Chương 3: Du Châu sơ thức
Hai bàn tay Từ Trường Khanh vung lên, phát ra tia điện, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống đài. Tay phải cầm trường kiếm, tay trái nặn kiếm quyết, y hướng về phía đàn cổ nghiêm nghị nói: “Ra đi! Nếu như ta đã thu ngươi, sau này trở về Thục Sơn, tự nhiên sẽ xin các vị sư tôn độ hóa cho ngươi. Ngươi ẩn thân trong cây đàn cổ, trằn trọc ngàn năm quẩn quanh khổ sở, chung quy là vì cái gì?”.
Đàn cổ vốn dĩ yên lặng.
Chỉ chốc lát.
Một tiếng nổ vang lên, một làn khói xanh lượn lờ uốn éo lao thẳng lên trời.
“Không được chạy!”
Từ Trường Khanh bay lên, đuổi sát theo làn oán linh. Giữa không trung trường kiếm phá không, mang theo âm thanh giáo mác, chặt đứt làn khói xanh. Tay trái y nặn kiếm quyết, trong nháy mắt đã vẽ ra một hình đồ chú Thái Cực kim quang chói mắt, phong kín lối thoát của oán linh.
Oán linh đàn cổ dừng lại giữa không trung, bị vây trong Thái Cực đồ chú đau đớn không chịu nổi, gào rít điên cuồng.
Từ Trường Khanh đứng một chân trên cầu hoa giữa giàn giáo, tay trái giữ hồ lô thu yêu, tay phải vung trường kiếm lên, tỏa ra luồng sáng chỉ thẳng vào đối phương, mặc cho oán linh kêu gào thảm thiết thế nào, y vẫn không nhúc nhích.
Từ xa nhìn qua, chỉ thấy y trầm tĩnh như nước, một thân áo trắng phiêu lãng giữa khói sương.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy trong không khí nổ ra một làn khói dày đặc kèm theo huyết vũ bay lả tả. Từ Trường Khanh lẩm bẩm: “Tình sâu thì không thọ, dưới tầng đất sâu mãi mãi xa cách, chi bằng ký thác thân thể vào núi non, sớm đi tới miền cực lạc!”.
Y thu hồ lô phi thân xuống.
Tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Cảnh Thiên, ôm lấy cánh tay hắn hô to gọi nhỏ: “Ôi, vị bạch y đại hiệp này thật lợi hại! Thật lợi hại!”.
Cảnh Thiên hừ một tiếng. “Cái gì bạch y đại hiệp, hừ, ta thấy cùng lắm cũng chỉ là một khối đậu phụ trắng mà thôi. Đường tiểu thư bình tĩnh chút đi. Đạo sĩ không thể cưới vợ đâu!”.
“Ai nói ta muốn gả cho huynh ấy?”.
“Thế thì cô kích động cái gì?”.
“Bởi vì người ta so với ngươi, cái tên cứ luôn tự xưng là người đẹp trai nhất thành Du Châu này, còn đẹp trai hơn nhiều lắm.”
“Ra vẻ đẹp trai à! Ai mà không biết chứ! Có phải trò hề khó khăn gì đâu, khỏi cần phải tán tụng!”.
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn: “Tiểu huynh đệ, ta không phải cố ý ra vẻ đẹp trai…”.
Cảnh Thiên “ái chà” một tiếng, “Sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế, thình lình chui ra từ phía sau ta!”.
“Trường Khanh chỉ sợ làm bị thương bách tính vô tội, cho nên mới phải vây nó ở trên không trung!”.
“Tên ta không phải Tiểu Huynh Đệ, ta đã mười chín tuổi rồi… ngươi bao nhiêu?”
“Hai mươi bảy!”.
Cảnh Thiên nhất thời chán nản, trừng mắt nhìn đối phương một lát, hung hăng nói: “Nói chung, đừng có gọi ta là tiểu huynh đệ rồi lôi lôi kéo kéo làm quen là được”.
“Vậy không biết huynh đài tên họ là gì?”.
“Ta họ… Ngũ, Ngũ Cảnh Thiên, đạo trưởng ngươi gọi ta là Ngũ đại gia, hoặc là Ngũ tiểu gia đều được!”.
Từ Trường Khanh ngẩn ra chốc lát, nhìn sang Mậu Sơn, nghi hoặc nói: “Cậu ấy thật sự họ Ngũ sao? Là Ngũ đại gia?”.
Mậu Sơn vô cùng thông cảm nhìn Từ Trường Khanh: “Đương nhiên là giả rồi!”, sau đó gãi đầu, cười khà khà: “Đạo trưởng à, huynh thật dễ gạt quá đi!”.
Trăng lên giữa trời.
Cảnh Thiên quay phắt người lại, hướng về phía người vẫn bám đuôi mình, bực mình nói: “Đạo trưởng, huynh có biết không, huynh đã đi theo ta hai con đường rồi đấy. Cứ tiếp tục như vậy thì trời sẽ sáng mất. Nói đi, huynh muốn giật tiền hay cướp sắc? Giật tiền ta không có, cướp sắc thì càng đừng nghĩ…”.
Từ Trường Khanh dừng bước, nhìn hắn một lát, giọng điệu nghiêm túc không gì sánh được: “Chỉ cần huynh chịu cởi y phục ra, ta lập tức đi ngay!”.
“Ối… cha… Quả nhiên là có ý đồ quá đáng, ta, ta nói cho ngươi biết, Cảnh Thiên ta dù làm nghề giám định cổ vật, thì cũng chỉ bán nghệ chứ không bán thân đau nha!”. Hắn dí sát vào người y, thần bí nói: “Ta biết, đạo trưởng huynh tu hành trong đạo quán đã lâu chắc có điều bất mãn, thế nhưng, huynh có thể đi kỹ viện giải quyết mà…”.
“Kỹ viện?”. Từ Trường Khanh vô cùng khó hiểu: “Trường Khanh đến kỹ viện làm gì?”.
“A! Cứu mạng! Ta không chỉ đụng phải một tên đạo sĩ không tuân thủ thanh quy giới luật…”. Theo tiếng kêu thảm thiết đó, hai bóng người một trước một sau mất hút cuối hẻm nhỏ, “Toi rồi toi rồi, lại còn là một tên đạo sĩ đoạn tụ nữa…”.
Ánh trăng như lụa, trong hậu viện tiệm cầm đồ Vĩnh Yên, gió mát phơ phất, bóng cây lắc lư.
Từ Trường Khanh như hình với bóng đi theo Cảnh Thiên tới cửa.
Cảnh Thiên đột nhiên xoay người lại, chống nạnh chỉ vào mặt Từ Trường Khanh: “Từ đạo trưởng, tiệm của ta tuyệt đối không tiếp kẻ một nghèo hai trắng, thất nghiệp lang thang, thật không may, đạo trưởng huynh thỏa mãn cả hai điều kiện đó. Cho nên, mời rời khỏi cho, tự tìm một đạo quán mà ở tạm đi!”.
Nói xong, hắn kéo Mậu Sơn, không them để ý đến biểu cảm của Từ Trường Khanh ngoài cửa, tự mình đóng cửa tiệm nghênh ngang đi vào.
Có lẽ Mậu Mậu để củi lửa quá lớn rồi, khắp người Cảnh Thiên nóng ran. Ngồi một mình một góc, bất tri bất giác hắn bắt đầu mơ mơ tỉnh tỉnh. Hôm nay chuyện đàn cổ kỳ quái, bạch y nam nhân kỳ quái, tựa như một câu đố chưa có lời giải, mà chính hắn lại là một phần bên trong.
Cảnh Thiên có cảm giác rất phức tạp đối với bạch y nam nhân này, quen thuộc, thương tiếc, sợ hãi… Thế nên bản năng mách bảo hắn phải cự tuyệt người kia bước vào sinh mệnh mình.
Thế nhưng, sống trên đời mười chín năm, hắn chưa từng gặp qua người này, ngay cả mơ cũng chưa từng mơ thấy. Vì sao lại phải cố gắng chống cự y?
Ngoài cửa truyền tới giọng nói nhiệt tình của Mậu Mậu: “Đạo trưởng mời đi bên này, đúng rồi, đây là sương phòng, ta và lão đại ở bên này. Phòng bếp ở bên kia…”. Cảnh Thiên giật mình hoảng hốt, cả tiếng rống to: “Mậu Mậu!”.
“Đến đây! Đến đây!” Mậu Mậu cuống quít đẩy cửa vào, mặt mày rạng rỡ: “Lão đại, huynh biết không, hôm nay đệ buôn bán có lời lắm…”.
“Mậu Mậu chết tiệt, đệ không nghe lời ta nói sao? Ai kêu đệ cho tên đạo sĩ kia vào hả?”.
“Lão đại không phải nói tuyệt đối không tiếp kẻ “một nghèo hai trắng” sao? Thật ra đạo trưởng này có nhiều tiền lắm, huynh ấy thanh toán gấp đôi tiền phòng đó. Hơn nữa, huynh ấy cũng đồng ý với đệ từ nay trở đi tuyệt đối không mặc đồ trắng nữa!”.
“Hả!” Cảnh Thiên đơ người: “Tức chết ta! Đi ra ngoài!”.
“Ờ!”.
“Quay lại! Ghé tai qua đây…”. Cảnh Thiên dặn đi dặn lại. Mậu Sơn tỏ vẻ nhăn nhó: “Lão đại, làm như vậy không tốt lắm đâu?”.
“Có cái gì không tốt? Đệ có nghe lời lão đại không, đệ có muốn ăn mông gà không?”.
“Ờ!”.
“Quay lại, khép cửa phòng!”.
“Ờ!”.
Cảnh Thiên múc mấy gáo nước, miệng ngân nga vài câu hát, khoan khái chuẩn bị đánh một giấc. Bỗng nhiên, cả người không hiểu sao đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng có cái gì vèo qua. Cảnh Thiên rùng mình một cái, tỉnh táo lại: Trong phòng có người!
Hắn trợn mắt nhìn, trên cạnh bàn đối diện, một vị bạch y nhân ngồi khoanh chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi, ngươi…”.
Thấy Cảnh Thiên hoảng hốt nhìn mình, Từ Trường Khanh mỉm cười: “Cảnh huynh đệ cứ từ từ tắm rửa, Trường Khanh không gấp gáp gì!”. Y dứt lời, nhắm mắt ngồi an tĩnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn thân bất động thong dong vận khí điều tức.
Cảnh Thiên sửng sốt, giận đến tím mặt, đầu tiên là chiếc giầy, sau thì thứ lung tung gì cũng vơ lấy mà ném: “Họ Từ kia! Ngươi cho rằng Cảnh Thiên ta đây rảnh rỗi lắm hả?”. Vơ lấy khăn tắm, hắn nhảy khỏi bồn, nhặt nhạnh quần áo vương vãi khắp nơi, miệng vẫn không thôi chửi rủa: “Dám trêu tức lão tử… lão tử không thèm tắm nữa!”.
Cảnh Thiên nổi cơn thịnh nộ, đôi chân trần nhảy tới nhảy lui trên mặt đất: “Bít tất của ta! Bít tất của ta!”.
“Là đôi tất này đúng không?”.
Liếc mắt thấy vật trong tay Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hét lớn: “Ngươi dám trộm bít tất của ta, ngươi là đồ biến thái!”.
Từ Trường Khanh thở dài: “Cảnh huynh đệ, đây chỉ là ám khí vừa rồi huynh ném ta mà thôi!”.
Cảnh Thiên gầm lên giận dữ: “Họ Từ kia!”.
Từ Trường Khanh nhìn quanh bốn phía, hơi nhíu mày nói: “Cảnh huynh đệ, khuya rồi, chớ nên làm phiền người khác nghỉ ngơi. Nếu Trường Khanh có chỗ nào đắc tội, mong huynh rộng lòng tha thứ!”.
“Ngươi ngươi ngươi… Xem ngươi là người xuất gia, ta không thèm chấp nhặt!”.
“Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng!”.
“Câm miệng!”.
Linh hồn oán hận.
Đàn cổ vốn dĩ yên lặng.
Chỉ chốc lát.
Một tiếng nổ vang lên, một làn khói xanh lượn lờ uốn éo lao thẳng lên trời.
“Không được chạy!”
Từ Trường Khanh bay lên, đuổi sát theo làn oán linh. Giữa không trung trường kiếm phá không, mang theo âm thanh giáo mác, chặt đứt làn khói xanh. Tay trái y nặn kiếm quyết, trong nháy mắt đã vẽ ra một hình đồ chú Thái Cực kim quang chói mắt, phong kín lối thoát của oán linh.
Oán linh đàn cổ dừng lại giữa không trung, bị vây trong Thái Cực đồ chú đau đớn không chịu nổi, gào rít điên cuồng.
Từ Trường Khanh đứng một chân trên cầu hoa giữa giàn giáo, tay trái giữ hồ lô thu yêu, tay phải vung trường kiếm lên, tỏa ra luồng sáng chỉ thẳng vào đối phương, mặc cho oán linh kêu gào thảm thiết thế nào, y vẫn không nhúc nhích.
Từ xa nhìn qua, chỉ thấy y trầm tĩnh như nước, một thân áo trắng phiêu lãng giữa khói sương.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy trong không khí nổ ra một làn khói dày đặc kèm theo huyết vũ bay lả tả. Từ Trường Khanh lẩm bẩm: “Tình sâu thì không thọ, dưới tầng đất sâu mãi mãi xa cách, chi bằng ký thác thân thể vào núi non, sớm đi tới miền cực lạc!”.
Y thu hồ lô phi thân xuống.
Tiểu thư Đường Gia Bảo Đường Tuyết Kiến không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Cảnh Thiên, ôm lấy cánh tay hắn hô to gọi nhỏ: “Ôi, vị bạch y đại hiệp này thật lợi hại! Thật lợi hại!”.
Cảnh Thiên hừ một tiếng. “Cái gì bạch y đại hiệp, hừ, ta thấy cùng lắm cũng chỉ là một khối đậu phụ trắng mà thôi. Đường tiểu thư bình tĩnh chút đi. Đạo sĩ không thể cưới vợ đâu!”.
“Ai nói ta muốn gả cho huynh ấy?”.
“Thế thì cô kích động cái gì?”.
“Bởi vì người ta so với ngươi, cái tên cứ luôn tự xưng là người đẹp trai nhất thành Du Châu này, còn đẹp trai hơn nhiều lắm.”
“Ra vẻ đẹp trai à! Ai mà không biết chứ! Có phải trò hề khó khăn gì đâu, khỏi cần phải tán tụng!”.
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn: “Tiểu huynh đệ, ta không phải cố ý ra vẻ đẹp trai…”.
Cảnh Thiên “ái chà” một tiếng, “Sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế, thình lình chui ra từ phía sau ta!”.
“Trường Khanh chỉ sợ làm bị thương bách tính vô tội, cho nên mới phải vây nó ở trên không trung!”.
“Tên ta không phải Tiểu Huynh Đệ, ta đã mười chín tuổi rồi… ngươi bao nhiêu?”
“Hai mươi bảy!”.
Cảnh Thiên nhất thời chán nản, trừng mắt nhìn đối phương một lát, hung hăng nói: “Nói chung, đừng có gọi ta là tiểu huynh đệ rồi lôi lôi kéo kéo làm quen là được”.
“Vậy không biết huynh đài tên họ là gì?”.
“Ta họ… Ngũ, Ngũ Cảnh Thiên, đạo trưởng ngươi gọi ta là Ngũ đại gia, hoặc là Ngũ tiểu gia đều được!”.
Từ Trường Khanh ngẩn ra chốc lát, nhìn sang Mậu Sơn, nghi hoặc nói: “Cậu ấy thật sự họ Ngũ sao? Là Ngũ đại gia?”.
Mậu Sơn vô cùng thông cảm nhìn Từ Trường Khanh: “Đương nhiên là giả rồi!”, sau đó gãi đầu, cười khà khà: “Đạo trưởng à, huynh thật dễ gạt quá đi!”.
Trăng lên giữa trời.
Cảnh Thiên quay phắt người lại, hướng về phía người vẫn bám đuôi mình, bực mình nói: “Đạo trưởng, huynh có biết không, huynh đã đi theo ta hai con đường rồi đấy. Cứ tiếp tục như vậy thì trời sẽ sáng mất. Nói đi, huynh muốn giật tiền hay cướp sắc? Giật tiền ta không có, cướp sắc thì càng đừng nghĩ…”.
Từ Trường Khanh dừng bước, nhìn hắn một lát, giọng điệu nghiêm túc không gì sánh được: “Chỉ cần huynh chịu cởi y phục ra, ta lập tức đi ngay!”.
“Ối… cha… Quả nhiên là có ý đồ quá đáng, ta, ta nói cho ngươi biết, Cảnh Thiên ta dù làm nghề giám định cổ vật, thì cũng chỉ bán nghệ chứ không bán thân đau nha!”. Hắn dí sát vào người y, thần bí nói: “Ta biết, đạo trưởng huynh tu hành trong đạo quán đã lâu chắc có điều bất mãn, thế nhưng, huynh có thể đi kỹ viện giải quyết mà…”.
“Kỹ viện?”. Từ Trường Khanh vô cùng khó hiểu: “Trường Khanh đến kỹ viện làm gì?”.
“A! Cứu mạng! Ta không chỉ đụng phải một tên đạo sĩ không tuân thủ thanh quy giới luật…”. Theo tiếng kêu thảm thiết đó, hai bóng người một trước một sau mất hút cuối hẻm nhỏ, “Toi rồi toi rồi, lại còn là một tên đạo sĩ đoạn tụ nữa…”.
Ánh trăng như lụa, trong hậu viện tiệm cầm đồ Vĩnh Yên, gió mát phơ phất, bóng cây lắc lư.
Từ Trường Khanh như hình với bóng đi theo Cảnh Thiên tới cửa.
Cảnh Thiên đột nhiên xoay người lại, chống nạnh chỉ vào mặt Từ Trường Khanh: “Từ đạo trưởng, tiệm của ta tuyệt đối không tiếp kẻ một nghèo hai trắng, thất nghiệp lang thang, thật không may, đạo trưởng huynh thỏa mãn cả hai điều kiện đó. Cho nên, mời rời khỏi cho, tự tìm một đạo quán mà ở tạm đi!”.
Nói xong, hắn kéo Mậu Sơn, không them để ý đến biểu cảm của Từ Trường Khanh ngoài cửa, tự mình đóng cửa tiệm nghênh ngang đi vào.
Có lẽ Mậu Mậu để củi lửa quá lớn rồi, khắp người Cảnh Thiên nóng ran. Ngồi một mình một góc, bất tri bất giác hắn bắt đầu mơ mơ tỉnh tỉnh. Hôm nay chuyện đàn cổ kỳ quái, bạch y nam nhân kỳ quái, tựa như một câu đố chưa có lời giải, mà chính hắn lại là một phần bên trong.
Cảnh Thiên có cảm giác rất phức tạp đối với bạch y nam nhân này, quen thuộc, thương tiếc, sợ hãi… Thế nên bản năng mách bảo hắn phải cự tuyệt người kia bước vào sinh mệnh mình.
Thế nhưng, sống trên đời mười chín năm, hắn chưa từng gặp qua người này, ngay cả mơ cũng chưa từng mơ thấy. Vì sao lại phải cố gắng chống cự y?
Ngoài cửa truyền tới giọng nói nhiệt tình của Mậu Mậu: “Đạo trưởng mời đi bên này, đúng rồi, đây là sương phòng, ta và lão đại ở bên này. Phòng bếp ở bên kia…”. Cảnh Thiên giật mình hoảng hốt, cả tiếng rống to: “Mậu Mậu!”.
“Đến đây! Đến đây!” Mậu Mậu cuống quít đẩy cửa vào, mặt mày rạng rỡ: “Lão đại, huynh biết không, hôm nay đệ buôn bán có lời lắm…”.
“Mậu Mậu chết tiệt, đệ không nghe lời ta nói sao? Ai kêu đệ cho tên đạo sĩ kia vào hả?”.
“Lão đại không phải nói tuyệt đối không tiếp kẻ “một nghèo hai trắng” sao? Thật ra đạo trưởng này có nhiều tiền lắm, huynh ấy thanh toán gấp đôi tiền phòng đó. Hơn nữa, huynh ấy cũng đồng ý với đệ từ nay trở đi tuyệt đối không mặc đồ trắng nữa!”.
“Hả!” Cảnh Thiên đơ người: “Tức chết ta! Đi ra ngoài!”.
“Ờ!”.
“Quay lại! Ghé tai qua đây…”. Cảnh Thiên dặn đi dặn lại. Mậu Sơn tỏ vẻ nhăn nhó: “Lão đại, làm như vậy không tốt lắm đâu?”.
“Có cái gì không tốt? Đệ có nghe lời lão đại không, đệ có muốn ăn mông gà không?”.
“Ờ!”.
“Quay lại, khép cửa phòng!”.
“Ờ!”.
Cảnh Thiên múc mấy gáo nước, miệng ngân nga vài câu hát, khoan khái chuẩn bị đánh một giấc. Bỗng nhiên, cả người không hiểu sao đổ đầy mồ hôi lạnh, cảm giác sau lưng có cái gì vèo qua. Cảnh Thiên rùng mình một cái, tỉnh táo lại: Trong phòng có người!
Hắn trợn mắt nhìn, trên cạnh bàn đối diện, một vị bạch y nhân ngồi khoanh chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi, ngươi…”.
Thấy Cảnh Thiên hoảng hốt nhìn mình, Từ Trường Khanh mỉm cười: “Cảnh huynh đệ cứ từ từ tắm rửa, Trường Khanh không gấp gáp gì!”. Y dứt lời, nhắm mắt ngồi an tĩnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn thân bất động thong dong vận khí điều tức.
Cảnh Thiên sửng sốt, giận đến tím mặt, đầu tiên là chiếc giầy, sau thì thứ lung tung gì cũng vơ lấy mà ném: “Họ Từ kia! Ngươi cho rằng Cảnh Thiên ta đây rảnh rỗi lắm hả?”. Vơ lấy khăn tắm, hắn nhảy khỏi bồn, nhặt nhạnh quần áo vương vãi khắp nơi, miệng vẫn không thôi chửi rủa: “Dám trêu tức lão tử… lão tử không thèm tắm nữa!”.
Cảnh Thiên nổi cơn thịnh nộ, đôi chân trần nhảy tới nhảy lui trên mặt đất: “Bít tất của ta! Bít tất của ta!”.
“Là đôi tất này đúng không?”.
Liếc mắt thấy vật trong tay Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hét lớn: “Ngươi dám trộm bít tất của ta, ngươi là đồ biến thái!”.
Từ Trường Khanh thở dài: “Cảnh huynh đệ, đây chỉ là ám khí vừa rồi huynh ném ta mà thôi!”.
Cảnh Thiên gầm lên giận dữ: “Họ Từ kia!”.
Từ Trường Khanh nhìn quanh bốn phía, hơi nhíu mày nói: “Cảnh huynh đệ, khuya rồi, chớ nên làm phiền người khác nghỉ ngơi. Nếu Trường Khanh có chỗ nào đắc tội, mong huynh rộng lòng tha thứ!”.
“Ngươi ngươi ngươi… Xem ngươi là người xuất gia, ta không thèm chấp nhặt!”.
“Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng!”.
“Câm miệng!”.
Linh hồn oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất