Chương 17
Cố Khê Hàn ngự kiếm trở về Kiếm Tông, dọc theo đường đi dấu vết mà linh lực của Thiệp Giang để lại giống như à Cố Khê Hàn đang tức giận đến bốc ra khói.
Khổng Phục Hành vẫn như cũ canh giữ ở ngoài Thanh Bình Điện xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Khê Hàn, liền tiến đến chào hỏi, một tiếng “Tông chủ” còn chưa kịp gọi xong, đột nhiên cửa đại điện ở trước mắt hắn đã khép lại.
Khổng Phục Hành sững người ngay tại chỗ, qua sau một lúc lâu mới đứng dậy, lặng yên không một tiếng động mà đứng ở cạnh cửa giả vờ như mình không có ở đây.
Cố Khê Hàn bước nhanh vào trong điện, ngồi vào chiếc ghế mà ngày thường Lý Thích Xuân hay ngồi, cầm lấy ấm trà tự châm trà cho mình, nhưng trà trong ấm đã cạn. Hắn đặt mạnh ấm trà lên mặt bàn, ngồi khoanh tay giận dỗi, một lúc sau, mới đến mép giường cởi giày cởi áo rồi nằm xuống.
Hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo, lời Lý Thích Xuân quẩn quanh bên tai hắn không rời, hắn cũng không thể quên được đôi mắt đẫm lệ của Lý Thích Xuân.
Kỳ thật Lý Thích Xuân không thích khóc, nhưng khóe mắt nông luôn rất dễ đỏ lên, ngấn lệ trông đáng thương.
Hắn đối với Lý Thích Xuân không tốt như với Lý Thừa Thu, mấy năm nay hắn cũng để tâm đến Lý Thích Xuân, những điều đó hắn thừa nhận, không trách được vì sao Lý Thích Xuân không tin hắn. Nhưng hiện tại hắn khó chịu như vậy, chẳng lẽ thật sự như lời Lý Thích Xuân, bên cạnh thiếu đi một người nên không quen sao?
Khi còn niên thiếu, dành tất cả tình cảm của mình cho Lý Thừa Thu, nhưng chưa từng nói ra, càng chưa từng đối với Lý Thừa Thu như người yêu. Hắn chỉ biết động lòng chứ chưa từng phân biệt cặn kẽ tình cảm trong đó, đối với chuyện tình yêu thì càng dốt.
————————
Sau khi Hoắc Tinh rời đi, Lý Thích Xuân liền cảm thấy rất buồn ngủ, mơ màng ngủ một lúc lâu, không biết ngày đêm cho đến khi có người nhéo mũi y.
Lý Thích Xuân mới miễn cưỡng mở to mắt: “… Ngũ sư tỷ?”
Ở đời bọn họ, Mạnh Quan Sùng đứng thứ nhất, Hoắc Tinh đứng thứ hai, Lý Thích Xuân đứng thứ chín, người đứng hàng thứ năm này tên là Liễu Phụ, tính tình so với Hoắc Tinh chỉ có nóng tính hơn chứ không kém. Người tu đạo sẽ không thấy già, phần lớn sẽ duy trì ngoại hình của mình ở tuổi hai mươi, ba mươi, nhưng Liễu Phụ lại duy trì dáng vẻ của mình khi tuổi vừa cập kê, nên các sư đệ sư muội khi gọi nàng là “sư tỷ” luôn có một cảm giác vi diệu.
Liễu Phụ cười tủm tỉm rút tay về: “Tỉnh rồi sao?”
Lý Thích Xuân đứng dậy dụi dụi mắt: “Sư tỷ đến từ khi nào?”
Liễu Phụ nói: “Mới tới thôi, vừa mới uống hết ấm trà của đệ.”
Lý Thích Xuân định xuống giường, liền bị Liễu Phụ đè lại, bắt y dựa vào đầu giường: “Đệ không biết mình đang sốt sao?”
Rồi cầm lấy chén thuốc ơe bên cạnh đưa qua: “Có đói bụng không? Đệ có muốn dùng thêm gì không?”
Lý Thích Xuân lắc đầu, uống liền hai ba ngụm thuốc, Liễu Phụ nhét vào miệng y viên kẹo, cầm lấy chén: “Ngủ đi. Mấy ngày nữa, sẽ có những người khác đến đây, đến lúc đó đệ sẽ mệt chết. Mấy ngày nữa, ta sẽ không tới phiền đệ.”
Lý Thích Xuân cười cười: “Nhìn thấy sư tỷ vui còn không kịp, làm sao phiền được.”
“Đệ nha, cái miệng thật là ngọt.” Liễu Phụ gõ đầu hắn, “Đi đây. Ngày mai sẽ có người tới đưa thuốc, nhưng không được trộm đổ đi biết chưa.”
“Đệ hiểu rồi, sư tỷ đi thong thả.” Lý Thích Xuân ngoan ngoãn đáp ứng, tiễn Liễu Phụ đi rồi liền chui vào trong chăn mà ngủ thiếp đi.
Khoảng thời gian sau này quả thực như lời Liễu Phụ, những người còn lại lần lược mang theo đồ Tết tới, đã lâu lắm rồi Thiên Cơ Đường không có náo nhiệt như vậy, một đám đồng môn tụm lại một chỗ, phảng phất như trước kia khi lão Đường chủ còn sống, bọn họ cùng nhau học nghệ.
Đảo mắt liền tới giao thừa, cơm tất niên không có người khác làm, một người làm ra hai món, bày ra đầy bàn. Rượu quá ba tuần, trong phòng ồn ào náo nhiệt, Hoắc Tinh chấp đũa gõ vào ly rượu, Lý Thích Xuân nói cái không tốt, liền bị các sư huynh sư tỷ đẩy ra một bên, chỉ cho phép xem chứ không được chơi.
Y cầm cái ly đặt ở bên môi cười đến vui vẻ, không hay đã uống rất nhiều.
Mạnh Quan Sùng chạy ra ngoài nôn một tràng, có mấy người đã vén tay áo lên đạp lên trên ghế đẩu vung quyền. Hắn rửa mặt rồi trở lại chỗ ngồi vỗ tay, đợi mọi người dần dần bình tĩnh mới hắng giọng nói: “Cái này, sư huynh có hai câu muốn nói!”
“Chín người của đời chúng ta, cuối cùng cũng đã tụ lại ăn cơm tất niên, chúc mừng năm mới. Đặc biệt là tiểu sư đệ của chúng ta, Lý Thích Xuân, cuối cùng trở về gặp chúng ta!”
Mọi người sôi nổi vỗ tay phụ họa: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta chưa được gặp tiểu sư đệ!”
Lý Thích Xuân thình lình, muốn đứng dậy: “Đệ ——”
Ngồi ở bên cạnh y là vị thứ năm giữ ylại: “Không trách đệ, ngồi xuống đi!”
“Rồi rồi rồi!” Mạnh Quan Sùng lại vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người nhìn hắn, từ trong ngực lấy ra một bao lì xì màu đỏ, kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ, “Theo quy củ, vào đêm giao thừa, phát bao lì xì! A Tinh, tới đây!”
Khi lão Đường chủ còn ở đây, giao thừa năm nọ lão uống quá nhiều, lập ra quy củ, lão sẽ phát bao lì xì cho chín đồ đệ, Mạnh Quan Sùng cũng muốn phát từng bao lì xì cho các sư đệ sư muội, Hoắc Tinh cũng như vậy, và mọi người cũng làm như thế. Cho nên trong chín người bọn họ thì Mạnh Quan Sùng là người phát nhiều bao lì xì nhất, và cũng là người được nhận ít nhất, Lý Thích Xuân là người nhận nhiều bao lì xì nhất, và không cần phát cho ai hết.
Lão Đường chủ mới vừa nói xong Mạnh Quan Sùng liền ồn ào bảo không được, che túi tiền của mình lại muốn chạy thì bị lão Đường chủ nắm trở về.
Quy củ khó hiểu này đã được định rồi, nên giao thừa mỗi năm Mạnh Quan Sùng phát bao lì xì thì mặt mày đều rũ rượi, nhưng lại phát bao lì xì cho các sư đệ sư muội bao lì xì lại không quá tùy tiện, những người khác cũng là như thế. Lý Thích Xuân băn khoăn, cũng muốn phát bao lì xì cho các sư phó sư huynh sư tỷ, kết quả là không ai chịu nhận, bọn họ cũng sẽ trộm nhét chúng dưới gối y vào sáng sớm mùng một, nên y chỉ có thể nhận lấy.
Những bao lì xì mà họ gửi chưa chắc là tiền bạc, nhưng chắc chắn là có hai đồng bạc, nếu là bạc túi cổ thì nhiều hơn một chút, nếu trong túi còn trống thì nhét thêm đồ vào, nếu là túi không có tiền thì để thứ khác như dao khắc, thoại bản*, vân thạch, mầm cây, Lý Thích Xuân cũng nhận hết.
Y nhìn Mạnh Quan Sùng sờ xong ngực rồi sờ cổ tay áo, sờ cổ tay áo xong sờ đai, khi đến trước mặt y, cởi túi Càn Khôn trên đai xuống đưa: “Bao lì xì này là được tích góp nhiều qua năm, hôm nay cuối cùng cũng trao được nó, đỡ phải để bọn họ nói ta chơi xấu.”
Túi Càn Khôn có đế hồng, trên đó dùng chỉ vàng thêu bốn chữ to “Thọ cùng trời đất”, Lý Thích Xuân đưa hai tay nhận, không nhịn được cười: “Đa tạ sư huynh.”
Mạnh Quan Sùng vỗ mạnh vào vai y, rồi trở về chỗ của chính mình.
Những sư huynh sư tỷ còn lahi cũng giống như Mạnh Quan Sùng, trực tiếp đưa túi Càn Khôn không biết trong đó chứa gì, hoặc là một cái hộp lớn, dặn y trở về phòng mới được mở. Trái tim Lý Thích Xuân cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, suýt nữa lại khóc trong đêm đoàn viên.
Đêm đã khuya, những người đã uống quá chén đã nằm bất tỉnh trên bàn, Hoắc Tinh gọi đệ tử tói đỡ bọn họ trở về nghỉ ngơi, tự mình dẫn theo người thu dọn một mớ hỗn độn phòng, Mạnh Quan Sùng uống thuốc tỉnh rượu, vẫy tay gọi Lý Thích Xuân: “Đi thôi, sư huynh đưa đệ trở về.”
Mạnh Quan Sùng đã lải nhải không ít lời trên đường đi, lão Đường chủ từ trước đã thích nói nhiều, hiện giờ đổi lại là tới hắn lải nhải. Lý Thích Xuân không ngừng gật đầu, trên thực tế là lời vào tai này liền ra tai kia.
Sau khi cửa, Mạnh Quan Sùng đặt cái rương đang ôm trong tay lên trên trên bàn: “Lão tứ này, cũng không biết có đồ gì trong này, cái rương to như thế, lại nặng đến một cách kì lạ.”
Lý Thích Xuân cười nói: “Tứ sư huynh bảo cái rương này cũng là một phần của bao lì xì, huynh xem chất liệu gỗ này, là gỗ hoàng hoa lê tốt nhất.”
Mạnh Quan Sùng ngồi xuống xoa cổ tay: “Chuyện của đệ, ta và A Tinh không nói với bọn họ.”
Lý Thích Xuân gật gật đầu: “Đa tạ.”
“Còn,” Mạnh Quan Sùng muốn nói lại thôi, “Còn bao lâu nữa?”
“Có lẽ ngày mai, có lẽ…” Lý Thích Xuân mỉm cười, “Đệ không thể nói.”
Mạnh Quan Sùng hung hăng bóp giữa mày, thở hắt ra: “Được, được rồi, sư huynh biết rồi. Đêm đã khuya, ngủ sớm chút đi.”
Mạnh Quan Sùng vui vẻ đi vào trong bóng đêm, dừng lại tiểu đình cách đó không xa, nhìn về căn phòng của sư đệ. Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng vụt tắt.
Thọai bản:
话本
[huàběn] thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Khổng Phục Hành vẫn như cũ canh giữ ở ngoài Thanh Bình Điện xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Cố Khê Hàn, liền tiến đến chào hỏi, một tiếng “Tông chủ” còn chưa kịp gọi xong, đột nhiên cửa đại điện ở trước mắt hắn đã khép lại.
Khổng Phục Hành sững người ngay tại chỗ, qua sau một lúc lâu mới đứng dậy, lặng yên không một tiếng động mà đứng ở cạnh cửa giả vờ như mình không có ở đây.
Cố Khê Hàn bước nhanh vào trong điện, ngồi vào chiếc ghế mà ngày thường Lý Thích Xuân hay ngồi, cầm lấy ấm trà tự châm trà cho mình, nhưng trà trong ấm đã cạn. Hắn đặt mạnh ấm trà lên mặt bàn, ngồi khoanh tay giận dỗi, một lúc sau, mới đến mép giường cởi giày cởi áo rồi nằm xuống.
Hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo, lời Lý Thích Xuân quẩn quanh bên tai hắn không rời, hắn cũng không thể quên được đôi mắt đẫm lệ của Lý Thích Xuân.
Kỳ thật Lý Thích Xuân không thích khóc, nhưng khóe mắt nông luôn rất dễ đỏ lên, ngấn lệ trông đáng thương.
Hắn đối với Lý Thích Xuân không tốt như với Lý Thừa Thu, mấy năm nay hắn cũng để tâm đến Lý Thích Xuân, những điều đó hắn thừa nhận, không trách được vì sao Lý Thích Xuân không tin hắn. Nhưng hiện tại hắn khó chịu như vậy, chẳng lẽ thật sự như lời Lý Thích Xuân, bên cạnh thiếu đi một người nên không quen sao?
Khi còn niên thiếu, dành tất cả tình cảm của mình cho Lý Thừa Thu, nhưng chưa từng nói ra, càng chưa từng đối với Lý Thừa Thu như người yêu. Hắn chỉ biết động lòng chứ chưa từng phân biệt cặn kẽ tình cảm trong đó, đối với chuyện tình yêu thì càng dốt.
————————
Sau khi Hoắc Tinh rời đi, Lý Thích Xuân liền cảm thấy rất buồn ngủ, mơ màng ngủ một lúc lâu, không biết ngày đêm cho đến khi có người nhéo mũi y.
Lý Thích Xuân mới miễn cưỡng mở to mắt: “… Ngũ sư tỷ?”
Ở đời bọn họ, Mạnh Quan Sùng đứng thứ nhất, Hoắc Tinh đứng thứ hai, Lý Thích Xuân đứng thứ chín, người đứng hàng thứ năm này tên là Liễu Phụ, tính tình so với Hoắc Tinh chỉ có nóng tính hơn chứ không kém. Người tu đạo sẽ không thấy già, phần lớn sẽ duy trì ngoại hình của mình ở tuổi hai mươi, ba mươi, nhưng Liễu Phụ lại duy trì dáng vẻ của mình khi tuổi vừa cập kê, nên các sư đệ sư muội khi gọi nàng là “sư tỷ” luôn có một cảm giác vi diệu.
Liễu Phụ cười tủm tỉm rút tay về: “Tỉnh rồi sao?”
Lý Thích Xuân đứng dậy dụi dụi mắt: “Sư tỷ đến từ khi nào?”
Liễu Phụ nói: “Mới tới thôi, vừa mới uống hết ấm trà của đệ.”
Lý Thích Xuân định xuống giường, liền bị Liễu Phụ đè lại, bắt y dựa vào đầu giường: “Đệ không biết mình đang sốt sao?”
Rồi cầm lấy chén thuốc ơe bên cạnh đưa qua: “Có đói bụng không? Đệ có muốn dùng thêm gì không?”
Lý Thích Xuân lắc đầu, uống liền hai ba ngụm thuốc, Liễu Phụ nhét vào miệng y viên kẹo, cầm lấy chén: “Ngủ đi. Mấy ngày nữa, sẽ có những người khác đến đây, đến lúc đó đệ sẽ mệt chết. Mấy ngày nữa, ta sẽ không tới phiền đệ.”
Lý Thích Xuân cười cười: “Nhìn thấy sư tỷ vui còn không kịp, làm sao phiền được.”
“Đệ nha, cái miệng thật là ngọt.” Liễu Phụ gõ đầu hắn, “Đi đây. Ngày mai sẽ có người tới đưa thuốc, nhưng không được trộm đổ đi biết chưa.”
“Đệ hiểu rồi, sư tỷ đi thong thả.” Lý Thích Xuân ngoan ngoãn đáp ứng, tiễn Liễu Phụ đi rồi liền chui vào trong chăn mà ngủ thiếp đi.
Khoảng thời gian sau này quả thực như lời Liễu Phụ, những người còn lại lần lược mang theo đồ Tết tới, đã lâu lắm rồi Thiên Cơ Đường không có náo nhiệt như vậy, một đám đồng môn tụm lại một chỗ, phảng phất như trước kia khi lão Đường chủ còn sống, bọn họ cùng nhau học nghệ.
Đảo mắt liền tới giao thừa, cơm tất niên không có người khác làm, một người làm ra hai món, bày ra đầy bàn. Rượu quá ba tuần, trong phòng ồn ào náo nhiệt, Hoắc Tinh chấp đũa gõ vào ly rượu, Lý Thích Xuân nói cái không tốt, liền bị các sư huynh sư tỷ đẩy ra một bên, chỉ cho phép xem chứ không được chơi.
Y cầm cái ly đặt ở bên môi cười đến vui vẻ, không hay đã uống rất nhiều.
Mạnh Quan Sùng chạy ra ngoài nôn một tràng, có mấy người đã vén tay áo lên đạp lên trên ghế đẩu vung quyền. Hắn rửa mặt rồi trở lại chỗ ngồi vỗ tay, đợi mọi người dần dần bình tĩnh mới hắng giọng nói: “Cái này, sư huynh có hai câu muốn nói!”
“Chín người của đời chúng ta, cuối cùng cũng đã tụ lại ăn cơm tất niên, chúc mừng năm mới. Đặc biệt là tiểu sư đệ của chúng ta, Lý Thích Xuân, cuối cùng trở về gặp chúng ta!”
Mọi người sôi nổi vỗ tay phụ họa: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta chưa được gặp tiểu sư đệ!”
Lý Thích Xuân thình lình, muốn đứng dậy: “Đệ ——”
Ngồi ở bên cạnh y là vị thứ năm giữ ylại: “Không trách đệ, ngồi xuống đi!”
“Rồi rồi rồi!” Mạnh Quan Sùng lại vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người nhìn hắn, từ trong ngực lấy ra một bao lì xì màu đỏ, kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ, “Theo quy củ, vào đêm giao thừa, phát bao lì xì! A Tinh, tới đây!”
Khi lão Đường chủ còn ở đây, giao thừa năm nọ lão uống quá nhiều, lập ra quy củ, lão sẽ phát bao lì xì cho chín đồ đệ, Mạnh Quan Sùng cũng muốn phát từng bao lì xì cho các sư đệ sư muội, Hoắc Tinh cũng như vậy, và mọi người cũng làm như thế. Cho nên trong chín người bọn họ thì Mạnh Quan Sùng là người phát nhiều bao lì xì nhất, và cũng là người được nhận ít nhất, Lý Thích Xuân là người nhận nhiều bao lì xì nhất, và không cần phát cho ai hết.
Lão Đường chủ mới vừa nói xong Mạnh Quan Sùng liền ồn ào bảo không được, che túi tiền của mình lại muốn chạy thì bị lão Đường chủ nắm trở về.
Quy củ khó hiểu này đã được định rồi, nên giao thừa mỗi năm Mạnh Quan Sùng phát bao lì xì thì mặt mày đều rũ rượi, nhưng lại phát bao lì xì cho các sư đệ sư muội bao lì xì lại không quá tùy tiện, những người khác cũng là như thế. Lý Thích Xuân băn khoăn, cũng muốn phát bao lì xì cho các sư phó sư huynh sư tỷ, kết quả là không ai chịu nhận, bọn họ cũng sẽ trộm nhét chúng dưới gối y vào sáng sớm mùng một, nên y chỉ có thể nhận lấy.
Những bao lì xì mà họ gửi chưa chắc là tiền bạc, nhưng chắc chắn là có hai đồng bạc, nếu là bạc túi cổ thì nhiều hơn một chút, nếu trong túi còn trống thì nhét thêm đồ vào, nếu là túi không có tiền thì để thứ khác như dao khắc, thoại bản*, vân thạch, mầm cây, Lý Thích Xuân cũng nhận hết.
Y nhìn Mạnh Quan Sùng sờ xong ngực rồi sờ cổ tay áo, sờ cổ tay áo xong sờ đai, khi đến trước mặt y, cởi túi Càn Khôn trên đai xuống đưa: “Bao lì xì này là được tích góp nhiều qua năm, hôm nay cuối cùng cũng trao được nó, đỡ phải để bọn họ nói ta chơi xấu.”
Túi Càn Khôn có đế hồng, trên đó dùng chỉ vàng thêu bốn chữ to “Thọ cùng trời đất”, Lý Thích Xuân đưa hai tay nhận, không nhịn được cười: “Đa tạ sư huynh.”
Mạnh Quan Sùng vỗ mạnh vào vai y, rồi trở về chỗ của chính mình.
Những sư huynh sư tỷ còn lahi cũng giống như Mạnh Quan Sùng, trực tiếp đưa túi Càn Khôn không biết trong đó chứa gì, hoặc là một cái hộp lớn, dặn y trở về phòng mới được mở. Trái tim Lý Thích Xuân cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, suýt nữa lại khóc trong đêm đoàn viên.
Đêm đã khuya, những người đã uống quá chén đã nằm bất tỉnh trên bàn, Hoắc Tinh gọi đệ tử tói đỡ bọn họ trở về nghỉ ngơi, tự mình dẫn theo người thu dọn một mớ hỗn độn phòng, Mạnh Quan Sùng uống thuốc tỉnh rượu, vẫy tay gọi Lý Thích Xuân: “Đi thôi, sư huynh đưa đệ trở về.”
Mạnh Quan Sùng đã lải nhải không ít lời trên đường đi, lão Đường chủ từ trước đã thích nói nhiều, hiện giờ đổi lại là tới hắn lải nhải. Lý Thích Xuân không ngừng gật đầu, trên thực tế là lời vào tai này liền ra tai kia.
Sau khi cửa, Mạnh Quan Sùng đặt cái rương đang ôm trong tay lên trên trên bàn: “Lão tứ này, cũng không biết có đồ gì trong này, cái rương to như thế, lại nặng đến một cách kì lạ.”
Lý Thích Xuân cười nói: “Tứ sư huynh bảo cái rương này cũng là một phần của bao lì xì, huynh xem chất liệu gỗ này, là gỗ hoàng hoa lê tốt nhất.”
Mạnh Quan Sùng ngồi xuống xoa cổ tay: “Chuyện của đệ, ta và A Tinh không nói với bọn họ.”
Lý Thích Xuân gật gật đầu: “Đa tạ.”
“Còn,” Mạnh Quan Sùng muốn nói lại thôi, “Còn bao lâu nữa?”
“Có lẽ ngày mai, có lẽ…” Lý Thích Xuân mỉm cười, “Đệ không thể nói.”
Mạnh Quan Sùng hung hăng bóp giữa mày, thở hắt ra: “Được, được rồi, sư huynh biết rồi. Đêm đã khuya, ngủ sớm chút đi.”
Mạnh Quan Sùng vui vẻ đi vào trong bóng đêm, dừng lại tiểu đình cách đó không xa, nhìn về căn phòng của sư đệ. Không biết qua bao lâu, đèn trong phòng vụt tắt.
Thọai bản:
话本
[huàběn] thoại bản (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất