Thuốc Trường Sinh

Chương 14

Trước Sau
Hoắc Tinh vốn là Đường chủ, mỗi ngày có rất nhiều việc cần xử lý, thế là để Mạnh Quan Sùng tháp tùng Lý Thích Xuân.

Trong chín người đồng lứa của bọn họ, Hoắc Tinh là Đường chủ, Lý Thích Xuân đến Kiếm Tông, sáu người còn lại thì tự chọn lối đi riêng, chỉ có Mạnh Quan Sùng, bởi vì hắn là đạo lữ của Hoắc Tinh, nên phải ở lại, giúp đỡ và xử lý các một số chuyện.

Mấy năm nay Lý Thích Xuân ở Kiếm Tông, tài nghệ không bị lãng phí, ngược lại càng tinh tế điêu luyện, Mạnh Quan Sùng đứng bên cạnh bàn nhìn sách đã được sửa lại rất tốt, liền khen ngợi: “Khó trách năm đó đệ mới sáu tuổi đã được sư phó nguyện ý thu nhận, tài nghệ của đệ, đã vượt xa chúng ta rất nhiều.”

Tay Lý Thích Xuân viết chữ không ngừng, cười nói: “Sư huynh đừng trêu ghẹo ta nữa.”

Mạnh Quan Sùng tấm tắc lắc đầu, càng xem càng cảm thấy tự hào.

Quả thật là tiểu sư đệ của bọn họ.

Sau khi Mạnh Quan Sùng đọc xong quyển sách đã được chỉnh sửa, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Quên mất, hơn một tháng nữa là đến cuối năm rồi, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau. Vừa hay năm nay đệ ở đây, đệ đã sửa lại sách cho ta, đợi các sư huynh sư tỷ trở về, chúng ta cùng dùng cơm tất niên vui vẻ nhé.”

Lý Thích Xuân nghe vậy, đặt bút xuống ngồi thẳng lưng, áy náy nói: “Là đệ không tốt, mấy năm nay không trở về thăm mọi người, cũng chưa từng viết thư về cho các sư huynh sư tỷ. Đệ ——”

“Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa.” Mạnh Quan Sùng xua tay, “Tình huống của đệ như vậy chúng ta còn có thể giả vờ không biết sao? Mọi người đều rất thương đệ, khi nhận được thư chắc chắn sẽ vội vàng trở về. Đệ chờ nhận bao lì xì đi!”

Mạnh Quan Sùng xoa nhẹ đầu Lý Thích Xuân: “Được rồi, ta phải đi về rồi, đệ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý Thích Xuân ngoan ngoãn nói tạm biệt, dọn dẹp một chút liền đi ngủ.

Y ở Thiên Cơ Đường sống thật nhẹ nhàng và thoải mái, nhưng Cố Khê Hàn ở Vân Sơn lại không thế nào cảm thấy thoải mái được, mỗi ngày mặt đều âm trầm, khi Khổng Phục Hành nói chuyện với hắn cũng không dám ngẩng đầu lên.

Hắn cũng không biết mình bị gì, tự làm mình nghẹn đến hít thở không thuận, nhưng lại không muốn đi tìm người.

Khổng Phục Hành âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ tại sao công tử còn chưa chịu về, thật ra không ai trong Kiếm Tông có thể dỗ được hắn, khắp thiên hạ này cũng chỉ có mỗi công tử mới có thể làm Tông chủ vui vẻ.

Cố Khê Hàn cũng suy nghĩ, tại sao Lý Thích Xuân còn chưa chịu trở về? Chẳng lẽ thật sự muốn giải trừ quan hệ đạo lữ sao? Hắn viết rất nhiều thư cho Lý Thích Xuân, hỏi y rốt cuộc muốn như thế nào, hỏi y ở đâu, hỏi y khi nào mới trở về, nhưng không có một lá thư nào được gửi đi.



Thoáng thấy đã gần đến cuối năm, hắn càng ngày càng cảm thấy bực bội, hôm nay luyện kiếm nhất thời vô ý, hít một hơi, khóe miệng tràn máu.

Hắn đen mặt ôm kiếm trở về phòng tu dưỡng, Khổng Phục Hành đứng ở ngoài phòng canh giữ chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm. Loay hoay một hồi, xem chừng Khê Hàn cũng không có ý định ra ngoài, nên hắn lập tức viết một phong thư nhờ Mộc Điểu gửi cho Lý Thích Xuân.

Cố Khê Hàn cảm thấy hơi mệt sau khi điều tức cơ thể, nên nằm trên giường nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Lý Thích Xuân viết trong thư tin nói mình thường nằm mơ, cũng không biết là Thanh Bình Điện thật sự đặc biệt, hay là trước kia chịu ảnh hưởng từ ác chú của bọn người cá, Cố Khê Hàn mộng cũng thường xuyên nằm mơ nhiều hơn trước.

Lần này mơ thấy Thanh Bình Điện.

Rõ ràng là hắn đang ở trong mộng của bản thân, lúc này lại giống như linh hồn lơ lửng ở giữa không trung, nhìn về chỗ ở quen thuộc.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Lý Thích Xuân bước nhanh vào với một người, đồng thời dặn dò gì đó với người bên ngoài.

Cố Khê Hàn đi vào vài bước, thấy rõ mặt mà người bị Lý Thích Xuân đặt ở trên giường, chính là hắn, sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, chỉ có khóe môi đang rỉ máu đỏ tươi nhìn thật chói mắt. Lý Thích Xuân vội lau mặt cho hắn, nhanh chóng cởi quần áo hắn, hai ba lần cởi áo ngoài của hắn ra.

Cố Khê Hàn nhíu mày, hắn không quá nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm nào, rồi lại cảm thấy có chút quen thuộc không nói thành lời.

Rốt cuộc đây là giấc mộng được bịa đặt, hay chuyện gì đó đã thật sự đã diễn ra?

Lý Thích Xuân đỡ Cố Khê Hàn hôn mê bất tỉnh để hắn dựa vào trong lòng ngực mình, một tay ôm hắn, khép hai ngón lại chỉ vào giữa mày hắn, linh lực thuần túy chậm rãi đưa vào trong thân thể hắn, ổn định lại phần chân khí đang hỗn loạn.

Tân Đào cũng không gõ cửa, lon ton bưng thuốc chầm chậm tiến vào, còn Khổng Phục Hành lại ôm một đống pháp khí lớn. Lý Thích Xuân ra hiệu cho Tân Đào đút thuốc cho Cố Khê Hàn, còn mình thu hồi ngón tay đặt ở giữa mày Cố Khê Hàn, ngón trỏ nhặt một cái chuông vàng giữa đống pháp khí, ngón giữa gõ nhẹ một chút, tiếng chuông lanh lảnh lập tức trút ra.

Y nhìn Tân Đào đút hết thuốc cho hắn, nói với hai người: “Ra ngoài canh giữ cửa điện, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, hai người không nhận được lệnh cũng đừng tiến vào.”

Hai người họ vừa rời khỏi, Lý Thích Xuân nhanh chóng rung chuông lên ba lần, một đạo kết giới đột nhiên từ mặt đất chui lên, bao phủ cả tòa Thanh Bình Điện vào trong đó.

Y liên tục rung chuông theo tần suất nhất định, bàn tay đang ôm Cố Khê Hàn chuyển sang đặt lên phía sau lưng hắn tiếp tục chuyển linh lực, không biết qua bao lâu, mày Cố Khê Hàn nhíu chặt mới chậm rãi giãn ra.

Lý Thích Xuân thở phào nhẹ nhõm, vừa định đỡ Cố Khê Hàn để hắn nằm xuống, thì cổ tay bị nắm lấy. Cố Khê Hàn mở mắt, một mảng đỏ tươi.



Lý Thích Xuân cứng đờ hỏi: “Tông chủ?”

Cố Khê Hàn bình tĩnh nhìn y trong chốc lát, giơ tay hất cái chuông vàng trong tay y, nắm chặt tay Lý Thích Xuân đẩy y ngã lên trên giường, đột nhiên thô bạo cắn môi y.

Cố Khê Hàn đứng một bên nhìn một lúc lâu mới xác nhận, thật là có phát sinh chuyện này, nhưng trong trí nhớ hắn lại thiếu đi một đoạn ký ức này.

Đó là năm thứ hai hắn và Lý Thích Xuân kết làm đạo lữ, khi hắn định đột phá cảnh giới nhưng ngoài ý muốn lại tẩu hỏa nhập ma, rất mau rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày thứ hai, Lý Thích Xuân ngồi ở mép giường, nhìn hắn tỉnh, vẫn cầm một chén thuốc nóng hổi nói: “Tông chủ lần này gặp nguy hiểm, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Sau này vẫn không nên táo bạo đột phá phá cảnh như vậy, tổn hại tu vi là chuyện nhỏ, nhưng tổn thương thân thể mới là chuyện lớn.”

Giọng nói trong trẻo của y thật sự có chút khác so với ngày thường, nghe rất là khàn, nhưng đầu Cố Khê Hàn đau muốn nứt ra, nên không phát hiện, “Ừm” một tiếng, nhận lấy chén thuốc uống một hơi đến cạn. Đồng thời hắn cũng không phát hiện, cơ thể Lý Thích Xuân cách một lớp quần áo tràn đầy vết bầm, xung quanh đầu vú toàn là những dấu răng.

Nhưng Cố Khê Hàn đứng một bên nhìn hết thảy mọi chuyện đến rõ ràng, thế mới biết, thì ra lần đó tẩu hỏa nhập ma có thể hồi phục nhanh đến như vậy là đem Lý Thích Xuân xem như thuốc.

Cảnh trong mơ đến đấy vụt tắt, Cố Khê Hàn bật người ngồi dậy, đỡ trán thở dốc.

Phương pháp song tu của bọn họ vốn là song hướng, chẳng qua linh lực của Cố Khê Hàn so với Lý Thích Xuân mạnh hơn nhiều, nên hắn không cần Lý Thích Xuân làm bất kỳ điều gì vì hắn, thường thì Lý Thích Xuân đơn phương được lợi.

Nghĩ đến việc hắn tẩu hỏa nhập ma khiến linh lực bị hỗn loạn, trong tiềm thức luôn tìm kiếm cách để bổ sung lại linh lực, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc sau ——

Khổng Phục Hành canh giữ ở ngoài cửa đang ngửa đầu nhìn trời, suy đoán khi nào thì Mộc Điểu mới trở về, cửa chính điện đột nhiên mở ra hai bên, Cố Khê Hàn hỏi: “Lý Thích Xuân rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

Khổng Phục Hành dưới quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Bẩm Tông chủ, đệ tử không biết. Nhưng đệ tử đã thả Mộc Điểu mà công tử để lại, đi theo hướng Mộc Điểu chắc hẳn là có thể tìm được công tử, đệ tử lập tức đuổi theo ngay!”

“Không cần.” Cố Khê Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.

“Còn Mộc Điểu không?”

“Vẫn còn.” Khổng Phục Hành đưa hai tay dâng lên.

“Mười ngày nữa,” Cố Khê Hàn nhìn trên bụng chim có khắc một chữ “Xuân” nho nhỏ, “Ta sẽ tự mình đi tìm y.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau