Quyển 1 Chương 44: Có phải anh bị tâm thần hay không ?
"Anh....Anh sống ở đây hả?"
Xuống xe đạp, trở về hiện thực, đại tiểu thư lập tức không cách nào có thể bình tĩnh.
Kim Lộ Lộ vừa đi vào bên trong, vừa cau mày quan sát hoàn cảnh chung quanh. Một khu nhà tứ hợp viên* diện tích nhỏ, hơn mười sống bên trong, trước mặt có một phụ nữa đang cho con dỗ trẻ con, đứa nhỏ vừa mới té ngã, trên trán vẫn còn dính đầy đất, lúc này đang gào khóc, giống như có một lưỡi dao cắm ở cổ họng, làm cho người nghe toàn thân khó chịu. (Tứ hợp viên=Nhà xung quanh 1 cái vườn)
"Khạc..... phì...."
Theo nơi phát ra âm thanh Kim Lộ Lộ quay đầu lại, một ông già nhổ một bãi đờm bên cạnh chân cô nàng.
Cố Hải mở cửa, bước chân của Kim Lộ Lộ dừng lại trước cánh cửa.
Căn phòng tối tăm chưa tới năm mét vuông, bên trong có một cái giường cho một người ngủ, một TV mười mấy inch, một chiếc bàn tróc sơn. Còn chưa đi vào, đã ngửi thấy mùi ẩm thấp nấm mốc.
"Nơi này anh có thể ở hay sao?" Kim Lộ Lộ lấy tay xoa xoa cánh tay.
Cố Hải rót một cốc nước uống, rồi cũng đưa cho Kim Lộ Lộ một cốc.
"Làm sao lại không thể ở? Tôi ở trong quân đội nhiều năm như vậy, so với ở đây thì điều kiện còn kém hơn nhiều, tôi còn có thể ở được."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ không được tự nhiên,"Nhưng ở đây....tệ quá mức tưởng tượng?"
"Khu này không có nhà nào tốt cả."
Kim Lộ Lộ lôi Cố Hải ngồi xuống, vẻ mặt không thể chấp nhận được.
"Anh nhất quyết phải tìm phòng ở đây hay sao? Ở gần trường học anh không phải có rất nhiều khu trọ hay sao! Sao anh còn muốn đến đây 'chịu tội' hả?"
"Tôi thích khu này."
"Nơi này..... nơi này có gì tốt?"
"Yên tĩnh."
Kim Lộ Lộ không cách nào tiếp thu lý do giải thích này.
"Có phải ba anh không cho anh sinh hoạt phí?"
Cố Hải châm một điếu thuốc, trầm mặc nhả khói.
Kim Lộ Lộ cảm giác nhìn cái bộ dáng này của Cố Hải lúc này, trong lòng từng đợt co rút đau đớn.
"Nếu như anh không có tiền, có thể hỏi em mà! Lý Thước, Hổ Tử hai người bọn họ không phải đều có tiền hay sao? Hơn mười nghìn tệ một lát không xoay ra, nhưng mấy nghìn thì cũng lúc nào chả mang theo? Thuê một cái phòng tử tế mà ở không được hả? Sợ mất mặt hay sao? Mà này, áo rách còn có thể làm rẻ lau* , ba anh không cho anh sinh hoạt phí, thế anh cũng không có chút tiền tiết kiệm nào hả?" (Áo rách còn có thể làm rẻ lau=Ý nói: Đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.)
"Tôi chính là muốn ở chỗ này, có tiền hay không thì cũng không quan trọng."
Kim Lộ Lộ bị khói thuốc sặc đến ho khụ khụ, vội vàng mở cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có cái điện thoại dành cho người già.
"Anh đừng nói với em, hàng ngày anh dùng cái điện thoại này gọi cho em nhé?"
"Chính là nó."
Kim Lộ Lộ quả muốn khóc,"Thảo nào em nghe lại ồn như vậy, tín hiệu lại lúc có lúc không!"
Cố Hải cởi giày leo lên giường, đầu gối lên phía dưới hai cánh tay, mắt nhìn trần nhà.
Kim Lộ Lộ đi dạo trong nhà một vòng, thực sự không có gì đẹp mắt, lại bắt đầu lục lọi cặp sách Cố Hải.
Ngoại trừ sách ra thì cũng chẳng có cái gì.
Nhìn như vậy thì quả thực cậu ta không có dấu hiệu đào hoa.
"Này, sao anh lại bảo em tìm cho anh một người thiết kế chữ ký cho anh nữa hả?" Kim Lộ Lộ lớn tiếng hỏi Cố Hải.
Cố Hải thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, đi tới trước mặt Kim Lộ Lộ, bên trong đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường.
"Tôi cho em xem cái này."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ đứng ở bên cạnh rất mong đợi, muốn biết Cố Hải có bảo bối gì, lại làm cho cậu ta hưng phấn như thế.
"Em xem hai nét chữ này có giống nhau hay không?"
Kim Lộ Lộ cầm lên quan sát một chút, một mảnh giấy là do Bạch Lạc Nhân viết, một mảnh khác là Cố Hải bắt chước nét chữ của Bạch Lạc Nhân viết.
"Không giống." Kim Lộ Lộ rất khách quan nói cho Cố Hải nghe,"Rất khác biệt."
Cố Hải không cách nào chấp nhận cái đáp án này, hai đường lông mày anh tuấn nheo lại thành một đường thẳng.
"Một chút cũng không giống hay sao? Đừng chỉ nhìn hình dạng, chủ yếu phải nhìn từng nét một, nhìn từng nét một mà, có hiểu không?"
"Nhìn gì cũng không thấy giống."
Cố Hải đem tờ giấy ném lên trên bàn, khuôn mặt trầm xuống không nói gì.
Kim Lộ Lộ bị bộ dáng này của Cố Hải chọc cười, cô nàng ở cùng với Cố Hải ba năm, cũng chưa từng thấy cậu ta vì chuyện nhỏ như thế này mà rầu rĩ. Bây giờ Cố Hải cũng thật giống một tên nhóc 17 tuổi không chịu nhận vẫn còn là một cậu nhóc.
Buổi tối, hai người chen chúc trên một cái giường ngủ.
Kim Lộ Lộ ngửi hương thơm nam tính trên người Cố Hải, mắt hơi nheo lại, hôn một cái thật khẽ lên cằm Cố Hải.
Tay của Cố Hải vuốt ve sau lưng của Kim Lộ Lộ từng cái một đê me hờ hững.
Kim Lộ Lộ nhẹ nhàng cắn vành tai Cố Hải, hơi nóng phả vào khuôn mặt cậu ta.
Bụng dưới Cố Hải bằng phẳng mị hoặc hơi săn chắc lại, đôi chân mạnh mẽ móc một cái liền đem Kim Lộ Lộ đặt ở dưới thân. Kim Lộ Lộ cười đến si mê, đưa tay ôm lấy cổ của Cố Hải.
"Em nói......."
"Hả?" Kim Lộ Lộ nhìn Cố Hải trìu mến.
Khóe môi Cố Hải gợi lên một nụ cười mê hoặc.
"Nếu như Bạch Lạc Nhân, cái tên nhóc khó tính đấy cùng lên giường với người khác, cậu ta sẽ tỏ ra bộ dạng gì? Cậu ta sẽ thoải mái rên rỉ gầm gừ không? Hay cậu ta sẽ điên cuồng thô bạo hả?......"
Cố Hải nói, ánh mắt tự do bay lượn ngoài không gian.
Kim Lộ Lộ lấy tay sờ trán Cố Hải, sâu kín hỏi một câu,"Có phải anh bị tâm thần hay không?"
"Hả?"
"Ngủ ngon!"
Kim Lộ Lộ oán hận trả lời một câu, lật mình không thèm để ý đến Cố Hải nữa.
..........
*******************************************************
Xuống xe đạp, trở về hiện thực, đại tiểu thư lập tức không cách nào có thể bình tĩnh.
Kim Lộ Lộ vừa đi vào bên trong, vừa cau mày quan sát hoàn cảnh chung quanh. Một khu nhà tứ hợp viên* diện tích nhỏ, hơn mười sống bên trong, trước mặt có một phụ nữa đang cho con dỗ trẻ con, đứa nhỏ vừa mới té ngã, trên trán vẫn còn dính đầy đất, lúc này đang gào khóc, giống như có một lưỡi dao cắm ở cổ họng, làm cho người nghe toàn thân khó chịu. (Tứ hợp viên=Nhà xung quanh 1 cái vườn)
"Khạc..... phì...."
Theo nơi phát ra âm thanh Kim Lộ Lộ quay đầu lại, một ông già nhổ một bãi đờm bên cạnh chân cô nàng.
Cố Hải mở cửa, bước chân của Kim Lộ Lộ dừng lại trước cánh cửa.
Căn phòng tối tăm chưa tới năm mét vuông, bên trong có một cái giường cho một người ngủ, một TV mười mấy inch, một chiếc bàn tróc sơn. Còn chưa đi vào, đã ngửi thấy mùi ẩm thấp nấm mốc.
"Nơi này anh có thể ở hay sao?" Kim Lộ Lộ lấy tay xoa xoa cánh tay.
Cố Hải rót một cốc nước uống, rồi cũng đưa cho Kim Lộ Lộ một cốc.
"Làm sao lại không thể ở? Tôi ở trong quân đội nhiều năm như vậy, so với ở đây thì điều kiện còn kém hơn nhiều, tôi còn có thể ở được."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ không được tự nhiên,"Nhưng ở đây....tệ quá mức tưởng tượng?"
"Khu này không có nhà nào tốt cả."
Kim Lộ Lộ lôi Cố Hải ngồi xuống, vẻ mặt không thể chấp nhận được.
"Anh nhất quyết phải tìm phòng ở đây hay sao? Ở gần trường học anh không phải có rất nhiều khu trọ hay sao! Sao anh còn muốn đến đây 'chịu tội' hả?"
"Tôi thích khu này."
"Nơi này..... nơi này có gì tốt?"
"Yên tĩnh."
Kim Lộ Lộ không cách nào tiếp thu lý do giải thích này.
"Có phải ba anh không cho anh sinh hoạt phí?"
Cố Hải châm một điếu thuốc, trầm mặc nhả khói.
Kim Lộ Lộ cảm giác nhìn cái bộ dáng này của Cố Hải lúc này, trong lòng từng đợt co rút đau đớn.
"Nếu như anh không có tiền, có thể hỏi em mà! Lý Thước, Hổ Tử hai người bọn họ không phải đều có tiền hay sao? Hơn mười nghìn tệ một lát không xoay ra, nhưng mấy nghìn thì cũng lúc nào chả mang theo? Thuê một cái phòng tử tế mà ở không được hả? Sợ mất mặt hay sao? Mà này, áo rách còn có thể làm rẻ lau* , ba anh không cho anh sinh hoạt phí, thế anh cũng không có chút tiền tiết kiệm nào hả?" (Áo rách còn có thể làm rẻ lau=Ý nói: Đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.)
"Tôi chính là muốn ở chỗ này, có tiền hay không thì cũng không quan trọng."
Kim Lộ Lộ bị khói thuốc sặc đến ho khụ khụ, vội vàng mở cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có cái điện thoại dành cho người già.
"Anh đừng nói với em, hàng ngày anh dùng cái điện thoại này gọi cho em nhé?"
"Chính là nó."
Kim Lộ Lộ quả muốn khóc,"Thảo nào em nghe lại ồn như vậy, tín hiệu lại lúc có lúc không!"
Cố Hải cởi giày leo lên giường, đầu gối lên phía dưới hai cánh tay, mắt nhìn trần nhà.
Kim Lộ Lộ đi dạo trong nhà một vòng, thực sự không có gì đẹp mắt, lại bắt đầu lục lọi cặp sách Cố Hải.
Ngoại trừ sách ra thì cũng chẳng có cái gì.
Nhìn như vậy thì quả thực cậu ta không có dấu hiệu đào hoa.
"Này, sao anh lại bảo em tìm cho anh một người thiết kế chữ ký cho anh nữa hả?" Kim Lộ Lộ lớn tiếng hỏi Cố Hải.
Cố Hải thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, đi tới trước mặt Kim Lộ Lộ, bên trong đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường.
"Tôi cho em xem cái này."
Vẻ mặt của Kim Lộ Lộ đứng ở bên cạnh rất mong đợi, muốn biết Cố Hải có bảo bối gì, lại làm cho cậu ta hưng phấn như thế.
"Em xem hai nét chữ này có giống nhau hay không?"
Kim Lộ Lộ cầm lên quan sát một chút, một mảnh giấy là do Bạch Lạc Nhân viết, một mảnh khác là Cố Hải bắt chước nét chữ của Bạch Lạc Nhân viết.
"Không giống." Kim Lộ Lộ rất khách quan nói cho Cố Hải nghe,"Rất khác biệt."
Cố Hải không cách nào chấp nhận cái đáp án này, hai đường lông mày anh tuấn nheo lại thành một đường thẳng.
"Một chút cũng không giống hay sao? Đừng chỉ nhìn hình dạng, chủ yếu phải nhìn từng nét một, nhìn từng nét một mà, có hiểu không?"
"Nhìn gì cũng không thấy giống."
Cố Hải đem tờ giấy ném lên trên bàn, khuôn mặt trầm xuống không nói gì.
Kim Lộ Lộ bị bộ dáng này của Cố Hải chọc cười, cô nàng ở cùng với Cố Hải ba năm, cũng chưa từng thấy cậu ta vì chuyện nhỏ như thế này mà rầu rĩ. Bây giờ Cố Hải cũng thật giống một tên nhóc 17 tuổi không chịu nhận vẫn còn là một cậu nhóc.
Buổi tối, hai người chen chúc trên một cái giường ngủ.
Kim Lộ Lộ ngửi hương thơm nam tính trên người Cố Hải, mắt hơi nheo lại, hôn một cái thật khẽ lên cằm Cố Hải.
Tay của Cố Hải vuốt ve sau lưng của Kim Lộ Lộ từng cái một đê me hờ hững.
Kim Lộ Lộ nhẹ nhàng cắn vành tai Cố Hải, hơi nóng phả vào khuôn mặt cậu ta.
Bụng dưới Cố Hải bằng phẳng mị hoặc hơi săn chắc lại, đôi chân mạnh mẽ móc một cái liền đem Kim Lộ Lộ đặt ở dưới thân. Kim Lộ Lộ cười đến si mê, đưa tay ôm lấy cổ của Cố Hải.
"Em nói......."
"Hả?" Kim Lộ Lộ nhìn Cố Hải trìu mến.
Khóe môi Cố Hải gợi lên một nụ cười mê hoặc.
"Nếu như Bạch Lạc Nhân, cái tên nhóc khó tính đấy cùng lên giường với người khác, cậu ta sẽ tỏ ra bộ dạng gì? Cậu ta sẽ thoải mái rên rỉ gầm gừ không? Hay cậu ta sẽ điên cuồng thô bạo hả?......"
Cố Hải nói, ánh mắt tự do bay lượn ngoài không gian.
Kim Lộ Lộ lấy tay sờ trán Cố Hải, sâu kín hỏi một câu,"Có phải anh bị tâm thần hay không?"
"Hả?"
"Ngủ ngon!"
Kim Lộ Lộ oán hận trả lời một câu, lật mình không thèm để ý đến Cố Hải nữa.
..........
*******************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất