Thuốc Trường Sinh

Chương 9

Trước Sau
Sau khi Cố Khê Hàn mất đi ý thức vẫn không chìm xuống, ngọc bội lá phong bên hông hắn chợt lóe sáng, đột nhiên xuất hiện một cái kết giới bảo vệ hắn ở bên trong, duy trì trạng thái trôi nổi.

Từ xa, có năm bóng đen bơi nhanh về hướng này, vây quanh Cố Khê Hàn, rõ ràng đó là năm người cá sau tai mọc sáu vây cá.

Người cá bơi quanh hắn hai vòng, miệng không ngừng mấp máy, tựa như đang nói gì đó. Nếu như ngay lúc này Cố Khê Hàn còn tỉnh, thì có thể dùng khuyên tai để nghe, âm thanh kia giống hệt với âm thanh đêm đó hắn nghe được, giọng điệu kỳ quái khó hiểu.

Có một con người cá trong số đó tiến về phía trước một chút, giơ móng vuốt sắc nhọn về Cố Khê Hàn, đột nhiên bị kết giới hất văng ra, cảm thấy đầu ngón tay bỏng rát làm làm người cá kia điên cuồng gào thét, nó nhanh chóng niệm một câu gì đó, nước biển xung quanh đột nhiên hướng về Cố Khê Hàn mà ép, nhưng không thể đánh vỡ kết giới kia.

Nhóm người cá lui ra về sau tụm lại trao đổi với nhau một lúc, muốn phá vỡ kết giới lần nữa, nhưng lúc nãy móng vuốt bị tổn thương, nên chúng nó chần chờ một lúc, cuối cùng là từ bỏ. Chỉ ở trước khi rời đi nó bơi lại chỗ Cố Khê Hàn, giơ vuốt tạo kết ấn và niệm chú, sau khi xác nhận là nó có hiệu lực mới không cam lòng mà rời đi.

Có máu bắn lên trên mặt Cố Khê Hàn.

Nguyên thần Cố Khê Hàn rất mạnh, sau khi đi vào giấc mộng vẫn còn tỉnh táo, hắn biết những gì nhìn thấy toàn là giả, chỉ là hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn dùng rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh trong mơ, thế là từ bỏ vì nổ lực cũng vô ích, để xem giấc mơ này có thể cho hắn thấy những gì.

Chân mày hắn chân chậm rãi mày cau lại, không thể nào bình tĩnh giống như khi bắt đầu

Dựa theo những gì Phương Âm nói, nội dung ác mộng là đủ kiểu chết của chính mình, bạn bè thân thích linh tinh đủ loại, nhưng tất cả những gì Cố Khê Hàn nhìn thấy là mình và Lý Thích Xuân.

Giấc mộng đầu tiên, hắn móc trái tim của Lý Thích Xuân ra; trong giấc mộng, hắn đẩy Lý Thích Xuân từ Vân Sơn xuống; một giấc mộng khác, hắn nhìn thấy mình cầm Thiệp Giang trong tay cắt đứt yết hầu Lý Thích Xuân.

Máu vẩy lên trên mặt mình, đỏ tươi như nốt ruồi lệ của Lý Thích Xuân, còn mang theo độ ấm. Cảm giác kia quá chân thật, trong nháy mắt, Cố Khê Hàn cũng cảm thấy hoảng hốt, như là chuyện này thật sự.

Cơn ác mộng kéo dài vô tận, đợi đến khi trời tờ mờ sáng, sức mạnh của ác chú suy yếu, một đường kiếm mạnh mẽ phá vỡ mặt biển, nước biển hất lên những người đang nằm ở trên bờ tỉnh lại.

Phương Âm bụm mặt, mơ màng nói: “Nước từ đâu ra…”

Hắn lắc đầu muốn tỉnh táo lại, nhìn thấy Cố Khê Hàn nên vội vàng đứng dậy đón cung kính: “Cố tông chủ tới rồi, làm thế nào, ngài đã vào trong đó ——”

Hắn thấy rõ sắc mặt Cố Khê Hàn, âm thanh trong cổ họng cũng tắt đi, sợ mình nói thêm một chữ nữa thì sẽ bị vị Tông chủ Kiếm Tông này đâm một kiếm mà chết.

Cố Khê Hàn sắc mặt lạnh tới cực điểm, hắn quyết định bảo mọi người trước tiên đi về nghỉ ngơi, có gì thì bàn sau.



Phương Âm nghĩ thầm có lẽ Cố Khê Hàn cũng ở trong mộng thấy được một ít chuyện không thể chấp nhận, cũng không nói nữa, tiếp đón mọi người trở về rửa mặt thay quần áo.

Cố Khê Hàn phất ống tay áo, cửa phòng tự động mở ra, hắn rảo bước tiến vào và “Bang” một tiếng thì cửa đóng lại. Cố Khê Hàn rót một chén trà lạnh rồi uống cạn, bực bội trong lòng vừa rồi cũng biến mất một ít.

Cho dù là ai nhìn mình giết người bằng đủ mọi cách cả đêm, thì tâm tình cũng không tốt. Huống chi, ở trong mộng người bị hắn giết chết là đạo lữ đã ở bên hắn gần 5 năm.

Nhìn thấy Lý Thích Xuân chết đủ kiểu, hắn cũng không vui vẻ, thậm chí còn phẫn nộ mình vì không thể khống chế bản thân ở trong mộng.

Mã Trung Thố đứng ngoài phòng nói: “Tông chủ, người đứng đầu Phương phái người tới báo, vừa rồi có một đệ tử cứu một người cá ở bờ biển, hỏi ngài có tiện đến phòng nghị sự một chuyến hay không.”

Cố Khê Hàn thở dài, mở cửa phòng đi ra ngoài: “Đi thôi.”

Trong phòng nghị sự có một cái bồn gỗ thật lớn, bên trong chứa nước biển, người cá được cứu trở về trong bồn gỗ, và nó đang khóc.

Giọng nói của người cá dòng Dư Lư là do yêu lực tạo ra, đó là cửu thiên dao đài nhạc, nhưng người cá trước mắt không muốn sống mà chỉ biết khóc lóc, tiếng khóc bén nhọn như ma âm rót vào tai, làm người ta đau đầu. Phương Âm ôm đầu vẻ mặt thống khổ muốn nói lại thôi, nhìn thấy Cố Khê Hàn đến tựa như nhìn thấy cứu tinh: “Đừng khóc, đừng khóc, gặp chuyện gì thì cậu cứ nói rõ, nói ra chúng ta mới nghĩ được biện pháp tốt.”

Cố Khê Hàn nâng áo bào ngồi lên ghế: “Mọi chuyện như thế nào?”

Phương Âm giải thích: “Hôm nay chúng ta vừa trở về không lâu, thì có một đệ tử phát hiện nó nằm ở bờ biển, cả người toàn là vết thương, đưa nó về cho uống thuốc, lúc tỉnh dậy nó khóc không ngừng.”

Đó là một nhóc người cá nhỏ tuổi, sau khi nghe được những lời mà Phương Âm nói, sụt sịt nước mũi với khóe mắt hồng, cuối cùng cũng ngừng khóc: “Có nhiều người cá khác đến chiếm lãnh thổ của chúng tôi, còn bắt chúng tôi nữa!”

Nó kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu đã chuyện xảy ra gì.

Dòng Dư Lư đã cùng Phương gia định ra khế ước, không hề ra tay với vô tội người, ngày thường họ sẽ bắt những con quái vật nhỏ độc ác trong biển, Phương Gia thỉnh thoảng bắt được người ác đưa xuống biển. Cuộc sống mỗi ngày của dòng Dư Lư đều trôi qua rất thư thái, hằng ngày bơi tới bơi lui ở trong biển, kết quả không thể hiểu được từ đâu ra một đám người cá bắt nhốt họ lại dưới đáy biển, họ không chỉ bị đánh, còn tạo ra ác mộng hàng đêm.

“Nói đến đây cũng thật là kỳ lạ, khi đó ta vừa mới bơi đến trận pháp để xem xét, đột nhiên cảm giác một sức mạnh đẩy ta bay xa, sau đó trôi dạt lên trên bờ, được các người nhặt trở về.” Nhóc người cá sụt sịt cái mũi, đuôi vỗ nhẹ lên mặt nước.

Phương Âm nhìn trộm Khê Hàn, thầm nghĩ nước biển đã tưới tỉnh bọn họ và đem bé người cá này trôi đến đây, đoán rằng đây là bút tích của vị tông chủ Kiếm Tông.

Sắc mặt Cố Khê Hàn không thay đổi: “Cậu cũng biết lai lịch của đám người cá kia à?”

“Biết, khi bọn họ nói chuyện với nhau thì chưa bao giờ né tránh chúng tôi.”

Nhóc người cá nói, đám người cá kia tự xưng đến từ Nam Hải, thủ lĩnh của bọn họ không biết từ cái xó xỉnh nào moi ra được một quyển trục, trên đó ghi lại rất nhiều pháp thuật cổ xưa, hầu hết đều là tà thuật.



Thủ lĩnh kia cũng không giống như những người khác nhặt bí kíp thì cất giấu, ngược lại đem nó đi luyện tập với một số gia tộc có hứng thú. Nam Hải không đủ cho bọn họ nên chuyển hướng về phía Đông Hải.

“Pháp thuật bọn họ sử dụng rất tấc, theo lý thuyết thì tộc chúng tôi đối với thuật ảo ảnh cũng coi như có nghiên cứu một chút, nhưng không thể nghĩ đến việc không thể nào chống cự được.” Nhóc người cá kia nói thật thương tâm, bụm miệng lại muốn khóc.

Phương Âm vội vàng trấn an, dỗ dành nhóc ấy.

Theo như lời nhóc người cá kia nói, pháp thuật của bọn họ không chỉ làm người khác gặp ác mộng, mà còn có thể biết trước một số chuyện nhất định, chẳng qua không chuẩn giống như những điều tiên tri, chỉ là mọi việc có chút liên hệ với nhau, nhưng cũng không phải nhất định là đúng, nói trắng ra là, vẫn là do số mệnh sắp đặt.

Tiên tri?

Cố Khê Hàn nghĩ đến những gì mình đã nhìn thấy, lông mày đột nhiên nhăn lại.

Chẳng lẽ, mình thật sự sẽ làm những điều đó với Lý Thích Xuân?

Những người còn lại người nghe được lời này thì gương mặt cũng biến sắc, nếu những điều trong mộng thật sự có khả năng tiên tri, chỉ sợ là chỉ liên hệ một chút thôi, cũng đủ đáng sợ rồi.

Phương Âm véo mày: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì ở Đông Hải, tới thử pháp thuật của bọn họ, sau đó ở chỗ đây đại khai sát giới?”

“Ta cũng không biết.” Nhóc người cá kia có chút không thoải mái cử động cái đuôi của mình, “Đầu óc của bọn họ hình như không được tỉnh táo, chúng tôi đã thử nói chuyện với bọn họ, nhưng bọn họ không thèm để ý tới, nhìn như bị điên điên khùng khùng.”

Nhóc người cá cũng biết nhiều thứ, nhưng không biết bọn người cá từ Nam Hải tới muốn gì, rất thích nói những chuyện về người cá Dư Lư, giống như chắc chắn bọn họ chạy không thoát, nghe hết chuyện cũng không sao.

Ai ngờ được rằng có một số họ đã chạy ra ngoài.

Bọn họ lại hỏi nhóc người cá kia một số vấn đề, bàn bạc làm thế nào để dụ đám người cá kia ra, Cố Khê Hàn nhíu lại mi không biết suy nghĩ điều gì, rốt cuộc thì nghe cũng như không nghe, Phương Âm cũng không dám hỏi.

A Mộc, chính là tên của nhóc người cá kia, nó nói có thể lấy mình làm mồi, đám người cá kia cuồng bạo lại kiêu ngạo, nếu phát hiện ra nó trốn thoát được nhất định sẽ chạy ra bắt nó, đến lúc đó bọn họ mai phục tại chỗ đó, trực tiếp đem những tên người cá đó làm thịt là xong.

Phương ngôn lau mồ hôi: “E rằng biện pháp này thật là đáng sợ——”

“Có thể.” Cuối cùng Cố Khê Hàn cũng mở miệng.

Lúc trước, khi hắn nghe nói về người cá ở Nam Hải, còn định bắt sống rồi mang về cho Lý Thích Xuân xem. Nhưng hôm nay, hắn không muốn giữ bất kỳ một người cá nào, hắn chỉ muốn bọn họ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau