Chương 25
Chàng trai tóc trắng bước thẳng về phía sới bạc trung tâm.
[Anh tóc trắng này máu ghê ta, phi thẳng vào chiếu bạc 10.000 chip kìa.]
[Không phải trên tay cậu ta chỉ có 11.500 chip thôi à, nếu thua một ván trên sới 10.000 chip là good game bái bai lun ó.]
[Ngầu, táo bạo đấy, tôi đánh giá cao tinh thần của anh chàng này!]
Khu comment thảo luận sôi nổi, những thực tập sinh đang đứng gần sới bạc trung tâm cũng nhìn sang.
Muốn đặt cược ở sới bạc cấp A, ít nhất phải có 10.000 chip.
Nói cách khác, một cái mạng chỉ 5.000 chip, một món đạo cụ cấp B cũng chỉ mới 5.000. Muốn chơi ở đây một ván, ít nhất cần hai món đạo cụ hoặc hai cái mạng, quá đắt đỏ. Giống như những gì khán giả nói, thua trong sới này là chấm hết.
Người chơi có thể đặt cược ở sới bạc trung tâm đều là những người từ cấp A trở lên, không có ngoại lệ. Lác đác có vài cấp khác, nhưng cũng là người chơi ba cấp trên, bọn họ đứng cạnh ngó thử chứ hiếm khi bước ra trước.
Không hề nghi ngờ, chàng trai tóc trắng ngược dòng người lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Bởi vì hướng đi cùng huy hiệu cấp C màu xanh trên ngực, và vẻ ngoài đã gặp là khó quên của cậu.
“Thú vị đấy, muốn đến chiếu bạc cấp A đặt cược à?”
Một thực tập sinh cấp A lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, “Nãy tao nghe tên cấp C này đã thế chấp mạng ở quầy lễ tân, còn được người hướng dẫn đánh giá cao, không dưng tặng 5.000 chip cho nó.”
“Thế chấp tính mạng? Người mới này gan quá vậy.”
Một cấp A khác cười cười, “Không nhầm thì, chắc hẳn cậu ta là người xuất sắc nhất trong nhóm newbie.”
“Chứ còn gì nữa, đánh giá cấp S của hệ thống chủ đâu dễ kiếm vậy? Ngay cả chúng ta…”
Một người cấp A ngồi bên cạnh nghe họ bàn tán, thình lình đứng dậy khỏi ghế sofa, “Để tao ‘hầu’ nó.”
Người đàn ông da trắng mắt xanh tóc nâu đứng dậy đến bên chiếu bạc, đám thực tập sinh đứng chắn trước mặt lập tức nhường đường cho gã.
Sau khi gã rời đi, hai cấp A khác trên ghế sofa mới liếc mắt ngó nhau.
“Sao hôm nay Anthony hăng máu thế, chả phải bình thường toàn đứng bên cạnh điện hạ à?”
Người cấp A nhún vai, “Hình như lúc trước điện hạ khá hứng thú với tên cấp C này, trước khi về ký túc xá còn đặc biệt cho người đi thăm dò. Là con chó trung thành duy nhất của điện hạ bây giờ, Anthony không lên mới lạ đó.”
Quả thực rất đúng, hơn nữa còn là lúc điện hạ đã mất một cánh tay đắc lực khác là Vincent, Anthony vội vàng xông lên bày tỏ lòng trung thành cũng là chuyện dễ hiểu.
Người cấp A còn lại cười khẩy, không trả lời, dù hóng lắm nhưng vẫn thản nhiên đứng ngoài, định xem trò vui.
Số người có cùng suy nghĩ với hắn nhiều không đếm xuể.
Tông Cửu nhẹ nhàng bước tới sới bạc trung tâm.
Sới bạc trung tâm được trang hoàng cực kỳ xa hoa, vì số chip yêu cầu để mở ván rất cao, nên chỉ có vài slot rải rác quanh chiếu bạc, khoảng cách giữa các vị trí còn rất xa, không gian trống ở giữa dần được xen kẽ bởi những chiếc chế sofa sang trọng, tháp hoa quả bánh trái và bàn đặt rượu champagne, (tập trung một nơi chứ) không nằm rải rác như khu vực cấp E.
Ngoài những sới bạc yêu cầu khởi điểm 10.000 chip này, vẫn còn một chiếu bạc bắt mắt hơn.
Nó nằm ngay vị trí chính giữa của cả sòng bạc, như vầng trăng được muôn sao vây quanh. Chiếc đèn chùm pha lê treo trên mái vòm cao gần bằng mấy tầng nhà, tỏa ra vầng sáng nhiều màu êm dịu.
Vô số camera toàn cảnh đang chĩa vào chiếu bạc ấy, dù là khán giả xem live trong vòng lặp vô hạn, hay thực tập sinh kinh dị có mặt trong sòng bạc Las Vegas, đều dễ dàng xem trọn tình hình trên chiếu bạc trong livestream hoặc trên màn hình trong sòng bạc.
Đây chính là chiếu bạc không giới hạn nổi tiếng.
Trên chiếu bạc nằm ở nơi trung tâm nhất, số chip cần để bắt đầu ván bạc đều do nhà cái đầu tiên quyết định, mức cược tối đa là không giới hạn. Có thể gọi là một ván làm giàu, hoặc một ván thua bay quần xì.
Từ bất cứ vị trí nào trong sòng bạc, đều có thể nhìn thấy tình hình trên chiếu bạc trung tâm. Cho nên rất ít thực tập sinh dám lại gần làm phiền.
Tầm mắt Tông Cửu dừng lại vài giây ở bàn trung tâm.
Có bảy người đang ngồi quanh chiếu bạc trung tâm, không có ngoại lệ, tất cả đều là thực tập sinh cấp S cao nhất.
Bây giờ ván bạc của họ đã tăng thêm 50.000 chip so với giá khởi điểm, tình hình cuộc chiến diễn ra căng thẳng tột độ.
Lúc Tông Cửu nhìn sang, người đàn ông tóc đen ngồi bên bàn đang dằn bài ngẩng đầu lên như có cảm giác.
Đón lấy ánh mắt chàng trai tóc trắng, đôi mắt đen hẹp dài của hắn ta từ từ nheo lại, khẽ gật đầu với cậu.
Tông Cửu: “…”
Cậu luôn thấy nụ cười như có như không của Gia Cát Ám rất hàm súc, thậm chí còn khiến cậu có cảm giác được ưu ái mà sợ, rất kinh dị.
Nhớ lại vụ mình thuận tay úp nồi lên đầu người ta trong phó bản bệnh viện tâm thần, chắc hẳn đây cũng không phải ý gì tốt.
Chàng trai tóc trắng lịch sự cười đáp lại, ánh mắt lướt qua Thánh Tử tóc vàng bên cạnh Gia Cát Ám, một lần nữa rơi xuống chiếu bạc cấp A phía dưới.
Cậu không phát hiện ra, một người đàn ông khác với mái tóc màu xám đậm vừa ngước mắt lên, đôi con ngươi đỏ sẫm liếc qua như có điều suy nghĩ.
Bị sòng bạc cấm cửa lâu như vậy, dù bây giờ hai tay đã khôi phục trạng thái tốt hơn so với thời kỳ đỉnh cao, nhưng Tông Cửu vẫn không tránh khỏi có chút ngượng tay. May là nãy giờ trông cậu có vẻ đang thả lỏng cơ thể, nhưng thực ra ngón tay không hề dừng lại một giây nào, cũng xem như hiếm có tìm lại được cảm giác.
Mục tiêu của cậu lần này rất rõ ràng, dù thế chấp bằng mạng hay cẩn thận thăm dò, sau đó là hành động bước thẳng tới sới bạc trung tâm có vẻ rất liều lĩnh và bốc đồng, tất cả đều tự tin tuyệt đối vào năng lực của bản thân.
Sau khi thắng một ván ở sới bạc 10.000 chip, Tông Cửu định sẽ vào thẳng chiếu bạc không giới hạn để chơi một ván lớn, tốt nhất là kiếm một mớ hậu hĩnh nhân lúc mọi người thả lỏng cảnh giác.
Người phục vụ mặc áo đuôi tôm đen trắng đứng bên chiếu bạc, xác nhận với cậu: “Chiếu bạc cấp A yêu cầu tối thiểu 10.000 chip để tham gia.”
Tông Cửu giơ tấm thẻ tử kim trên tay lên, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cậu bước tới trước chiếu bạc.
Không giống người chia bài bình thường mặc áo sơ mi trắng khoác áo gile đen trên chiếu bạc cấp thấp, trang phục của những người chia bài trên chiếu bạc cấp cao càng sang trọng hơn nữa, bộ váy màu đỏ thẫm kết hợp với khăn lụa gấp gọn gàng. Chỉ có nụ cười thương mại là giống hệt nhau.
Ngoài mặt các thực tập sinh trên sới bạc trung tâm không tỏ vẻ gì, thực ra đều ngầm chú ý tới hành động của chàng trai tóc trắng.
Lúc Tông Cửu ngồi xuống, trên chiếu bạc đã có năm người chơi khác.
Bọn họ tựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt lộ rõ sự kiêu ngạo, liếc mắt nhìn một kẻ cấp C ngồi vào bàn cấp A như cậu.
Người đàn ông da trắng khác thường trong đó gõ bàn: “Sao lại để một tên cấp C vào bàn? Bàn của chúng tôi vừa nâng lên 20.000 chip rồi.”
“Nếu đoán không nhầm…”
Anthony lia đôi mắt xanh ánh đỏ sẫm nhìn sang, không hề có ý định tỏ thái độ thù địch.
“Trong tay cậu ta chỉ có 10.000 chip, làm gì đủ tư cách ngồi vào chiếu bạc của chúng tôi?”
Người phục vụ sau lưng chàng trai tóc trắng vội nói nhỏ: “Xin lỗi quý khách, bàn này chơi Texas hold’em. Vừa rồi nhà cái đã nâng số chip lên 20.000. Xin hỏi anh chọn sang chiếu bạc khác chơi tiếp, hay là tạm thời đổi chip tiếp tục chơi ở đây?”
Sới bạc trung tâm tương đương với khu vực Vip của toàn bộ Las Vegas, ở đây mỗi người chơi sẽ được chỉ định một phục vụ riêng khi vào bàn, chính là để đảm bảo rằng mỗi người chơi có thể kịp thời đổi chip mỗi khi không đủ chip. Như thế có thể tiết kiệm thời gian xuống quầy lễ tân xếp hàng đổi chip, nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
Hay lắm, dòm cái điệu này là muốn đánh đòn phủ đầu với cậu đây mà.
Nhìn ánh mắt hóng trò vui ùa đến từ khắp nơi, Tông Cửu khẽ nhướng mày.
Nếu nhất định phải có chip, cậu đành phải tạm thời thế chấp đạo cụ cấp S. Dù sao miễn là cậu kiếm được nhiều chip hơn trước khi sòng bạc đóng cửa, đạo cụ sẽ không bị lấy đi.
Cậu quay lại, thì thầm với phục vụ.
[Xem ra mấy ông tướng cấp A quyết tâm dằn mặt người mới đây mà.]
[Thật ra cũng bình thường mà mấy chế, mấy chế nghĩ lại xem, hôm qua toàn bộ cấp A chỉ có chưa đến mười người nhận được đánh giá cấp S, một người cấp E tự nhiên được hệ thống chủ chấm cấp S, họ muốn hạ gục uy phong của ẻm cũng bình thương.]
[Bình thường? Bọn họ làm vậy thật sự rất quá đáng, người ta thua là mất mạng đó.]
[Thôi quen dần đê, quy tắc cũ của vòng lặp tuần hoàn, trước kia không chạm mặt trong phó bản còn đỡ, bây giờ tham gia show sống còn, nói cách khác mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, nếu có đối thủ vùng lên thì bóp chết người ta từ lúc manh nha mới là bình thường ớ.]
[Đúng đó, Người sống sót rảnh đâu làm từ thiện, đây vốn là một cuộc thi đầy cạnh tranh, ai cũng là kẻ thù. Lầu trên có vẻ là người mới vừa vào vòng lặp vô hạn không lâu, mạng sống của cậu còn nằm trong tay hệ thống chủ, thế mà vẫn muốn nói chuyện công bằng với người ta á? Cậu nghĩ lại xem lúc lũ tư bản bóc lột cậu có nói chuyện công bằng với cậu không?]
Vòng lặp vô hạn luôn là nơi cá lớn nuốt cá bé, tàn khốc với kẻ yếu, nhiệt tình với kẻ mạnh. Nếu không thể hiện đủ sức mạnh, thì sẽ không ai thèm nể phục mình.
Người trên sới bạc thờ ơ lạnh nhạt.
Mọi người ở đây đều chế giễu, sẽ không có ai mở sới bạc 10.000 chip nữa. Tên cấp C này hoặc là nghĩ cách gom đủ 20.000 chip, hoặc là chỉ có thể xị mặt cuốn xéo.
Có lẽ thấy đòn phủ đầu chưa đủ đô, một người cấp B đứng cạnh hóng hớt bỗng lên tiếng.
“Không đủ chip hả?”
Ánh mắt càn rỡ của hắn ta chậm rãi quét qua khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên tóc trắng, “Nếu cưng chịu để các anh chơi chung, mọi người cũng có thể gom chip dùm cưng đấy.”
Tiếng cười sằng sặc phát ra từ đám đông đang hóng quanh chiếu bạc.
“Sao? Ngon quá còn gì, 10.000 chip bằng hai cái mạng đấy.”
“Cưng đừng chê, cave xịn nhất cũng không được hưởng mức giá này đâu.”
Mặc dù người cấp B sắc mặt vàng vọt này mở miệng dưới sự ra hiệu của Anthony, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn cậu càng lúc càng sỗ sàng.
Đúng lúc này người phục vụ quay lại, cung kính kéo ghế trước chiếu bạc ra cho Tông Cửu.
Chàng trai tóc trắng thảy thẻ tử kim tới trước mặt người chia bài. Tấm thẻ vẽ một đường cong duyên dáng trên không, hạ cánh chính giữa trước mặt người chia bài, khung điện tử hiện lên cho thấy hạn mức trong thẻ còn 30.000.
30.000!
Quần chúng vây xem sửng sốt ngỡ ngàng, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Rõ ràng vừa nãy số chip của tên tóc trắng này chỉ có hơn 10.000. Sao chỉ trong mấy phút đồng hồ đã có thể tăng vọt lên 30.000?!
Người cấp B vừa rồi nói năng lỗ mãng càng không dám tin. Hắn ta nhìn chàng trai tóc trắng nói nhỏ với nhân viên phục vụ sau lưng.
Cũng không biết Tông Cửu nói gì với người phụ vụ, tóm lại sau khi nói xong, thanh niên cong khóe môi, khuỷu tay khẽ dịch chuyển.
Ngay sau đó, một thứ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy xé toang hơi lạnh như mũi tên, xoẹt qua không gian bằng vận tốc ánh sáng.
“Á…”
Tên cấp B kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, che phần động mạch chủ trên cổ mình.
Máu chảy ồ ạt từ kẽ ngón tay hắn ta, dù che cũng không che nổi, nhìn như sắp phun thành dòng suối nhỏ.
Sau lưng hắn ta, hung khí nhuốm máu đang nằm im trên thảm.
Joker trên lá bài quỷ đang nhếch miệng cười toe toét, màu đỏ tươi trên khóe môi hòa cùng vết máu trên mép lá bài, càng thêm hấp dẫn. Cũng khiến khóe miệng của người đàn ông đang điều khiển con rối bằng tơ trong không gian tối mịt vô tận, càng mở rộng hơn.
Mọi người hoảng sợ tột độ trước cảnh tượng này.
Ai cũng biết, mặc dù hệ thống chủ không nói, nhưng công khai tấn công người khác ở Las Vegas chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Đúng lúc này, người phục vụ đứng sau lưng Tông Cửu cũng lên tiếng: “Dựa theo quy tắc, không được có ý định làm tổn thương người khác trong Las Vegas. Thực tập sinh đã bị trừ 10.000 chip xem như hình phạt.”
Con số 30.000 trên mặt thẻ giảm đi 10.000, số dư còn lại 20.000, vừa đủ làm phí gia nhập ván bài đang tạm ngừng dưới tay người chia bài.
“Hy vọng mỗi chủ nhân, đều có thể xích con chó sủa loạn của mình thật kỹ.”
Giọng nói lạnh lùng của chàng trai chậm rãi vang lên: “10.000 chip mua một mạng chó, đúng là hơi đắt.”
“Tao không muốn bẩn tay nhiều lần.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
No.1 không biết tên nào đó: (Dòm lén)
[Anh tóc trắng này máu ghê ta, phi thẳng vào chiếu bạc 10.000 chip kìa.]
[Không phải trên tay cậu ta chỉ có 11.500 chip thôi à, nếu thua một ván trên sới 10.000 chip là good game bái bai lun ó.]
[Ngầu, táo bạo đấy, tôi đánh giá cao tinh thần của anh chàng này!]
Khu comment thảo luận sôi nổi, những thực tập sinh đang đứng gần sới bạc trung tâm cũng nhìn sang.
Muốn đặt cược ở sới bạc cấp A, ít nhất phải có 10.000 chip.
Nói cách khác, một cái mạng chỉ 5.000 chip, một món đạo cụ cấp B cũng chỉ mới 5.000. Muốn chơi ở đây một ván, ít nhất cần hai món đạo cụ hoặc hai cái mạng, quá đắt đỏ. Giống như những gì khán giả nói, thua trong sới này là chấm hết.
Người chơi có thể đặt cược ở sới bạc trung tâm đều là những người từ cấp A trở lên, không có ngoại lệ. Lác đác có vài cấp khác, nhưng cũng là người chơi ba cấp trên, bọn họ đứng cạnh ngó thử chứ hiếm khi bước ra trước.
Không hề nghi ngờ, chàng trai tóc trắng ngược dòng người lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Bởi vì hướng đi cùng huy hiệu cấp C màu xanh trên ngực, và vẻ ngoài đã gặp là khó quên của cậu.
“Thú vị đấy, muốn đến chiếu bạc cấp A đặt cược à?”
Một thực tập sinh cấp A lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt, “Nãy tao nghe tên cấp C này đã thế chấp mạng ở quầy lễ tân, còn được người hướng dẫn đánh giá cao, không dưng tặng 5.000 chip cho nó.”
“Thế chấp tính mạng? Người mới này gan quá vậy.”
Một cấp A khác cười cười, “Không nhầm thì, chắc hẳn cậu ta là người xuất sắc nhất trong nhóm newbie.”
“Chứ còn gì nữa, đánh giá cấp S của hệ thống chủ đâu dễ kiếm vậy? Ngay cả chúng ta…”
Một người cấp A ngồi bên cạnh nghe họ bàn tán, thình lình đứng dậy khỏi ghế sofa, “Để tao ‘hầu’ nó.”
Người đàn ông da trắng mắt xanh tóc nâu đứng dậy đến bên chiếu bạc, đám thực tập sinh đứng chắn trước mặt lập tức nhường đường cho gã.
Sau khi gã rời đi, hai cấp A khác trên ghế sofa mới liếc mắt ngó nhau.
“Sao hôm nay Anthony hăng máu thế, chả phải bình thường toàn đứng bên cạnh điện hạ à?”
Người cấp A nhún vai, “Hình như lúc trước điện hạ khá hứng thú với tên cấp C này, trước khi về ký túc xá còn đặc biệt cho người đi thăm dò. Là con chó trung thành duy nhất của điện hạ bây giờ, Anthony không lên mới lạ đó.”
Quả thực rất đúng, hơn nữa còn là lúc điện hạ đã mất một cánh tay đắc lực khác là Vincent, Anthony vội vàng xông lên bày tỏ lòng trung thành cũng là chuyện dễ hiểu.
Người cấp A còn lại cười khẩy, không trả lời, dù hóng lắm nhưng vẫn thản nhiên đứng ngoài, định xem trò vui.
Số người có cùng suy nghĩ với hắn nhiều không đếm xuể.
Tông Cửu nhẹ nhàng bước tới sới bạc trung tâm.
Sới bạc trung tâm được trang hoàng cực kỳ xa hoa, vì số chip yêu cầu để mở ván rất cao, nên chỉ có vài slot rải rác quanh chiếu bạc, khoảng cách giữa các vị trí còn rất xa, không gian trống ở giữa dần được xen kẽ bởi những chiếc chế sofa sang trọng, tháp hoa quả bánh trái và bàn đặt rượu champagne, (tập trung một nơi chứ) không nằm rải rác như khu vực cấp E.
Ngoài những sới bạc yêu cầu khởi điểm 10.000 chip này, vẫn còn một chiếu bạc bắt mắt hơn.
Nó nằm ngay vị trí chính giữa của cả sòng bạc, như vầng trăng được muôn sao vây quanh. Chiếc đèn chùm pha lê treo trên mái vòm cao gần bằng mấy tầng nhà, tỏa ra vầng sáng nhiều màu êm dịu.
Vô số camera toàn cảnh đang chĩa vào chiếu bạc ấy, dù là khán giả xem live trong vòng lặp vô hạn, hay thực tập sinh kinh dị có mặt trong sòng bạc Las Vegas, đều dễ dàng xem trọn tình hình trên chiếu bạc trong livestream hoặc trên màn hình trong sòng bạc.
Đây chính là chiếu bạc không giới hạn nổi tiếng.
Trên chiếu bạc nằm ở nơi trung tâm nhất, số chip cần để bắt đầu ván bạc đều do nhà cái đầu tiên quyết định, mức cược tối đa là không giới hạn. Có thể gọi là một ván làm giàu, hoặc một ván thua bay quần xì.
Từ bất cứ vị trí nào trong sòng bạc, đều có thể nhìn thấy tình hình trên chiếu bạc trung tâm. Cho nên rất ít thực tập sinh dám lại gần làm phiền.
Tầm mắt Tông Cửu dừng lại vài giây ở bàn trung tâm.
Có bảy người đang ngồi quanh chiếu bạc trung tâm, không có ngoại lệ, tất cả đều là thực tập sinh cấp S cao nhất.
Bây giờ ván bạc của họ đã tăng thêm 50.000 chip so với giá khởi điểm, tình hình cuộc chiến diễn ra căng thẳng tột độ.
Lúc Tông Cửu nhìn sang, người đàn ông tóc đen ngồi bên bàn đang dằn bài ngẩng đầu lên như có cảm giác.
Đón lấy ánh mắt chàng trai tóc trắng, đôi mắt đen hẹp dài của hắn ta từ từ nheo lại, khẽ gật đầu với cậu.
Tông Cửu: “…”
Cậu luôn thấy nụ cười như có như không của Gia Cát Ám rất hàm súc, thậm chí còn khiến cậu có cảm giác được ưu ái mà sợ, rất kinh dị.
Nhớ lại vụ mình thuận tay úp nồi lên đầu người ta trong phó bản bệnh viện tâm thần, chắc hẳn đây cũng không phải ý gì tốt.
Chàng trai tóc trắng lịch sự cười đáp lại, ánh mắt lướt qua Thánh Tử tóc vàng bên cạnh Gia Cát Ám, một lần nữa rơi xuống chiếu bạc cấp A phía dưới.
Cậu không phát hiện ra, một người đàn ông khác với mái tóc màu xám đậm vừa ngước mắt lên, đôi con ngươi đỏ sẫm liếc qua như có điều suy nghĩ.
Bị sòng bạc cấm cửa lâu như vậy, dù bây giờ hai tay đã khôi phục trạng thái tốt hơn so với thời kỳ đỉnh cao, nhưng Tông Cửu vẫn không tránh khỏi có chút ngượng tay. May là nãy giờ trông cậu có vẻ đang thả lỏng cơ thể, nhưng thực ra ngón tay không hề dừng lại một giây nào, cũng xem như hiếm có tìm lại được cảm giác.
Mục tiêu của cậu lần này rất rõ ràng, dù thế chấp bằng mạng hay cẩn thận thăm dò, sau đó là hành động bước thẳng tới sới bạc trung tâm có vẻ rất liều lĩnh và bốc đồng, tất cả đều tự tin tuyệt đối vào năng lực của bản thân.
Sau khi thắng một ván ở sới bạc 10.000 chip, Tông Cửu định sẽ vào thẳng chiếu bạc không giới hạn để chơi một ván lớn, tốt nhất là kiếm một mớ hậu hĩnh nhân lúc mọi người thả lỏng cảnh giác.
Người phục vụ mặc áo đuôi tôm đen trắng đứng bên chiếu bạc, xác nhận với cậu: “Chiếu bạc cấp A yêu cầu tối thiểu 10.000 chip để tham gia.”
Tông Cửu giơ tấm thẻ tử kim trên tay lên, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cậu bước tới trước chiếu bạc.
Không giống người chia bài bình thường mặc áo sơ mi trắng khoác áo gile đen trên chiếu bạc cấp thấp, trang phục của những người chia bài trên chiếu bạc cấp cao càng sang trọng hơn nữa, bộ váy màu đỏ thẫm kết hợp với khăn lụa gấp gọn gàng. Chỉ có nụ cười thương mại là giống hệt nhau.
Ngoài mặt các thực tập sinh trên sới bạc trung tâm không tỏ vẻ gì, thực ra đều ngầm chú ý tới hành động của chàng trai tóc trắng.
Lúc Tông Cửu ngồi xuống, trên chiếu bạc đã có năm người chơi khác.
Bọn họ tựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt lộ rõ sự kiêu ngạo, liếc mắt nhìn một kẻ cấp C ngồi vào bàn cấp A như cậu.
Người đàn ông da trắng khác thường trong đó gõ bàn: “Sao lại để một tên cấp C vào bàn? Bàn của chúng tôi vừa nâng lên 20.000 chip rồi.”
“Nếu đoán không nhầm…”
Anthony lia đôi mắt xanh ánh đỏ sẫm nhìn sang, không hề có ý định tỏ thái độ thù địch.
“Trong tay cậu ta chỉ có 10.000 chip, làm gì đủ tư cách ngồi vào chiếu bạc của chúng tôi?”
Người phục vụ sau lưng chàng trai tóc trắng vội nói nhỏ: “Xin lỗi quý khách, bàn này chơi Texas hold’em. Vừa rồi nhà cái đã nâng số chip lên 20.000. Xin hỏi anh chọn sang chiếu bạc khác chơi tiếp, hay là tạm thời đổi chip tiếp tục chơi ở đây?”
Sới bạc trung tâm tương đương với khu vực Vip của toàn bộ Las Vegas, ở đây mỗi người chơi sẽ được chỉ định một phục vụ riêng khi vào bàn, chính là để đảm bảo rằng mỗi người chơi có thể kịp thời đổi chip mỗi khi không đủ chip. Như thế có thể tiết kiệm thời gian xuống quầy lễ tân xếp hàng đổi chip, nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
Hay lắm, dòm cái điệu này là muốn đánh đòn phủ đầu với cậu đây mà.
Nhìn ánh mắt hóng trò vui ùa đến từ khắp nơi, Tông Cửu khẽ nhướng mày.
Nếu nhất định phải có chip, cậu đành phải tạm thời thế chấp đạo cụ cấp S. Dù sao miễn là cậu kiếm được nhiều chip hơn trước khi sòng bạc đóng cửa, đạo cụ sẽ không bị lấy đi.
Cậu quay lại, thì thầm với phục vụ.
[Xem ra mấy ông tướng cấp A quyết tâm dằn mặt người mới đây mà.]
[Thật ra cũng bình thường mà mấy chế, mấy chế nghĩ lại xem, hôm qua toàn bộ cấp A chỉ có chưa đến mười người nhận được đánh giá cấp S, một người cấp E tự nhiên được hệ thống chủ chấm cấp S, họ muốn hạ gục uy phong của ẻm cũng bình thương.]
[Bình thường? Bọn họ làm vậy thật sự rất quá đáng, người ta thua là mất mạng đó.]
[Thôi quen dần đê, quy tắc cũ của vòng lặp tuần hoàn, trước kia không chạm mặt trong phó bản còn đỡ, bây giờ tham gia show sống còn, nói cách khác mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, nếu có đối thủ vùng lên thì bóp chết người ta từ lúc manh nha mới là bình thường ớ.]
[Đúng đó, Người sống sót rảnh đâu làm từ thiện, đây vốn là một cuộc thi đầy cạnh tranh, ai cũng là kẻ thù. Lầu trên có vẻ là người mới vừa vào vòng lặp vô hạn không lâu, mạng sống của cậu còn nằm trong tay hệ thống chủ, thế mà vẫn muốn nói chuyện công bằng với người ta á? Cậu nghĩ lại xem lúc lũ tư bản bóc lột cậu có nói chuyện công bằng với cậu không?]
Vòng lặp vô hạn luôn là nơi cá lớn nuốt cá bé, tàn khốc với kẻ yếu, nhiệt tình với kẻ mạnh. Nếu không thể hiện đủ sức mạnh, thì sẽ không ai thèm nể phục mình.
Người trên sới bạc thờ ơ lạnh nhạt.
Mọi người ở đây đều chế giễu, sẽ không có ai mở sới bạc 10.000 chip nữa. Tên cấp C này hoặc là nghĩ cách gom đủ 20.000 chip, hoặc là chỉ có thể xị mặt cuốn xéo.
Có lẽ thấy đòn phủ đầu chưa đủ đô, một người cấp B đứng cạnh hóng hớt bỗng lên tiếng.
“Không đủ chip hả?”
Ánh mắt càn rỡ của hắn ta chậm rãi quét qua khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên tóc trắng, “Nếu cưng chịu để các anh chơi chung, mọi người cũng có thể gom chip dùm cưng đấy.”
Tiếng cười sằng sặc phát ra từ đám đông đang hóng quanh chiếu bạc.
“Sao? Ngon quá còn gì, 10.000 chip bằng hai cái mạng đấy.”
“Cưng đừng chê, cave xịn nhất cũng không được hưởng mức giá này đâu.”
Mặc dù người cấp B sắc mặt vàng vọt này mở miệng dưới sự ra hiệu của Anthony, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn cậu càng lúc càng sỗ sàng.
Đúng lúc này người phục vụ quay lại, cung kính kéo ghế trước chiếu bạc ra cho Tông Cửu.
Chàng trai tóc trắng thảy thẻ tử kim tới trước mặt người chia bài. Tấm thẻ vẽ một đường cong duyên dáng trên không, hạ cánh chính giữa trước mặt người chia bài, khung điện tử hiện lên cho thấy hạn mức trong thẻ còn 30.000.
30.000!
Quần chúng vây xem sửng sốt ngỡ ngàng, lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Rõ ràng vừa nãy số chip của tên tóc trắng này chỉ có hơn 10.000. Sao chỉ trong mấy phút đồng hồ đã có thể tăng vọt lên 30.000?!
Người cấp B vừa rồi nói năng lỗ mãng càng không dám tin. Hắn ta nhìn chàng trai tóc trắng nói nhỏ với nhân viên phục vụ sau lưng.
Cũng không biết Tông Cửu nói gì với người phụ vụ, tóm lại sau khi nói xong, thanh niên cong khóe môi, khuỷu tay khẽ dịch chuyển.
Ngay sau đó, một thứ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy xé toang hơi lạnh như mũi tên, xoẹt qua không gian bằng vận tốc ánh sáng.
“Á…”
Tên cấp B kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, che phần động mạch chủ trên cổ mình.
Máu chảy ồ ạt từ kẽ ngón tay hắn ta, dù che cũng không che nổi, nhìn như sắp phun thành dòng suối nhỏ.
Sau lưng hắn ta, hung khí nhuốm máu đang nằm im trên thảm.
Joker trên lá bài quỷ đang nhếch miệng cười toe toét, màu đỏ tươi trên khóe môi hòa cùng vết máu trên mép lá bài, càng thêm hấp dẫn. Cũng khiến khóe miệng của người đàn ông đang điều khiển con rối bằng tơ trong không gian tối mịt vô tận, càng mở rộng hơn.
Mọi người hoảng sợ tột độ trước cảnh tượng này.
Ai cũng biết, mặc dù hệ thống chủ không nói, nhưng công khai tấn công người khác ở Las Vegas chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Đúng lúc này, người phục vụ đứng sau lưng Tông Cửu cũng lên tiếng: “Dựa theo quy tắc, không được có ý định làm tổn thương người khác trong Las Vegas. Thực tập sinh đã bị trừ 10.000 chip xem như hình phạt.”
Con số 30.000 trên mặt thẻ giảm đi 10.000, số dư còn lại 20.000, vừa đủ làm phí gia nhập ván bài đang tạm ngừng dưới tay người chia bài.
“Hy vọng mỗi chủ nhân, đều có thể xích con chó sủa loạn của mình thật kỹ.”
Giọng nói lạnh lùng của chàng trai chậm rãi vang lên: “10.000 chip mua một mạng chó, đúng là hơi đắt.”
“Tao không muốn bẩn tay nhiều lần.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
No.1 không biết tên nào đó: (Dòm lén)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất