Thuốc Trường Sinh

Chương 11

Trước Sau
Hoắc Tinh lui vài bước, lắc đầu: “Tiểu Xuân, đừng nói lời không nên nói.”

Lý Thích Xuân tự rót cho mình một chén rượu, là “thanh xuân trường” mà ngày trước sư huynh thỉnh thoảng sẽ trộm đến cho y uống, có mùi thơm đặc trưng của dâu tằm.

Y chậm rãi nhấm nháp rượu ở trong miệng, cổ họng không được giải khát, ngược lại càng thêm khó chịu, cơ hồ làm y nói không ra lời: “Sư tỷ, đệ không đêm những việc này ra nói giỡn, tỷ biết mà.”

“Sao, tại sao lại như vậy?” Hoắc Tinh vẫn không muốn tin tưởng đây là sự thật.

Lý Thích Xuân giơ tay chỉ vào ngực mình: “Thời điểm đó sắp đến rồi.”

“Nhưng không phải lúc trước đệ nói, đến lúc đó lấy trùng mẫu ra, rồi tĩnh dưỡng một phen thì sẽ tốt hơn sao?”

Y đứng lên, hơi choáng váng, đi đến bên cạnh Hoắc Tinh kéo nàng ngồi xuống lần nữa: “Thứ kia làm sao có thể dễ dàng lấy ra như vậy.”

Lý Thích Xuân tự giễu mà cười cười: “Trùng mẫu cắn nuốt nhiều máu thịt ở trái tim và linh lực của đệ nhiều năm như thế, nó sắp lớn thành một khối trong trái tim đệ, nếu muốn lấy ra thật sự không có khả năng.”

“Đệ đã đau nhiều năm như thế, nên không muốn đau nữa. Nếu lấy không ra, cũng chỉ có thể ——.” Lý Thích Xuân làm động tác dùng đao đâm vào mình.

“Không, nhất định có biện pháp khác.” Hoắc Tinh vội vàng giữ chặt ống tay áo y, “Trùng mẫu này chính là phụ thân đệ tự tay bỏ vào, hắn cũng nói đến thời điểm thích hợp liền có thể lấy ra, đệ hỏi cha đi, đệ mau trở về hỏi cha của đệ nhanh lên!”

“Vô dụng thôi sư tỷ à.” Lý Thích Xuân bình tĩnh trả lời, “Thời điểm trùng mẫu được đưa vào cơ thể, đệ liền biết, đệ không thể sống được lâu.”

Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Tinh khóc rống lên.



Lý Thích Xuân an ủi một lúc mới dỗ nàng ngừng khóc, sau khi đưa người trở về phòng, thì tự mình chậm rãi đi dọc theo hành lang gấp khúc.

Y không nói hết với Hoắc Tinh, hiện tại thân thể này như đèn đã cạn dầu, không hoàn toàn là vì cổ trùng.

Y đã sống tịch mịch quá nhiều năm, cho tới khi đến Kiếm Tông, Cố Khê Hàn không thích nhìn mặt y, y cũng không có bạn bè, mỗi ngày trôi qua đều cảm thấy ngột ngạt, có chuyện gì cũng không biết nói cho ai nghe. Trong lòng cảm thấy như bị đè nén, vậy nên dồn hết tâm sức vào vào việc chế tạo, nên sức lực từ sớm đã cạn kiệt. Nếu không có có Tân Đào ở bên cạnh tận tâm chăm sóc, chỉ sợ rằng tình hình còn tệ hơn bây giờ.

Vẫn là gian phòng ban đầu y họ bái sư học nghệ ở Thiên Cơ Đường, Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng vẫn luôn để gian phòng đó cho y, ngày ngày đều có người đến quét dọn. Trừ việc một số đồ vật ngày đã được đổi thành cái mới, còn lại thfi không có gì thay đổi.

Khi còn niên thiếu, Lý Thích Xuân thường xuyên soi gương để nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt mình, vừa soi gương liền nhìn nửa ngày, cũng không ai biết y đang suy nghĩ gì.

Khi y nhìn thấy chiếc gương được đặt trên bàn, cảm giác mơ hồ giống như cách một thế hệ.

Từ sau khi đến Vân Sơn thì y không còn soi gương nữa.

Y ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm thật lâu vào gương mặt trong gương giống Lý Thừa Xuân như đúc trong gương, cho đến khi Tân Đào ở ngoài cửa kêu gọi mới làm y giật mình, dùng tay úp gương trên bàn xuống: “Có chuyện gì?”

Sau khi Tân Đào đến Thiên Cơ Đường vẫn còn có chút câu nệ, dùng xong cơm chiều ở phòng ăn với các đệ tử. Ban ngày đệ tử dẫn nàng đi hơn một nửa đường ở Thiên Cơ Đường, khi thấy đã đến giờ, liền dựa theo ký ức đi tìm chỗ Lý Thích Xuân ở.

“Công tử, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi.”

Lý Thích Xuân nhìn qua cửa sổ thấy trời đêm đen kịt, nói: “Vào đi.”

Hoắc Tinh sớm đã sắp xếp tốt mọi chuyện, người hầu dâng nước ấm Thiên Cơ Đường tiến vào, Tân Đào đang bưng một khay quần áo mới, định đặt lên trên giá sau bình phong, lại bị Lý Thích Xuân gọi: “Không cần vội.”



Sau khi những người hầu lúc nãy rời đi, Lý Thích Xuân ra hiệu cho Tân Đào đặt đồ lên trên chiếc bàn thấp bên cạnh, rồi ngồi đối diện mình.

Tân Đào lo sợ bất an mà ngồi xuống, đôi tay nắm hờ đặt trên đầu gối của mình, chờ Lý Thích Xuân mở miệng.

Lý Thích Xuân cười, nói: “Từ ngày mai trở đi, em đi theo các đệ tử trong Thiên Cơ Đường mà học tập, không cần đi theo ta nữa.”

Tân Đào ngạc nhiên nói: “Công tử, làm sao chuyện này xảy ra được? Làm sao có thể không ở bên cạnh người được?”

Lý Thích Xuân bật cười: “Em có thể không xem ta là búp bê sứ được không? Tốt xấu gì em cũng đã hai mươi mấy, ta có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Lúc trước khi rời khỏi Vân Sơn, không phải chúng ta đã từng nói điều này sao?”

“Nhưng ——”

Lý Thích Xuân xua tay đánh gãy Tân Đào, nói: “Lần này nghe theo lời ta đi. Tuy nhiên, nếu em muốn sống ở Thiên Cơ Đường thì việc uống cũng không cần lo lắng, nhưng ta biết, em không phải là người như vậy. Không cần phải bảo vệ ta nữa, hãy quan sát và học hỏi nhiều thêm ở Thiên Cơ Đường, tốt xấu gì cũng nên học nghệ để có thể đứng vững.”

Tân Đào cảm thấy kỳ lạ khi nghe y nói những lời ẩn ý này: “Công tử, ngài định đi đâu? Rốt cuộc ngài có tính toán gì?”

“Ta? Ta không có gì tính toán.” Lý Thích Xuân nhìn chăm chú vào bức họa bậc thầy nghệ nhân treo trên tường ở phía sau Tân Đào, nói: “Thiên Cơ Đường vốn là sư môn của ta, đã lâu rồi không trở về, lần này trở về liền muốn ngắm nhìn mọi thứ, muốn ở lâu hơn một chút.”

Y đứng dậy xoa bóp cổ, đi vào phòng trong: “Về đi, không cần hầu hạ ta nữa, sư tỷ của ta đã sắp xếp tốt mọi chuyện, từ ngày mai trở đi sẽ tự có người đưa em đi, chớ có lo lắng mà hoảng sợ.”

Tân Đào đi theo bên cạnh Lý Thích Xuân lâu như thế, biết rõ tính nết của y, bởi vậy chỉ nàng quỳ xuống sau lưng Lý Thích Xuân, nói: “Công tử, cho dù Tân Đào có đi tới chỗ nào thì mãi mãi là thị nữ của ngài.”

Lý Thích Xuân ở sau bình phong nghe Tân Đào đứng dậy rời đi, thở dài: “Cô gái ngốc, có nơi nào là mãi mãi đâu chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau