Quyển 1 Chương 180: Cuộc nói chuyện của hai cha con
Editor : KellySon9
"Yêu ? " Cố Uy Đình giận dữ trừng , " Hai thằng con trai vô liêm sỉ mà cũng dám nói chuyện yêu đương ?"
Dứt lời đi thẳng tới chỗ Cố Hải , kéo lấy áo cậu ta , muốn ném cậu ta vào cửa . Nhưng Cố Hải sớm đã có chuẩn bị , cước bộ vững chắc , Cố Uy Đình dưới cơn thịnh nộ không thể khiến Cố Hải động đậy một bước.
" Bây giờ cùng tao trở về quân khu , hai cha con chúng ta cũng nên ngồi trao đổi một chút ."
"Tôi không đi ! " Ánh mắt Cố Hải trừng lại , " Tôi ở nơi này , nơi nào cũng không đi ."
" Hôm nay mày không muốn đi cũng phải đi ! "
Cố Uy Đình lại lôi kéo Cố Hải , nếu như là 3 -4 năm trước , ông thu thập Cố Hải chỉ giống như chơi một trò chơi . Bây giờ lại thật sự là không được , ông đã già rồi , mà thằng con trai của ông nào còn giống như năm đó nữa . Nói thì thực tức cười , Cố Uy Đình đã từng mong chờ sẽ có một ngày như vậy , con trai của ông sẽ cường đại đến mức không còn khuất phục dưới quyền uy của ông , mà khi ngày ấy đến , ông nhận ra mình lại hoàn toàn không muốn chút nào.
Ông hi vọng Cố Hải vẫn như cậu nhóc năm đó , chỉ cao hơn chân ông một chút, chỉ cần ông vừa trừng mắt , lập tức sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên.
" Mày dám không nghe lới tao sao ! " Cố Uy Đình một cước đá vào cẳng chân Cố Hải.
Tuy rằng là giày da , nhưng công pha đá người của Cố Uy Đình quá lợi hại , Cố Hải kém chút nữa đã ngã quỵ xuống . Cho dù như vậy , biểu tình vẫn thực ngoan cố bất khuất , nói cái gì cũng không đi theo Cố Uy Đình.
Bàn tay Cố Uy Đình mò xuống thắt lưng , Bạch Lạc Nhân nhìn thấy ,hút vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ có nửa giây , một khẩu súng đã để ở trên huyệt Thái Dương của Cố Hải.
" Đi ! "
Mệnh lệnh chỉ có một chữ , nếu như là bình thường thì không thể không nghe theo.
Cố Hải yên lặng nhìn chăm chú vào gương mặt bị sóng gió từng trải điêu khắc thành của Cố Uy Đình , mặt không đổi sắc , nửa bước cũng không đi .
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân biến sắc , ngón tay Cố Uy Đình chợt động nhẹ, trái tim của cậu như ngừng đập.
" Cậu đi cùng cha mình đi ." Bạch Lạc Nhân mở miệng.
Đầu Cố Hải cũng không chuyển, nói :" Không đi ! "
Ngón tay Cố Uy Đình đã đặt ở trên cò súng .
Bạch Lạc Nhân nóng nảy rồi , cho dù biết ' Hổ dữ không ăn thịt con ' , nhưng nhìn đến ánh mắt của Cố Uy Đình bây giờ , lại có cảm giác ông ta sẽ thực sự nổ súng .
" Đi mau ! "Bạch Lạc Nhân đẩy người Cố Hải ra.
Cố Hải dùng ánh mắt lấp lóe nhìn Bạch Lạc Nhân , khí định thần nhàn , " Tôi nói rồi , tôi tuyệt đối sẽ không lại để cậu một mình ở nhà ."
" Tôi coi như chưa nghe thấy gì ."
" Nhưng tôi không thể xem như chưa nói được ! "
Cố Uy Đình nhếch môi , một giây kia , Bạch Lạc Nhân như nhìn thấy tươi cười khủng bố nhất ...
Ông ta thật sự bóp cò súng ! Phịch một tiếng , trong nháy mắt , Cố Hải cũng không sợ một chút nào . Trực giác có một cỗ cường đại lực lượng chui vào não , đau đớn nổ tung trên đỉnh đầu , lỗ tai ong ong , nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh.
Bạch Lạc Nhân choáng váng , nháy mắt mặt xám như tro tàn.
Họng súng không dính lên một giọt máu , Cố Uy Đình thu lại súng , khuôn mặt cương lãnh hiện ra một tia thần sắc buông lỏng .
" Thằng nhóc như mày vẫn còn chút tiền đồ ! "
Loại người thà chết chứ không chịu khuất phục Cố Uy Đình đã gặp qua , thời điểm họng súng ngắm vào bọn họ , mặt của bọn họ vẫn không hề biến sắc , dũng khí hơn người. Nhưng đến khi tiếng súng thật sự vang lên trong 1/1000 giây , cơ hồ ý thức của bất cứ ai cũng sẽ xuất hiện sự lùi bước cùng đầu hàng , đầy không phải cam chịu , mà là bản năng cầu sinh của con người . Có thể từ đầu tới cuối thân thể đều bất động lù lù , rất ít người có thể làm được , thực may măn, con trai của ông chính là một người trong số ít đó.
Thật ra Cố Hải cũng sợ , thế nhưng cậu biết có người so với mình còn sợ hơn , đó chính là người đang cầm súng kia .
Súng không hề có đạn !
Thời điểm Bạch Lạc Nhân ý thức được việc này , cả người cậu đã toàn là mồ hôi , giờ này phút này , cậu thật chỉ muốn hét lên một tiếng thật lớn với cặp cha con này : Lần sau thời điểm diễn sâu , cảm phiền nói trước một tiếng , có ai như các người hù dọa người khác không ?
Cố Hải cho rằng ông ta bắn xong, Cố Uy Đình sẽ thả cho cậu một con ngựa , kết quả chứng mình, cậu đã hoàn toàn sai lầm.
" Tao cho mày hai lựa chọn , hoặc là chủ động đi với tao , hoặc là tao phái người tới mời mày đi ! Nếu mày chủ động đi với tao , mày có lẽ còn có khả năng trở về , nếu như để tao phái người tới mời , mày cũng đừng trông cậy sẽ còn có thể quay về , tao cũng sẽ lấy lại cả căn phòng này luôn ! "
" Phòng này ông muốn lấy cũng lấy không được ! "
Cố Uy Đình híp lại hai mắt , " Lấy không được ? Tao vì sao mà lấy không được ?"
" Bởi vì , chủ nhân hiện tại của nó là Bạch Lạc Nhân ! "
Bạch Lạc Nhân biến sắc , ánh mắt như nhìn xuyên qua đầu Cố Hải , " Cậu sửa tên chủ phòng từ lúc nào ?"
Cố Hải lạnh nhạt trả lời :" Từ lâu đã sửa lại rồi , chính là không nói cho cậu biết mà thôi ."
Bạch Lạc Nhân , " ... "
Mặt Cố Uy Đình âm vụ , khẩu khí lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, " Phòng này cho dù là của ai , về sau cũng sẽ không có quan hệ gì tới mày , đi hoặc là không đi , chính mày tự suy nghĩ đi ! "
Bạch Lạc Nhân tâm dần chìm vào hắc ám , cậu đột nhiên có cảm giác, nếu Cố Hải thực sự đi , rất có khả năng đây sẽ là buổi tối cuối cùng hai người ở chung với nhau . Nhưng nếu Cố Hải không đi, thì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hai người được gặp mặt, suy đi tính lại , vẫn là điều trước còn có lời một chút.
" Tôi đi ! " Cố Hải đột nhiên mở miệng.
Bạch Lạc Nhân âm thầm tỏ vẻ tán thành , lưu lại Thanh Sơn không lo không có củi đốt .
" Thế nhưng tôi phải mang theo cậu ấy cùng đi ! " Cố Hải đột nhiên kéo lại cánh tay Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cả kinh , như vậy cũng được ?
Hai người cứng cỏi nhìn về phía Cố Uy Đình.
" Tao không có ý kiến ."
Nói xong, Cố Uy Đình xoay người đi ra cửa,
Cố Hải thở dài , cuối cùng vẫn là tạm thời thắng lợi , sau lại làm tốt công tác tư tưởng cho lão cha già này , chắc là sẽ không có vấn đề gì . Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy không hề lạc quan , đi vào trong thang máy , trong lòng cậu đột nhiên có một loại bất an không tên , có cảm giác nếu đi vào đó , hai người sẽ cùng chết !
Ở trên xe , Cố Uy Đình ngồi ở phía trước , Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau , không khí có chút áp lực.
Xe đi vào đại viện trong quân khu ,sau khi dừng xe , Tôn Cảnh Vệ còn có mấy binh lính vội vàng chạy ra.
" Thiếu tướng , trễ như vậy còn đón hai thằng nhóc này đến đây ? "
Cố Uy Đình chỉ vào Bạch Lạc Nhân , nói với Tôn Cảnh Vệ :" An bài phòng ở cho cậu ta , tạm thời cậu ta sẽ ở lại trong này ."
Cố Hải nghe thấy rất không thích hợp , cái gì gọi là an bài phòng cho cậu ấy ?
" Còn con thì sao ? "
Cố Uy Đình đem tay đặt lên vai Cố Hải , " Mày tất nhiên phải ở cùng tao rồi ! "
Khuôn mặt tối đen của Cố Hải như chìm vào bóng đêm.
" Tao chỉ nói cho hai đứa tụi bay cùng đến , lúc nào thì nói các ngươi có thể ở cùng một chỗ ? Huống chi bây giờ , mày có tư cách gì bàn điều kiện với tao ?"
Ngôn ngoại ý , mày nghĩ đây là địa bàn của ai , tưởng ở nơi này đùa giỡn ? Đừng hòng !
Cố Uy Đình ném cho Tôn Cảnh Vệ một cái liếc mắt , ý bảo hắn mau chóng mang Bạch Lạc Nhân đi , kết quả sau chuyện của Cố phu nhân , Tôn Cảnh Vệ với Bạch Lạc Nhân lại gắn bó keo sơn . Nhìn thấy biểu tình không tình nguyện của Bạch Lạc Nhân , nhịn không được mà nói .
" Sao lại không để hai đứa nhóc này ở cùng một chỗ ?"
Cố Uy Đình không hề báo trước mà rống to , " Mang đi ngay ! "
Tôn Cảnh Vệ nhanh chóng nghiêm túc kính lễ , " Rõ, thiếu tướng ! "
Cố Hải cũng chỉ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân , không ngăn cản cũng không đuổi theo , hiểu rõ ở trong trọng địa huẩn luyện bộ đội đặc chủng này , giải quyết bằng vũ lục là cực kì ngu xuẩn , mình nhất định phải áp dụng triệt để phương pháp đàm phán trong hòa bình , dùng hết khả năng ép lão cha già này đi vào khuôn khổ !
Dọc theo đường về cùng Cố Uy Đình , Cố Hải vẫn đang tiến hành bố trí chiến lược.
Kết quả , vào trong phòng , giai đoạn thẩm vấn lại trực tiếp nhảy qua , Cố Uy Đình nhìn thời gian , đã rạng sáng 2:30.
" Ngủ trước đi , có chuyện gì ngày mai lại nói ! "
" Ông ngày mai không có nhiêm vụ sao ? "
" Bây giờ việc của mày là nhiệm vụ lớn nhất của tao !!! "
Trong lòng Cố Hải hừ lạnh một tiếng , tất cả địch ý đều hiện lên trên mặt , Cố Uy Đình muốn không tức giận cũng không được.
Hai cha con nằm trên một chiếc giường , đây là lần đầu tiên.
Cố Hải khẳng định là mất ngủ , Cố Uy Đình tất nhiên cũng không ngủ được , hai người ai cũng không thèm nói với ai câu nào , thậm chí động cũng không động , cứ như hai cái thi thể lạnh lẽo nằm vắt ngang trên giường lớn.
Cứ như vậy , gần 2 giờ sau , tiếng ngày ở bên cạnh rốt cuộc cũng vang lên.
Cố Hải nhẹ nhàng xuống giường , lẻn sang một gian phòng khác .
Lục tung tìm này nọ , mỗi khi mở ra một ngăn kéo , đều sẽ dừng lại một lát , nghe xem tiếng ngáy có còn hay không .Rốt cuộc , Cố Hải tìm được thứ muốn tìm , một hộp thuốc mỡ hoạt huyết tiêu viêm , bước chân trở lại phòng ngủ , tùy tiện mặc một cái áo khoác liền đi ra bên ngoài.
" Mày định đi tìm nó sao ?"
Bước chân Cố Hải đột nhiên ngừng lại, trong lòng âm thầm mắng một câu !
Đèn trong phòng sáng lên , Cố Uy Đình từ trên giường ngồi dậy , ánh mắt u ám lạnh lùng đánh giá Cố Hải đứng cách đó không xa.
" Trong tay cầm cái gì ?"
"Thuốc mỡ ."
" Mày lấy thuốc mỡ làm gì ?"
" Ông đánh hỏng tay của cậu ấy ."
Cố Uy Đình nghe ra sự lên án cùng thầm oán trong giọng nói của Cố Hải , ánh mắt lại xem kĩ vài lần, hốt hoảng như không nhận ra con trai của chính mình.
" Tao đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ , nhiều lần như vậy , vết thương lớn nhỏ đều có , cũng không thấy mày quan tâm cho tao như thế a ."
Cố Hải xấu hổ cười cười , " Nếu như cha không can thiệp vào chuyện của con và Nhân tử , con cam đoan từ nay về sau sẽ luôn quan tâm lo lắng cho cha. " ( Cha – con ngọt xớt ....)
Lông mi dày đặc của Cố Uy Đình nhíu lại , u u nói : " Xem ra bệnh của mày cũng không nhẹ ."
" Bệnh của con đã quá nặng , gốc rễ đã lan ra toàn thân , bây giờ có muốn chữa cũng đã muộn."
" Ai bảo mày làm ra cái chuyện thối tha đó ? " Cố Uy Đình không báo trước ném qua một câu răn dạy.
Cố Hải đứng thẳng tắp , đối với người ở trước mắt thổi râu trừng mắt , đã không có bất cứ cảm giác nào nữa.
" Cha, năm nay con đã 18 tuổi , không còn là đứa nhóc bị ngài tát tai một cái là nghe lời , con đã có nhân sinh quan của chính mình , có phán đoán thị phi tiêu chuẩn được và mất , không phải cha cứ bạo lực là có thể giải quyết. Cho nên, xin cha hãy chú ý từng lời nói cử động , hãy tôn trọng con , con không phải chỉ là con trai của cha , mà còn là một công dân bình thường như bao người khác. "
Cố Uy Đình xuống giường , ngồi lên sô pha ở bên cạnh , châm một điếu thuốc , ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Hải.
" Vậy màyi nói cho tao biết , có phán đoán thị phi tiêu chuẩn được và mất như thế nào ?"
Thân hình phẳng phiu của Cố Hải từng bước đi tới gần Cố Uy Đình , ngọn đèn chiếu lên chung quanh gương mặt thành thục của cậu, tạo thành một vòng sáng chính trực .
" Con cảm thấy đúng chính là đúng , con cảm thấy sai chính là sai , con nhặt được tiện nghi đó chính là được , con bị chịu thiệt thì đó chính là mất. "
Khuôn mặt Cố Uy Đình vặn vẹo , khóe miệng run rẩy, rống lên :" Một đống vô nghĩa !! "
" Con chỉ là hâm nóng không khí một chút thôi ." Cố Hải đột nhiên cười cười , đi đến bên người Cố Uy Đình , " Từ bây giờ , hai cha con chúng ta mới chính thức bắt đầu nói chuyện ."
Thật ra, Cố Uy Đình bắt Cố Hải đến đây, cũng không phải muốn giam cầm, chỉ là làm công tác tư tưởng cho cậu ta mà thôi . Chẳng qua Cố Hải nói chuyện rất sặc cổ họng , mười câu thì có chin câu đều khiến Cố Uy Đình không xuống đài được , nếu cậu sớm có thái độ như lúc này , Cố Uy Đình cũng sẽ không ra tay với cậu.
Vì thế, hai cha con ngồi đối diện nhau , bắt đầu cuộc nói chuyện bình tâm tĩnh khí đầu tiên trong cuộc đời.
" Cha , con muốn hỏi trước một câu , cha đem Nhân tử an bài ở đâu ?"
Cố Uy Đình lãnh mặt nhìn Cố Hải ," Mày muốn cùng tao nói chuyện , hay là muốn chọc tức ta ?"
" Không, cha hiểu lầm rồi . " Cố Hải tận lực khiến bầu không khí thả lỏng xuống, " Còn chỉ là muốn hỏi một chút , điều kiện ở trong phòng có tốt hay không thôi ? "
" Việc này có quan hệ gì với mày sao ?"
Cố Hải còn tự quyết định, " Hẳn là sẽ không tệ đi ?"
Khuông mặt mới vừa thả lỏng xuống của Cố Uy Đình lại bắt đầu căng thẳng.
" Phòng 4 gian? 3 gian ? Không phải là 2 gian chứ ? Ít nhất cũng phải có phòng vệ sinh riêng a . không thể khiến cậu ấy đi nhà vệ sinh cùng nhà tắm công cộng được ! Cha đừng hiểu lầm , con không phải cố ý quan tâm cậu ấy , con là vì cha mà suy xét , cậu ấy bây giờ xem như cũng là con trai của cha , xuất đầu lộ diện như vậy thì có phần không tốt cho lắm ."
Cố Uy Đình chịu đựng giữ lấy một phần kiên nhẫn cuối cùng , " Việc này không cần mày phải bận tâm , tao tự có an bài ."
Cố Hải gật đầu , " Vậy bắt đầu đi ."
Cố Uy Đình thanh thanh cổ họng , " Bắt đầu từ lúc nào , mày có loại ý tưởng biến thái ấy ?"
Cố Hải vẫn còn mặt co mày cáu , đang cố tự cân nhắc cái gì đó , đến khi Cố Uy Đình ngừng nói , cậu mới đem mí mắt nâng lên.
" Cha, con có lại hỏi một câu không ? Đây là câu hỏi cuối cùng ."
"Nói ! "
" Phòng của Nhân tử, chăn là chăn lông phải không ? Không phải tơ tằm chứ , bây giờ tơ tằm đều là giả , một chút cũng không ấm áp. "
" ... Tao có cảm giác , có lẽ chúng ta tất yếu phải một lần nữa dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này."
"Yêu ? " Cố Uy Đình giận dữ trừng , " Hai thằng con trai vô liêm sỉ mà cũng dám nói chuyện yêu đương ?"
Dứt lời đi thẳng tới chỗ Cố Hải , kéo lấy áo cậu ta , muốn ném cậu ta vào cửa . Nhưng Cố Hải sớm đã có chuẩn bị , cước bộ vững chắc , Cố Uy Đình dưới cơn thịnh nộ không thể khiến Cố Hải động đậy một bước.
" Bây giờ cùng tao trở về quân khu , hai cha con chúng ta cũng nên ngồi trao đổi một chút ."
"Tôi không đi ! " Ánh mắt Cố Hải trừng lại , " Tôi ở nơi này , nơi nào cũng không đi ."
" Hôm nay mày không muốn đi cũng phải đi ! "
Cố Uy Đình lại lôi kéo Cố Hải , nếu như là 3 -4 năm trước , ông thu thập Cố Hải chỉ giống như chơi một trò chơi . Bây giờ lại thật sự là không được , ông đã già rồi , mà thằng con trai của ông nào còn giống như năm đó nữa . Nói thì thực tức cười , Cố Uy Đình đã từng mong chờ sẽ có một ngày như vậy , con trai của ông sẽ cường đại đến mức không còn khuất phục dưới quyền uy của ông , mà khi ngày ấy đến , ông nhận ra mình lại hoàn toàn không muốn chút nào.
Ông hi vọng Cố Hải vẫn như cậu nhóc năm đó , chỉ cao hơn chân ông một chút, chỉ cần ông vừa trừng mắt , lập tức sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên.
" Mày dám không nghe lới tao sao ! " Cố Uy Đình một cước đá vào cẳng chân Cố Hải.
Tuy rằng là giày da , nhưng công pha đá người của Cố Uy Đình quá lợi hại , Cố Hải kém chút nữa đã ngã quỵ xuống . Cho dù như vậy , biểu tình vẫn thực ngoan cố bất khuất , nói cái gì cũng không đi theo Cố Uy Đình.
Bàn tay Cố Uy Đình mò xuống thắt lưng , Bạch Lạc Nhân nhìn thấy ,hút vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ có nửa giây , một khẩu súng đã để ở trên huyệt Thái Dương của Cố Hải.
" Đi ! "
Mệnh lệnh chỉ có một chữ , nếu như là bình thường thì không thể không nghe theo.
Cố Hải yên lặng nhìn chăm chú vào gương mặt bị sóng gió từng trải điêu khắc thành của Cố Uy Đình , mặt không đổi sắc , nửa bước cũng không đi .
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân biến sắc , ngón tay Cố Uy Đình chợt động nhẹ, trái tim của cậu như ngừng đập.
" Cậu đi cùng cha mình đi ." Bạch Lạc Nhân mở miệng.
Đầu Cố Hải cũng không chuyển, nói :" Không đi ! "
Ngón tay Cố Uy Đình đã đặt ở trên cò súng .
Bạch Lạc Nhân nóng nảy rồi , cho dù biết ' Hổ dữ không ăn thịt con ' , nhưng nhìn đến ánh mắt của Cố Uy Đình bây giờ , lại có cảm giác ông ta sẽ thực sự nổ súng .
" Đi mau ! "Bạch Lạc Nhân đẩy người Cố Hải ra.
Cố Hải dùng ánh mắt lấp lóe nhìn Bạch Lạc Nhân , khí định thần nhàn , " Tôi nói rồi , tôi tuyệt đối sẽ không lại để cậu một mình ở nhà ."
" Tôi coi như chưa nghe thấy gì ."
" Nhưng tôi không thể xem như chưa nói được ! "
Cố Uy Đình nhếch môi , một giây kia , Bạch Lạc Nhân như nhìn thấy tươi cười khủng bố nhất ...
Ông ta thật sự bóp cò súng ! Phịch một tiếng , trong nháy mắt , Cố Hải cũng không sợ một chút nào . Trực giác có một cỗ cường đại lực lượng chui vào não , đau đớn nổ tung trên đỉnh đầu , lỗ tai ong ong , nhưng ý thức lại rất thanh tỉnh.
Bạch Lạc Nhân choáng váng , nháy mắt mặt xám như tro tàn.
Họng súng không dính lên một giọt máu , Cố Uy Đình thu lại súng , khuôn mặt cương lãnh hiện ra một tia thần sắc buông lỏng .
" Thằng nhóc như mày vẫn còn chút tiền đồ ! "
Loại người thà chết chứ không chịu khuất phục Cố Uy Đình đã gặp qua , thời điểm họng súng ngắm vào bọn họ , mặt của bọn họ vẫn không hề biến sắc , dũng khí hơn người. Nhưng đến khi tiếng súng thật sự vang lên trong 1/1000 giây , cơ hồ ý thức của bất cứ ai cũng sẽ xuất hiện sự lùi bước cùng đầu hàng , đầy không phải cam chịu , mà là bản năng cầu sinh của con người . Có thể từ đầu tới cuối thân thể đều bất động lù lù , rất ít người có thể làm được , thực may măn, con trai của ông chính là một người trong số ít đó.
Thật ra Cố Hải cũng sợ , thế nhưng cậu biết có người so với mình còn sợ hơn , đó chính là người đang cầm súng kia .
Súng không hề có đạn !
Thời điểm Bạch Lạc Nhân ý thức được việc này , cả người cậu đã toàn là mồ hôi , giờ này phút này , cậu thật chỉ muốn hét lên một tiếng thật lớn với cặp cha con này : Lần sau thời điểm diễn sâu , cảm phiền nói trước một tiếng , có ai như các người hù dọa người khác không ?
Cố Hải cho rằng ông ta bắn xong, Cố Uy Đình sẽ thả cho cậu một con ngựa , kết quả chứng mình, cậu đã hoàn toàn sai lầm.
" Tao cho mày hai lựa chọn , hoặc là chủ động đi với tao , hoặc là tao phái người tới mời mày đi ! Nếu mày chủ động đi với tao , mày có lẽ còn có khả năng trở về , nếu như để tao phái người tới mời , mày cũng đừng trông cậy sẽ còn có thể quay về , tao cũng sẽ lấy lại cả căn phòng này luôn ! "
" Phòng này ông muốn lấy cũng lấy không được ! "
Cố Uy Đình híp lại hai mắt , " Lấy không được ? Tao vì sao mà lấy không được ?"
" Bởi vì , chủ nhân hiện tại của nó là Bạch Lạc Nhân ! "
Bạch Lạc Nhân biến sắc , ánh mắt như nhìn xuyên qua đầu Cố Hải , " Cậu sửa tên chủ phòng từ lúc nào ?"
Cố Hải lạnh nhạt trả lời :" Từ lâu đã sửa lại rồi , chính là không nói cho cậu biết mà thôi ."
Bạch Lạc Nhân , " ... "
Mặt Cố Uy Đình âm vụ , khẩu khí lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, " Phòng này cho dù là của ai , về sau cũng sẽ không có quan hệ gì tới mày , đi hoặc là không đi , chính mày tự suy nghĩ đi ! "
Bạch Lạc Nhân tâm dần chìm vào hắc ám , cậu đột nhiên có cảm giác, nếu Cố Hải thực sự đi , rất có khả năng đây sẽ là buổi tối cuối cùng hai người ở chung với nhau . Nhưng nếu Cố Hải không đi, thì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng hai người được gặp mặt, suy đi tính lại , vẫn là điều trước còn có lời một chút.
" Tôi đi ! " Cố Hải đột nhiên mở miệng.
Bạch Lạc Nhân âm thầm tỏ vẻ tán thành , lưu lại Thanh Sơn không lo không có củi đốt .
" Thế nhưng tôi phải mang theo cậu ấy cùng đi ! " Cố Hải đột nhiên kéo lại cánh tay Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cả kinh , như vậy cũng được ?
Hai người cứng cỏi nhìn về phía Cố Uy Đình.
" Tao không có ý kiến ."
Nói xong, Cố Uy Đình xoay người đi ra cửa,
Cố Hải thở dài , cuối cùng vẫn là tạm thời thắng lợi , sau lại làm tốt công tác tư tưởng cho lão cha già này , chắc là sẽ không có vấn đề gì . Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy không hề lạc quan , đi vào trong thang máy , trong lòng cậu đột nhiên có một loại bất an không tên , có cảm giác nếu đi vào đó , hai người sẽ cùng chết !
Ở trên xe , Cố Uy Đình ngồi ở phía trước , Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau , không khí có chút áp lực.
Xe đi vào đại viện trong quân khu ,sau khi dừng xe , Tôn Cảnh Vệ còn có mấy binh lính vội vàng chạy ra.
" Thiếu tướng , trễ như vậy còn đón hai thằng nhóc này đến đây ? "
Cố Uy Đình chỉ vào Bạch Lạc Nhân , nói với Tôn Cảnh Vệ :" An bài phòng ở cho cậu ta , tạm thời cậu ta sẽ ở lại trong này ."
Cố Hải nghe thấy rất không thích hợp , cái gì gọi là an bài phòng cho cậu ấy ?
" Còn con thì sao ? "
Cố Uy Đình đem tay đặt lên vai Cố Hải , " Mày tất nhiên phải ở cùng tao rồi ! "
Khuôn mặt tối đen của Cố Hải như chìm vào bóng đêm.
" Tao chỉ nói cho hai đứa tụi bay cùng đến , lúc nào thì nói các ngươi có thể ở cùng một chỗ ? Huống chi bây giờ , mày có tư cách gì bàn điều kiện với tao ?"
Ngôn ngoại ý , mày nghĩ đây là địa bàn của ai , tưởng ở nơi này đùa giỡn ? Đừng hòng !
Cố Uy Đình ném cho Tôn Cảnh Vệ một cái liếc mắt , ý bảo hắn mau chóng mang Bạch Lạc Nhân đi , kết quả sau chuyện của Cố phu nhân , Tôn Cảnh Vệ với Bạch Lạc Nhân lại gắn bó keo sơn . Nhìn thấy biểu tình không tình nguyện của Bạch Lạc Nhân , nhịn không được mà nói .
" Sao lại không để hai đứa nhóc này ở cùng một chỗ ?"
Cố Uy Đình không hề báo trước mà rống to , " Mang đi ngay ! "
Tôn Cảnh Vệ nhanh chóng nghiêm túc kính lễ , " Rõ, thiếu tướng ! "
Cố Hải cũng chỉ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân , không ngăn cản cũng không đuổi theo , hiểu rõ ở trong trọng địa huẩn luyện bộ đội đặc chủng này , giải quyết bằng vũ lục là cực kì ngu xuẩn , mình nhất định phải áp dụng triệt để phương pháp đàm phán trong hòa bình , dùng hết khả năng ép lão cha già này đi vào khuôn khổ !
Dọc theo đường về cùng Cố Uy Đình , Cố Hải vẫn đang tiến hành bố trí chiến lược.
Kết quả , vào trong phòng , giai đoạn thẩm vấn lại trực tiếp nhảy qua , Cố Uy Đình nhìn thời gian , đã rạng sáng 2:30.
" Ngủ trước đi , có chuyện gì ngày mai lại nói ! "
" Ông ngày mai không có nhiêm vụ sao ? "
" Bây giờ việc của mày là nhiệm vụ lớn nhất của tao !!! "
Trong lòng Cố Hải hừ lạnh một tiếng , tất cả địch ý đều hiện lên trên mặt , Cố Uy Đình muốn không tức giận cũng không được.
Hai cha con nằm trên một chiếc giường , đây là lần đầu tiên.
Cố Hải khẳng định là mất ngủ , Cố Uy Đình tất nhiên cũng không ngủ được , hai người ai cũng không thèm nói với ai câu nào , thậm chí động cũng không động , cứ như hai cái thi thể lạnh lẽo nằm vắt ngang trên giường lớn.
Cứ như vậy , gần 2 giờ sau , tiếng ngày ở bên cạnh rốt cuộc cũng vang lên.
Cố Hải nhẹ nhàng xuống giường , lẻn sang một gian phòng khác .
Lục tung tìm này nọ , mỗi khi mở ra một ngăn kéo , đều sẽ dừng lại một lát , nghe xem tiếng ngáy có còn hay không .Rốt cuộc , Cố Hải tìm được thứ muốn tìm , một hộp thuốc mỡ hoạt huyết tiêu viêm , bước chân trở lại phòng ngủ , tùy tiện mặc một cái áo khoác liền đi ra bên ngoài.
" Mày định đi tìm nó sao ?"
Bước chân Cố Hải đột nhiên ngừng lại, trong lòng âm thầm mắng một câu !
Đèn trong phòng sáng lên , Cố Uy Đình từ trên giường ngồi dậy , ánh mắt u ám lạnh lùng đánh giá Cố Hải đứng cách đó không xa.
" Trong tay cầm cái gì ?"
"Thuốc mỡ ."
" Mày lấy thuốc mỡ làm gì ?"
" Ông đánh hỏng tay của cậu ấy ."
Cố Uy Đình nghe ra sự lên án cùng thầm oán trong giọng nói của Cố Hải , ánh mắt lại xem kĩ vài lần, hốt hoảng như không nhận ra con trai của chính mình.
" Tao đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ , nhiều lần như vậy , vết thương lớn nhỏ đều có , cũng không thấy mày quan tâm cho tao như thế a ."
Cố Hải xấu hổ cười cười , " Nếu như cha không can thiệp vào chuyện của con và Nhân tử , con cam đoan từ nay về sau sẽ luôn quan tâm lo lắng cho cha. " ( Cha – con ngọt xớt ....)
Lông mi dày đặc của Cố Uy Đình nhíu lại , u u nói : " Xem ra bệnh của mày cũng không nhẹ ."
" Bệnh của con đã quá nặng , gốc rễ đã lan ra toàn thân , bây giờ có muốn chữa cũng đã muộn."
" Ai bảo mày làm ra cái chuyện thối tha đó ? " Cố Uy Đình không báo trước ném qua một câu răn dạy.
Cố Hải đứng thẳng tắp , đối với người ở trước mắt thổi râu trừng mắt , đã không có bất cứ cảm giác nào nữa.
" Cha, năm nay con đã 18 tuổi , không còn là đứa nhóc bị ngài tát tai một cái là nghe lời , con đã có nhân sinh quan của chính mình , có phán đoán thị phi tiêu chuẩn được và mất , không phải cha cứ bạo lực là có thể giải quyết. Cho nên, xin cha hãy chú ý từng lời nói cử động , hãy tôn trọng con , con không phải chỉ là con trai của cha , mà còn là một công dân bình thường như bao người khác. "
Cố Uy Đình xuống giường , ngồi lên sô pha ở bên cạnh , châm một điếu thuốc , ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Hải.
" Vậy màyi nói cho tao biết , có phán đoán thị phi tiêu chuẩn được và mất như thế nào ?"
Thân hình phẳng phiu của Cố Hải từng bước đi tới gần Cố Uy Đình , ngọn đèn chiếu lên chung quanh gương mặt thành thục của cậu, tạo thành một vòng sáng chính trực .
" Con cảm thấy đúng chính là đúng , con cảm thấy sai chính là sai , con nhặt được tiện nghi đó chính là được , con bị chịu thiệt thì đó chính là mất. "
Khuôn mặt Cố Uy Đình vặn vẹo , khóe miệng run rẩy, rống lên :" Một đống vô nghĩa !! "
" Con chỉ là hâm nóng không khí một chút thôi ." Cố Hải đột nhiên cười cười , đi đến bên người Cố Uy Đình , " Từ bây giờ , hai cha con chúng ta mới chính thức bắt đầu nói chuyện ."
Thật ra, Cố Uy Đình bắt Cố Hải đến đây, cũng không phải muốn giam cầm, chỉ là làm công tác tư tưởng cho cậu ta mà thôi . Chẳng qua Cố Hải nói chuyện rất sặc cổ họng , mười câu thì có chin câu đều khiến Cố Uy Đình không xuống đài được , nếu cậu sớm có thái độ như lúc này , Cố Uy Đình cũng sẽ không ra tay với cậu.
Vì thế, hai cha con ngồi đối diện nhau , bắt đầu cuộc nói chuyện bình tâm tĩnh khí đầu tiên trong cuộc đời.
" Cha , con muốn hỏi trước một câu , cha đem Nhân tử an bài ở đâu ?"
Cố Uy Đình lãnh mặt nhìn Cố Hải ," Mày muốn cùng tao nói chuyện , hay là muốn chọc tức ta ?"
" Không, cha hiểu lầm rồi . " Cố Hải tận lực khiến bầu không khí thả lỏng xuống, " Còn chỉ là muốn hỏi một chút , điều kiện ở trong phòng có tốt hay không thôi ? "
" Việc này có quan hệ gì với mày sao ?"
Cố Hải còn tự quyết định, " Hẳn là sẽ không tệ đi ?"
Khuông mặt mới vừa thả lỏng xuống của Cố Uy Đình lại bắt đầu căng thẳng.
" Phòng 4 gian? 3 gian ? Không phải là 2 gian chứ ? Ít nhất cũng phải có phòng vệ sinh riêng a . không thể khiến cậu ấy đi nhà vệ sinh cùng nhà tắm công cộng được ! Cha đừng hiểu lầm , con không phải cố ý quan tâm cậu ấy , con là vì cha mà suy xét , cậu ấy bây giờ xem như cũng là con trai của cha , xuất đầu lộ diện như vậy thì có phần không tốt cho lắm ."
Cố Uy Đình chịu đựng giữ lấy một phần kiên nhẫn cuối cùng , " Việc này không cần mày phải bận tâm , tao tự có an bài ."
Cố Hải gật đầu , " Vậy bắt đầu đi ."
Cố Uy Đình thanh thanh cổ họng , " Bắt đầu từ lúc nào , mày có loại ý tưởng biến thái ấy ?"
Cố Hải vẫn còn mặt co mày cáu , đang cố tự cân nhắc cái gì đó , đến khi Cố Uy Đình ngừng nói , cậu mới đem mí mắt nâng lên.
" Cha, con có lại hỏi một câu không ? Đây là câu hỏi cuối cùng ."
"Nói ! "
" Phòng của Nhân tử, chăn là chăn lông phải không ? Không phải tơ tằm chứ , bây giờ tơ tằm đều là giả , một chút cũng không ấm áp. "
" ... Tao có cảm giác , có lẽ chúng ta tất yếu phải một lần nữa dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất