Chương 8
8. Cậu trai hư hỏng (Bad Boy)
Nháy mắt khi Levi lao ra, cửa phía sau liền đóng lại.
Cứ như đó là một trận chiến sinh tử.
“Mẹ nó! Rốt cuộc mình thuộc cái loại tiểu đội đó sao?” Levi nghĩ thầm nếu mình tùy tâm sở dục (thích gì làm đó), có mạng trở về căn cứ cũng bị gán cho cái tội ‘không có kỷ luật’.
“Tự do bắn, nhóc con!” Có người trả lời cậu qua bộ đàm.
Tình hình chiến đấu hiện tại là có tiểu đội được thành phố trung ương phái tới để trợ giúp căn cứ không quân K11, nhưng không may trên đường tới lại đụng trúng kẻ xâm nhập, hai bên không thể né tránh đành giao chiến, một đường giằng co tới không trung căn cứ K11.
Mà châm chọc chính là, bên ta có mười lăm phi cơ chiến đấu, đối phương chỉ có năm chiếc, thế nhưng lại hết sức chật vật.
Một đường đạn laser bắn tới bên cánh của Levi, đường đạn xẹt qua thân phi cơ của cậu mà nổ, Levi nổi giận, “Ta còn chưa vào trạng thái thích nghi mà các ngươi đã dám cho ta ăn tên lửa? Ta chơi chết các ngươi cái lũ heo ngoại tinh!”
Phi cơ chiến đấu của Levi xuyên qua trận mưa đạn, không ngừng quấy nhiễu việc truy đuổi của những kẻ xâm nhập đối với phi cơ chiến đấu khác, đương nhiên bi kịch chính là, cậu rất nhanh trở thành người bị truy đuổi.
Giờ phút này, Claude mặt lạnh băng bước tới phòng điều khiển trung ương, Thượng tướng Montel nhíu mày, “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể nói xin lỗi cậu mà thôi.”
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Cầu nguyện Thượng Đế cho tên nhóc hư hỏng kia bình an trở về sao?” Biểu tình Claude không hề dịu xuống, áp suất phòng điều khiển đột ngột lạnh đi.
“Tôi chỉ muốn toàn bộ những ai điều khiển được phi cơ chiến đấu đều xuất phát hỗ trợ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ tính cả phi cơ chiến đấu của Levi.” Hai tay Thượng tướng Montel chống mặt bàn, nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, “Nhưng là không thể phủ nhận, cậu ta cũng là thành viên không quân K11, cũng là phi công chiến đấu, đây là trách nhiệm của cậu ta.”
Claude không nói gì, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn màn hình lớn.
Levi đang bị truy đuổi, linh hoạt mà lại mạo hiểm tránh thoát đợt công kích thứ hai. Nhưng việc bị động tránh né tuyệt đối không phải cá tính cậu, bỗng nhiên điều khiển phi cơ lên cao, không ngờ lại ở ngay phía trên địch nhân, một quả tên lửa thả xuống, khi nổ mạnh đến cậu cũng bị đánh văng.
“Rất tốt!” Thượng tướng Montel gật đầu.
Lúc này Miller bước vào phòng điều khiển, thấy một màn vừa rồi không khỏi thấp giọng mắng, “Tên chết tiệt nào vậy? Coi như bắn trúng địch nhân cũng khiến bản thân mình gặp nguy hiểm!”
Nhưng một phi thuyền vũ trụ bị bắn rơi đồng nghĩa áp lực của cả căn cứ không quân K11 đều được giảm bớt.
Có lẽ hành động vừa rồi của Levi quá chuẩn, lại bị hai đối thủ chú ý.
Levi nhếch miệng cười, không biết có phải do mình bị ‘Thuần sắc thục nữ’ tra tấn hay không, đột nhiên cảm thấy ‘Nguy cơ màu xanh’ đúng là một hệ thống tốt, một vòng bay tới phía trước, hai phi thuyền cũng theo sau, khiến phi cơ chiến đấu khác có cơ hội, bọn họ không cần để ý tốc độ cùng kỹ thuật mình không bằng địch nhân, lúc này chỉ cần nhiệt tình bắn ra tên lửa. Không tới hai giây, một phi thuyền đuổi theo Levi bị bắn rơi. Mà tốc độ phòng thủ của những kẻ xâm nhập lại cực nhanh, tuy rằng chỉ còn lại ba chiếc, lại nối liền thành một hàng, trong khoảng thời gian ngắn khó lòng công phá, ngược lại căn cứ K11 có hai chiếc phi cơ bị tổn hại nặng cần gấp rút quay về.
“Ta làm sao cho các ngươi đặc ý như vậy?” Levi bắt đầu sử dụng quỹ đạo xoắn ốc sở trường, trong tình huống bị đối phương công kích bằng đạn laser lại đột nhiên hạ thấp, cho phi cơ bạn trước mặt có cơ hội, đáng tiếc đối phương lại bị bắn trúng. Levi có chút chán nản, nếu như tốc độ phi cơ chiến đấu của mình có thể bằng ‘Thuần sắc thục nữ’, vài cái phi thuyền vô dụng này sao có thể kiêu ngạo vậy?
Sau đó, Levi không ngừng tạo cơ hội công kích cho các chiến hữu của mình, nhưng tất cả cơ hội đều vì đủ loại nguyên nhân mà thất bại.
“Đã giằng co 40 phút, tôi không nghĩ cậu ta kiên nhẫn tốt như vậy.” Miller nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cậu ấy đối với địch nhân luôn rất kiên nhẫn, chỉ là không kiên nhẫn với chúng ta mà thôi.” Claude cho dù tình thế gấp gáp vẫn bình tĩnh, đổi một tư thế tương đối nhàn rỗi, “Sở dĩ Levi dễ dàng bắn trúng kẻ địch hơn so với những phi công khác, bởi vì cậu ấy rất am hiểu phi cơ của mình, có thể dễ dàng tránh né. Tốc độ của ‘Nguy cơ màu xanh’ chỉ bằng 90% phi thuyền vũ trụ, cho nên cậu ấy mới không dùng tốc độ đấu với đối phương, mà lựa chọn phương thức bay linh hoạt. Tỷ như đường xoắn ốc, đây là quỹ tích không dễ dàng bị bắn trúng nhất. Còn có những góc độ quanh co xảo quyệt này, sẽ bù lại khuyết điểm về tốc độ của cậu ấy. Levi cơ hồ không hề bay thẳng hoặc dùng đường cong. Nhưng phương thức điều khiển phi hành của cậu ấy như vậy lại đòi hỏi phương thức kỹ thuật rất cao.”
“Hơn nữa phải tuyệt đối có kiên nhẫn cùng địch nhân dây dưa, tìm được cơ hội công kích. Tuy rằng ở học viện không quân thành tích bắn của cậu ta chỉ đạt 60%, nhưng hiện tại quan sát số liệu thống kê, tỷ lệ chính xác đã cao tới 75%. Nói cách khác, cậu ta không hề lãng phí tính công kích của tên lửa cùng đạn laser, chỉ cần bắn ra, không nhất thiết phải trúng mục tiêu cũng có tác dụng quấy nhiễu hoặc dụ địch.”
“Xem ra cậu cũng công nhận cậu ấy?”
“Tôi công nhận năng lực điều khiển ‘Nguy cơ màu xanh’, nhưng có lẽ cậu ta đã quá quen với nó, cho nên không thể thích ứng với hệ thống của ‘Thuần sắc thục nữ’.” Miller thở dài.
Rất nhanh, Levi tái hiện một màn biểu diễn đẹp mặt như trước khi tới căn cứ K11, đâm thẳng xuống mặt đất, lại ở thời cơ người khác không kịp phản ứng mà xẹt qua, mà lúc này cậu làm so với trước kia càng tuyệt vời, vừa lúc bay vòng trở lại, một quả tên lửa đảo qua cánh một phi thuyền, mà phi thuyền theo sát phía sau Levi tuy rằng kịp phản ứng mà quay đầu, lại bị hai phi cơ chiến đấu khác đánh rơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiến sự hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát căn cứ K11, còn lại hai phi thuyền cũng không thể chống cự quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất trở về địa điểm xuất phát.
Thượng tướng Montel truyền lệnh, “Toàn bộ phi công rút về, không nên ham chiến.”
Toàn bộ phi cơ chiến đấu nhanh chóng quay về cổng chính.
Trong nhất mắt Levi mở cabin ra, liền nghe tiếng vỗ tay cùng hoan hô. Levi mở trừng hai mắt, mờ mịt nói: “Làm sao vậy?”
“Nhóc con cậu giỏi quá!” Quân nhân cơ giới quơ quơ dụng cụ trong tay, Levi giơ tay che đầu, chỉ sợ đối phương ném trúng mình.
“Phi cơ chiến đấu của chúng ta chưa bao giờ kiêu ngạo như vậy trước mặt địch nhân nha!”
Levi buồn cười gật đầu, nghĩ thầm bên ta nhiều phi cơ chiến đấu nghênh chiến năm phi thuyền của đối phương, đánh thành như vậy còn ‘kiêu ngạo’ cái gì?
Lúc này, Claude từ xa đi tới, tác phong nhanh nhẹ. Khóe miệng mang theo ý cười tựa hồ có thể khiến thắng lợi nho nhỏ hôm nay của Levi biến sắc.
“Cậu chơi rất vui.”
Levi lướt qua đám người nhìn về phía gương mặt tuấn lãng bất phàm kia, trong lòng lại chua xót, “Tạm được.”
“Tối nay tôi mang cậu đi một nơi.” Nói xong, Claude liền rời đi.
Levi càng thêm ghen tị, vì cái gì đều là nam nhân, tên Claude kia làm gì cũng có phong thái tốt đẹp như thế?
Được nghỉ ngơi, Levi cùng các phi công thoải mái chè chén ở một quán rượu, không ít nữ quân nhân xinh đẹp cũng tới góp vui. Levi uống rất sung, mực chiên cũng ăn ngon lành. Hơn hai giờ đêm, tất cả mọi người giải tán, Levi cùng một vị nữ quan tên Sharon xem trúng nhau, hai người vừa tiến vào ký túc xá như củi khô lâu ngày gặp lửa.
Ngay tại khi đang hừng hực khí thế, Lilith không chút phong tình nhắc nhở nói: “Chủ nhân, đêm nay ngài có cuộc hẹn khác.”
Sharon nâng mặt Levi cười hỏi, “Anh cùng ai hẹn hò?”
Levi khẩn cấp hôn cổ Sharon, “Cùng em hẹn.”
“Ha ha!” Sharon cười đè lên người cậu, phong tình vạn chủng cởi quần áo mình. Levi chỉ cảm thấy đại não sắp sửa sung huyết, thầm nghĩ rút súng ra trận, nhưng đúng lúc này, thông báo lại vang lên.
“Thông báo khẩn cấp – thông báo khẩn cấp – mời Levi Vampell đến khu Z trình diện.”
“Ây da – Đêm nay anh còn phải làm nhiệm vụ?” Sharon lộ biểu tình ủy khuất.
“Kệ xác hắn! Đi khu Z thôi cũng đâu phải tới cổng bay đợi lệnh!” Levi cười xấu xa, đem quần áo Sharon đều cởi hết ra.
Sắp sửa vào trạng thái lên ngựa, thông bao lại vang lên lần thứ hai.
“Thông báo khẩn cấp – thông báo khẩn cấp –Thượng sĩ Levi Vampell trong vòng ba phút phải tới khu Z.”
“Cái gì?” Levi cảm giác mau bốc khói.
Sharon đẩy cậu ra mặc lại đồ, “Em cảm thấy đêm nay không phải ngày tốt. Levi, khu Z trực thuộc điều hành của Thiếu tướng Claude Sean, anh ta là người không ai muốn đắc tội đâu.”
“Bởi vì hắn ta là Thiếu tướng sao?” Levi nổi giận đùng đùng đứng dậy.
“Không, bởi vì mọi người đều tôn kính anh ta. Mỗi lần anh ấy thay đổi phi cơ chiến đấu sẽ giảm bớt lượng phi công bị tổn thất.” Sharon an ủi Levi, trên gương mặt cậu hôn một cái, “Đi thôi, đừng tính tình trẻ con như vậy.”
“Thực xin lỗi, lần sau anh nhất định bồi thường cho em.” Levi tiếc nuối, nhưng càng tiếc nuối chính là tiểu huynh đệ của cậu đang chờ phát động.
Khi cậu bước vào khu Z, trừ bỏ mấy phòng nghiên cứu vẫn còn sáng đèn, cũng chỉ còn lại phòng huấn luyện.
Levi hai tay đút túi đi vào, đến khi cửa đóng, cả phòng huấn luyện có vẻ đặc biệt trống trải. Chỉ có Claude đứng đó, như một người canh gác cô độc.
“Anh tìm tôi có việc gì? Anh cũng biết đây không phải thời gian làm nhiệm vụ, giấc ngủ đối với tất cả các phi công chiến đấu đều rất quý giá.”
“Nhưng rõ ràng, cậu không phải đang ngủ.” Ngón tay Claude lướt qua cổ áo mở rộng của cậu, bàn tay lại trượt qua hai má, lau đi vết son môi Sharon lưu lại.
“Tôi cũng có nhu cầu tình cảm.” Levi quay mặt đi.
“Cậu tựa như quả hồ đào, trừ phi đập nát lớp vỏ ra, nếu không cậu chắc chắn sẽ không hiện lên chút tình cảm nào.” Ánh mắt Claude dịu dàng, làm không gian tựa hồ như tan chảy, “Cậu có chính là nhu cầu sinh lý.”
“Anh là thánh nhân, tôi là phàm nhân.” Levi chép miệng, “Anh dùng thông báo chung gọi tôi đến đây làm gì?”
“Đi theo tôi.” Claude đưa Levi vào một gian phòng khép kín đặc thù, “Đây là nơi mô phỏng không gian tiến hành huấn luyện người điều khiển phi thuyền vũ trụ.”
Sau khi Claude xác nhận vân tay, tiếp tục bấm vài số liệu, cả không gian chậm rãi mất đi lực hút Trái Đất. Levi kinh ngạc phát hiện cả cơ thể mình đều đang lơ lửng.
“Ha! Nơi này chơi tốt nha!” Levi từ từ vòng mình lên, trên mặt lộ ra biểu tình trẻ con, “Còn có thể lộn nhào nè!”
Claude di chuyển tới cạnh Levi, nắm lấy tay cậu kéo tới bên người, “Cậu có thể làm rất nhiều động tác, chỉ cần tưởng tượng thôi.”
Levi nghiêng mặt, liền đối diện với ánh mắt Claude, xanh thẳm tựa như mặt biển lan tràn….
End chương 8.
Nháy mắt khi Levi lao ra, cửa phía sau liền đóng lại.
Cứ như đó là một trận chiến sinh tử.
“Mẹ nó! Rốt cuộc mình thuộc cái loại tiểu đội đó sao?” Levi nghĩ thầm nếu mình tùy tâm sở dục (thích gì làm đó), có mạng trở về căn cứ cũng bị gán cho cái tội ‘không có kỷ luật’.
“Tự do bắn, nhóc con!” Có người trả lời cậu qua bộ đàm.
Tình hình chiến đấu hiện tại là có tiểu đội được thành phố trung ương phái tới để trợ giúp căn cứ không quân K11, nhưng không may trên đường tới lại đụng trúng kẻ xâm nhập, hai bên không thể né tránh đành giao chiến, một đường giằng co tới không trung căn cứ K11.
Mà châm chọc chính là, bên ta có mười lăm phi cơ chiến đấu, đối phương chỉ có năm chiếc, thế nhưng lại hết sức chật vật.
Một đường đạn laser bắn tới bên cánh của Levi, đường đạn xẹt qua thân phi cơ của cậu mà nổ, Levi nổi giận, “Ta còn chưa vào trạng thái thích nghi mà các ngươi đã dám cho ta ăn tên lửa? Ta chơi chết các ngươi cái lũ heo ngoại tinh!”
Phi cơ chiến đấu của Levi xuyên qua trận mưa đạn, không ngừng quấy nhiễu việc truy đuổi của những kẻ xâm nhập đối với phi cơ chiến đấu khác, đương nhiên bi kịch chính là, cậu rất nhanh trở thành người bị truy đuổi.
Giờ phút này, Claude mặt lạnh băng bước tới phòng điều khiển trung ương, Thượng tướng Montel nhíu mày, “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể nói xin lỗi cậu mà thôi.”
“Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Cầu nguyện Thượng Đế cho tên nhóc hư hỏng kia bình an trở về sao?” Biểu tình Claude không hề dịu xuống, áp suất phòng điều khiển đột ngột lạnh đi.
“Tôi chỉ muốn toàn bộ những ai điều khiển được phi cơ chiến đấu đều xuất phát hỗ trợ, nhưng lại không nghĩ tới sẽ tính cả phi cơ chiến đấu của Levi.” Hai tay Thượng tướng Montel chống mặt bàn, nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, “Nhưng là không thể phủ nhận, cậu ta cũng là thành viên không quân K11, cũng là phi công chiến đấu, đây là trách nhiệm của cậu ta.”
Claude không nói gì, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn màn hình lớn.
Levi đang bị truy đuổi, linh hoạt mà lại mạo hiểm tránh thoát đợt công kích thứ hai. Nhưng việc bị động tránh né tuyệt đối không phải cá tính cậu, bỗng nhiên điều khiển phi cơ lên cao, không ngờ lại ở ngay phía trên địch nhân, một quả tên lửa thả xuống, khi nổ mạnh đến cậu cũng bị đánh văng.
“Rất tốt!” Thượng tướng Montel gật đầu.
Lúc này Miller bước vào phòng điều khiển, thấy một màn vừa rồi không khỏi thấp giọng mắng, “Tên chết tiệt nào vậy? Coi như bắn trúng địch nhân cũng khiến bản thân mình gặp nguy hiểm!”
Nhưng một phi thuyền vũ trụ bị bắn rơi đồng nghĩa áp lực của cả căn cứ không quân K11 đều được giảm bớt.
Có lẽ hành động vừa rồi của Levi quá chuẩn, lại bị hai đối thủ chú ý.
Levi nhếch miệng cười, không biết có phải do mình bị ‘Thuần sắc thục nữ’ tra tấn hay không, đột nhiên cảm thấy ‘Nguy cơ màu xanh’ đúng là một hệ thống tốt, một vòng bay tới phía trước, hai phi thuyền cũng theo sau, khiến phi cơ chiến đấu khác có cơ hội, bọn họ không cần để ý tốc độ cùng kỹ thuật mình không bằng địch nhân, lúc này chỉ cần nhiệt tình bắn ra tên lửa. Không tới hai giây, một phi thuyền đuổi theo Levi bị bắn rơi. Mà tốc độ phòng thủ của những kẻ xâm nhập lại cực nhanh, tuy rằng chỉ còn lại ba chiếc, lại nối liền thành một hàng, trong khoảng thời gian ngắn khó lòng công phá, ngược lại căn cứ K11 có hai chiếc phi cơ bị tổn hại nặng cần gấp rút quay về.
“Ta làm sao cho các ngươi đặc ý như vậy?” Levi bắt đầu sử dụng quỹ đạo xoắn ốc sở trường, trong tình huống bị đối phương công kích bằng đạn laser lại đột nhiên hạ thấp, cho phi cơ bạn trước mặt có cơ hội, đáng tiếc đối phương lại bị bắn trúng. Levi có chút chán nản, nếu như tốc độ phi cơ chiến đấu của mình có thể bằng ‘Thuần sắc thục nữ’, vài cái phi thuyền vô dụng này sao có thể kiêu ngạo vậy?
Sau đó, Levi không ngừng tạo cơ hội công kích cho các chiến hữu của mình, nhưng tất cả cơ hội đều vì đủ loại nguyên nhân mà thất bại.
“Đã giằng co 40 phút, tôi không nghĩ cậu ta kiên nhẫn tốt như vậy.” Miller nhìn đồng hồ đeo tay.
“Cậu ấy đối với địch nhân luôn rất kiên nhẫn, chỉ là không kiên nhẫn với chúng ta mà thôi.” Claude cho dù tình thế gấp gáp vẫn bình tĩnh, đổi một tư thế tương đối nhàn rỗi, “Sở dĩ Levi dễ dàng bắn trúng kẻ địch hơn so với những phi công khác, bởi vì cậu ấy rất am hiểu phi cơ của mình, có thể dễ dàng tránh né. Tốc độ của ‘Nguy cơ màu xanh’ chỉ bằng 90% phi thuyền vũ trụ, cho nên cậu ấy mới không dùng tốc độ đấu với đối phương, mà lựa chọn phương thức bay linh hoạt. Tỷ như đường xoắn ốc, đây là quỹ tích không dễ dàng bị bắn trúng nhất. Còn có những góc độ quanh co xảo quyệt này, sẽ bù lại khuyết điểm về tốc độ của cậu ấy. Levi cơ hồ không hề bay thẳng hoặc dùng đường cong. Nhưng phương thức điều khiển phi hành của cậu ấy như vậy lại đòi hỏi phương thức kỹ thuật rất cao.”
“Hơn nữa phải tuyệt đối có kiên nhẫn cùng địch nhân dây dưa, tìm được cơ hội công kích. Tuy rằng ở học viện không quân thành tích bắn của cậu ta chỉ đạt 60%, nhưng hiện tại quan sát số liệu thống kê, tỷ lệ chính xác đã cao tới 75%. Nói cách khác, cậu ta không hề lãng phí tính công kích của tên lửa cùng đạn laser, chỉ cần bắn ra, không nhất thiết phải trúng mục tiêu cũng có tác dụng quấy nhiễu hoặc dụ địch.”
“Xem ra cậu cũng công nhận cậu ấy?”
“Tôi công nhận năng lực điều khiển ‘Nguy cơ màu xanh’, nhưng có lẽ cậu ta đã quá quen với nó, cho nên không thể thích ứng với hệ thống của ‘Thuần sắc thục nữ’.” Miller thở dài.
Rất nhanh, Levi tái hiện một màn biểu diễn đẹp mặt như trước khi tới căn cứ K11, đâm thẳng xuống mặt đất, lại ở thời cơ người khác không kịp phản ứng mà xẹt qua, mà lúc này cậu làm so với trước kia càng tuyệt vời, vừa lúc bay vòng trở lại, một quả tên lửa đảo qua cánh một phi thuyền, mà phi thuyền theo sát phía sau Levi tuy rằng kịp phản ứng mà quay đầu, lại bị hai phi cơ chiến đấu khác đánh rơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiến sự hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát căn cứ K11, còn lại hai phi thuyền cũng không thể chống cự quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất trở về địa điểm xuất phát.
Thượng tướng Montel truyền lệnh, “Toàn bộ phi công rút về, không nên ham chiến.”
Toàn bộ phi cơ chiến đấu nhanh chóng quay về cổng chính.
Trong nhất mắt Levi mở cabin ra, liền nghe tiếng vỗ tay cùng hoan hô. Levi mở trừng hai mắt, mờ mịt nói: “Làm sao vậy?”
“Nhóc con cậu giỏi quá!” Quân nhân cơ giới quơ quơ dụng cụ trong tay, Levi giơ tay che đầu, chỉ sợ đối phương ném trúng mình.
“Phi cơ chiến đấu của chúng ta chưa bao giờ kiêu ngạo như vậy trước mặt địch nhân nha!”
Levi buồn cười gật đầu, nghĩ thầm bên ta nhiều phi cơ chiến đấu nghênh chiến năm phi thuyền của đối phương, đánh thành như vậy còn ‘kiêu ngạo’ cái gì?
Lúc này, Claude từ xa đi tới, tác phong nhanh nhẹ. Khóe miệng mang theo ý cười tựa hồ có thể khiến thắng lợi nho nhỏ hôm nay của Levi biến sắc.
“Cậu chơi rất vui.”
Levi lướt qua đám người nhìn về phía gương mặt tuấn lãng bất phàm kia, trong lòng lại chua xót, “Tạm được.”
“Tối nay tôi mang cậu đi một nơi.” Nói xong, Claude liền rời đi.
Levi càng thêm ghen tị, vì cái gì đều là nam nhân, tên Claude kia làm gì cũng có phong thái tốt đẹp như thế?
Được nghỉ ngơi, Levi cùng các phi công thoải mái chè chén ở một quán rượu, không ít nữ quân nhân xinh đẹp cũng tới góp vui. Levi uống rất sung, mực chiên cũng ăn ngon lành. Hơn hai giờ đêm, tất cả mọi người giải tán, Levi cùng một vị nữ quan tên Sharon xem trúng nhau, hai người vừa tiến vào ký túc xá như củi khô lâu ngày gặp lửa.
Ngay tại khi đang hừng hực khí thế, Lilith không chút phong tình nhắc nhở nói: “Chủ nhân, đêm nay ngài có cuộc hẹn khác.”
Sharon nâng mặt Levi cười hỏi, “Anh cùng ai hẹn hò?”
Levi khẩn cấp hôn cổ Sharon, “Cùng em hẹn.”
“Ha ha!” Sharon cười đè lên người cậu, phong tình vạn chủng cởi quần áo mình. Levi chỉ cảm thấy đại não sắp sửa sung huyết, thầm nghĩ rút súng ra trận, nhưng đúng lúc này, thông báo lại vang lên.
“Thông báo khẩn cấp – thông báo khẩn cấp – mời Levi Vampell đến khu Z trình diện.”
“Ây da – Đêm nay anh còn phải làm nhiệm vụ?” Sharon lộ biểu tình ủy khuất.
“Kệ xác hắn! Đi khu Z thôi cũng đâu phải tới cổng bay đợi lệnh!” Levi cười xấu xa, đem quần áo Sharon đều cởi hết ra.
Sắp sửa vào trạng thái lên ngựa, thông bao lại vang lên lần thứ hai.
“Thông báo khẩn cấp – thông báo khẩn cấp –Thượng sĩ Levi Vampell trong vòng ba phút phải tới khu Z.”
“Cái gì?” Levi cảm giác mau bốc khói.
Sharon đẩy cậu ra mặc lại đồ, “Em cảm thấy đêm nay không phải ngày tốt. Levi, khu Z trực thuộc điều hành của Thiếu tướng Claude Sean, anh ta là người không ai muốn đắc tội đâu.”
“Bởi vì hắn ta là Thiếu tướng sao?” Levi nổi giận đùng đùng đứng dậy.
“Không, bởi vì mọi người đều tôn kính anh ta. Mỗi lần anh ấy thay đổi phi cơ chiến đấu sẽ giảm bớt lượng phi công bị tổn thất.” Sharon an ủi Levi, trên gương mặt cậu hôn một cái, “Đi thôi, đừng tính tình trẻ con như vậy.”
“Thực xin lỗi, lần sau anh nhất định bồi thường cho em.” Levi tiếc nuối, nhưng càng tiếc nuối chính là tiểu huynh đệ của cậu đang chờ phát động.
Khi cậu bước vào khu Z, trừ bỏ mấy phòng nghiên cứu vẫn còn sáng đèn, cũng chỉ còn lại phòng huấn luyện.
Levi hai tay đút túi đi vào, đến khi cửa đóng, cả phòng huấn luyện có vẻ đặc biệt trống trải. Chỉ có Claude đứng đó, như một người canh gác cô độc.
“Anh tìm tôi có việc gì? Anh cũng biết đây không phải thời gian làm nhiệm vụ, giấc ngủ đối với tất cả các phi công chiến đấu đều rất quý giá.”
“Nhưng rõ ràng, cậu không phải đang ngủ.” Ngón tay Claude lướt qua cổ áo mở rộng của cậu, bàn tay lại trượt qua hai má, lau đi vết son môi Sharon lưu lại.
“Tôi cũng có nhu cầu tình cảm.” Levi quay mặt đi.
“Cậu tựa như quả hồ đào, trừ phi đập nát lớp vỏ ra, nếu không cậu chắc chắn sẽ không hiện lên chút tình cảm nào.” Ánh mắt Claude dịu dàng, làm không gian tựa hồ như tan chảy, “Cậu có chính là nhu cầu sinh lý.”
“Anh là thánh nhân, tôi là phàm nhân.” Levi chép miệng, “Anh dùng thông báo chung gọi tôi đến đây làm gì?”
“Đi theo tôi.” Claude đưa Levi vào một gian phòng khép kín đặc thù, “Đây là nơi mô phỏng không gian tiến hành huấn luyện người điều khiển phi thuyền vũ trụ.”
Sau khi Claude xác nhận vân tay, tiếp tục bấm vài số liệu, cả không gian chậm rãi mất đi lực hút Trái Đất. Levi kinh ngạc phát hiện cả cơ thể mình đều đang lơ lửng.
“Ha! Nơi này chơi tốt nha!” Levi từ từ vòng mình lên, trên mặt lộ ra biểu tình trẻ con, “Còn có thể lộn nhào nè!”
Claude di chuyển tới cạnh Levi, nắm lấy tay cậu kéo tới bên người, “Cậu có thể làm rất nhiều động tác, chỉ cần tưởng tượng thôi.”
Levi nghiêng mặt, liền đối diện với ánh mắt Claude, xanh thẳm tựa như mặt biển lan tràn….
End chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất