Chương 26: Sơ cuồng nhất túy
Một âm thanh khô khốc vang lên, như chớp rạch giữa trời khiến tinh thần Cảnh Thiên phục hồi trở lại, hắn nhìn sang bên cạnh, người đánh đàn là Từ Trường Khanh. Tiếng đàn vẫn không dứt, tiên huyết chảy ra từ đầu ngón tay nhiễm đỏ cây đàn.
“Đậu Phụ Trắng, ngươi điên rồi sao, sẽ đứt tay đó!”
Nhưng mà, sau một khắc, Từ Trường Khanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống. Tiên huyết tràn ra đầm đìa, thấm đẫm mặt đàn, từng giọt từng giọt trôi xuống, nhất thời khiến con mắt Cảnh Thiên như muốn rớt ra: “Đậu Phụ Trắng! Phát sinh chuyện gì rồi? Nói cho ta biết, ta thay huynh trút giận! Huynh đừng hành hạ mình…”
Từ Trường Khanh mơ hồ dựa vào trong lòng Cảnh Thiên, chân tay vẫn không an phận liên tục giãy dụa, thấp giọng nói: “Rất đơn giản…” Ngữ khí y chứa vài phần giễu cợt, nhàn nhạt nương theo hơi rượu ra ngoài, chạm vào tai Cảnh Thiên, khiến hắn không thể tránh: “Ta hiện tại chỉ muốn –” Mặt y càng gần, tim Cảnh Thiên càng đập nhanh, tựa như không còn khoảng cách.
Trong nháy mắt Cảnh Thiên bị thứ không khí đó làm cho thần trí hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh đang ngày càng gần, tâm hắn đập loạn như trống trận.
“Ba”, âm thanh giòn tan lần thứ hai vang vọng trong đình viện, triệt để đánh nát mơ mộng của Cảnh Thiên!
Trong nháy mắt Từ Trường Khanh bật ra một trận cười to, không phải tiếng cười sầu thảm thê lương, mà chính là tiếng cười thoải mái thích thú. Từ Trường Khanh men say dạt dào, thỏa thích đùa cợt tên tiểu tử ngốc nghếch kia: “Cảnh huynh đệ, huynh sao vẫn ngu ngốc như vậy? Bị lừa một lần rồi – lại tự động đưa thân đến để bị lừa lần thứ hai…”
“Ba”, Cảnh Thiên không nói gì, trực tiếp đáp lễ y một chưởng vang dội.
Gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh hiện lên năm dấu chưởng ấn rõ ràng, tiên huyết trườn xuống từ khóe miệng, chảy mãi không dứt.
“Ba!”
Từ Trường Khanh không chần chừ lần thứ hai xuất thủ, Cảnh Thiên tránh không được, nhất thời máu mũi chảy dài.
“Ba!”
Cảnh Thiên lại đáp lễ.
Từ Trường Khanh say rượu, cước bộ phù phiếm, bị Cảnh Thiên đánh xuống một chưởng liền lảo đảo ngã ra khỏi tiểu đình. Y ho đến tê tâm liệt phế, Cảnh Thiên thấy khó chịu vô cùng, chạy lên đỡ y: “Thế nào? Tốt hơn chưa?”
Nhưng mà Từ Trường Khanh mạnh mẽ đẩy Cảnh Thiên ra, cất tiếng cười to: “Chưa đủ! Làm lại!” Tiếu dung ba phần tùy tiện, bảy phần xa xôi.
Sau đó, Cảnh Thiên cho ra một kết luận, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu!
Người này uống rượu vào liền thổ huyết, hại sức khỏe vô cùng, hơn nữa còn phá hư tính cách… Được rồi! Cảnh Thiên thừa nhận, Từ Trường Khanh một khi uống say thì hứng thú duy nhất là đánh Cảnh Thiên, đập Cảnh Thiên. Tối nguy hiểm chính là, Cảnh Thiên đánh không lại, tránh không khỏi, còn đâu mặt mũi nam nhi – cho nên, điều duy nhất Cảnh Thiên có thể làm chính là, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu.
Nhưng còn hiện tại.
Từ Trường Khanh nằm trên giường, bị Cảnh Thiên bóp mũi bắt uống canh giải rượu, vô luận y giãy dụa thế nào hắn cũng phải tống cho được hai hồ nước canh vào người y. Rốt cuộc, y an tĩnh lại! Nhưng mà Từ Trường Khanh tỉnh táo so với Từ Trường Khanh say rượu lại càng đáng sợ: Y mở hai con mắt đen sẫm ngơ ngẩn nhìn màn trướng, con ngươi không có nửa phần hoạt khí, đừng nói gì đến nhìn Cảnh Thiên bên cạnh nửa cái.
Làn khói từ lư hương vẫn đều đều tỏa ra, nhàn nhàn quanh quẩn.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Thiên lên tiếng: “Từ Trường Khanh huynh nói đi, cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này là thế nào? Có phải huynh sợ ta ghi thù, huynh tỉnh lại sẽ tìm huynh tính sổ hay không?” Nhãn thần Từ Trường Khanh vẫn vô hồn, y nhàn nhạt mỉm cười: “Ngươi – đánh thật đau, đánh cho ta ghi nhớ một đời!” Cảnh Thiên không biết nói gì nữa, người uống rượu là hắn, kẻ say lại là Từ Trường Khanh, quái đản!!! Hắn sờ sờ gương mặt đã đỏ rực vì tức giận của mình, nói: “Huynh ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp!”
“Ta không say!”
Một khắc sau, Từ Trường Khanh xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào Cảnh Thiên: “Cảnh huynh đệ! Huynh không thấy Tiêu trang chủ kia có điểm gì kỳ quái sao?”
“Chưa từng nghĩ! Ngoại trừ nhiều tiền ra, không có gì đặc biệt.” Từ Trường Khanh lắc đầu nói: “Võ công của hắn thâm sâu khó lường, nội lực tu vi cũng tới cảnh giới khó người đạt được, ta cùng Thường Dận liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.” Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, vội nói: “Thật lợi hại như vậy sao? Vậy nếu ta cùng huynh liên thủ?”
Từ Trường Khanh lạnh lùng đáp: “Huynh và ta chưa từng liên thủ, làm sao ta biết?”
“Vậy cũng không chắc, chờ đến lúc chúng ta liên thủ, nói không chừng còn ăn ý hơn Thường Dận đó!”
Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn thật sâu, quay đầu đi không nói một lời, chỉ vì y đã quyết định rồi, tâm y sớm đã không còn vui buồn, sóng gió gì cũng không đáng sợ nữa.
***
Cầm Động Thanh Kính trong tay, Từ Trường Khanh nhíu mày: “Cảnh huynh đệ nhìn ngũ hành thuật xem có điểm gì dị thường không?” Cảnh Thiên chăm chú nghiên cứu một phen, do dự nói: “Hình như Ngũ Hành chi Kim có điểm dị thường.”
“Đúng vậy!” Từ Trường Khanh khẳng định, “Ta vẫn nghĩ trong Địch Trần sơn trang, tựa như tồn tại Ngũ Hành chi Kim, có thể là Tiêu Ánh Hàn trang chủ. Lúc đầu ta đi theo huynh ba ngày đêm tại thành Du Châu, chính là bởi trên người huynh có điểm linh lực mơ hồ, ta liền nghi ngờ. Nhưng hắn là người luyện võ, theo lý mà nói linh lực phải phi thường rõ ràng, Động Thanh Kính sẽ mạnh mẽ cảm nhận được Ngũ Hành tôn giả. Thế nhưng khi ta đến gần Tiêu Ánh Hàn, cảm giác này lại càng yếu ớt!”
“Rốt cuộc Tiêu Ánh Hàn có đúng là Ngũ Hành tôn giả hay không?”
“Không biết! Còn phải kiểm chứng thêm một bước nữa.” Từ Trường Khanh đứng dậy khoác áo, đeo bội kiếm lên lưng, đẩy cửa phòng ra. “Hắn có thù hận thâm sâu với Thục Sơn, cùng với đệ tử Thục Sơn thành kiến nặng nề, huynh lần sau gặp hắn cẩn thận một chút…” “Không sao! Ta không phải đệ tử Thục Sơn, hắn làm gì được ta chứ!” “Được thế thì tốt! Dù sao ở chỗ này vẫn không nên chạy loạn, ta ra ngoài xem một chút.”
“Huynh đi đâu? Hiện tại đã nửa đêm, có chuyện gì ngày mai làm không được sao?”
“Chính vì là nửa đêm, thời gian mới đúng…” Mắt thấy bản mặt Cảnh Thiên ngơ ngác, Từ Trường Khanh bèn thêm vào một câu: “Nửa đêm, ánh trăng dày nhất, là lúc thiên địa vạn vật tụ tập linh khí.”
Cảnh Thiên nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Ta chưa nghĩ qua. Ta chỉ biết, nửa đêm gió khô trăng lãnh, thích hợp nhất cho việc phóng hỏa đốt nhà, giết người cướp của, cướp của người giàu chia cho người nghèo… Hừ, chỉ biết ngươi không chịu mang ta theo, có phải ngươi ghét bỏ ta, nghĩ ta làm vướng chân vướng tay ngươi không Từ đại hiệp?”
Từ Trường Khanh không nói một lời, nhanh nhẹn xoay người, thoắt cái đã đi thật xa, ý tứ không cần nói cũng hiểu – Chúc mừng ngươi! Đoán đúng rồi!
Vì vậy.
Cảnh Thiên rất phiền muộn.
“Đậu Phụ Trắng, ngươi điên rồi sao, sẽ đứt tay đó!”
Nhưng mà, sau một khắc, Từ Trường Khanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống. Tiên huyết tràn ra đầm đìa, thấm đẫm mặt đàn, từng giọt từng giọt trôi xuống, nhất thời khiến con mắt Cảnh Thiên như muốn rớt ra: “Đậu Phụ Trắng! Phát sinh chuyện gì rồi? Nói cho ta biết, ta thay huynh trút giận! Huynh đừng hành hạ mình…”
Từ Trường Khanh mơ hồ dựa vào trong lòng Cảnh Thiên, chân tay vẫn không an phận liên tục giãy dụa, thấp giọng nói: “Rất đơn giản…” Ngữ khí y chứa vài phần giễu cợt, nhàn nhạt nương theo hơi rượu ra ngoài, chạm vào tai Cảnh Thiên, khiến hắn không thể tránh: “Ta hiện tại chỉ muốn –” Mặt y càng gần, tim Cảnh Thiên càng đập nhanh, tựa như không còn khoảng cách.
Trong nháy mắt Cảnh Thiên bị thứ không khí đó làm cho thần trí hỗn loạn, hắn chỉ cảm thấy gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh đang ngày càng gần, tâm hắn đập loạn như trống trận.
“Ba”, âm thanh giòn tan lần thứ hai vang vọng trong đình viện, triệt để đánh nát mơ mộng của Cảnh Thiên!
Trong nháy mắt Từ Trường Khanh bật ra một trận cười to, không phải tiếng cười sầu thảm thê lương, mà chính là tiếng cười thoải mái thích thú. Từ Trường Khanh men say dạt dào, thỏa thích đùa cợt tên tiểu tử ngốc nghếch kia: “Cảnh huynh đệ, huynh sao vẫn ngu ngốc như vậy? Bị lừa một lần rồi – lại tự động đưa thân đến để bị lừa lần thứ hai…”
“Ba”, Cảnh Thiên không nói gì, trực tiếp đáp lễ y một chưởng vang dội.
Gương mặt tái nhợt của Từ Trường Khanh hiện lên năm dấu chưởng ấn rõ ràng, tiên huyết trườn xuống từ khóe miệng, chảy mãi không dứt.
“Ba!”
Từ Trường Khanh không chần chừ lần thứ hai xuất thủ, Cảnh Thiên tránh không được, nhất thời máu mũi chảy dài.
“Ba!”
Cảnh Thiên lại đáp lễ.
Từ Trường Khanh say rượu, cước bộ phù phiếm, bị Cảnh Thiên đánh xuống một chưởng liền lảo đảo ngã ra khỏi tiểu đình. Y ho đến tê tâm liệt phế, Cảnh Thiên thấy khó chịu vô cùng, chạy lên đỡ y: “Thế nào? Tốt hơn chưa?”
Nhưng mà Từ Trường Khanh mạnh mẽ đẩy Cảnh Thiên ra, cất tiếng cười to: “Chưa đủ! Làm lại!” Tiếu dung ba phần tùy tiện, bảy phần xa xôi.
Sau đó, Cảnh Thiên cho ra một kết luận, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu!
Người này uống rượu vào liền thổ huyết, hại sức khỏe vô cùng, hơn nữa còn phá hư tính cách… Được rồi! Cảnh Thiên thừa nhận, Từ Trường Khanh một khi uống say thì hứng thú duy nhất là đánh Cảnh Thiên, đập Cảnh Thiên. Tối nguy hiểm chính là, Cảnh Thiên đánh không lại, tránh không khỏi, còn đâu mặt mũi nam nhi – cho nên, điều duy nhất Cảnh Thiên có thể làm chính là, tuyệt đối không thể để Từ Trường Khanh uống rượu.
Nhưng còn hiện tại.
Từ Trường Khanh nằm trên giường, bị Cảnh Thiên bóp mũi bắt uống canh giải rượu, vô luận y giãy dụa thế nào hắn cũng phải tống cho được hai hồ nước canh vào người y. Rốt cuộc, y an tĩnh lại! Nhưng mà Từ Trường Khanh tỉnh táo so với Từ Trường Khanh say rượu lại càng đáng sợ: Y mở hai con mắt đen sẫm ngơ ngẩn nhìn màn trướng, con ngươi không có nửa phần hoạt khí, đừng nói gì đến nhìn Cảnh Thiên bên cạnh nửa cái.
Làn khói từ lư hương vẫn đều đều tỏa ra, nhàn nhàn quanh quẩn.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Thiên lên tiếng: “Từ Trường Khanh huynh nói đi, cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này là thế nào? Có phải huynh sợ ta ghi thù, huynh tỉnh lại sẽ tìm huynh tính sổ hay không?” Nhãn thần Từ Trường Khanh vẫn vô hồn, y nhàn nhạt mỉm cười: “Ngươi – đánh thật đau, đánh cho ta ghi nhớ một đời!” Cảnh Thiên không biết nói gì nữa, người uống rượu là hắn, kẻ say lại là Từ Trường Khanh, quái đản!!! Hắn sờ sờ gương mặt đã đỏ rực vì tức giận của mình, nói: “Huynh ngủ đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp!”
“Ta không say!”
Một khắc sau, Từ Trường Khanh xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào Cảnh Thiên: “Cảnh huynh đệ! Huynh không thấy Tiêu trang chủ kia có điểm gì kỳ quái sao?”
“Chưa từng nghĩ! Ngoại trừ nhiều tiền ra, không có gì đặc biệt.” Từ Trường Khanh lắc đầu nói: “Võ công của hắn thâm sâu khó lường, nội lực tu vi cũng tới cảnh giới khó người đạt được, ta cùng Thường Dận liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.” Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, vội nói: “Thật lợi hại như vậy sao? Vậy nếu ta cùng huynh liên thủ?”
Từ Trường Khanh lạnh lùng đáp: “Huynh và ta chưa từng liên thủ, làm sao ta biết?”
“Vậy cũng không chắc, chờ đến lúc chúng ta liên thủ, nói không chừng còn ăn ý hơn Thường Dận đó!”
Từ Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn thật sâu, quay đầu đi không nói một lời, chỉ vì y đã quyết định rồi, tâm y sớm đã không còn vui buồn, sóng gió gì cũng không đáng sợ nữa.
***
Cầm Động Thanh Kính trong tay, Từ Trường Khanh nhíu mày: “Cảnh huynh đệ nhìn ngũ hành thuật xem có điểm gì dị thường không?” Cảnh Thiên chăm chú nghiên cứu một phen, do dự nói: “Hình như Ngũ Hành chi Kim có điểm dị thường.”
“Đúng vậy!” Từ Trường Khanh khẳng định, “Ta vẫn nghĩ trong Địch Trần sơn trang, tựa như tồn tại Ngũ Hành chi Kim, có thể là Tiêu Ánh Hàn trang chủ. Lúc đầu ta đi theo huynh ba ngày đêm tại thành Du Châu, chính là bởi trên người huynh có điểm linh lực mơ hồ, ta liền nghi ngờ. Nhưng hắn là người luyện võ, theo lý mà nói linh lực phải phi thường rõ ràng, Động Thanh Kính sẽ mạnh mẽ cảm nhận được Ngũ Hành tôn giả. Thế nhưng khi ta đến gần Tiêu Ánh Hàn, cảm giác này lại càng yếu ớt!”
“Rốt cuộc Tiêu Ánh Hàn có đúng là Ngũ Hành tôn giả hay không?”
“Không biết! Còn phải kiểm chứng thêm một bước nữa.” Từ Trường Khanh đứng dậy khoác áo, đeo bội kiếm lên lưng, đẩy cửa phòng ra. “Hắn có thù hận thâm sâu với Thục Sơn, cùng với đệ tử Thục Sơn thành kiến nặng nề, huynh lần sau gặp hắn cẩn thận một chút…” “Không sao! Ta không phải đệ tử Thục Sơn, hắn làm gì được ta chứ!” “Được thế thì tốt! Dù sao ở chỗ này vẫn không nên chạy loạn, ta ra ngoài xem một chút.”
“Huynh đi đâu? Hiện tại đã nửa đêm, có chuyện gì ngày mai làm không được sao?”
“Chính vì là nửa đêm, thời gian mới đúng…” Mắt thấy bản mặt Cảnh Thiên ngơ ngác, Từ Trường Khanh bèn thêm vào một câu: “Nửa đêm, ánh trăng dày nhất, là lúc thiên địa vạn vật tụ tập linh khí.”
Cảnh Thiên nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Ta chưa nghĩ qua. Ta chỉ biết, nửa đêm gió khô trăng lãnh, thích hợp nhất cho việc phóng hỏa đốt nhà, giết người cướp của, cướp của người giàu chia cho người nghèo… Hừ, chỉ biết ngươi không chịu mang ta theo, có phải ngươi ghét bỏ ta, nghĩ ta làm vướng chân vướng tay ngươi không Từ đại hiệp?”
Từ Trường Khanh không nói một lời, nhanh nhẹn xoay người, thoắt cái đã đi thật xa, ý tứ không cần nói cũng hiểu – Chúc mừng ngươi! Đoán đúng rồi!
Vì vậy.
Cảnh Thiên rất phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất