Thuốc Trường Sinh

Chương 34

Trước Sau
Cố Khê Hàn mất một lúc lâu mới khó khăn lắm khôi phục, trạng thái hiện tại của hắn không được tốt, thay vì lập tức đi tìm Lý Thích Xuân, hắn tìm nhà trọ để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Hắn gọi người mang nước ấm đến rửa sạch vết máu và vết bẩn trên người, tiểu hồ ly ngồi xổm trên bàn lôi kéo con gà quay đợi Cố Khê Hàn cho nó ăn, nên chỉ dám ở một bên nhìn lén.

Cố Khê Hàn có bờ vai rộng, dáng vẻ nhìn qua rất đáng tin cậy, cơ bắp cũng thật đẹp, nếu không có mấy chục năm cần cù luyện tập vất vả như vậy, tuyệt đối không khả năng có được đường cong quyến rũ như vậy.

Tiểu hồ ly há to mồm nhai thịt gà, thầm nghĩ Lý Thích Xuân thích hắn tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên. Không nói đến làm người như thế nào, nhưng da thịt bề ngoài thật sự không tồi.

Cố Khê Hàn dùng khăn vải thấm nước cẩn thận lau rửa miệng vết thương trên cánh tay, sau khi lau sạch vết máu đông, hiện ra năm cái lỗ nhỏ gớm ghiếc. Tiểu hồ ly nhìn thấy nghẹn nghẹn, xoay đổi hướng khác tiếp tục ăn, không hề quan tâm Cố Khê Hàn.

Đoạn xương cốt bị gãy đã được nối lại một lần nữa, nhưng vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng và hồi phục, nhưng đau đớn không dễ dàng biến mất như vậy. Cố Khê Hàn đắp lên miệng vết thương một lớp thuốc thật dày, quấn băng gạc lại thật tốt, còn chưa kịp mặc xong quần áo, thì có một con Mộc Điểu từ cửa sổ bay vào, đậu lên thành bồn tắm.

Mộc Điểu là Khổng Phục Hành đưa tới, nói Lý Thừa Thu lại đến ra Vân Sơn, bảo rằng tìm được phương pháp có thể cứu sống Lý Thích Xuân, hy vọng Cố Khê Hàn mau chóng chạy về.

Cố Khê Hàn nhíu mày suy nghĩ, hắn thật vất vả mới tìm được sinh hồn của Lý Thích Xuân, nếu là giờ phút này rời đi, muốn tìm lại y sẽ rất khó. Nhưng nếu Lý Thừa Thu có thể tìm được biện pháp cưỡng chế và triệu hồi sinh hồn Lý Thích Xuân thì…

Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định trở về Vân Sơn để xem như thế nào. Dù sao thì tốc độ của Thiệp Giang cực kỳ nhanh, khi về rồi trở lại cũng không mất nhiều thời gian.

Hắn không trả lời thư thông qua Mộc Điểu, mà trực tiếp mặc xiêm y vào rồi soạn hành trang, mang theo Mong Xuân và tiểu hồ ly ngự kiếm đi suốt đêm quay về Kiếm Tông.

Lúc hắn đến nơi thì trời mới tờ mờ sáng, Khổng Phục Hành canh giữ trước hầm băng, nhìn thấy hắn đến lập tức hành lễ: “Tông chủ, mọi chuyện trong hầm băng đều ổn. Quy Ẩn tiên sinh nói phải đợi ngài trở về, cũng không muốn đi nghỉ ngơi, hiện tại Mã Trung Thố đang bồi người và chờ ngài ở đại điện.”

Cố Khê Hàn gật đầu, bước nhanh vào hầm băng. Mái tóc bạc và nếp nhăn của Lý Thích Xuân đã hoàn toàn biến mất, khôi phục thành dáng vẻ như ban đầu của y. Cố Khê Hàn xem xét tình huống bên trong của y, lúc trước y chịu hao tổn quá lớn, chỉ dựa vào linh lực của Cố Khê Hàn và linh hoa dị thảo bồi bổ cũng không đủ, vẫn nên chờ đến khi hồn phách trở về đầy đủ rồi mới điều trị.

Cố Khê Hàn thả tiểu hồ ly xuống, nắm da sau cổ nói nói: “Mày ở chỗ này đợi sẽ có người đưa đồ ăn cho mày, mày không được chạy loạn.”

Tiểu hồ ly gật đầu, nằm xuống bên cạnh đầu của Lý Thích Xuân, nhìn bóng dáng Cố Khê Hàn rời đi.

Cố Khê Hàn dặn dò Khổng Phục Hành: “Trông chừng tiểu hồ ly trong kia, đừng để cho nó chạy thoát, tới giờ cơm thì đem cho nó một con gà quay và một chén đào lộ.”

Không đợi Khổng Phục Hành nhận lệnh, Cố Khê Hàn đã quay người đi vào phía đại điện.

Bầu không khí trong đại điện rất là xấu hổ, chủ yếu là Mã Trung Thố có chút xấu hổ. Thành thật mà nói, hắn đối với người em lớn lên giống công tử y như đúc này, không có ấn tượng tốt, nếu không phải do hắn, thì công tử cũng không thay đổi thành như bây giờ. Nhưng hắn là khách quý, không thể mặc kệ càng không thể làm mặt nặng mày nhẹ, Mã Trung Thố chỉ có thể ở đại điện cùng hắn đợi người đến.

Lý Thừa Thu xem như là hắn không tồn tại, tùy ý thưởng thức bình thanh ngọc trong tay, hai mắt thẫn thờ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.



Sau khi Cố Khê Hàn tiến vào đại điện cũng không nói gì nhiều, lập tức đi đến bên cạnh Lý Thừa Thu hỏi: “Thừa Thu, cậu tìm được biện pháp gì rồi sao?”

Lý Thừa Thu đem trong tay bình thanh ngọc đưa qua nói: “Dùng cổ trùng.”

Cố Khê Hàn định nhận lấy, đột nhiên dừng tay: “Cổ trùng sao?”

Lý Thừa Thu thấy hắn không nhận đồ cũng không quan tâm, mở nắp bình ra để Cố Khê Hàn nhìn thoáng qua: “Ta trở về tìm phụ thân, cũng hỏi qua sư phó của ta, cuối cùng bắt được một cặp cổ trùng này.”

Lý Nghiêu không nghĩ tới Lý Thích Xuân đã chết, bởi vậy khi Lý Thừa Thu tới tìm ông, ông chỉ cho rằng Lý Thừa Thu đi theo sư phó gặp phải một trường hợp bệnh khó giải quyết, ông không hỏi nhiều lời liền đem cặp cổ trùng đưa cho cậu.

Cặp cổ trùng này khác với loại lúc trước cho ông đưa cho Lý Thích Xuân dùng, cặp cổ trùng này có thể đem mệnh số của hai người trói lại nhau, và chia sẻ tuổi thọ cho trùng mẫu. Chỉ cần trùng mẫu còn tồn tại thì trùng tử sống trên người vật chủ sẽ không chết; nếu như trùng mẫu ở vật chủ chết, trùng tử cổ cũng sẽ chết, nhưng vật chủ của trùng tử ngược lại sẽ không chịu ảnh hưởng gì, cứ như vậy mà có thể sống tiếp dựa theo tuổi thọ ban đầu của mình.

Theo tình hình trước mắt thì tuổi thọ của Lý Thích Xuân đã không còn nhiều, chỉ cần dùng cổ này, y sẽ có thể sống lại.

“Này cổ trùng có thể mượn tuổi cho y sau khi hồn phách của y quay trở về. Nhưng mà hiện tại hồn phách của y đã đi đâu, vẫn còn chưa tìm được?”

Cố Khê Hàn không muốn nói nhiều về chuyện hồn phách, chỉ lắc đầu, hỏi Lý Thừa Thu, “Cách dùng cổ trùng này thật sự đơn giản như thế à? Nhưng đối với y có tổn hại gì không?”

“Không, nếu tổn hại thì cũng chỉ có mỗi cổ mẫu ký sinh lên vật chủ chịu đựng, có khả năng là khi đó sẽ bị nó cắn khá đau.” Lý Thừa Thu lắc đầu, “Phụ thân ta không đến nỗi gạt ta ——”

Cậu nghĩ đến Lý Thích Xuân, câu kế tiếp nháy mắt nuốt trở vào: “Tóm lại cổ trùng này ta đã đưa cho sư phó và các trưởng lão ở Dược Tông xem qua, bọn họ nói rằng nó không nó không có vấn đề gì. Có sử dụng nó hay không thì do ngài quyết định.”

Lý Thừa Thu nói xong thì cất bình thanh ngọc trong bao quần áo: “Ta sẽ ở lại đây. Trước hết là gọi hồn phách của y quay trở về, đừng để thời gian trôi qua.”

Cố Khê Hàn lên tiếng, ý bảo Mã Trung Thố đang đứng ở một bên giả điếc dẫn Lý Thừa Thu lui xuống nghỉ ngơi.

Hắn đứng ở giữa đại điện rộng lớn suy nghĩ một hồi lâu, một hồn hai phách kia của Lý Thích Xuân còn không nhớ rõ hắn, cho dù có nhớ rõ đi chăng nữa cũng không muốn trở về. Đi cướp về à? Đại yêu có thể đem hắn xé thành từng mảnh nhỏ.

Hắn đột nhiên cảm thấy bất lực, cảm thấy mình giống như một người điên, đứng trên sân khấu không một bóng người vừa diễn kịch rồi tự chê cười.

Khi Lý Thích Xuân còn ở đây, hắn đối người đó chẳng mảy may quan tâm, giẫm đạp lên một mảnh chân tình của người khác; Lý Thích Xuân đi rồi, ngược lại tình cảm của hắn lại đối với người nọ càng thêm sâu đậm. Hoắc Tinh mắng hắn châm biếm hắn, sư tôn thở dài vì thất vọng về hắn, đến cả đại yêu quái chưa từng gặp mặt hắn cũng chưa gì đã muốn giết hắn.

Hắn vẫn luôn kiên định muốn đưa Lý Thích Xuân trở về, nhưng hiện tại lại bắt đầu dao động.



Nếu Lý Thích Xuân muốn đi, vì cái gì mà không để y đi đâu? Một đời này trải qua nhiều điều không tốt, đã sớm muốn rời đi, cho dù mình có kiên quyết đem y trở về, sau khi y tỉnh lại sau sẽ vui vẻ sao? Còn bản thân mình nữa, nói thích y, nhưng nếu thật sự là thích, vậy tại sao đã nhiều năm như thế mà hắn cũng không đối xử tốt với Lý Thích Xuân dù chỉ một chút?

Cho dù hắn có thuyết phục bản thân mình như thế nào, thì vẫn có một tiếng nói vang vọng từ sâu thẳm từ đáy lòng.

Cố Khê Hàn sững sờ ngẩng đầu, phát hiện mình đã bước vào hầm băng không biết từ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường băng, nắm lấy một bàn tay của Lý Thích Xuân.

Quá lạnh.

Mũi hắn bỗng dưng chua xót, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, nhắm mắt lại rồi ôm lấy cánh tay Lý Thích Xuân. Tiểu hồ ly trộm ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện khóe mắt hắn có chút ướt át.

Cố Khê Hàn bị thương, lại sử dụng rất nhiều linh lực, nên bản thân sớm đã kiệt sức, nhiệt độ trong hầm băng tương đối lạnh lẽo, Cố Khê Hàn dựa một hồi rồi nhanh chóng thiếp đi. Hắn không dặn dò gì, đệ tử cũng không dám quấy rầy, khi đến đưa cơm cho tiểu hồ ly cũng không gọi hắn dậy, Cố Khê Hàn cứ như thế mà ngủ một ngày cũng không tỉnh lại.

Đây là ngày cuối cùng trong ba ngày hẹn ước của Lý Thích Xuân và Bạch Tích Độ, Bạch Tích Độ hóa thành chim, chở Lý Thích Xuân đến sông Tần Hoài một lần nữa.

Tuy nói rằng nửa đêm không người, nhưng để tránh rước thêm phiền toái, Bạch Tích Độ vẫn sử dụng ma thuật như trước đây, để người khác nhìn không thấy bọn họ. Hắn ngồi ở trên thành lan can của cầu đá cùng nói chuyện với Lý Thích Xuân: “Người trong thiên hạ chỉ biết nước sông đổ ra biển, lại không biết nước sông cũng có thể dẫn đến âm phủ. Thiên Đạo đã ra lệnh khống chế ta, hiện tại ta không thể lại lấy sinh hồn đến hoàng tuyền, vì vậy ta chỉ có thể đưa cậu đến nơi đây.”

Lý Thích Xuân duy trì tư thế tựa người lên lan can cúi đầu nhìn nước sông, nghe vậy liền quay đầu cười nói: “Có thể được chư vị giúp đỡ đã là phúc đức ba đời, làm sao còn dám yêu cầu nhiều như vậy.”

Bạch Tích Độ mím chặt môi, cảm thấy có chút u sầu, tiếp tục nói: “Đợi chút nữa cậu lên thuyền, nghĩa là tương đương với vào giới hoàng tuyền, nên ta không có biện pháp che chở cậu. Trên thuyền chỉ có mỗi một mình cậu, ngồi thuyền, xuôi theo dòng nước mà đi.”

“Được.” Lý Thích Xuân giơ tay chỉnh lại tóc cho Bạch Tích Độ, “Tuy rằng ngài không thích nghe, nhưng là ta vẫn muốn nói lời đa tạ.”

Bạch Tích Độ trầm giọng nói: “Đã lâu lắm rồi, ta mới gặp được một người bạn như cậu.”

“Ngài còn có thể sống thật lâu, sẽ gặp được rất nhiều người.” Lý Thích Xuân nhìn về nơi xa không biết khi nào sương mù đang lan rộng, trong đó như ẩn như hiện một chiếc thuyền nhỏ, “Nếu cậu nhớ ta, ta vẫn ở đây như cũ.”

Chiếc thuyền nhỏ kia không có người chấp mái chèo, mà vẫn có thể đi ngược dòng đến đây, dừng lại ở bên cầu chờ đợi, cũng không thúc giục. Bạch Tích Độ ôm Lý Thích Xuân rồi nhảy xuống dưới cầu, tự mình đạp lên trên mặt nước, đỡ Lý Thích Xuân ngồi vào trong thuyền.

Thuyền nhỏ rung chuyển, chở Lý Thích Xuân dọc theo con đường nó đến khi nãy. Lý Thích Xuân mỉm cười vẫy vẫy tay: “Ta đi đây.”

Bạch Tích Độ lau mặt, hướng về phía y hô lên: “Cậu phải sống tốt cho ta!”

Sương mù dần dần dày đặc, nơi bị thuyền đẩy đến rất nhanh đã đóng lại, ngay cả Bạch Tích Độ cũng nhìn không ra đó là nơi nào, chỉ có thể nghe được tiếng nước róc rách. Hắn cứ như vậy đứng ở trên mặt nước rất lâu, cho đến Tạ Trần Chu tìm tới, mới xoay người cùng hắn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau