Chương 4
4. Hệ thống mô phỏng.
Khi Levi lần thứ hai đi vào khu Z, nơi đây tràn ngập không khí khác hẳn lần trước. Nhóm chuyên gia nghiên cứu cùng học giả vẫn luôn miệt mài trong công việc, nhưng khi cậu vừa ngang qua cửa kính sát đất bên ngoài, mọi người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cậu, thậm chí ánh mắt dõi theo cậu thật lâu.
Lần thứ hai cậu bước tới cuối đường, có người đã chờ sẵn ở đó.
Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, quân trang trên người thẳng tắp phẳng phiu, xem ra quân hàm là Thiếu tá, chiếc kính không gọng khiến ánh mắt thoạt nhìn càng nhạy bén cùng sắc sảo.
Trong lòng Levi cười cười, tên kia nhìn qua đúng là loại người giống Claude Sean, chẳng qua kẻ trước mắt không hề che lấp khí chất cao ngạo cùng lạnh nhạt của mình mà đều biểu hiện ra, còn Claude Sean lại đặc biệt thích đeo cho mình một tấm mặt nạ khác biệt.
“Chào.” Levi hướng đối phương nhếch miệng, vừa muốn đi vào đã bị người kia giang tay cản lại.
“Cậu không nhìn thấy quân hàm của tôi sao?”
“A, thực xin lỗi. Xin chào, Thiếu tá.” Levi cố ý gằn mạnh từng tiếng cho đối phương nghe.
“Cậu không biết lễ nghi của quân đội sao?”
“A, lâu rồi không chào, quên (=)))” Levi đưa tay phải quơ quơ bên tai rồi vòng qua người kia đi vào.
Lúc này, đã có vài người đứng cạnh ‘Thuần sắc thục nữ’, trong tay cầm máy tính bảng ba chiều, tựa hồ đang nghiên cứu thảo luận gì đó.
Claude liếc mắt thấy cậu, cười nhạt đi tới, “Buổi sáng tốt lành, Hạ sĩ Levi – Vampell.”
Anh vừa dứt lời, đám học giả sôi nổi kia liền đem ánh mắt dời về phía cậu.
“A ha, tôi lại trở thành đối tượng được chú ý rồi.”
Claude đem máy tính bảng trên tay giao cho người đứng cạnh, vươn tay tới trước mặt Levi, cởi hết ba khuy áo cài sai trước ngực áo cậu, mọi người cứ vậy nhìn họ khiến không khí có chút kỳ dị.
Levi không tránh né ngược lại cúi đầu nhìn anh, bộ dáng ngang nhiên hứng thú. Claude không nhanh không chậm đem khuy áo từng cái, từng cái cài lại hoàn chỉnh.
“Tiếp theo mời cậu tự mình mặc đi, Hạ sĩ.” Lúc Clauden nói chuyện, hơi thở tinh tế đảo qua cổ, ánh mắt trêu chọc nhìn thẳng vào cậu.
Levi hất tay anh ra, “Cám ơn anh đã nhắc nhở, Thiếu tướng.”
“Đây là người anh xem trọng?” vị Thiếu tá kia đi tới, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, “Cậu ta đối chúng ta không chút tôn trọng! Tất cả mọi người nơi này đều là trưởng quan, chẳng lẽ một cái kính lễ cũng không có sao? Hôm nay là ngày đầu tiên tới khu Z nhận huấn luyện, ngay cả quần áo cũng không chỉn chu, cậu ta còn đem ‘Thuần sắc thục nữ’ để vào mắt sao?”
Claude cười cười, “Levi, cậu muốn giải thích gì không?”
“Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi ghét những học viện, lúc nào cũng đem thời gian cũng sức lực lãng phí ở vẻ ngoài vô vị.” Levi hai tay đút túi nhìn về vị Thiếu tá kia, “Anh muốn tôi thẳng lưng chào sau đó trong lòng xem anh như tên mắt ếch, hay hi vọng anh tự dùng năng lực của mình chứng minh tôi thấy rằng tôi có thể sẵn sàng nhìn quân hàm trên áo anh mà chào?”
Claude phì một tiếng bật cười, “Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thiếu tá Miller cũng là nhà toán học của căn cứ không quân chúng ta. Hoặc tôi có thể dùng thêm ít từ ngữ hình dung để cậu có thể hiểu biết thêm về Miller, trước mắt cậu chính là nhà toán học giỏi nhất căn cứ không quân K11.”
“Chờ tôi cùng ‘Thuần sắc thục nữ’ có thể bay lên trời cao, lúc đó sẽ biết anh ta có phải nhà toán học giỏi nhất hay không.” Levi phản bác.
“Được rồi, không cần nói mấy lời vô nghĩa làm gì.” Claude vỗ tay, ra lệnh tất cả mọi người chú ý, “Mở hệ thống mô phỏng, để chúng tôi kiểm tra chút Levi cậu có tiềm lực điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’ hay không. Nếu năm phút sau cậu ra khỏi phòng điều khiển mà bị hoa mắt hoặc choáng đầu, tôi muốn cậu hướng Thiếu tá Miller làm lễ.”
“Vậy là công bằng rồi. Nhưng nếu tôi thực sự làm được, hy vọng Thiếu tá Miller không cần phải đối với tôi tính toán mấy việc hành lễ nhỏ nhặt đó.”
“Không thành vấn đề. Nếu cậu làm được, muốn tôi làm lễ thế nào cũng được nữa.” Miller xoay người ngồi xuống một phòng điều khiển, nhiệm vụ của hắn là phải tiến hành ghi chép bản số liệu cùng phân tích và làm công tác thống kê trong khi Levi thử nghiệm hệ thống mô phỏng.
Levi ngồi vào buồng phi cơ mô phỏng, bên tai là thanh âm của Claude.
“Hạ sĩ, hệ thống này được gọi là hệ thống hai chiều, nó có cải tiến hơn so với ‘Nguy cơ màu xanh’ ở chỗ là hệ thống đường cong.”
“Có phải học tập hệ thống đường cong này còn muốn tiêu tốn thời gian nửa đời người của tôi nữa a.” Levi ngồi vào môi trường mô phỏng, sẵn sàng để bắt đầu.
“Hệ thống đường cong này không cần học tập, hoàn toàn dựa vào việc cảm thụ không gian. Cậu có thể tưởng tượng trong tay mình là thiết bị điều khiển phương hướng, tự hành vận động trong không gian ba chiều.”
“Nói ngắn gọn, giống như lái xe đạp, một khi có thể làm quen liền cảm giác nhẹ nhàng hơn?”
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua những hệ thống phụ trợ khác, chỉ đơn giản kiểm tra cậu có thể khống chế tốt ‘Thuần sắc thục nữ’ hay không.” Giọng nói Claude dần thấp xuống, tựa như chim trầm mình.
Levi không nói gì, không khí càng thêm trầm trọng.
Claude vừa nâng tay ý bảo Thiếu tá Miller mở ra số liệu tính toán, Levi đã khởi động hệ thống mô phỏng, màn hình phía trước ‘Thuần sắc thục nữ’ đột nhiên mở lên, hiện lên hình ảnh phi cơ chiến đấu mạnh mẽ lướt trên lối đi, liều lĩnh đâm tới bầu trời.
“Sao lại thế này?” Các chuyên gia đừng một bên sau một trận kinh ngạc lại xì xào bàn tán.
Thiếu tá Miller hừ lạnh một tiếng, từ bàn phím nhập vào mấy số liệu, trên màn hình xuất hiện vài phi cơ chiến đấu bắt đầu mạnh mẽ công kích Levi. Nhất thời, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía khiến mọi người không thể nhìn rõ.
“Ác… ác ác ác….” Levi kinh hô, bởi vì tốc độ quá nhanh, hết thảy phản ứng không còn đuổi kịp suy nghĩ nữa. Mà khả năng kiểm soát phương hướng của ‘Thuần sắc thục nữ’ cùng những phi cơ chiến đấu khác không hề giống nhau, bánh lái trong tay chỉ cần di động một chút trên thực tế đã như sai một ly đi ngàn dặm, độ cung xoay vòng thậm chí tần suất cao thấp đều khiến thần kinh của người điều khiển như dây cung căng thẳng muốn đứt.
Biết rõ toàn bộ hình ảnh đều không phải cảnh thật lại làm cho người ta tâm tình khẩn trương đến ngưng thở.
Chỉ là né tránh thôi nhưng Levi đã làm không xuể, giống như đứa nhóc mới lần đầu xuống nước, giãy dụa đến nỗi có thể dùng hai từ ‘thê thảm’ để hình dung.
Miller ngồi trước màn hình hất cằm, đẩy gọng kính, lại nhập thêm vài số liệu, hai phi cơ chiến đấu nháy mắt gia nhập hàng ngũ vậy công Levi.
Lúc này cậu đã muốn hét lên thật thảm thiết: “Mẹ nó – cái thứ lấy nhiều đánh ít! Nhất định là cái tên mắt ếch kia!”
Gương mặt Miller vẫn không biểu cảm, “Cậu cho rằng trên chiến trường, có thứ gọi là công bằng sao?”
“Mẹ nó! Cái bàn điều khiển chết tiệt! Khai hỏa thế nào hả?” Levi không muốn lãng phí cùng Miller tranh cãi, chỉ khi giảm bớt số lượng địch nhân cậu mới có cơ hội chống đỡ lâu thêm.
“Nút bên phải cậu….” Claude còn chưa dứt lời, Levi đã thay đổi hành động.
Tên lửa bắn ra ngoài ý muốn không phải đường thẳng, mà là một đường cong, vòng qua lấy cậu làm mục tiêu, cũng may Levi tránh lẹ, bằng không chỉ mới hai phút đã phải kết thúc rồi.
“Con mẹ nó đây là cái thứ tên lửa gì vậy?” Levi trong phòng điều khiển chửi rủa, một thoáng xúc động khiến cánh trái của cậu bị laser đánh trúng, mạo hiểm xoay vòng lách qua.
“Tiếc thật, không trúng cậu.” Tay Miller đặt trên bàn phím dường như muốn tiếp tục công kích lần nữa đã bị Claude đè lại.
“Cậu khẳng định muốn dùng phương pháp này để trút giận sao?” Khóe môi anh vẫn mang nét cười hờ hững, nhưng trong mắt lại âm trầm hơn, nháy mắt ra lệnh Miller phải tỉnh táo lại.
“Cậu ấy rất có thiên phú, đã kiên trì trong hệ thống mô phỏng hơn ba phút.” Thanh âm Miller bình tĩnh đánh giá.
Vào lúc này, Levi lại bắn ra ba tên lửa theo đường cong, tuy rằng đều hụt, nhưng hệ thống của Miller hiển thị độ chính xác của quả thứ ba so với quả thứ nhất cao hơn 20%.
“Tên lửa đường cong so với tên lửa bình thường rất khó nắm bắt, lại càng không nói tới tình huống tốc độ bay cao như vậy, cậu ta làm khá tốt.” Miller đã đem tinh thần trở lại việc chuyên chú nghiên cứu cùng so sánh số liệu của Levi.
“Quan trọng nhất là, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa nói choáng váng hoặc muốn nôn.”
“Chẳng lẽ các người không trang bị tên lửa đường thằng sao?” Levi thực sự đã muốn bạo phát rồi.
“Có a, tôi còn chưa nói xong cậu đã vội vàng hấp tấp bắn rồi.” thanh âm Claude lúc này thực sự phi thường vô sỉ, “Đem nút đó đẩy lên phía trước, không phải ấn xuống.”
Levi bất chấp tất cả bắn ra bảy tám quả tên lửa, bởi vì chính cậu chưa thể điều khiển vững vàng, cho nên tên lửa thực sự chỉ có tác dụng quấy nhiễu.
“Tôi thật chịu không nổi cái hệ thống này, căn bản một chút cũng không bình thường! Trừ bỏ tốc độ thì chẳng có chỗ nào đáng khen!”
“Tuy nhiên, tôi thực hân hạnh thông báo cho cậu, cậu đã trụ được bốn phút.” Claude nhìn về phía Miller, nhỏ giọng nói: “Bản ghi chép cao nhất của chúng ta là bao lâu?”
“Ba phút hai mươi bốn giây. Hạ năm máy bay công kích. Đây là tinh anh tốt nhất sau nửa năm huấn luyện của trạm không gian vũ trụ Gaze.”
“Nhưng kết quả tốt nhất đó đã bị vượt qua.” Claude vỗ vỗ vai Miller.
Thời gian biểu thị Levi điều khiển hệ thống mô phỏng đã quá năm phút đồng hồ. Cả khu Z đều im lặng, trong không khí chỉ còn xao động vui sướng.
Năm phút bốn mươi mốt giây, Levi rốt cuộc bị bắn trúng.
Cửa cabin mở ra, cậu vẫn ngồi yên bên trong.
“Làm rất tốt.” Claude khoanh tay, ý cười trong mắt thoáng hiện tựa như không thể che khuất.
“Ọe –“ Levi mạnh từ buồng lái chạy ra, quỳ rạp trên đất nôn mửa.
“Đây là di chứng sau khi điều khiển phi cơ bay với tốc độ cao, tôi nghĩ cậu cần làm quen với nó.” Claude vẫn vân đạm phong khinh mà nói, nhưng Levi đã nôn mửa không thấy trời đất.
“Chúng ta có cần gọi bác sĩ cho cậu ta không?” Miller đi tới, “Tôi nghĩ cậu ta sẽ không nôn nổi đâu.”
“Tôi cá là cậu ta còn phải ngất đi mấy ngày nữa cơ.” Claude xoay người, ý cười trong mắt đã biến mất hoàn toàn.
Sự tình tiến triển giống như anh dự liệu, Levi thực sự bất tỉnh, nằm dài trên giường, cái gì cũng không ăn. Quân bộ đặc biệt cử bác sĩ đến tiêm dịch dinh dưỡng giúp cậu.
“Trời ơi!!! Tôi biết các người có thuốc giúp tôi giảm đi cái cơn khó chịu này! Nhanh lên đi! Tôi không cần dịch dinh dưỡng, chỉ cần cái trần nhà chết tiệt này đừng có quay vòng nữa thôi!” Levi lấy tay che chặt mắt.
“Khó mà làm được. Thiếu tướng Claude Sean đã dặn dò, trừ bỏ dịch dinh dưỡng thì không thể tiêm cho cậu thứ khác. Bởi vì chính cậu phải tự thích ứng với cảm giác này.”
“Nga, trời ơi – rốt cuộc anh ta là bác sĩ hay các anh mới là bác sĩ hả?” Levi cảm giác tuyệt vọng thực sự.
End chương 4.
Khi Levi lần thứ hai đi vào khu Z, nơi đây tràn ngập không khí khác hẳn lần trước. Nhóm chuyên gia nghiên cứu cùng học giả vẫn luôn miệt mài trong công việc, nhưng khi cậu vừa ngang qua cửa kính sát đất bên ngoài, mọi người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cậu, thậm chí ánh mắt dõi theo cậu thật lâu.
Lần thứ hai cậu bước tới cuối đường, có người đã chờ sẵn ở đó.
Đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, quân trang trên người thẳng tắp phẳng phiu, xem ra quân hàm là Thiếu tá, chiếc kính không gọng khiến ánh mắt thoạt nhìn càng nhạy bén cùng sắc sảo.
Trong lòng Levi cười cười, tên kia nhìn qua đúng là loại người giống Claude Sean, chẳng qua kẻ trước mắt không hề che lấp khí chất cao ngạo cùng lạnh nhạt của mình mà đều biểu hiện ra, còn Claude Sean lại đặc biệt thích đeo cho mình một tấm mặt nạ khác biệt.
“Chào.” Levi hướng đối phương nhếch miệng, vừa muốn đi vào đã bị người kia giang tay cản lại.
“Cậu không nhìn thấy quân hàm của tôi sao?”
“A, thực xin lỗi. Xin chào, Thiếu tá.” Levi cố ý gằn mạnh từng tiếng cho đối phương nghe.
“Cậu không biết lễ nghi của quân đội sao?”
“A, lâu rồi không chào, quên (=)))” Levi đưa tay phải quơ quơ bên tai rồi vòng qua người kia đi vào.
Lúc này, đã có vài người đứng cạnh ‘Thuần sắc thục nữ’, trong tay cầm máy tính bảng ba chiều, tựa hồ đang nghiên cứu thảo luận gì đó.
Claude liếc mắt thấy cậu, cười nhạt đi tới, “Buổi sáng tốt lành, Hạ sĩ Levi – Vampell.”
Anh vừa dứt lời, đám học giả sôi nổi kia liền đem ánh mắt dời về phía cậu.
“A ha, tôi lại trở thành đối tượng được chú ý rồi.”
Claude đem máy tính bảng trên tay giao cho người đứng cạnh, vươn tay tới trước mặt Levi, cởi hết ba khuy áo cài sai trước ngực áo cậu, mọi người cứ vậy nhìn họ khiến không khí có chút kỳ dị.
Levi không tránh né ngược lại cúi đầu nhìn anh, bộ dáng ngang nhiên hứng thú. Claude không nhanh không chậm đem khuy áo từng cái, từng cái cài lại hoàn chỉnh.
“Tiếp theo mời cậu tự mình mặc đi, Hạ sĩ.” Lúc Clauden nói chuyện, hơi thở tinh tế đảo qua cổ, ánh mắt trêu chọc nhìn thẳng vào cậu.
Levi hất tay anh ra, “Cám ơn anh đã nhắc nhở, Thiếu tướng.”
“Đây là người anh xem trọng?” vị Thiếu tá kia đi tới, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, “Cậu ta đối chúng ta không chút tôn trọng! Tất cả mọi người nơi này đều là trưởng quan, chẳng lẽ một cái kính lễ cũng không có sao? Hôm nay là ngày đầu tiên tới khu Z nhận huấn luyện, ngay cả quần áo cũng không chỉn chu, cậu ta còn đem ‘Thuần sắc thục nữ’ để vào mắt sao?”
Claude cười cười, “Levi, cậu muốn giải thích gì không?”
“Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi ghét những học viện, lúc nào cũng đem thời gian cũng sức lực lãng phí ở vẻ ngoài vô vị.” Levi hai tay đút túi nhìn về vị Thiếu tá kia, “Anh muốn tôi thẳng lưng chào sau đó trong lòng xem anh như tên mắt ếch, hay hi vọng anh tự dùng năng lực của mình chứng minh tôi thấy rằng tôi có thể sẵn sàng nhìn quân hàm trên áo anh mà chào?”
Claude phì một tiếng bật cười, “Để tôi giới thiệu với cậu, đây là Thiếu tá Miller cũng là nhà toán học của căn cứ không quân chúng ta. Hoặc tôi có thể dùng thêm ít từ ngữ hình dung để cậu có thể hiểu biết thêm về Miller, trước mắt cậu chính là nhà toán học giỏi nhất căn cứ không quân K11.”
“Chờ tôi cùng ‘Thuần sắc thục nữ’ có thể bay lên trời cao, lúc đó sẽ biết anh ta có phải nhà toán học giỏi nhất hay không.” Levi phản bác.
“Được rồi, không cần nói mấy lời vô nghĩa làm gì.” Claude vỗ tay, ra lệnh tất cả mọi người chú ý, “Mở hệ thống mô phỏng, để chúng tôi kiểm tra chút Levi cậu có tiềm lực điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’ hay không. Nếu năm phút sau cậu ra khỏi phòng điều khiển mà bị hoa mắt hoặc choáng đầu, tôi muốn cậu hướng Thiếu tá Miller làm lễ.”
“Vậy là công bằng rồi. Nhưng nếu tôi thực sự làm được, hy vọng Thiếu tá Miller không cần phải đối với tôi tính toán mấy việc hành lễ nhỏ nhặt đó.”
“Không thành vấn đề. Nếu cậu làm được, muốn tôi làm lễ thế nào cũng được nữa.” Miller xoay người ngồi xuống một phòng điều khiển, nhiệm vụ của hắn là phải tiến hành ghi chép bản số liệu cùng phân tích và làm công tác thống kê trong khi Levi thử nghiệm hệ thống mô phỏng.
Levi ngồi vào buồng phi cơ mô phỏng, bên tai là thanh âm của Claude.
“Hạ sĩ, hệ thống này được gọi là hệ thống hai chiều, nó có cải tiến hơn so với ‘Nguy cơ màu xanh’ ở chỗ là hệ thống đường cong.”
“Có phải học tập hệ thống đường cong này còn muốn tiêu tốn thời gian nửa đời người của tôi nữa a.” Levi ngồi vào môi trường mô phỏng, sẵn sàng để bắt đầu.
“Hệ thống đường cong này không cần học tập, hoàn toàn dựa vào việc cảm thụ không gian. Cậu có thể tưởng tượng trong tay mình là thiết bị điều khiển phương hướng, tự hành vận động trong không gian ba chiều.”
“Nói ngắn gọn, giống như lái xe đạp, một khi có thể làm quen liền cảm giác nhẹ nhàng hơn?”
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua những hệ thống phụ trợ khác, chỉ đơn giản kiểm tra cậu có thể khống chế tốt ‘Thuần sắc thục nữ’ hay không.” Giọng nói Claude dần thấp xuống, tựa như chim trầm mình.
Levi không nói gì, không khí càng thêm trầm trọng.
Claude vừa nâng tay ý bảo Thiếu tá Miller mở ra số liệu tính toán, Levi đã khởi động hệ thống mô phỏng, màn hình phía trước ‘Thuần sắc thục nữ’ đột nhiên mở lên, hiện lên hình ảnh phi cơ chiến đấu mạnh mẽ lướt trên lối đi, liều lĩnh đâm tới bầu trời.
“Sao lại thế này?” Các chuyên gia đừng một bên sau một trận kinh ngạc lại xì xào bàn tán.
Thiếu tá Miller hừ lạnh một tiếng, từ bàn phím nhập vào mấy số liệu, trên màn hình xuất hiện vài phi cơ chiến đấu bắt đầu mạnh mẽ công kích Levi. Nhất thời, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía khiến mọi người không thể nhìn rõ.
“Ác… ác ác ác….” Levi kinh hô, bởi vì tốc độ quá nhanh, hết thảy phản ứng không còn đuổi kịp suy nghĩ nữa. Mà khả năng kiểm soát phương hướng của ‘Thuần sắc thục nữ’ cùng những phi cơ chiến đấu khác không hề giống nhau, bánh lái trong tay chỉ cần di động một chút trên thực tế đã như sai một ly đi ngàn dặm, độ cung xoay vòng thậm chí tần suất cao thấp đều khiến thần kinh của người điều khiển như dây cung căng thẳng muốn đứt.
Biết rõ toàn bộ hình ảnh đều không phải cảnh thật lại làm cho người ta tâm tình khẩn trương đến ngưng thở.
Chỉ là né tránh thôi nhưng Levi đã làm không xuể, giống như đứa nhóc mới lần đầu xuống nước, giãy dụa đến nỗi có thể dùng hai từ ‘thê thảm’ để hình dung.
Miller ngồi trước màn hình hất cằm, đẩy gọng kính, lại nhập thêm vài số liệu, hai phi cơ chiến đấu nháy mắt gia nhập hàng ngũ vậy công Levi.
Lúc này cậu đã muốn hét lên thật thảm thiết: “Mẹ nó – cái thứ lấy nhiều đánh ít! Nhất định là cái tên mắt ếch kia!”
Gương mặt Miller vẫn không biểu cảm, “Cậu cho rằng trên chiến trường, có thứ gọi là công bằng sao?”
“Mẹ nó! Cái bàn điều khiển chết tiệt! Khai hỏa thế nào hả?” Levi không muốn lãng phí cùng Miller tranh cãi, chỉ khi giảm bớt số lượng địch nhân cậu mới có cơ hội chống đỡ lâu thêm.
“Nút bên phải cậu….” Claude còn chưa dứt lời, Levi đã thay đổi hành động.
Tên lửa bắn ra ngoài ý muốn không phải đường thẳng, mà là một đường cong, vòng qua lấy cậu làm mục tiêu, cũng may Levi tránh lẹ, bằng không chỉ mới hai phút đã phải kết thúc rồi.
“Con mẹ nó đây là cái thứ tên lửa gì vậy?” Levi trong phòng điều khiển chửi rủa, một thoáng xúc động khiến cánh trái của cậu bị laser đánh trúng, mạo hiểm xoay vòng lách qua.
“Tiếc thật, không trúng cậu.” Tay Miller đặt trên bàn phím dường như muốn tiếp tục công kích lần nữa đã bị Claude đè lại.
“Cậu khẳng định muốn dùng phương pháp này để trút giận sao?” Khóe môi anh vẫn mang nét cười hờ hững, nhưng trong mắt lại âm trầm hơn, nháy mắt ra lệnh Miller phải tỉnh táo lại.
“Cậu ấy rất có thiên phú, đã kiên trì trong hệ thống mô phỏng hơn ba phút.” Thanh âm Miller bình tĩnh đánh giá.
Vào lúc này, Levi lại bắn ra ba tên lửa theo đường cong, tuy rằng đều hụt, nhưng hệ thống của Miller hiển thị độ chính xác của quả thứ ba so với quả thứ nhất cao hơn 20%.
“Tên lửa đường cong so với tên lửa bình thường rất khó nắm bắt, lại càng không nói tới tình huống tốc độ bay cao như vậy, cậu ta làm khá tốt.” Miller đã đem tinh thần trở lại việc chuyên chú nghiên cứu cùng so sánh số liệu của Levi.
“Quan trọng nhất là, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa nói choáng váng hoặc muốn nôn.”
“Chẳng lẽ các người không trang bị tên lửa đường thằng sao?” Levi thực sự đã muốn bạo phát rồi.
“Có a, tôi còn chưa nói xong cậu đã vội vàng hấp tấp bắn rồi.” thanh âm Claude lúc này thực sự phi thường vô sỉ, “Đem nút đó đẩy lên phía trước, không phải ấn xuống.”
Levi bất chấp tất cả bắn ra bảy tám quả tên lửa, bởi vì chính cậu chưa thể điều khiển vững vàng, cho nên tên lửa thực sự chỉ có tác dụng quấy nhiễu.
“Tôi thật chịu không nổi cái hệ thống này, căn bản một chút cũng không bình thường! Trừ bỏ tốc độ thì chẳng có chỗ nào đáng khen!”
“Tuy nhiên, tôi thực hân hạnh thông báo cho cậu, cậu đã trụ được bốn phút.” Claude nhìn về phía Miller, nhỏ giọng nói: “Bản ghi chép cao nhất của chúng ta là bao lâu?”
“Ba phút hai mươi bốn giây. Hạ năm máy bay công kích. Đây là tinh anh tốt nhất sau nửa năm huấn luyện của trạm không gian vũ trụ Gaze.”
“Nhưng kết quả tốt nhất đó đã bị vượt qua.” Claude vỗ vỗ vai Miller.
Thời gian biểu thị Levi điều khiển hệ thống mô phỏng đã quá năm phút đồng hồ. Cả khu Z đều im lặng, trong không khí chỉ còn xao động vui sướng.
Năm phút bốn mươi mốt giây, Levi rốt cuộc bị bắn trúng.
Cửa cabin mở ra, cậu vẫn ngồi yên bên trong.
“Làm rất tốt.” Claude khoanh tay, ý cười trong mắt thoáng hiện tựa như không thể che khuất.
“Ọe –“ Levi mạnh từ buồng lái chạy ra, quỳ rạp trên đất nôn mửa.
“Đây là di chứng sau khi điều khiển phi cơ bay với tốc độ cao, tôi nghĩ cậu cần làm quen với nó.” Claude vẫn vân đạm phong khinh mà nói, nhưng Levi đã nôn mửa không thấy trời đất.
“Chúng ta có cần gọi bác sĩ cho cậu ta không?” Miller đi tới, “Tôi nghĩ cậu ta sẽ không nôn nổi đâu.”
“Tôi cá là cậu ta còn phải ngất đi mấy ngày nữa cơ.” Claude xoay người, ý cười trong mắt đã biến mất hoàn toàn.
Sự tình tiến triển giống như anh dự liệu, Levi thực sự bất tỉnh, nằm dài trên giường, cái gì cũng không ăn. Quân bộ đặc biệt cử bác sĩ đến tiêm dịch dinh dưỡng giúp cậu.
“Trời ơi!!! Tôi biết các người có thuốc giúp tôi giảm đi cái cơn khó chịu này! Nhanh lên đi! Tôi không cần dịch dinh dưỡng, chỉ cần cái trần nhà chết tiệt này đừng có quay vòng nữa thôi!” Levi lấy tay che chặt mắt.
“Khó mà làm được. Thiếu tướng Claude Sean đã dặn dò, trừ bỏ dịch dinh dưỡng thì không thể tiêm cho cậu thứ khác. Bởi vì chính cậu phải tự thích ứng với cảm giác này.”
“Nga, trời ơi – rốt cuộc anh ta là bác sĩ hay các anh mới là bác sĩ hả?” Levi cảm giác tuyệt vọng thực sự.
End chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất