Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 126: Chỉ như sơ kiến

Trước Sau
Tỷ Thủy Trấn.

Trong phòng ánh nến mê ly, một mạt thân ảnh tử sắc cúi đầu bên giường, ánh mắt ngưng lại thật lâu trên người bạch y nam tử, nỉ non tự nói: “Lưu Phương? Nghiệp Bình?”

Thánh Cô tức giận khiển trách: “Tử Huyên, muội từng hứa với ta thế nào? Trước khi Từ Trường Khanh chuyển thế, muội đã đáp ứng ta không tiếp tục cùng hắn dây dưa, sẽ toàn tâm toàn ý thủ hộ con dân Nam Chiếu. Thế mà lúc này, muội lại tiếp tục tìm gặp hắn?”

“Ái nhân trong lòng muội gặp điều không may, muội làm sao có thể thấy chết không cứu. Hơn nữa, Thánh Cô, tỷ ngang nhiên phong ấn linh lực của huynh ấy, khiến ta khổ sở kiếm tìm suốt hai mươi bảy năm…”

“Hắn không còn là người kia nữa rồi.”

“Thánh Cô, tỷ nhìn lại đi, y là Lưu Phương, cũng là Nghiệp Bình, y vẫn như cũ không hề thay đổi.” Đầu ngón tay Tử Huyên khẽ run, chạm vào khuôn mặt thanh tú của bạch y nam tử, ánh mắt nhu tình như nước, một lần lại một lần hô nhẹ: “Trường Khanh? Ta còn không quen gọi huynh như vậy! Trường Khanh! Trường Khanh!”

Thánh Cô cả giận: “Muội không nên khăng khăng cố chấp như vậy nữa. Sớm biết sự tình thế này, ta không nên nghe theo thỉnh cầu của Cảnh Thiên, giải khai linh lực đã phong ấn của Từ Trường Khanh, để muội cả đời này cũng không tìm thấy hắn. Được rồi, cứ cho rằng muội đã tìm được Từ Trường Khanh thì làm sao? Đối với hắn bây giờ, muội chỉ là một người xa lạ.”

“Không, sẽ không đâu, muội không tin huynh ấy là nam nhân xấu xa lãnh huyết tuyệt tình. Thánh Cô, y vẫn là y, y cho tới bây giờ cũng chưa hề thay đổi, y nhất định vẫn còn nhớ rõ muội.” Tử Huyên lâm vào đau đớn cùng tự trách vô tận: “Nếu như huynh ấy nhớ rõ muội, muội lại không ở bên người huynh ấy, sẽ khiến huynh ấy phải chịu bao nhiêu thống khổ tịch mịch.”

“Thế nào, muội cùng hắn dây dưa hai kiếp còn chưa đủ, kiếp này lại muốn tiếp tục?”

“Tỷ không cảm thấy đây là ý trời sao? Có thể, tỷ căn bản chưa từng yêu sâu sắc một người, cho nên tỷ không hiểu được ý nghĩ trong lòng muội.”

“Ta hiểu rõ người sống trên đời phải có trách nhiệm. Mà muội, thân là đại địa chi mẫu, có từng chiếu cố thật tốt con dân Nam Chiếu hay chưa? Từ khi gặp được Cố Lưu Phương, muội bắt đầu một đời truy tìm hắn, mất đi rồi lại kiếm tìm. Tới kiếp này rồi, muội vẫn khăng khăng lui tới nhân gian, đau khổ tìm kiếm chuyển thế của hắn.”

“Phải, muội biết muội không tốt, thân là đại địa chi mẫu, lại không cách nào phân tâm để yêu thương con dân của mình, bởi vì toàn bộ tâm tư muội đều dành trọn cho huynh ấy rồi.”

Thánh Cô ngưng mắt nhìn Tử Huyên thật lâu, mâu trung lộ vẻ bi thương: “Cứ coi như tâm của muội đã trao cho hắn, thế nhưng cũng cần phải biết lòng hắn có nguyện tiếp nhận hay không. Tử Huyên, không nên tiếp tục lừa mình dối người nữa, kiếp trước, kiếp trước nữa, tất cả những gì đã phát sinh, muội còn muốn tái diễn sao? Muội cho rằng ta không biết gì hết? Có lẽ, vẫn là do muội tự lừa dối chính mình, giả vờ cái gì cũng không biết. Tử Huyên, buông tay đi!”

“Không, Thánh Cô, muội van cầu tỷ, để muội ở chỗ này, để muội ở chỗ này chiếu cố y…”

“Hắn hiện tại là Thục Sơn đại đệ tử Từ Trường Khanh, không phải Cố Lưu Phương, không phải Lâm Nghiệp Bình. Tử Huyên, không phải mỗi một đoạn cảm tình đều có kết quả, cũng không phải mỗi một đoạn cảm tình đều được tiếp nhận, có nguyện ý trả giá hay không là chuyện của muội, có thể tiếp nhận hay không lại là chuyện của hắn. Không bằng chúng ta đánh cuộc… Thế nào?”

“Đánh cuộc gì?”

“Đánh cuộc tình cảm của Từ Trường Khanh đối với muội.”

Cảnh Thiên cùng Đường Tuyết Kiến lúc này đang ở ngoài cửa, mơ hồ nghe được tiếng tranh cãi của Thánh Cô cùng Tử Huyên, đến khi hai người bước vào phòng, toàn bộ trở lại yên tĩnh.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Huống chi, hắn, Từ Trường Khanh cùng Tử Huyên đều cần đối mặt với gút mắt của tình duyên ba kiếp, không cần sợ đầu sợ đuôi như vậy, dây dưa kiếp trước, tới kiếp này cũng cần giải quyết triệt để. Đương nhiên, hiện tại nghĩ đến chuyện cắt đứt tình duyên là Cảnh Thiên, muốn tái tục tình duyên là Tử Huyên, không thể nói đến tình duyên lại là Từ Trường Khanh.

Cho nên người ta vẫn nói, người vô tri thì không sợ gì.

Từ Trường Khanh đã chứng minh hoàn hảo chân lý ấy. Y hiện tại chỉ còn lại một tia nguyên thần, từ lâu đã mất đi tri giác. Cho nên, mặc cho mạch nước ngầm trong lòng Cảnh Thiên cùng Tử Huyên cuồn cuộn dâng lên thế nào, tình địch gặp nhau nhìn đỏ con mắt ra sao, y vẫn một mực trầm mặc không để ý.

Nhìn nữ tử trước giường, Cảnh Thiên lòng thầm sáng tỏ, Tử Huyên thật sự yêu sâu sắc nam tử trước mắt. Từ khi nghe được lời nàng nói trong Diêm La điện, hắn đã xác định điều này. Đương nhiên, nàng ở dưới Hoàng Tuyền ngang nhiên trước mặt Diêm Vương mà tự xưng thân phận phu thê với Từ Trường Khanh cũng làm Cảnh Thiên tức đến thổ huyết. Điều đáng nói chính là, người nàng yêu rốt cuộc là ai? Kiếp đầu tiên Cố Lưu Phương? Chuyển thế Lâm Nghiệp Bình? Hay hiện tại Từ Trường Khanh? Cảnh Thiên không thể nào biết, Thánh Cô càng không biết.

Buổi chiều, Thục Sơn đệ tử kéo đến không ít, các sư huynh đệ đứng đầy một phòng. Đảo mắt trăng đã lên giữa trời, mà trong căn phòng trầm mặc tại Tỷ Thủy Trấn này, không khí đã trở nên quỷ dị không gì sánh được.

Không nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt Tử Huyên trước sau chỉ dán vào nam tử Từ Trường Khanh trên giường. Mâu trung dày đặc thâm tình của nàng rốt cuộc khiến cho đạo sĩ Thục Sơn thanh tâm quả dục cũng hiểu được thế nào là “ý trọng tình thâm”.

Đúng vậy, tình yêu tam thế chưa xong, nàng đích thực có đủ tư cách ngồi thủ hộ trước giường Từ Trường Khanh. Chí ít, nghe Tử Huyên ngữ khí uyển chuyển kể lại đoạn cố sự hai kiếp cùng Từ Trường Khanh, thì Đường Tuyết Kiến đã cho là vậy.

“Hồn phách của đại sư huynh không bị Âm Soa câu đi, vậy vì sao vẫn chưa quay trở lại?”

“Lẽ nào ba hồn bảy vía của đại sư huynh đã tản mác khắp Trung Châu?”

“Không, nghe nói, đại sư huynh đêm qua đã trở về đây, Cảnh Thiên đã gặp được huynh ấy.”

“Hồi hồn dạ chỉ có bảy ngày, bảy ngày qua đi, đại sư huynh nếu không tỉnh lại…”

“Đúng vậy, gấp chết đi được.”

Chúng đệ tử thấp giọng nghị luận, đều lo lắng không biết khi nào hồn phách Từ Trường Khanh có thể quay về. Sau cùng Thường Dận đứng ra, ngăn đoàn đệ tử đang xôn xao không ngừng: “Được rồi, nhiều người tụ tập ở chỗ này cũng vô bổ. Chúng ta đi thôi, để đại sư huynh nghỉ ngơi.”

Đêm khuya thanh vắng, vạn vật hiu quạnh.

Cho đến khi toàn bộ đệ tử Thục Sơn đã lui ra hết, Cảnh Thiên vẫn như trước ngồi ở trước giường Từ Trường Khanh, liên tục gọi nhỏ “Đậu Phụ Trắng”. Đường Tuyết Kiến cho rằng mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở Cảnh Thiên, để Tử Huyên và Từ Trường Khanh có thời gian ở bên nhau. Vì vậy, nàng bắt đầu liên tục thúc giục Cảnh Thiên rời khỏi.

“Đậu phụ thối, ngươi thế nào thiếu ý tứ như vậy? Tử Huyên tỷ tỷ cả trăm năm mới có thể gặp lại Trường Khanh đại hiệp, ngươi cứ ngồi lỳ ở chỗ này để làm chi?” Tuyết Kiến lôi lôi kéo kéo Cảnh Thiên, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đừng làm phiền phu thê người ta trùng phùng!”

Mặc cho Đường Tuyết Kiến dốc toàn lực lôi kéo, Cảnh Thiên vẫn ngồi nguyên ở trước giường Từ Trường Khanh không chút xê dịch: “Đừng ồn, cô lải nhải nhiều quá.”

“Ta ồn? Ta ồn chỗ nào? Ta giúp ngươi đến quỷ thành Phong Đô, giúp ngươi sửa chữa sổ sinh tử, giúp ngươi…” Tuyết Kiến không nghe không buông chống nạnh la lên.



Tử Huyên quét mắt nhìn Cảnh Thiên, bưng chén thuốc trên bàn đi tới, “Cảnh Thiên, cảm tạ ngươi!”

“Cảm tạ cái gì?” Cảnh Thiên không ngẩng đầu, không chút khách khí tiếp nhận chén thuốc trong tay Tử Huyên, lại tự nhiên ôm lấy thân thể mềm nhũn của Từ Trường Khanh, bắt đầy cho y uống thuốc. Tử Huyên ngây ngẩn cả người, một lát sau mới phục hồi tinh thần trở lại: “Cảm tạ ngươi bao lâu nay thay ta chiếu cố Từ Trường Khanh!”

Trong lòng Cảnh Thiên tức thì dậy sóng.

Hắn thẳng tay buông chiếc thìa vào chén thuốc, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, thần sắc tự tiếu phi tiếu: “Tử Huyên cô nương, cô đang nói cái gì vậy. Ở xa tới là khách, sao có thể làm phiền cô chiếu cố Đậu Phụ Trắng. Kỳ thực cô quá khách khí rồi, ta biết cô cùng Từ Trường Khanh kiếp trước, kiếp trước nữa có một ít khúc mắc, nói qua cũng phải nói lại, ta cũng phải cảm tạ cô hai kiếp trước đã ‘thay ta’ chiếu cố Từ Trường Khanh.”

Tử Huyên thần sắc có chút ai oán, cúi đầu thở dài: “Không có gì, là ta cam tâm tình nguyện…”

Ngoài cửa, thanh âm Thánh Cô lạnh lùng truyền đến: “Tử Huyên, ra đây, ta có vài lời muốn nói với muội.”

Thấy Thánh Cô và Tử Huyên đã đi xa, Đường Tuyết Kiến không vui nhìn Cảnh Thiên: “Đậu phụ thối, Diêm Vương không phải nói Âm Soa không có câu đi ba hồn bảy vía của Từ Trường Khanh sao? Du hồn của y khẳng định vẫn ở Lạc Dương. Nếu như y vẫn ở quanh đây, tại sao thấy Tử Huyên tỷ tỷ đau lòng như vậy vẫn không chịu quay về?”

Cảnh Thiên giận dữ: “Cô thì biết cái gì? Đừng nói nữa!”

“Ai nha, nam nhân các ngươi thật là vô lương tâm, vô duyên vô cớ khiến người ta đợi chờ mấy trăm năm. Ngươi có biết không, y khiến Tử Huyên tỷ tỷ thương tâm suốt hai trăm năm rồi, bây giờ vẫn còn nằm ở đây không chịu tỉnh lại, quả là một khối đầu gỗ mà.”

Ngoài cửa sổ một trận gió nhẹ thổi qua, phảng phất có thân ảnh lượn lờ bên cửa sổ. Cảnh Thiên đè thấp ngữ điệu: “Đừng nói nữa, Đậu Phụ Trắng hiện tại cái gì cũng không biết, cô đừng hù dọa y, ta không nói giỡn đâu —”

“Chuyện đã đến nước này ta chẳng cần phải cố kỵ gì nữa. Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ đứng trước mặt y, đem toàn bộ cố sự nói hết.”

“Nói thử xem! Ta kêu ngươi câm miệng!”

“Không! Ta phải nói, đem toàn bộ những gì vừa nghe được nói hết. Kiếp thứ nhất y tên Cố Lưu Phương, cùng Tử Huyên tỷ tỷ nhất kiến chung tình; kiếp tiếp theo y tên Lâm Nghiệp Bình, cũng Tử Huyên tỷ tỷ ước định chung thân; kiếp thức ba tên Từ Trường Khanh, khiến Tử Huyên tỷ tỷ hai mươi bảy năm đau khổ. Hừ, Tử Huyên tỷ tỷ có thể vì y mà lao vào Hỏa Quỷ Điện, Diêm La Điện cứu người, còn bị thương, y phải có trách nhiệm với Tử Huyên tỷ tỷ…”

Cảnh Thiên vừa giận vừa sợ, nhảy bật lên che miệng Tuyết Kiến, “Đừng nói nữa!” Đường Tuyết Kiến tay đấm chân đá liên tục phản kháng, liều mạng hô to: “Từ Trường Khanh, ngươi trở về cho ta, trở về trở về trở về… Ta coi thường ngươi, không cho phép ngươi trốn tránh, còn tiếp tục trốn tránh thì không còn là nam nhân.”

Ngoài cửa sổ nguyên bản là gió nhẹ lượn lờ, lúc này theo cuộc đấu sức của Cảnh Thiên cùng Đường Tuyết Kiến mà tan biến, cành cây vừa rồi kịch liệt lắc lư cũng trở lại tĩnh lặng như thường.

“Đậu Phụ Trắng… Đậu Phụ Trắng… Đậu Phụ Trắng, trở về! Đừng chạy loạn!” Cảnh Thiên liều mạng nhào tới cửa sổ, biểu tình hoảng sợ cùng thất thố không gì sánh được.

Nhưng mà, du hồn lưỡng lự một lát, rốt cuộc cũng tiêu thất ở phía xa.

Cảnh Thiên thả người lao vào rừng rậm, tìm kiếm một lúc lâu đều không có kết quả. Trăng tàn nhô lên cao, hắn ngẩn ngơ đứng bất động trong rừng, mâu trung giận dữ chỉ trực phun ra lửa, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của Đường Tuyết Kiến, rốt cuộc bình tĩnh trở lại, chỉ nói ngắn gọn một câu: “Cô làm y sợ bỏ đi.”

“Ai? Ai đi?”

“Cô có biết không, vừa rồi tàn hồn của Đậu Phụ Trắng ở ngoài cửa. Du hồn đó hiện tại tựa một đứa trẻ ngây thơ mông muội, yếu ớt nhát gan, cái gì cũng không biết, chỉ hoàn toàn làm theo bản năng. Cô nói những lời vừa rồi, thực sự đã dọa y sợ!” Ngữ khí hắn lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

“Vì sao ta làm y sợ? Từ Trường Khanh cùng Tử Huyên tỷ tỷ tam sinh tam thế tình thâm ý trọng, ta nói những lời này càng kích thích du hồn y quay về, thế nào lại làm y sợ?”

Cảnh Thiên chỉ biết cười khổ: “Cô không hiểu, cô cái gì cũng không hiểu. Chuyện trên đời, có một số việc không đơn giản như bề ngoài đâu.”

“Vậy phức tạp thế nào?”

“Phức tạp đến tam sinh tam thế cũng giải không xong.”

“Vậy ngươi nói ra đi.”

“Ta không nhiều lời như nữ nhân các người, mỗi chuyện từ nhỏ đến lớn của ba kiếp đều phải để ở cửa miệng, khiến cho người người ai cũng biết.”

“Ai nha, Cảnh Thiên ngươi dám chê ta ầm ĩ, chê ta dong dài, trước đây trong thành Du Châu, ngươi mỗi ngày cùng với ta…”

“Trư bà, ta thật sự không muốn tiếp tục cùng cô tranh cãi nữa.” Lời nói của Cảnh Thiên lộ ra vài điểm vô lực, “Để ta an tĩnh một chút, có được không?”

Đường Tuyết Kiến giật mình, nàng quen biết Cảnh Thiên bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên nhận ra hắn cũng có tâm sự.

Cảnh Thiên ngồi dưới ngọn nến chập chờn không nói một lời. Mặc dù hắn lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, nhưng mà khẽ nhếch cằm, dưới ánh nến, mỗi đường nét đều kiên cường giống như đao tước. Chiếc trán rộng, mũi cao thẳng, con ngươi trầm trọng, tất cả những thứ này đều nhuốm một cảm giác kỳ quái, khiến hắn so với Du Châu côn đồ ngày trước hoàn toàn bất đồng.

Loại cảm giác kỳ dị này, nói trắng ra chính là – mị lực nam nhân!

Thân là nam nhi đỉnh thiên lập địa, trên người tỏa ra mị lực thành thục không gì sánh được. Nếu nói Cảnh Thiên trước đây là tên thiếu niên côn đồ, thì Cảnh Thiên hiện tại đã hoàn toàn lột xác, trở thành nam nhi gánh vác đạo nghĩa trên vai.

Tuyết Kiến buồn vô cớ, nàng hoảng hốt nhận ra, “đậu phụ thối” tùy mình đùa giỡn không bao giờ trở về được nữa. Cảnh Thiên hiện tại đã có con đường của chính mình. Nàng và hắn đang cách nhau một khoảng không vô hình, vĩnh viễn không còn có thể giống như trước đây, thoải mái dung nhập thế giới của hắn.

Mà, tất cả, nguyên nhân đều là – nam tử nằm trên giường kia? Nếu không có y, Cảnh Thiên sao có thể thay đổi lớn đến như vậy?

Đường Tuyết Kiến bị ý niệm trong đầu của chính mình dọa đến kinh hoàng.

Cảnh Thiên mỗi khi nhìn Từ Trường Khanh, nhãn thần đều vô cùng tùy tiện, rồi lại bao hàm không biết bao nhiêu thâm ý, xác thực đã khiến nàng sợ hãi. Trong giây lát, nàng đã minh bạch thứ gì đó trước nay không thể hiểu được. Đường Tuyết Kiến cả mặt nóng rần, lảo đảo đi đến trước cửa phòng, tựa vào cột trụ mà thở hổn hển, hít vào từng ngụm từng ngụm gió đêm lạnh lẽo vô tình.



Nguyên lai là như vậy! Cư nhiên là như vậy!

Thế nhưng, Từ Trường Khanh sao có thể đồng tình? Y là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, y làm sao khoan nhượng được đoạn tình cảm bất luân này?

Liên tục ba ngày ba đêm tiếp theo, Tử Huyên bướng bỉnh canh giữ trong phòng Từ Trường Khanh, một tấc không rời. Nàng tựa hồ muốn đem chia cách hai mươi bảy năm qua bù đắp lại từng khắc.

Đáng ngạc nhiên chính là, Cảnh Thiên cũng không hề đến quấy rầy nàng. Có thể, hắn là một nam nhân, tôn nghiêm của nam nhân khiến hắn không đành lòng làm trái, phá hủy đi mối tình si cùng tín niệm suốt hai mươi bảy năm của nữ tử này.

Hắn hiện tại đang nhẫn, hắn cũng muốn đánh cược.

Hắn đồng dạng chính là đánh cược cảm tình của Từ Trường Khanh.

Nhưng mà, ba ngày đã qua.

Hắn không thể đợi nữa, bởi vì hắn không thể dùng tính mệnh của Từ Trường Khanh ra làm trò đùa, thành toàn chấp niệm mù quáng vĩnh viễn không buông.

Lúc hắn bước chân vào gian phòng này, chỉ nói một câu ngắn gọn: “Đêm nay cô không cần thủ hộ ở chỗ này nữa, đến lượt ta!” Đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh không cho cãi lại.

“Vì sao?”

“Thời gian đánh cuộc của cô đã kết thúc, hiện tại, đến lượt ta.” Ngữ khí của hắn tràn đầy tự tin, “Ta cũng không khi dễ nữ nhân, một ăn ba, cô có ba lần cơ hội, mà ta chỉ cần một lần này thôi. Ta đánh cuộc du hồn Từ Trường Khanh đêm nay nhất định trở về.”

Sắc mặt Tử Huyên trong nháy mắt tái nhợt, nàng lảo đảo đứng lên, ngay đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

Từ trong giọng nói của Cảnh Thiên, nàng minh bạch, chấp niệm của nam tử này tuyệt không kém nàng. Đúng vậy, từ kiếp đầu tiên, hắn chưa từng buông tha họ, hắn hiện tại đã tìm được Từ Trường Khanh rồi, sao có thể đơn giản buông tay? Có thể ngay từ đầu, số phận của nàng đã định sẵn – là chờ đợi vô vọng!

Nàng không cam lòng, nhưng chỉ có thể rời khỏi.

Thánh Cô một tấc cũng không rời Tử Huyên. Cho đến khi bấc đèn thanh đồng chậm rãi cháy đến khô vàng, đèn dầu khô kiệt, Tử Huyên cũng không có một tia phản ứng. Khuôn mặt nàng vẫn sáng bóng, thanh xuân, mượt mà như trăm năm trước, nhưng mà, Thánh Cô phảng phất thấy được nội tâm nàng đã bị đục khoét đến nát bấy rồi.

Thánh Cô cùng nàng đã ở chung mấy trăm năm, quen thuộc nhau đến không cần phải nói, chỉ cần một động tác rất nhỏ, hoặc đơn giản là một ánh mắt, họ cũng có thể hiểu được ý nghĩ, tình cảm trong lòng đối phương.

Tia nắng ban mai đầu tiên buông xuống, đáp án cũng phơi bày.

Khi Thánh Cô, Tử Huyên lần nữa bước vào phòng Từ Trường Khanh, bạch y nhân trên giường tuy rằng vẫn trầm mặc không nói một lời, nhưng nhịp thở phập phồng trước ngực đã chính xác nói cho mọi người biết rằng: Từ Trường Khanh đã bắt đầu có lại hô hấp cùng mạch đập.

“Đêm qua, du hồn của Đậu Phụ Trắng đã trở về. Tin rằng trong vài ngày tới, ba hồn bảy vía của y cũng sẽ tụ tập về thân.” Cảnh Thiên một đêm không ngủ, trong mắt nhàn nhạt tơ máu, nhưng tiếu ý lộ ra đầy mặt.

Tử Huyên trên mặt cũng thoáng hiện ra nét cười, nhưng mà, tay áo nàng khẽ động. Mười ngón tay lạnh lẽo khép chặt, bờ vai run lên, thoáng qua lại bình tĩnh như thường. Trăm nghìn loại tư vị trôi nổi trong đầu, trong tim nàng, khiến nàng thống khổ, mê ly, mất mát… chỉ trực nổ tung.

Nên làm thế nào bây giờ? Có thể, kết cục ngay từ đầu đã được định rồi.

Nàng cười khổ, xoa nhẹ dung nhan mấy trăm năm không cải biến của chính mình. Ta hi sinh nhiều như vậy, đến tột cùng là vì cái gì, cuối cùng lại bị người ta xem như giày rách, chẳng đáng ngoảnh lại nhìn.

Thân vẫn chưa già, lòng ta đã chết!

“Ta thua rồi!” Đối mặt với Thánh Cô, Tử Huyên chỉ đơn giản như vậy nói ra ba chữ, lập tức xoay người rời đi. Nàng đi rất dứt khoát, không có lưu luyến, không có quay đầu nhìn lại.

“Ta tiễn cô một đoạn.”

Tử Huyên chợt dừng bước, quay đầu thiêu mi cười: “Kiếp trước trên chiến trường, ngươi cũng dùng tư thái này đối mặt với tướng địch bại trận hay sao?” Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu nổi lời nói của nữ tử kỳ quái này.

Dưới tia nắng ban mai nhàn nhạt, Tử Huyên chậm rãi quan sát Cảnh Thiên, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Ngươi một chút cũng không thay đổi, bao gồm cả – cảm tình đối với y.” Nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng mà cười. Trong nháy mắt này, nàng nghĩ mình vẫn không thua triệt để, chí ít mình còn có thể cười.

Chỉ là, đáy mắt của nàng đã có lệ quang chảy xuống, không thể kìm lại được.

Dưới ánh ban mai rực rỡ, nam tử anh tuấn mang theo tinh thần bồng bột cùng sinh lực mạnh mẽ, so với người thường hoàn toàn bất đồng. Đối với người thường mà nói, mỗi một ngày đều là khởi đầu hoàn toàn mới, còn có rất nhiều lý tưởng tốt đẹp để thực hiện, còn nàng, chỉ có thể đằng đẵng đợi chờ, sống trong hồi ức, bất lão bất tử làm bạn cùng tháng năm.

“Kiếp này, nếu như thời gian trở lại, ta gặp gỡ Từ Trường Khanh trước, ngươi nghĩ, y sẽ lựa chọn ai?”

Đúng vậy, không phải ta không tốt, không phải y không thích ta. Chỉ là, thời vận không đúng, năm tháng phí hoài, chỉ hận không thể tương phùng chàng sớm hơn một chút.

Cảnh Thiên không nói gì, hắn nhìn Tử Huyên nhãn thần vô cùng kỳ quái, tựa hồ mang theo một tia đồng tình lẫn thương hại. Miệng hắn mấp máy muốn nói cái gì, nhưng mà, chung quy lời nói vẫn không ra khỏi miệng. Vô luận như thế nào, thân là một nam nhân, hắn cũng không thể dùng tư thái của kẻ thắng mà nói ra câu nói kia.

Câu nói đó là –

– Kỳ thực, các người tại thành Lạc Dương đã sớm gặp nhau, chỉ là gặp mà không nhận ra thôi.

Rất nhiều người đều nói, đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.

Nếu thời gian thật sự có thể trở lại, chuyện cũ sẽ lặp lại, hay chính mình sẽ thay đổi nó?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau