Chương 3: Khanh Khanh rên cho tôi nghe được không?
"Đã nói không cần đưa tớ về nhà mà."
"Vậy sao được, Khanh Khanh tuyệt vời như thế, tôi sợ có người bắt cóc Khanh Khanh mất."
Từ Khanh cười nhìn Lục Thiệu, vẫy vẫy tay rồi đi vào hành lang. Đến khi cậu về đến nhà, nhìn xuống từ ban công vẫn thấy Lục Thiệu đang đứng đó.
Thấy Từ Khanh lại vẫy tay với mình một lần nữa, Lục Thiệu mới quay người đi về nhà.
Nhìn bóng dáng Lục Thiệu dần dần rời đi, Từ Khanh rụt đầu vào, xách cặp đi vào phòng, sau đó cởi đồng phục học sinh đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, quả nhiên, trước ngực, eo, mông đều in hằn đầy dấu tay của Lục Thiệu.
"Thật là... đã nói biết bao nhiêu lần phải nhẹ thôi..." Từ Khanh vừa lẩm bẩm vừa tắm dưới vòi hoa sen.
Cậu lười nấu cơm, cho nên nấu ít mì rồi trộn thêm một ít dầu ớt, coi như là bữa tối. Ăn được một nửa thì Lục Thiệu gọi video tới.
Sau khi kết nối, Lục Thiệu thấy Từ Khanh lại ăn kiểu đối phó, sắc mặt tối sầm lại, "Em lại ăn cái này? Em không nhớ lần trước tại sao tôi lại 'phạt' em à? Đã nói không muốn nấu cơm thì phải gọi thức ăn ngoài, hoặc là kêu tôi mang tới rồi mà? Sao lại đi ăn kiểu đối phó như thế?"
Từ Khanh nghe xong cũng không phản ứng gì, tiếp tục "nhăm nhăm" hút mì sợi, dù sao thì cách màn hình, Lục Thiệu cũng không thể làm gì được mình.
Lục Thiệu thấy Từ Khanh không thèm quan tâm, hắn cũng không càu nhàu nữa, hai người trò chuyện một lúc, chờ Từ Khanh ăn xong rồi tắt cuộc gọi.
Sau khi tắt video, Từ Khanh thu dọn chén đũa xong xuôi, sau đó bắt đầu đi làm bài tập, hoàn toàn không biết tuần sau mình sẽ chịu phạt thế nào vì không ăn uống đàng hoàng, còn không nghe lời Lục Thiệu. Tuy nhiên, đó đều là câu chuyện phía sau.
Đến lúc đi ngủ, Lục Thiệu lại gọi video đến, sau khi kết nối, hai người tán gẫu câu được câu mất.
Chỉ trong chốc lát, Từ Khanh đã nhận ra điều gì đó không được bình thường, cậu cẩn thận nhìn chăm chú một lúc, thấy Lục Thiệu hơi híp mắt lại, nghĩ ngợi rồi đột nhiên đỏ mặt.
"Có chuyện gì vậy Khanh Khanh?"
"Cậu... đừng nói cậu đang thẩm du chứ."
Lục Thiệu cười nhẹ, điều chỉnh camera, quy đầu dính đầy dịch nhờn xuất hiện trên màn hình, một bàn tay thon dài đang sục thân gậy lên xuống.
Màn hình lắc lư vài cái, camera lại chỉnh lên mặt Lục Thiệu, Từ Khanh đỏ mặt há miệng không biết nên nói gì, cuối cùng lẩm bẩm: "Cậu là Teddy hả, suốt ngày động dục."
"Đúng vậy, tôi là cún con của Khanh Khanh mà." Từ Khanh nghe xong câu này, mặt càng đỏ hơn. Cầm bừa một cuốn sách rồi tựa lưng vào thành giường để dời lực chú ý.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tín hiệu mạng tốt đã phát huy vai trò của mình, âm thanh dính nhớp của Lục Thiệu bên kia được truyền đến rõ ràng, Từ Khanh cầm cuốn sách trong tay mà chẳng đọc nổi một chữ.
"Khanh Khanh... ha... Khanh Khanh rên cho tôi nghe được không..." Từ Khanh giả vờ không nghe thấy, mặc kệ đối phương nhìn mình như sắp hổng một lỗ trên mặt.
"Khanh Khanh... Khanh Khanh..." Lục Thiệu khàn giọng kêu tên cậu, Từ Khanh nghe thôi cũng làm cổ họng cậu khô khốc, thằng em phía trước dần dần dựng đứng, lỗ nhỏ phía sau cũng hơi ngưa ngứa.
Đồ ngủ mùa hè đều khá mỏng, Lục Thiệu tinh mắt nhận ra cơ thể Từ Khanh thay đổi rõ rệt, hắn mỉm cười, tiếp tục dỗ dành: "Khanh Khanh cởi quần rồi xoay lưng về phía tôi được không? Chỉ vài giây thôi, năn nỉ Khanh Khanh đó."
Dưới sự nài nỉ liên tục của Lục Thiệu, cuối cùng Từ Khanh cũng miễn cưỡng đồng ý, xấu hổ cởi quần ra, nằm trên giường đưa lưng về phía Lục Thiệu rồi chổng mông lên.
Nghe được tiếng thở dốc phía sau càng ngày càng nặng nề, Từ Khanh vùi mặt vào trong chăn, ý muốn hạ nhiệt độ trên mặt xuống, thế nhưng Lục Thiệu được voi đòi tiên, tiếp tục yêu cầu: "Khanh Khanh tự lắc mông được không?"
Từ Khanh chỉ cảm thấy mặt mình như sắp bốc hoả, vùi người trong chăn vài giây, nghĩ tới quần cũng đã cởi rồi, không còn gì nữa, thế là tự nhấp mông lên xuống.
Vốn dĩ Lục Thiệu cũng không mong đợi Từ Khanh sẽ làm theo lời của mình, khi Lục Thiệu thấy cậu nhẹ nhàng lắc mông, tay hắn càng sục nhanh hơn.
"Cậu được chưa... tớ mỏi rồi."
"Khanh Khanh ngoan, chờ một chút, sắp." Từ Khanh cố gắng chịu đựng eo mỏi, tiếp tục chịu khó phe phẩy hai cánh mông căng tròn, đến khi thấy phía sau nói "ra rồi" bằng giọng khàn khàn, cậu mới ngừng lại rồi mặc quần vào, quay đầu nhìn màn hình.
Lục Thiệu đầu bên kia màn hình đã bắn tinh xong nhưng vẫn nhìn cậu không chớp mắt như con sói chưa được ăn no.
Hai người nỉ non với nhau một hồi mới tắt điện thoại.
Từ Khanh nằm trong chăn cũng tự chơi mình một lúc, xuất tinh rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
"Lục Thiệu... hưm... có lẽ kiếp trước cậu là Teddy..." Trước khi ngủ say, Từ Khanh mơ màng thầm nghĩ.
"Vậy sao được, Khanh Khanh tuyệt vời như thế, tôi sợ có người bắt cóc Khanh Khanh mất."
Từ Khanh cười nhìn Lục Thiệu, vẫy vẫy tay rồi đi vào hành lang. Đến khi cậu về đến nhà, nhìn xuống từ ban công vẫn thấy Lục Thiệu đang đứng đó.
Thấy Từ Khanh lại vẫy tay với mình một lần nữa, Lục Thiệu mới quay người đi về nhà.
Nhìn bóng dáng Lục Thiệu dần dần rời đi, Từ Khanh rụt đầu vào, xách cặp đi vào phòng, sau đó cởi đồng phục học sinh đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, quả nhiên, trước ngực, eo, mông đều in hằn đầy dấu tay của Lục Thiệu.
"Thật là... đã nói biết bao nhiêu lần phải nhẹ thôi..." Từ Khanh vừa lẩm bẩm vừa tắm dưới vòi hoa sen.
Cậu lười nấu cơm, cho nên nấu ít mì rồi trộn thêm một ít dầu ớt, coi như là bữa tối. Ăn được một nửa thì Lục Thiệu gọi video tới.
Sau khi kết nối, Lục Thiệu thấy Từ Khanh lại ăn kiểu đối phó, sắc mặt tối sầm lại, "Em lại ăn cái này? Em không nhớ lần trước tại sao tôi lại 'phạt' em à? Đã nói không muốn nấu cơm thì phải gọi thức ăn ngoài, hoặc là kêu tôi mang tới rồi mà? Sao lại đi ăn kiểu đối phó như thế?"
Từ Khanh nghe xong cũng không phản ứng gì, tiếp tục "nhăm nhăm" hút mì sợi, dù sao thì cách màn hình, Lục Thiệu cũng không thể làm gì được mình.
Lục Thiệu thấy Từ Khanh không thèm quan tâm, hắn cũng không càu nhàu nữa, hai người trò chuyện một lúc, chờ Từ Khanh ăn xong rồi tắt cuộc gọi.
Sau khi tắt video, Từ Khanh thu dọn chén đũa xong xuôi, sau đó bắt đầu đi làm bài tập, hoàn toàn không biết tuần sau mình sẽ chịu phạt thế nào vì không ăn uống đàng hoàng, còn không nghe lời Lục Thiệu. Tuy nhiên, đó đều là câu chuyện phía sau.
Đến lúc đi ngủ, Lục Thiệu lại gọi video đến, sau khi kết nối, hai người tán gẫu câu được câu mất.
Chỉ trong chốc lát, Từ Khanh đã nhận ra điều gì đó không được bình thường, cậu cẩn thận nhìn chăm chú một lúc, thấy Lục Thiệu hơi híp mắt lại, nghĩ ngợi rồi đột nhiên đỏ mặt.
"Có chuyện gì vậy Khanh Khanh?"
"Cậu... đừng nói cậu đang thẩm du chứ."
Lục Thiệu cười nhẹ, điều chỉnh camera, quy đầu dính đầy dịch nhờn xuất hiện trên màn hình, một bàn tay thon dài đang sục thân gậy lên xuống.
Màn hình lắc lư vài cái, camera lại chỉnh lên mặt Lục Thiệu, Từ Khanh đỏ mặt há miệng không biết nên nói gì, cuối cùng lẩm bẩm: "Cậu là Teddy hả, suốt ngày động dục."
"Đúng vậy, tôi là cún con của Khanh Khanh mà." Từ Khanh nghe xong câu này, mặt càng đỏ hơn. Cầm bừa một cuốn sách rồi tựa lưng vào thành giường để dời lực chú ý.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tín hiệu mạng tốt đã phát huy vai trò của mình, âm thanh dính nhớp của Lục Thiệu bên kia được truyền đến rõ ràng, Từ Khanh cầm cuốn sách trong tay mà chẳng đọc nổi một chữ.
"Khanh Khanh... ha... Khanh Khanh rên cho tôi nghe được không..." Từ Khanh giả vờ không nghe thấy, mặc kệ đối phương nhìn mình như sắp hổng một lỗ trên mặt.
"Khanh Khanh... Khanh Khanh..." Lục Thiệu khàn giọng kêu tên cậu, Từ Khanh nghe thôi cũng làm cổ họng cậu khô khốc, thằng em phía trước dần dần dựng đứng, lỗ nhỏ phía sau cũng hơi ngưa ngứa.
Đồ ngủ mùa hè đều khá mỏng, Lục Thiệu tinh mắt nhận ra cơ thể Từ Khanh thay đổi rõ rệt, hắn mỉm cười, tiếp tục dỗ dành: "Khanh Khanh cởi quần rồi xoay lưng về phía tôi được không? Chỉ vài giây thôi, năn nỉ Khanh Khanh đó."
Dưới sự nài nỉ liên tục của Lục Thiệu, cuối cùng Từ Khanh cũng miễn cưỡng đồng ý, xấu hổ cởi quần ra, nằm trên giường đưa lưng về phía Lục Thiệu rồi chổng mông lên.
Nghe được tiếng thở dốc phía sau càng ngày càng nặng nề, Từ Khanh vùi mặt vào trong chăn, ý muốn hạ nhiệt độ trên mặt xuống, thế nhưng Lục Thiệu được voi đòi tiên, tiếp tục yêu cầu: "Khanh Khanh tự lắc mông được không?"
Từ Khanh chỉ cảm thấy mặt mình như sắp bốc hoả, vùi người trong chăn vài giây, nghĩ tới quần cũng đã cởi rồi, không còn gì nữa, thế là tự nhấp mông lên xuống.
Vốn dĩ Lục Thiệu cũng không mong đợi Từ Khanh sẽ làm theo lời của mình, khi Lục Thiệu thấy cậu nhẹ nhàng lắc mông, tay hắn càng sục nhanh hơn.
"Cậu được chưa... tớ mỏi rồi."
"Khanh Khanh ngoan, chờ một chút, sắp." Từ Khanh cố gắng chịu đựng eo mỏi, tiếp tục chịu khó phe phẩy hai cánh mông căng tròn, đến khi thấy phía sau nói "ra rồi" bằng giọng khàn khàn, cậu mới ngừng lại rồi mặc quần vào, quay đầu nhìn màn hình.
Lục Thiệu đầu bên kia màn hình đã bắn tinh xong nhưng vẫn nhìn cậu không chớp mắt như con sói chưa được ăn no.
Hai người nỉ non với nhau một hồi mới tắt điện thoại.
Từ Khanh nằm trong chăn cũng tự chơi mình một lúc, xuất tinh rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
"Lục Thiệu... hưm... có lẽ kiếp trước cậu là Teddy..." Trước khi ngủ say, Từ Khanh mơ màng thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất