Thuốc Trường Sinh

Chương 22

Trước Sau
Đương nhiên Lý Thích Xuân không thể trả lời hắn, trong hầm băng chỉ có mình hắn thấp giọng nói những lời chưa bao giờ nói, cũng không biết rốt cuộc là hắn đang nói cho ai nghe.

Khổng Phục Hành và Mã Trung Thố đưa thảo mộc mới đến, đứng đợi ở ngoài hầm băng rất lâu, cuối cùng cũng nghe Cố Khê Hàn gọi bọn họ vào.

Hai người nín thở tiến vào, ôm thảo mộc đã cạn linh khí lui ra ngoài, liền nghe Cố Khê Hàn nói: “Chờ đã.”

Hai người cúi người hỏi Cố Khê Hàn: “Tông chủ có gì dặn dò?”

Nhưng mà Cố Khê Hàn lại không nói nữa, tựa hồ cũng không có hành động gì. Khổng Phục Hành lặng lẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Khê Hàn để Lý Thích Xuân dựa vào trong lòng mình, dùng tay vuốt tóc y, sau đó dùng dao găm cắt đi một đoạn nhỏ.

“Ta muốn đi xa một chuyến.” Cố Khê Hàn đỡ Lý Thích Xuân nằm trở lại giường băng, đột nhiên nói.

Khổng Phục Hành đột nhiên cúi đầu, nhưng Cố Khê Hàn vẫn không quay người lại, vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ: “Từ ngày mai trở đi, hai người thay phiên nhau canh giữ hầm băng, trừ các người ra thì ai cũng không được tiến vào. Nhớ phải thay đổi hoa cỏ kịp thời, đừng để y ——”

Để y như thế nào? Hai đệ tử đồng thời hỏi ở trong lòng.

Cố Khê Hàn trầm mặc một lát, xua tay: “Lui xuống đi.”

“Đệ tử cáo lui.”

Khổng Phục Hành và Mã Trung Thố chắp tay hành lễ rời khỏi hầm băng, đi đã khá xa Mã Trung Thố mới thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay sờ phía sau lưng: “Ta sợ tới mức đổ mồ hôi.”

“Chà.” Khổng Phục Hành lấy khăn tay lau trán, “Còn chưa quen à?”

“Ai có thể quen được chứ. Khí thế Tông chủ quá bức người, ta thấy rồi, chỉ mỗi khi đứng trước mặt công tử thì hắn mới tự nhiên được một tí.” Mã Trung Thố nói, “Đúng rồi sư huynh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với công tử vậy?”

Tuy rằng đệ tử rất ít khi nhìn thấy Lý Thích Xuân, nhưng những gì mà Lý Thích Xuân chỉ thợ sư của Kiếm Tông làm đều giao đến tay y, người nào dùng rồi cũng nói tốt, cho nên đệ tử đối với Lý Thích Xuân luôn có một loại hảo cảm kỳ lạ và kính trọng.

Mã Trung Thố được dặn đi tìm hoa cỏ, tìm về rồi tới nơi mới phát hiện cư nhiên là cho công tử dùng, nhưng mà công tử đã… Nói thật, lúc ấy đầu óc hắn trống rỗng, suýt nữa ôm không nổi hoa cỏ trong lòng.



Khổng Phục Hành lắc đầu: “Ta cũng không rõ nữa. Thôi đừng hỏi, chúng ta làm tốt những gì mà Tông chủ đã dặn dò là được. Những chuyện khác, Tông chủ đã tính toán rồi.”

“Vậy thì, thanh kiếm mới mà Tông chủ mang theo là của ai?”

Khổng Phục Hành trầm mặc một lát, nói: “Đó là thanh kiếm do công tử đúc, ta đoán là từ đâu định tặng cho Tông chủ, nhưng không biết vì sao không khắc kiếm, cũng không có đem ra.”

Mà ban đầu thanh kiếm được treo ở chỗ nọ, Tông chủ thấy được nên mang theo bên người.

“À, ra là vậy.”



Hai người đi rồi, Cố Khê Hàn lại nhìn Lý Thích Xuân thật lâu, sau đó lấy ra một cái túi Càn Khôn chưa dùng đến, bỏ sợi tóc kia vào trong đó, rồi lại lấy ra một cái khác túi, lấy từ bên trong ra một lọ đàn xuân trường đặt ở giường băng.

“Cho dù em có đi đâu, ta cũng sẽ tìm được em.”

“Tiểu Xuân, chờ ta.”

Cửa hầm băng khép lại sau lưng Cố Khê Hàn, hắn không ngự kiếm đi ngay mà đi một đường đến Luyện Khí Các. Hắn đi xuống tầng cuối cùng vẫy tay bảo mọi người đứng sang hai bên, đốt lên một đám lửa nhỏ. Ngọn lửa rơi xuống chỗ trống cháy lên bản khắc của thanh kiếm, rồi cháy lên thanh kiếm. Đợi cho nó tan biến, hai ký tự cổ xưa hiện lên rõ ràng: Mong Xuân.

Trong căn hầm băng của Vân Sơn, Cố Khê Hàn dựa lưng vào giường băng ngồi bệt dưới đất. Hắn không biết gì về chuyện thơ ấu của Lý Thích Xuân, những lời ngày đó mà Hoắc Tinh nói với hắn, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn mấy ngày nay.

Hắn chỉ biết quan hệ giữa Lý Thích Xuân và Lý gia luôn bất hòa, nhưng lại không biết rằng Lý Thích Xuân không được cha mẹ yêu thương khi còn trong bụng mẹ.

Hắn im lặng quay đầu nhìn nhìn Lý Thích Xuân đang nằm trên giường băng, khẽ thở dài.

Ngày ấy hắn muốn đem Lý Thích Xuân về Kiếm Tông, tất nhiên là Hoắc Tinh không cho phép, Cố Khê Hàn không thể cãi nhau với nàng nên hai người liền đánh nhau.

Cố Khê Hàn biết người ở Thiên Cơ Đường có ý nghĩa rất lớn đối với Lý Thích Xuân nên không ra tay tàn nhẫn, Hoắc Tinh không giống vậy, chiêu nào tung ra đều muốn lấy mạng hắn. Cố Khê Hàn sợ bọn họ phá hủy nhà của Lý Thích Xuân nên trốn tránh Hoắc Tinh, dẫn nàng ra bên ngoài mới đánh trả.



Ngày đó hắn đem cơ quan vũ khí của Hoắc Tinh phá huỷ hơn phân nửa, lợi dụng lúc Hoắc Tinh đang tìm vật gì từ trong túi Càn Khôn mà vọt vào trong phòng bế Lý Thích Xuân lên chạy.

Hoắc Tinh tức giận đến mức muốn đuổi theo chém chết hắn, lại bị Mạnh Quan Sùng vội vàng ngăn cản. Cũng không biết Mạnh Quan Sùng nói gì với nàng, tóm lại Cố Khê Hàn mang Lý Thích Xuân về tới Kiếm Tông, không có ai ngăn cản, sau khi trở về cũng không có người tìm tới tận cửa.

Hắn đặt Lý Thích Xuân lên giường băng, đệ tử mang rất nhiều kỳ hoa dị thảo và linh khí dồi dào lấp đầy, trên giường băng không thiếu thứ gì, chỉ có Lý Thích Xuân nằm trong đám hoa cỏ.

Trong tay hắn nắm con dao găm kia, lòng bàn tay lướt qua hoa văn trên mặt dao. Con dao găm này là hắn đưa cho Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân vẫn luôn mang theo bên người, không nghĩ tới cuối cùng Lý Thích Xuân dùng nó để tự sát.

Ngày đó Cố Khê Hàn mang con dao găm này về, xác cổ trùng không bị tiêu hủy, mà được cất vào trong hộp lạnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, sau khi rửa sạch con dao găm và giữ bên người.

Hắn nhớ tới lần bọn tiên cá hạ ác chú khiến hắn nằm mộng, trong mộng hắn thấy mình giết Lý Thích Xuân rất nhiều lần.

Vào thời điểm đó, người ta cho rằng giấc mộng có sức mạnh tiên đoán trước điều gì đó. Hắn khịt mũi coi thường, bởi vì hắn vĩnh viễn không có khả năng giết Lý Thích Xuân.

Ai mà ngờ được khi Lý Thích Xuân tự sát lại dùng chính con dao găm mà mình đưa.

Cố Khê Hàn nghĩ, dự đoán trước là thật, chẳng qua không chính xác như vậy mà thôi.

Kiếm Tông có không ít bảo vật bí mật, không thiếu pháp bảo chiêu hồn tìm phách, cái nào Cố Khê Hàn cũng dùng thử qua, nhưng mà không có cái nào có thể sử dụng được. Sau một hồi vật vã, có một cái la bàn rung lên, quay nửa vòng chỉ về một hướng, Cố Khê Hàn định nhìn kỹ, đột nhiên kim đồng hồ quay rất nhanh, cho dù có làm như thế nào cũng không thể khiến nó dừng lại.

Trước khi hồn phách của Lý Thích Xuân rời khỏi cơ thể, y đã phong ấn nguyên thần vào thức hải, hồn phách bị tách ra không có phản ứng lại cũng không biết phương hướng, hồn phách còn lại không thể tỉnh lại, Cố Khê Hàn cũng không dám xông vào thức hải của y. Hắn từ nhỏ đã tài giỏi hơn người, nguyên thần lại rất mạnh, gần như không có chuyện gì muốn mà không làm được, đây là lần đầu tiên cảm thấy vô cùng bất lực với chuyện trước mắt.

Hắn đứng lên, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt Lý Thích Xuân. Hầm băng của Vân Sơn này tồn tại lâu giống như núi này, linh khí dồi dào, vốn chính là nơi tốt nhất để chữa bệnh, Cố Khê Hàn lại cho người vơ vét nhiều kỳ hoa dị thảo như thế, hơn nữa hắn còn dùng linh lực của mình nên dáng vẻ của Lý Thích Xuân tựa hồ có dấu hiệu khôi phục.

Cố Khê Hàn giơ tay sờ lên gương mặt không còn chút máu của Lý Thích Xuân, dịu dàng vuốt ve nếp nhăn nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Xuân, rốt cuộc em đã đi đâu rồi.”

“Em ở Lý gia không hạnh phúc, cho nên em rời đi. Em ở Kiếm Tông cũng không vui vẻ, thế là cũng đi rồi.” Cố Khê Hàn sứng sờ, lẩm bẩm nói, “Nhưng em ở Thiên Cơ Đường hẳn là vui vẻ mà? Vì sao em cũng không muốn ở lại Thiên Cơ Đường?”

“Mấy năm nay ta đối xử với em không tốt, có phải không, có phải em vẫn luôn oán giận ta không? Nếu là ta sửa lỗi, em có nguyện ý quay về không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau