Chương 121: Dĩ mệnh hoán mệnh
Lý trí Từ Trường Khanh nói cho y biết, nhất định phải đẩy đối phương ra, ngăn hành động tiếp theo của Phỉ Phỉ. Nhưng mà, y cường ngạnh chống lại một lát, trận trận tinh huyết từ phế phủ dâng thẳng lên cổ họng. Tứ chi bách hài đau đớn không tả được, ngay cả động đậy cũng không nổi.
“Từ đại ca, trên người huynh có thương tích, đừng lộn xộn.”
“Không…Không thể…”
“Có thể!” Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn người trong lòng, mặt dần hiện lên một tia nghiêm nghị. Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy một cổ khí tức bức người từ mũi miệng đè xuống, cho đến khi hô hấp dần trở nên gắn bó, y đã phát hiện ra sự tình không ổn rồi.
“Dừng… tay…” Từ Trường Khanh cố gắng chống lại cổ hàn khí hướng thẳng vào lồng ngực.
“A, cái này, Từ đại ca, huynh nên bảo ta dừng miệng mới đúng.” Phỉ Phỉ khẽ lẩm bẩm, “Tại Phục Ma Trấn, Cẩu Vĩ Ba Thảo cũng từng làm qua chuyện này, sao đến lúc ta làm huynh lại không được tự nhiên.”
Từ Trường Khanh tuy rằng không hiểu tình sự, nhưng dù sao cũng đã từng vài lần cùng Cảnh Thiên triền miên gắn bó. Y biết dưới tình hình này chỉ cần mình liều chết không mở miệng, đối phương không thể nào cưỡng ép được mình. Vì vậy cả người không còn sức lực, y vẫn một mực cắn răng, nhắm mắt không nói.
Phỉ Phỉ không có nửa phần kinh nghiệm, nó hôn lung tung nửa ngày vẫn không thể đem khí tức tiến nhập cơ thể đối phương. Nó càng lo lắng, động tác càng trở nên thô lỗ, đảo mắt đã thấy máu tươi từ kẽ răng Từ Trường Khanh chảy ra. “Từ đại ca, huynh cứ sống chết như vậy ta không có cách nào cứu huynh, huynh há miệng ra được không, ta không muốn làm huynh bị thương.” Phỉ Phỉ vò đầu, lòng nóng như lửa đốt.
Thế nhưng, mặc cho Phỉ Phỉ vò đầu bức tai, hoang mang lo sợ thế nào, tâm Từ Trường Khanh vẫn cứng như sắt đá, tuyệt không cho phép Phỉ Phỉ uống phí tính mệnh. Phỉ Phỉ thấy người trong lòng thân thể lạnh dần, một quầng sáng xuất hiện bao lấy thân Từ Trường Khanh, dần dần mờ nhạt, tan biến vào trời đêm vô định. Ba hồn bảy vía của y bắt đầu tan rã, nếu chậm thêm vài khắc, nguyên thần chắc chắn sẽ tiêu tan.
Phỉ Phỉ rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa tay chế trụ cằm Từ Trường Khanh, phát lực, “phách” một tiếng, cằm đối phương đã trật ra, “Từ đại ca, xin lỗi!” Giữa mông lung đau đớn, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy môi răng gắn bó, đan điền dâng lên một dòng khí ấm nhè nhẹ, mạch đập hỗn loạn dần bình ổn trở lại.
Một lúc lâu sau.
Xa xa trong rừng rậm có tiếng khóc thút thít vang lên: “Tiểu Phỉ ngốc, ta cứ tưởng ngươi tu luyện thành hình người rồi sẽ trở nên thông minh hơn, kết quả, ngươi vẫn cứ ngốc như vậy. Hu hu… So với ngày trước làm mèo còn ngốc hơn. Ngươi thật khờ, coi như ngươi đem Huyền Tẫn Đan Châu cho huynh ấy, huynh ấy cũng không nhất định có thể sống thêm, ba hồn bảy vía của Từ đại ca đều đã tan rã rồi.” Thanh âm oán giận tuy trầm thấp, nhưng Phỉ Phỉ đều nghe rất rõ ràng.
“Ba”, một hòn đá chuẩn xác lao thẳng vào đầu cọc gỗ, “Thật dài dòng, có biết thế nào là phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính không? [Chuyện phi lễ chớ nhìn, điều phi lễ chớ nói, thứ phi lễ chớ nghe]. Đừng có ồn ào, cút sang một bên, cấm làm phiền ta cùng Từ đại ca dưới trăng đàm tình. Ta còn có thật nhiều tình thoại dễ nghe chưa nói ra được, làm lỡ thời gian ngươi đền được cho ta không?”
“Từ đại ca, ta có đẹp trai không?” Phỉ Phỉ giương mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ mong đợi.
“Ừm.”
“So với Cảnh Thiên thế nào?”
“Ngươi là con mèo đẹp trai nhất thiên hạ… Hắn là cây cẩu vĩ ba thảo đẹp trai nhất thiên hạ, các ngươi, đều là độc nhất vô nhị.”
“Từ đại ca, huynh có biết ngày đó vì sao ta đi theo huynh suốt hai quả núi không?”
“Không biết!”
“Bởi vì trông huynh rất thành thật, rất ngây ngô, khiến người ta vừa nhìn đã muốn khi dễ, hơn nữa khi dễ xong cảm thấy rất thoải mái. Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua đạo sĩ nào hảo ngoạn như vậy. Ha ha ha ha… Không xong rồi, ta hiện tại rất muốn khi dễ huynh, làm sao bây giờ?”
“…”
“Đùa huynh thôi, ha ha, muốn ta nói thật không?” Phỉ Phỉ ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu tinh không lấp lánh vô ngần, mâu trung màu hổ phách chớp động một chút tinh quang, “Bởi vì trông huynh rất giống mẫu thân! Thực sự, hình dạng huynh khi tức giận, khi mỉm cười, khi lo lắng, đều rất giống rất giống. Còn nữa, trên người huynh có hương thơm của cỏ xanh, tựa mẫu thân như nhau…”
“Mẫu thân ngươi ăn cỏ, Từ Trường Khanh không có ăn cỏ.” Trong rừng rậm truyền đến tiếng nhắc nhở.
“Cút!”
Phỉ phỉ cẩn thận lau đi vết máu trên mặt Từ Trường Khanh, chậm rãi nói, “Ta từ nhỏ rất lười, rất ngốc, không chịu chăm chỉ tu luyện, cho nên luôn khiến cho mẫu thân tức giận. Mẹ nói ta có tu luyện một ngàn năm cũng không biến được thành người, thật làm mất mặt thần thú Cửu Lê Tộc. Mẹ mỗi lần đều cau mày nói, đến khi nào thì ngươi mới biến thân được như cha ngươi, trở thành chiến thú tùy quân xuất chinh chiến trường? Kết quả ta mơ hồ lăn lộn ba nghìn năm mới có thể biến thân. Từ đại ca, có phải ta rất vô dụng hay không?”
“Không phải, ngươi giúp ta được rất nhiều chuyện, rất có năng lực.”
“Thật không? Khi ta còn bé mẫu thân cũng ôm ta ngồi trên cỏ thế này, kể cho ta nghe chuyện đánh giặc của cha.” Phỉ Phỉ ôm chặt người trong lòng, mỉm cười, “Thanh âm mẫu thân vừa ấm vừa nhẹ, vô cùng êm tai. Mẹ nói cho ta biết, mỗi người sau khi chết, đều biến thành một ngôi sao trên bầu trời. Sau đó mẹ rời khỏi ta, ta mỗi lần nhớ mẹ, đều ngẩng đầu nhìn tinh không, nếu như có một ngôi sao nào thật sáng nháy mắt với ta, đó chính là mẹ. Cho nên, ta rất thích ngẩng đầu ngắm sao, tìm ra ngôi sao sáng nhất. Ta biết, đó là mẫu thân ở trên trời đang nhìn Phỉ Phỉ…” Thanh âm Phỉ Phỉ thấp dần, quanh thân bắt đầu xuất hiện quầng sáng mơ hồ.
“Tiểu Phỉ!” Từ Trường Khanh hốt hoảng, y muốn vươn tay giữ lại thiếu niên thiện lương này, thế nhưng thân thể không xuất ra được nửa điểm khí lực, khớp xương khắp người đều rời ra.
“Từ đại ca, sao huynh lại rơi lệ rồi, không phải huynh nói chưa bao giờ rơi nước mắt sao? Ta lần đầu tiên rơi lệ là bởi vì huynh, mà huynh lần đầu rơi lệ cũng bởi vì ta. Huynh cùng Cẩu Vĩ Ba Thảo có rất nhiều lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên của chúng ta. Từ đại ca, ta phải đi rồi, phải biến thành một ngôi sao thật sáng. Sau này mỗi lần huynh nhớ Tiểu Phỉ, thì cứ ngẩng đầu lên ngắm sao nha, Tiểu Phỉ sẽ là ngôi sao sáng nhất. Vốn dĩ ta lo lắng tên Cẩu Vĩ Ba Thảo, nhưng Tiểu Mộc nói với ta, gần đây hắn đối với huynh rất tốt, làm cho nó cũng cảm động rồi. Cho nên ta cũng cố gắng tin tưởng Cảnh Thiên, hắn lúc này nhất định đang cố gắng tìm đường quay lại cứu huynh.”
“Cẩu Vĩ Ba Thảo không cần Từ đại ca nữa, hiện tại hắn đã chạy theo Trùng Lâu rồi.” Thanh âm cằn nhằn của Tiểu Mộc lần nữa truyền đến.
“Ta biết, đáng tiếc ta lúc này không còn sức tìm hắn tính sổ… Ta thực sự lo lắng, tuyệt không yên tâm… Ta không muốn chết…” Thanh âm Phỉ Phỉ càng ngày càng thấp, “Mỹ nhân, huynh gả cho ta đi! Nếu huynh chịu làm nương tử của ta, ta nhất định sẽ vui vẻ, nói không chừng cũng sẽ không chết… Không chết…”
“Tiểu Phỉ!” Từ Trường Khanh trong lòng chua xót, đối mặt với còn mèo nhỏ không rành nhân thế mà lại chấp nhất vì tình này, y không biết là nên cười hay nên khóc.
Phỉ Phỉ mở to tròng mắt, chớp động mâu quang tràn đầy vui mừng, “Huynh đáp ứng ta rồi? Vậy hôn nhẹ ta được không? Nếu không như vậy, ta hôn huynh cũng được.” Nó ngả đầu vào cổ Từ Trường Khanh, chăm chú liếm gương mặt tái nhợt của đối phương, miệng phát ra vài tiếng than thở thỏa mãn, “Ừm, vị đạo giống hệt nhau! Thật tốt! Thật tốt!” Ngẩng nhìn bầu trời đêm, thần sắc của nó cấp tốc biến ảo, tựa như hồi tưởng, tựa như thở dài, tựa như bi thương, tựa như phiền não, tựa như mừng rỡ, lại tựa như tiếc thương. Trong quãng đời ba nghìn năm dài dằng dặc, đây là lần đầu tiên nó trải nghiệm những cảm xúc này. Cũng tại thời khắc này, lần đầu tiên nó hiểu rõ, con người cư nhiên còn sở hữu những loại tình cảm phức tạp thế này.
Trước mắt là mây đen nặng nề, nhưng Từ Trường Khanh bạch y lưu lãng, xẹt qua đầu ngón tay Phỉ Phỉ, ôn nhu như vậy.
“Huynh lúc này chỉ cần lặng lặng trong lòng ta, chính là niềm vui lớn nhất trong thiên hạ. Ba nghìn năm dài đằng đẵng, chưa bao giờ ta giống như lúc này, vui buồn lẫn lộn, khắc cốt ghi tâm. Thì ra, nhân yêu khác biệt, tu không phải là xác, mà là tâm! Thì ra, đây mới là chân chính đắc đạo.”
Có hay không có Huyền Tẫn Đan Châu thì làm sao? Từ đại ca, ta tuyệt không quan tâm. Sinh tử thì làm sao? Không mất chính là chân ái.
“Từ đại ca, Phỉ Phỉ hiện tại là chết trong vui vẻ! Thật sự chết trong vui vẻ! Cho nên huynh không được thương tâm, Tiểu Phỉ rất vui vẻ, rất vui vẻ…” Ngữ khí ngày càng yếu ớt, rốt cuộc tiêu tán vào trời đêm.
Sơ ảnh ảm đạm, viễn sơn không tịch.
Con mắt Từ Trường Khanh tuy rằng mở to, nhưng đã không còn nhìn rõ mọi vật nữa, y chỉ mơ hồ cảm thấy thân ảnh Phỉ Phỉ càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng xa xôi. Sau một lát, quầng sáng cuối cùng rốt cục cũng biến mất dưới làn sương sớm. Tâm Từ Trường Khanh đột nhiên vỡ vụn, y mờ mịt vươn tay muốn níu lại vết tích tồn tại của đối phương, nhưng đầu ngón tay chỉ có gió len qua, mát lạnh.
Gió thổi qua hoang sơn.
Thời khắc hỗn loạn, huyễn ảnh xa dần, y phảng phất trông thấy con mèo nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe, lăn lộn trong lòng mình. “Vì sao ngươi không vui? Ngươi xem ta sống ba nghìn năm mà vẫn lanh lợi như vậy, là bởi vì ta vô ưu vô lự nha. Cười một cái trẻ lại mười năm, nào, làm theo ta, hà…”
Từ Trường Khanh ngửa mặt ngã vào tảng đá.
Không trung mưa bụi thưa thớt, dưới chân bùn đất ôn nhuận, dấu tích thiếu niên kia để lại vẫn còn thấm ướt vành tai. Tia nắng ban mai chiếu xuống, hồ điệp rập rờn, nháy mắt đã bay qua trăm sông ngàn núi, cuối cùng nhẹ nhàng đậu lại trong lòng bàn tay Từ Trường Khanh, bồi hồi không muốn rời đi.
Giờ khắc này, Từ Trường Khanh bỗng nhiên có một loại ảo giác. Nhiều năm qua thanh tu, tâm đã hòa tan, vỡ nát rồi.
Khi quang ảnh cuối cùng biến mất, Từ Trường Khanh rốt cuộc cũng rút ra được một tia khí lực, “Tiểu Phỉ!” Y thì thào hô nhỏ một tiếng.
Trên bầu trời.
Một ngôi sao nhấp nháy không ngừng, phảng phất đáp lại tiếng gọi của y.
“Từ đại ca, trên người huynh có thương tích, đừng lộn xộn.”
“Không…Không thể…”
“Có thể!” Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn người trong lòng, mặt dần hiện lên một tia nghiêm nghị. Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy một cổ khí tức bức người từ mũi miệng đè xuống, cho đến khi hô hấp dần trở nên gắn bó, y đã phát hiện ra sự tình không ổn rồi.
“Dừng… tay…” Từ Trường Khanh cố gắng chống lại cổ hàn khí hướng thẳng vào lồng ngực.
“A, cái này, Từ đại ca, huynh nên bảo ta dừng miệng mới đúng.” Phỉ Phỉ khẽ lẩm bẩm, “Tại Phục Ma Trấn, Cẩu Vĩ Ba Thảo cũng từng làm qua chuyện này, sao đến lúc ta làm huynh lại không được tự nhiên.”
Từ Trường Khanh tuy rằng không hiểu tình sự, nhưng dù sao cũng đã từng vài lần cùng Cảnh Thiên triền miên gắn bó. Y biết dưới tình hình này chỉ cần mình liều chết không mở miệng, đối phương không thể nào cưỡng ép được mình. Vì vậy cả người không còn sức lực, y vẫn một mực cắn răng, nhắm mắt không nói.
Phỉ Phỉ không có nửa phần kinh nghiệm, nó hôn lung tung nửa ngày vẫn không thể đem khí tức tiến nhập cơ thể đối phương. Nó càng lo lắng, động tác càng trở nên thô lỗ, đảo mắt đã thấy máu tươi từ kẽ răng Từ Trường Khanh chảy ra. “Từ đại ca, huynh cứ sống chết như vậy ta không có cách nào cứu huynh, huynh há miệng ra được không, ta không muốn làm huynh bị thương.” Phỉ Phỉ vò đầu, lòng nóng như lửa đốt.
Thế nhưng, mặc cho Phỉ Phỉ vò đầu bức tai, hoang mang lo sợ thế nào, tâm Từ Trường Khanh vẫn cứng như sắt đá, tuyệt không cho phép Phỉ Phỉ uống phí tính mệnh. Phỉ Phỉ thấy người trong lòng thân thể lạnh dần, một quầng sáng xuất hiện bao lấy thân Từ Trường Khanh, dần dần mờ nhạt, tan biến vào trời đêm vô định. Ba hồn bảy vía của y bắt đầu tan rã, nếu chậm thêm vài khắc, nguyên thần chắc chắn sẽ tiêu tan.
Phỉ Phỉ rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa tay chế trụ cằm Từ Trường Khanh, phát lực, “phách” một tiếng, cằm đối phương đã trật ra, “Từ đại ca, xin lỗi!” Giữa mông lung đau đớn, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy môi răng gắn bó, đan điền dâng lên một dòng khí ấm nhè nhẹ, mạch đập hỗn loạn dần bình ổn trở lại.
Một lúc lâu sau.
Xa xa trong rừng rậm có tiếng khóc thút thít vang lên: “Tiểu Phỉ ngốc, ta cứ tưởng ngươi tu luyện thành hình người rồi sẽ trở nên thông minh hơn, kết quả, ngươi vẫn cứ ngốc như vậy. Hu hu… So với ngày trước làm mèo còn ngốc hơn. Ngươi thật khờ, coi như ngươi đem Huyền Tẫn Đan Châu cho huynh ấy, huynh ấy cũng không nhất định có thể sống thêm, ba hồn bảy vía của Từ đại ca đều đã tan rã rồi.” Thanh âm oán giận tuy trầm thấp, nhưng Phỉ Phỉ đều nghe rất rõ ràng.
“Ba”, một hòn đá chuẩn xác lao thẳng vào đầu cọc gỗ, “Thật dài dòng, có biết thế nào là phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật thính không? [Chuyện phi lễ chớ nhìn, điều phi lễ chớ nói, thứ phi lễ chớ nghe]. Đừng có ồn ào, cút sang một bên, cấm làm phiền ta cùng Từ đại ca dưới trăng đàm tình. Ta còn có thật nhiều tình thoại dễ nghe chưa nói ra được, làm lỡ thời gian ngươi đền được cho ta không?”
“Từ đại ca, ta có đẹp trai không?” Phỉ Phỉ giương mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ mong đợi.
“Ừm.”
“So với Cảnh Thiên thế nào?”
“Ngươi là con mèo đẹp trai nhất thiên hạ… Hắn là cây cẩu vĩ ba thảo đẹp trai nhất thiên hạ, các ngươi, đều là độc nhất vô nhị.”
“Từ đại ca, huynh có biết ngày đó vì sao ta đi theo huynh suốt hai quả núi không?”
“Không biết!”
“Bởi vì trông huynh rất thành thật, rất ngây ngô, khiến người ta vừa nhìn đã muốn khi dễ, hơn nữa khi dễ xong cảm thấy rất thoải mái. Cho tới bây giờ ta chưa thấy qua đạo sĩ nào hảo ngoạn như vậy. Ha ha ha ha… Không xong rồi, ta hiện tại rất muốn khi dễ huynh, làm sao bây giờ?”
“…”
“Đùa huynh thôi, ha ha, muốn ta nói thật không?” Phỉ Phỉ ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn bầu tinh không lấp lánh vô ngần, mâu trung màu hổ phách chớp động một chút tinh quang, “Bởi vì trông huynh rất giống mẫu thân! Thực sự, hình dạng huynh khi tức giận, khi mỉm cười, khi lo lắng, đều rất giống rất giống. Còn nữa, trên người huynh có hương thơm của cỏ xanh, tựa mẫu thân như nhau…”
“Mẫu thân ngươi ăn cỏ, Từ Trường Khanh không có ăn cỏ.” Trong rừng rậm truyền đến tiếng nhắc nhở.
“Cút!”
Phỉ phỉ cẩn thận lau đi vết máu trên mặt Từ Trường Khanh, chậm rãi nói, “Ta từ nhỏ rất lười, rất ngốc, không chịu chăm chỉ tu luyện, cho nên luôn khiến cho mẫu thân tức giận. Mẹ nói ta có tu luyện một ngàn năm cũng không biến được thành người, thật làm mất mặt thần thú Cửu Lê Tộc. Mẹ mỗi lần đều cau mày nói, đến khi nào thì ngươi mới biến thân được như cha ngươi, trở thành chiến thú tùy quân xuất chinh chiến trường? Kết quả ta mơ hồ lăn lộn ba nghìn năm mới có thể biến thân. Từ đại ca, có phải ta rất vô dụng hay không?”
“Không phải, ngươi giúp ta được rất nhiều chuyện, rất có năng lực.”
“Thật không? Khi ta còn bé mẫu thân cũng ôm ta ngồi trên cỏ thế này, kể cho ta nghe chuyện đánh giặc của cha.” Phỉ Phỉ ôm chặt người trong lòng, mỉm cười, “Thanh âm mẫu thân vừa ấm vừa nhẹ, vô cùng êm tai. Mẹ nói cho ta biết, mỗi người sau khi chết, đều biến thành một ngôi sao trên bầu trời. Sau đó mẹ rời khỏi ta, ta mỗi lần nhớ mẹ, đều ngẩng đầu nhìn tinh không, nếu như có một ngôi sao nào thật sáng nháy mắt với ta, đó chính là mẹ. Cho nên, ta rất thích ngẩng đầu ngắm sao, tìm ra ngôi sao sáng nhất. Ta biết, đó là mẫu thân ở trên trời đang nhìn Phỉ Phỉ…” Thanh âm Phỉ Phỉ thấp dần, quanh thân bắt đầu xuất hiện quầng sáng mơ hồ.
“Tiểu Phỉ!” Từ Trường Khanh hốt hoảng, y muốn vươn tay giữ lại thiếu niên thiện lương này, thế nhưng thân thể không xuất ra được nửa điểm khí lực, khớp xương khắp người đều rời ra.
“Từ đại ca, sao huynh lại rơi lệ rồi, không phải huynh nói chưa bao giờ rơi nước mắt sao? Ta lần đầu tiên rơi lệ là bởi vì huynh, mà huynh lần đầu rơi lệ cũng bởi vì ta. Huynh cùng Cẩu Vĩ Ba Thảo có rất nhiều lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên của chúng ta. Từ đại ca, ta phải đi rồi, phải biến thành một ngôi sao thật sáng. Sau này mỗi lần huynh nhớ Tiểu Phỉ, thì cứ ngẩng đầu lên ngắm sao nha, Tiểu Phỉ sẽ là ngôi sao sáng nhất. Vốn dĩ ta lo lắng tên Cẩu Vĩ Ba Thảo, nhưng Tiểu Mộc nói với ta, gần đây hắn đối với huynh rất tốt, làm cho nó cũng cảm động rồi. Cho nên ta cũng cố gắng tin tưởng Cảnh Thiên, hắn lúc này nhất định đang cố gắng tìm đường quay lại cứu huynh.”
“Cẩu Vĩ Ba Thảo không cần Từ đại ca nữa, hiện tại hắn đã chạy theo Trùng Lâu rồi.” Thanh âm cằn nhằn của Tiểu Mộc lần nữa truyền đến.
“Ta biết, đáng tiếc ta lúc này không còn sức tìm hắn tính sổ… Ta thực sự lo lắng, tuyệt không yên tâm… Ta không muốn chết…” Thanh âm Phỉ Phỉ càng ngày càng thấp, “Mỹ nhân, huynh gả cho ta đi! Nếu huynh chịu làm nương tử của ta, ta nhất định sẽ vui vẻ, nói không chừng cũng sẽ không chết… Không chết…”
“Tiểu Phỉ!” Từ Trường Khanh trong lòng chua xót, đối mặt với còn mèo nhỏ không rành nhân thế mà lại chấp nhất vì tình này, y không biết là nên cười hay nên khóc.
Phỉ Phỉ mở to tròng mắt, chớp động mâu quang tràn đầy vui mừng, “Huynh đáp ứng ta rồi? Vậy hôn nhẹ ta được không? Nếu không như vậy, ta hôn huynh cũng được.” Nó ngả đầu vào cổ Từ Trường Khanh, chăm chú liếm gương mặt tái nhợt của đối phương, miệng phát ra vài tiếng than thở thỏa mãn, “Ừm, vị đạo giống hệt nhau! Thật tốt! Thật tốt!” Ngẩng nhìn bầu trời đêm, thần sắc của nó cấp tốc biến ảo, tựa như hồi tưởng, tựa như thở dài, tựa như bi thương, tựa như phiền não, tựa như mừng rỡ, lại tựa như tiếc thương. Trong quãng đời ba nghìn năm dài dằng dặc, đây là lần đầu tiên nó trải nghiệm những cảm xúc này. Cũng tại thời khắc này, lần đầu tiên nó hiểu rõ, con người cư nhiên còn sở hữu những loại tình cảm phức tạp thế này.
Trước mắt là mây đen nặng nề, nhưng Từ Trường Khanh bạch y lưu lãng, xẹt qua đầu ngón tay Phỉ Phỉ, ôn nhu như vậy.
“Huynh lúc này chỉ cần lặng lặng trong lòng ta, chính là niềm vui lớn nhất trong thiên hạ. Ba nghìn năm dài đằng đẵng, chưa bao giờ ta giống như lúc này, vui buồn lẫn lộn, khắc cốt ghi tâm. Thì ra, nhân yêu khác biệt, tu không phải là xác, mà là tâm! Thì ra, đây mới là chân chính đắc đạo.”
Có hay không có Huyền Tẫn Đan Châu thì làm sao? Từ đại ca, ta tuyệt không quan tâm. Sinh tử thì làm sao? Không mất chính là chân ái.
“Từ đại ca, Phỉ Phỉ hiện tại là chết trong vui vẻ! Thật sự chết trong vui vẻ! Cho nên huynh không được thương tâm, Tiểu Phỉ rất vui vẻ, rất vui vẻ…” Ngữ khí ngày càng yếu ớt, rốt cuộc tiêu tán vào trời đêm.
Sơ ảnh ảm đạm, viễn sơn không tịch.
Con mắt Từ Trường Khanh tuy rằng mở to, nhưng đã không còn nhìn rõ mọi vật nữa, y chỉ mơ hồ cảm thấy thân ảnh Phỉ Phỉ càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng xa xôi. Sau một lát, quầng sáng cuối cùng rốt cục cũng biến mất dưới làn sương sớm. Tâm Từ Trường Khanh đột nhiên vỡ vụn, y mờ mịt vươn tay muốn níu lại vết tích tồn tại của đối phương, nhưng đầu ngón tay chỉ có gió len qua, mát lạnh.
Gió thổi qua hoang sơn.
Thời khắc hỗn loạn, huyễn ảnh xa dần, y phảng phất trông thấy con mèo nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe, lăn lộn trong lòng mình. “Vì sao ngươi không vui? Ngươi xem ta sống ba nghìn năm mà vẫn lanh lợi như vậy, là bởi vì ta vô ưu vô lự nha. Cười một cái trẻ lại mười năm, nào, làm theo ta, hà…”
Từ Trường Khanh ngửa mặt ngã vào tảng đá.
Không trung mưa bụi thưa thớt, dưới chân bùn đất ôn nhuận, dấu tích thiếu niên kia để lại vẫn còn thấm ướt vành tai. Tia nắng ban mai chiếu xuống, hồ điệp rập rờn, nháy mắt đã bay qua trăm sông ngàn núi, cuối cùng nhẹ nhàng đậu lại trong lòng bàn tay Từ Trường Khanh, bồi hồi không muốn rời đi.
Giờ khắc này, Từ Trường Khanh bỗng nhiên có một loại ảo giác. Nhiều năm qua thanh tu, tâm đã hòa tan, vỡ nát rồi.
Khi quang ảnh cuối cùng biến mất, Từ Trường Khanh rốt cuộc cũng rút ra được một tia khí lực, “Tiểu Phỉ!” Y thì thào hô nhỏ một tiếng.
Trên bầu trời.
Một ngôi sao nhấp nháy không ngừng, phảng phất đáp lại tiếng gọi của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất