Chương 3: |Tội lỗi cuối cùng| Nhập diễn (2)
Bắc Cố ngồi đó, chăm chú nghe đoạn trò chuyện, cuối cùng bắt được một câu:
"Tôi cũng không nghĩ đến Thời Nam cũng chú ý đến bộ phim này của chúng ta, dù sao thì kịch bản cũng hấp dẫn".
Chỉ nói vài câu, nhà sản xuất đã chuyển dời đề tài đến trên người của tác giả Lệ Dã đang im lặng ngồi bên cạnh.
Cô gái trẻ được biết đến với cái tên Lệ Dã, có bút danh được gọi là "Thanh Bình Lạc", cô là tác giả cấp đại thần của trang web tiểu thuyết trực tuyến nổi tiếng Tấn Giang. Nhiều năm n hư vậy, các tác phẩm của cô đều vô cùng chấn động, từ khi bắt đầu viết cách đây sáu năm, cô viết khoảng mười cuốn tiểu thuyết, mỗi cuốn đều là tâm huyết của người đọc.
Cuốn sách sẽ quay lần này có tên là |Tội lỗi cuối cùng|, thực chất là câu chuyện về cướp và cảnh sát.
Đặc điểm nổi bật của "Lạc Đại" là bối cảnh hoành tráng, mối quan hệ giữa các nhân vật phức tạp và vụ án kỳ quái, khúc khuỷu. Điều quan trọng nhất là Lạc Đại chỉ viết một loại tình yêu - nam nam.
Trên thực tế, việc chuyển thể câu chuyện này, biến nó thành một bộ phim truyền hình nghiêm túc hoặc thậm chí là một bộ phim điện ảnh cũng không có vấn đề gì cả. Trung Quốc mới thông qua luật hôn nhân đồng tính cách đây không lâu, những bộ phim như thế này không còn bị hạn chế nữa. Nhưng xét thấy một số vụ án quá máu me nên cần có những thay đổi lớn trong kịch bản.
Có một câu nói trong [Quán trà] của Lão Xá rằng: Sửa và sửa, càng sửa càng nhạt.
Thể loại phim điều tra tội phạm thế này lại càng không dễ dàng thay đổi. Vì càng đổi, đến lúc khán giả không còn hứng thú và cảm thấy không đủ mấu chốt thử thách phán đoán và IQ của họ. Đọc giả cũ cũng không xem vì cảm thấy bọn họ vấy bẩn bạch nguyệt quang trong lòng họ. Các đạo diễn, biên kịch và diễn viên không phải là con người của nguyên tác.
Cuối cùng, các nhà đầu tư và sản xuất chỉ có thể đưa ra quyết định. web drama tương đối có ít hạn chế trong chế tác, tiết kiệm thời gian và dễ vượt qua được kiểm duyệt.
Bắc Cố nhìn thoáng qua "Đại tác giả" ngồi đối diện, hôm nay Lệ Dã mặc một chiếc váy dài sọc đơn giản, tóc ngang lưng, khi người bên cạnh nhắc tới mình, cô cũng chỉ lễ phép mỉm cười, không nói gì.
Nghĩ đến bản nguyên tác mình đã đọc ba bốn lần, ngôn từ hài hước, thú vị, đấu trí đấu võ, tình cảm của hai nhân vật chính cũng khiến cho chính cậu - một người thẳng như thép cũng phải có chút ngượng ngùng. Thực sự khó có thể tưởng tượng rằng tác giả lại là người một bộ băng thanh ngọc khiết như vậy.
"Vậy vai của Phó Thành xác định rồi à?". Giáo sư Trần cười nói với đạo diễn.
"Đúng vậy, Thời lão sư nói rằng anh ấy cũng sẽ xuất hiện với tư cách là nhà sản xuất. Anh ấy luôn lạc quan về mảng web drama trong nước, tuy chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng nhất định là tiền đồ vô lượng".
Nói đến web drama, nhà sản xuất bên cạnh không thể không nói thêm vài lời, câu từ đầy vẻ tán thành.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bắc Cố luôn cảm thấy khi đối phương nhắc tới Thời Nam, Lệ Dã luôn bình lặng nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn mình. Nhưng Bắc Cố không quan tâm đến chuyện này nữa, dường như cậu vừa nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa.
Thời Nam sẽ đóng web drama sao???? Thời Nam bị điên rồi! Một gương mặt sáng giá của màn ảnh rộng lại đi đóng Web drama???
Đệt mợ!!! Thời Nam sẽ đóng Web drama. Thời Nam! Web drama!
Khi nghe tin Thời Nam sắp đóng phim |Tội lỗi cuối cùng|, cảm giác đầu tiên của Bắc Cố là một ông trùm phố Wall sẽ đến một hợp tác xã tín dụng vùng nông thôn hẻo lánh để giao dịch vậy.
Thực ra, cũng không có gì lạ khi Bắc Cố có suy nghĩ như vậy.
Bây giờ là năm 2016, web drama ở Trung Quốc vừa mới bắt đầu phát triển, nhiều khán giả vẫn nghiêng về những bộ phim truyền hình có thể phát trực tiếp trên các kênh truyền hình vệ tinh quốc gia hoặc địa phương. Cùng lắm là các bộ phim điện ảnh chiếu ở các rạp chiếu phim lớn. Mức độ chấp nhận những bộ phim phát triển trên nền tảng trực tuyến không cao, cảm thấy không thể du nhập được.
Chắc là khí thế thần tượng của mình quá mạnh, Bắc Cố không nhịn được nữa, giơ ly rượu đỏ trước mặt, nương theo việc kính rượu, nói vài câu hợp không khí rồi lại liếm mặt hỏi thêm vài câu:
"Em có nghe nhầm không ạ. Chà, có thật sự là Thời Nam sẽ tham gia không? Là Thời Nam của bộ phim |Về Nhà| sao?"
Nhà sản xuất mỉm cười ngay lập tức: "Vâng, cậu không nghe sai đâu. Đúng là Thời Nam đã tốt nghiệp cùng trường với cậu".
Bắc Cố lần này thật sự không thể mở miệng được. Cuối cùng, cậu cũng không nói gì, uống một ngụm Cabernet Sauvignon trong chiếc ly trước mặt.
"Tám phần là đứa nhỏ này bị cái tên Thời Nam làm cho choáng váng rồi". Giáo sư Trần mỉm cười chỉ vào vẻ mặt mơ màng của Bắc Cố, bất đắc dĩ nói.
"Đừng nói cậu ta, khi tôi vừa nhận được kịch bản, Thời Nam đã trực tiếp gọi điện thoại từ nước ngoài đến nói rằng muốn tham gia. Tôi còn ngạc nhiên hơn cả cậu ta".
Đạo diễn Hồ Lỗ xoa xoa tóc, vẻ mặt trở nên mờ mịt.
Không khí trên bàn ăn vô cùng hài hòa.
Ngồi phía đối diện, Lệ Dã đang nhấm nháp việt quất và khoai chiên, lẳng lặng liếc nhìn anh chàng đẹp trai có bộ ria mép, sau đó không biết đang suy nghĩ gì, liền cầm điện thoại lên, thừa lúc mọi người trên bàn không để ý, tắt tiếng và chụp một bức ảnh...
......
Cùng lúc đó, tại một biệt thự ở giữa lưng chừng núi tại nước M, rèm cửa được đóng chặt, máy tạo ẩm và lọc không khí đang im lặng hoạt động, mùi tinh dầu hoa oải hương được phân tán đều trong không gian, tạo cho gian phòng vốn thiếu sáng càng thêm có không khí thích hợp để ngủ.
Điện thoại trên bàn cạnh giường đột ngột rung lên.
Một tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên. Một bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh vươn lên nhấc chiếc điện thoại lên.
Một bức ảnh xuất hiện trong hộp thư, được nhấp vào, tải bức ảnh xuống sau đó phóng to ra.
Những chiếc móng tay được cắt tỉa tròn trịa và màu hồng nhạt khỏe mạnh từ từ quét qua khuôn mặt trong bức ảnh, cuối cùng là lúm đồng tiền ở khóe miệng của người đàn ông trong đó. Có lẽ người trong ảnh đang nghe thấy điều gì đó thú vị, mắt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch đem cả đống ria mép cũng kéo thành một đường cung rất dễ nhìn.
"Bắc Cố... Cố Tiểu Bắc..."
Ngón tay thon dài đẹp đẽ ấn phím lưu xuống, toàn bộ quá trình diễn ra chậm rãi như một cảnh quay được đặc biệt miêu tả, sau 3 phút, chiếc điện thoại lại khóa màn hình.
Màn hình tối đi, máy tạo ẩm lại tiếp tục hít mây nhả khói.
......
Bên Bắc Cố, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, vốn tưởng là đối phương còn rất nhiều băn khoăn, A Văn cũng nhận ra được bữa ăn tối nay giống như cuộc họp chính thức. Một số người đã thêm Wechat và để lại thông tin liên hệ. Hoàn toàn không ai nhắc đến vấn đề của "đội trưởng Trương".
Lời nói của đạo diễn đều là hài lòng với dàn diễn viên này, trước khi kết thúc, ông ta bắt tay với Giáo sư Trần và nói ông đã tiến cử một diễn viên tốt, ánh mắt của Giáo sư Trần hoàn toàn không có vấn đề gì. Trong lời nói của lặp đi lặp lại đều là sự hài lòng và kỳ vọng.
Bắc Cố rất vui và hạnh phúc, nhưng cậu được gọi là "Diễn viên tốt", nên vẫn có chút cắn rứt lương tâm khi bí mật qua cửa thế này.
Trên bàn ăn, phải mất năm phút Bắc Cố mới chấp nhận được việc người hợp tác lần này là nam thần thời đi học. Cậu phải cực lực cưỡng chế niềm vui sắp bộc phát trong lòng, mỉm cười tiễn ba người trên xe.
A Văn đã nhanh tay thanh toán hóa đơn, lái xe đưa Bắc Cố và Giáo sư Trần về nhà. Giáo sư Trần uống vài ly, ngồi ở hàng ghế sau tiếp tục cái chủ đề lúc đầu vẫn chưa nói hết.
"Web drama vừa mới bắt đầu, hiện tại trên mạng đều là mấy bộ không lên được mặt bàn, tôi không muốn xem. Tốt xấu gì em cũng đã từng đóng vai nam thứ ba trong phim truyền hình, nếu đây chỉ là mấy bộ web drama tầm thường, tôi sẽ không bao giờ tìm em. Đạo diễn vừa rồi, em đừng có nhìn thấy trẻ như vậy, cậu ta đã từng làm mấy bộ phim văn học và nghệ thuật trên màn ảnh rộng ở Hoa Kỳ. Cậu ấy chắc chắn không phải là lính mới. Em đã xem qua kịch bản chưa, hầu như không có nhân vật nữ, điều này giúp giảm khá nhiều rắc rối. Em đã trau dồi kỹ năng diễn xuất rất nhiều, nhưng những nhân vật đó thực sự không đặc sắc. Khán giả không thích, nên bọn họ không thể nhớ đến em. Thời Nam đã nói với tôi về xu hướng phát triển của web drama từ rất sớm... Cái thằng nhóc kia vẫn luôn có rất nhiều ý tưởng, em lần này.... nói tới đây thôi!".
Giáo sư Trần vỗ vỗ cánh tay của Bắc Cố, khóe miệng mấp máy nhưng không nói thêm gì nữa, ánh mắt hoàn toàn không có một tia mơ màng của người say.
Bắc Cố cúi đầu im lặng, thỉnh thoảng gật gật đầu: "vâng". Cảnh vật ngoài cửa sổ biến thành những chấm nhỏ đủ màu sắc, vui vẻ nhảy nhót về phía sau xe. Cuối đoạn đường, A Văn đậu xe bên ngoài tiểu khu, lấy ra hai chai nước khoáng nhỏ từ cốp xe đưa qua. Bắc Cố cầm lấy bồi Giáo sư Trần đi một đoạn trong tiểu khu. Cuối cùng mới đưa vị giáo sư già đến cửa nhà.
Đây là khu nhà tập thể của Kim Ảnh, chỉ riêng ở tòa nhà này đã có 4 người là giáo viên từng dạy cho Bắc Cố. Bắc Cố đã đến đây tổng cộng hai lần, một là vào ngày nhà giáo trước khi tốt nghiệp, cùng với các lớp trưởng khác đến gửi giỏ trái cây cho thầy. Lần khác là khi thầy được gọi vào bữa tiệc cuối cùng... Mọi người đều say.
Giáo sư Trần đang bước lên nửa đường, đột nhiên mỉm cười chỉ vào một chỗ trên cầu thang, nói: "Lần trước ở đây, em ngã không nhẹ nhỉ!"
Bắc Cố: "......"
Sao lại quên mất chuyện này chứ!
"Được rồi, tôi còn chưa nói đến chuyện em ném tôi xuống đất, cái biểu hiện như bị sét đánh lúc này của em là có ý gì?". Giáo sư Trần tiếp tục leo lên cầu thang với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đây là một tòa nhà cổ từ những năm 90, thiết kế có tổng cộng sáu tầng, chỉ là không có thang máy. Nhà của Giáo sư Trần ở tầng bốn.
"Em... Em... Em thực sự rất xin lỗi, vì trong hành lang hơi tối, em không nhìn rõ, em bị hụt chân...". Bắc Cố muốn nói điều gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng, nhưng thật lâu không nghĩ ra nên nói gì, chỉ có thể gãi gãi đầu cười trừ.
"Được rồi, không đau đâu. Tôi thật sự là rất cảm kích em. Hôm đó tôi uống quá say, đầu óc cũng không tỉnh táo. Cô giáo Lưu nói rằng đứa nhóc đưa tôi về rất lo lắng và không để cho bà ấy phải động tay vào, đầu tóc thì... bù xù như ổ chim, một chiếc giày biến mất. Bà ấy còn định gọi em rửa tay và bôi một ít thuốc, nhưng khi quay đầu lại thì cậu nhóc kia đã vội vã bỏ chạy, trong miệng thì nói cần phải đi tìm chiếc giày còn lại... Hahaha, tôi đoán chỉ có em mới làm được việc này".
Bắc Cố nhớ đến đôi giày đã biến mất một cách bí ẩn của mình vào ngày hôm sau cuộc họp mặt, bây giờ chỉ có thể biến thành con đà điểu, chui đầu vào trong đống bê tông màu xám của cầu thang.
"Cô giáo lưu cứ nói mãi, đứa nhóc kia gầy quá, còn phải cõng người khác chắc là vất vả lắm. Chắc là đi học xa nhà không tự biết chăm lo cho bản thân. Còn nói muốn hầm cho em một con gà bồi bổ. Lần sao đến nhà tôi dùng bữa, ăn canh gà nhé?"
Bắc Cố lại ngẩng đầu lên cười, cậu phát hiện rằng từ sau khi tốt nghiệp, người thầy khó tính càng thêm từ ái.
"Đâu thể để cho cô Lưu nấu cho em được. Khi nào em đến, em sẽ làm canh gà và mang đến để mọi người ăn với nhau".
"Không sao đâu, mấy đứa em đúng là khách khí quá. Lần trước em đến đây gặp tôi là vừa mới tốt nghiệp. Chúng ta chọn một ngày. Vậy đi, quay xong bộ phim này thì đến nhà tôi, chúng ta sẽ ăn một bữa ngon".
"Vâng, được ạ!".
Giáo sư Trần uống vài ly vào thì đặc biệt nói nhiều. Bắc Cố tiễn ông đến tận cửa, chào hỏi cô Lưu một câu rồi mới rời khỏi tiểu khu. Lần mò trong túi tìm một hộp thuốc lá bạc hà, Bắc Cố châm một điếu rồi từ từ đi về phía cổng tiểu khu. Đôi chân dài miên man...
Trăng trên bầu trời sáng ngời, ánh sao lấp lánh. Cho thấy ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
# Hết chương 3
====
"Tôi cũng không nghĩ đến Thời Nam cũng chú ý đến bộ phim này của chúng ta, dù sao thì kịch bản cũng hấp dẫn".
Chỉ nói vài câu, nhà sản xuất đã chuyển dời đề tài đến trên người của tác giả Lệ Dã đang im lặng ngồi bên cạnh.
Cô gái trẻ được biết đến với cái tên Lệ Dã, có bút danh được gọi là "Thanh Bình Lạc", cô là tác giả cấp đại thần của trang web tiểu thuyết trực tuyến nổi tiếng Tấn Giang. Nhiều năm n hư vậy, các tác phẩm của cô đều vô cùng chấn động, từ khi bắt đầu viết cách đây sáu năm, cô viết khoảng mười cuốn tiểu thuyết, mỗi cuốn đều là tâm huyết của người đọc.
Cuốn sách sẽ quay lần này có tên là |Tội lỗi cuối cùng|, thực chất là câu chuyện về cướp và cảnh sát.
Đặc điểm nổi bật của "Lạc Đại" là bối cảnh hoành tráng, mối quan hệ giữa các nhân vật phức tạp và vụ án kỳ quái, khúc khuỷu. Điều quan trọng nhất là Lạc Đại chỉ viết một loại tình yêu - nam nam.
Trên thực tế, việc chuyển thể câu chuyện này, biến nó thành một bộ phim truyền hình nghiêm túc hoặc thậm chí là một bộ phim điện ảnh cũng không có vấn đề gì cả. Trung Quốc mới thông qua luật hôn nhân đồng tính cách đây không lâu, những bộ phim như thế này không còn bị hạn chế nữa. Nhưng xét thấy một số vụ án quá máu me nên cần có những thay đổi lớn trong kịch bản.
Có một câu nói trong [Quán trà] của Lão Xá rằng: Sửa và sửa, càng sửa càng nhạt.
Thể loại phim điều tra tội phạm thế này lại càng không dễ dàng thay đổi. Vì càng đổi, đến lúc khán giả không còn hứng thú và cảm thấy không đủ mấu chốt thử thách phán đoán và IQ của họ. Đọc giả cũ cũng không xem vì cảm thấy bọn họ vấy bẩn bạch nguyệt quang trong lòng họ. Các đạo diễn, biên kịch và diễn viên không phải là con người của nguyên tác.
Cuối cùng, các nhà đầu tư và sản xuất chỉ có thể đưa ra quyết định. web drama tương đối có ít hạn chế trong chế tác, tiết kiệm thời gian và dễ vượt qua được kiểm duyệt.
Bắc Cố nhìn thoáng qua "Đại tác giả" ngồi đối diện, hôm nay Lệ Dã mặc một chiếc váy dài sọc đơn giản, tóc ngang lưng, khi người bên cạnh nhắc tới mình, cô cũng chỉ lễ phép mỉm cười, không nói gì.
Nghĩ đến bản nguyên tác mình đã đọc ba bốn lần, ngôn từ hài hước, thú vị, đấu trí đấu võ, tình cảm của hai nhân vật chính cũng khiến cho chính cậu - một người thẳng như thép cũng phải có chút ngượng ngùng. Thực sự khó có thể tưởng tượng rằng tác giả lại là người một bộ băng thanh ngọc khiết như vậy.
"Vậy vai của Phó Thành xác định rồi à?". Giáo sư Trần cười nói với đạo diễn.
"Đúng vậy, Thời lão sư nói rằng anh ấy cũng sẽ xuất hiện với tư cách là nhà sản xuất. Anh ấy luôn lạc quan về mảng web drama trong nước, tuy chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng nhất định là tiền đồ vô lượng".
Nói đến web drama, nhà sản xuất bên cạnh không thể không nói thêm vài lời, câu từ đầy vẻ tán thành.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bắc Cố luôn cảm thấy khi đối phương nhắc tới Thời Nam, Lệ Dã luôn bình lặng nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn mình. Nhưng Bắc Cố không quan tâm đến chuyện này nữa, dường như cậu vừa nghe thấy một tin tức kinh thiên động địa.
Thời Nam sẽ đóng web drama sao???? Thời Nam bị điên rồi! Một gương mặt sáng giá của màn ảnh rộng lại đi đóng Web drama???
Đệt mợ!!! Thời Nam sẽ đóng Web drama. Thời Nam! Web drama!
Khi nghe tin Thời Nam sắp đóng phim |Tội lỗi cuối cùng|, cảm giác đầu tiên của Bắc Cố là một ông trùm phố Wall sẽ đến một hợp tác xã tín dụng vùng nông thôn hẻo lánh để giao dịch vậy.
Thực ra, cũng không có gì lạ khi Bắc Cố có suy nghĩ như vậy.
Bây giờ là năm 2016, web drama ở Trung Quốc vừa mới bắt đầu phát triển, nhiều khán giả vẫn nghiêng về những bộ phim truyền hình có thể phát trực tiếp trên các kênh truyền hình vệ tinh quốc gia hoặc địa phương. Cùng lắm là các bộ phim điện ảnh chiếu ở các rạp chiếu phim lớn. Mức độ chấp nhận những bộ phim phát triển trên nền tảng trực tuyến không cao, cảm thấy không thể du nhập được.
Chắc là khí thế thần tượng của mình quá mạnh, Bắc Cố không nhịn được nữa, giơ ly rượu đỏ trước mặt, nương theo việc kính rượu, nói vài câu hợp không khí rồi lại liếm mặt hỏi thêm vài câu:
"Em có nghe nhầm không ạ. Chà, có thật sự là Thời Nam sẽ tham gia không? Là Thời Nam của bộ phim |Về Nhà| sao?"
Nhà sản xuất mỉm cười ngay lập tức: "Vâng, cậu không nghe sai đâu. Đúng là Thời Nam đã tốt nghiệp cùng trường với cậu".
Bắc Cố lần này thật sự không thể mở miệng được. Cuối cùng, cậu cũng không nói gì, uống một ngụm Cabernet Sauvignon trong chiếc ly trước mặt.
"Tám phần là đứa nhỏ này bị cái tên Thời Nam làm cho choáng váng rồi". Giáo sư Trần mỉm cười chỉ vào vẻ mặt mơ màng của Bắc Cố, bất đắc dĩ nói.
"Đừng nói cậu ta, khi tôi vừa nhận được kịch bản, Thời Nam đã trực tiếp gọi điện thoại từ nước ngoài đến nói rằng muốn tham gia. Tôi còn ngạc nhiên hơn cả cậu ta".
Đạo diễn Hồ Lỗ xoa xoa tóc, vẻ mặt trở nên mờ mịt.
Không khí trên bàn ăn vô cùng hài hòa.
Ngồi phía đối diện, Lệ Dã đang nhấm nháp việt quất và khoai chiên, lẳng lặng liếc nhìn anh chàng đẹp trai có bộ ria mép, sau đó không biết đang suy nghĩ gì, liền cầm điện thoại lên, thừa lúc mọi người trên bàn không để ý, tắt tiếng và chụp một bức ảnh...
......
Cùng lúc đó, tại một biệt thự ở giữa lưng chừng núi tại nước M, rèm cửa được đóng chặt, máy tạo ẩm và lọc không khí đang im lặng hoạt động, mùi tinh dầu hoa oải hương được phân tán đều trong không gian, tạo cho gian phòng vốn thiếu sáng càng thêm có không khí thích hợp để ngủ.
Điện thoại trên bàn cạnh giường đột ngột rung lên.
Một tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên. Một bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh vươn lên nhấc chiếc điện thoại lên.
Một bức ảnh xuất hiện trong hộp thư, được nhấp vào, tải bức ảnh xuống sau đó phóng to ra.
Những chiếc móng tay được cắt tỉa tròn trịa và màu hồng nhạt khỏe mạnh từ từ quét qua khuôn mặt trong bức ảnh, cuối cùng là lúm đồng tiền ở khóe miệng của người đàn ông trong đó. Có lẽ người trong ảnh đang nghe thấy điều gì đó thú vị, mắt sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch đem cả đống ria mép cũng kéo thành một đường cung rất dễ nhìn.
"Bắc Cố... Cố Tiểu Bắc..."
Ngón tay thon dài đẹp đẽ ấn phím lưu xuống, toàn bộ quá trình diễn ra chậm rãi như một cảnh quay được đặc biệt miêu tả, sau 3 phút, chiếc điện thoại lại khóa màn hình.
Màn hình tối đi, máy tạo ẩm lại tiếp tục hít mây nhả khói.
......
Bên Bắc Cố, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, vốn tưởng là đối phương còn rất nhiều băn khoăn, A Văn cũng nhận ra được bữa ăn tối nay giống như cuộc họp chính thức. Một số người đã thêm Wechat và để lại thông tin liên hệ. Hoàn toàn không ai nhắc đến vấn đề của "đội trưởng Trương".
Lời nói của đạo diễn đều là hài lòng với dàn diễn viên này, trước khi kết thúc, ông ta bắt tay với Giáo sư Trần và nói ông đã tiến cử một diễn viên tốt, ánh mắt của Giáo sư Trần hoàn toàn không có vấn đề gì. Trong lời nói của lặp đi lặp lại đều là sự hài lòng và kỳ vọng.
Bắc Cố rất vui và hạnh phúc, nhưng cậu được gọi là "Diễn viên tốt", nên vẫn có chút cắn rứt lương tâm khi bí mật qua cửa thế này.
Trên bàn ăn, phải mất năm phút Bắc Cố mới chấp nhận được việc người hợp tác lần này là nam thần thời đi học. Cậu phải cực lực cưỡng chế niềm vui sắp bộc phát trong lòng, mỉm cười tiễn ba người trên xe.
A Văn đã nhanh tay thanh toán hóa đơn, lái xe đưa Bắc Cố và Giáo sư Trần về nhà. Giáo sư Trần uống vài ly, ngồi ở hàng ghế sau tiếp tục cái chủ đề lúc đầu vẫn chưa nói hết.
"Web drama vừa mới bắt đầu, hiện tại trên mạng đều là mấy bộ không lên được mặt bàn, tôi không muốn xem. Tốt xấu gì em cũng đã từng đóng vai nam thứ ba trong phim truyền hình, nếu đây chỉ là mấy bộ web drama tầm thường, tôi sẽ không bao giờ tìm em. Đạo diễn vừa rồi, em đừng có nhìn thấy trẻ như vậy, cậu ta đã từng làm mấy bộ phim văn học và nghệ thuật trên màn ảnh rộng ở Hoa Kỳ. Cậu ấy chắc chắn không phải là lính mới. Em đã xem qua kịch bản chưa, hầu như không có nhân vật nữ, điều này giúp giảm khá nhiều rắc rối. Em đã trau dồi kỹ năng diễn xuất rất nhiều, nhưng những nhân vật đó thực sự không đặc sắc. Khán giả không thích, nên bọn họ không thể nhớ đến em. Thời Nam đã nói với tôi về xu hướng phát triển của web drama từ rất sớm... Cái thằng nhóc kia vẫn luôn có rất nhiều ý tưởng, em lần này.... nói tới đây thôi!".
Giáo sư Trần vỗ vỗ cánh tay của Bắc Cố, khóe miệng mấp máy nhưng không nói thêm gì nữa, ánh mắt hoàn toàn không có một tia mơ màng của người say.
Bắc Cố cúi đầu im lặng, thỉnh thoảng gật gật đầu: "vâng". Cảnh vật ngoài cửa sổ biến thành những chấm nhỏ đủ màu sắc, vui vẻ nhảy nhót về phía sau xe. Cuối đoạn đường, A Văn đậu xe bên ngoài tiểu khu, lấy ra hai chai nước khoáng nhỏ từ cốp xe đưa qua. Bắc Cố cầm lấy bồi Giáo sư Trần đi một đoạn trong tiểu khu. Cuối cùng mới đưa vị giáo sư già đến cửa nhà.
Đây là khu nhà tập thể của Kim Ảnh, chỉ riêng ở tòa nhà này đã có 4 người là giáo viên từng dạy cho Bắc Cố. Bắc Cố đã đến đây tổng cộng hai lần, một là vào ngày nhà giáo trước khi tốt nghiệp, cùng với các lớp trưởng khác đến gửi giỏ trái cây cho thầy. Lần khác là khi thầy được gọi vào bữa tiệc cuối cùng... Mọi người đều say.
Giáo sư Trần đang bước lên nửa đường, đột nhiên mỉm cười chỉ vào một chỗ trên cầu thang, nói: "Lần trước ở đây, em ngã không nhẹ nhỉ!"
Bắc Cố: "......"
Sao lại quên mất chuyện này chứ!
"Được rồi, tôi còn chưa nói đến chuyện em ném tôi xuống đất, cái biểu hiện như bị sét đánh lúc này của em là có ý gì?". Giáo sư Trần tiếp tục leo lên cầu thang với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đây là một tòa nhà cổ từ những năm 90, thiết kế có tổng cộng sáu tầng, chỉ là không có thang máy. Nhà của Giáo sư Trần ở tầng bốn.
"Em... Em... Em thực sự rất xin lỗi, vì trong hành lang hơi tối, em không nhìn rõ, em bị hụt chân...". Bắc Cố muốn nói điều gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng, nhưng thật lâu không nghĩ ra nên nói gì, chỉ có thể gãi gãi đầu cười trừ.
"Được rồi, không đau đâu. Tôi thật sự là rất cảm kích em. Hôm đó tôi uống quá say, đầu óc cũng không tỉnh táo. Cô giáo Lưu nói rằng đứa nhóc đưa tôi về rất lo lắng và không để cho bà ấy phải động tay vào, đầu tóc thì... bù xù như ổ chim, một chiếc giày biến mất. Bà ấy còn định gọi em rửa tay và bôi một ít thuốc, nhưng khi quay đầu lại thì cậu nhóc kia đã vội vã bỏ chạy, trong miệng thì nói cần phải đi tìm chiếc giày còn lại... Hahaha, tôi đoán chỉ có em mới làm được việc này".
Bắc Cố nhớ đến đôi giày đã biến mất một cách bí ẩn của mình vào ngày hôm sau cuộc họp mặt, bây giờ chỉ có thể biến thành con đà điểu, chui đầu vào trong đống bê tông màu xám của cầu thang.
"Cô giáo lưu cứ nói mãi, đứa nhóc kia gầy quá, còn phải cõng người khác chắc là vất vả lắm. Chắc là đi học xa nhà không tự biết chăm lo cho bản thân. Còn nói muốn hầm cho em một con gà bồi bổ. Lần sao đến nhà tôi dùng bữa, ăn canh gà nhé?"
Bắc Cố lại ngẩng đầu lên cười, cậu phát hiện rằng từ sau khi tốt nghiệp, người thầy khó tính càng thêm từ ái.
"Đâu thể để cho cô Lưu nấu cho em được. Khi nào em đến, em sẽ làm canh gà và mang đến để mọi người ăn với nhau".
"Không sao đâu, mấy đứa em đúng là khách khí quá. Lần trước em đến đây gặp tôi là vừa mới tốt nghiệp. Chúng ta chọn một ngày. Vậy đi, quay xong bộ phim này thì đến nhà tôi, chúng ta sẽ ăn một bữa ngon".
"Vâng, được ạ!".
Giáo sư Trần uống vài ly vào thì đặc biệt nói nhiều. Bắc Cố tiễn ông đến tận cửa, chào hỏi cô Lưu một câu rồi mới rời khỏi tiểu khu. Lần mò trong túi tìm một hộp thuốc lá bạc hà, Bắc Cố châm một điếu rồi từ từ đi về phía cổng tiểu khu. Đôi chân dài miên man...
Trăng trên bầu trời sáng ngời, ánh sao lấp lánh. Cho thấy ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.
# Hết chương 3
====
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất