Chương 84: Tự giả hoàn chân
Tiếng mõ khoan thai.
Nguyệt chiếu cửu châu, kỷ độ hoan sầu.
Trong một tửu quán nhỏ ở Tỷ Thủy Trấn, vò rượu trước mặt bạch y nhân đã chất ngổn ngang, chút tình tố trong lòng nương theo hơi men mà bùng lên mãnh liệt, tựa như Tinh Hỏa Liệu Nguyên đốt cháy toàn thân. Chỉ là người này vẻ mặt đoan chính, cho dù bên trong đã say mèm, thần tình lại vẫn thập phần nghiêm túc.
Gió đêm âm lãnh, điếm tiểu nhị vén tay áo ngồi xổm bên quầy hàng, một bên lo thu dọn một số đồ vương vãi, một bên liếc mắt đánh giá khách nhân kỳ quái này. Người nọ vung tay gạt đi giọt rượu vương ở khóe môi, trở tay cầm tiếp một vò rượu khác, tùy tiện mở ra, uống một hơi cạn sạch.
“Đại sư huynh, ngày đó lần đầu tiên huynh hạ sơn, đệ cũng tìm đến một tửu quán ở chân núi mà lén lút uống rượu. Lúc đầu huynh nhất định không cho đệ uống, nhưng sau đó cũng ngầm chấp thuận hành vi phá giới này. Vậy mà đêm nay, huynh vì sao không thể dung túng đệ thêm một lần nữa?” Rốt cuộc, “xoảng” một tiếng, vò rượu trong tay lao thẳng xuống đất nát vụn, bạch y nhân cụt hứng gục xuống bàn.
Tiểu nhị cau mày lắc đầu, thầm nghĩ, “Vị đạo trưởng này thoạt nhìn rất thanh sạch trấn tĩnh, vì sao lại uống rượu đến chẳng cần cái mạng thế này? Cũng không biết đại cô nương, tiểu tức phụ nhà ai lại không biết mặt mũi, đi trêu trọc một đạo sĩ thanh tu.”
“Đạo trưởng, đêm đã khuya, tiểu nhân cần đóng cửa rồi. Đứng lên đi, tiểu nhân nói cho ngài biết, ngài là một người tu chân, hà tất phải đối với nàng lo lắng day dứt. Người xưa vẫn nói, thiên nhai hà xử vô phương thảo…”
“…Ngươi biết cái gì?” Thường Dận tuy rằng đã uống quá lượng, thần trí lại chưa đến mức hồ đồ, hắn nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười khổ, “Thứ y thích, một mực chỉ là một thân Cẩu Vĩ Ba Thảo.”
“Ai”, điếm tiểu nhị bất đắc dĩ thở dài, miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu oán giận, “Đạo trưởng, tiểu nhân cần đóng cửa rồi, nếu ngài muốn uống tiếp, mời đi tìm quán khác…”
“Tiểu nhị ca, quấy rối ngươi rồi, ta tới đón cậu ấy về, thật không phải…” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng giải thích. Điếm tiểu nhị tên A Ngốc nghe vậy xoay người, chỉ thấy dưới ánh trăng trắng bạc, một tử y thanh niên bước qua đại môn, vẻ mặt hòa khí nhìn mình mỉm cười.
“Thường Dận, đệ đã uống quá nhiều rồi, theo ta quay về. Cái dạng này mà để người ngoài nhìn thấy, chẳng phải là …”
“Trở lại?” Thường Dận mỉa mai cười lạnh, một bả đẩy Từ Trường Khanh ra, “Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ta được uống thoải mái khoái trá như vậy, huynh muốn ta trở lại? Trở lại để làm gì? Sau khi trở về liền không thể thoải mái làm việc ta muốn làm, ngay cả một câu nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, không dám thống thống khoái khoái mà nói ra. Ta không muốn trở lại… Không muốn… Ta hiện tại chỉ muốn uống rượu.”
A Ngốc ngẩn ngơ nhìn tử y nhân trước mặt, thấy lông mày y khẽ cau, vẻ mặt lo lắng, chính mình cũng không đành lòng.
“Ta nói vị công tử này, ngài cùng con ma men này nói đạo lý khác gì đàn gảy tai trâu, hắn căn bản là nghe không vào đầu. Cứ đem hắn quẳng lên giường ngủ một giấc, sáng mai ngủ dậy là đâu lại vào đấy thôi.”
Từ Trường Khanh gật đầu, trở tay nắm lấy cánh tay Thường Dận vắt qua cổ mình, cúi người nâng vị sư đệ người đầy hơi men dậy, hướng ra ngoài cửa.
“Ai, ai, tiền thưởng còn chưa có.”
“Ừm!”
A Ngốc cẩn thận cầm đồng tiền trong tay, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy tử y nhân đứng yên tại đại môn, thật lâu không đi. Toàn bộ thân thể y dựa vào ván cửa, bàn tay chống cửa run run, gân xanh lộ ra.
Trong gió đêm, có tiếng hít thở nhỏ vụn trầm thấp truyền đến, phảng phất như áp chế xuống cực đại thống khổ.
“Vị đại gia này, ngài làm sao vậy?”
“Không, không có gì!” Mới đi đến cửa, ngực bỗng nhiên đau nhức, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng tựa hồ có một kiện máu nóng sôi sục, tinh khí dâng lên chỉ trực muốn nôn. Y thầm nghĩ, dược này quả nhiên lợi hại, mới qua mấy ngày đã bắt đầu phát tác. Giờ khắc này, Từ Trường Khanh miễn cưỡng dựa vào ván cửa mới không kiệt sức ngã xuống. Chỉ là, y cả người thoát lực, nửa phần lực đạo cũng không sử ra được.
Vất vả đặt Thường Dận ngồi lại ghế, Từ Trường Khanh ngẩng đầu nhìn A Ngốc, “Ta không dìu được cậu ấy, tiểu nhị ca, các người ở đây có gian phòng nào có thể ngủ lại không? Ta đêm nay tạm thời thu xếp sư đệ ở đây, ngày mai trở lại đón cậu ấy.”
A Ngốc nhìn tử y nhân sắc mặt tái nhợt, thái dương mồ hôi lạnh đã thành dòng, cuống quít nói, “Có có, ông chủ chính là sợ mấy vị khách quan đến đây uống say không có chỗ dung thân, cho nên đã sắp xếp hai gian phòng ở hậu viện, chuyên để khách nhân tá túc. Chỉ là chăn đệm đơn sơ, ta sợ ngài chê bai…”
“Không sao, ngươi đi trước dẫn đường, ta dìu cậu ấy vào.”
Trong tiểu khách phòng ở hậu viện, A Ngốc thấy Từ Trường Khanh cẩn thận thay tiểu đạo sĩ say rượu kia trải đệm đắp chăn, xong xuôi hết tất cả mới hiếu kỳ hỏi, “Công tử xưng hô thế nào? Sao lại gọi vị đạo trưởng này là sư đệ?”
“Tiểu nhị ca, ta không phải cái gì công tử, ta họ Từ, cậu ấy xác thực là sư đệ của ta, chúng ta đều là người xuất gia, chỉ là để tiện ra ngoài làm việc, ta mới ăn mặc như vậy…”
“A,” A Ngốc chỗ hiểu chỗ không gật đầu, “Từ đạo trưởng, lúc nào rảnh rỗi ngài hãy chú ý khuyên nhủ vị sư đệ này. A Ngốc ta tuy rằng niên kỷ không lớn, thế nhưng cũng coi như gặp qua vô số loại người, những người tình trường thất ý tìm đến quán rượu thật không hiếm. Vị sư đệ này của ngài vừa nhìn là biết bị nợ đào hoa quấn thân, đến đây mượn rượu giải sầu, uống say rồi vẫn còn luôn miệng lải nhải, ai nha nha, thật khó tin, sỉ nhục thanh tu sỉ nhục thanh tu…”
Hắn cằn nhằn liên hồi vẫn còn muốn tiếp tục nói tiếp, quay đầu lại đã thấy Từ Trường Khanh sắc mặt khổ sở không nói một lời, A Ngốc âm thầm nghĩ có điểm không thích hợp, vì vậy hắn chỉ cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa.
Trong doanh trướng.
Cảnh Thiên sau một hồi xuân mộng triền miên, mơ mơ hồ hồ không biết ngày đêm, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, hắn mới mơ màng tỉnh lại.
Ngoài cửa có tiếng binh tốt truyền đến, đem cơm nước cùng chậu rửa mặt tiến vào. Nguyên lai Cảnh Thiên võ công cao tuyệt, sớm được Lý Thế Dân xếp vào danh nghĩa “Phong Hành Đường”, mà “Phong Hành Đường” này chủ yếu là nhân sĩ giang hồ, không ít người tính cách quái dị, hành sự hoang đường không biết tiết chế, cho nên Lý Thế Dân từ lâu đã lên tiếng “Phong Hành Đường” không cần phải tuân theo hiệu lệnh trong quân.
Vì vậy, mọi hoạt động của Cảnh Thiên trong doanh trại đều tự do, không phải chịu bất cứ quân kỷ áp chế nào.
Cảnh Thiên nhấc chiếc khăn nóng hổi lên lau qua cái mặt, vạch thực hạp lấy cơm nước ra, ngồi xuống giường, sẵn sàng dốc hết đống đồ ăn vào dạ dày, miệng nói, “Đậu Phụ Trắng huynh không phải muốn cùng Tần Vương đi khao thưởng tam quân sao? Cảnh đại gia ta cũng phải khao thưởng ngũ tạng của mình mới được.”
Nhưng mà, Cảnh đại hiệp mông vừa hạ xuống, đã phát hiện mình đè phải vật cứng gì rồi. Hắn nghiêng người, tập trung nhìn vào, suýt nữa nhảy bật lên.
Nguyên lai, hắn thấy trên giường mình, một thứ vô cùng quen thuộc nằm giữa đống chăn đệm mất trật tự.
— Động Thanh Kính!
Động Thanh Kính của Từ Trường Khanh.
“Không sai, là Động Thanh Kính chưa từng rời Đậu Phụ Trắng nửa bước, thế nhưng Động Thanh Kính thế nào lại ở trên giường ta?” Cảnh Thiên có điểm mơ hồ. Giữa sáng sớm, trong quân doanh, Du Châu lão bản cứng đờ bất động tựa hồ pho tượng sáp.
Trong đầu hắn lật qua lật lại mấy dấu chấm hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra? Đồ của Đậu Phụ Trắng thế nào lại ở trên giường ta?”
Vì vậy, hắn nỗ lực nhớ lại toàn bộ những gì đã phát sinh đêm qua.
— Có vẻ, tất cả đều rất bình thường a ~
Hắn giận dữ phi vào soái trướng tìm Đậu Phụ Trắng, hai người ly khai nơi đó tản bộ dưới rừng đào hoa, sau đó Đậu Phụ Trắng ngầm đồng ý hành động quá giới hạn của hắn, kế tiếp hai người một đường trở về quân doanh, chia nhau đi nghỉ. Trong lúc ngủ say hắn đá văng đi đệm chăn, một tử y nhân đến gần đắp lại đệm chăn cho hắn. Vì vậy hắn lôi kéo người đó nhất định không chịu buông tay, sau đó… sau đó mình tựa như lao vào giấc mộng, Đậu Phụ Trắng trong mộng ở ngay trong lòng mình, hai người nói tiếp những chuyện chưa nói xong, đương nhiên, cũng làm những chuyện chưa làm xong…
“Làm ——” Ầm một tiếng, Cảnh Thiên trong đầu ong ong một mảnh, “Làm… làm… làm… chuyện…” Hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, “Lẽ nào, lẽ nào tối qua, ta thực sự đã làm cái chuyện đó?”
Tim Cảnh Thiên bắt đầu đập mạnh, hắn hoang mang hoảng hốt vạch đệm chăn lên, muốn tìm thấy trong mớ chăn mất trật tự đó một chút dấu vết, cho dù chỉ làm một sợi tóc cũng được. Tối hôm qua giữa rừng đào hoa ôm nhau đến thần hồn câu túy, hắn đã cảm giác thật rõ, mái tóc Từ Trường Khanh vừa mềm vừa mượt, còn tóc hắn vừa cứng vừa sáp, tuyệt đối là hai loại tóc khác nhau…”
“Tóc… tóc… tóc… ở nơi nào?”
Cảnh Thiên không tìm được một sợi tóc khả nghi, thế nhưng, hắn lại nhìn tấm chăn trước mặt đến phát ngốc, lẽ nào trong quân doanh, đệm chăn bình thường cũng có thể nở ra những đốm hoa tươi?
Đệm chăn đương nhiên sẽ không nở ra hoa tươi.
— Thế nhưng, dưới thân, trên tấm chăn trắng thuần xuất hiện vài giọt huyết hoa ảm đạm.
Huyết?
Huyết từ đâu tới đây?
Huyết của ai?
Vấn đề là toàn thân trên dưới của mình, tìm không ra một đạo vết thương, cho dù là một lỗ kim châm nho nhỏ cũng không có.
Mà huyết tích bắt mắt này, điểm trên tấm chăn bông bạch sắc mất trật tự kia lại lộ ra vài phần tình sắc diễm lệ, càng như muốn dựng lại một tràng sự tình hoang đường đêm qua, như thế tiêu hồn thực cốt, như thế điên cuồng kịch liệt.
“Vô ích, ngươi đương nhiên không có bị thương, máu này tự nhiên cũng không phải của ngươi. Ngươi đêm qua hồ thiên hải địa một trận, Đậu Phụ Trắng thế nào lại không bị thương…” Trong đầu Cảnh Thiên bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh xuân tình, người không khỏi hóa đông.
“Xong đời rồi, xong đời rồi, ta thật sự đối với Đậu Phụ Trắng làm cái loại sự tình quá đáng này.” Cảnh Thiên thở dài một tiếng, chán nản ôm đầu ngã xuống giường, tâm thần bắt đầu hoảng hốt.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta tính giải thích chuyện đêm qua thế nào? Rượu say loạn tính? Không, đêm qua ta căn bản không có uống rượu. Tình nan tự ức? Không, trong rừng đào ta chẳng phải đã hôn y rồi sao. Trúng phải mê dược? Không, chuyện này đã phát sinh qua, trò cũ lặp lại, Đậu Phụ Trắng thế nào tin tưởng?”
Cảnh Thiên rơi vào trầm tư, hối hận không thể tự kiềm chế hành vi của mình. Tiếp theo, Du Châu Cảnh lão bản như ngồi trên đống lửa, như chó nhà có tang, khiếp sợ kinh hoàng… Hắn cố gắng đem tất cả những hậu quả có thể phát sinh hình dung qua một lần.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta không nên… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Thục Sơn chưởng môn tương lai nghiêm mặt không nói một lời.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta đem huynh trở thành… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Từ đại chưởng môn tay nâng thanh kiếm.
“Vèo vèo vèo”
Du Châu lão bản hóa thành con nhím.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta kỳ thực là bị mộng du… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Từ Trường Khanh mỉm cười, vẻ mặt nhu tình mật ý đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt tuấn tú của mình, “ba ba” hai tiếng giòn tan, chưởng lực như sấm sét không kịp bưng tai giáng xuống.
Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, từ trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại.
Hắn che che khuôn mặt anh tuấn của mình, không kìm được thở dài một hơi. Một màn Địch Trần sơn trang ngày ấy, tựa như bóng ma in sâu trong lòng thiếu niên ‘mỏng manh yếu đuối’ này. Hắn không biết, nếu Từ Trường Khanh lần thứ hai xuất thủ, khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này còn được lành lặn nữa hay không.
Cần nhắc nhở một điểm, Cảnh đại hiệp chìm đắm quá độ trong tràng cảnh kinh khủng này, dẫn đến quên mất một việc.
Đó chính là.
Từ Trường Khanh rõ ràng võ công cao hơn hắn, hắn vì sao có thể đắc thủ? Từ Trường Khanh vì sao không có phản kháng?
— Đây mới là vấn đề then chốt.
Đương nhiên, Cảnh lão bản của chúng ta chẳng cần lo ngại đến vấn đề ấu trĩ này. Đối với Cảnh đại hiệp không sợ trời không sợ đất mà nói, tuyệt không có chuyện gì là không thể giải quyết, huống hồ là chuyện sàng đệ cá nước giao hoan?
— Trong thâm tâm một số người, hắn đích thị là một mầm họa hại nước hại dân.
Kỳ thực, Từ Trường Khanh đối với đàm đạo trong Tần Vương doanh trướng kia, vô thức so sánh Lý Thế Dân cùng Cảnh Thiên cũng không phải là không có đạo lý.
Tục ngữ nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên chính là người có tiềm chất anh hùng giống như Lý Thế Dân vậy. Tỷ như bọn họ đều là niên thiếu khinh cuồng, tỷ như bọn họ đối với một số việc đều vô cùng chấp nhất, tỷ như kiên định, tự tin, vô tiền khoáng hậu, dũng mãnh hào hùng…
Đương nhiên, hai vị này cũng có điểm cơ bản khác nhau.
Chí ít, Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn, mà Cảnh Thiên lo thiên hạ bất loạn.
Hiện tại, Cảnh đại hiệp lo thiên hạ bất loạn này đang ở trong doanh trướng ôm đầu hoang mang, tâm thần đại loạn. Mà Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn kia đang ở tại Tỷ Thủy Trấn khao thưởng binh sĩ, bình định quân tâm.
Nguyệt chiếu cửu châu, kỷ độ hoan sầu.
Trong một tửu quán nhỏ ở Tỷ Thủy Trấn, vò rượu trước mặt bạch y nhân đã chất ngổn ngang, chút tình tố trong lòng nương theo hơi men mà bùng lên mãnh liệt, tựa như Tinh Hỏa Liệu Nguyên đốt cháy toàn thân. Chỉ là người này vẻ mặt đoan chính, cho dù bên trong đã say mèm, thần tình lại vẫn thập phần nghiêm túc.
Gió đêm âm lãnh, điếm tiểu nhị vén tay áo ngồi xổm bên quầy hàng, một bên lo thu dọn một số đồ vương vãi, một bên liếc mắt đánh giá khách nhân kỳ quái này. Người nọ vung tay gạt đi giọt rượu vương ở khóe môi, trở tay cầm tiếp một vò rượu khác, tùy tiện mở ra, uống một hơi cạn sạch.
“Đại sư huynh, ngày đó lần đầu tiên huynh hạ sơn, đệ cũng tìm đến một tửu quán ở chân núi mà lén lút uống rượu. Lúc đầu huynh nhất định không cho đệ uống, nhưng sau đó cũng ngầm chấp thuận hành vi phá giới này. Vậy mà đêm nay, huynh vì sao không thể dung túng đệ thêm một lần nữa?” Rốt cuộc, “xoảng” một tiếng, vò rượu trong tay lao thẳng xuống đất nát vụn, bạch y nhân cụt hứng gục xuống bàn.
Tiểu nhị cau mày lắc đầu, thầm nghĩ, “Vị đạo trưởng này thoạt nhìn rất thanh sạch trấn tĩnh, vì sao lại uống rượu đến chẳng cần cái mạng thế này? Cũng không biết đại cô nương, tiểu tức phụ nhà ai lại không biết mặt mũi, đi trêu trọc một đạo sĩ thanh tu.”
“Đạo trưởng, đêm đã khuya, tiểu nhân cần đóng cửa rồi. Đứng lên đi, tiểu nhân nói cho ngài biết, ngài là một người tu chân, hà tất phải đối với nàng lo lắng day dứt. Người xưa vẫn nói, thiên nhai hà xử vô phương thảo…”
“…Ngươi biết cái gì?” Thường Dận tuy rằng đã uống quá lượng, thần trí lại chưa đến mức hồ đồ, hắn nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười khổ, “Thứ y thích, một mực chỉ là một thân Cẩu Vĩ Ba Thảo.”
“Ai”, điếm tiểu nhị bất đắc dĩ thở dài, miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu oán giận, “Đạo trưởng, tiểu nhân cần đóng cửa rồi, nếu ngài muốn uống tiếp, mời đi tìm quán khác…”
“Tiểu nhị ca, quấy rối ngươi rồi, ta tới đón cậu ấy về, thật không phải…” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng giải thích. Điếm tiểu nhị tên A Ngốc nghe vậy xoay người, chỉ thấy dưới ánh trăng trắng bạc, một tử y thanh niên bước qua đại môn, vẻ mặt hòa khí nhìn mình mỉm cười.
“Thường Dận, đệ đã uống quá nhiều rồi, theo ta quay về. Cái dạng này mà để người ngoài nhìn thấy, chẳng phải là …”
“Trở lại?” Thường Dận mỉa mai cười lạnh, một bả đẩy Từ Trường Khanh ra, “Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ta được uống thoải mái khoái trá như vậy, huynh muốn ta trở lại? Trở lại để làm gì? Sau khi trở về liền không thể thoải mái làm việc ta muốn làm, ngay cả một câu nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, không dám thống thống khoái khoái mà nói ra. Ta không muốn trở lại… Không muốn… Ta hiện tại chỉ muốn uống rượu.”
A Ngốc ngẩn ngơ nhìn tử y nhân trước mặt, thấy lông mày y khẽ cau, vẻ mặt lo lắng, chính mình cũng không đành lòng.
“Ta nói vị công tử này, ngài cùng con ma men này nói đạo lý khác gì đàn gảy tai trâu, hắn căn bản là nghe không vào đầu. Cứ đem hắn quẳng lên giường ngủ một giấc, sáng mai ngủ dậy là đâu lại vào đấy thôi.”
Từ Trường Khanh gật đầu, trở tay nắm lấy cánh tay Thường Dận vắt qua cổ mình, cúi người nâng vị sư đệ người đầy hơi men dậy, hướng ra ngoài cửa.
“Ai, ai, tiền thưởng còn chưa có.”
“Ừm!”
A Ngốc cẩn thận cầm đồng tiền trong tay, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy tử y nhân đứng yên tại đại môn, thật lâu không đi. Toàn bộ thân thể y dựa vào ván cửa, bàn tay chống cửa run run, gân xanh lộ ra.
Trong gió đêm, có tiếng hít thở nhỏ vụn trầm thấp truyền đến, phảng phất như áp chế xuống cực đại thống khổ.
“Vị đại gia này, ngài làm sao vậy?”
“Không, không có gì!” Mới đi đến cửa, ngực bỗng nhiên đau nhức, Từ Trường Khanh chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng tựa hồ có một kiện máu nóng sôi sục, tinh khí dâng lên chỉ trực muốn nôn. Y thầm nghĩ, dược này quả nhiên lợi hại, mới qua mấy ngày đã bắt đầu phát tác. Giờ khắc này, Từ Trường Khanh miễn cưỡng dựa vào ván cửa mới không kiệt sức ngã xuống. Chỉ là, y cả người thoát lực, nửa phần lực đạo cũng không sử ra được.
Vất vả đặt Thường Dận ngồi lại ghế, Từ Trường Khanh ngẩng đầu nhìn A Ngốc, “Ta không dìu được cậu ấy, tiểu nhị ca, các người ở đây có gian phòng nào có thể ngủ lại không? Ta đêm nay tạm thời thu xếp sư đệ ở đây, ngày mai trở lại đón cậu ấy.”
A Ngốc nhìn tử y nhân sắc mặt tái nhợt, thái dương mồ hôi lạnh đã thành dòng, cuống quít nói, “Có có, ông chủ chính là sợ mấy vị khách quan đến đây uống say không có chỗ dung thân, cho nên đã sắp xếp hai gian phòng ở hậu viện, chuyên để khách nhân tá túc. Chỉ là chăn đệm đơn sơ, ta sợ ngài chê bai…”
“Không sao, ngươi đi trước dẫn đường, ta dìu cậu ấy vào.”
Trong tiểu khách phòng ở hậu viện, A Ngốc thấy Từ Trường Khanh cẩn thận thay tiểu đạo sĩ say rượu kia trải đệm đắp chăn, xong xuôi hết tất cả mới hiếu kỳ hỏi, “Công tử xưng hô thế nào? Sao lại gọi vị đạo trưởng này là sư đệ?”
“Tiểu nhị ca, ta không phải cái gì công tử, ta họ Từ, cậu ấy xác thực là sư đệ của ta, chúng ta đều là người xuất gia, chỉ là để tiện ra ngoài làm việc, ta mới ăn mặc như vậy…”
“A,” A Ngốc chỗ hiểu chỗ không gật đầu, “Từ đạo trưởng, lúc nào rảnh rỗi ngài hãy chú ý khuyên nhủ vị sư đệ này. A Ngốc ta tuy rằng niên kỷ không lớn, thế nhưng cũng coi như gặp qua vô số loại người, những người tình trường thất ý tìm đến quán rượu thật không hiếm. Vị sư đệ này của ngài vừa nhìn là biết bị nợ đào hoa quấn thân, đến đây mượn rượu giải sầu, uống say rồi vẫn còn luôn miệng lải nhải, ai nha nha, thật khó tin, sỉ nhục thanh tu sỉ nhục thanh tu…”
Hắn cằn nhằn liên hồi vẫn còn muốn tiếp tục nói tiếp, quay đầu lại đã thấy Từ Trường Khanh sắc mặt khổ sở không nói một lời, A Ngốc âm thầm nghĩ có điểm không thích hợp, vì vậy hắn chỉ cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa.
Trong doanh trướng.
Cảnh Thiên sau một hồi xuân mộng triền miên, mơ mơ hồ hồ không biết ngày đêm, mãi cho đến khi mặt trời lên cao, hắn mới mơ màng tỉnh lại.
Ngoài cửa có tiếng binh tốt truyền đến, đem cơm nước cùng chậu rửa mặt tiến vào. Nguyên lai Cảnh Thiên võ công cao tuyệt, sớm được Lý Thế Dân xếp vào danh nghĩa “Phong Hành Đường”, mà “Phong Hành Đường” này chủ yếu là nhân sĩ giang hồ, không ít người tính cách quái dị, hành sự hoang đường không biết tiết chế, cho nên Lý Thế Dân từ lâu đã lên tiếng “Phong Hành Đường” không cần phải tuân theo hiệu lệnh trong quân.
Vì vậy, mọi hoạt động của Cảnh Thiên trong doanh trại đều tự do, không phải chịu bất cứ quân kỷ áp chế nào.
Cảnh Thiên nhấc chiếc khăn nóng hổi lên lau qua cái mặt, vạch thực hạp lấy cơm nước ra, ngồi xuống giường, sẵn sàng dốc hết đống đồ ăn vào dạ dày, miệng nói, “Đậu Phụ Trắng huynh không phải muốn cùng Tần Vương đi khao thưởng tam quân sao? Cảnh đại gia ta cũng phải khao thưởng ngũ tạng của mình mới được.”
Nhưng mà, Cảnh đại hiệp mông vừa hạ xuống, đã phát hiện mình đè phải vật cứng gì rồi. Hắn nghiêng người, tập trung nhìn vào, suýt nữa nhảy bật lên.
Nguyên lai, hắn thấy trên giường mình, một thứ vô cùng quen thuộc nằm giữa đống chăn đệm mất trật tự.
— Động Thanh Kính!
Động Thanh Kính của Từ Trường Khanh.
“Không sai, là Động Thanh Kính chưa từng rời Đậu Phụ Trắng nửa bước, thế nhưng Động Thanh Kính thế nào lại ở trên giường ta?” Cảnh Thiên có điểm mơ hồ. Giữa sáng sớm, trong quân doanh, Du Châu lão bản cứng đờ bất động tựa hồ pho tượng sáp.
Trong đầu hắn lật qua lật lại mấy dấu chấm hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra? Đồ của Đậu Phụ Trắng thế nào lại ở trên giường ta?”
Vì vậy, hắn nỗ lực nhớ lại toàn bộ những gì đã phát sinh đêm qua.
— Có vẻ, tất cả đều rất bình thường a ~
Hắn giận dữ phi vào soái trướng tìm Đậu Phụ Trắng, hai người ly khai nơi đó tản bộ dưới rừng đào hoa, sau đó Đậu Phụ Trắng ngầm đồng ý hành động quá giới hạn của hắn, kế tiếp hai người một đường trở về quân doanh, chia nhau đi nghỉ. Trong lúc ngủ say hắn đá văng đi đệm chăn, một tử y nhân đến gần đắp lại đệm chăn cho hắn. Vì vậy hắn lôi kéo người đó nhất định không chịu buông tay, sau đó… sau đó mình tựa như lao vào giấc mộng, Đậu Phụ Trắng trong mộng ở ngay trong lòng mình, hai người nói tiếp những chuyện chưa nói xong, đương nhiên, cũng làm những chuyện chưa làm xong…
“Làm ——” Ầm một tiếng, Cảnh Thiên trong đầu ong ong một mảnh, “Làm… làm… làm… chuyện…” Hắn mạnh mẽ nhảy dựng lên, “Lẽ nào, lẽ nào tối qua, ta thực sự đã làm cái chuyện đó?”
Tim Cảnh Thiên bắt đầu đập mạnh, hắn hoang mang hoảng hốt vạch đệm chăn lên, muốn tìm thấy trong mớ chăn mất trật tự đó một chút dấu vết, cho dù chỉ làm một sợi tóc cũng được. Tối hôm qua giữa rừng đào hoa ôm nhau đến thần hồn câu túy, hắn đã cảm giác thật rõ, mái tóc Từ Trường Khanh vừa mềm vừa mượt, còn tóc hắn vừa cứng vừa sáp, tuyệt đối là hai loại tóc khác nhau…”
“Tóc… tóc… tóc… ở nơi nào?”
Cảnh Thiên không tìm được một sợi tóc khả nghi, thế nhưng, hắn lại nhìn tấm chăn trước mặt đến phát ngốc, lẽ nào trong quân doanh, đệm chăn bình thường cũng có thể nở ra những đốm hoa tươi?
Đệm chăn đương nhiên sẽ không nở ra hoa tươi.
— Thế nhưng, dưới thân, trên tấm chăn trắng thuần xuất hiện vài giọt huyết hoa ảm đạm.
Huyết?
Huyết từ đâu tới đây?
Huyết của ai?
Vấn đề là toàn thân trên dưới của mình, tìm không ra một đạo vết thương, cho dù là một lỗ kim châm nho nhỏ cũng không có.
Mà huyết tích bắt mắt này, điểm trên tấm chăn bông bạch sắc mất trật tự kia lại lộ ra vài phần tình sắc diễm lệ, càng như muốn dựng lại một tràng sự tình hoang đường đêm qua, như thế tiêu hồn thực cốt, như thế điên cuồng kịch liệt.
“Vô ích, ngươi đương nhiên không có bị thương, máu này tự nhiên cũng không phải của ngươi. Ngươi đêm qua hồ thiên hải địa một trận, Đậu Phụ Trắng thế nào lại không bị thương…” Trong đầu Cảnh Thiên bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh xuân tình, người không khỏi hóa đông.
“Xong đời rồi, xong đời rồi, ta thật sự đối với Đậu Phụ Trắng làm cái loại sự tình quá đáng này.” Cảnh Thiên thở dài một tiếng, chán nản ôm đầu ngã xuống giường, tâm thần bắt đầu hoảng hốt.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta tính giải thích chuyện đêm qua thế nào? Rượu say loạn tính? Không, đêm qua ta căn bản không có uống rượu. Tình nan tự ức? Không, trong rừng đào ta chẳng phải đã hôn y rồi sao. Trúng phải mê dược? Không, chuyện này đã phát sinh qua, trò cũ lặp lại, Đậu Phụ Trắng thế nào tin tưởng?”
Cảnh Thiên rơi vào trầm tư, hối hận không thể tự kiềm chế hành vi của mình. Tiếp theo, Du Châu Cảnh lão bản như ngồi trên đống lửa, như chó nhà có tang, khiếp sợ kinh hoàng… Hắn cố gắng đem tất cả những hậu quả có thể phát sinh hình dung qua một lần.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta không nên… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Thục Sơn chưởng môn tương lai nghiêm mặt không nói một lời.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta đem huynh trở thành… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Từ đại chưởng môn tay nâng thanh kiếm.
“Vèo vèo vèo”
Du Châu lão bản hóa thành con nhím.
— “Đậu Phụ Trắng, đêm hôm qua là ta sai, ta kỳ thực là bị mộng du… Khụ khụ, cái kia… huynh có khỏe không?”
Từ Trường Khanh mỉm cười, vẻ mặt nhu tình mật ý đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt tuấn tú của mình, “ba ba” hai tiếng giòn tan, chưởng lực như sấm sét không kịp bưng tai giáng xuống.
Cảnh Thiên “ai nha” một tiếng, từ trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại.
Hắn che che khuôn mặt anh tuấn của mình, không kìm được thở dài một hơi. Một màn Địch Trần sơn trang ngày ấy, tựa như bóng ma in sâu trong lòng thiếu niên ‘mỏng manh yếu đuối’ này. Hắn không biết, nếu Từ Trường Khanh lần thứ hai xuất thủ, khuôn mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này còn được lành lặn nữa hay không.
Cần nhắc nhở một điểm, Cảnh đại hiệp chìm đắm quá độ trong tràng cảnh kinh khủng này, dẫn đến quên mất một việc.
Đó chính là.
Từ Trường Khanh rõ ràng võ công cao hơn hắn, hắn vì sao có thể đắc thủ? Từ Trường Khanh vì sao không có phản kháng?
— Đây mới là vấn đề then chốt.
Đương nhiên, Cảnh lão bản của chúng ta chẳng cần lo ngại đến vấn đề ấu trĩ này. Đối với Cảnh đại hiệp không sợ trời không sợ đất mà nói, tuyệt không có chuyện gì là không thể giải quyết, huống hồ là chuyện sàng đệ cá nước giao hoan?
— Trong thâm tâm một số người, hắn đích thị là một mầm họa hại nước hại dân.
Kỳ thực, Từ Trường Khanh đối với đàm đạo trong Tần Vương doanh trướng kia, vô thức so sánh Lý Thế Dân cùng Cảnh Thiên cũng không phải là không có đạo lý.
Tục ngữ nói, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên chính là người có tiềm chất anh hùng giống như Lý Thế Dân vậy. Tỷ như bọn họ đều là niên thiếu khinh cuồng, tỷ như bọn họ đối với một số việc đều vô cùng chấp nhất, tỷ như kiên định, tự tin, vô tiền khoáng hậu, dũng mãnh hào hùng…
Đương nhiên, hai vị này cũng có điểm cơ bản khác nhau.
Chí ít, Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn, mà Cảnh Thiên lo thiên hạ bất loạn.
Hiện tại, Cảnh đại hiệp lo thiên hạ bất loạn này đang ở trong doanh trướng ôm đầu hoang mang, tâm thần đại loạn. Mà Lý Thế Dân lo thiên hạ đại loạn kia đang ở tại Tỷ Thủy Trấn khao thưởng binh sĩ, bình định quân tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất