Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 134: Kinh thiên chi biến

Trước Sau


Ngày hôm sau.

Giờ Mẹo, Vô Cực Các đông nghịt tề tụ mấy trăm đệ tử, trên đỉnh Thục Sơn chuông khánh tề minh, tiếng vang tận trời. Thanh Vy đứng đầu Thục Sơn ngũ lão, dẫn hai mươi bốn đệ tử cùng với Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Hành tôn giả bái lễ tổ sư, sau đó đi đến thạch thất phía sau núi.

Sau núi khí trời quỷ dị, lúc này đã đến đầu hạ mà gió vẫn lạnh đến thấu xương.

Cảnh Thiên còn nhớ, lần đầu tiên hắn đến hậu sơn đã nhìn thấy một trời huyết sắc, trong sơn cốc năm chùm lưu quang liên tục bắn về phía bầu trời, đan vào nhau thành một tấm lưới lớn. Nhưng mà, hôm nay hắn lại thấy, đệ tử Thục Sơn vẫn duy trì Bổ Thiên trận pháp đã rút về tiền sơn, toàn bộ hậu sơn vắng vẻ tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng bước chân của đoàn người, tiếng ho khan cùng tiếng vỏ kiếm thỉnh thoảng vang lên.

“Chư vị, mời đi bên này.”

Thanh Vy trường bào đón gió, chân không chạm đất đi ở phía trước, sau đó lần lượt là Thương Cổ, U Minh các vị trưởng lão, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành tôn giả, cuối cùng là hai mươi bốn đệ tử Thục Sơn – bọn họ đều được tuyển chọn ra theo thứ tự âm dương ngũ hành, là người thích hợp nhất duy trì Bổ Thiên trận pháp. Có thể võ công không cần quá cao, nhưng thuộc tính ngũ hành nhất định phải đảm bảo thì mới có thể phối hợp trong trận pháp.

Ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng này, nằm yên trong lòng một đệ tử Thục Sơn, không khóc cũng không nháo, chỉ mở to mắt ọe ọe mấy tiếng đánh giá xung quanh. Mà Tiểu Mộc cũng trải qua tu luyện khắc khổ, sau đó được Thục Sơn ngũ lão phát công tương trợ, hiện tại có thể hiện nhân hình dưới ánh mặt trời.

Mọi người đi qua vài sơn đạo, cuối cùng trông thấy một mảnh đất trống bằng phẳng, trên tảng đá ghi ba chữ “Thối Tư Nhai”.

Trên khoảng đất trống, từ lâu đã có những đường kim tuyến phức tạp đánh dấu phương vị Ngũ Hành cùng với đồ hình Thái Cực Âm Dương. Giữa trận kim tuyến là một tế đài bằng đá, đèn cẩm thạch cao lớn đứng vững trên tế đàn, trên đỉnh đèn có một chao đèn bằng ngọc lưu ly. Lúc này trời đầy mây, mơ hồ có thể thấy được vô số ánh sáng ngọc bích từ chao đèn thoát ra.

“Ta đã đưa Ngũ Hành tôn giả qua thạch động, chư vị cũng đã thấy Lưu Ly Châu mà Nữ Oa lưu lại. Lưu Ly Châu vốn nằm trong thạch động, ta đã chuyển qua đây.”

Cảnh Thiên xông lên phía trước, híp mắt tỉ mỉ quan sát hạt châu trước mắt, “Đậu Phụ Trắng, hạt châu này không giống trước đây?” Hắn nhớ lần đầu nhìn thấy, hạt châu nằm trong chao đèn, ánh sáng lam sắc tỏa khắp động, mà hiện tại, Lưu Ly Châu này đã ảm đạm đi nhiều, mất đi vẻ sáng bóng tự nhiên.

“Đừng lên tiếng, nghe chưởng môn an bài.” Từ Trường Khanh thấp giọng.

Thanh Vy chưởng môn lưu loát nói, “Cảnh Thiên, con quan sát rất tỉ mỉ, Lưu Ly Châu xác thực không giống ngày xưa. Ngày đó, Cộng Công nộ xúc Bất Chu Sơn, Nữ Oa lưu lại hạt châu này, hạt châu đại diện cho Ngũ Hành tuần hoàn, Âm Dương đối xứng, chỉ cần hạt châu một ngày không bị hủy, vạn vật có thể sinh sôi, tuần hoàn không dứt. Thế nhưng từ khi địa mạch Thục Sơn chấn động, năng lượng Lưu Ly Châu mất dần, nhân gian ngày càng nguy hại. Mà địa mạch Thục Sơn dị động nhiều lần, Lưu Ly Châu đã hao hết tinh lực, Ngũ Hành khiếm khuyết, thiên địa ngập tràn nguy cơ. Chúng ta chỉ có thể mời thượng cổ đại thần chuyển thế Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hành tôn giả đến đây, tụ tập linh khí, lấy lại năng lượng ngũ hành đã mất.”

Lý Thế Dân bước lên một bước, thành khẩn nói: “Việc này liên quan đến xã tắc thiên hạ, Thế Dân không thể thoái thác.”

“Chúng ta cũng như vậy, thỉnh chưởng môn phát động trận pháp.”

Thanh Vy hơi gật đầu, trấn định tự nhiên nói: “Chư vị sớm đã quen thuộc trận pháp, bây giờ mời đi đến trước Ngũ Hành Châu.”

Mọi người theo lời tiến lên, Thục Sơn ngũ lão ngồi vây xung quanh phát công, cùng kêu khẽ: ‘Sắc!’, liền thấy năm đạo huyễn quang lóe ra, Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh, Tần Vương mấy người thình lình phát hiện trong lòng bàn tay xuất hiện Ngũ Giác Tinh Mang [ngôi sao năm cánh], kim quang nhàn nhạt rót vào da, huyết mạch tương liên. Ngay cả bàn tay đứa trẻ cũng xuất hiện ánh sáng vàng rực.

“Đây là ấn ký của Ngũ Hành tôn giả, phàm là Ngũ Hành tôn giả sẽ cảm ứng được Ngũ Hành Châu, bàn tay xuất hiện Ngũ Giác Tinh Mang.” Thanh Vy chưởng môn đứng dậy, nhìn qua lòng bàn tay của mọi người, mỉm cười giải thích.

“Ha ha, ông muốn kiểm tra lần cuối xem chúng ta có đúng là Ngũ Hành tôn giả không, lão già, ông làm việc thật là tỉ mỉ.” Cảnh Thiên cười ha hả.

Từ Trường Khanh nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, đang lúc nghiêm trang thế này, ngươi không biết phân biệt tôn ti nặng nhẹ, nói bậy nói bạ.

Cảnh Thiên nhận thấy thần sắc Từ Trường Khanh có điểm không tốt, hình như đang oán giận mình, đành cười xuề xòa hai tiếng, lòng lại thầm nói, lão già Thanh Vy làm việc thật cẩn thận, vẫn sợ tà ma ngoại đạo vàng thau lẫn lộn, giả làm Ngũ Hành tôn giả làm loạn trận pháp. Cũng phải, một khi trận pháp có lẫn người của Ma giới, chiếm đoạt Ngũ Hành linh khí, có thể nói là hết sức nguy hiểm, nói không chừng thất bại trong gang tấc, tất cả diệt vong. Đến lúc đó, người trong trận bị Ma lực chí cường phản phệ, hồn phách cũng chẳng còn.

Cẩn thận một chút cũng tốt.

Xa xa có tiếng tụng kinh mơ hồ truyền đến, các đệ tử Thục Sơn tề tựu tại Vô Cực Các, cùng tụng kinh văn, cầu cho Bổ Thiên đại trận tiến hành thuận lợi.



Thanh Vy chưởng môn áo bào phi dương, chao đèn bay ra giữa trời, Lưu Ly Châu cũng từ đó thoát ra, chậm rãi bay lên, lơ lửng giữa không trung.

“Ngũ Hành tôn giả vào vị trí!”

Trong khe sâu gió liên tục gào thét, không trung tiếng tay áo hỗn loạn, mười mấy đệ tử theo đúng như diễn tập, tạo thành vòng tròn bên ngoài dàn tế.

“Kim!”

Một đạo quang mang từ trên tay Tiêu Ánh Hàn đột ngột bắn ra, trong nháy mắt đã bùng cháy dữ dội, nhuộm đỏ một mảnh trời xanh. Vô số dòng khí lượn vòng, nộ phóng vào không gian. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có vô số kim quang bay lượn, trong hẻm núi cũng có vô số kim quang bắn lên. Ngân quang ầm ầm bạo vũ, sơn cốc sóng dữ cuộn trào, thiên địa nổ vang, trời đất tối sầm tựa như thuở hồng hoang hỗn độn.

Quầng sáng ảm đạm xung quanh Lưu Ly Châu đã bắt đầu lóe lên, chứng minh dấu hiệu của sinh mệnh.

“Hỏa!”

Trước mắt Cảnh Thiên quang mang vụt sáng, hắn hét lớn một tiếng, hai tay bấm lại thành chú, thân hình hoảng động đạp qua Ngũ Hành cương bộ. Giữa không trung tầng tầng hỏa diễm ngưng thành một đoàn, sóng lửa rực trào. Kỳ diệu hơn, hỏa lãng mãnh liệt phun đến tận trời, trong khoảnh khắc Cảnh Thiên thu tay, toàn bộ hóa thành ánh sáng diễm lệ, rót vào trong ngọc lưu ly.

Vì vậy, Lưu Ly Châu lần thứ hai có dấu hiệu hỏa diễm, vô số luồng sáng xoay chuyển lưu động.

Sau khi “Mộc Pháp”, “Thổ Pháp” hoàn thành, ánh mắt Thanh Vy, Thương Cổ, U Minh mấy người bắt đầu lộ ra ý cười thoái mái. Chỉ cần tiếp theo Từ Trường Khanh dẫn Ngũ Hành Thủy trở về vị trí, Bổ Thiên trận pháp lần này coi như hoàn thành viên mãn.

“Thủy!”

Không gian ngập tràn sắc trắng, quầng sáng như nước trong suốt dập dềnh, tựa như thế giới bắt đầu lại, bất nhiễm bụi trần. Thân ảnh Từ Trường Khanh lượn vòng giữa không trung, cùng linh khí bốn phía hợp thành một thể. Loại cảm giác này kỳ diệu như vậy, tựa như sơn hà nhật nguyệt hợp lại, huyết mạch tương thông, cảm ứng được Chu Thiên chân khí trong cơ thể, tương hỗ tương sinh.

Trước mắt Cảnh Thiên phảng phất có thủy sắc ngập tràn, hắn nhớ lại trong rừng rậm kia, khoảnh khắc cứu được Tần Vương, Từ Trường Khanh cũng dùng một chiêu kinh diễm “thượng thiện nhược thủy” như vậy.

Vô số đạo ánh sáng nhu hòa lưu động trong thiên địa, rực rỡ như ngân hà. Từ Trường Khanh ngưng thần hợp nhất, tay áo nhẹ phẩy, hết sức tập trung cảm ứng cổ linh khí đang không ngừng sinh sôi trong thiên địa. Chu Thiên thủy khí được y nhẹ nhàng dẫn vào trong Lưu Ly Châu.

Trước mắt đại công sắp thành, Từ Trường Khanh bất chợt cảm thấy trong cơ thể dâng lên cảm giác kỳ quái. Tiểu phúc có một đoàn dị khí mờ ảo tách biệt với chân khí đang lưu động trong người, càng lúc càng mạnh, dần dần xác nhập với khí mạch nguyên thủy trong cơ thể, tán vào mạch máu, chậm rãi dung nhập qua đoàn linh khí Ngũ Hành tinh khiết, đi vào Lưu Ly Châu.

Thanh Vy chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão sắc mặt đại biến, bởi vì họ chú ý thấy, giữa thủy sắc trong suốt như ngân hà lại lóe ra tia hắc khí quỷ dị, cuồn cuộn không ngừng dung nhập vào Lưu Ly Châu, tựa như con ác thú muốn nuốt trọn Ngũ Hành linh khí.

Thanh Vy trong lòng kịch trấn, quát lớn: “Không xong!”

Lời lão còn chưa dứt, trên tế đàn hắc quang đã cuồn cuồn tỏa ra. Hắc sắc khí thế như đẩu ngưu, ầm ầm chấn động, giá đỡ cùng tế đàn đều bị hắc khí cuốn phăng, đoàn khí dập dềnh mở khai, thoát nhanh ra ngoài. Đệ tử Thục Sơn miệng kinh hô không dứt, tiếng chân chạy lên bậc thềm nhất loạt vang lên.

“Có Ma nhân trà trộn trong trận!” Thanh Vy không kịp suy nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, chân khí quanh thân bạo khởi, hợp lại toàn bộ kình lực, “Sắc!” Nhưng mà, cho dù Thục Sơn ngũ lão hợp lực, cũng không thể chống chọi lại cuồng phong rít gào, đất đá dọc ngang.

“Chúng đệ tử mau lui lại!”

Nhưng tất cả không kịp nữa rồi.

Chỉ nghe “ầm ầm…” mấy tiếng, thạch bích văng tung tóe, vô số đệ tử bay ngược ra, binh khí gãy vụn, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Trên thềm đá, Thục Sơn đệ tử người đầy tiên huyết, tứ chi dập nát.

Biến cố kinh hoàng này không ai có thể tưởng tượng nổi. Bổ Thiên đại trận nguyên bản sắp thành công, thế mà nháy mắt tế đàn bạo liệt, điện quang bay vụt, đá vụn sục sôi. Tứ chi huyết nhục hòa cùng bụi đất bay giữa không trung thành một màn huyết vũ kinh thiên động địa.



“A…”

Không trung mịt mù khói bụi, thiên địa một mảnh hắc ám, chỉ có tiếng gào thét thê lương. Một lúc lâu sau, mọi thứ trở về bình tĩnh, Thục Sơn đệ tử, Ngũ Hành tôn giả, cả năm vị trưởng lão, tất cả đều máu tươi đầy người, bất tỉnh trên mặt đất.

Từ Trường Khanh mở mắt trừng trừng, trước mắt lửa cháy đỏ rực, còn có vô số đồng môn trằn trọc giãy giụa. “Bổ Thiên đại trận rốt cuộc thành công? Hay thất bại? Vì sao ta không hề bị thương?” Mây đen cuồn cuộn tại đỉnh Thục Sơn không ngừng lan ra, Từ Trường Khanh tựa vào thạch bích vô lực ngã xuống mặt đất.

Nhưng mà, cổ họng y đột nhiên căng thẳng, bị Thanh Vy gắt gao chế trụ. Sư tôn nhân hậu ngày nào, hiện nay diện mục dữ tợn đến không gì sánh được: “Nói, đến tột cùng ngươi là ai?” Tiên huyết từ khóe mắt lão trườn xuống, diện mục bi thương khiến Từ Trường Khanh sửng sốt ngỡ ngàng.

“Ngươi đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào, Ma khí trong cơ thể từ đâu mà đến, nói!” Thanh Vy trừng mắt như muốn nứt ra, thanh âm khô khốc không giấu nổi kinh hãi.

“Yêu nghiệt?” Từ Trường Khanh trong lòng nguội lạnh, nháy mắt rơi vào đáy vực sâu. Y rất muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì, trong đầu một mảnh ong ong, vẻ mặt sầu thảm không gì sánh được.

Thanh Vy mặc dù đã gần chết, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước, xuyên thấu vào cõi lòng Từ Trường Khanh, “Thương Cổ sư đệ… Ngày đó nhặt được Ma anh [đứa trẻ Ma giới] trong Ma giới… Trong cơ thể ngươi có Ma khí… Ma khí… Hại Thục Sơn…”

Từ Trường Khanh kinh hãi, run giọng nói: “… Ma khí?” Y lúc này tựa như tượng gỗ, bị Thanh Vy bóp chặt yết hầu cũng không biết phản kháng: “Trong cơ thể ta có Ma khí? Ta là Ma anh? Ta là Ma vật?”

Thanh Vy chưởng môn ngửa mặt lên trời nhìn cửu thiên, miệng lớn tiếng gào: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!” Tay lão đột nhiên căng thẳng, hô hấp Từ Trường Khanh gần như dừng lại, thân thể yếu đuối đổ xuống mặt đất.

“Thả y ra!” Phía sau truyền đến tiếng quát của Cảnh Thiên.

Thanh Vy nhận thấy sau lưng kiếm khí mãnh liệt lao đến, lão mặc dù trọng thương gần chết, nhưng tính cách vô cùng cương liệt, dù chỉ còn một hơi thở, cũng muốn phát động chưởng cuối cùng, giết Từ Trường Khanh thanh lý môn hộ. Đáng tiếc, hành động của lão vẫn chậm hơn một bước so với người kia.

“Hự!” Ngực thầm phát lạnh, cúi xuống, nửa đoạn mũi kiếm đã xuyên qua ngực, máu tươi chảy thành tiếng. Theo dòng máu chảy không ngừng, tâm tư Thanh Vy bắt đầu hỗn loạn. Trước mắt trở nên mờ mịt, phảng phất thời gian vùng vẫy, quang ảnh lóe lên. Giữa rừng trúc xanh tươi, một đứa trẻ tóc trái đào nhảy nhót vui mừng: “Chưởng môn sư bá, con vừa học xong một bộ kiếm pháp!” “Ừm, không tồi, Trường Khanh, lần này con tiến bộ rất nhanh.”

Bóng người đổ xuống.

Chưởng môn đời thứ hai mươi hai của Thục Sơn, Thanh Vy đạo trưởng, đã trút hơi thở cuối cùng.

Ngọn núi yên lặng.

Từ Trường Khanh thần sắc mờ mịt nhìn Cảnh Thiên đối diện, trên yết hầu vẫn còn hằn rõ năm dấu ngón tay. Cảnh Thiên vừa rồi tránh né đúng lúc nên không bị trọng thương, nhưng cả người cũng đầy bụi đất cùng máu tươi nhem nhốc. Lúc này hắn đứng bất động tại chỗ, trên tay bắn đầy máu tươi của Thanh Vy, nhễ nhại chảy xuống.

Cả hai người thần sắc đều hốt hoảng, giữa không gian ảm đạm, không biết phải đối mặt với hiện thực thế nào.

Chẳng biết qua bao lâu, Từ Trường Khanh mới thất thần lẩm bẩm: “Ngươi giết chết chưởng môn sư bá, ngươi giết sư bá!” Cảnh Thiên nhìn Từ Trường Khanh, nhất thời tâm như nứt ra, cả tiếng biện hộ: “Không phải! Không phải! Ta không phải cố ý, ta chỉ là…” Hắn muốn giải thích, thế nhưng làm thế nào tẩy sạch máu trên bàn tay này?

Giờ khắc này, lời nguyền đáng sợ kia lại quanh quẩn trong đầu Từ Trường Khanh: Thục Sơn chưởng môn chắc chắn chết trong tay truyền nhân của Diệt Tuyệt chi Kiếm… Chết trong tay truyền nhân Diệt Tuyệt chi Kiếm… Trong tay truyền nhân Diệt Tuyệt chi Kiếm…

“Ngươi giết chưởng môn sư bá!”

“Trường Khanh, ta chỉ muốn cứu huynh!”

Cảnh Thiên vô lực biện bạch, chợt thấy trước mắt ngân quang lóe lên, kiếm quang cuồng nộ.

Máu tươi bay lên!

Tỉnh táo lại mới thấy mi tâm một trận đau nhức, huyệt Toàn Trúc hàn ý thê lương. Mà mũi kiếm trong tay Từ Trường Khanh đang kịch liệt run rẩy, khó khăn dừng lại trước hai hàng lông mày hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau