Chương 46
Sợi tơ rối vô hình à?
…
Loạt tin tức đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay.
[Đù, mở giá trị đói khát, trời đất, bản thân phó bản này đã là hình thức nạn đói rồi, xỉu…]
[Giới hạn trên là 60, xuống tới 0 sẽ chết, cách trừng phạt này đáng sợ quá.]
[Mà chết luôn chứ không phải loại nha mấy bà, phó bản thất bại sẽ bị loại, bị loại còn có thể liều một phen trong phó bản trừng phạt, chết luôn thì khắc nghiệt vãi..]
[Ủa mà, sao tui không nhìn ra nhiệm vụ chính thất bại thế nào nhỉ? @@]
[@@ +10086, sao nhiệm vụ chính của cả hai phe lại thất bại cùng lúc? Em thiệt sự khum hĩu~ ]
Khi màn kịch kết thúc, nét mặt các thực tập sinh cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Thất bại nhiệm vụ chính sẽ bị phạt loại trừ.
Nói theo kiểu nhân từ của hệ thống chủ, sau khi bị loại còn có thể vào phó bản trừng phạt cá nhân. Nếu qua màn trong phó bản, sẽ trở về đấu trường thực tập sinh kinh dị.
Tiếc rằng trong phó bản biểu diễn solo lúc trước, không ai trong số các thực tập cấp F bị loại qua màn, tất cả đều chết trong phó bản trừng phạt.
Nhưng dù sao phó bản trừng phạt vẫn còn chút hy vọng sống, nếu phán quyết tử vong, đến cả cơ hội chuyển mình cũng mất.
Ai cũng biết điều này có ý nghĩa gì.
Một con số cỡ nhỏ xuất hiện trên con ngươi từng thực tập sinh, đóng khung giá trị đói khát.
Phó bản vừa khởi động lại, hệ thống chủ chơi ác, set mức giá trị đói khát cho họ cực kỳ nguy hiểm: 19.
Bây giờ mọi người đều có thể cảm nhận cơn đói như thiêu như đốt trong bụng, cứ như dạ dày sắp xoắn thành một cục, rất khó chịu.
Ngoài chuyện này, có người phát hiện điều bất thường.
Bọn họ không thấy Dịch Duệ Tư trên bãi đất.
Sau khi khởi động lại, chỉ cần thực tập sinh còn sống, dù ở đâu cũng được truyền tống tới đây.
Không tới đây, tức là người đó đã bỏ mạng trong tình huống không rõ. Hơn nữa vừa rồi Anthony có nói Dịch Duệ Tư bám đuôi ảo thuật gia, nhất thời biểu cảm mọi người rất phong phú, cũng có nghi ngờ và thăm dò.
Mọi thứ lại diễn ra theo kịch bản trước đó.
Trên bãi đất đầu thôn Thông Bách, Vương Thủ cùng thôn dân vác cuốc đi qua, quát bọn họ xì đồ ngon ra.
Lần trước, nhóm thực tập sinh ỷ mình không cần ăn nên tiện tay đổi lương khô trong túi lấy chỗ nghỉ chân.
Lần này, đồ ăn chính là mạng sống của họ, không ai ngu đến mức nộp đồ ra. Bọn họ đồng loạt chọn im lặng.
“Không nộp phải không?”
Quả nhiên, tầm mắt Vương Thủ quét qua túi đồ căng phồng trên lưng những người tự xưng là dân chạy nạn này, sắc mặt trầm xuống.
“Không nộp mà đòi vào thôn bọn tao?”
Gã khinh khỉnh hừ một tiếng, giơ tay lên, “Đuổi hết đi cho tôi!”
Đuổi ra ngoài thì làm ăn gì nữa?
Thấy thôn dân giơ cuốc chuẩn bị đuổi, mọi người căng thẳng liếc nhau.
Sau vòng chơi trước, bọn họ đã biết trong túi đồ chỉ có chút lương khô nhạt nhẽo.
Mọi người không thể cống đồ ăn.nhưng cũng chẳng còn đồ gì khác, cả đám lập tức bối rối.
Có người cũ nhỏ giọng đề nghị, “Hay là chúng ta giả vờ ra khỏi thôn trước, chờ đến tối lại lặng lẽ lẻn vào?”
“Không ổn, nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ người trong thôn, nếu ra khỏi thôn rồi lén lút quay lại, không chỉ khó lấy được lòng tin của thôn dân mà có thể còn ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo.”
Lâm Quốc Hưng chau mày, “Có cách khác không, hay là có ai có món gì giá trị trong phó bản này không?”
[Thứ gì có giá hả ba, bây giờ mọi người đều là dân nghèo mà, thấy thương ghê.]
[Ê từ đã, tôi chợt nhớ ra một chuyện.]
Hắn nói kiểu này, mọi người không hẹn mà cùng nhớ ra.
Trong vòng chơi trước, ảo thuật gia đã lấy ra một đồng bạc lớn để hối lộ thôn dân.
Mặc dù lúc này là thời đói kém nhưng tiền vẫn không mất tác dụng. Không ai biết rốt cuộc ảo thuật gia biến đồng bạc kia từ đâu ra, nhưng thêm chuyện Dịch Duệ Tư đã ngủm, không ít người cũ dần sinh nghi.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đồng loạt quét qua chàng trai tóc trắng bên kia.
Tông Cửu hờ hững liếc Lâm Quốc Hưng.
Một giây sau, ngón tay thon dài như ngọc của cậu cuộn tròn trên không trung.
Đến khi mở tay ra, một đồng bạc lớn đã nằm trong lòng bàn tay, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Không ai thấy rõ động tác của cậu.
Sau khi thấy tiền, ánh mắt Vương Thủ lập tức lóe vẻ tham lam.
Vương Thủ bán con gái mà gã buôn người chỉ trả sáu đồng. Bây giờ chẳng qua là chuyện ở nhờ vặt vãnh lại có thể kiếm được một đồng, ai mà không thèm?
Thanh niên tóc trắng thản nhiên ném đồng bạc trên tay, “Đây là lộ phí cuối cùng của tôi, để tôi nghĩ lại đã.”
Cậu vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt Vương Thủ.
Đúng như dự đoán, khi Tông Cửu tỏ ý không muốn đưa tiền cho gã, con ngươi Vương Thủ thoáng tối sầm lại, chúng tối đen như cái xác mà Tông Cửu đã gặp trong hành lang.
Điều này đã chứng minh cho phỏng đoán lúc trước của Tông Cửu.
Rất có thể, mạch suy nghĩ của họ trong vòng chơi trước đã sai từ đầu.
Tông Cửu nheo mắt.
Cậu ném đồng bạc qua, “Tôi chỉ bảo kê hơn mười anh em đi theo tôi, còn đâu tôi mặc kệ.”
Sau khi nhận được tiền, dĩ nhiên Vương Thủ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Nhóm người còn lại khó chịu.
“Ý mày là sao?”
“Ý gì là ý gì? Tao chỉ có một đồng, đương nhiên giúp được người một nhà thì giúp, chẳng lẽ tụi bây nghi tao ra mặt mà tao còn phải lo dùm tụi bây?”
Tông Cửu vẫy tay, những người mới lúc trước đi theo cậu lập tức tiến lên một bước, tạo khoảng cách với những người cũ trong nhóm kia.
“Tụi bây nghi tao là nội gián thì năm đứa bỏ phiếu tao thử coi. Giờ phó bản mới khởi động lại, chắc là đánh giá tổng thể bị trừ một cấp rồi, nhỡ xác nhận sai thì mấy ông nội sẽ tuột một cấp đó nha, cảm giác giải quyết đối thủ cạnh tranh mà không tốn tí sức nào cũng khoái lắm, tụi bây thấy đúng không?”
“Cái lúc sơ sẩy một chút là dễ bị diệt cả team như này, sao tụi bây không tranh thủ tìm ra bí mật ẩn sau phó bản đi, còn tâm trạng mà nghĩ ba chuyện này hả?”
Một lá bài tây xuất hiện trong tay thanh niên tóc trắng, cậu nhún vai, “Thôi tụi mày cố gắng vậy.”
Nói xong, cậu dẫn người đi thẳng vào thôn.
Vương Thủ: “Lão Cường, dẫn bọn họ ra căn nhà trống sau thôn đi.”
Lão Cường?
Nhớ tới xác chết đầu tiên bị treo trên cây hòe già, nhóm người mới run bắn lên. Mấy người đứng gần Lão Cường suýt thì nhảy dựng.
Không ít người lén nhìn Lão Cường đang nghe Vương Thủ sai bảo.
Vóc người hắn ta cũng giống những người ở thời đại này, hắn ta mặc áo hở cổ, để lộ dáng người gầy gò với những chiếc xương xườn trơ ra.
Quan trọng nhất là lúc ánh mặt trời chiếu xuống từ trên cao, có một bóng đen mờ mờ có thể nhìn thấy trên mặt đất.
Vậy tại sao một tiếng nữa, hắn ta không chỉ mất mạng mà còn bị treo trên cây hòe già?
Mọi người khó hiểu đi theo Lão Cường.
Tông Cửu cố tình đi cuối hàng.
Cậu lẳng lặng tới gần Gia Cát Ám.
Người đàn ông tóc đen miễn cưỡng ngước mắt lên.
Gia Cát Ám trong phó bản rất uy tín. Trừ việc nhắc nhở giúp mọi người tỉnh ngộ trong vòng chơi trước, còn lại hắn ta rất ít nói trước mặt người khác.
Tông Cửu thì thầm, “Anh cúi đầu xuống chút, động tác nhẹ thôi nhé.”
Người kia nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Tông Cửu, “Mau lên, tôi có một suy đoán về Ác ma cần kiểm nghiệm gấp.”
Chuyện liên quan tới Ác ma đều là chuyện lớn, sau một thoáng do dự, Gia Cát Ám quyết định hạ mình làm theo lời cậu.
Sau đó hắn thấy chàng trai tóc trắng giơ tay lên, cẩn thận sờ mó khoảng không trên đầu mình.
Kết quả y như dự đoán, không có gì ở đó.
Gia Cát Ám: “?”
Ánh mắt hắn ta nhìn cậu càng giống đang nhìn đồ ngốc.
Tiếc là Tông Cửu không chú ý tới, đương nhiên dù nhận ra cậu cũng ứ quan tâm.
Sau khi làm xong, Tông Cửu trầm ngâm rồi nói, “Sợi tơ rối của Ác ma vô hình à?”
“Năng lực của hắn không có bất cứ sơ hở nào, chỉ cần thỏa mãn điều kiện bị khống chế, sợi tơ sẽ trực tiếp xuyên qua vĩ độ không gian.”
Gia Cát Ám liếc cậu, “Nếu tay sờ được thì hắn thành No.1 kiểu gì?”
Tông Cửu: “…”
Nhưng cậu sờ được thật mà!
Lúc đứng trước cửa gỗ, chắc chắn thứ mà lòng bàn tay cậu chạm trúng không phải ảo giác.
Vì trong khoảnh khắc phất tay, Tông Cửu không chỉ sờ thấy một sợi dây mà là tận mấy sợi. Nếu chỉ một sợi thì còn có thể là tóc hoặc ảo giác. Nhưng cảm giác những mấy sợi thì khác, huống chi tay cậu đã được cường hóa đến đỉnh cấp, dù sức mạnh hay cảm giác đều hạng nhất, chắc chắn không có trường hợp phán đoán sai.
Lúc đó tay Tông Cửu quét qua Anthony và Lâm Quốc Hưng, cảm giác duy nhất là…
Anthony còn đỡ, Lâm Quốc Hưng cứ như bị tơ đâm thành cái sàng hình người.
Chính vì vậy mà lúc khởi động lại, Tông Cửu đã âm thầm để ý hai người này.
Bản thân Anthony gai mắt với cậu, lúc trước đã kết thù ở Las Vegas nên thái độ, giọng điệu và vẻ mặt đều không khác mấy. Ngược lại là Lâm Quốc Hưng.
Ấn tượng của người ngoài với tên cấp A này là người cũ tốt bụng, đôn hậu trung thực, dễ nói chuyện. Trong phó bản cũng không ai có quan hệ đặc biệt thân thiết với hắn. Mà hắn lại thuộc nhóm khác, điều duy nhất cậu biết là khi phó bản sơn thôn mới mở, Lâm Quốc Hưng đã lên tiếng dàn xếp tình hình lúc đó.
Nếu Tông Cửu không tình cờ chạm tơ, cậu cũng chẳng chú ý tới tên cấp A vô hình đó. Dù sao trong phó bản kinh dị ai cũng căng thẳng, đâu ai rảnh chơi cái trò ngây thơ ‘tui đoán bạn bạn đoán tui là ai’ với Ác ma.
Nhưng một khi cậu bắt đầu nghi ngờ, sẽ phát hiện đủ loại sơ hở của đối phương.
Đặc biệt là câu nói rất khôn khéo, đầy ý gắp lửa bỏ tay người ở cổng thôn vừa nãy. Phong cách kia cực kỳ giống Thịnh Ngọc giả vờ ôm đùi cậu, thật ra toàn gây thù chuốc oán cho cậu khắp nơi trong phó bản đầu tiên.
Thấy Tông Cửu vẫn im lặng, Gia Cát Ám nói chậm: “Mặc dù bốn sợi đầu tiên trong năm sợi tơ có thể khống chế hành động của con người, nhưng ý thức vẫn còn đó. Sự khắc nghiệt của điều kiện tăng dần theo thứ tự sợi tơ, chỉ sau khi đâm cả năm sợi, linh hồn bị cắn nuốt hoàn toàn mới trở thành con rối dưới tay Ác ma. Trong giai đoạn này, nếu người bị khống chế biết mình bị kiểm soát thông qua các loại biện pháp khác nhau, tơ rối sẽ đứt.”
Những tin tức này là phần mà Gia Cát Ám giữ lại, chưa từng nói với cậu trước đây.
Tông Cửu nghe thì nghe, nhưng vẫn quyết định dành hai cơ hội bốc bài quý giá để xác minh phỏng đoán của mình.
Cậu đút tay vào túi, thật ra là đang lặng lẽ xào bài rút bài trong ba lô hệ thống.
Dù sao cậu cũng kết thù với Ác ma rồi.
Nếu suy đoán của cậu chính xác, Tông Cửu có thể tiết kiệm số lần bốc bài tiếp theo, thế là cậu bắt đầu sờ bài.
Lâm Quốc Hưng có phải con rối của Ác ma không?
Kết quả: The Devil xuôi.
Anthony có phải con rối của Ác ma không?
Kết quả: The Devil ngược.
Lá bài The Devil chứa đầy dục vọng và cám dỗ, No.1 không phải người tốt, bài cũng không tốt.
Thêm việc trước đó cậu sờ trúng tơ, suy ra vị trí xuôi có nghĩa đã bị Ác ma điều khiển hoàn toàn, The Devil ngược là còn chút hy vọng sống, chưa bị điều khiển triệt để.
Tông Cửu bừng tỉnh.
Á à, hay lắm, thì ra bộ bài tarot này còn có tác dụng tinh vi như thế!
Một suy nghĩ chợt vụt qua tâm trí, nếu cậu có thể sờ vào tơ rối của No.1, vậy cậu cũng kéo đứt được đúng không?
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Ý nghĩa của các lá bài tarot trong bói toán khác ý nghĩa của chính các lá bài rất nhiều, đặc biệt với 22 lá Major, bình thường xem bói phải kết hợp với xem cách dàn bài, để mọi người dễ hiểu hơn nên trong truyện chỉ viết từng lá lẻ, nếu là bài đơn thì càng phải dựa vào ý nghĩa từng lá bài, bởi vậy tui mới giải thích với quý zị á~
…
Loạt tin tức đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay.
[Đù, mở giá trị đói khát, trời đất, bản thân phó bản này đã là hình thức nạn đói rồi, xỉu…]
[Giới hạn trên là 60, xuống tới 0 sẽ chết, cách trừng phạt này đáng sợ quá.]
[Mà chết luôn chứ không phải loại nha mấy bà, phó bản thất bại sẽ bị loại, bị loại còn có thể liều một phen trong phó bản trừng phạt, chết luôn thì khắc nghiệt vãi..]
[Ủa mà, sao tui không nhìn ra nhiệm vụ chính thất bại thế nào nhỉ? @@]
[@@ +10086, sao nhiệm vụ chính của cả hai phe lại thất bại cùng lúc? Em thiệt sự khum hĩu~ ]
Khi màn kịch kết thúc, nét mặt các thực tập sinh cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Thất bại nhiệm vụ chính sẽ bị phạt loại trừ.
Nói theo kiểu nhân từ của hệ thống chủ, sau khi bị loại còn có thể vào phó bản trừng phạt cá nhân. Nếu qua màn trong phó bản, sẽ trở về đấu trường thực tập sinh kinh dị.
Tiếc rằng trong phó bản biểu diễn solo lúc trước, không ai trong số các thực tập cấp F bị loại qua màn, tất cả đều chết trong phó bản trừng phạt.
Nhưng dù sao phó bản trừng phạt vẫn còn chút hy vọng sống, nếu phán quyết tử vong, đến cả cơ hội chuyển mình cũng mất.
Ai cũng biết điều này có ý nghĩa gì.
Một con số cỡ nhỏ xuất hiện trên con ngươi từng thực tập sinh, đóng khung giá trị đói khát.
Phó bản vừa khởi động lại, hệ thống chủ chơi ác, set mức giá trị đói khát cho họ cực kỳ nguy hiểm: 19.
Bây giờ mọi người đều có thể cảm nhận cơn đói như thiêu như đốt trong bụng, cứ như dạ dày sắp xoắn thành một cục, rất khó chịu.
Ngoài chuyện này, có người phát hiện điều bất thường.
Bọn họ không thấy Dịch Duệ Tư trên bãi đất.
Sau khi khởi động lại, chỉ cần thực tập sinh còn sống, dù ở đâu cũng được truyền tống tới đây.
Không tới đây, tức là người đó đã bỏ mạng trong tình huống không rõ. Hơn nữa vừa rồi Anthony có nói Dịch Duệ Tư bám đuôi ảo thuật gia, nhất thời biểu cảm mọi người rất phong phú, cũng có nghi ngờ và thăm dò.
Mọi thứ lại diễn ra theo kịch bản trước đó.
Trên bãi đất đầu thôn Thông Bách, Vương Thủ cùng thôn dân vác cuốc đi qua, quát bọn họ xì đồ ngon ra.
Lần trước, nhóm thực tập sinh ỷ mình không cần ăn nên tiện tay đổi lương khô trong túi lấy chỗ nghỉ chân.
Lần này, đồ ăn chính là mạng sống của họ, không ai ngu đến mức nộp đồ ra. Bọn họ đồng loạt chọn im lặng.
“Không nộp phải không?”
Quả nhiên, tầm mắt Vương Thủ quét qua túi đồ căng phồng trên lưng những người tự xưng là dân chạy nạn này, sắc mặt trầm xuống.
“Không nộp mà đòi vào thôn bọn tao?”
Gã khinh khỉnh hừ một tiếng, giơ tay lên, “Đuổi hết đi cho tôi!”
Đuổi ra ngoài thì làm ăn gì nữa?
Thấy thôn dân giơ cuốc chuẩn bị đuổi, mọi người căng thẳng liếc nhau.
Sau vòng chơi trước, bọn họ đã biết trong túi đồ chỉ có chút lương khô nhạt nhẽo.
Mọi người không thể cống đồ ăn.nhưng cũng chẳng còn đồ gì khác, cả đám lập tức bối rối.
Có người cũ nhỏ giọng đề nghị, “Hay là chúng ta giả vờ ra khỏi thôn trước, chờ đến tối lại lặng lẽ lẻn vào?”
“Không ổn, nhiệm vụ chính của chúng ta là bảo vệ người trong thôn, nếu ra khỏi thôn rồi lén lút quay lại, không chỉ khó lấy được lòng tin của thôn dân mà có thể còn ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo.”
Lâm Quốc Hưng chau mày, “Có cách khác không, hay là có ai có món gì giá trị trong phó bản này không?”
[Thứ gì có giá hả ba, bây giờ mọi người đều là dân nghèo mà, thấy thương ghê.]
[Ê từ đã, tôi chợt nhớ ra một chuyện.]
Hắn nói kiểu này, mọi người không hẹn mà cùng nhớ ra.
Trong vòng chơi trước, ảo thuật gia đã lấy ra một đồng bạc lớn để hối lộ thôn dân.
Mặc dù lúc này là thời đói kém nhưng tiền vẫn không mất tác dụng. Không ai biết rốt cuộc ảo thuật gia biến đồng bạc kia từ đâu ra, nhưng thêm chuyện Dịch Duệ Tư đã ngủm, không ít người cũ dần sinh nghi.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đồng loạt quét qua chàng trai tóc trắng bên kia.
Tông Cửu hờ hững liếc Lâm Quốc Hưng.
Một giây sau, ngón tay thon dài như ngọc của cậu cuộn tròn trên không trung.
Đến khi mở tay ra, một đồng bạc lớn đã nằm trong lòng bàn tay, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Không ai thấy rõ động tác của cậu.
Sau khi thấy tiền, ánh mắt Vương Thủ lập tức lóe vẻ tham lam.
Vương Thủ bán con gái mà gã buôn người chỉ trả sáu đồng. Bây giờ chẳng qua là chuyện ở nhờ vặt vãnh lại có thể kiếm được một đồng, ai mà không thèm?
Thanh niên tóc trắng thản nhiên ném đồng bạc trên tay, “Đây là lộ phí cuối cùng của tôi, để tôi nghĩ lại đã.”
Cậu vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt Vương Thủ.
Đúng như dự đoán, khi Tông Cửu tỏ ý không muốn đưa tiền cho gã, con ngươi Vương Thủ thoáng tối sầm lại, chúng tối đen như cái xác mà Tông Cửu đã gặp trong hành lang.
Điều này đã chứng minh cho phỏng đoán lúc trước của Tông Cửu.
Rất có thể, mạch suy nghĩ của họ trong vòng chơi trước đã sai từ đầu.
Tông Cửu nheo mắt.
Cậu ném đồng bạc qua, “Tôi chỉ bảo kê hơn mười anh em đi theo tôi, còn đâu tôi mặc kệ.”
Sau khi nhận được tiền, dĩ nhiên Vương Thủ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Nhóm người còn lại khó chịu.
“Ý mày là sao?”
“Ý gì là ý gì? Tao chỉ có một đồng, đương nhiên giúp được người một nhà thì giúp, chẳng lẽ tụi bây nghi tao ra mặt mà tao còn phải lo dùm tụi bây?”
Tông Cửu vẫy tay, những người mới lúc trước đi theo cậu lập tức tiến lên một bước, tạo khoảng cách với những người cũ trong nhóm kia.
“Tụi bây nghi tao là nội gián thì năm đứa bỏ phiếu tao thử coi. Giờ phó bản mới khởi động lại, chắc là đánh giá tổng thể bị trừ một cấp rồi, nhỡ xác nhận sai thì mấy ông nội sẽ tuột một cấp đó nha, cảm giác giải quyết đối thủ cạnh tranh mà không tốn tí sức nào cũng khoái lắm, tụi bây thấy đúng không?”
“Cái lúc sơ sẩy một chút là dễ bị diệt cả team như này, sao tụi bây không tranh thủ tìm ra bí mật ẩn sau phó bản đi, còn tâm trạng mà nghĩ ba chuyện này hả?”
Một lá bài tây xuất hiện trong tay thanh niên tóc trắng, cậu nhún vai, “Thôi tụi mày cố gắng vậy.”
Nói xong, cậu dẫn người đi thẳng vào thôn.
Vương Thủ: “Lão Cường, dẫn bọn họ ra căn nhà trống sau thôn đi.”
Lão Cường?
Nhớ tới xác chết đầu tiên bị treo trên cây hòe già, nhóm người mới run bắn lên. Mấy người đứng gần Lão Cường suýt thì nhảy dựng.
Không ít người lén nhìn Lão Cường đang nghe Vương Thủ sai bảo.
Vóc người hắn ta cũng giống những người ở thời đại này, hắn ta mặc áo hở cổ, để lộ dáng người gầy gò với những chiếc xương xườn trơ ra.
Quan trọng nhất là lúc ánh mặt trời chiếu xuống từ trên cao, có một bóng đen mờ mờ có thể nhìn thấy trên mặt đất.
Vậy tại sao một tiếng nữa, hắn ta không chỉ mất mạng mà còn bị treo trên cây hòe già?
Mọi người khó hiểu đi theo Lão Cường.
Tông Cửu cố tình đi cuối hàng.
Cậu lẳng lặng tới gần Gia Cát Ám.
Người đàn ông tóc đen miễn cưỡng ngước mắt lên.
Gia Cát Ám trong phó bản rất uy tín. Trừ việc nhắc nhở giúp mọi người tỉnh ngộ trong vòng chơi trước, còn lại hắn ta rất ít nói trước mặt người khác.
Tông Cửu thì thầm, “Anh cúi đầu xuống chút, động tác nhẹ thôi nhé.”
Người kia nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Tông Cửu, “Mau lên, tôi có một suy đoán về Ác ma cần kiểm nghiệm gấp.”
Chuyện liên quan tới Ác ma đều là chuyện lớn, sau một thoáng do dự, Gia Cát Ám quyết định hạ mình làm theo lời cậu.
Sau đó hắn thấy chàng trai tóc trắng giơ tay lên, cẩn thận sờ mó khoảng không trên đầu mình.
Kết quả y như dự đoán, không có gì ở đó.
Gia Cát Ám: “?”
Ánh mắt hắn ta nhìn cậu càng giống đang nhìn đồ ngốc.
Tiếc là Tông Cửu không chú ý tới, đương nhiên dù nhận ra cậu cũng ứ quan tâm.
Sau khi làm xong, Tông Cửu trầm ngâm rồi nói, “Sợi tơ rối của Ác ma vô hình à?”
“Năng lực của hắn không có bất cứ sơ hở nào, chỉ cần thỏa mãn điều kiện bị khống chế, sợi tơ sẽ trực tiếp xuyên qua vĩ độ không gian.”
Gia Cát Ám liếc cậu, “Nếu tay sờ được thì hắn thành No.1 kiểu gì?”
Tông Cửu: “…”
Nhưng cậu sờ được thật mà!
Lúc đứng trước cửa gỗ, chắc chắn thứ mà lòng bàn tay cậu chạm trúng không phải ảo giác.
Vì trong khoảnh khắc phất tay, Tông Cửu không chỉ sờ thấy một sợi dây mà là tận mấy sợi. Nếu chỉ một sợi thì còn có thể là tóc hoặc ảo giác. Nhưng cảm giác những mấy sợi thì khác, huống chi tay cậu đã được cường hóa đến đỉnh cấp, dù sức mạnh hay cảm giác đều hạng nhất, chắc chắn không có trường hợp phán đoán sai.
Lúc đó tay Tông Cửu quét qua Anthony và Lâm Quốc Hưng, cảm giác duy nhất là…
Anthony còn đỡ, Lâm Quốc Hưng cứ như bị tơ đâm thành cái sàng hình người.
Chính vì vậy mà lúc khởi động lại, Tông Cửu đã âm thầm để ý hai người này.
Bản thân Anthony gai mắt với cậu, lúc trước đã kết thù ở Las Vegas nên thái độ, giọng điệu và vẻ mặt đều không khác mấy. Ngược lại là Lâm Quốc Hưng.
Ấn tượng của người ngoài với tên cấp A này là người cũ tốt bụng, đôn hậu trung thực, dễ nói chuyện. Trong phó bản cũng không ai có quan hệ đặc biệt thân thiết với hắn. Mà hắn lại thuộc nhóm khác, điều duy nhất cậu biết là khi phó bản sơn thôn mới mở, Lâm Quốc Hưng đã lên tiếng dàn xếp tình hình lúc đó.
Nếu Tông Cửu không tình cờ chạm tơ, cậu cũng chẳng chú ý tới tên cấp A vô hình đó. Dù sao trong phó bản kinh dị ai cũng căng thẳng, đâu ai rảnh chơi cái trò ngây thơ ‘tui đoán bạn bạn đoán tui là ai’ với Ác ma.
Nhưng một khi cậu bắt đầu nghi ngờ, sẽ phát hiện đủ loại sơ hở của đối phương.
Đặc biệt là câu nói rất khôn khéo, đầy ý gắp lửa bỏ tay người ở cổng thôn vừa nãy. Phong cách kia cực kỳ giống Thịnh Ngọc giả vờ ôm đùi cậu, thật ra toàn gây thù chuốc oán cho cậu khắp nơi trong phó bản đầu tiên.
Thấy Tông Cửu vẫn im lặng, Gia Cát Ám nói chậm: “Mặc dù bốn sợi đầu tiên trong năm sợi tơ có thể khống chế hành động của con người, nhưng ý thức vẫn còn đó. Sự khắc nghiệt của điều kiện tăng dần theo thứ tự sợi tơ, chỉ sau khi đâm cả năm sợi, linh hồn bị cắn nuốt hoàn toàn mới trở thành con rối dưới tay Ác ma. Trong giai đoạn này, nếu người bị khống chế biết mình bị kiểm soát thông qua các loại biện pháp khác nhau, tơ rối sẽ đứt.”
Những tin tức này là phần mà Gia Cát Ám giữ lại, chưa từng nói với cậu trước đây.
Tông Cửu nghe thì nghe, nhưng vẫn quyết định dành hai cơ hội bốc bài quý giá để xác minh phỏng đoán của mình.
Cậu đút tay vào túi, thật ra là đang lặng lẽ xào bài rút bài trong ba lô hệ thống.
Dù sao cậu cũng kết thù với Ác ma rồi.
Nếu suy đoán của cậu chính xác, Tông Cửu có thể tiết kiệm số lần bốc bài tiếp theo, thế là cậu bắt đầu sờ bài.
Lâm Quốc Hưng có phải con rối của Ác ma không?
Kết quả: The Devil xuôi.
Anthony có phải con rối của Ác ma không?
Kết quả: The Devil ngược.
Lá bài The Devil chứa đầy dục vọng và cám dỗ, No.1 không phải người tốt, bài cũng không tốt.
Thêm việc trước đó cậu sờ trúng tơ, suy ra vị trí xuôi có nghĩa đã bị Ác ma điều khiển hoàn toàn, The Devil ngược là còn chút hy vọng sống, chưa bị điều khiển triệt để.
Tông Cửu bừng tỉnh.
Á à, hay lắm, thì ra bộ bài tarot này còn có tác dụng tinh vi như thế!
Một suy nghĩ chợt vụt qua tâm trí, nếu cậu có thể sờ vào tơ rối của No.1, vậy cậu cũng kéo đứt được đúng không?
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Ý nghĩa của các lá bài tarot trong bói toán khác ý nghĩa của chính các lá bài rất nhiều, đặc biệt với 22 lá Major, bình thường xem bói phải kết hợp với xem cách dàn bài, để mọi người dễ hiểu hơn nên trong truyện chỉ viết từng lá lẻ, nếu là bài đơn thì càng phải dựa vào ý nghĩa từng lá bài, bởi vậy tui mới giải thích với quý zị á~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất