Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 47

Trước Sau
Gian thương online



Tông Cửu càng nghĩ, càng thấy ý tưởng này rất khả thi.

Người khác sờ không ra nhưng cậu lại thấy, nghĩ theo hướng này, chuyện kéo đứt cũng đơn giản thôi.

Có cơ hội phải kiểm nghiệm mí được!

Tuy Tông Cửu không quá tin vào tiên đoán, nhưng dù là năng lực hay đủ thứ chuyện đã xảy ra lúc trước, cậu và No.1 như mũi nhọn đấu với dao sắc, vừa khéo chọi nhau.

Dù biết thân phận phụ, nhưng nếu có thể kéo đứt tơ điều khiển rối, Tông Cửu mà là Ác ma thì cậu sẽ làm thịt con hàng này ngay.

Kể mà lúc trước bọn họ không kết thù, Tông Cửu cũng kệ thây đấy. Nhưng bọn họ đã ghim nhau rồi, Tông Cửu không phải người ngại rắc rối, chọc người ta khó chịu là cậu đã nư lắm.

Sau khi hạ quyết tâm, cậu gạt ý tưởng này sang, quay lại hỏi nhỏ, “Lúc trước anh nói No.1 ở trong phó bản này, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Gia Cát Ám ngó cậu, “Chờ sau khi phó bản này kết thúc, tôi sẽ nói cậu hay.”

Ố kề.

Tông Cửu nhún vai không hỏi nữa, tiếp tục đi theo Lão Cường.

Lần này, phó bản khởi động lại như một thanh đao treo trên đầu mọi người.

Thời gian bảy ngày, mới ngày thứ ba đã bị khởi động lại, càng đáng sợ hơn là họ không có bất cứ manh mối nào.

Vẻ mặt nhóm người mới buồn rầu, dọc đường đi ai cũng im lặng, bầu không khí bi thảm bao trùm.

Giờ chia hai nhóm nộp tiền và không nộp tiền, phong thủy luân chuyển, ngôi nhà đất duy nhất còn trống trong thôn đã bị nhóm họ chiếm.

Nhóm còn lại mãi không tới, chẳng biết bọn họ sẽ nghĩ ra cách gì, Tông Cửu đếch thèm để ý.

Nhìn bóng lưng Lão Cường xa xa, Hứa Sâm ngoảnh đầu: “Chúng ta có cần theo dõi ổng không?”

Tông Cửu phất tay, “Không cần, cứ khóa cửa kỹ càng, chúng ta sắp xếp manh mối trước đã.”

Mọi người nghe vậy ngoan ngoãn ngồi xuống đất, quây thành một vòng tròn.

Sau khi đóng cửa, nguồn sáng trong ngôi nhà đất tối đi, còn mỗi cửa sổ bên cạnh là vẫn sáng.

Lúc trước mọi người đều đang mải nghĩ, chấn động vì phó bản khởi động lại nên vô thức bỏ qua cơn đói cồn cào trong bụng. Nhưng lúc ngồi xuống nền đất lạnh băng, mới bắt đầu thấy khó chịu.

Làm thực tập sinh lâu nay, ở ký túc xá có một nhà ăn rộng lớn đầy món ngon để thỏa mãn cơn thèm ăn uống. Cảm giác đói bụng rất xa vời với họ, thế mà cơn đói này lại dữ dội như vậy, đói không trụ nổi.

“Cả đội chúng ta không có lương khô, giờ tính sao đây?” Từ Túc ôm bụng khóc tiếng tró.

Chỉ một chốc mà giá trị đói khát của cậu ta đã giảm từ 19 xuống 15. Giờ nhìn những con số được đánh dấu đỏ chót, cả người như bị bao trùm bởi bóng ma Thần chết.

Những người khác cũng ủ rũ chau mày, “Hay ta vào rừng gần đây kiếm chút thịt rừng đi?”

Mọi người nhất trí bỏ qua đề nghị tìm đồ ăn trong thôn. Tin tức do A Tán áo đen mang về bảo người thôn này có thói quen ăn thịt, nghe đã mắc ói.

“Nhưng sau thôn toàn là núi sâu.”

Hầu hết đạo cụ đặc biệt trong tay các thực tập sinh đều là đạo cụ linh dị, ví dụ như bùa cấp F các kiểu, hiếm món nào có công dụng tấn công vật lý, muốn kiếm thịt rừng sẽ không dễ hơn dân bản địa thời này.

Hơn nữa những năm đói kém, người còn không đủ no thì nói chi động vật?

Có người lẩm bẩm: “Haiz, dù bắt rắn này nọ thì vẫn ăn được.”

“Hời ơi, chỉ sợ thời tiết này tụi nó ngủ đông hết rồi.”

“Chẳng lẽ chúng ta phải đi bắt chuột gần ngôi nhà đất lúc trước để ăn?”

Nghĩ tới lũ chuột mập ù bẩn thỉu kia, vài người bắt đầu buồn nôn.

Chuột là món ngon hiếm có trong nạn đói, nhưng lại là thách thức với các thực tập sinh.

Hình phạt giá trị đói khát quá đáng sợ.

Nhóm thực tập sinh không muốn nghĩ sâu. Nhưng nói thẳng ra, một khi thêm giá trị đói khát, bọn họ cũng ngang hàng với những người dân tị nạn đói kém trong phó bản, chẳng ai cao quý hơn ai.

Khi sự sống phải đối mặt với thách thức, ranh giới đạo đức cuối cùng của con người sẽ liên tục thụt lùi.

Thực tập sinh cũng thế.



[Haiz, phó bản sơn thôn đói kém làm tui nhớ phó bản kinh dị cấp A “Khí độc chết người” quá.]

[Tôi cũng nhớ, tàn nhẫn thật…]

[Phó bản kia là bóng ma tâm lý của tui đó, dù không phát sóng trực tiếp, tui chỉ nghe bản phát lại của các boss mà sợ tụt cmn quần …]

Khí độc chết người chỉ là phó bản cấp A, nhưng tỷ lệ tử vong của nó không thua bất cứ phó bản cấp S nào.

Background của phó bản là toàn đội bị ném vào một bối cảnh tương lai đầy khói độc, các loại động thực vật biến dị và zombie chính là mối đe dọa sự sống của họ, nhiệm vụ chính là sống sót.

Kinh dị ở chỗ không khí trong phó bản đó có độc. Để tồn tại, mỗi người chỉ có một bình dưỡng khí duy nhất duy trì nhu cầu hô hấp trong một ngày.

Chẳng may bốn năm người mất mạng, để lại bình oxy thì không sao, nhưng nếu không có ai chết bất ngờ, số bình dưỡng khí thu được trong nhiệm vụ phụ chỉ có mười cái, chia đều thật tiết kiệm thì vẫn có bốn năm người không đủ dùng.

Không ai muốn chết cả.

Dù bị cấm giết nhau nhưng vết thương ngoài da thì vẫn được. Gián tiếp mượn đao giết người, hay rút ống oxy đều không bị hệ thống chủ tính là giết người.

Kết quả của phó bản kia chẳng ngoài dự đoán. Gần như tất cả các đội vào phó bản đều bị tổn thương không thể phục hồi, cuối cùng rơi vào tử vong. Dù may mắn sống sót, cũng mắc chứng rối loạn lo âu sau sang chấn nghiêm trọng.

Phó bản sơn thôn đói kém này cũng thế.

Chạm đến ranh giới cuối cùng của sống còn, không ai biết mọi chuyện sẽ đi về đâu. Nhưng có thể chắc chắn một điều, cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ rơi kết cục xấu nhất.

Mọi người trong nhà đất than thở, riêng thanh niên tóc trắng đút tay vào túi cười híp mắt, “Muốn xem tôi làm ảo thuật không?”

Mọi người: “???”

Mặc dù mọi người đang đói bụng, nhưng xem ảo thuật gia biểu diễn cũng vui. Thế là nhóm newbie dằn cảm xúc trong lòng, nhìn Tông Cửu bằng ánh mắt mong đợi.

“Sau đây chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.”

Ảo thuật gia mỉm cười, chắp hai tay trước ngực, lật bàn tay rồi bóp nhẹ.

Một giây sau, một quả táo đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, lớp sáp ăn được trên trái táo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt dưới bầu trời mờ tối, trông rất hấp dẫn.

“Ực.”

Tiếng nuốt nước bọt của ai đó vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.

Khán giả cũng choáng.

[Đệch, quả táo đâu ra thế?]

[Có ai nhìn thấy động tác vừa rồi của ảo thuật gia khôm? Có chế nào vạch trần trò ảo thuật này khôm…]

[Không thấy rõ, vừa nãy tui cố tình zoom lên mà méo nhìn rõ @@]

Tông Cửu không thèm nhìn, tiện tay ném quả táo cho Hứa Sâm đứng trước mặt mình.

Hứa Sâm luống cuống đỡ táo, ngơ ngác ôm trái táo trong lòng như ôm cả thế giới.

Ảo thuật gia cúi đầu, “Cậu thích ăn quả gì?”

“Tôi, tôi á?”

Từ Túc lắp bắp, “Gì cũng được hả?”

Tông Cửu nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, “Đương nhiên, cái gì cũng được.”

“Vậy sầu riêng?”

Tông Cửu lật lòng bàn tay, một quả sầu riêng bọc trong túi bảo quản xuất hiện trên tay cậu.

“Cậu đến chỗ cửa thoáng gió mà xơi, kẻo những người khác không thích sầu riêng lại khó chịu.”

Cậu quay sang những người khác, “Mọi người muốn ăn gì?”

Nhóm thực tập sinh hào hứng.

“Tôi muốn ăn dứa!”

“Tôi muốn ăn lê!”

“Tôi muốn ăn kiwi!”

Mọi người nói lần lượt.



Tông Cửu gật đầu, ngón tay thon dài nhảy múa trên không trung, mỗi lần lật tay là mang ra một quả.

Mỗi khi trái cây xuất hiện, mọi người sẽ ngạc nhiên ồ lên và vỗ tay, phấn khích đỏ mặt, từng tiếng “Wow” như muốn lật tung nóc nhà.

Không chỉ thực tập sinh ở đó, ngay cả khán giả xem trực tiếp cũng không thấy rốt cuộc cậu lấy hoa quả ra từ đâu.

[Cap màn hình! Cap màn hình lẹ mấy bà ơi! Chờ tối đăng lên diễn đàn đi, tôi đíu tin không có ai vạch trần được thủ thuật này!]

[Đờ mờ có ai đếm số quả mà cậu ta lấy ra hong, trong tay ai cũng có một quả, hâm mộ vl]

[Tía má ơi ảo thuật gia làm ảo thuật kiểu gì thếeeee]

[Đây là ảo thuật á? Ảo thuật cục cớt, đừng hòng lừa tụi tui!]

Cũng có những khán giả nhìn vấn đề từ góc độ khác.

[Wow, ảo thuật gia tốt bụng vậy, có ăn cũng không ăn mảnh.]

[Đúng nhỉ, lúc trước bạn í bảo lấy được tấm vé điều ước vạn năng sẽ ước đưa mọi người ra khỏi thế giới này, tôi còn chẳng tin mấy, bây giờ tôi bị vả mặt rồi, người tốt trên đời còn nhiều lắm các bạn ạ.]

[Người tốt tốt như này cũng được rồi, không giống Thánh Tử Messiah, ổng hơi giả tạo quá…]

[+1, tôi cũng cảm giác Thánh Tử trong phó bản trước cứ lạ lạ thế đíu nào, trước kia ổng không vậy đâu]

Sau khi phát cho mỗi người một quả, Tông Cửu mới ung dung lôi hai trái dưa hấu ra, ném cho Gia Cát Ám một trái rồi ngồi xuống, lá bài trong tay xoẹt xoẹt vài nhát đã bổ dưa hấu xong.

Gia Cát Ám nhìn cậu, “Hộp ngầm màu đen kỳ lạ?”

Tông Cửu bỗng chốc cạn lời, “Một trái dưa hấu không đủ chặn miệng anh hả?”

Có gần nghìn món đạo cụ có thể đổi trong Las Vegas, thế mà vừa liếc cái đã nhận ra, làm người ta có cảm giác hơi thất bại~

Vật phẩm lấy ra từ hộp ngầm của ảo thuật gia đều là những thứ bình thường, mặc dù có giới hạn số lần mỗi ngày, nhưng vì là vật phẩm bình thường nên có hỗ trợ đổi điểm sinh tồn lấy số lượt.

Mớ hoa quả mà Tông Cửu vừa lấy ra đã ngốn của cậu hơn một nghìn điểm sinh tồn. Nói thật, đây đúng là cái giá trên trời.

Đương nhiên Tông Cửu cũng không làm từ thiện free cho người ta, cậu đã lên kế hoạch lâu rồi, trong lòng đã tính sẵn cách bù đắp mấy khoản này, chờ triển thôi.

Trong phút chốc, nhóm người mới trong nhà đất hào hứng giải quyết trái cây trong tay.

Sau khi ăn xong, Tông Cửu vỗ tay, “Chúng ta thảo luận về tình hình thôn này nhé.”

“Đầu tiên, tôi nghi ngờ mạch suy nghĩ của chúng ta trong vòng chơi trước đã sai hoàn toàn.”

Theo manh mối mà A Tán áo đen cung cấp, lẽ ra thôn dân phải đến miếu vào buổi sáng.

Điều này có nghĩa là chắc chắn đã có chuyện gì đó trong miếu, dẫn đến sự thất bại cùng lúc của nhiệm vụ chính cả hai thẻ.

Rốt cuộc sáng sớm hai hôm sau, chuyện gì đã xảy ra trong miếu?

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra kết quả.

Rõ ràng bọn họ đã bỏ sót manh mối quan trọng nào đó.

Tông Cửu nói thật chậm, “Ngày mai, dù có đối đầu với thôn dân cũng phải cứu người phụ nữ kia, cô ta là điểm đột phá duy nhất mà chúng ta biết.”

Mọi người nhất trí.

Đúng lúc này, Từ Túc đứng ăn sầu riêng ngoài cửa xong quay lại.

Cậu ta khóa kỹ cửa, “Anh Cửu anh Cửu, nhóm kia cũng vào rồi, ngay ngoài nhà mình đấy.”

Mặc dù không biết nhóm kia dùng cách gì để vào thôn, nhưng tóm lại họ đã vào rồi, người dẫn đường vẫn là Lão Cường.

Lần trước có án mạng xảy ra trước ngôi nhà đất cũ, bây giờ trên cây hòe già đang trống không. Vì vậy mấy người học theo nhóm Tông Cửu trong vòng trước, chọn bãi đất trống trước nhà đất rồi ngồi đó, vừa khéo chỗ này có thể nhìn thấy cây hòe già.

Tông Cửu “Ồ” một tiếng, ngó ra cửa sổ gỗ bên cạnh.

Nhóm kia đang lấy lương khô trong túi hành lý ra, cau mày nuốt.

Vừa nãy nhóm người mới trong nhà đất đã được trải nghiệm cảm giác giá trị đói khát tụt cấp tốc, với tốc độ này, dù ăn tiết kiệm thì mỗi ngày ít nhất cũng phải hai bữa.

Hai bữa.

Đồ ăn trong túi hành lý không nhiều, cùng lắm họ chỉ trụ được tới trưa mai.

Đến lúc bọn họ không tìm được đồ ăn, Tông Cửu chém giá cao lại chẳng sướng à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau