất cả kỹ năng của xúc xắc mười mặt đều bất lực với việc phản kháng triệu hồi.
“Đừng lo lắng.” Tông Cửu chống ngón trỏ lên cằm, chìm vào suy nghĩ: “Ý anh là hơn nửa số Người sống sót hai mươi năm trước vẫn chưa chết, thậm chí còn giấu mình nuôi thế lực, thành lập giáo hội tín ngưỡng Tà thần?”
Âm Dương sư gật đầu, “Lũ động vật trong phó bản này đều trung thành tín ngưỡng Tà thần tên là “Xada Hgla”, “Bản thảo Sussex” đã nói Xada Hgla chỉ là một hóa thân, Thần còn có bản thể càng tối cao hơn nữa. Nhưng đến cả bản thảo cũng viết tín ngưỡng Tà thần là hành vi cực kỳ điên rồ, bởi vì từ giây phút bắt đầu tín ngưỡng Tà thần… tâm trí sẽ bóng tối vô danh ăn mòn, trở nên điên cuồng.”
“Ấy vậy bọn họ vẫn kiên định tin vào thần, còn tổ chức lễ hội Carnival mười năm một lần. Thực tế, lễ hội là một nghi thức để hiến tế cho Tà thần. Nghe nói chỉ khi chọn được tế phẩm hài lòng, Tà thần mới từ bi xuất hiện ban điều ước cho các tín đồ Tà giáo.”
Điều này không hợp lý.
Người sống sót trong vòng lặp vô hạn rất hiếm khi tín ngưỡng. Tuy cũng có nhưng không thể tín ngưỡng Tà thần. Mà hai mươi năm trước không lý nào bọn họ lại chạy vào một phó bản kinh dị để tuyên truyền Tà giáo.
Trừ khi… Bản thân phó bản siêu cấp S này có truyền thống tín ngưỡng Tà giáo và Tà thần.
Tông Cửu còn đang nghi ngờ, hệ thống phụ gửi nhắc nhở thân thiện.
[Kích hoạt manh mối quan trọng, vui lòng kiểm tra linh cảm.]
Phải công nhận, ở bên Tsuchimikado là vận may của Tông Cửu lại phất lên.
[Kết quả ném của bạn là 21/35. Phán định ‘Linh cảm’ thành công.]
[Một số mảnh vụn ký ức khó nhận thấy đột nhiên được xâu chuỗi trong tâm trí bạn. Vài chi tiết nhỏ bị bỏ qua lúc trước cũng được ghép lại theo manh mối. Vì vậy, dường như bạn đã có phỏng đoán mới rất táo bạo về tình huống trước mắt…]
Theo giọng nói máy móc lạnh lẽo của hệ thống phụ, Tông Cửu đột nhiên nhớ về những chi tiết mà mình và Tsuchimikado bỏ sót khi tìm kiếm manh mối trong nông trường dưới lòng đất.
Chẳng hạn như… Lúc ở trại chăn nuôi, bọn họ cảm thấy chuồng heo quá rộng, trông không hề phù hợp với vóc dáng nhỏ bé của con người. Nhìn sao cũng thấy bất thường vì đó không phải phong cách kiến trúc dành cho động vật, mà là con người. Các công trình kỳ lạ ở nông trường dưới lòng đất dường như đều trái ngược với thế giới hiện thực.
Gia Cát Ám từng nói, nguồn gốc của tất cả phó bản kinh dị đều từ thế giới thực. Dù vô lý đến đâu, cũng không thể lệch khỏi bối cảnh hiện thực.
Nhưng rõ ràng, thế giới này rất phi lý.
Với sự thành công phán định ‘Linh cảm’, Tông Cửu như được thần trợ giúp.
“Khoan đã, mới nãy anh nói nếu triệu hồi được Tà thần thì ước nguyện sẽ thành công?”
Một phó bản đột nhiên bị kéo từ chiều không gian ánh sáng đến chiều không gian bóng tối, và đêm đen bao trùm khắp nơi như dịch bệnh. Những con vật điên rồ, sự thống trị tàn khốc, chế độ giai cấp và quan niệm bệnh hoạn.
Nhóm Người sống sót đột ngột mất liên lạc với hệ thống chủ và bị bỏ lại trong phó bản, đã tự nguyện trở thành trụ cột chính của giáo hội tu luyện ma thuật đen, dự định tổ chức nghi lễ lần nữa. Thậm chí… tín ngưỡng thành kính.
Điều kiện nào sẽ khiến những người không đạo trở nên thành tâm tín ngưỡng, vắt hết óc để triệu hồi Tà thần lần thứ hai?
Trừ khi…
“Anh nói xem, có khi nào hai mươi năm trước… Tà thần kia từng hiển linh không?”
Và nhóm Người sống sót đó, đã tận mắt chứng kiến một điều ước được thực hiện thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất