Chương 24
24. Một lần ngất xỉu trong đời…
“Được.”
Chỉ một chữ đơn giản như vậy, giống như một lời thề nhất định sẽ đạt được. Levi mở hai mắt thật to, nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cong miệng mỉm cười.
“Người trong khu Z, chính Claude đã nói tôi là ‘độc nhất vô nhị’!” Levi giãy ra khỏi vòng ôm của Leslie, “Nhưng tôi không thích cách dùng từ ‘độc nhất vô nhị’ này.”
“Vì sao?” Leslie nhìn Levi đang hưng phấn trước mắt, tựa hồ cậu đã thoát ly khỏi thế giới.
“Bởi vì ‘cô độc’, nghĩa là tôi chỉ có thể làm một ‘anh hùng cô độc’. Làm anh hùng vốn đã không phải chuyện gì tốt, lại còn muốn làm anh hùng cô độc, quá bi kịch đi!” Levi hai tay đút túi quần, nhún vai, ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh hắc ám trên đỉnh thành phố, “Leslie, cậu nghĩ mình có thể điều khiển “Thuần sắc thục nữ” không?”
Leslie mỉm cười, ánh đèn thành phố bỗng ảm đảm thất sắc trước nụ cười của hắn.
“Chuyện cậu có thể làm được, vì sao tôi không làm được?”
“Được —” Levi một phen kéo Leslie qua, chạy nhanh, khi một chiếc taxi chạy ngang qua, Levi giơ tay cản nó lại.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Phòng huấn luyện khu Z.”
Khi bọn hắn đi đến nơi, vẫn còn rất nhiều nghiên cứu viên đang tiếp tục công việc của mình.
Levi im lặng đi trên hành lang uốn lượn, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói với Leslie, “Xem đi, đám người kia đều cuồng công việc, không hiểu chút nào về ý nghĩa thực sự của cuộc sống.”
“Cậu cho rằng ý nghĩa thực sự của cuộc sống là gì?” Leslie lơ đểnh hỏi.
“Thỏa sức phóng khoáng.”
Sau khi kiểm tra dấu vân tay, cửa phòng huấn luyện được mở ra. Một dáng người ngồi trước máy vi tính đang gõ bàn phím rất nhanh.
Trái tim run mạnh, Levi bỗng nghĩ không nên là cái tên mình không muốn gặp nhất chứ?
Châm chọc chính là, giây tiếp theo Levi liền khẳng định dáng người này chắc chắn không thuộc về Claude.
“Ha, ai chuyên nghiệp như vậy, đêm khuya mà vẫn chưa về nhà?” Levi đi qua, nghĩ thầm phải chăng là Miller, ai biết thời điểm đối phương quay đầu đã dọa cậu một cú sốc.
Phía dưới đôi mắt là bọng mắt đen thùi, râu ria xồm xoàm, quân trang nhăn nhúm vắt trên vai, nhìn kiểu gì cũng thấy đã lâu chưa giặt.
“Morris? Không thể nào! Nhìn thế nào thì anh cũng không phải loại người sẽ tăng ca.” Levi cố tình bày ra biểu tình khoa trương.
“Nếu cậu không còn sống quay về thì tôi đã có thể tự do tự tại.” Morris híp mắt, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm, khi hắn thấy Leslie cách đó không xa, nhãn tình bỗng sáng lên, “Trời ạ, Levi, người cặn bã như cậu làm thế nào mà quen biết một mỹ nhân như thế?”
Levi quay đầu nhìn Leslie, nghĩ thầm, cái từ ‘mỹ nhân’ này có khi nào chọc hắn nổi bão không, cũng may vẻ mặt Leslie vẫn bình tĩnh như cũ.
“Nè, đêm nay có thể để bạn tôi thử hệ thống mô phỏng của “Thuần sắc thục nữ” một lần không?” Levi khoác vai Morris, không nghĩ tới đối phương không chịu nổi sức nặng của mình mà thiếu chút nữa đập cằm lên bàn máy tính.
Morris dời mắt qua phía Leslie, sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, “Người có thể khiến Levi mang cậu tới để thử hệ thống mô phỏng của “Thuần sắc thục nữ” – tôi nghĩ chỉ có một, cậu là Leslie Ryukyu Clesis?”
Leslie chỉ lẳng lặng đứng ở đó, giống như hắn chỉ là một khán giả bình thường.
“Như thế nào, không thể thử sao? Chẳng lẽ còn muốn đi xin chỉ thị của cái tên ngụy quân tử Claude kia?” Vừa nghĩ đến cái tên đã làm chuyện kia với mình, tâm tình Levi còn phức tạp hơn so với tức giận.
“Cậu nói Claude là ngụy quân tử, chỉ sợ trên đời này có mình tôi tin cậu.” Morris gõ vài dòng chỉ lệnh, toàn bộ không gian được bao phủ bởi một chương trình máy tính ba chiều, “Cậu có thể mặc sức thử, chút quyền này tôi vẫn có.”
“Tạ ơn rồi!” Levi vội vàng mở của khoang điều khiển của hệ thống, hướng Leslie ngoắc. “Này, thật sự rất thú vị!”
Leslie ngồi xuống, khởi động hệ thống.
“Tiểu tử cậu thật là xấu.” Morris bày ra bộ dạng hăng hái, “Cậu là muốn nhìn thấy bộ dạng cậu ta ói mửa đến đứng không vững đi?”
Nói đến đây, Levi mới nhớ đến lần đầu tiên mình bước ra khỏi hệ thống, ói đến thiên hôn địa ám, sau đó còn hôn mê tới vài ngày.
“Ai nha, anh nhắc tôi mới nhớ, chắc tôi phải mang cái bô tới mới được.”
“Coi như hết, cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng của một mỹ nam tử như Leslie mà ôm cái bô nôn thốc nôn tháo không?”
Hai người lập tức nhìn trời, trăm miệng một lời: “Tưởng tượng không được a…”
Trên hình ảnh nổi ba chiều, phi cơ chiến đấu của Leslie đã tiến vào bầu trời, rất nhanh đã rơi vào một trận hỗn chiến, Morris không biến thái như Miller, chỉ lệnh cho ba phi thuyền vây công Leslie.
Levi mở to hai mắt, hoàn toàn tập trung tinh thần quan sát Leslie đang rất không thuận lợi thoát khỏi sự truy đuổi của địch nhân. Tuy là chật vật, nhưng khả năng phản xạ và độ nhạy cảm với không gian cùng năng lực thích ứng của Leslie đối với hệ thống mô phỏng khiến người khác phải kinh ngạc.
Morris cũng nổi lên ý xấu, sau khi tăng thêm chỉ lệnh, hai phi thuyền gia nhập hàng ngũ vây công Leslie.
“Trung tá Morris, tôi sẽ bẻ gãy cổ anh.” Loa truyền đến thanh âm lạnh như băng của Leslie.
“Ha ha,” Levi cười đến gập người, “Tôi rất mong đợi.”
“A, cậu hiểu lầm rồi, là Levi nói không thể để thời gian cậu chống đỡ trong hệ thống lâu hơn cậu ta, ép tôi phải hạ chỉ lệnh a.” Morris hướng Levi nhíu mày.
Chỉ là không nghĩ tới biểu tình Levi vẫn là trầm tĩnh, “Leslie nhất định sẽ sống hơn năm phút, tôi đã biết điều đó khi bay cùng hắn.”
“Cậu tín nhiệm cậu ta như vậy, Claude sẽ ghen a.”
“Hừ.” Levi phớt lờ.
Kết quả lúc này khiến Morris hưng phấn không thôi, bởi vì Leslie đã kiên trì trong hệ thống được năm phút bốn mươi giây, còn lâu hơn ba giây so với lần đầu tiên của Levi.
“Cậu ta đã phá kỷ lục.” Morris hưng phấn xử lý số liệu của Leslie.
Levi chỉ mở cửa khoang thuyền, nhìn Leslie tiếp tục duy trì tư thế ngồi bên trong.
“Muốn ói không?”
Đối phương nhắm mắt lại không nói lời nào.
Levi vẫy vẫy tay, một thùng rác thông minh tự động đi tới trước mặt cậu, Levi thản nhiên vỗ vai hắn, “Muốn ói thì nhanh ói đi, chỉ khi chúng ta hoàn toàn ngất xỉu một lần, mới có sức chịu đựng để chống đỡ hết thảy.”
Leslie gập mạnh người, hai tay níu chặt thùng rác, ói.
Levi trầm mặc, lấy tay vỗ sau lưng hắn, nói mát, “Cậu xem, buổi tối chúng ta không nên đi ăn cơm Tây đắt tiền, toàn bộ đều ói hết rồi, quá lãng phí.”
Mãi cho đến khi Leslie không ói nữa, Levi hít một hơi nói: “Muốn tôi cõng cậu về không.”
Đối phương trầm mặc không nói như dự kiến.
Levi đem cánh tay hắn khoác lên vai mình, cõng Leslie lên.
Người kia nặng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Khi đi tới cửa, Morris mở miệng, “Nếu cậu muốn một chiếc “Thuần sắc thục nữ” khác, cũng chỉ có thể đi tìm người ngụy quân tử trong miệng cậu.”
Levi ho một tiếng, “Anh không cần phải nhắc tôi cái sự thật tàn khốc đó.”
“Sao lại nói vậy? Có lẽ đối với Claude, sự tồn tại của cậu mới chân chính là một sự thật tàn khốc.”
Levi cười cười, “Chúng ta vĩnh viễn không có biện pháp kiểm soát người khác nghĩ như thế nào, chuyện đơn giản nhất chính là hưởng thụ cuộc sống của mình.”
Nói xong, Levi cũng không quay đầu lại, cõng Leslie rời đi.
Dọc trên đường đi, tên trên lưng luôn cau mày, Levi thì lại buồn cười nói: “Lacey thân mến của tôi, trước đây tôi có nằm mơ cũng không dám mơ đến mình có thể cõng cậu trên lưng đi trên đường. Cậu cao ngạo như vậy, ngay cả nói cũng khinh thường không thèm nói chuyện với tôi.”
Cánh tay Leslie siết chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa Levi thở không nổi.
Đi tới cửa ký túc xá của Leslie, Levi thả hắn xuống, đặt ngón tay hắn lên máy quét vân tay, cửa mở.
Phòng của người kia, gọn gàng đơn giản đến mức không có vật bài trí dư thừa nào.
Levi thả Leslie lên giường, đắp chăn, “Uy, đoán chừng cậu phải hôn mê khoảng hai ba ngày, tôi trực tiếp xin phép cho cậu a.”
Đối phương không trả lời, nhưng khuôn mặt nhăn nhó làm người khác cảm thấy hắn đang rất vất vả.
“Hắc, cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tôi quay về bệnh viện.” Levi vừa mới đứng dậy, cổ tay bị đối phương giữ lại.
Leslie vẫn đang nhắm mắt, khẽ mím môi, nhưng bàn tay đang giữ chặt cổ tay Levi có ý tuyệt đối không hy vọng cậu rời đi.
Gãi đầu, Levi nghiêng người nằm nghiêng bên người Leslie, “Uy, biết hiện tại nhìn cậu thê thảm lắm không, cậu xác định muốn tôi xem bộ dáng hiện tại của cậu?”
Cánh tay Leslie dùng chút lực, Levi liền té xuống, chống khuỷu tay chống đỡ chính mình, chóp mũi cách Leslie gần trong gang tấc.
Levi cười khẽ một tiếng, “Ầy, cậu đừng thầm mến tôi a, bên ngoài còn một dàn mỹ nhân đang chờ tôi a.”
“Câm miệng.” Chỉ hai chữ mà thôi, Leslie nói ra cũng khí thế lạ thường.
Levi đành phải nằm cạnh hắn, điều làm cậu buồn rầu chính là bàn tay đang giữ cổ tay mình của Leslie vẫn rất dùng sức, đang run lên.
“Cậu buông tay được không, tôi cũng sẽ không chạy.” Levi có chút bất đắc dĩ.
Leslie nghiêng người trực tiếp ôm cổ Levi, đầu tiến vào trong ngực Levi, giống như chỉ cần ôm chặt Levi, trời đất đang xoay tròn của hắn sẽ ngừng lại.
Cổ tay của Levi đã được giải thoát rồi, nhưng lại thành cả người đều bị đối phương ôm chặt, cậu chỉ có thể buồn cười vỗ lưng Leslie, “Được rồi, Lacey… tôi sẽ ở đây, không đi đâu hết.”
Cứ như vậy, lực đạo của Leslie mới nhẹ đi một ít, Levi rút cục cũng có thể thở.
“Cậu vận khí thật tốt, lúc mắt hoa còn có thể nắm lấy tôi. Còn tôi lúc ấy chỉ có thể tự mình nằm trên giường…”
Thực ra cũng không tính… trong giây lát Levi nhớ tới Claude, chính là cái tên kia, cặp mắt xanh biển ấy đã thu hút toàn bộ tinh lực của Levi rồi, làm cậu quên đi trời đất đang quay cuồng.
A… A… Vì cái gì lại nhớ tới cái tên kia? Levi buồn bực.
“Tôi… muốn tắm rửa…” Leslie khó chịu nói.
“Được.”
Chỉ một chữ đơn giản như vậy, giống như một lời thề nhất định sẽ đạt được. Levi mở hai mắt thật to, nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cong miệng mỉm cười.
“Người trong khu Z, chính Claude đã nói tôi là ‘độc nhất vô nhị’!” Levi giãy ra khỏi vòng ôm của Leslie, “Nhưng tôi không thích cách dùng từ ‘độc nhất vô nhị’ này.”
“Vì sao?” Leslie nhìn Levi đang hưng phấn trước mắt, tựa hồ cậu đã thoát ly khỏi thế giới.
“Bởi vì ‘cô độc’, nghĩa là tôi chỉ có thể làm một ‘anh hùng cô độc’. Làm anh hùng vốn đã không phải chuyện gì tốt, lại còn muốn làm anh hùng cô độc, quá bi kịch đi!” Levi hai tay đút túi quần, nhún vai, ngẩng đầu lên, nhìn một mảnh hắc ám trên đỉnh thành phố, “Leslie, cậu nghĩ mình có thể điều khiển “Thuần sắc thục nữ” không?”
Leslie mỉm cười, ánh đèn thành phố bỗng ảm đảm thất sắc trước nụ cười của hắn.
“Chuyện cậu có thể làm được, vì sao tôi không làm được?”
“Được —” Levi một phen kéo Leslie qua, chạy nhanh, khi một chiếc taxi chạy ngang qua, Levi giơ tay cản nó lại.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Phòng huấn luyện khu Z.”
Khi bọn hắn đi đến nơi, vẫn còn rất nhiều nghiên cứu viên đang tiếp tục công việc của mình.
Levi im lặng đi trên hành lang uốn lượn, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói với Leslie, “Xem đi, đám người kia đều cuồng công việc, không hiểu chút nào về ý nghĩa thực sự của cuộc sống.”
“Cậu cho rằng ý nghĩa thực sự của cuộc sống là gì?” Leslie lơ đểnh hỏi.
“Thỏa sức phóng khoáng.”
Sau khi kiểm tra dấu vân tay, cửa phòng huấn luyện được mở ra. Một dáng người ngồi trước máy vi tính đang gõ bàn phím rất nhanh.
Trái tim run mạnh, Levi bỗng nghĩ không nên là cái tên mình không muốn gặp nhất chứ?
Châm chọc chính là, giây tiếp theo Levi liền khẳng định dáng người này chắc chắn không thuộc về Claude.
“Ha, ai chuyên nghiệp như vậy, đêm khuya mà vẫn chưa về nhà?” Levi đi qua, nghĩ thầm phải chăng là Miller, ai biết thời điểm đối phương quay đầu đã dọa cậu một cú sốc.
Phía dưới đôi mắt là bọng mắt đen thùi, râu ria xồm xoàm, quân trang nhăn nhúm vắt trên vai, nhìn kiểu gì cũng thấy đã lâu chưa giặt.
“Morris? Không thể nào! Nhìn thế nào thì anh cũng không phải loại người sẽ tăng ca.” Levi cố tình bày ra biểu tình khoa trương.
“Nếu cậu không còn sống quay về thì tôi đã có thể tự do tự tại.” Morris híp mắt, bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm, khi hắn thấy Leslie cách đó không xa, nhãn tình bỗng sáng lên, “Trời ạ, Levi, người cặn bã như cậu làm thế nào mà quen biết một mỹ nhân như thế?”
Levi quay đầu nhìn Leslie, nghĩ thầm, cái từ ‘mỹ nhân’ này có khi nào chọc hắn nổi bão không, cũng may vẻ mặt Leslie vẫn bình tĩnh như cũ.
“Nè, đêm nay có thể để bạn tôi thử hệ thống mô phỏng của “Thuần sắc thục nữ” một lần không?” Levi khoác vai Morris, không nghĩ tới đối phương không chịu nổi sức nặng của mình mà thiếu chút nữa đập cằm lên bàn máy tính.
Morris dời mắt qua phía Leslie, sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, “Người có thể khiến Levi mang cậu tới để thử hệ thống mô phỏng của “Thuần sắc thục nữ” – tôi nghĩ chỉ có một, cậu là Leslie Ryukyu Clesis?”
Leslie chỉ lẳng lặng đứng ở đó, giống như hắn chỉ là một khán giả bình thường.
“Như thế nào, không thể thử sao? Chẳng lẽ còn muốn đi xin chỉ thị của cái tên ngụy quân tử Claude kia?” Vừa nghĩ đến cái tên đã làm chuyện kia với mình, tâm tình Levi còn phức tạp hơn so với tức giận.
“Cậu nói Claude là ngụy quân tử, chỉ sợ trên đời này có mình tôi tin cậu.” Morris gõ vài dòng chỉ lệnh, toàn bộ không gian được bao phủ bởi một chương trình máy tính ba chiều, “Cậu có thể mặc sức thử, chút quyền này tôi vẫn có.”
“Tạ ơn rồi!” Levi vội vàng mở của khoang điều khiển của hệ thống, hướng Leslie ngoắc. “Này, thật sự rất thú vị!”
Leslie ngồi xuống, khởi động hệ thống.
“Tiểu tử cậu thật là xấu.” Morris bày ra bộ dạng hăng hái, “Cậu là muốn nhìn thấy bộ dạng cậu ta ói mửa đến đứng không vững đi?”
Nói đến đây, Levi mới nhớ đến lần đầu tiên mình bước ra khỏi hệ thống, ói đến thiên hôn địa ám, sau đó còn hôn mê tới vài ngày.
“Ai nha, anh nhắc tôi mới nhớ, chắc tôi phải mang cái bô tới mới được.”
“Coi như hết, cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng của một mỹ nam tử như Leslie mà ôm cái bô nôn thốc nôn tháo không?”
Hai người lập tức nhìn trời, trăm miệng một lời: “Tưởng tượng không được a…”
Trên hình ảnh nổi ba chiều, phi cơ chiến đấu của Leslie đã tiến vào bầu trời, rất nhanh đã rơi vào một trận hỗn chiến, Morris không biến thái như Miller, chỉ lệnh cho ba phi thuyền vây công Leslie.
Levi mở to hai mắt, hoàn toàn tập trung tinh thần quan sát Leslie đang rất không thuận lợi thoát khỏi sự truy đuổi của địch nhân. Tuy là chật vật, nhưng khả năng phản xạ và độ nhạy cảm với không gian cùng năng lực thích ứng của Leslie đối với hệ thống mô phỏng khiến người khác phải kinh ngạc.
Morris cũng nổi lên ý xấu, sau khi tăng thêm chỉ lệnh, hai phi thuyền gia nhập hàng ngũ vây công Leslie.
“Trung tá Morris, tôi sẽ bẻ gãy cổ anh.” Loa truyền đến thanh âm lạnh như băng của Leslie.
“Ha ha,” Levi cười đến gập người, “Tôi rất mong đợi.”
“A, cậu hiểu lầm rồi, là Levi nói không thể để thời gian cậu chống đỡ trong hệ thống lâu hơn cậu ta, ép tôi phải hạ chỉ lệnh a.” Morris hướng Levi nhíu mày.
Chỉ là không nghĩ tới biểu tình Levi vẫn là trầm tĩnh, “Leslie nhất định sẽ sống hơn năm phút, tôi đã biết điều đó khi bay cùng hắn.”
“Cậu tín nhiệm cậu ta như vậy, Claude sẽ ghen a.”
“Hừ.” Levi phớt lờ.
Kết quả lúc này khiến Morris hưng phấn không thôi, bởi vì Leslie đã kiên trì trong hệ thống được năm phút bốn mươi giây, còn lâu hơn ba giây so với lần đầu tiên của Levi.
“Cậu ta đã phá kỷ lục.” Morris hưng phấn xử lý số liệu của Leslie.
Levi chỉ mở cửa khoang thuyền, nhìn Leslie tiếp tục duy trì tư thế ngồi bên trong.
“Muốn ói không?”
Đối phương nhắm mắt lại không nói lời nào.
Levi vẫy vẫy tay, một thùng rác thông minh tự động đi tới trước mặt cậu, Levi thản nhiên vỗ vai hắn, “Muốn ói thì nhanh ói đi, chỉ khi chúng ta hoàn toàn ngất xỉu một lần, mới có sức chịu đựng để chống đỡ hết thảy.”
Leslie gập mạnh người, hai tay níu chặt thùng rác, ói.
Levi trầm mặc, lấy tay vỗ sau lưng hắn, nói mát, “Cậu xem, buổi tối chúng ta không nên đi ăn cơm Tây đắt tiền, toàn bộ đều ói hết rồi, quá lãng phí.”
Mãi cho đến khi Leslie không ói nữa, Levi hít một hơi nói: “Muốn tôi cõng cậu về không.”
Đối phương trầm mặc không nói như dự kiến.
Levi đem cánh tay hắn khoác lên vai mình, cõng Leslie lên.
Người kia nặng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Khi đi tới cửa, Morris mở miệng, “Nếu cậu muốn một chiếc “Thuần sắc thục nữ” khác, cũng chỉ có thể đi tìm người ngụy quân tử trong miệng cậu.”
Levi ho một tiếng, “Anh không cần phải nhắc tôi cái sự thật tàn khốc đó.”
“Sao lại nói vậy? Có lẽ đối với Claude, sự tồn tại của cậu mới chân chính là một sự thật tàn khốc.”
Levi cười cười, “Chúng ta vĩnh viễn không có biện pháp kiểm soát người khác nghĩ như thế nào, chuyện đơn giản nhất chính là hưởng thụ cuộc sống của mình.”
Nói xong, Levi cũng không quay đầu lại, cõng Leslie rời đi.
Dọc trên đường đi, tên trên lưng luôn cau mày, Levi thì lại buồn cười nói: “Lacey thân mến của tôi, trước đây tôi có nằm mơ cũng không dám mơ đến mình có thể cõng cậu trên lưng đi trên đường. Cậu cao ngạo như vậy, ngay cả nói cũng khinh thường không thèm nói chuyện với tôi.”
Cánh tay Leslie siết chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa Levi thở không nổi.
Đi tới cửa ký túc xá của Leslie, Levi thả hắn xuống, đặt ngón tay hắn lên máy quét vân tay, cửa mở.
Phòng của người kia, gọn gàng đơn giản đến mức không có vật bài trí dư thừa nào.
Levi thả Leslie lên giường, đắp chăn, “Uy, đoán chừng cậu phải hôn mê khoảng hai ba ngày, tôi trực tiếp xin phép cho cậu a.”
Đối phương không trả lời, nhưng khuôn mặt nhăn nhó làm người khác cảm thấy hắn đang rất vất vả.
“Hắc, cậu hảo hảo nghỉ ngơi, tôi quay về bệnh viện.” Levi vừa mới đứng dậy, cổ tay bị đối phương giữ lại.
Leslie vẫn đang nhắm mắt, khẽ mím môi, nhưng bàn tay đang giữ chặt cổ tay Levi có ý tuyệt đối không hy vọng cậu rời đi.
Gãi đầu, Levi nghiêng người nằm nghiêng bên người Leslie, “Uy, biết hiện tại nhìn cậu thê thảm lắm không, cậu xác định muốn tôi xem bộ dáng hiện tại của cậu?”
Cánh tay Leslie dùng chút lực, Levi liền té xuống, chống khuỷu tay chống đỡ chính mình, chóp mũi cách Leslie gần trong gang tấc.
Levi cười khẽ một tiếng, “Ầy, cậu đừng thầm mến tôi a, bên ngoài còn một dàn mỹ nhân đang chờ tôi a.”
“Câm miệng.” Chỉ hai chữ mà thôi, Leslie nói ra cũng khí thế lạ thường.
Levi đành phải nằm cạnh hắn, điều làm cậu buồn rầu chính là bàn tay đang giữ cổ tay mình của Leslie vẫn rất dùng sức, đang run lên.
“Cậu buông tay được không, tôi cũng sẽ không chạy.” Levi có chút bất đắc dĩ.
Leslie nghiêng người trực tiếp ôm cổ Levi, đầu tiến vào trong ngực Levi, giống như chỉ cần ôm chặt Levi, trời đất đang xoay tròn của hắn sẽ ngừng lại.
Cổ tay của Levi đã được giải thoát rồi, nhưng lại thành cả người đều bị đối phương ôm chặt, cậu chỉ có thể buồn cười vỗ lưng Leslie, “Được rồi, Lacey… tôi sẽ ở đây, không đi đâu hết.”
Cứ như vậy, lực đạo của Leslie mới nhẹ đi một ít, Levi rút cục cũng có thể thở.
“Cậu vận khí thật tốt, lúc mắt hoa còn có thể nắm lấy tôi. Còn tôi lúc ấy chỉ có thể tự mình nằm trên giường…”
Thực ra cũng không tính… trong giây lát Levi nhớ tới Claude, chính là cái tên kia, cặp mắt xanh biển ấy đã thu hút toàn bộ tinh lực của Levi rồi, làm cậu quên đi trời đất đang quay cuồng.
A… A… Vì cái gì lại nhớ tới cái tên kia? Levi buồn bực.
“Tôi… muốn tắm rửa…” Leslie khó chịu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất