Thượng Ẩn Full

Quyển 1 Chương 85: Gọi một tiếng anh trai nghe chút nào

Trước Sau
"Sớm muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng mà hai chúng ta nhiều lần lo lắng, muốn hai mọi người làm quen một chút rồi ăn một bữa cơm thì sẽ tốt hơn một chút." Khương Viên cười cười nhìn về phía Cố Uy Đình,"Chúng ta có cần phải giới thiệu một chút phải không?"

"Không cần, hai đứa nhóc đều quen biết rồi, chúng ta cứ vừa ăn cơm vừa nói chuyện."

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngồi một bên, Khương Viên và Cố Uy Đình ngồi một bên.

Cố Uy Đình gắp một miếng hải sâm thả vào trong bát của Bạch Lạc Nhân.

Kết quả, một giây sau, Cố Hải liền đem miếng hải sâm trong bát của Bạch Lạc Nhân gắp đến bát của mình.

Giọng nói của Cố Uy Đình có chút không tự nhiên,"Trên bàn ăn có nhiều như vậy, con làm gì mà phải giành trong bát của Lạc Nhân hả?"

"Cậu ấy không thích ăn!" Cố Hải trả lời rất kiên quyết,"Cậu ấy ăn cái này sẽ bị tiêu chảy."

Khương Viên ở bên cạnh cười sang sảng vài tiếng,"Nhìn hai đứa bé này mà xem, quan hệ thực sự tốt. Đúng rồi, ta còn chưa kịp hỏi đó, Tiểu Hải cháu sinh tháng mấy? Hai đứa cùng tuổi, chắc cũng sẽ khác tháng chứ nhỉ? Chúng ta dù sao cũng phải biết ai là anh trai, ai là em trai!"

Vừa nghe lời này, hai người đều có chút cảm giác không nuốt trôi được đồ ăn, mấu chốt là chột dạ, rất sợ đối phương lớn tuổi hơn mình.

Khương Viên mở lời trước,"Lạc Nhân sinh vào tháng năm âm lịch, Tiểu Hải là tháng mấy?"'

Cố Uy Đình chen lời,"Cũng là tháng năm."

Vừa nói như vậy, hai người ngồi đối diện lại khẩn trương hơn.

Lần này đổi thành Cố Hải hỏi Bạch Lạc Nhân,"Cậu sinh vào ngày bao nhiêu tháng năm?"

"Mùng một tháng năm."

Sấm sét giữa trời quang! Cố Hải suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống dưới đất.

"Còn cậu?" Bạch Lạc Nhân hỏi, trong lòng lẩm bẩm: Tôi không tin, cậu còn có thể đẻ trước tôi sao?

Sống lưng Cố Hải rất cố gắng mới dựng thẳng được, bên trong chột dạ bên ngoài lại giả bộ rất tự tin.

"Tôi cũng sinh vào mồng một tháng năm, cậu sinh lúc mấy giờ?"

Cố Uy Đình không chút lưu tình ở bên cạnh cắt ngang lời Cố Hải,"Không phải con sinh vào ngày mùng sáu tháng năm hay sao?"

Cố Hải, "......"

"Ha ha ha..." Khương Viên cười đến mặt đỏ rần,"Tiểu Hải đang muốn làm anh trai đó, ai ngờ bị Lạc Nhân nhà chúng ta giành trước."

Trong đầu Cố Hải chửi mắng, toàn bộ là do bà, bà sinh cậu ta muộn mấy ngày không phải tốt rồi hay sao.

Khóe môi Bạch Lạc Nhân hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Bữa cơm ăn gần xong, Khương Viên đột nhiên mở miệng nói,"Nếu như hai đứa quan hệ tốt như thế, sau này sẽ dọn về nhà ở chứ! Như vậy chúng ta có thể chăm sóc cho hai đứa, đi học cũng có tài xế đưa đón, hai chúng ta cũng yên tâm hơn mọt chút."

Bạch Lạc Nhân để đũa xuống, rất thẳng thắn nói với Khương Viên.

"Tôi sẽ không dọn qua đây, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, đã là quá sức chịu đựng rồi."

Đối với thái độ này của Bạch Lạc Nhân, không hề trái với dự định tỏng lòng của Khương Viên, dù sao muốn để cậu triệt để thừa nhận cái gia đình này, vẫn cần một thời gian nhất định. Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt chính là lôi kéo được Cố Hải, nếu quan hệ của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tốt như vậy, Cố Hải trở về rồi, nhất định sẽ có cách thuyết phục Bạch Lạc Nhân dọn qua.

"Tiểu Hải, cháu xem, cháu cũng ở bên ngoài....."

"Tôi không quay về." Cố Hải cắt ngang lời Khương Viên,"Bây giờ tôi đã dọn qua Guomao, ở đó cũng rất tốt."

"A....... như vậy hả." Khương Viên có chút xấu hổ,"Nếu như cháu bằng lòng ở bên đó, thì cứ ở đó đi, nhưng ta ta nghĩ là một mình cháu ở đó, có cô đơn quá không? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả một người giúp đỡ cháu cũng không có."

Đúng, tôi chẳng những cô đơn, tôi còn rất tịch mịch, nếu như bà có thể bảo con trai bà qua ở chung với tôi, ngay lập tức tôi gọi bà là mẹ.



"Có một cô giúp việc ở bên đó rồi."

Ngược lại lần này Cố Uy Đình đã rất rộng lượng, chỉ cần Cố Hải có thể ở trong phạm vi khống chế của ông, thì ông cũng cám ơn trời đất lắm rồi.

Lại tiếp tục ăn, Cố Hải gắp mấy lát nhung hươu bỏ vào bát Bạch Lạc Nhân nhỏ giọng nói,"Ăn cái này nhiều một chút, cái này chữa bệnh liệt dương."

Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa hất cốc nước lên đầu Cố Hải, ánh mắt cậu đảo qua bàn cơm một vòng, sau đó gắp một miếng pín bò* để vào trong bát Cố Hải.

Mấy món này là gọi cho ai ăn đây hả? !

Cơm nước xong trời đã tối rồi, Cố Uy Đình và Khương Viên ngồi xe về, còn Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đi bộ về.

Cũng là do Khương Viên bảo với Cố Uy Đình, chúng ta không nên quấy rầy hai đứa nhỏ, để cho bọn nó giao lưu tình cảm một chút, nói không chừng ngày nào đó cảm tình gắn bó, hai đứa nó sẽ tự động vui vẻ mà dọn về nhà.

"Ăn vẫn chưa no." Cố Hải xoa xoa bụng.

Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp,"Ở mấy nơi như thế này, rất khó có thể ăn no."

"Hay là chúng ta mua chút thức ăn nhanh mang về ăn đi." Cố Hải gợi ý.

Bạch Lạc Nhân cảnh giác rất cao,"Mang về đâu ăn?"

"Mang về nhà tôi đó!" Vẻ mặt Cố Hải cười gian như cướp.

"Tôi no rồi." Tỏ vẻ từ chối mắt nhìn xa xăm.

Cố Hải làm ra vẻ mặt khổ sở,"Nếu cậu không thích, thì đến nhà cậu cũng được."

Nói bóng gió, tôi lùi một bước, cậu cũng nên lùi một bước.

Ai ngờ, Bạch Lạc Nhân căn bản không chịu lùi lấy nửa bước.

"Cậu không được đến nhà chúng tôi."

"Vì sao không cho tôi đến hả?" Cố Hải bước nhanh chắn trước mặt Bạch Lạc Nhân,"Chú cũng gọi điện cho tôi rất nhiều lần kêu tôi về nhà mà!"

"Chẳng qua ba tôi là có chút khách khí, cậu còn tưởng thật." Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra tiếp tục đi.

Cố Hải gắt gao đuổi theo,"Chú là người thật thà, cũng sẽ không nói mấy câu khách khí đâu."

Bạch Lạc Nhân ngừng bước,"Cậu thật sự muốn đến hả?"

"Nói thừa."

"Như vậy đi, gọi tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ cho cậu đếnmột lần."

Cố Hải,"......."

Khóe miệng Bạch Lạc Nhân cười đến đắc ý, đưa tay muốn vẫy taxi.

"Đừng!" Cố Hải túm lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân đang giơ lên,"Có ai như cậu không hả?"

Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra không thỏa hiệp chút nào.

Cố Hải trầm mặc một lát, nhìn chăm chú về phía Bạch Lạc Nhân,"Như vậy đi, tôi gọi cậu hai tiếng anh trai....."

"?" Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cố Hải xấn tới, miệng mang theo đầy mùi lưu manh,"Cậu có thể cho tôi ngủ cùng phòng với cậu hay không?"



"Gọi một vạn câu cũng không được!"

Khóe miệng Cố Hải nở nụ cười tà mị, bị cự tuyệt còn tỏ vẻ đã chiếm được tiện nghi, đi phía sau Bạch Lạc Nhân, không biết xấu hổ ngại ngùng mà điên cuồng nhìn chằm chằm phần eo của cậu ngắm nghía. Trước đây cậu ta thật không có tật xấu này, dù có là siêu mẫu nam đặt trước mặt cậu thì cũng không khác gì cột gỗ dựng ở đó cả. Nhưng bây giờ nhìn thấy vóc người cao to của Bạch Lạc Nhân, chân dài thẳng tắp, mông rắn chắc....... Liền không nhịn được mơ tưởng trong đầu.

Nếu như ngày nào đó cặp mông này tùy ý để mình vuốt ve một phen, không phải cảm giác như hút thuốc phiện hay sao?

Đường rất dài, hai người đi rất lâu.

Ngày trước đi trên đường, hai người sẽ vô tư mà trò truyện rất nhiều, nhưng hôm nay chẳng ai chịu mở miệng trước. Một mặt là trong lòng người kia mang ý định xấu, một mặt khác là người này trong lòng đang thay đổi. Lúc trước bức mành mỏng manh chưa bị thủng, còn có thể lừa mình dối người mà phóng túng bản thân, một ngày kia bức mành này bị chọc thủng, mỗi một lời nói một hành động của bạn đều quyết định hướng đi của mối quan hệ đó.

Gió nổi lên, một chiếc lá ở trên cây vùng vẫy rất lâu, cuối cùng vẫn phải rớt xuống, xẹt qua gương mặt Bạch Lạc Nhân, sau đó thì nhẹ nhàng phiêu diêu theo gió, không còn thấy tung tích đâu.

Bạch Lạc Nhân đưa tay tóm lấy.

Cố Hải nghiêng đầu quay sang nhìn Bạch Lạc Nhân cười cười, ria mép được đèn đường chiếu lên, lộ ra mùi vị ngây ngô và mị hoặc giao hòa với nhau. Đây là mùi vị đặc biệt của tuổi mười bảy, không có tạp chất, không chút giả dối, thuần túy là những cậu học sinh trung học.

Lần này Cố Hải trở về nhà, mặc quần áo rất đắt tiền, khí khái bức người.

Bạch Lạc Nhân cảm thấy trong lòng có chút không nhẫn tâm, tên nhóc ưu tú như vậy lại bị mình làm hỏng.

"Cố Hải, chúng ta còn có thể quay về đường thẳng hay không?" Bạch Lạc Nhân cuối cùng cũng nhịn không được liền mở lời.

Cố Hải đem linh hồn nhỏ bé gọi trở lại,"Cậu đang nói cái gì?"

"Tôi cảm thấy con đường của chúng ta đang đi xiêu vẹo, tôi có thể kéo cậu quay về đường thẳng hay không?"

"Cậu kéo không được đâu!" Cố Hải không cần suy nghĩ,"Con đường này chúng ta đang đi không chỉ xiêu vẹo, mà còn nguy hiểm, nó là con đường nghiên 45 độ bên cạnh chính là hố phân. Chỉ có thể dựa sát vào vách tường tăng tốc độ đi về phía trước, chỉ cần dừng chân một chút ngay lập tực sẽ rơi vào hố phân kia!"

".......Cậu nói nghe thật buồn nôn."

Cố Hải cười xấu xa đi theo Bạch Lạc Nhân trở về nhà.

"Đại Hải à! Chú nhớ con muốn chết rồi."

Bạch Hán Kỳ nhìn thấy Cố Hải liền đi qua ôm một cái, giống như cha ruột kéo cậu đi vào nhà.

"Chú, con cũng rất nhớ chú." Cố Hải suýt chút nữa không cầm được lòng mà gọi một tiếng 'Ba'.

Bạch Lạc Nhân không đếm xỉa đến hai cha con thần kinh không bình thường này, liền đi vào phòng của bà nội Bạch.

Cố Hải ở ngoài sân đi dạo một vòng, cuối cùng đi vào phòng bếp.

"Chú, buổi tối con ăn không no, trong nhà có cái gì ăn hay sao?"

Bạch Hán Kỳ nghe được Cố Hải hỏi, liền đi vào, mở nồi cơm điện ra nhìn xem, còn gần hai bát cơm tẻ, lại mở tủ lạnh ra lục lọi một phen, vẻ mặt vui vẻ.

"Vừa may còn một đĩa cật*, chú sẽ hâm lại cho con."

(Cật: quả thận.)

Đến giờ đi ngủ, Cố Hải bị đẩy ra ngoài cửa.

"Vì sao không cho tôi ngủ với cậu hả? Trước đây hai ta không phải vẫn ngủ rất ngon hay sao?"

Lập trường của Bạch Lạc Nhân rất kiên định,"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước kia là tôi bảo cậu ở lại, bây giờ tôi không muốn gặp cậu nữa."

Da mặt của Cố Hải chính là do thép cứng chế tạo ra, mấy câu này cũng chả để trong lòng, cả người thoát ra một mùi dâm đãng chỉ vào đũng quần Bạch Lạc Nhân nói,"Có phải cậu sợ buổi tối mình không kiềm chế được đúng không?"

Bạch Lạc Nhân một đạp tiễn Cố Hải ra ngoài.

Đóng cửa 'ầm' một cái, trong lòng Bạch Lạc Nhân bực bội không phục, tôi không kiềm chế được á? Cậu ăn nửa đĩa pín bò*, lại thêm một đĩa cật, cậu còn có mặt mũi nghi ngờ tôi hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau