Thuốc Trường Sinh

Chương 38

Trước Sau


Trong Thiên Cơ Đường, trận pháp tinh tú của Hoắc Tinh chậm rãi sáng lên, hư ảnh của Vân Sơn xuất hiện ở bên trong trận pháp. Hoắc Tinh đang ở khảo sát các đệ tử luyện tập, khi chiếc chuông vàng nhỏ trên cổ tay vang lên nàng còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn trong chốc lát, đột nhiên ném một đám đệ tử ở lại rồi tự mình chạy ra ngoài.

Các đệ tử quay mặt nhìn nhau, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Vừa lúc Mạnh Quan Sùng đi ngang qua, ngó đầu vào nhìn thoáng qua: “Hửm? Đường chủ đâu?”

Các đệ tử ồn ào hướng về hắn ôm quyền hành lễ, đại đệ tử đáp: “Mạnh trưởng lão, Đường chủ mới vừa vội vàng rời rời đi, vẫn chưa kịp căn dặn điều gì.”

Mạnh Quan Sùng không rõ nguyên nhân nên bối rối gãi đầu: “Các trò ở đây chờ, ta đi tìm nàng.”

Hắn suy nghĩ một hồi mới phát hiện thật ra không biết nên đi nơi nào để tìm Hoắc Tinh.

Đang khảo sát đệ tử luyện tập mà vội vàng rời đi, có thể là vì chuyện gì? Hắn vuốt cằm, vừa suy nghĩ vừa di chuyển chân đến phía nhà xí.

Hoắc Tinh đẩy mạnh cửa phòng ra, đột nhiên dừng bước chân lại trước trận pháp tinh tú, khó có thể tin vào hư ảnh mà mình nhìn thấy trong trận, giơ tay che mặt, dở khóc dở cười.

Mạnh Quan Sùng ở ngoài nhà xí gọi vài tiếng, nhưng không ai trả lời hắn, sau đó lại đến đại điện nhìn sơ qua, cuối cùng tìm được nơi này rồi. Còn chưa kịp có vào cửa liền nghe được tiếng Hoắc Tinh khóc, Mạnh Quan Sùng sắc mặt tái xanh, hắn bước vội qua qua ngưỡng cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Tinh quay đầu, lau mặt rồi nở nụ cười, chỉ vào trận pháp tinh tú ý bảo tự hắn đến xem. Mạnh Quan Sùng lúc này mới chú ý tới sự thay đổi của trận pháp tinh tú, tay phải nắm chặt thành quyền nện vào trong lòng bàn tay trái, vui vẻ nói: “Tốt, tốt quá! Chúng ta phải đi Vân Sơn thôi!”

Cố Khê Hàn mới vừa đổi thuốc, Khổng Phục Hành liền truyền tin vào điện: “Tông chủ, hai vị ở Thiên Cơ Đường mới tới, Trung Thố đang ở đại điện bồi họ.”

Cố Khê Hàn gật đầu: “Ta lập tức ra ngay.”

Khổng Phục Hành nhận lệnh rời đi, Cố Khê Hàn quấn nốt miếng băng gạc, sau khi thay quần áo rồi đứng trước gương sửa sang lại, xem xét không có chỗ nào xộc xệch mới đi đến đại điện.



Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng không kịp chờ, tóm được Mã Trung Thố liền hỏi rất nhiều vấn đề. Mã Trung Thố không biết có nên trả lời hay không, nên trả lời như thế nào, may mắn Khổng Phục Hành tới rồi, hắn nhớ Cố Khê Hàn từng dặn dò, hỏi cái gì đáp cái nấy.

Cố Khê Hàn mới vừa lộ diện, Hoắc Tinh lập tức nói: “Y ở đâu?”

Cố Khê Hàn trực tiếp bắt đầu dùng Trận Truyền Tống đưa hai người đến hầm băng, hai người lập tức tiến lên xác nhận tình huống của Lý Thích Xuân, Cố Khê Hàn đứng ở một bên nói: “Hồn phách của y bị y khóa lại ở bên trong thức hải, ta không dám xông vào.”

Mạnh Quan Sùng vỗ về đầu của tiểu sư đệ: “Vậy thì đừng xông vào. Nói không chừng nào ngày đó y nguyện ý, tự mình tỉnh thì sao.”

Cố Khê Hàn có vẻ không tán đồng, vừa muốn mở miệng phản bác, không biết vì sao lại nuốt trở vào, chỉ “Ừ” một tiếng ý bảo mình đã biết.

Ba người ở trong hầm băng hồi lâu, không ai biết bọn họ ở bên trong đó đã nói gì, làm những gì, chỉ là sau khi hai người của Thiên Cơ Đường hai người rời đi, tuy bọn họ vẫn không nóng không lạnh với Cố Khê Hàn, nhưng tóm lại không giống như lúc trước tràn ngập địch ý với hắn.

Và rồi mọi chuyện cứ như thế mà trôi qua từng ngày, đóa hoa kiếp phù du lặng yên kia rốt cuộc đã chịu chuyển biến, cánh hoa khô héo trở nên mềm mại, viền hoa dần dần hiện ra màu sắc. Lý Thừa Thu nhận ra Lý Thích Xuân cũng chưa tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn này, nên bản thân mình ở lại Kiếm Tông cũng vô dụng, vậy thì tạm thời rời đi du ngoạn khắp nơi.

Ngày đó Lý Thừa Thu khởi hành, Bạch Tích Độ người vẫn luôn ngao du trên sông Giang Nam, cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng ủ rũ, sau khi đón ánh bình minh thì thần sắc trở nên tốt hơn, xoay cổ nhìn Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng nói: “Nơi này cách Địch Thủy Thành không xa, chúng ta đi gặp người của Lý gia đi.” Hứa Vân Tùng thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tự nhiên hắn ta cũng thuận miệng đáp ứng. Tạ Trần Chu không muốn Bạch Tích Độ lại khai sát giới, nhưng cũng không nghĩ sẽ phản đối hắn vào lúc này, nên cũng cam chịu.

Trên đời này có rất nhiều môn phái lớn, nổi bật trong đó có môn phái của Kiếm Tông, Thiên Cơ Đường, mặt khác những môn phái nhỏ còn lại thì nhiều như lông trâu. Lý gia ở Địch Thủy Thành cũng coi như có chút danh tiếng, ra khỏi vùng này thì không ai từng nghe qua danh tiếng về họ. Lý gia được nhiều người biết đến là từ lúc kết thân với Kiếm Tông.

Nhưng dù là vậy, danh tiếng của Lý Thích Xuân vẫn lớn hơn Lý gia rất nhiều, dù sao y cũng là đệ tử được cưng nhất của lão Đường chủ Thiên Cơ Đường, tài năng ở thế gian sớm đã nổi danh, phía sau lại có Tông chủ Kiếm Tông mới đảm nhiệm làm đạo lữ, thật sự không thể khinh thường.

Đám người Bạch Tích Độ dùng cơm ở tửu lầu phồn hoa nhất ở Địch Thủy Thành, từ miệng tiểu nhị nghe được không ít chuyện về Lý gia.

Nói đến đây mới biết gia chủ của Lý gia kia là Lý Nghiêu, ông xuất thân từ trấn Cổ Tây Nam, còn Mạc Hi Dung lại là con gái út của phú thương giàu nhất Địch Thủy Thành. Phú thương kia chỉ có hai người con gái, sau khi về già liền đem gia sản trong tay giao cho hai người xử lý, còn mình và phu nhân thì đi du ngoạn khắp nơi. Mạc Hi Dung rất có tài làm ăn buôn bán, Lý Nghiêu thì một lòng nghiên cứu những cổ trùng dược liệu, với sự hỗ trợ về mặt tài chính của Mạc Hi Dung nên không thể rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau