Chương 108: Phi Nga phác hỏa
Tỷ Thủy Trấn, Lạc Dương thành ngoại
Lý Đường đại quân từ lúc đánh hạ Lạc Dương, Vương Thế Duẫn đầu hàng, đại quân chủ lực đã nhanh chóng tiến vào thành, đóng tại các nơi trọng yếu. Soái phủ của Lý Thế Dân tọa lạc trong rừng trúc Tỷ Thủy Trấn.
Thường Dận nửa đêm gõ cửa phòng đại sư huynh, cũng vừa lúc Từ Trường Khanh tắm rửa xong, thấy sư đệ không mời mà đến mở cửa đi vào, y cũng chỉ thuận tay chỉnh lại ngoại y trên người, lãnh đạm nói: “Tìm ta có việc?” Thường Dận thấy Từ Trường Khanh trung y đơn bạc, bạch y chân trần, tóc dài đen óng sũng nước tán tán loạn bên vai, cả người ẩm ướt, lòng bất giác cảm thấy xấu hổ.
“Đại sư huynh, đệ vừa nhận được truyền tin của sư phụ, người nói Bổ Thiên Trận Pháp gần đây nhất của Thục Sơn ta đã luyện thành, tạm thời có thể giữ được hơn một tháng, bảo chúng ta không cần nóng lòng.”
Từ Trường Khanh gật đầu, đáp một tiếng, ta đã biết. Thấy Thường Dận vẫn ngồi ở một góc như trước, tựa hồ không có ý cáo từ, Từ Trường Khanh liền nói: “Sư phụ còn dặn gì khác sao, muốn đệ truyền lời cho ta?” Thường Dận gật đầu, thần sắc có chút e ngại, đắn đo một lát mới nói: “Phải. Sư phụ nói, hôm nay người xem thiên văn phát hiện huynh tựa hồ sắp gặp phải kiếp nạn, muốn huynh, muốn huynh…”
“Sư phụ muốn ta làm sao?”
“Sư phụ muốn huynh mỗi thời khắc điều phải cẩn thận, không thể đơn độc hành động để tránh sự cố ngoài ý muốn.” Thường Dận có điểm đăm chiêu, quyết định nuốt xuống câu nói sau cùng của Thương Cổ trưởng lão, “Sư huynh con có tình kiếp vướng thân, chính là ‘Thủy hỏa bất dung kỳ tính tương khắc’, Thường Dận con phải nhớ kỹ cho ta, không thể để Trường Khanh tùy tiện cùng người mệnh Hỏa có quan hệ không minh bạch.”
“Đã biết.”
Từ Trường Khanh ngồi xuống bàn, tự tay thắp ngọn đèn lên, mở giấy bút ra, dường như muốn chuyên tâm viết chữ. Từ sau khi y tỉnh lại tính tình đại biến, đối xử với mọi người hết sức lạnh lùng, ngày nào cũng chỉ ngồi một chỗ trong phòng không tiếp người ngoài. Ngay cả Thường Dận, Tiêu Ánh Hàn, Thường Hoài mấy người đến thăm bệnh, y cũng không mời trà nước, kiệm lời ít nói, hành động lại càng lãnh đạm.
Thường Dận không biết đại sư huynh tao nhã khoan hậu ngày ấy vì sao trở thành thế này, lẽ nào trọng thương lần đó khiến cho y ngay cả tính tình cũng đại biến, trở thành một người bất cận nhân tình?
Hắn nguyên bản còn muốn nói, hắn cùng với Thường Hoài ngày mai sẽ đến Hổ Lao Sơn phụng mệnh điều tra địa động, còn muốn đi Cửu Tuyền Thôn điều tra chân tướng cương thi, nhưng trước mắt Từ Trường Khanh lạnh lùng như vậy, lòng thầm nghĩ không nói vẫn tốt hơn. “Nếu ta báo cho đại sư huynh biết việc này, đại sư huynh lại phải thêm lo nghĩ. Huynh ấy hiện tại trọng thương mới khỏi, không thể hao tổn tinh thần quá độ. Chúng ta ngày mai cứ lặng lẽ xuất hành là được.”
Thường Dận nghĩ tới đây, bèn đứng dậy nói: “Đại sư huynh, huynh bị thương mới khỏe, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, Thường Dận cáo từ.”
“Được.”
Mắt thấy thân ảnh đơn độc của Thường Dận tiêu thất ngoài cửa, Từ Trường Khanh thầm cảm thấy áy náy. Từ biểu tình vừa rồi của Thường Dận, y đọc ra được rất nhiều ý tứ, ánh mắt đầy lo lắng cùng quan hoài kia… Thế nhưng, y chỉ có thể làm như không thấy.
Gió đêm từng đợt, ngoài viện bóng ảnh lòa xòa, trong phòng tàn đăng yếu ớt.
Bên án kỷ bạch y như tuyết, y mới viết được ba chữ đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt chạy khắp tứ chi bách hài, càng ngày càng mãnh liệt. Y nhận thấy rất rõ trạng huống xảy ra trong cơ thể mình, nên chỉ có thể buông bút lông xuống, thở dài một hơi, cất tấm lụa trắng trên bàn, đứng dậy đi vào trong. Phía sau bình phong tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, nhưng đầu ngón tay y đã bắt đầu chớp động hàn quang, ngân châm nháy mắt đâm thẳng vào ba đại huyệt Tuyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung.
Đợi đến khi Từ Trường Khanh bước về chỗ cũ, sắc mặt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, y tiếp tục đề bút viết nhanh, tựa hồ đối với chuyện vừa xảy ra không hề để ý. Quỷ Môn Thập Tam Châm quả nhiên công hiệu nhanh chóng, Từ Trường Khanh một lần nữa chấp bút hô hấp đều đặn, mạch đập bình hòa, lạc bút trầm ổn, không thấy bất cứ dấu hiệu dị thường nào.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng thê lương.
Một chú bướm từ đâu xuất hiện trên đầu bút lông, phẩy cánh lượn quanh sương phòng. Giữa không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn dầu, nó không do dự lao thẳng vào hào quang nóng cháy ấy, từ không trung thả xuống, “xuy” một tiếng rơi vào giữa cây đèn, nháy mắt đã biến thành làn khói xanh lượn lờ tiêu thất.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng phải tự tìm tử lộ?
Từ Trường Khanh nao nao, chẳng lẽ trong lòng con bướm đó, ánh sáng rực rỡ kia lại là thứ đáng trân quý nhất, khiến nó ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, buông tha sinh mệnh dài lâu để đổi lại ôn tồn giây lát?
Đốt cháy thân ta, hừng hực thánh hỏa, sống có gì vui, chết có gì buồn, vì thiện trừ ác, giữ lấy quang minh, hỉ nhạc sầu bi, tan thành cát bụi, thương thay thế nhân, vui buồn lắm vậy. Mà chú bướm kia lại có ai biết được, trong thời khắc tối hậu lửa thiêu đốt thân mình, chính là sự cam chịu đã đạt thành sở nguyện?
Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh nhất thời hoảng hốt, giữa mông lung phảng phất trông thấy một thiếu niên rạng rỡ mỉm cười níu lấy cánh tay mình, “Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút râu bạc của họ, hủy đi Vô Cực Các của họ, để một đàn tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh nguyện ý ở lại trong thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”
Khi nói những lời này, thiếu niên mười chín tuổi khóe mắt đuôi mày đều mang theo vài phần rạng rỡ cùng hạnh phúc.
Từ Trường Khanh lập tức hạ cán bút, kiệt lực nhắm mắt xua đuổi khỏi đầu những hư ảnh kia, thế nhưng, thân ảnh thiếu niên chấp nhất sớm đã nhập vào đại não, ngoan cố không buông mà tận lực nhắc nhở chính mình.
“Huynh không phải là rất thích đại hồ Cửu Tuyền Thôn hay sao? Chúng ta có thể nửa năm ở đó, nửa năm rời tới Trường An. Phải, ngay tại thành Trường An mở một chi nhánh của tiệm cầm đồ Vĩnh Yên, để cho Mậu Mậu cùng Tất Bình quản lý, dù sao thì Mậu Mậu nằm mơ cũng muốn được đến Trường An…” Những lời này vốn dĩ là lúc hai người nhàn đàm mà vô ý nói ra, y vốn cũng không nhận lời, nhưng tại nơi thần hồn phiêu lãng, giữa thời khắc nguy khắc mịt mờ, y lại không thể nào quên được.
Quên không được!
Quên không được! Liền phải nhớ cả đời!
Thế nhưng, nhớ cả đời, cũng chính là một đời không được giải thoát.
Từ đáy lòng Từ Trường Khanh dâng lên một tia mê man cùng sợ hãi. Y nhiều năm thanh tu như nước, từ lâu tâm tình điềm đạm không gợn sóng, cho nên một lần nhẹ dạ phóng túng tình ý, chung quy sẽ phải nhận lại tình nghiệt vô biên. Cảnh Thiên đối với y vẫn luôn mãnh liệt si tâm, y biết rõ. Nếu như cầu không được, vậy sau đó phải làm sao? Từ Trường Khanh thuộc nhiều Lão Trang điển cố, tự nhiên hiểu sâu cái gọi là “Thiên địa chi đạo, cực tắc phản, doanh tắc tổn” [Đạo trong trời đất, thứ gì đạt đến cực điểm sẽ dễ phản ngược lại, thứ gì quá sung túc sẽ dễ bị tổn hại] Lời thề đời đời vì Thục Sơn đại nghiệp, oán chú Diệt Tuyệt chi Kiếm truyền nhân, một khi chưa chết sẽ không thể kết thúc… Vô số ý niệm cứ thế hiện lên trong đầu khiến y một mảnh rối ren.
Có thể, thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không phải hi sinh, mà là một loại lý giải thấu triệt. Không chấp nhận cũng không thể giải thoát, chi bằng thuận theo tâm ý của chính mình, cảm thụ một đời không oán không hối.
“Có thể, tất cả sớm đã rõ ràng, không cần chấp nhất suy tính trước sau…” Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng “ba” giòn tan, ngọn bút thanh trúc trong tay Từ Trường Khanh gãy làm hai đoạn. Trên mặt Từ Trường Khanh hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt, nhưng mà, tiếu ý nhạt nhẽo mà kiên nhẫn đó chung quy vẫn ẩn chứa ba phần khổ sở.
Thanh sam bạch mệ, khế khoát thiên niên?
Cũng được, tất cả nhân duyên tế hội, từ ta bắt đầu, cũng nên từ ta mà kết thúc, cứ để ta thay ngươi quyết định.
Trên án kỷ, thanh ngân châm nằm lặng lẽ, dưới ngọn đèn dầu thê lương ánh lên một mảnh hàn quang. Mâu quang Từ Trường Khanh xẹt qua ngân châm, sau cùng rơi vào bầu trời đêm hư ảo.
Phía trước, cái gì cũng không có; phía trước, kết cục đã định rồi. Là ta phản lại lời thề giữa ta và ngươi, quả báo tất do ta gánh chịu. Đợi đến ngày ấy, ngươi dù có oán giận nguyền rủa, rồi cũng sẽ tan thành mây khói, sau đó tái nhập hồng trần, bão cát chôn vùi ta thành quá khứ xa xôi.
Đêm trường trôi qua, tất cả thượng cổ truyền thuyết vụn vặt xa vời, chung quy đều hóa thành mây khói.
Đêm nay, ngoại trừ Từ Trường Khanh trằn trọc không ngủ, còn có một vị Thục Sơn đệ tử khác cũng tâm tư hỗn loạn, tạp niệm quẩn quanh.
Ánh trăng thê lương từ cửa sổ len vào phòng ngủ, mang theo một tầng sương mù mờ ảo nhiễu người.
Tiêu Ánh Hàn công lực cao thâm, thị lực hơn người, giữa hắc ám tựa như thấy được vô số bụi bặm tại không trung phiêu lãng. Lòng hắn lúc này giống như bị một khối đá lớn chèn ép, nỗi sợ hãi về số phận quanh quẩn hồi lâu không cách nào tiêu tan. Mở cửa sổ nhìn ra, hắn chỉ thấy dưới trời Lạc Dương ánh trăng thảm đạm, bạch lộ ngưng sương.
Tại thời khắc gặp được Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh tại Hổ Lao Sơn, cảm giác thấp thỏm bất an đó đã bắt đầu xuất hiện. Hắn không nói rõ được đó là cảm giác gì, mà từ đó đến nay cũng không có đại sự gì phát sinh, nhưng chung quy vẫn không thể khống chế được vài phần sợ hãi vô thức.
Một năm? Hai năm? Đã trôi qua bao nhiêu năm? Thời gian cùng số phận đã đưa bọn họ đi xa lắm, xa đến nỗi tất cả chỉ như một hồi huyễn ảnh hư không. Hắn thậm chí không nhớ nổi sinh mệnh này đã từng tốt đẹp thế nào, thất lạc thế nào, đau thương thế nào, tuyệt vọng thế nào… Tất cả cảm giác ấy, mất rồi! Hắn chỉ nhớ mỗi năm tại một thời điểm nhất định, hắn sẽ đứng tại hậu hoa viên Địch Trần sơn trang mà chăm sóc Huyết Sắc Ưu Đàm. Loài hoa đẹp đẽ mà quỷ dị này dưới ánh trăng bừng nở, tựa như hỏa diễm rừng rực, mang theo hi vọng trùng sinh.
Huyết sắc Ưu Đàm, còn có tên Dẫn Hồn Hoa, là sứ giả vong linh, đưa linh hồn vượt vong xuyên đến cầu Nại Hạ, uống hết Mạnh Bà Thang, quên đi mọi vướng bận tiền sinh. Người muốn luân hồi kiếp khác sẽ phải cam tâm tình nguyện đạp lên biển hoa mà đi xuống địa ngục âm u, luân hồi sống lại. Thế nhưng, những linh hồn không muốn uống Mạnh Bà Thang, lại được loài hoa này chỉ dẫn, rốt cuộc sẽ đến nơi nào? Không ai biết!
Khi đối diện với tử vong, đối diện với lực lượng trong thiên địa không thể kháng nghịch, con người chỉ có thể đơn giản chấp nhận. Cho nên, năm tháng càng dài thì nhân sinh càng mệt mỏi. Tất cả chỉ còn chờ đợi, chờ đợi đến phiên mình tiếp tục lao vào trùng phùng, phiền muộn, mê man, …
“Ngươi, rốt cuộc còn sống? Hay đã chết?” Đây là nghi vấn vẫn ẩn nấp trong đáy lòng hắn bấy lâu.
Tĩnh dạ, Tiêu Ánh Hàn chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh vắng vẻ, thần trí mờ mịt.
Trong bóng tối vang lên một tiếng thở dài, yếu ớt như có như không, nhưng thốt nhiên làm kinh động đến tâm tư của Tiêu Ánh Hàn, “Người nào?” Hắn tâm trạng chấn kinh, phách chưởng phá vỡ cửa sổ, nhảy vào trong viện, chỉ thấy xung quanh yên ắng không một tia động tĩnh, chủ nhân của thanh âm vừa rồi phảng phất tiêu thất vào hư không. Nhưng mà, một thứ khí tức quen thuộc mang theo thần bí cùng mê hoặc tức khắc tràn đầy bầu trời đêm nhàn nhạt.
Tiêu Ánh Hàn vạt áo khẽ lay, nhảy lên mấy bước liền đuổi theo cổ khí tức quen thuộc đó.
Dưới ánh trăng, hắn một đường truy đuổi đến sơn đạo, chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy trước mắt vách núi sừng sững, dĩ nhiên đã là đường cụt.
“Ngươi là người phương nào, vì sao dưới ánh trăng dẫn dụ ta đến đây?”
Đạo nhân ảnh kia phảng phất như không nghe thấy, trước sau ẩn nấp trong bóng đêm mờ mịt, tựa hồ có di động cũng chẳng thể nhận ra. Nếu không phải thị lực Tiêu Ánh Hàn lợi hại, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mọi vật, thì chắc chắn đã cho rằng đó chỉ là huyễn ảnh dưới trăng. Nhân ảnh nguyên bản cúi đầu không nói, nghe được lời truy vấn của Tiêu Ánh Hàn nhất thời ngẩng đầu, chỉ thấy sơ đạm dưới ánh trăng, khuôn mặt kia đường nét phân minh, tựa như đao tước, biểu tình không bi không hỉ. Tiêu Ánh Hàn vừa nhìn thấy, thần sắc đại biến, cước bộ trở nên trống rỗng, lui liền ba bước, cả kinh thốt lên: “Ngươi là ——”
Nhìn bóng người bất động trước mắt, Tiêu Ánh Hàn vui buồn lẫn lộn, thần tình hoảng hốt, khuôn mặt quen thuộc ấy tựa như búa tạ nặng nề gõ vào đáy lòng hắn. Thứ ký ức không thể xóa nhòa chớp mắt hiện lên, cảm giác hỗn độn ào ào kéo đến, khiến hắn nhất thời toàn thân cứng ngắc.
Hai người cách nhau vài bước, lặng lẽ tương vọng, chẳng biết đã qua bao lâu.
Toàn thân người kia tỏa ra một tầng huyết tinh vụ khí, thập phần quỷ dị. Chẳng lẽ đây là thủ thuật che mắt? Một màn trước mắt toàn bộ là huyễn thuật? Thục Sơn đệ tử lãnh tĩnh cùng thận trọng ngày đó, hiện tại chỉ có thể lui về phía sau một bước, “Ngươi là người phương nào?” Thấy Tiêu Ánh Hàn đề cao cảnh giác, người kia tựa hồ vô cùng thất vọng, hắn mặc dù không nói, mâu trung lại ẩn chứa vài phần thất lạc thương tâm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tiêu Ánh Hàn không còn tự khống chế được mà bất giác run rẩy, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Mâu quang như vậy, tuyệt đối không sai. Tướng mạo có thể thiên biến vạn hóa, nhưng nhãn thần không thể gạt được người thân cận nhất.
Đây là – Trầm Trạch!
Lý Đường đại quân từ lúc đánh hạ Lạc Dương, Vương Thế Duẫn đầu hàng, đại quân chủ lực đã nhanh chóng tiến vào thành, đóng tại các nơi trọng yếu. Soái phủ của Lý Thế Dân tọa lạc trong rừng trúc Tỷ Thủy Trấn.
Thường Dận nửa đêm gõ cửa phòng đại sư huynh, cũng vừa lúc Từ Trường Khanh tắm rửa xong, thấy sư đệ không mời mà đến mở cửa đi vào, y cũng chỉ thuận tay chỉnh lại ngoại y trên người, lãnh đạm nói: “Tìm ta có việc?” Thường Dận thấy Từ Trường Khanh trung y đơn bạc, bạch y chân trần, tóc dài đen óng sũng nước tán tán loạn bên vai, cả người ẩm ướt, lòng bất giác cảm thấy xấu hổ.
“Đại sư huynh, đệ vừa nhận được truyền tin của sư phụ, người nói Bổ Thiên Trận Pháp gần đây nhất của Thục Sơn ta đã luyện thành, tạm thời có thể giữ được hơn một tháng, bảo chúng ta không cần nóng lòng.”
Từ Trường Khanh gật đầu, đáp một tiếng, ta đã biết. Thấy Thường Dận vẫn ngồi ở một góc như trước, tựa hồ không có ý cáo từ, Từ Trường Khanh liền nói: “Sư phụ còn dặn gì khác sao, muốn đệ truyền lời cho ta?” Thường Dận gật đầu, thần sắc có chút e ngại, đắn đo một lát mới nói: “Phải. Sư phụ nói, hôm nay người xem thiên văn phát hiện huynh tựa hồ sắp gặp phải kiếp nạn, muốn huynh, muốn huynh…”
“Sư phụ muốn ta làm sao?”
“Sư phụ muốn huynh mỗi thời khắc điều phải cẩn thận, không thể đơn độc hành động để tránh sự cố ngoài ý muốn.” Thường Dận có điểm đăm chiêu, quyết định nuốt xuống câu nói sau cùng của Thương Cổ trưởng lão, “Sư huynh con có tình kiếp vướng thân, chính là ‘Thủy hỏa bất dung kỳ tính tương khắc’, Thường Dận con phải nhớ kỹ cho ta, không thể để Trường Khanh tùy tiện cùng người mệnh Hỏa có quan hệ không minh bạch.”
“Đã biết.”
Từ Trường Khanh ngồi xuống bàn, tự tay thắp ngọn đèn lên, mở giấy bút ra, dường như muốn chuyên tâm viết chữ. Từ sau khi y tỉnh lại tính tình đại biến, đối xử với mọi người hết sức lạnh lùng, ngày nào cũng chỉ ngồi một chỗ trong phòng không tiếp người ngoài. Ngay cả Thường Dận, Tiêu Ánh Hàn, Thường Hoài mấy người đến thăm bệnh, y cũng không mời trà nước, kiệm lời ít nói, hành động lại càng lãnh đạm.
Thường Dận không biết đại sư huynh tao nhã khoan hậu ngày ấy vì sao trở thành thế này, lẽ nào trọng thương lần đó khiến cho y ngay cả tính tình cũng đại biến, trở thành một người bất cận nhân tình?
Hắn nguyên bản còn muốn nói, hắn cùng với Thường Hoài ngày mai sẽ đến Hổ Lao Sơn phụng mệnh điều tra địa động, còn muốn đi Cửu Tuyền Thôn điều tra chân tướng cương thi, nhưng trước mắt Từ Trường Khanh lạnh lùng như vậy, lòng thầm nghĩ không nói vẫn tốt hơn. “Nếu ta báo cho đại sư huynh biết việc này, đại sư huynh lại phải thêm lo nghĩ. Huynh ấy hiện tại trọng thương mới khỏi, không thể hao tổn tinh thần quá độ. Chúng ta ngày mai cứ lặng lẽ xuất hành là được.”
Thường Dận nghĩ tới đây, bèn đứng dậy nói: “Đại sư huynh, huynh bị thương mới khỏe, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, Thường Dận cáo từ.”
“Được.”
Mắt thấy thân ảnh đơn độc của Thường Dận tiêu thất ngoài cửa, Từ Trường Khanh thầm cảm thấy áy náy. Từ biểu tình vừa rồi của Thường Dận, y đọc ra được rất nhiều ý tứ, ánh mắt đầy lo lắng cùng quan hoài kia… Thế nhưng, y chỉ có thể làm như không thấy.
Gió đêm từng đợt, ngoài viện bóng ảnh lòa xòa, trong phòng tàn đăng yếu ớt.
Bên án kỷ bạch y như tuyết, y mới viết được ba chữ đã cảm thấy đầu choáng mắt hoa, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt chạy khắp tứ chi bách hài, càng ngày càng mãnh liệt. Y nhận thấy rất rõ trạng huống xảy ra trong cơ thể mình, nên chỉ có thể buông bút lông xuống, thở dài một hơi, cất tấm lụa trắng trên bàn, đứng dậy đi vào trong. Phía sau bình phong tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ năm ngón, nhưng đầu ngón tay y đã bắt đầu chớp động hàn quang, ngân châm nháy mắt đâm thẳng vào ba đại huyệt Tuyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung.
Đợi đến khi Từ Trường Khanh bước về chỗ cũ, sắc mặt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, y tiếp tục đề bút viết nhanh, tựa hồ đối với chuyện vừa xảy ra không hề để ý. Quỷ Môn Thập Tam Châm quả nhiên công hiệu nhanh chóng, Từ Trường Khanh một lần nữa chấp bút hô hấp đều đặn, mạch đập bình hòa, lạc bút trầm ổn, không thấy bất cứ dấu hiệu dị thường nào.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng thê lương.
Một chú bướm từ đâu xuất hiện trên đầu bút lông, phẩy cánh lượn quanh sương phòng. Giữa không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn dầu, nó không do dự lao thẳng vào hào quang nóng cháy ấy, từ không trung thả xuống, “xuy” một tiếng rơi vào giữa cây đèn, nháy mắt đã biến thành làn khói xanh lượn lờ tiêu thất.
Thiêu thân lao đầu vào lửa chẳng phải tự tìm tử lộ?
Từ Trường Khanh nao nao, chẳng lẽ trong lòng con bướm đó, ánh sáng rực rỡ kia lại là thứ đáng trân quý nhất, khiến nó ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, buông tha sinh mệnh dài lâu để đổi lại ôn tồn giây lát?
Đốt cháy thân ta, hừng hực thánh hỏa, sống có gì vui, chết có gì buồn, vì thiện trừ ác, giữ lấy quang minh, hỉ nhạc sầu bi, tan thành cát bụi, thương thay thế nhân, vui buồn lắm vậy. Mà chú bướm kia lại có ai biết được, trong thời khắc tối hậu lửa thiêu đốt thân mình, chính là sự cam chịu đã đạt thành sở nguyện?
Dưới ánh đèn, Từ Trường Khanh nhất thời hoảng hốt, giữa mông lung phảng phất trông thấy một thiếu niên rạng rỡ mỉm cười níu lấy cánh tay mình, “Như vậy đi, sau khi chuyện Ngũ Hành tôn giả kết thúc, ta lập tức mang huynh ly khai Thục Sơn, ai cũng không thể ngăn cản ta. Nếu như Thục Sơn ngũ lão ngăn cản ta, ta liền rút râu bạc của họ, hủy đi Vô Cực Các của họ, để một đàn tiểu đậu phụ, lão đậu phụ không còn chỗ niệm kinh. Huynh nguyện ý ở lại trong thành Du Châu là tốt nhất, chúng ta cùng nhau trông coi tiệm cầm đồ Vĩnh Yên…”
Khi nói những lời này, thiếu niên mười chín tuổi khóe mắt đuôi mày đều mang theo vài phần rạng rỡ cùng hạnh phúc.
Từ Trường Khanh lập tức hạ cán bút, kiệt lực nhắm mắt xua đuổi khỏi đầu những hư ảnh kia, thế nhưng, thân ảnh thiếu niên chấp nhất sớm đã nhập vào đại não, ngoan cố không buông mà tận lực nhắc nhở chính mình.
“Huynh không phải là rất thích đại hồ Cửu Tuyền Thôn hay sao? Chúng ta có thể nửa năm ở đó, nửa năm rời tới Trường An. Phải, ngay tại thành Trường An mở một chi nhánh của tiệm cầm đồ Vĩnh Yên, để cho Mậu Mậu cùng Tất Bình quản lý, dù sao thì Mậu Mậu nằm mơ cũng muốn được đến Trường An…” Những lời này vốn dĩ là lúc hai người nhàn đàm mà vô ý nói ra, y vốn cũng không nhận lời, nhưng tại nơi thần hồn phiêu lãng, giữa thời khắc nguy khắc mịt mờ, y lại không thể nào quên được.
Quên không được!
Quên không được! Liền phải nhớ cả đời!
Thế nhưng, nhớ cả đời, cũng chính là một đời không được giải thoát.
Từ đáy lòng Từ Trường Khanh dâng lên một tia mê man cùng sợ hãi. Y nhiều năm thanh tu như nước, từ lâu tâm tình điềm đạm không gợn sóng, cho nên một lần nhẹ dạ phóng túng tình ý, chung quy sẽ phải nhận lại tình nghiệt vô biên. Cảnh Thiên đối với y vẫn luôn mãnh liệt si tâm, y biết rõ. Nếu như cầu không được, vậy sau đó phải làm sao? Từ Trường Khanh thuộc nhiều Lão Trang điển cố, tự nhiên hiểu sâu cái gọi là “Thiên địa chi đạo, cực tắc phản, doanh tắc tổn” [Đạo trong trời đất, thứ gì đạt đến cực điểm sẽ dễ phản ngược lại, thứ gì quá sung túc sẽ dễ bị tổn hại] Lời thề đời đời vì Thục Sơn đại nghiệp, oán chú Diệt Tuyệt chi Kiếm truyền nhân, một khi chưa chết sẽ không thể kết thúc… Vô số ý niệm cứ thế hiện lên trong đầu khiến y một mảnh rối ren.
Có thể, thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không phải hi sinh, mà là một loại lý giải thấu triệt. Không chấp nhận cũng không thể giải thoát, chi bằng thuận theo tâm ý của chính mình, cảm thụ một đời không oán không hối.
“Có thể, tất cả sớm đã rõ ràng, không cần chấp nhất suy tính trước sau…” Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng “ba” giòn tan, ngọn bút thanh trúc trong tay Từ Trường Khanh gãy làm hai đoạn. Trên mặt Từ Trường Khanh hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt, nhưng mà, tiếu ý nhạt nhẽo mà kiên nhẫn đó chung quy vẫn ẩn chứa ba phần khổ sở.
Thanh sam bạch mệ, khế khoát thiên niên?
Cũng được, tất cả nhân duyên tế hội, từ ta bắt đầu, cũng nên từ ta mà kết thúc, cứ để ta thay ngươi quyết định.
Trên án kỷ, thanh ngân châm nằm lặng lẽ, dưới ngọn đèn dầu thê lương ánh lên một mảnh hàn quang. Mâu quang Từ Trường Khanh xẹt qua ngân châm, sau cùng rơi vào bầu trời đêm hư ảo.
Phía trước, cái gì cũng không có; phía trước, kết cục đã định rồi. Là ta phản lại lời thề giữa ta và ngươi, quả báo tất do ta gánh chịu. Đợi đến ngày ấy, ngươi dù có oán giận nguyền rủa, rồi cũng sẽ tan thành mây khói, sau đó tái nhập hồng trần, bão cát chôn vùi ta thành quá khứ xa xôi.
Đêm trường trôi qua, tất cả thượng cổ truyền thuyết vụn vặt xa vời, chung quy đều hóa thành mây khói.
Đêm nay, ngoại trừ Từ Trường Khanh trằn trọc không ngủ, còn có một vị Thục Sơn đệ tử khác cũng tâm tư hỗn loạn, tạp niệm quẩn quanh.
Ánh trăng thê lương từ cửa sổ len vào phòng ngủ, mang theo một tầng sương mù mờ ảo nhiễu người.
Tiêu Ánh Hàn công lực cao thâm, thị lực hơn người, giữa hắc ám tựa như thấy được vô số bụi bặm tại không trung phiêu lãng. Lòng hắn lúc này giống như bị một khối đá lớn chèn ép, nỗi sợ hãi về số phận quanh quẩn hồi lâu không cách nào tiêu tan. Mở cửa sổ nhìn ra, hắn chỉ thấy dưới trời Lạc Dương ánh trăng thảm đạm, bạch lộ ngưng sương.
Tại thời khắc gặp được Cảnh Thiên cùng Từ Trường Khanh tại Hổ Lao Sơn, cảm giác thấp thỏm bất an đó đã bắt đầu xuất hiện. Hắn không nói rõ được đó là cảm giác gì, mà từ đó đến nay cũng không có đại sự gì phát sinh, nhưng chung quy vẫn không thể khống chế được vài phần sợ hãi vô thức.
Một năm? Hai năm? Đã trôi qua bao nhiêu năm? Thời gian cùng số phận đã đưa bọn họ đi xa lắm, xa đến nỗi tất cả chỉ như một hồi huyễn ảnh hư không. Hắn thậm chí không nhớ nổi sinh mệnh này đã từng tốt đẹp thế nào, thất lạc thế nào, đau thương thế nào, tuyệt vọng thế nào… Tất cả cảm giác ấy, mất rồi! Hắn chỉ nhớ mỗi năm tại một thời điểm nhất định, hắn sẽ đứng tại hậu hoa viên Địch Trần sơn trang mà chăm sóc Huyết Sắc Ưu Đàm. Loài hoa đẹp đẽ mà quỷ dị này dưới ánh trăng bừng nở, tựa như hỏa diễm rừng rực, mang theo hi vọng trùng sinh.
Huyết sắc Ưu Đàm, còn có tên Dẫn Hồn Hoa, là sứ giả vong linh, đưa linh hồn vượt vong xuyên đến cầu Nại Hạ, uống hết Mạnh Bà Thang, quên đi mọi vướng bận tiền sinh. Người muốn luân hồi kiếp khác sẽ phải cam tâm tình nguyện đạp lên biển hoa mà đi xuống địa ngục âm u, luân hồi sống lại. Thế nhưng, những linh hồn không muốn uống Mạnh Bà Thang, lại được loài hoa này chỉ dẫn, rốt cuộc sẽ đến nơi nào? Không ai biết!
Khi đối diện với tử vong, đối diện với lực lượng trong thiên địa không thể kháng nghịch, con người chỉ có thể đơn giản chấp nhận. Cho nên, năm tháng càng dài thì nhân sinh càng mệt mỏi. Tất cả chỉ còn chờ đợi, chờ đợi đến phiên mình tiếp tục lao vào trùng phùng, phiền muộn, mê man, …
“Ngươi, rốt cuộc còn sống? Hay đã chết?” Đây là nghi vấn vẫn ẩn nấp trong đáy lòng hắn bấy lâu.
Tĩnh dạ, Tiêu Ánh Hàn chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh vắng vẻ, thần trí mờ mịt.
Trong bóng tối vang lên một tiếng thở dài, yếu ớt như có như không, nhưng thốt nhiên làm kinh động đến tâm tư của Tiêu Ánh Hàn, “Người nào?” Hắn tâm trạng chấn kinh, phách chưởng phá vỡ cửa sổ, nhảy vào trong viện, chỉ thấy xung quanh yên ắng không một tia động tĩnh, chủ nhân của thanh âm vừa rồi phảng phất tiêu thất vào hư không. Nhưng mà, một thứ khí tức quen thuộc mang theo thần bí cùng mê hoặc tức khắc tràn đầy bầu trời đêm nhàn nhạt.
Tiêu Ánh Hàn vạt áo khẽ lay, nhảy lên mấy bước liền đuổi theo cổ khí tức quen thuộc đó.
Dưới ánh trăng, hắn một đường truy đuổi đến sơn đạo, chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy trước mắt vách núi sừng sững, dĩ nhiên đã là đường cụt.
“Ngươi là người phương nào, vì sao dưới ánh trăng dẫn dụ ta đến đây?”
Đạo nhân ảnh kia phảng phất như không nghe thấy, trước sau ẩn nấp trong bóng đêm mờ mịt, tựa hồ có di động cũng chẳng thể nhận ra. Nếu không phải thị lực Tiêu Ánh Hàn lợi hại, trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mọi vật, thì chắc chắn đã cho rằng đó chỉ là huyễn ảnh dưới trăng. Nhân ảnh nguyên bản cúi đầu không nói, nghe được lời truy vấn của Tiêu Ánh Hàn nhất thời ngẩng đầu, chỉ thấy sơ đạm dưới ánh trăng, khuôn mặt kia đường nét phân minh, tựa như đao tước, biểu tình không bi không hỉ. Tiêu Ánh Hàn vừa nhìn thấy, thần sắc đại biến, cước bộ trở nên trống rỗng, lui liền ba bước, cả kinh thốt lên: “Ngươi là ——”
Nhìn bóng người bất động trước mắt, Tiêu Ánh Hàn vui buồn lẫn lộn, thần tình hoảng hốt, khuôn mặt quen thuộc ấy tựa như búa tạ nặng nề gõ vào đáy lòng hắn. Thứ ký ức không thể xóa nhòa chớp mắt hiện lên, cảm giác hỗn độn ào ào kéo đến, khiến hắn nhất thời toàn thân cứng ngắc.
Hai người cách nhau vài bước, lặng lẽ tương vọng, chẳng biết đã qua bao lâu.
Toàn thân người kia tỏa ra một tầng huyết tinh vụ khí, thập phần quỷ dị. Chẳng lẽ đây là thủ thuật che mắt? Một màn trước mắt toàn bộ là huyễn thuật? Thục Sơn đệ tử lãnh tĩnh cùng thận trọng ngày đó, hiện tại chỉ có thể lui về phía sau một bước, “Ngươi là người phương nào?” Thấy Tiêu Ánh Hàn đề cao cảnh giác, người kia tựa hồ vô cùng thất vọng, hắn mặc dù không nói, mâu trung lại ẩn chứa vài phần thất lạc thương tâm.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tiêu Ánh Hàn không còn tự khống chế được mà bất giác run rẩy, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Mâu quang như vậy, tuyệt đối không sai. Tướng mạo có thể thiên biến vạn hóa, nhưng nhãn thần không thể gạt được người thân cận nhất.
Đây là – Trầm Trạch!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất