Chương 24: Địch Trần sơn trang
Trong vòng ba ngày, Cảnh Thiên thăm dò được không ít tin tức.
Chân núi Phi Phượng, giữa nơi non xanh nước biếc lại có một trang viên, tên là “Địch Trần sơn trang”.
Chủ nhân nơi này họ Tiêu, tổ tiên là phú thương từ thời Ngũ Đại, bất quá nhân số giảm dần, đến nay chỉ còn một dòng tộc mà thôi. Tiêu Ánh Hàn mặc dù tiền tài sung túc, thiên tư thông minh, từ nhỏ lại không thích thương nghiệp, sau khi Tiêu lão gia mất, hắn cho xây một trang viện tại chân núi Phi Phượng, từ đó không hỏi thế sự, ngày ngày cùng non nước chim hoa, mỹ nhân cơ thiếp bầu bạn, tiêu diêu tự tại. Đáng tiếc, từ ngày Cảnh Thiên nhập trang đến giờ, hắn vẫn chưa được bái kiến Tiêu Ánh Hàn, lão quản gia Tiêu Phúc nói, Tiêu trang chủ xuất môn thăm bạn chưa về.
Trong sơn trang này mọi thứ đều được chạm trổ công phu, nguy nga lộng lẫy, hoa mỹ dị thường, trên hành lang dài, tùy ý có thể nhìn thấy thị nữ gia đinh y phục chỉnh tề đẹp mắt, đi ra đi vào thật là náo nhiệt. Mà trên Phi Phượng sơn có một dòng suối nước nóng mịt mù quanh năm, không biết Tiêu Ánh Hàn sử dụng biện pháp gì, xảo diệu dẫn vào trong sơn trang. Địch Trần sơn trang có dòng suối nóng chảy vào, quanh năm mây khói, vô cùng dễ chịu. Đặc biệt vào sáng sớm, bên trong trang viện hơi nước quẩn quanh vạn vật, một mảnh trời quang mây tạnh, cảnh sắc như thực như mơ.
Lúc này, bên trong hậu viện ấm áp xanh tốt ấy, có một vị thanh y nhân lặng lẽ đứng, khuôn mặt thanh tú nhưng thần sắc ngưng trọng, tay phải cầm cán quạt, vô thức gõ vào lòng bàn tay trái, miệng mơ hồ phát ra thanh âm, nhưng không nghe được là gì. Trước mắt hắn là thác nước rào rào, vô số bọt nước như bụi hoa bám vào xiêm áo, đảo mắt liền ướt đẫm, thế nhưng hắn tựa hồ không phát hiện ra. Người này là trang chủ Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn. Hắn thân thủ bay lên, tay cử động viết chữ, trên hòn giả sơn phút chốc xuất hiện mấy nét, tựa như là: “Thục… Sơn… đệ… tử”. Chữ viết qua loa rất khó phân biệt, cho thấy chủ nhân tâm thần bất định.
Xa xa lão quản gia trông thấy, lòng thấp thỏm bất an. Lão theo chủ nhân nhiều năm như vậy, biết tính tình chủ nhân phóng đãng ngang ngược, tuyệt không thể vì một việc nhỏ mà lo lắng trong lòng.
Mặt trời đã xuống núi, Tiêu Ánh Hàn chậm rãi đi về sương phòng phía Tây, mở song cửa ra, đã thấy bên trong một bạch y nhân đang nằm. Người nọ hô hấp chậm rãi, mang theo hơi thở tươi mát như từ chín tầng trời, là một loại khí tức đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được. Nhiều năm qua, hắn chỉ ở trong mộng mới có thể thấy được… Cuộc sống bình thường yên ả bao năm của hắn, đến ngày hôm nay đã bị con người nửa tỉnh nửa mê này phá vỡ. Từ lúc cái kẻ tên gọi Cảnh Thiên kia lưng cõng đồng bạn đi vào Địch Trần sơn trang, hắn đưa tay bắt mạch cho người bạn hôn mê đó, nghe được hơi thở yếu ớt ngắt quãng, thì hắn đã ý thức được – Đã từng, Thục Sơn xa hắn như vậy, hiện tại, lại gần hắn như vậy.
Không! Là đệ tử Thục Sơn gần hắn như vậy.
Đối diện với bạch y nhân trên giường, hắn thiếu chút nữa vi phạm lời thề… Cuối cùng, phất tay áo bỏ đi.
Từ Trường Khanh tỉnh lại, phi thường an tĩnh tỉnh lại.
Cảnh Thiên lần này không dám tùy tiện lấy miếng vải chen che mắt Từ Trường Khanh nữa. Sự cố ngoài ý muốn kia đã khiến hắn minh bạch, một người đang sáng mắt phải đối diện với bóng tối, tinh thần sẽ sản sinh nỗi khiếp sợ khó tưởng tượng. Ai biết Từ Trường Khanh một khi điên nữa sẽ gây ra những chuyện kỳ quái gì, Cảnh Thiên ta cũng không muốn đem cái mặt này cho ngươi đập hư lần nữa. Cho nên Cảnh Thiên đã nhờ quản gia an bài y tại một gian phòng u ám, bên trong chỉ có một ngọn đèn dầu yếu ớt. Như vậy Từ Trường Khanh có thể chậm rãi thích ứng với tia sáng, dần dần quen thuộc. Y cùng Cảnh Thiên chậm rãi ra khỏi phòng. Ngay lúc đi vào đình viện, Cảnh Thiên rất cẩn thận nắm tay Từ Trường Khanh, miệng lải nhải vài câu: “Đây là cánh cửa… Đây là thạch trụ… huynh cẩn thận một chút…”
Từ Trường Khanh biết hắn là quan tâm mình, nhưng loại cảm giác hỗn độn xung quanh khiến y không thể phân biệt được đó là thật tình hay giả ý, có lẽ gần đây Du Châu Cảnh Thiên đổi tính rồi. Cảnh Thiên tuy rằng bề ngoài tùy tiện, kỳ thực đối với mỗi một người bằng hữu đều vô cùng coi trọng, mà một khi hắn đã tỉ mỉ quan tâm, lòng nhiệt thành có thể khiến người tan chảy.
Nắm bàn tay ấm áp của Cảnh Thiên, tâm trạng Từ Trường Khanh lại một mảnh lạnh lẽo, y nghĩ có điểm buồn cười, rốt cục là muốn gì?
Cảnh Thiên, ngươi rốt cục muốn cái gì?
Ngực ngày càng đau nhức.
“Được rồi! Cảnh huynh đệ! Có thể rồi!”
“Có thể rồi?” Thanh âm Cảnh Thiên lộ ra lo lắng: “Huynh có thể thấy được phía trước là cái gì sao?”
“Thấy được hay không, thì làm sao?” Y vung tay thoát khỏi bàn tay của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, “Trên đời vốn làm gì có đường, người người qua lại, liền thành đường thôi – đường là do người ta đi mà thành.”
“Thật không?” Cảnh Thiên mơ hồ kề sát vào mặt Từ Trường Khanh, một lát sau mới dừng lại ở con mắt y, tựa như muốn từ trong mâu trung đó tìm ra được thứ gì. Nhưng mà, hắn thất vọng rồi! Nhãn thần Từ Trường Khanh trống rỗng mờ mịt, căn bản không có điểm gì chuyển động. Hắn thậm chí hoài nghi, trong ánh mắt của Từ Trường Khanh thậm chí cả cái bóng cũng không có.
“Huynh nói thật đi! Mắt huynh rốt cuộc có thể thấy được vật gì hay không?”
“Trừ ngươi không phải là vật gì ra…” Từ Trường Khanh gằn từng chữ: “Những thứ khác đều vô cùng rõ ràng.”
“Vậy ta an tâm rồi!”
“Mới vừa rồi có chút thất thố, ủy khuất Cảnh huynh đệ rồi!”
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, đưa tay che mặt, tỏ vẻ méo mó đau khổ, “Đúng rồi! Huynh không nói ta cũng quên, món nợ này ta ghi sổ rồi… lần sau, sẽ trả lại gấp bội!”
Từ Trường Khanh nghe vậy ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không ngại! Đại trượng phu ân oán phân minh, ngày sau Cảnh huynh đệ nếu muốn đòi nợ, Từ Trường Khanh tuyệt không khước từ.”
“Hai vị…” Lão quản gia Tiêu Phúc vội vàng giới thiệu, “Đây là trang chủ của chúng ta, Tiêu Ánh Hàn!…”
“Hạnh hội! Hạnh hội!”
Đình viện thật sâu, trước hồ Bích Thủy Hàn, Tiêu Ánh Hàn cẩn thận đánh giá Từ Trường Khanh: một thân xiêm y nguyệt bạch, mâu thanh thuần chính, khiêm cung lễ độ, tiến thoái đều có khí độ, quả không hổ là đệ tử Thục Sơn. Tất cả tựa hồ không có thay đổi, rồi lại tựa hồ đã hoàn toàn thay đổi.
Nhãn thần Từ Trường Khanh không còn linh tính, nhưng vẫn có vài phần trầm tịch cùng ảm đạm, loại nhãn thần này vốn không nên tồn tại ở Thục Sơn chưởng môn tương lai. Thục Sơn đệ tử một khi đã tiến nhập nội đường Vô Cực Các, liền lập thệ vì thiên hạ thương sinh mà sống, hấp thụ thiên hạ chính khí, luyện tập nội gia thuần khiết nguyên dương chân khí, tuyệt không thể nào khác. Vậy mà mâu trung của Từ Trường Khanh, lại hiện ra… những thứ thuộc về trần tục… thế gian thường tình… hỉ nộ ai lạc…
Thục Sơn! Hay cho một Thục Sơn!
Chẳng phải các ngươi vẫn muốn bồi dưỡng ra những đệ tử không biết cười sao?
“Từ đạo trưởng, huynh thật sự không biết ta?” Tiêu Ánh Hàn tùy ý hỏi.
“Tiêu trang chủ, có thể gợi ý cho ta một chút không? Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi sao?” Từ Trường Khanh chăm chú.
“Trương Tây Miêu Cương!”
“Miêu Cương?” Từ Trường Khanh ngưng thần suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Từ Trường Khanh đời này chưa từng đặt chân đến Miêu Cương, Tiêu trang chủ có lẽ đã nhận sai người rồi!”
Tiêu Ánh Hàn khẽ chau đôi mày, mâu trung hiện ra một tia nghi hoặc, ngược lại nói: “Cũng đúng! Tám năm trước huynh bất quá là niên thiếu ngây thơ, Miêu Cương cách Thục Sơn đâu chỉ là vạn lý, có lẽ ta nhận sai người rồi!” Hắn cười vang, dẫn hai người đi đến phòng khách, miệng nói: “Vậy ta chịu phạt ba ly rượu!”
Từ Trường Khanh vội nói, Thục Sơn đệ tử không dám vi phạm môn quy, ta mượn trà thay rượu, đáp lễ trang chủ, đa tạ trang chủ đã thu dung hai người chúng ta. Tiêu Ánh Hàn tiếu ý nhẹ nhàng: “Việc nhỏ, việc nhỏ, Thục Sơn chính là thiên hạ đệ nhất môn phái, tiểu đệ mặc dù không phải người trong võ lâm, nhưng hai chữ “Thục Sơn” cũng như sấm đánh bên tai, hôm nay nhìn thấy phong thái Từ đạo trưởng, liền biết lời đồn không sai. Thật vinh hạnh cho trang viện này. À phải, nghe nói Từ đạo trưởng là chưởng môn đệ tử của Thục Sơn, thời gian tới sẽ là chưởng môn nhân, khẳng định đức hạnh đoan chính, bản tính thuần lương…”
Từ Trường Khanh nghe được câu nói tựa hồ có hàm ý khác, tâm trạng giật mình, trên mặt có điểm giận tái, nhưng cũng nhanh chóng bình phục đáp: “Tiêu trang chủ làm sao biết ta là Thục Sơn chưởng môn đệ tử?”
Tiêu Ánh Hàn mỉm cười: “Ta ở đáy sâu vạn trượng hồng trần, nhưng chuyện ngoại thế…” Hắn ghé sắt vào tai Từ Trường Khanh: “Thủ hạ của ta có thương đội khắp tứ hải, tin tức mật gì cũng không qua được tai ta!”
Địch Trần sơn trang, hoa đăng rực sáng.
“Đến đây! Đến đây! Chúng ta uống thêm một chén!”
Trước mắt là rượu ngon món ngon, bàn tiệc thịnh soạn, vô số nữ nhân xinh đẹp thay phiên tiếp rượu Cảnh Thiên, mùi son phấn tràn đầy đường nội.
Tiếng đàn sáo hòa nhau, lục y ca cơ cất giọng hát thanh u hàn mị, một khúc “Thanh bình tiểu điều” xướng lên uyển chuyển triền miên, nhè nhẹ lọt vào tai làm xiêu lòng người. Mà Tiêu trang chủ này một thân khoan bào hoãn đái, lười biếng nằm dựa trên ghế mộc, tay trái ôm một bạch y nữ tử yêu kiều lanh lợi, đầu gối lại có một tử y thiếu nữ dựa vào. Hắn hướng về Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh liên tục nâng chén.
“Lục Y, Hồng Bào, Tố Tuyết, Tử Đồng… Mau, rót rượu cho Cảnh huynh đệ!”
Vị Tiêu trang chủ này quả nhiên như người ngoài đồn đại, yêu thích túy ngọa hồng trần, tiêu dao tự tại, cộng thêm phong lưu thành tính, xa xỉ hưởng lạc.
Cảnh Thiên từ ngày lên Thục Sơn đến nay, đây là lần đầu tiên uống rượu, hắn thích thú uống, uống đến say mèm. Thế cho nên, khi đến được gian phòng cạnh hồ nước rồi, vô luận Từ Trường Khanh làm thế nào quát hắn, hắn cũng không chịu buông bầu rượu ra.
“Cảnh huynh đệ! Ngươi không biết hiện tại quanh thân đều là mùi rượu, sớm ói ra đầy người rồi sao?”
“Không sao… ta hôm nay… vui vẻ…”
Từ Trường Khanh cười lạnh: “Những chuyện này, thật sự vui vẻ đến thế?”
“Đương nhiên! Huynh không biết đâu, đây là chuyện ta vẫn mơ ước từ lâu …”
Từ Trường Khanh không đợi hắn nói xong, trở tay đẩy ra, chỉ nghe “ầm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Cảnh Thiên thong thả tiếp nước. Mặc cho hắn ở trong hồ vừa ho liên hồi vừa phịch phịch giãy dụa, thần sắc Từ Trường Khanh vẫn bất động, phất tay một cái đi thẳng về phòng.
Còn lại một mình, Cảnh Thiên bám víu vào bờ ao trơn tuột, vừa giãy vừa hô: “Từ nhỏ ta đã có mộng tưởng như thế, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó giống như Tiêu trang chủ, có một tòa nhà lớn nhiều người hầu, cất giữ rất nhiều đồ cổ, mỗi ngày cùng Mậu Mậu vui chơi giải trí… Thế thì có chỗ nào sai? Đệ tử Thục Sơn các ngươi không gần rượu, cũng không có nghĩa bắt toàn bộ thiên hạ phải theo các người ăn chay tụng kinh, tu thân dưỡng… phù… phù… Từ… Trường Khanh… Ngươi quay lại! Ngươi muốn dìm chết ta!”
Chân núi Phi Phượng, giữa nơi non xanh nước biếc lại có một trang viên, tên là “Địch Trần sơn trang”.
Chủ nhân nơi này họ Tiêu, tổ tiên là phú thương từ thời Ngũ Đại, bất quá nhân số giảm dần, đến nay chỉ còn một dòng tộc mà thôi. Tiêu Ánh Hàn mặc dù tiền tài sung túc, thiên tư thông minh, từ nhỏ lại không thích thương nghiệp, sau khi Tiêu lão gia mất, hắn cho xây một trang viện tại chân núi Phi Phượng, từ đó không hỏi thế sự, ngày ngày cùng non nước chim hoa, mỹ nhân cơ thiếp bầu bạn, tiêu diêu tự tại. Đáng tiếc, từ ngày Cảnh Thiên nhập trang đến giờ, hắn vẫn chưa được bái kiến Tiêu Ánh Hàn, lão quản gia Tiêu Phúc nói, Tiêu trang chủ xuất môn thăm bạn chưa về.
Trong sơn trang này mọi thứ đều được chạm trổ công phu, nguy nga lộng lẫy, hoa mỹ dị thường, trên hành lang dài, tùy ý có thể nhìn thấy thị nữ gia đinh y phục chỉnh tề đẹp mắt, đi ra đi vào thật là náo nhiệt. Mà trên Phi Phượng sơn có một dòng suối nước nóng mịt mù quanh năm, không biết Tiêu Ánh Hàn sử dụng biện pháp gì, xảo diệu dẫn vào trong sơn trang. Địch Trần sơn trang có dòng suối nóng chảy vào, quanh năm mây khói, vô cùng dễ chịu. Đặc biệt vào sáng sớm, bên trong trang viện hơi nước quẩn quanh vạn vật, một mảnh trời quang mây tạnh, cảnh sắc như thực như mơ.
Lúc này, bên trong hậu viện ấm áp xanh tốt ấy, có một vị thanh y nhân lặng lẽ đứng, khuôn mặt thanh tú nhưng thần sắc ngưng trọng, tay phải cầm cán quạt, vô thức gõ vào lòng bàn tay trái, miệng mơ hồ phát ra thanh âm, nhưng không nghe được là gì. Trước mắt hắn là thác nước rào rào, vô số bọt nước như bụi hoa bám vào xiêm áo, đảo mắt liền ướt đẫm, thế nhưng hắn tựa hồ không phát hiện ra. Người này là trang chủ Địch Trần sơn trang Tiêu Ánh Hàn. Hắn thân thủ bay lên, tay cử động viết chữ, trên hòn giả sơn phút chốc xuất hiện mấy nét, tựa như là: “Thục… Sơn… đệ… tử”. Chữ viết qua loa rất khó phân biệt, cho thấy chủ nhân tâm thần bất định.
Xa xa lão quản gia trông thấy, lòng thấp thỏm bất an. Lão theo chủ nhân nhiều năm như vậy, biết tính tình chủ nhân phóng đãng ngang ngược, tuyệt không thể vì một việc nhỏ mà lo lắng trong lòng.
Mặt trời đã xuống núi, Tiêu Ánh Hàn chậm rãi đi về sương phòng phía Tây, mở song cửa ra, đã thấy bên trong một bạch y nhân đang nằm. Người nọ hô hấp chậm rãi, mang theo hơi thở tươi mát như từ chín tầng trời, là một loại khí tức đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được. Nhiều năm qua, hắn chỉ ở trong mộng mới có thể thấy được… Cuộc sống bình thường yên ả bao năm của hắn, đến ngày hôm nay đã bị con người nửa tỉnh nửa mê này phá vỡ. Từ lúc cái kẻ tên gọi Cảnh Thiên kia lưng cõng đồng bạn đi vào Địch Trần sơn trang, hắn đưa tay bắt mạch cho người bạn hôn mê đó, nghe được hơi thở yếu ớt ngắt quãng, thì hắn đã ý thức được – Đã từng, Thục Sơn xa hắn như vậy, hiện tại, lại gần hắn như vậy.
Không! Là đệ tử Thục Sơn gần hắn như vậy.
Đối diện với bạch y nhân trên giường, hắn thiếu chút nữa vi phạm lời thề… Cuối cùng, phất tay áo bỏ đi.
Từ Trường Khanh tỉnh lại, phi thường an tĩnh tỉnh lại.
Cảnh Thiên lần này không dám tùy tiện lấy miếng vải chen che mắt Từ Trường Khanh nữa. Sự cố ngoài ý muốn kia đã khiến hắn minh bạch, một người đang sáng mắt phải đối diện với bóng tối, tinh thần sẽ sản sinh nỗi khiếp sợ khó tưởng tượng. Ai biết Từ Trường Khanh một khi điên nữa sẽ gây ra những chuyện kỳ quái gì, Cảnh Thiên ta cũng không muốn đem cái mặt này cho ngươi đập hư lần nữa. Cho nên Cảnh Thiên đã nhờ quản gia an bài y tại một gian phòng u ám, bên trong chỉ có một ngọn đèn dầu yếu ớt. Như vậy Từ Trường Khanh có thể chậm rãi thích ứng với tia sáng, dần dần quen thuộc. Y cùng Cảnh Thiên chậm rãi ra khỏi phòng. Ngay lúc đi vào đình viện, Cảnh Thiên rất cẩn thận nắm tay Từ Trường Khanh, miệng lải nhải vài câu: “Đây là cánh cửa… Đây là thạch trụ… huynh cẩn thận một chút…”
Từ Trường Khanh biết hắn là quan tâm mình, nhưng loại cảm giác hỗn độn xung quanh khiến y không thể phân biệt được đó là thật tình hay giả ý, có lẽ gần đây Du Châu Cảnh Thiên đổi tính rồi. Cảnh Thiên tuy rằng bề ngoài tùy tiện, kỳ thực đối với mỗi một người bằng hữu đều vô cùng coi trọng, mà một khi hắn đã tỉ mỉ quan tâm, lòng nhiệt thành có thể khiến người tan chảy.
Nắm bàn tay ấm áp của Cảnh Thiên, tâm trạng Từ Trường Khanh lại một mảnh lạnh lẽo, y nghĩ có điểm buồn cười, rốt cục là muốn gì?
Cảnh Thiên, ngươi rốt cục muốn cái gì?
Ngực ngày càng đau nhức.
“Được rồi! Cảnh huynh đệ! Có thể rồi!”
“Có thể rồi?” Thanh âm Cảnh Thiên lộ ra lo lắng: “Huynh có thể thấy được phía trước là cái gì sao?”
“Thấy được hay không, thì làm sao?” Y vung tay thoát khỏi bàn tay của Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh, “Trên đời vốn làm gì có đường, người người qua lại, liền thành đường thôi – đường là do người ta đi mà thành.”
“Thật không?” Cảnh Thiên mơ hồ kề sát vào mặt Từ Trường Khanh, một lát sau mới dừng lại ở con mắt y, tựa như muốn từ trong mâu trung đó tìm ra được thứ gì. Nhưng mà, hắn thất vọng rồi! Nhãn thần Từ Trường Khanh trống rỗng mờ mịt, căn bản không có điểm gì chuyển động. Hắn thậm chí hoài nghi, trong ánh mắt của Từ Trường Khanh thậm chí cả cái bóng cũng không có.
“Huynh nói thật đi! Mắt huynh rốt cuộc có thể thấy được vật gì hay không?”
“Trừ ngươi không phải là vật gì ra…” Từ Trường Khanh gằn từng chữ: “Những thứ khác đều vô cùng rõ ràng.”
“Vậy ta an tâm rồi!”
“Mới vừa rồi có chút thất thố, ủy khuất Cảnh huynh đệ rồi!”
Cảnh Thiên “a” lên một tiếng, đưa tay che mặt, tỏ vẻ méo mó đau khổ, “Đúng rồi! Huynh không nói ta cũng quên, món nợ này ta ghi sổ rồi… lần sau, sẽ trả lại gấp bội!”
Từ Trường Khanh nghe vậy ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không ngại! Đại trượng phu ân oán phân minh, ngày sau Cảnh huynh đệ nếu muốn đòi nợ, Từ Trường Khanh tuyệt không khước từ.”
“Hai vị…” Lão quản gia Tiêu Phúc vội vàng giới thiệu, “Đây là trang chủ của chúng ta, Tiêu Ánh Hàn!…”
“Hạnh hội! Hạnh hội!”
Đình viện thật sâu, trước hồ Bích Thủy Hàn, Tiêu Ánh Hàn cẩn thận đánh giá Từ Trường Khanh: một thân xiêm y nguyệt bạch, mâu thanh thuần chính, khiêm cung lễ độ, tiến thoái đều có khí độ, quả không hổ là đệ tử Thục Sơn. Tất cả tựa hồ không có thay đổi, rồi lại tựa hồ đã hoàn toàn thay đổi.
Nhãn thần Từ Trường Khanh không còn linh tính, nhưng vẫn có vài phần trầm tịch cùng ảm đạm, loại nhãn thần này vốn không nên tồn tại ở Thục Sơn chưởng môn tương lai. Thục Sơn đệ tử một khi đã tiến nhập nội đường Vô Cực Các, liền lập thệ vì thiên hạ thương sinh mà sống, hấp thụ thiên hạ chính khí, luyện tập nội gia thuần khiết nguyên dương chân khí, tuyệt không thể nào khác. Vậy mà mâu trung của Từ Trường Khanh, lại hiện ra… những thứ thuộc về trần tục… thế gian thường tình… hỉ nộ ai lạc…
Thục Sơn! Hay cho một Thục Sơn!
Chẳng phải các ngươi vẫn muốn bồi dưỡng ra những đệ tử không biết cười sao?
“Từ đạo trưởng, huynh thật sự không biết ta?” Tiêu Ánh Hàn tùy ý hỏi.
“Tiêu trang chủ, có thể gợi ý cho ta một chút không? Chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi sao?” Từ Trường Khanh chăm chú.
“Trương Tây Miêu Cương!”
“Miêu Cương?” Từ Trường Khanh ngưng thần suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Từ Trường Khanh đời này chưa từng đặt chân đến Miêu Cương, Tiêu trang chủ có lẽ đã nhận sai người rồi!”
Tiêu Ánh Hàn khẽ chau đôi mày, mâu trung hiện ra một tia nghi hoặc, ngược lại nói: “Cũng đúng! Tám năm trước huynh bất quá là niên thiếu ngây thơ, Miêu Cương cách Thục Sơn đâu chỉ là vạn lý, có lẽ ta nhận sai người rồi!” Hắn cười vang, dẫn hai người đi đến phòng khách, miệng nói: “Vậy ta chịu phạt ba ly rượu!”
Từ Trường Khanh vội nói, Thục Sơn đệ tử không dám vi phạm môn quy, ta mượn trà thay rượu, đáp lễ trang chủ, đa tạ trang chủ đã thu dung hai người chúng ta. Tiêu Ánh Hàn tiếu ý nhẹ nhàng: “Việc nhỏ, việc nhỏ, Thục Sơn chính là thiên hạ đệ nhất môn phái, tiểu đệ mặc dù không phải người trong võ lâm, nhưng hai chữ “Thục Sơn” cũng như sấm đánh bên tai, hôm nay nhìn thấy phong thái Từ đạo trưởng, liền biết lời đồn không sai. Thật vinh hạnh cho trang viện này. À phải, nghe nói Từ đạo trưởng là chưởng môn đệ tử của Thục Sơn, thời gian tới sẽ là chưởng môn nhân, khẳng định đức hạnh đoan chính, bản tính thuần lương…”
Từ Trường Khanh nghe được câu nói tựa hồ có hàm ý khác, tâm trạng giật mình, trên mặt có điểm giận tái, nhưng cũng nhanh chóng bình phục đáp: “Tiêu trang chủ làm sao biết ta là Thục Sơn chưởng môn đệ tử?”
Tiêu Ánh Hàn mỉm cười: “Ta ở đáy sâu vạn trượng hồng trần, nhưng chuyện ngoại thế…” Hắn ghé sắt vào tai Từ Trường Khanh: “Thủ hạ của ta có thương đội khắp tứ hải, tin tức mật gì cũng không qua được tai ta!”
Địch Trần sơn trang, hoa đăng rực sáng.
“Đến đây! Đến đây! Chúng ta uống thêm một chén!”
Trước mắt là rượu ngon món ngon, bàn tiệc thịnh soạn, vô số nữ nhân xinh đẹp thay phiên tiếp rượu Cảnh Thiên, mùi son phấn tràn đầy đường nội.
Tiếng đàn sáo hòa nhau, lục y ca cơ cất giọng hát thanh u hàn mị, một khúc “Thanh bình tiểu điều” xướng lên uyển chuyển triền miên, nhè nhẹ lọt vào tai làm xiêu lòng người. Mà Tiêu trang chủ này một thân khoan bào hoãn đái, lười biếng nằm dựa trên ghế mộc, tay trái ôm một bạch y nữ tử yêu kiều lanh lợi, đầu gối lại có một tử y thiếu nữ dựa vào. Hắn hướng về Cảnh Thiên, Từ Trường Khanh liên tục nâng chén.
“Lục Y, Hồng Bào, Tố Tuyết, Tử Đồng… Mau, rót rượu cho Cảnh huynh đệ!”
Vị Tiêu trang chủ này quả nhiên như người ngoài đồn đại, yêu thích túy ngọa hồng trần, tiêu dao tự tại, cộng thêm phong lưu thành tính, xa xỉ hưởng lạc.
Cảnh Thiên từ ngày lên Thục Sơn đến nay, đây là lần đầu tiên uống rượu, hắn thích thú uống, uống đến say mèm. Thế cho nên, khi đến được gian phòng cạnh hồ nước rồi, vô luận Từ Trường Khanh làm thế nào quát hắn, hắn cũng không chịu buông bầu rượu ra.
“Cảnh huynh đệ! Ngươi không biết hiện tại quanh thân đều là mùi rượu, sớm ói ra đầy người rồi sao?”
“Không sao… ta hôm nay… vui vẻ…”
Từ Trường Khanh cười lạnh: “Những chuyện này, thật sự vui vẻ đến thế?”
“Đương nhiên! Huynh không biết đâu, đây là chuyện ta vẫn mơ ước từ lâu …”
Từ Trường Khanh không đợi hắn nói xong, trở tay đẩy ra, chỉ nghe “ầm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Cảnh Thiên thong thả tiếp nước. Mặc cho hắn ở trong hồ vừa ho liên hồi vừa phịch phịch giãy dụa, thần sắc Từ Trường Khanh vẫn bất động, phất tay một cái đi thẳng về phòng.
Còn lại một mình, Cảnh Thiên bám víu vào bờ ao trơn tuột, vừa giãy vừa hô: “Từ nhỏ ta đã có mộng tưởng như thế, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó giống như Tiêu trang chủ, có một tòa nhà lớn nhiều người hầu, cất giữ rất nhiều đồ cổ, mỗi ngày cùng Mậu Mậu vui chơi giải trí… Thế thì có chỗ nào sai? Đệ tử Thục Sơn các ngươi không gần rượu, cũng không có nghĩa bắt toàn bộ thiên hạ phải theo các người ăn chay tụng kinh, tu thân dưỡng… phù… phù… Từ… Trường Khanh… Ngươi quay lại! Ngươi muốn dìm chết ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất