Chương 3
3. Thuần sắc thục nữ.
Mơ hồ, Levi tựa hồ nghe thấy tiếng lật sách bên tai. Chậm rãi mở mắt, cậu nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ mà lại bình lặng, giống như bị điện giật, Levi giật mình tỉnh lại.
“Sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Tôi vì sao không thể ở trong phòng cậu?” Claude cười một tiếng, anh tựa người ngồi cạnh Levi, đôi chân thon dài ẩn dưới lớp quần quân trang mạnh mẽ hữu lực, “Nếu cậu còn ngủ thêm chút nữa, tôi sẽ có thể xem hết quyển <<Faust>> này đó.”
“Tôi đang nghĩ chỗ này là phòng của tôi! Chỉ có giọng nói hoặc vân tay của tôi mới có thể vào được chứ?” Sắc mặt Levi lạnh băng, chiếc cắm khẽ hếch có vẻ kiêu ngạo bất tuân, chỉ vì có người tự tiện xâm nhập lãnh địa của mình mà vô cùng bất mãn.
“Vì tôi tận dụng quyền lực điều hành.” Claude nghiêng mình, đặt sách qua một bên, “Tôi nhớ rõ đã nói với cậu chín giờ sáng nay phải tới trụ sở huấn luyện khu Z trình diện? Nhưng cậu đã trễ mất tám tiếng. Vì để xác định hành tung của Thượng sĩ Levi – Vampell, tôi đã cho phép quân vụ mở cửa phòng cậu.”
Levi hừ một tiếng, cào loạn đầu tóc như cái ổ quạ của mình.
“Vậy vì sao anh không gọi tôi dậy?” Cậu nghiêng đầu nhìn sang đồng hồ điện tử bên cạnh, thật sự đã hơn năm giờ chiều, cậu cũng không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy.
“Nếu cậu cần ngủ, tôi sẽ không quấy rầy.” Claude đứng dậy, ánh mắt thâm thúy, “Bởi vì từ nay về sau, mỗi ngày cậu sẽ rất mệt. Ngoài ra để phòng ngừa cậu tiếp tục quên mất thời gian trình diện hoặc những việc quan trọng khác, tôi sẽ thông báo cho quân vụ cài đặt hệ thống Trí Năng trong phòng cậu.”
“Hả?”
“Cùng đi ăn tối đi.” Claude đem T-shirt đặt trên ghế ném tới mặt Levi, “Sau đó sẽ nói với cậu về phi cơ chiến đấu có tốc độ còn nhanh hơn ‘Nguy cơ màu xanh’.”
Levi sửng sốt hai giây, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, “Thì ra anh nói có loại phi cơ nhanh hơn ‘Nguy cơ màu xanh’ là sự thật?”
“Cậu nói thử xem?”
Địa điểm dùng bữa tối của họ là một nhà hàng tên Dawn and Light. Trần nhà là hình vẽ bầu trời đầy sao để mọi người dùng bữa tại đây có thể hưởng thụ cảm giác bầu trời đêm bao phủ. Người sống trong thành phố này rất ít khi thấy được bầu trời, nhà hàng trang trí như vậy có loại phong cách riêng biệt.
Claude gọi vài món ăn, từ khai vị tới bữa chính tới tráng miệng, đủ thấy điều kiện sống của anh quả thực rất cao.
Mà Levi ngay cả menu cũng không thèm nhìn, thuận miệng kêu một phần sandwich, sau đó lại ngẩng đầu nhìn ánh sao trên không, dường như thực say mê.
“Cậu đã từng làm nhiệm vụ ban đêm chưa?” Claude chống cằm nhìn người đối diện, nụ cười thích ý hấp dẫn không ít khách nhân trong nhà hàng.
“Từng có. Nhưng lại không có tâm tư thưởng thức bầu trời đêm.”
“Vậy giờ nhìn phong cảnh như vậy, cậu có cảm giác gì?” Rượu khai vị của Claude đã mang lên, anh nhẹ nhàng nâng ly rượu, ngón tay thon dài kết hợp chất lỏng màu đỏ nổi bật toát ra khí chất nghệ thuật.
“Chúng ta luôn tự cho mình có thể chinh phục vũ trụ, nhưng cuối cùng lại vẫn bị vũ trụ chinh phục.” Levi cúi đầu, đôi tay đặt trên mặt bàn gõ nhịp.
“Nghe có vẻ cậu không hướng về vũ trụ.”
“Tôi tin tưởng mặt đất dưới chân tôi hơn.” Sandwich của cậu đã mang lên, cậu cắn một ngụm, quai hàm phồng lên. Đến khi cậu đã ăn xong, Claude mới bắt đầu dùng đồ ăn trước mặt.
Levi chờ đợi có chút nhàm chán đem cây tăm đảo qua lại trong miệng, nhìn quanh đánh giá mọi ngõ ngách trong nhà hàng cùng thực khách.
Tới nơi này tiêu phí chủ yếu toàn là hạng người có đẳng cấp. Cách đó không xa có một cô gái mặc váy màu ngọc lục bảo, da dẻ trắng nõn, bên môi mang theo nụ cười ngọt ngào ý nhị cùng nam tử đối diện nói chuyện phiếm, không hẹn mà gặp cùng Levi bốn mắt chạm nhau.
“Đó là hôn thê của Thượng tá Ames. Nếu Thượng tá thấy cậu mê hoặc vị hôn thê của hắn, không chừng sẽ cho cậu rơi đầu đó.” Claude hảo tâm nhắc nhở.
Levi cũng nhận thấy, liền đem lực chú ý dời qua hướng khác, một vị phu nhân mặc lễ phục màu đen đang chống đầu, ngón tay vuốt ve ly rượu bên cạnh, thoạt nhìn tựa như đang tự than thân trách phận lại gợi cảm mê người.
“A – ” Ngón tay Claude gõ nhẹ trên mặt bàn, kéo thần trí Levi về, “Phu nhân Smith, cũng là vợ của Chuẩn tướng Smith. Tuy rằng trong thời gian này bọn họ đã ly dị, nhưng Chuẩn tướng Smith luôn mong có thể vãn hồi tình cảm cùng vợ hắn, nếu ai có chủ ý cùng bà lớn có ý đồ….”
“Hắn sẽ cho tôi rơi đầu.” Levi không để ý, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Ngồi gần cửa sổ là một nữ sĩ quan tóc ngắn, nụ cười tươi thoải mái, lúm đồng tiền sâu càng tăng thêm vài phần mị lực.
“Nga – là Thiếu úy Elis.” Claude quay đầu hướng nữ sĩ quan kia khoát tay, có vẻ rất thân thiện.
Đối phương bật cười đứng lên, cúi chào theo đúng tiêu chuẩn, “Ngài khỏe chứ? Thiếu tướng Sean!”
“Đang là thời gian nghỉ ngơi, không cần giữ lễ như vậy.” Nụ cười của Claude luôn có mị lực phi thường, “Hôm nay cùng bạn gái hẹn hò sao? Cô quả thật nên dành chút thời gian ở cạnh nàng đi.”
“Vâng, chúng tôi còn hẹn nhau đi xem phim mà.” Khuôn mặt Thiếu úy Elis toát ra biểu tình ngọt ngào.
Levi bĩu môi, thật không ngờ Thiếu úy Elis kia thế mà lại thích nữ nhân.
Nói qua vài câu, Claude xoay người tiếp tục thưởng món tráng miệng.
“Hình như anh có ý định làm tôi thấy khó chịu?” Levi đem cây tăm trên miệng ném lên mặt bàn, hành động khiếm nhã như vậy do cậu làm ra lại có loại phong độ tùy tính, không cách nào làm người ta phản cảm.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn giúp cậu không cần ôm quá nhiều ảo tưởng vô nghĩa.”
“Như vậy, cái gì mới tính là không ‘ảo tưởng vô nghĩa’ chứ?”
“Tôi muốn cậu thành thành thật thật đi huấn luyện, thích ứng với một hệ thống điều khiển mà cậu hoàn toàn chưa từng được tiếp xúc qua, sau đó điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’, khiến nó bay lên bầu trời.” Claude dừng một chút, bắt chước giọng điệu Levi, “Đá lũ người ngoài hành tinh ra khỏi Thái Dương Hệ.”
Levi nhìn thẳng vào mắt anh, cậu thừa nhận trong khoảnh khắc đã bị ánh mắt ấy mê hoặc, giống như suy nghĩ của mình cũng trôi dạt theo thanh âm của đối phương. Cậu không phải một chàng trai khờ dại đơn thuần, lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt Claude, trực giác nói cho cậu biết ẩn sau nụ cười khiêm tốn hòa nhã của anh chỉ là băng giá cùng hững hờ.
Nhưng khi tầm mắt cậu và anh chạm nhau, xuất lên một loại lỗi giác dường như tất cả mọi thứ trong không khí đều như bùng cháy.
Sau bữa tối, Levi theo Claude tới khu Z. Đây là nơi quan trọng nhất của căn cứ không quân K11, rất nhiều nghiên cứu tinh vi đều được tiến hành lặng lẽ ở đây. Hai đầu hành lang là nơi nghiên cứu khác nhau, từ cửa sổ thủy tình nhìn vào có thể thấy biểu tình mọi người hết sức chuyên chú, toàn bộ máy tính phân tích không ngừng hoạt động, các loại số liệu nhảy liên tục trên màn hình, thay đổi trong chớp mắt.
Một chỗ như vậy, thành quả của mỗi lần nghiên cứu thật sự có tác dụng không tưởng trong mỗi lần nhân loại chiến đấu cùng những kẻ xâm phạm.
Đã mười giờ đêm, vẫn không ít chuyên gia cùng học giả tiến hành tính toán cùng thí nghiệm. Khi Claude đi vào đều cố gắng điểm nhẹ bước chân, thỉnh thoảng sẽ khoát tay cho mấy nhân viên nghiên cứu thấy anh mà cúi chào để tránh kinh động tới những người khác. Levi theo sát đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này có thi thể người ngoài hành tinh không vậy? Nói không chừng các người cũng có thể bắt sống hả, nhốt ở nơi nào nghiên cứu vậy?”
“Cậu chưa từng gặp qua chúng sao?” Ngón tay Claude nhẹ nhàng để lên thiết bị nhận diện, cửa mở, con đường dài với ánh sáng nhạt nhòa hiện lên.
“Chưa từng.” Levi nhún vai, đây là động tác cậu muốn biểu đạt ý tứ không sao cả, “Bọn chúng trước giờ lúc nào cũng ở trong phi thuyền, bất quá tôi cũng nghe người ta nói chúng chết thế nào, cũng đã xem nhiều ảnh chụp trên tạp chí. Bộ dáng hơi mờ, nghe nói não chúng cũng chính là trái tim, linh tinh….”
Claude tùy ý nghe Levi lảm nhảm, hai phút sau, trước mắt họ là một mảnh sáng rực.
Trước mắt hiện ra thứ giống như bể kính trưng bày một phi cơ chiếc đấu màu xám trắng, đường nét lưu loát tựa hồ đều khiến không khí kéo theo, ánh đèn hắt lên mặt ngoài rạng rỡ sinh huy.
Levi đứng lặng ở cửa, ánh mắt hoàn toàn bị nó chiếm lĩnh.
Claude dựa tường nhìn vẻ mặt Levi, “Đây là ‘Thuần sắc thục nữ’. Nó là phi cơ đầu tiên bắt được người ngoài hành tinh ba năm trước đây. Tốc độ, các hạng chỉ tiêu cùng trang bị vũ khí công kích của ‘Thuần sắc thực nữ’ đều có điểm hơn so với những kẻ xâm nhập. Nếu có người điều khiển được nó, đồng nghĩa chúng ta có thể dành lại quyền lợi khống chế bầu trời.”
“Anh nói… Nó thật sự nhanh đến vậy?”
“Đúng, cho dù đạt đến cực hạn phi hành mười giờ liền, nó cũng sẽ không bị mất kiểm soát.”
“Vậy… vì sao không ai lái nó… là vì tốc độ?”
“Đúng vậy, bởi vì từ trước tới nay chưa thể tìm được phi công nào có thể theo kịp tốc độ của nó. Xem như miễn cưỡng chấp nhận được tốc độ như vậy, lại ít ai có thể thực hiện được các thao tác hệ thống, mặc dù khả năng xác định vị trí mục tiêu hay công kích đều rất tiên tiến, nhưng dưới tình huống thần kinh căng thằng cao độ, có bao nhiêu phi công có thể duy trì mười phần tỉnh táo?”
Levi chậm rãi tới gần ‘Thuần sắc thục nữ’, vươn tay sờ lên thân phi cơ, loại xúc cảm này khiến tim cậu đập kịch liệt.
“Hiện tại cậu nhìn thấy nó, nói tôi biết cậu có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ của tôi là – Nó nhất định thuộc về tôi.” Levi nghiêng mặt, khóe môi cong lên ý cười khiến Claude đứng bên thoáng thất thần.
“Nó có phải của cậu hay không còn phải xem ngày mai cậu biểu hiện thế nào đối với hệ thống mô phỏng.” Claude xoay người đi, tiêu sái cất bước. Anh khẽ cúi đầu mỉm cười, tựa hồ như đang cười nhạo chính mình.
Buổi sáng hôm sau, Levi nghe được âm thanh báo thức của đồng hồ Trí Năng liền bật dậy, mặc quân phục rồi vào phòng rửa mặt.
Hệ thống Trí Năng được trang bị trong phòng cậu tên là Lilith, hình đại diện là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Nàng thường cùng Levi nói chuyện phiếm, Levi thường hỏi một số vấn đề mà Lilith lại có thể trả lời nghe rất logic, thực tế lại là đáp án chẳng liên quan. Mặt khác, Levi chỉ cần đem việc muốn làm nói cho hệ thống này, thiết bị điện tử trong phòng sẽ ở thời gian thích hợp mà khởi động, ví dụ như pha cà phê, nấu nước nóng, giặt quần áo cùng báo thức rời giường.
“Lilith thân mến, ngươi có biết vì sao Mặt Trời lại mọc phía Tây không(=)))?” Levi vừa đánh răng lại nổi ý xấu mà hỏi.
“Trục Trái Đất đi qua tâm Trái Đất, là trục giả tưởng giữa Nam Cực và Bắc Cực, nó cùng đường xích đạo của Trái Đất vuông góc. Trái đất tự quay quanh trục theo hướng từ Tây sang Đông, đây là hệ quả vận động của thuyết tương đối…” Lilith bắt đầu trình bày về vận động và thuyết tương đối, thẳng đến khi Levi khoác quân phục rời phòng.
Mơ hồ, Levi tựa hồ nghe thấy tiếng lật sách bên tai. Chậm rãi mở mắt, cậu nhìn thấy sườn mặt tuấn mỹ mà lại bình lặng, giống như bị điện giật, Levi giật mình tỉnh lại.
“Sao anh lại ở trong phòng tôi?”
“Tôi vì sao không thể ở trong phòng cậu?” Claude cười một tiếng, anh tựa người ngồi cạnh Levi, đôi chân thon dài ẩn dưới lớp quần quân trang mạnh mẽ hữu lực, “Nếu cậu còn ngủ thêm chút nữa, tôi sẽ có thể xem hết quyển <<Faust>> này đó.”
“Tôi đang nghĩ chỗ này là phòng của tôi! Chỉ có giọng nói hoặc vân tay của tôi mới có thể vào được chứ?” Sắc mặt Levi lạnh băng, chiếc cắm khẽ hếch có vẻ kiêu ngạo bất tuân, chỉ vì có người tự tiện xâm nhập lãnh địa của mình mà vô cùng bất mãn.
“Vì tôi tận dụng quyền lực điều hành.” Claude nghiêng mình, đặt sách qua một bên, “Tôi nhớ rõ đã nói với cậu chín giờ sáng nay phải tới trụ sở huấn luyện khu Z trình diện? Nhưng cậu đã trễ mất tám tiếng. Vì để xác định hành tung của Thượng sĩ Levi – Vampell, tôi đã cho phép quân vụ mở cửa phòng cậu.”
Levi hừ một tiếng, cào loạn đầu tóc như cái ổ quạ của mình.
“Vậy vì sao anh không gọi tôi dậy?” Cậu nghiêng đầu nhìn sang đồng hồ điện tử bên cạnh, thật sự đã hơn năm giờ chiều, cậu cũng không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy.
“Nếu cậu cần ngủ, tôi sẽ không quấy rầy.” Claude đứng dậy, ánh mắt thâm thúy, “Bởi vì từ nay về sau, mỗi ngày cậu sẽ rất mệt. Ngoài ra để phòng ngừa cậu tiếp tục quên mất thời gian trình diện hoặc những việc quan trọng khác, tôi sẽ thông báo cho quân vụ cài đặt hệ thống Trí Năng trong phòng cậu.”
“Hả?”
“Cùng đi ăn tối đi.” Claude đem T-shirt đặt trên ghế ném tới mặt Levi, “Sau đó sẽ nói với cậu về phi cơ chiến đấu có tốc độ còn nhanh hơn ‘Nguy cơ màu xanh’.”
Levi sửng sốt hai giây, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, “Thì ra anh nói có loại phi cơ nhanh hơn ‘Nguy cơ màu xanh’ là sự thật?”
“Cậu nói thử xem?”
Địa điểm dùng bữa tối của họ là một nhà hàng tên Dawn and Light. Trần nhà là hình vẽ bầu trời đầy sao để mọi người dùng bữa tại đây có thể hưởng thụ cảm giác bầu trời đêm bao phủ. Người sống trong thành phố này rất ít khi thấy được bầu trời, nhà hàng trang trí như vậy có loại phong cách riêng biệt.
Claude gọi vài món ăn, từ khai vị tới bữa chính tới tráng miệng, đủ thấy điều kiện sống của anh quả thực rất cao.
Mà Levi ngay cả menu cũng không thèm nhìn, thuận miệng kêu một phần sandwich, sau đó lại ngẩng đầu nhìn ánh sao trên không, dường như thực say mê.
“Cậu đã từng làm nhiệm vụ ban đêm chưa?” Claude chống cằm nhìn người đối diện, nụ cười thích ý hấp dẫn không ít khách nhân trong nhà hàng.
“Từng có. Nhưng lại không có tâm tư thưởng thức bầu trời đêm.”
“Vậy giờ nhìn phong cảnh như vậy, cậu có cảm giác gì?” Rượu khai vị của Claude đã mang lên, anh nhẹ nhàng nâng ly rượu, ngón tay thon dài kết hợp chất lỏng màu đỏ nổi bật toát ra khí chất nghệ thuật.
“Chúng ta luôn tự cho mình có thể chinh phục vũ trụ, nhưng cuối cùng lại vẫn bị vũ trụ chinh phục.” Levi cúi đầu, đôi tay đặt trên mặt bàn gõ nhịp.
“Nghe có vẻ cậu không hướng về vũ trụ.”
“Tôi tin tưởng mặt đất dưới chân tôi hơn.” Sandwich của cậu đã mang lên, cậu cắn một ngụm, quai hàm phồng lên. Đến khi cậu đã ăn xong, Claude mới bắt đầu dùng đồ ăn trước mặt.
Levi chờ đợi có chút nhàm chán đem cây tăm đảo qua lại trong miệng, nhìn quanh đánh giá mọi ngõ ngách trong nhà hàng cùng thực khách.
Tới nơi này tiêu phí chủ yếu toàn là hạng người có đẳng cấp. Cách đó không xa có một cô gái mặc váy màu ngọc lục bảo, da dẻ trắng nõn, bên môi mang theo nụ cười ngọt ngào ý nhị cùng nam tử đối diện nói chuyện phiếm, không hẹn mà gặp cùng Levi bốn mắt chạm nhau.
“Đó là hôn thê của Thượng tá Ames. Nếu Thượng tá thấy cậu mê hoặc vị hôn thê của hắn, không chừng sẽ cho cậu rơi đầu đó.” Claude hảo tâm nhắc nhở.
Levi cũng nhận thấy, liền đem lực chú ý dời qua hướng khác, một vị phu nhân mặc lễ phục màu đen đang chống đầu, ngón tay vuốt ve ly rượu bên cạnh, thoạt nhìn tựa như đang tự than thân trách phận lại gợi cảm mê người.
“A – ” Ngón tay Claude gõ nhẹ trên mặt bàn, kéo thần trí Levi về, “Phu nhân Smith, cũng là vợ của Chuẩn tướng Smith. Tuy rằng trong thời gian này bọn họ đã ly dị, nhưng Chuẩn tướng Smith luôn mong có thể vãn hồi tình cảm cùng vợ hắn, nếu ai có chủ ý cùng bà lớn có ý đồ….”
“Hắn sẽ cho tôi rơi đầu.” Levi không để ý, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Ngồi gần cửa sổ là một nữ sĩ quan tóc ngắn, nụ cười tươi thoải mái, lúm đồng tiền sâu càng tăng thêm vài phần mị lực.
“Nga – là Thiếu úy Elis.” Claude quay đầu hướng nữ sĩ quan kia khoát tay, có vẻ rất thân thiện.
Đối phương bật cười đứng lên, cúi chào theo đúng tiêu chuẩn, “Ngài khỏe chứ? Thiếu tướng Sean!”
“Đang là thời gian nghỉ ngơi, không cần giữ lễ như vậy.” Nụ cười của Claude luôn có mị lực phi thường, “Hôm nay cùng bạn gái hẹn hò sao? Cô quả thật nên dành chút thời gian ở cạnh nàng đi.”
“Vâng, chúng tôi còn hẹn nhau đi xem phim mà.” Khuôn mặt Thiếu úy Elis toát ra biểu tình ngọt ngào.
Levi bĩu môi, thật không ngờ Thiếu úy Elis kia thế mà lại thích nữ nhân.
Nói qua vài câu, Claude xoay người tiếp tục thưởng món tráng miệng.
“Hình như anh có ý định làm tôi thấy khó chịu?” Levi đem cây tăm trên miệng ném lên mặt bàn, hành động khiếm nhã như vậy do cậu làm ra lại có loại phong độ tùy tính, không cách nào làm người ta phản cảm.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn giúp cậu không cần ôm quá nhiều ảo tưởng vô nghĩa.”
“Như vậy, cái gì mới tính là không ‘ảo tưởng vô nghĩa’ chứ?”
“Tôi muốn cậu thành thành thật thật đi huấn luyện, thích ứng với một hệ thống điều khiển mà cậu hoàn toàn chưa từng được tiếp xúc qua, sau đó điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’, khiến nó bay lên bầu trời.” Claude dừng một chút, bắt chước giọng điệu Levi, “Đá lũ người ngoài hành tinh ra khỏi Thái Dương Hệ.”
Levi nhìn thẳng vào mắt anh, cậu thừa nhận trong khoảnh khắc đã bị ánh mắt ấy mê hoặc, giống như suy nghĩ của mình cũng trôi dạt theo thanh âm của đối phương. Cậu không phải một chàng trai khờ dại đơn thuần, lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt Claude, trực giác nói cho cậu biết ẩn sau nụ cười khiêm tốn hòa nhã của anh chỉ là băng giá cùng hững hờ.
Nhưng khi tầm mắt cậu và anh chạm nhau, xuất lên một loại lỗi giác dường như tất cả mọi thứ trong không khí đều như bùng cháy.
Sau bữa tối, Levi theo Claude tới khu Z. Đây là nơi quan trọng nhất của căn cứ không quân K11, rất nhiều nghiên cứu tinh vi đều được tiến hành lặng lẽ ở đây. Hai đầu hành lang là nơi nghiên cứu khác nhau, từ cửa sổ thủy tình nhìn vào có thể thấy biểu tình mọi người hết sức chuyên chú, toàn bộ máy tính phân tích không ngừng hoạt động, các loại số liệu nhảy liên tục trên màn hình, thay đổi trong chớp mắt.
Một chỗ như vậy, thành quả của mỗi lần nghiên cứu thật sự có tác dụng không tưởng trong mỗi lần nhân loại chiến đấu cùng những kẻ xâm phạm.
Đã mười giờ đêm, vẫn không ít chuyên gia cùng học giả tiến hành tính toán cùng thí nghiệm. Khi Claude đi vào đều cố gắng điểm nhẹ bước chân, thỉnh thoảng sẽ khoát tay cho mấy nhân viên nghiên cứu thấy anh mà cúi chào để tránh kinh động tới những người khác. Levi theo sát đằng sau, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này có thi thể người ngoài hành tinh không vậy? Nói không chừng các người cũng có thể bắt sống hả, nhốt ở nơi nào nghiên cứu vậy?”
“Cậu chưa từng gặp qua chúng sao?” Ngón tay Claude nhẹ nhàng để lên thiết bị nhận diện, cửa mở, con đường dài với ánh sáng nhạt nhòa hiện lên.
“Chưa từng.” Levi nhún vai, đây là động tác cậu muốn biểu đạt ý tứ không sao cả, “Bọn chúng trước giờ lúc nào cũng ở trong phi thuyền, bất quá tôi cũng nghe người ta nói chúng chết thế nào, cũng đã xem nhiều ảnh chụp trên tạp chí. Bộ dáng hơi mờ, nghe nói não chúng cũng chính là trái tim, linh tinh….”
Claude tùy ý nghe Levi lảm nhảm, hai phút sau, trước mắt họ là một mảnh sáng rực.
Trước mắt hiện ra thứ giống như bể kính trưng bày một phi cơ chiếc đấu màu xám trắng, đường nét lưu loát tựa hồ đều khiến không khí kéo theo, ánh đèn hắt lên mặt ngoài rạng rỡ sinh huy.
Levi đứng lặng ở cửa, ánh mắt hoàn toàn bị nó chiếm lĩnh.
Claude dựa tường nhìn vẻ mặt Levi, “Đây là ‘Thuần sắc thục nữ’. Nó là phi cơ đầu tiên bắt được người ngoài hành tinh ba năm trước đây. Tốc độ, các hạng chỉ tiêu cùng trang bị vũ khí công kích của ‘Thuần sắc thực nữ’ đều có điểm hơn so với những kẻ xâm nhập. Nếu có người điều khiển được nó, đồng nghĩa chúng ta có thể dành lại quyền lợi khống chế bầu trời.”
“Anh nói… Nó thật sự nhanh đến vậy?”
“Đúng, cho dù đạt đến cực hạn phi hành mười giờ liền, nó cũng sẽ không bị mất kiểm soát.”
“Vậy… vì sao không ai lái nó… là vì tốc độ?”
“Đúng vậy, bởi vì từ trước tới nay chưa thể tìm được phi công nào có thể theo kịp tốc độ của nó. Xem như miễn cưỡng chấp nhận được tốc độ như vậy, lại ít ai có thể thực hiện được các thao tác hệ thống, mặc dù khả năng xác định vị trí mục tiêu hay công kích đều rất tiên tiến, nhưng dưới tình huống thần kinh căng thằng cao độ, có bao nhiêu phi công có thể duy trì mười phần tỉnh táo?”
Levi chậm rãi tới gần ‘Thuần sắc thục nữ’, vươn tay sờ lên thân phi cơ, loại xúc cảm này khiến tim cậu đập kịch liệt.
“Hiện tại cậu nhìn thấy nó, nói tôi biết cậu có suy nghĩ gì?”
“Suy nghĩ của tôi là – Nó nhất định thuộc về tôi.” Levi nghiêng mặt, khóe môi cong lên ý cười khiến Claude đứng bên thoáng thất thần.
“Nó có phải của cậu hay không còn phải xem ngày mai cậu biểu hiện thế nào đối với hệ thống mô phỏng.” Claude xoay người đi, tiêu sái cất bước. Anh khẽ cúi đầu mỉm cười, tựa hồ như đang cười nhạo chính mình.
Buổi sáng hôm sau, Levi nghe được âm thanh báo thức của đồng hồ Trí Năng liền bật dậy, mặc quân phục rồi vào phòng rửa mặt.
Hệ thống Trí Năng được trang bị trong phòng cậu tên là Lilith, hình đại diện là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Nàng thường cùng Levi nói chuyện phiếm, Levi thường hỏi một số vấn đề mà Lilith lại có thể trả lời nghe rất logic, thực tế lại là đáp án chẳng liên quan. Mặt khác, Levi chỉ cần đem việc muốn làm nói cho hệ thống này, thiết bị điện tử trong phòng sẽ ở thời gian thích hợp mà khởi động, ví dụ như pha cà phê, nấu nước nóng, giặt quần áo cùng báo thức rời giường.
“Lilith thân mến, ngươi có biết vì sao Mặt Trời lại mọc phía Tây không(=)))?” Levi vừa đánh răng lại nổi ý xấu mà hỏi.
“Trục Trái Đất đi qua tâm Trái Đất, là trục giả tưởng giữa Nam Cực và Bắc Cực, nó cùng đường xích đạo của Trái Đất vuông góc. Trái đất tự quay quanh trục theo hướng từ Tây sang Đông, đây là hệ quả vận động của thuyết tương đối…” Lilith bắt đầu trình bày về vận động và thuyết tương đối, thẳng đến khi Levi khoác quân phục rời phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất