Thuốc Trường Sinh

Chương 45

Trước Sau
Các đồ đệ ở Thiên Cơ Đường, không chỉ đơn thuần học tài nghệ luyện khí. Thợ sư cũng là tu sĩ, cũng được yêu cầu tu luyện. Mạnh Quan Sùng và Lý Thích Xuân là sư huynh đệ đồng môn, học cùng một phương pháp tu luyện, có hắn ở bên tương trợ, nên tốc độ khôi phục của Lý Thích Xuân rất nhanh ít.

Mùa hè là lúc Huyền môn Bách Gia chiêu nạp môn sinh mới, ở Vân Sơn còn có các trưởng lão giúp đỡ, bởi vì nhân lực ở Thiên Cơ Đường phân tán, nên Hoắc Tinh rất bận rộn. Mạnh Quan Sùng ở lại Vân Sơn ba ngày, sau khi xác nhận Lý Thích Xuân đã ổn liền cáo từ để trở hỗ trợ Thiên Cơ Đường.

Vốn dĩ Lý Thích Xuân muốn đi theo hắn, tất nhiên là Cố Khê Hàn cũng không muốn, nhưng hắn lại khó mà nói ra và cũng không dám nói “Không”, Mạnh Quan Sùng bảo Lý Thích Xuân đừng có lộn xộn, hết thảy chờ sau khi y hoàn toàn khôi phục hẵn nói.

Sau khi hắn rời đi, Lý Thích Xuân lại trở lại như lúc trước, ngày ngày trôi qua đều là chán đến chết, rất ít khi cười với Cố Khê Hàn. Cố Khê Hàn càng thêm sợ hãi, trong lòng xoắn lại, sợ có khi nào Lý Thích Xuân không vui sẽ lại rời đi một lần.

Nhưng mà chỉ có Lý Thích Xuân biết, y cực muốn chết để duy trì vẻ mặt lạnh nhạt khi bị Cố Khê Hàn ôm, và y muốn được đối phương ôm vào trong lòng ngực không buông tay biết bao nhiêu.

Thoáng chốc đã đến giữa hè, nắng gắt như muốn thiêu cháy cả cỏ cây, rồi đến chính ngọ căn bản không ai dám đi dưới ánh mặt trời, ai cũng không muốn bị phơi chín một tầng da. Đệ tử nội môn Kiếm Tông tu luyện cực kỳ nghiêm khắc, mặc dù là ngày có nóng bức như thế nào cũng không thể dừng. Cũng may Cố Khê Hàn còn có chút nhân tính, đem giáo trường ở sân luyện kiếm từ nơi không có gì che đậy mà sửa thành rừng trúc. Các đệ tử còn không kịp vui mừng thì đã vô cảm khi nghe hắn dặn dò, nếu như chém hỏng một cây trúc, về sau vừa đến chính ngọ liền cởi áo mà phơi nắng.

Các đệ tử nhìn bóng dáng Tông chủ thong thả ung dung rời đi, trong lòng chua xót không dám nói. Chỉ có Khổng Phục Hành mang bọn họ theo mới biết, phiến rừng trúc này là do công tử thích ăn măng xuân này trồng, tông chủ riêng phân phó người tài. Nhưng hắn không thể nói chuyện này với các sư đệ sư muội, đành phải đối mặt với từng gương mặt đau khổ nói: “Có thể tới nơi này là đã được Tông chủ săn sóc, không thể có nửa câu oán hận. Huống chi kiếm thuật Kiếm Tông chú ý việc người kiếm hợp nhất, Tông chủ đưa ra yêu cầu này, đúng lúc muốn rèn luyện mọi người…”

Sâu trong rừng trúc có một khoảng trống nho nhỏ đặt một chiếc giường tre mát lạnh, có một mỹ nhân trong bộ sam y màu xanh lam ngày hè đang nằm nghiêng, một quyển sách rớt bên giường tre. Cố Khê Hàn nhặt lên xem vài trang, đó là phong cảnh đặc biệt ở dân gian.

Lý Thích Xuân ngủ không sâu, nhẹ nhàng cử động, he hé mở mắt: “… Ngài đã đến rồi?”

Cố Khê Hàn ngồi xổm xuống để đối mặt với y, đem tóc rơi trên mặt y vén ra sau tai: “Mệt mỏi sao không quay về nghỉ ngơi?”

Lý Thích Xuân lắc đầu, hàm hồ nói: “Trong phòng không mát mẻ như ở trong rừng, ngài lại không tạo ra băng lại không cho ta dùng pháp thuật…”

Trong giọng nói còn nghe được chút tức giận.

Cố Khê Hàn dở khóc dở cười, cầm cây quạt của người hầu nữ ở bên thị nữ quạt cho Lý Thích Xuân. Đối với Cố Khê Hàn mà nói, làm cho trong phòng mát mẻ chút cũng không phải là việc gì khó, một lá bùa liền có thể giải quyết. Lo lắng Lý Thích Xuân sợ nóng lại thèm lạnh, lúc nào cũng hận không thể ôm băng, còn muốn uống trà lạnh, ăn trái cây ướp lạnh. Khi Cố Khê Hàn ở đó thì có thể kìm được y, khi không ở đó thì y liền không biết tiết chế. Khó khăn lắm y khôi phục được, như thế mà vụng trộm lộn xộn mấy ngày liền bị bệnh. Cố Khê Hàn không có pháp, mỗi ngày mặt trời vừa lên liền đem lá bùa trong phòng lại, muốn Lý Thích Xuân đi cùng hắn. Hắn đi dạy dỗ đệ tử, Lý Thích Xuân chỉ cần đợi chỗ ở râm mát là được.

Nghe động tĩnh của các đệ tử luyện kiếm từ nơi xa truyền đến, khiến nơi này càng thêm yên tĩnh. Lý Thích Xuân thổi ra một làn gió lạnh, thoải mái mà “Hừ” một tiếng, mày nhíu lại cũng thả lỏng ra. Cố Khê Hàn ngồi xổm ở một bên quạt gió, cũng không chê mệt, chỉ cần nhìn thấy Lý Thích Xuân như vậy, trong lòng lại cảm thấy mình bình yên.

Không biết qua bao lâu, vốn nghĩ rằng Lý Thích Xuân đã ngủ rồi, liền muốn đứng dậy đem cây quạt giao cho người hầu nữ, bản thân mình thì đi nhìn xem các đệ tử luyện tập như thế nào. Ai ngờ mới vừa đứng dậy liền bị Lý Thích Xuân giữ chặt lấy y phục, lim dim mắt, hướng về Cố Khê Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.



Cố Khê Hàn khom người cúi đến gần: “Hửm?”

Lý Thích Xuân nghiêng mặt, tóc chảy về phía sau, tản ra trên khuôn mặt của y. Cố Khê Hàn nghe được y nhẹ nhàng hỏi: “Có phải ngài dùng cổ trùng trên người ta phải không?”

Người cả bị giữ chặt đến cứng đờ cả người, không nghĩ rằng sau vài ngày trôi qua, đột nhiên Lý Thích Xuân lại đặt câu hỏi. Nhưng giọng hắn lại không lộ một chút sơ hở: “Làm thế nào mà em phát hiện được?”

Lý Thích Xuân cong khóe môi: “Ta nuôi cổ trùng nhiều năm như vậy, làm thế nào sẽ không biết. Nó là gì?”

Mặt trời ngày càng lên cao, xua tan bóng râm trong rừng trúc. Mồ hôi từ thái dương của Cố Khê Hàn trượt xuống, không biết khi nào mà giọng nói từ từ thấp xuống, chỉ đất trời nơi đây mới có thể nghe được giọng của Cố Khê Hàn: “Mệnh cổ là Thừa Thu đưa.”

Tay Lý Thích Xuân bắt lấy xiêm y của Cố Khê Hàn buông ra, ngay lập tức bị Cố Khê Hàn nắm lấy, vội vàng nói: “Lúc ấy ta chỉ có duy nhất biện pháp kia, nếu như còn có thể tìm được biện pháp khác, ta nhất định sẽ không ——”

“Mệnh của ta gắn liền với ai?” Lý Thích Xuân đánh gãy lời hắn.

“… Với ta.”

“Ờ,” Lý Thích Xuân trở mình đưa lưng về phía Cố Khê Hàn, đem tay rút ra và vẫy vẫy, “Ngài đi đi.”

Cố Khê Hàn đứng bất động tại chỗ, trực giác mách bảo hẳn là nên giải thích nhiều hơn vài câu, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào. Lý Thích Xuân ỷ vào việc lúc này Cố Khê Hàn không nhìn thấy mặt mình mà cắn môi không cho phép mình bật cười thành tiếng, bả vai hơi hơi run run, Cố Khê Hàn còn cho rằng y đang khóc, càng thêm lo lắmg: “Tiểu Xuân, ta ——”

Những lời còn lại đều bị chặn trong cổ họng, bởi vì Lý Thích Xuân đột nhiên ngồi dậy, xoay người câu lấy cổ Cố Khê Hàn, mang theo nét cười mà hôn lên môi hắn. Chiếc lưỡi trơn trượt liếm lên đôi môi hơi khô, Cố Khê Hàn phản ứng lại, một phen ôm lấy eo Lý Thích Xuân để hôn thật sâu.

Cảm giác nóng bỏng từ đáy lòng dâng lên, không biết người hầu nữ vốn đang đứng ở bên cạnh đã sớm trốn chỗ đi đâu rồi. Trước khi Lý Thích Xuân mất khống chế đẩy bèn Cố Khê Hàn ra, đem quần áo bị cởi xuống mà kéo lên. Cố Khê Hàn không muốn lùi, lại cúi xuống và hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt Lý Thích Xuân .

Tiếng cười của Lý Thích Xuân không ngừng vang lên, hay tay kẹp lấy mặt Cố Khê Hàn, dùng giọng mềm mại và ngọt ngào mà Cố Khê Hàn thường thường nghĩ, nói:

“Ta tin ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau