Thục Thiên Mộng Hoa Lục

Chương 34: Phá thiên chi kiếm

Trước Sau
“Tiếu tiếu sư huynh! Huynh lén cho đệ xuống núi với huynh có được không?”

“Không được! Thứ nhất, ta họ Tiêu, không phải họ Tiếu, đệ từ nhỏ học vẹt, không theo đúng tuần tự, lớn lên sẽ khó sửa. Thứ hai, chưa được các vị sư tôn cho phép, ta quyết không thể vi phạm môn quy một mình mang đệ hạ sơn, vạn nhất chọc cho đệ khóc, ta không chịu nổi trách nhiệm. Như vậy đi, khi nào trở về ta sẽ mua cho đệ một xâu kẹo hồ lô, ngược lại đệ cũng đừng ở trên núi chạy loạn, nghe lời Thương Cổ trưởng lão, bằng không ông ấy giận lên không tưởng tượng nổi sẽ thế nào đâu.”

Hắn nói xong phất tay rời đi, lưu lại tiểu sư đệ một mình thất vọng.

“Đại sư huynh, huynh dạy đệ thổi sáo được không? Huynh cho đệ cây sáo đó nhé?”

“Không được, cây sáo này không thể tùy tiện cho người khác, chỉ tặng riêng cho nương tử của ta. Trừ phi đệ… là nữ tử, chịu làm Tiêu gia phu nhân mới được!”

Hắn nói xong cười ha ha bỏ đi, lưu lại tiểu sư đệ một mình ủy khuất.

Một lần, trước thềm Vô Cực các.

“Đại sư huynh, chúc mừng huynh trở thành chưởng môn đệ tử của Thục Sơn!”

“Chưởng môn đệ tử? Ta không hứng thú, ta chỉ muốn cùng…”

“Đệ biết, huynh là nhớ tới vị Miêu Cương Trầm đại ca kia phải không? Đệ cũng rất nhớ huynh ấy, chẳng phải huynh ấy đã nói sang năm sẽ lên Thục Sơn thăm chúng ta sao, đến lúc đó hai người có thể gặp nhau rồi.”

“Hả, hắn nói muốn thăm đệ, không phải thăm ta.”

“Cũng như nhau mà!”

Không giống, đương nhiên không giống, đệ vĩnh viễn là tiểu huynh đệ trong lòng Trầm Trạch, mà ta, còn là của hắn…

Là cái gì của Trầm Trạch? Tại đỉnh Thục Sơn, Trầm Trạch đã từng dùng ánh mắt thật sâu nhìn hắn: “Ta đối với ngươi là chân tâm, vô luận có xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.” Kỳ thực, tuy Trầm Trạch không nói, một lời này cũng có thể chứng minh trong lòng hắn nghĩ gì. Trầm Trạch đương nhiên yêu Tiêu Ánh Hàn, điểm này không thể nghi ngờ.

Một đường vây bắt Trầm Trạch, hắn tự mình chứng kiến, không, phải nói là, tự mình đưa Trầm Trạch vào con đường tử vong không đường về. Con đường hắn tự đào, thời gian đã an bài, cũng đã nhờ tiểu sư đệ len lén thông tri với Trầm Trạch, mà Trầm Trạch cũng đúng hẹn mà đến.

Nhưng mà, các vị sư tôn xưa nay hiền lành nhân ái bình dị gần gũi, tại nơi này lại có thể quyết liệt trường kiếm, quát tháo điên cuồng. Còn tiểu sư đệ Từ Trường Khanh ngày thường ôn thuận thuần lương thì biến mất không một dấu vết. Đúng vậy, nó đã bán đứng ta và Trầm Trạch, đương nhiên sẽ không dám xuất hiện ở đây, trốn tránh chính là phương thức tốt nhất. Võ công của nó phân nửa do ta dạy, tại sao nó có thể làm chuyện bán đứng huynh đệ thế này?

Tám năm từ biệt, Từ Trường Khanh, ngươi thế nào cũng không ngờ được chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh thế này.

Đáng thương chính là, nực cười chính là – Ngươi sớm đã bị Thục Sơn trưởng lão phong ấn ký ức, vì vậy ngươi tiếp tục là một Thục Sơn chưởng môn đệ tử thanh thản lương tâm, cao quý thanh hoa, hành tẩu thế gian. Ngươi đã quên rồi, ngày ấy có một đệ tử tên Tiêu Ảnh, từng là Thục Sơn đại sư huynh, từng là chưởng môn đệ tử, từng bị các người lợi dụng, sự việc bại lộ, lại bị các người vây bắt đuổi cùng diệt tận. Ngày ấy nếu không phải Thục Sơn có địa mạch dị động, nếu ta không phải người mang Ngũ Hành chi Kim, phỏng chừng Thanh Vy cũng không thu nhận ta làm đồ đệ, truyền thụ tài nghệ, thậm chí hứa hẹn trở thành chưởng môn…



Tiêu Ánh Hàn mặt vô biểu tình nhìn Từ Trường Khanh dưới chân hơi thở mỏng manh, nhìn y sắc mặt trắng bệch, nhìn y tay nổi gân xanh, nhìn y nắm vạt áo mình một lần lại một lần giải thích.

Thế nhưng thanh âm Từ Trường Khanh quá suy yếu, hắn căn bản không thể nghe ra cái gì.

Mà dù có nghe được, lại có lợi ích gì? Trầm Trạch không bao giờ sống lại được nữa.

Tiêu Ánh Hàn giống như bức tượng điêu khắc mãi mãi bất động, tám năm nay, tâm hắn đã không còn gợn sóng, nỗi đau bị phản bội, bị tổn thương, vĩnh viễn bị niêm phong vào đáy lòng sâu thẳm nhất. Chỉ là, đến ngày hôm nay, tận mắt chứng kiến Từ Trường Khanh vì Cảnh Thiên liều mạng bảo hộ, nghĩ đến Thục Sơn rừng rậm một tràng huyết chiến, hắn cùng Trầm Trạch cũng từng như vậy sinh tử tương hộ. Cho nên nỗi thống khổ trong lòng một lần nữa dâng lên. Bàn tay đang bất lực đặt trên Thiên Linh huyệt của Cảnh Thiên âm thầm phát lực, chỉ đợi một chưởng sấm sét giáng xuống.

Từ Trường Khanh gần như hôn mê, lại nhìn thấy Tiêu Ánh Hàn mâu trung lóe lên, sát khí lạnh thấu xương, y đành dùng hết sức lực cuối cùng hét lên một câu: “Trầm đại ca ngày đó lừa huynh!”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Ánh Hàn sắc mặt đại biến, cúi người giật mạnh cánh tay người đang thoi thóp dưới chân, quát lớn: “Ngươi nói bậy cái gì?”

Miễn cưỡng huy động toàn bộ chân khí cuối cùng còn sót lại, Từ Trường Khanh khí tức yếu ớt: “Đại sư huynh… đệ… không có lừa huynh… Trầm đại ca không phải người… Miêu Cương… Thân phận thật sự của huynh ấy là… Ma cung hữu hộ pháp… chúng ta tại Miêu Cương cùng huynh ấy gặp gỡ… tất cả đều là sắp đặt… khụ khụ… Hơn nữa… sư tôn cũng không giết huynh ấy… chỉ đem huynh ấy nhốt vào Tỏa Yêu Tháp… tinh lọc tinh hồn…” Trên khóe môi Từ Trường Khanh, huyết sắc không ngừng chảy ra, một giọt lại một giọt rơi xuống biển Ưu Đàm Hoa bên dưới.

Đêm khuya thanh vắng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng máu nhỏ giọt, giống như búa tạ gõ thẳng vào tâm của Cảnh Thiên, trái tim hắn đông lại, cả người cũng đông lại.

“Nói bậy, thì ra Thục Sơn trưởng lão không chỉ niêm phong trí nhớ của ngươi, mà còn cải biến trí nhớ của ngươi…”

Trước mắt Từ Trường Khanh toàn bộ biến thành màu đen, thần trí lơ lửng rời rạc, thế nhưng trước khi kiệt lực vẫn cố giải thích thêm một câu: “Đệ… ký ức cũng không phải bị các vị sư tôn niêm phong… mà là Trầm đại ca hạ chú phong ấn… thẳng đến vừa rồi… được giải chú…”

Trận trận gió nhẹ thổi qua, ngọn cây khẽ lay, Ưu Đàm Hoa nhẹ nhàng lả lướt, Từ Trường Khanh hơi thở nặng nề hòa vào màn đêm tĩnh lặng. Mới vừa rồi để cứu Cảnh Thiên, y phục Từ Trường Khanh bị xé rách, rối loạn tả tơi, Tiêu Ánh Hàn sắc bén nhìn thấy, kinh mạch y đã bị đao khí làm chấn thương nặng rồi, đau nhức chạy khắp toàn thân, nương theo từng câu nói, từng hơi thở…

Tiêu Ánh Hàn vốn vẫn vô cùng lãnh tĩnh, lúc này giấu không được một cơn sợ hãi, hắn trừng mắt nói: “Lời ngươi nói có phải là thật…”

“Trầm đại ca yêu huynh là thật… Nếu không… Huynh ấy lúc đầu có thể giết đệ diệt trừ hậu hoạn.” Ánh mắt Từ Trường Khanh ngập tràn thương tiếc, ngữ điệu mang theo nỗi bi ai cùng bất đắc dĩ: “Thế nhưng, huynh ấy lừa huynh cũng là thật… đệ… đệ sớm đã hoài nghi huynh ấy… cho nên… mới bị huynh ấy…”

“Vì sao hắn phải gạt ta?”

“Vì… Sưu Hồn Địch” Ngữ khí dừng lại, Từ Trường Khanh không duy trì được bao lâu, chìm vào bóng tối vô biên.

Tiêu Ánh Hàn ngơ ngẩn.

Đây là thật? Hay là giả?

Hắn cùng Từ Trường Khanh lớn lên, hắn biết, y tuyệt đối sẽ không nói dối.

“Ta đối với ngươi là chân tâm, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.” Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, lúc nói những lời này, thần tình Trầm Trạch vô cùng phức tạp, mâu trung chớp động vài phần hổ thẹn cùng tiếc nuối – hiện tại hồi tưởng lại, tất cả giống như mới chỉ phát sinh ngày hôm qua! Lúc đó mặc dù có chút hoài nghi, thế nhưng rất nhanh lại bị hạnh phúc làm cảm động, chính mình cũng không còn theo đuổi ý nghĩa của nhãn thần kia.



Cho nên ngày đó, tiểu sư đệ nhìn ra được sơ hở cũng là chuyện đương nhiên.

Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Ánh Hàn phục hồi tinh thần trở lại, bàn tay đặt tại hậu tâm Từ Trường Khanh, một cỗ chân khí hùng hậu tiến vào. Thế nhưng vô dụng, nội lực đổ vào như đá chìm đáy biển, cơ thể Từ Trường Khanh không có nửa điểm đáp lại.

Cảnh Thiên gầm lên, đẩy mạnh Tiêu Ánh Hàn, trợn mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi cút ngay!”

Ôm lấy thân thể băng lãnh của Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên nặng nề bước đi, nháy mắt tưởng như vô lực ngã vào bóng tối. Trong lòng hắn dâng lên nỗi tức giận vô biên, đau tận xương cốt, chiếm lấy toàn bộ ý thức lẫn linh hồn hắn, đáy lòng gọi lại âm thanh: “Y đã chết! Y đã chết ngay trước mắt ta!” Trong lòng Cảnh Thiên ầm ầm một trận, một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên ngực, xuyên thấu phế phủ, phảng phất có một loại tuyệt vọng sâu xa từ kiếp trước vọng về.

Cảnh Thiên tê rống –

Tựa như dã thú vào thời khắc bi tuyệt nhất mà phẫn nộ.

Bầu trời đêm vốn đang tĩnh mịch, trong nháy mắt nổ một tiếng sấm vang trời, vô số tia sét cắt qua vòm trời ám dạ. Mà trong hoa viên của Địch Trần sơn trang, mặt hồ vốn yên ả nhất thời rung động, nháy mắt sóng lớn trào lên mãnh liệt. “Ầm ầm” mấy tiếng, nước hồ bắn ra cuồn cuộn ngập trời, vô số tường nước dựng lên, phô thiên cái địa đổ xuống.

Bóng đêm ôm lấy hai người, tia chớp trắng xóa vì họ mà nhuộm thêm vài phần sắc đỏ.

Trên bầu trời Địch Trần sơn trang đột nhiên âm khí nặng nề, trong làn sương mờ ảo, bốn bức tường từ bốn phía mọc lên, sương đen phảng phất hàm chứa vô biên tức giận. Kinh khủng nhất chính là, bên trong tựa hồ còn có âm thanh gào khóc thảm thiết, cùng với làn sương len vào khắp các ngóc ngách, khiến người ta không rét mà run. Đoàn sương đen dày đặc khí thế tử vong này nhanh chóng dựng đứng, hướng thẳng về phía hậu hoa viên.

Mâu trung Cảnh Thiên chớp động sát khí vô tận, hắn chậm rãi đứng dậy, cổ tay vừa lật, Trấn Yêu Kiếm leng keng rời khỏi vỏ, “Ngươi giết chết y, ta giết chết ngươi!” Cảnh Thiên gằn từng chữ, Trấn Yêu Kiếm quang mang tràn đầy bốn phía.

Từ Trường Khanh hôn mê phảng phất cảm ứng được sát khí lay động trên cổ tay kia, thấp giọng nói: “Đừng… giết… đại sư huynh…”

Nhưng mà tất cả đã muộn, đoàn sương đen tìm được chủ nhân, nhanh như chớp hòa cùng Trấn Yêu kiếm hợp thành một thể. Màn sương khí nãy ẩn ẩn tiếng quát gọi kêu rên, nay chuyển thành khoái trá hò hét…

Cảnh Thiên chém ra một kiếm.

Mang theo vô biên tức giận cùng sát khí không cách nào khống chế, thân thể Cảnh Thiên bay lên giữa không trung, phiêu hốt như quỷ mỵ, Trấn Yêu Kiếm như trường hà khuynh thiên, một kiếm phá không.

Thượng thiên nhập địa, duy thử nhất kiếm!

Từ khi Cảnh Thiên học võ tới nay, chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày thế này, hắn thậm chí quên cách xuất chiêu, hắn cũng không phải vì Từ Trường Khanh báo thù, hắn đơn giản chỉ muốn đem toàn bộ lệ khí đã ép lâu ngày trong lồng ngực xuất ra, toàn bộ… phẫn nộ… áp bức… bạo ngược… Toàn bộ phát tiết!

Sát khí như vậy, không phải thứ một người tập võ thông thường ở nhân giới có thể đạt được, phá hủy vạn vật, tận diệt thế gian, chỉ có thể thuộc về Ma giới!

Đây là loại kiếm gì? Cư nhiên có thể triệu hồi tất cả oán linh ác độc tề tựu về đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau