Thuốc Trường Sinh

Chương 19

Trước Sau
Khi ý thức của Lý Thích Xuân được phục chỉ cảm thấy hương thơm cỏ cây phả vào mặt, chim hót không dứt, linh khí xung quanh thật dồi dào, xua tan đi sự mệt mỏi trong hắn.

Y còn chưa kịp mở mắt, liền nghe được một giọng nói kinh ngạc: “Sinh hồn à?”

Lý Thích Xuân miễn cưỡng mở mắt, phát hiện chính mình đang ngồi trên một cây đại thụ, dưới tàng cây một người đàn ông cầm cây quạt ngẩng đầu nhìn mình.

Y xoay người muốn trèo xuống cây, nhưng chưa kịp nhảy xuống mặt đất, thì y lại… bay xuống.

Lý Thích Xuân ngơ ngác nhìn tên kia, người đó mở quạt ra phẩy phẩy, “Chậc” một tiếng: “Nhìn dáng vẻ này còn chưa chết đâu, như thế nào làm sao mà một hồn hai phách lại rời khỏi thể?”

“Ta không nhớ rõ.” Cuối cùng thì Lý Thích Xuân đáp xuống mặt đất, lại có một chút cảm giác không thật. Rốt cuộc y chỉ là một hồn hai phách à.

Hứa Vân Tùng than một tiếng: “Vận của cậu cũng thật tốt nên gặp được ta.”

Hắn trở tay đánh một cái, Lý Thích Xuân liền cảm thấy có một sức mạnh đẩy mình đi theo Hứa Vân Tùng, tránh không được, lại cũng không có ác ý.

Lý Thích Xuân chỉ cảm thấy này linh lực người này thật thâm hậu khó đoán, không giống như là tu sĩ bình thường, do dự một lát, mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi ngài là vị tiên quân nào?”

Hứa Vân Tùng quay đầu lại nhướng mày: “Ồ, rất có mắt nhìn đấy. Gọi ta Trường Thanh là được.”



“Vâng, Trường Thanh tiên quân, đây là nơi nào?”

“Nơi này à? Đây là núi Cửu Lộc, là nơi cách biệt với thế giới bên ngoài. Lại nói tiếp, cậu là sinh hồn thì làm thế nào tới được núi Cửu Lộc?”

“Tiên quân thứ lỗi, ta cũng không biết tại sao.”



Một lúc sau, Hứa Vân Tùng và Lý Thích Xuân đi đến một tòa tiểu viện, Hứa Vân Tùng cũng không gõ cửa, cứ như vậy mà trực tiếp đẩy ra: “Quá Hành, Bạch Tích Độ, các người xem ta thấy gì ở ngoài viện này?”

Tạ Trần Chu và Bạch Tích Độ đang ở trong viện chuẩn bị ủ rượu, nghe vậy liền ngẩng đầu thì thấy: “Sinh hồn à?”

Lý Thích Xuân khom mình hành lễ: “Kính chào hai vị tiên quân.”

“Không cần đa lễ.” Bạch Tích Độ xua xua tay, lật bàn đá bước tới đến trước mặt hắn, vươn tay đặt lên trán Lý Thích Xuân, “Thật là kỳ quái, chỉ có một hồn hai phách… Đã xảy ra chuyện gì?”

Y nhìn về phía Hứa Vân Tùng không biết đã ngồi xuống ghế đá từ khi nào, Hứa Vân Tùng lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Ta cũng không biết, mới vừa gặp được y ở bên ngoài, liền nên ta dẫn về.”

Lý Thích Xuân cười khổ: “Tiên quân thứ tội, có vẻ như là ký ức của ta đã bị tổn hại, không nhớ được một ít việc từng xảy ra trước đây.”

“À.” Bạch Tích Độ không quan tâm, ý bảo y đi đến bàn đá ngồi xuống, tò mò mà nhìn y, “Vậy cậu còn nhớ rõ gì không?”



“Ta ——” Lý Thích Xuân cẩn thận nhớ lại, cũng không trả lời, mọi người đột nhiên nghe được tiếng chuông lảnh lót vang lên, Lý Thích Xuân kinh ngạc mà nâng cổ tay trái lên, mặt trên không biết từ khi nào đã có nhiều sợi tơ hồng, đang bám vào chuông vàng.

Tạ Trần Chu, vẫn chưa mở miệng bỗng nhiên nói: “Có người ở gọi ngươi trở về.”

“Nhưng ta, cũng không muốn trở về.” Lý Thích Xuân nhìn chằm chằm chiếc chuông àng kia, cau mày.

“Vì sao không muốn?”

“…Không biết.”

“Nhưng mà nếu cậu không quay về, thì một hồn hai phách này không biết khi nào sẽ tiêu tan.” Bạch Tích Độ mới phát hiện được hồn phách của Lý Thích Xuân chưa rời khỏi thể, “Đến lúc đó hồn phách còn lại của cậu cũng tan biến mất, và cậu sẽ chết thật sự.”

“Đa tạ tiên quân đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn cảm thấy, tựa hồ mình không muốn sống.” Lý Thích Xuân khó xử nói.

Bạch Tích Độ tỏ ra hứng thú với y, lại hỏi: “Vậy cậu có cần bây giờ ta trực tiếp đưa cậu vào cõi luân hồi? Một hồn hai phách của cậu đã rời đi, chủ cần ở đầu cầu Nại Hà chờ một chút, hồn phách còn lại sẽ mau đến đó. Hoặc là hiện tại cậu không muốn đi, còn muốn dùng một ít thời gian còn lại làm những chuyện không thể hoặc là chưa kịp làm của trước đây?”

Lý Thích Xuân nhìn những ngọn núi và cây cối xanh tưoi ở ngoài tiểu viện, khao khát nói: “Ta muốn ngắm nhìn những nơi mà trước đây ta chưa từng đặt chân đến.”

“Nói hay lắm.” Bạch Tích Độ ghé vào trên bàn đá chống đầu, “Vậy dùng chuyện xưa của cậu để trao đổi. Cậu nhớ rõ chuyện gì thì nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ hồn phách của cậu không tiêu tan.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau