Thượng Ẩn Full

Quyển 1 Chương 93: Một màn ôn nhu trong mưa

Trước Sau
Buổi tối tan học, đột nhiên mưa xuống, tuy rằng mưa không lớn, nhưng mùa này hạt mưa phả vào người thì đúng là rất lạnh.

Bạch Lạc Nhân từ trong nhà xe đẩy xe ra ngoài, quay sang nói với Cố Hải,"Hay là cậu đạp xe về nhà cậu đi."

Cố Hải không lên tiếng, đem cặp sách của Bạch Lạc Nhân cầm qua vắt lên lưng mình, ý tứ đã rất rõ ràng.

Dắt xe đạp ra cổng trường, Cố Hải lấy tay lau nước mưa trên mặt, quay sang Bạch Lạc Nhân nói," Cậu đèo tôi đi."

Rất hiếm khi, Cố Hải yêu cầu Bạch Lạc Nhân đèo mình, ngày trước bất kể trời nắng hay gió, cậu ta cũng đều khăng khăng đèo Bạch Lạc Nhân, rất sợ Bạch Lạc Nhân mệt mỏi.

Bạch Lạc Nhân thì ngược lại cũng rất cam tâm tình nguyện, lần đầu em trai tỏ ra yếu thế, cậu ta cũng phải thể hiện dáng vẻ anh trai chứ.

Dọc theo đường đi gió nhỏ xen lẫn hạt mưa, thấu lạnh trái tim.

Cố Hải đem áo khoác của mình cởi ra 'băng bó' lên người Bạch Lạc Nhân đến kín mít.

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới biết tại sao Cố Hải muốn yêu cầu mình đèo cậu ta về.

"Cậu không cần bọc cho tôi, tôi không lạnh, cậu mặc vào đi." Cả khuôn mặt Bạch Lạc Nhân cũng đều ướt nhẹp.

Cố Hải không hề nghe Bạch Lạc Nhân, lại đem cặp sách sau lưng che đỉnh đầu của Bạch Lạc Nhân.

Sau đó, dùng bàn tay ấm áp từng chút từng chút lau khô nước mưa trên mặt Bạch Lạc Nhân, động tác cưng chiều ôn nhu làm hâm nóng trái tim hai người. Gò má của Bạch Lạc Nhân từng đợt ấm áp, bàn tay to của Cố Hải ở phía trên lau qua từng nơi từng nơi có nước mưa hắt vào, lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân không có ở nơi công cộng ngăn lại động tác thân mật này của Cố Hải.

Hai người yên lặng không nói gì, trái tim cũng tự am hiểu toàn bộ.

Gió là từ phía sau thổi tới, làm ướt một tầng thật mỏng áo cộc tay của Cố Hải, ở trong lòng Cố Hải sớm đã biết, mùa này nếu như có gió, đi học nhất định là ngược gió, đi học về nhất định là xuôi gió.

Cố Hải ở trong phòng vệ sinh mới xây tắm rửa, bên cạnh để quần áo ướt đẫm.

Bạch Lạc Nhân từ trong phòng ngủ tìm một cái áo khoác dày một chút, gõ gõ cửa phòng vệ sinh.

"Vào đi." Cố Hải ở bên trong nói vọng ra.

Bạch Lạc Nhân sau khi đi vào cũng không có nhìn Cố Hải, trực tiếp đem áo khoát lên trên móc bên cạnh, thản nhiên nói," Bên ngoài rất lạnh, cậu vừa mới tắm xong mặc nhiều một chút đi."

Trong lòng Cố Hải ấm áp suýt chút nữa tan chảy thành nước rồi chảy hết xuống cống thoát nước.

"Cậu giúp tôi xem cái van nước một chút xảy ra vấn đề gì không, sao không chịu chảy ra nước lạnh nữa."

Lưng Bạch Lạc Nhân hướng về phía Cố Hải,"Đừng giở trò!"

Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Nước ấm thư thái tưới lên tấm lưng rộng của Cố Hải, Cố Hải không khỏi cảm khái, vợ quá thông minh chính là quá khó đối phó, muốn lừa gạt cũng đều không lừa gạt được mà!

Sau khi Cố Hải tắm xong thì đến phiên Bạch Lạc Nhân tắm, hơi ấm từ hệ thống sưởi hơi bên trong phòng tắm hừng hực phun ra, một tháng trước kia, cậu ta còn chưa có cách nào tưởng tượng ở trong nhà tắm vào cái mùa này. Hồi đó vào ngày ấm thì liền làm một chậu nước mang vào trong phòng lau qua người, còn lại phần lớn thời gian đều muốn đi đến nhà tắm công cộng cách đó không xa, bên trong đó loại người gì cũng có, bởi vì rẻ nên có nhiều người, tắm còn phải tính thời gian.

Không thể không nói kể từ ngày trở thành bạn bè của Cố Hải, cuộc sống của Bạch Lạc Nhân với người nhà cậu cải thiện chất lượng rất lớn.

"Tôi có thể dùng thật nhiều tình yêu đánh cậu, tôi không tin không thể đánh ngất cậu!"

"Tôi sẽ yêu cậu thật thật nhiều, đem hơn chục năm thiếu hụt của cậu bù đắp đầy đủ."

Lúc Bạch Lạc Nhân cầm lấy bộ quần áo ướt đẫm của Cố Hải thì trong đầu đột nhiên vang lên hai câu như vậy, khi nghe, chỉ đáp lại ánh mắt nhàn nhạt thản nhiên, kỳ thực trong lòng vô cùng xúc động. Cậu ta biết Cố Hải cũng không nói mấy lời rỗng tuếch, chính vì vậy, mới khó mà cự tuyệt, không muốn cự tuyệt.

Ai trên thế giới này lại biết được tình cảm người kia dành cho mình nhiều hơn mình chứ?

Nhưng mà Bạch Lạc Nhân lo lắng, bản thân sẽ càng ngày càng ỷ lại.



Mưa bên ngoài đã ngừng, Cố Hải đang đi lòng vòng xung quanh nhà, nhìn thấy bà nội Bạch đang ở trong buồng đập quả óc chó, tay vụng về cầm cái búa nhỏ, hết sức mới có thể đập được một quả, mỗi lần còn chưa kịp đập vỡ ra quả óc chó biến bắn đi mất, bà nội Bạch thở hổn hển phì phò đi nhặt lại quả óc chó.

"Bà nội, để con giúp bà đập cho."

Cố Hải nói xong liền cầm lấy hai quả óc chó nắm ở trong tay mượn lực cứng của hai quả óc chó, trực tiếp nắm vỡ phát ra từng tiếng răng rắc. Thấy mắt bà nội Bạch cũng đều trợn lên, đứa nhỏ này sức cũng quá lớn mà, lực tay so với cái búa nhỏ còn tốt hơn ấy.

Tay Cố Hải nắm hơn chục quả óc chó bóp vỡ ra, bà nội Bạch thì đang ở bên cạnh cẩn thận bóc vỏ thả vào một cái khay nhỏ.

Bạch Lạc Nhân tắm rửa xong đi vào buồng của bà nội Bạch, đúng dịp thấy Cố Hải ngồi ở đó bóp quả óc chó*.

"Bên kia không phải có cái búa nhỏ hay sao? Cậu khoe mẽ cái gì hả?" Bạch Lạc Nhân nheo lông mày,"Ngộ nhỡ đâm vào tay thì sao?"

Cố Hải dương môi cười, lén lút hỏi Bạch Lạc Nhân,"Nếu tôi bị đâm vào tay thì cậu sẽ đau lòng hả?"

Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Tay cậu cứng thì cậu cứ tiếp tục bóp đi!"

"Cậu đối với tôi thật độc ác." Cố Hải tỏ vẻ như ông xã trách móc bà xã.

Bạch Lạc Nhân không hề để ý tới cậu ta, quay về phòng ngủ cầm một quyển sách qua, nhét vào trong lòng Cố Hải.

"Mau mau ôn tập lịch sử đi, cũng ba tháng rồi không hề động vào sách vở, mấy ngày nữa thi rồi, thi không qua lại để cho tôi mất mặt!"

Cố Hải đắc ý tiến đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, rất bảnh chọe hỏi một câu,"Tôi thi không qua sao lại làm cho cậu mất mặt hả?"

"Học thuộc lòng!" Bạch Lạc Nhân tức giận một câu.

"Cách mạng văn hóa, từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976 ở Trung Quốc trái với thực tế khách quan và người lãnh đạo ban đầu, bị Lâm Bưu và Giang Thanh hai phần tử phản cách mạng lợi dụng, làm cho dân tộc Trung Hoa rơi vào tình huống chính trị nghiêm trọng........."

Bà nội Bạch đang ăn quả óc chó, nghe nói như thế đột nhiên liền dừng lại.

"Không thể nào."

"Dạ?" Cố Hải buồn bực nhìn về phía bà nội Bạch.

Bà nội Bạch trừng mắt trợn tròn lên nhìn Cố Hải, gương mặt kiên định,"Mao Đô Đô* sẽ không phạm sai lầm!"

(Ý chỉ Mao Trạch Đông)

"Vì sao lại không phạm sai lầm ạ?" Cố Hải cố ý trêu chọc bà nội Bạch.

Bà nội Bạch rất nghiêm túc mà nói cho Cố Hải nghe,"Mao Đô Đô là hồng vệ binh, là hồng vệ binh chống mặt trời*."

(*Mặt trời ở đây ám chỉ Nhật Bản, bọn Trung Quốc thâm lắm.)

Cố Hải bị bà nội Bạch chọc cho cười ha ha, Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh cũng cười cười.

Buổi tối đã hơn mười giờ, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngồi ở trên giường, chính giữa đặt một cái bàn để máy vi tính, cánh tay Cố Hải chống lên trên mặt bàn, toàn bộ thân hình người Bạch Lạc Nhân ngồi ở đối diện thu vào trong mắt cậu.

"Chiến tranh thuốc phiện có ảnh hưởng gì?"

Cố Hải suy nghĩ một chút,"Ảnh hưởng sao, hình như có bốn vấn đề, không chính xác ba vấn đề."

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt trở nên sắc bén.

"Ba vấn đề, đúng là ba vấn đề. Một cái là ảnh hưởng đến tính chất xã hội, thứ hai là ảnh hưởng đến hình thái xã hội, điều thứ ba....... Điều thứ ba là cái gì đấy nhỉ?"

Bốp!

Một cái thước kẻ bằng thép đánh vào tay của Cố Hải.

Cố Hải đột nhiên rụt tay về, nghiến răng nghiến lợi khoa trương mà rống lên,"Cậu đánh thật đấy hả?"



Bạch Lạc Nhân mặt lạnh,"Cái này tôi hỏi cậu bao nhiêu lần rồi? Sao cậu vẫn còn không biết hả?"

Cậu vừa mới tắm rửa xong, ngay ngay thẳng thẳng ngồi đối diện tôi, bày ra cái khuôn mặt đẹp trai này, cậu bảo tôi làm sao có thể học thuộc được hả?

Bạch Lạc Nhân rầu rĩ, người này da dày, đánh nửa ngày cũng không có tác dụng mà! Mắt nhìn câu hỏi, dựa vào trình độ hiện tại của Cố Hải, nếu như cậu ta có thể thi qua, thì ông cụ nhặt phế phẩm ngoài ngõ có thể đậu vào trường Đại học Thanh Hoa.

Cần phải nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu hơn.

"Như vậy đi, trước hết cậu cứ ngồi học thuộc một tiếng trước đi."

"Còn học thuộc một tiếng nữa?....." Cố Hải ưu sầu, lấy gối trùm lên đầu,"Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Bình thường đến giờ này tôi đã sớm chui vào ổ chăn rồi. Hôm nay tôi còn bị dính mưa, đầu vốn đang đau........."

"Cậu có thể không muốn học thuộc cũng được! Bây giờ tôi sẽ kiểm tra cậu, sai một câu đến khi đi ngủ cậu dịch ra bên ngoài một cm, sai hai câu cậu dịch ra bên ngoài hai cm, nếu như trả lời sai hết, cậu phải đi qua buồng ba tôi ngủ."

Chiêu này quá tuyệt!

Cố Hải lại từ trên giường ngồi dậy, mắt lộ ra vẻ hưng phấn,"Nếu như tôi trả lời đúng hết, cậu có thể cho tôi cưỡi lên người cậu ngủ không?"

Bạch Lạc Nhân đem quyển sách trong tay dùng sức mà đập lên mặt Cố Hải.

Sau nửa giờ, Cố Hải liền đem sách đưa cho Bạch Lạc Nhân.

"Kiểm tra đi!"

Bạch Lạc Nhân hỏi từng vấn đề một, sau đó chọn câu hỏi khó nhất, kết quả Cố Hải đối đáp trôi chảy, Bạch Lạc Nhân càng hỏi càng bực bội, tên nhóc này quả nhiên tỏ vẻ đáng thương! Rõ ràng có thể học thuộc mà cứ phải uy hiếp mới chịu làm việc cẩn thận.

Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, Cố Hải rốt cuộc cũng chờ đến giờ khắc tối lửa tắt đèn.

Hai người cuộn tròn trong một cái chăn, bây giờ trời càng ngày càng lạnh, khu này cũng không phải chung cư cao cấp mà có thể có hệ thống sưởi của khu tòa nhà, các gia đình chỉ có thể tự lắp đặt hệ thống sưởi mini hoặc là đốt than, vì tiết kiệm than, nếu không phải đông giá nhất định sẽ không đốt lò.

Cố Hải khom người, gò má kề vào sau lưng của Bạch Lạc Nhân, ngón tay cào cào ga đệm.

"Nhân Tử, hôm nay tôi cũng đều học thuộc lòng cả rồi, cậu nên thưởng cho tôi chứ nhỉ?"

"Cậu đó, bao nhiêu tuổi rồi hả?" Bạch Lạc Nhân mặt lạnh,"Tôi cũng học thuộc toàn bộ rồi, thế ai thưởng cho tôi hả? Đây vốn là chuyện cậu nên làm, cậu còn cho là mình vẻ vang lắm hả?"

"Tôi sẽ thưởng cho cậu!" Tay của Cố Hải quay sang ngực Bạch Lạc Nhân tìm tòi sờ soạng,"Cậu có muốn hay không?"

Bạch Lạc Nhân đột nhiên nắm lấy cánh tay Cố Hải,"Tôi không muốn, bỏ ra!"

Cố Hải giống như tức giận mà không phải tức giận nhìn Bạch Lạc Nhân, ánh mắt vừa yêu vừa hận.

Bạch Lạc Nhân cố ý tránh né cái ánh mắt này của Cố Hải, hỏi,"Nói thật, tương lai cậu cảm thấy muốn làm gì không?"

"Tôi muốn kinh doanh."

Bạch Lạc Nhân cảm thấy bất ngờ,"Cậu muốn kinh doanh? Ba cậu sẽ đồng ý hay sao? Tôi cảm thấy ba cậu muốn cho cậu đi theo con đường của ông ta đấy?"

"Ông ta thích nghĩ như thế nào thì nghĩ, dù sao tôi cũng sẽ không theo ý ông ta."

"Nói chắc chắn quá đấy!." Bạch Lạc Nhân nói một câu cảm khái rất thực tế.

Cố Hải nghĩ đến việc này liền thấy phiền, dứt khoát bất ngờ hỏi Bạch Lạc Nhân một câu,"Vậy còn cậu? Cậu muốn làm cái gì?"

"Kỳ thực, tôi cũng muốn kinh doanh."

"Đừng!" Cố Hải siết chặt tay của Bạch Lạc Nhân,"Cậu tinh ranh như vậy, nếu tôi thực sự là đối thủ cạnh tranh của cậu thì không phải tôi lỗ vốn chết hả?"

Bạch Lạc Nhân cười cười, không lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau