Chương 4: |Tội lỗi cuối cùng| Nhập diễn (3)
Ngày hôm sau, Bắc Cố cũng không có sắp xếp công việc gì. Chính xác mà nói, cậu không có việc gì trước khi vào đoàn làm phim.
Vì thế trước khi ngủ, A Văn còn nhắn Wechat nhắc nhở cậu mỗi ngày đều phải xem kịch bản, bằng không lúc vào đoàn, đối diễn với cấp đại thần tại phim trường sẽ rất dễ thành trò cười.
A Văn nhắc nhở chỉ đơn giản là thói quen và sự chuyên nghiệp trong công việc. Anh ta kỳ thật so với bất kì ai khác đều hiểu tính của Bắc Cố -- Việc nhỏ thì không để bụng, nhưng việc lớn tuyệt đối sẽ không hồ đồ. Bắc Cố vẫn luôn là một người biết nặng nhẹ, đặc biệt trong việc đóng phim.
Bắc Cố sắp xếp mấy ngày nghỉ ngơi này của mình rất tốt, tắm cho mèo, đọc kịch bản, tập thể hình, thuận tiện còn tranh thủ một chút thời gian rãnh rỗi, hẹn với bạn cùng phòng thời đại học gặp gỡ một buổi, hưởng thụ cảm giác an nhàn khó khăn lắm mới có được.
Phòng của cậu thời đại học có bốn người, trong đó có một người tên là Tiêu Đình vẫn còn đang đóng phim bên ngoài chưa về, hai người còn lại là Quý Minh Đào và Hùng Dịch An đều có thời gian. Vì vậy ba người hẹn nhau, xõa một phen tại sân thượng nhà Bắc Cố.
Bắc Cố ở tại một căn tứ hợp viện mà bà của cậu để lại. Toàn bộ gồm có ba gia đình. Một nhà đã ra nước ngoài, hàng năm cũng ít khi nào trở về, nhà cũng để trống như vậy. Một nhà khác là một bà cụ hàng xóm, con cháu đi Thượng Hải, bà ấy không muốn rời đi nên ở lại đây, có một sân nhỏ chăm sóc hoa cỏ, nuôi ba con chó Bắc Kinh mũi tẹt. Cũng may ngày lễ ngày tết, con cái cũng có thể trở về thăm.
Lúc bà của Bắc Cố còn sống, nơi đây đã là căn cứ địa của Bắc Cố và đám "Hồ bằng cẩu hữu" làm trời làm đất. Bà cụ cưng chiều cháu trai, cũng thích trẻ con nên bọn nhỏ đều rất thích đến nhà Bắc Cố chơi, bởi vì ở đây tự do, còn có đồ ăn ngon. Trong tay bà của Bắc Cố có một quyển số tiết kiệm của con trai để lại, nên ở phương diện ăn mặc bà chưa bao giờ để cháu trai mình chịu thiệt thòi.
Hai năm trước, bà cụ an tường tạ thế, nhân duyên của Bắc Cố rất tốt nên đám bạn sợ cậu nhất thời không tiếp thu được, chỉ cần rãnh rồi sẽ qua đây tìm cậu, có khi còn ở lại một hai ngày.
Dần dà, mọi người có một thói quen tụ hội tại nhà của Bắc Cố, căn tứ hợp viện nhỏ chưa bao giờ hoàn toàn quá hiu quạnh.
Điều kiện của gia đình Quý Minh Đào không tồi, sau khi tốt nghiệp lăn lộn hai năm đóng phim truyền hình, diễn vài bộ phim truyền hình nổi tiếng, sau đó mâu thuẫn với một nhà sản xuất tại phim trường, liền thu dọn hành lý tự mở một cửa hàng thời trang, cuộc sống càng trở nên thoải mái. Hùng Dịch An thì đúng với cái họ của cậu, người to lớn rắn rỏi. Cậu ta cũng quay không ít vai quân nhân, bộ đội đặc chủng hoặc chủ đề kháng chiến. Hiện tại đã trở thành một diễn viên chuyên đóng phim hành động. Mộng tưởng lớn nhất trước mắt là để dành đủ kinh phí, làm một bộ phim hành động bom tấn Trung Quốc cho chính mình.
Hai người gần đây cũng không có việc gì, một người mang theo một đống thịt xiên que, một người mang theo bia và trái cây, vui vui vẻ vẻ đến.
Một chiếc SUV Jeep ngừng ở đầu hẻm, tài xế nỗ lực phát huy 120% trình độ lái xe, thành công kẹp chiếc xe giữa một bên là bức tường, một bên là cây hòe lớn trên bãi đất trống. Bắc Cố mặc chiếc áo thun ba lỗ rộng rãi, mang dép lào, trên đầu còn đeo cái băng đô vận động, kéo toàn bộ mái tóc màu đen lên, ôm một con mèo béo ị trong lòng, cà lơ phất phơ đến đầu hẻm đón bọn họ.
"Bối lặc gia, ngài cũng không cần mang theo tiểu điện hạ ra đây đón. Mặt trời chói chang như vậy, làm bị thương làn da trắng nõn của ngài cùng và lông tóc mềm mượt của tiểu điện hạ thì làm sao bây giờ?"
Quý Minh Đào tháo kính râm, nhảy xuống từ trên ghế phụ. Bởi vì đã rời khỏi giới nghệ sĩ, cậu ta liền không còn kiêng nể gì, gần hai năm nay ngày càng tròn trịa, quần áo cũng đủ mọi màu sắc nhìn rất năng động. Bởi vì đã trở thành một ông chủ nhỏ, lại là người đứng đầu trong phòng ký túc xá, nên năm ngoái Quý Minh Đào chính thức được ba người còn gọi "Quý viên ngoại", đương nhiên nếu gọi tắt thì sẽ thành....
"Quý mập, đừng nói chuyện vô nghĩa, có mang đồ ăn cho tiểu điện hạ đến không?"
Bắc Cố vươn một chân như muốn đá ra, nhưng nhìn thấy đôi dép lào lung lay sắp văng đi, lại không cam lòng mà thu chân về, hai ngón chân linh hoạt kẹp chặt lại đôi dép xỏ ngón.
"Bối lặc gia" là biệt danh của cậu, từ khi biết nhà cậu có một cái tứ hợp viện, mấy người thân thiết đều gọi cậu như vậy.
Bối lặc gia một tay ôm mèo, một tay giúp Hùng Dịch An đang loay hoay leo xuống từ ghế lái mở cốp xe.
"Có đem có đem, thiếu phần của ai cũng không thể quên tiểu điện hạ. Đây, đây là thức ăn mới nhất cho mèo hoàng gia do Quý Minh Đào lựa chọn, bao gồm cá hồi đóng hộp, ổ mới cho mèo..." Quý Minh Đào túm lấy một cái thùng giấy lớn từ cốp xe.
'Tiểu điện hạ' là con mèo mà Bắc Cố nuôi. Chính xác mà nói là do bà của Bắc Cố nhặt được một con mèo mới sinh. Một con Garfield thuần chủng màu vàng.
Xác suất để nhặt được một con mèo nổi tiếng là bao nhiêu? Bắc Cố cảm thấy đại khái là còn ít hơn xác suất cậu gặp được Thời Nam trong sân trường học viện điện ảnh Kim Thành. Nhưng bà của Bắc Cố và cậu giống nhau, đều không phải người bình thường. Không đúng, phải nói là kỳ nhân.
Bà của Bắc Cố một lần đi bỏ rác, nhặt được "Điện hạ" bị thương, tối đó liền cho Bắc Cố vừa mới đi học sơ trung về xem.
(*Sơ trung: cấp 2)
Bà nội vẻ mặt lo lắng nói: "Nhìn con mèo này xem, sao mặt lại bẹp như vậy, giống như bị đụng vào cửa rồi không khôi phục lại được vậy... Chắc không phải là vì mũi tẹt quá nên bị chủ ném đi đó chứ?!"
Bà Lý cách vách đang hóng gió ôm ba con chó Bắc Kinh mũi tẹt của mình, mặt đầy vẻ không cho là đúng nói: "mũi tẹt thì làm sao, tôi cảm thấy mũi tẹt khá là đẹp nha. Đúng không, Vượng Tài?"
Con chó Bắc Kinh mũi tẹt Vượng Tài "Gâu" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý vô điều kiện với chủ nhân của mình.
Bắc Cố tập trung nhìn, cười cười:
"Bà nội, bà ra cửa cũng có thể nhặt được một con mèo nổi tiếng thuần chủng. Nhà ta chắc là sắp giàu to rồi!"
'Hoàng thượng' Garfield kia tên thật là "Đại Hoàng", sau lại bởi vì khí chất bất phàm, ngoại hình uy nghi đoan trang, ánh mắt bễ nghễ không nói lý, mới có cái tên là 'Hoàng thượng'.
Tuy rằng 'Hoàng Thượng' là một con mèo cái.
Bà của Bắc Cố lần đầu tiên được nghe biệt danh khí phách của con mèo nhà mình thì xì cười nói:
"Cái gì mà Hoàng Thượng, bà thấy nhiều nhất chỉ là một tên tiểu hoàng đế! Có phải không Đại Hoàng? Buổi tối ăn cá khô không?"
Đại Hoàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, dáng vẻ hài lòng nhàn nhã, thản nhiên phe phẩy cái đuối, cổ lăn lăn, còn vô cùng "ôn tồn lễ độ" mà "Meo~" một tiếng.
"Tiểu điện hạ" là đứa con duy nhất còn lại của "Hoàng Thượng" (Mấy con khác đều được mang đi tặng). Ba của nó cũng là một con Garfield được cửa hàng thú cưng mai mối.
"Hoàng thượng" và bà nội tình cảm sâu đậm, tuổi tác cũng đã cao. Năm ấy bà của Bắc Cố ra đi, Garfield "Hoàng Thượng" cũng không tốt lắm, không chịu được qua mùa đông năm đó.
Hiện tại toàn bộ Bắc gia cũng chỉ còn lại Bắc Cố và "tiểu điện hạ" này sống nương tựa lẫn nhau.
......
Quay về đề tài chính, em gái song sinh của Quý Minh Đào là Quý Minh Vấn cũng nuôi một con mèo, một con búp bê đắt tiền, mỗi ngày đều cưng chiều tới tận trời. Thời gian công tác của Bắc Cố không cố định, nên mỗi lần Quý Minh Vấn mua đồ cho mèo nhà nàng cũng tiện thể mang cho Bắc Cố một phần.
"Giúp tôi và Tiểu điện hạ cảm ơn em gái của cậu nhé. Thuận tiện gửi cho cậu ấy một hồng đại hồng bao luôn". Bắc Cố nhận thùng đồ ăn của tiểu điện hạ, tiểu điện hạ tự động ngồi xổm trên thùng, thong thả ung dung đi trước dẫn đường cho khách đến nhà.
"Chậc chật... Vô sỉ dễ sợ. Lựa sức lao động của em gái tôi xong, lại lừa gạt tiền của tôi....". Quý mập mập ở phía sau lải nhải, lại lấy di động ra cho Bắc Cố xem.
"Đã gửi rồi, đây là khoản mới nhất. Cậu cho rằng gia hỏa Quý Minh Vấn kia sẽ làm không công sao".
"Anh em tốt. Đợi tương lai tôi thành ảnh đế, kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ nuôi cậu, thuận tiện làm người đại diện miễn phí cho cậu luôn, đại diện trong 20 năm".
"Tạ chủ long ân. Bất quá 20 năm dài quá đi, nhãn hiệu của tôi chính là hướng về giới trẻ, cậu sẽ làm nhãn hiệu của tôi trở thành già hóa cho xem..."
"Biến biến biến, thưởng cho ngươi một đôi dép, không cần cảm ơn!"
"Meo~~~"
Hai người một đường nói nói cười cười, vui vẻ đi trước.
Hùng Dịch An là một người tính tình trầm tĩnh đi phía sau, ôm một đống đồ, mắt đầy ý cười nhìn hai người phía trước, một giống như pha trò, một giống như phụ họa mà ầm ĩ, trông vô cùng hài hòa.
Ba người loay hoay nửa ngày, rốt cuộc cũng đem mọi thứ lên sân thượng. Hùng Dịch An đặt giá nướng BBQ, Quý Minh Đào cầm mớ xiên thịt bày ra, đại gia Bắc Cố thì như nằm sóng xoài trên võng, cầm di động lướt Weibo, bên chân là tên "Đại gia thứ 2" -- Đang liếm liếm hộp cá hồi mới nhất của mình - Tiểu điện hạ.
Hai người cần cù chăm chỉ cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi thứ, Bắc Cố cũng lướt xong Weibo.
"Thế nào? Thế nào? Bây giờ bắt đầu, tôi làm gì đây?"
Bắc Cố vẻ mặt vừa mới bùng phát lương tâm, bộ dáng vô cùng tích cực muốn tham gia.
"Ngài vẫn nên đem đồ uống ngon nhất dọn ra đây đi!". Quý Minh Đào ghét bỏ cậu thò qua lại vướng tay vướng chân, đẩy đẩy người ra.
Chờ đến khi mọi thứ đều xong xuôi, Bắc Cố lấy ra một hộp "Sữa Calci DHA X", cắm ống hút, cung kính dâng lên đến miệng hai người vừa mới vất vả lao động xong.
Lấy điện thoại ra, và bấm vào nút quay phim.
Khuôn mặt của ba người chen chúc trong một màn ảnh, Bắc Cố vui sướng gào to lên với màn hình:
"Ha! Ha! Ha ha ha! Tiêu Đình cậu không đến được! Phân đội "Gấu bắc cực nhỏ bé" của chúng ta không có cậu liền biến thành "Gấu Bắc cực trưởng thành". Ba người gấu bắc cực chúng tôi gửi tới bạn học Tiêu Đình đang đóng phim ở Hải Thị lời chia buồn sâu sắc nhất".
Sau đó hình ảnh quay qua trên mặt bàn ở sân thượng, ngoại trừ một đống que nướng, nước trái cây và bia, chói mắt nhất là một cái di động được dựng thẳng ở đó, trên màn hình là ảnh chụp bạn cùng phòng của bọn họ - Bá đạo tổng tài hộ gia đình Tiêu Đình. Vì tình bạn cùng phòng sâu sắc, bọn họ chọn một tấm ảnh Tiêu Đình mặc chiếc áo sơ mi hoa văn báo đốm, tay dắt con ngựa trắng vô cùng bắt mắt, phía trước là một lọ sữa X có cắm ống hút. Ba người trên màn hình đều giơ lọ sữa X của mình ra, chạm nhẹ vào lọ đặt trước màn hình kia.
Quý Minh Đào là người kìm nén không nổi trước tiên, nhìn về phía màn hình hung hăng hút một ngụm đồ uống "Trẻ con yêu thích", sau đó bắt đầu phát biểu cảm nghĩ:
"Lão Tiêu, Cậu ở Hải Thị đóng phim cho tốt, chúng tôi ở đây uống dùm cậu, ăn dùm cậu, nựng Tiểu điện hạ dùm cậu. Không cần phải quá nhớ mong chúng tôi.. Moaaahhhh!"
Cái tiếng Moah cuối cùng kia kết hợp với cái miệng chu lên của Quý Minh Đào quả là một hình ảnh vô cùng cảm động. Bắc Cố cũng có chút chịu không nổi, tự mình xuất hiện trước màn ảnh, đối với video lại một trận náo loạn khác, thuận tiện để cho Đại Hùng đang làm việc cẩn thận và Tiểu điện hạ cao lãnh xuất hiện trước ống kính, sau đó kết thúc đoạn phim.
Đùa sao, cậu đã ngửi thấy mùi thịt nướng trộn lẫn với tương ớt cay, còn quay tiếp thì chỉ còn lại một chút thịt vụn cho coi.
Thật ra, Bắc Cố và Đại Hùng hiện tại đều vẫn là diễn viên, đối với việc giữ dáng tương đối nghiêm khắc. Mặc dù bạn bè khó có dịp được tụ họp với nhau, Bắc Cố và Đại Hùng cũng chỉ uống một lon bia tượng trưng rồi bắt đầu dùng nước trái cây lành mạnh, cuối cùng phần lớn rượu thịt vẫn là bị cái tên Quý Minh Đào tự xưng là "Có được sự nghiệp của riêng mình" dồn hết vào bụng.
Sau khi quay xong cảnh đêm ở Hải Thị, tẩy trang kết thúc công việc, Tiêu Đình ngồi trong xe bảo mẫu trở về khách sạn, tranh thủ kiểm tra điện thoại, trong nháy mắt liền ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy đứa con trai này thừa dịp ba ba không ở Kim Thành liền bày một bữa tiệc xa hoa lãng phí về đêm như vậy, đăng Weibo không nói, còn tag cậu vào.
Đặc biệt là sau khi Bối Lặc Gia đăng lên trang của mình xong, Quý viên ngoại và Đại Hùng còn share bài lên trang của mình, âm thanh nhắc nhở Rhapsody Croatian bùm bùm vang lên.
Tiêu Đình vì thế không chút khách khí mà để lại bình luận ở mỗi bài viết của từng người một cái biểu tượng cảm xúc.
【 Tiêu Đình √】
"[Bắc Bắc hôm nay là đầu cẩu gặm.JPG] Buổi tối ăn nhiều như vậy rất dễ tích tụ mỡ, tôi mãnh liệt khuyên các cậu ăn xong thì tối hôm sau nhớ đến công viên Olympic Kim Thành chạy mấy vòng. Về sau mấy video 'thú vị' như vậy xin đừng tag riêng tôi vào, cảm ơn [Vẫy tay bye bye]"
Bắc Cố nửa đêm đăng Weibo, mấy fan của cậu lại kích động hẳn lên.
Những fan hâm mộ bé nhỏ này yêu thích cậu không chỉ vì những video Bắc Cố đăng trên Weibo chưa bao giờ đậm chất thần tượng, lại đặc biệt thú vị. Chủ yếu là mới mẻ, mỗi một lần đăng bài là một đợt mới ra lò biết bao nhiêu tư liệu sống biểu tình.
Nhóm "Gấu bắc cực nhỏ" tồn tại một cách thần kỳ với lượng fan mấy chục vạn người như là một "Nhóm nhạc nam ra mắt 4 năm trước". Một nửa video Bắc Cố đăng là khi bọn họ đùa giỡn cùng nhau. (Nửa còn lại là đang tắm cho mèo).
Ví dụ như trong đêm giao thừa năm ngoái, bốn thanh niên này đội mũ, quấn khăn, đứng trên mái nhà trong thời tiết lạnh băng, hợp xướng với một cây đàn guitar.
Lúc đầu là một bài hát mừng năm mới nhẹ nhàng. Bốn anh chàng đẹp trai, mấy người đứng hát, một người cầm đàn, không có ai khác. Nhưng bốn người vẫn vui vẻ hát, càng hát càng lệch giai điều. Bắc Cố dẫn đầu đổi một bài khác, như một cái chốt mở, từ đây phong cách đột biến, cắt ghép ca khúc càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng như quỷ khóc sói gào, thiếu chút nữa thu hút hết Tổ Dân phố và cảnh sát đến.
Bắc Cố không thể không bị người đại diện A Văn ấn tóc đăng một Weibo xin lỗi vào ngày hôm sau, nói với tất cả các thanh thiếu niên rằng, nửa đêm hát ở sân thượng là không đúng, vừa hát vừa gào lại càng không đúng. Làm phiền mọi người là trái với đạo đức và pháp luật, xin mọi người đừng noi theo, cậu sẽ sâu sắc tự kiểm điểm lại bản thân. Hơn nữa "Nhục nước mất quyền" mà bị bắt ghi lại một đoạn video tự mình đi xin lỗi hàng xóm xung quanh.
Fan phía dưới lại bình luận vô cùng phối hợp với "Tiểu Bắc" nhà mình, sôi nổi 'Sờ đầu', 'Véo má', tỏ vẻ "Tiểu Bắc" yên tâm, mẹ (chị) nhất định sẽ không thể không có mắt như cậu.
Bắc Cố sau đó đọc bình luận, lại thấy mình bị tổn thương sâu sắc lần thứ hai.
Từ sau chuyện đó, hai video -- Một ca hát, một xin lỗi được dân chúng trên mạng biến thành các gói biểu tình theo nhiều phong cách ly kỳ, đến nay vẫn vô cùng sinh động dưới mỗi bài đăng trên Weibo của Bắc Cố.
Ví dụ như vừa đăng video kia, lúc này dưới Weibo đã bị mấy gói biểu tình (meme) xâm chiếm.
.....
Sân bay thủ đô Kim Thành, một chiếc Airbus A380 từ nước M đang chậm rãi đáp xuống, trượt vào đường băng.
Chỉ chốc lát sau, từ hành lang nổi thẳng đến lối đi VIP bước ra một thân ảnh thon dài, dù Kim Thành đang là ban đêm, người đàn ông nọ bước lên một chiếc siêu xe màu đen, nửa khuôn mặt đều bị che dưới một cặp kính đen, chỉ lộ ra một chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ và đôi môi quyến rũ.
Anh ta rất cao, thoạt nhìn cũng hơn 1m85, nửa người trên mặc một chiếc áo thun tối màu đơn giản, trên cổ cũng không mang gì, xương quai xanh phía trên cổ áo rõ ràng, dáng người tam giác rõ ràng, theo cánh tay lộ ra bên ngoài có thể nhìn thấy từng nét cơ bắp, nước da rất trắng, nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Trong tay anh tùy ý đẩy một cái vali kim loại nhỏ, tai bên phải đeo một cái tai nghe, hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm di động trong tay đến xuất thần, vừa đi vừa nhìn, càng đi, bước chân càng chậm dần.
Lúc này, phía sau đột nhiên có bốn người vây lại, một người đàn ông khỏe mạnh giúp anh cầm chiếc vali trong tay, vẫn duy trì một khoảng cách đi phía sau anh. Hai người khác một trái một phải, một người đi trước dẫn đường. Bốn người phối hợp theo tiết tấu bước chân của anh, thỉnh thoảng nói cái gì đó.
Người đàn ông dù không thấy rõ mặt cũng làm người khác cảm thấy vô cùng đẹp trai cũng tháo một bên tai nghe xuống, người đại diện bên cạnh đang nói về lịch trình cho anh, đôi mắt và một tai khác lại chú tâm nhìn vào video trên màn hình di động.
Đây một video tự quay. Tài khoản Weibo này của anh cũng chỉ đặc biệt chú ý đến duy nhất một người này.
===
*Lời của Editor:
Nam thần là fan cuồng aaaaaa!!!!
===
* Chó Bắc Kinh mặt ngắn:
* Mèo Garfield
* Suv Jeep (mà anh Hùng Dịch An lái)
*Bản nhạc Rhapsody Croatian (Nhạc chuông của bản Tiêu Đình) các bạn có thể search trên Youtube để nghe thử nhé.
Vì thế trước khi ngủ, A Văn còn nhắn Wechat nhắc nhở cậu mỗi ngày đều phải xem kịch bản, bằng không lúc vào đoàn, đối diễn với cấp đại thần tại phim trường sẽ rất dễ thành trò cười.
A Văn nhắc nhở chỉ đơn giản là thói quen và sự chuyên nghiệp trong công việc. Anh ta kỳ thật so với bất kì ai khác đều hiểu tính của Bắc Cố -- Việc nhỏ thì không để bụng, nhưng việc lớn tuyệt đối sẽ không hồ đồ. Bắc Cố vẫn luôn là một người biết nặng nhẹ, đặc biệt trong việc đóng phim.
Bắc Cố sắp xếp mấy ngày nghỉ ngơi này của mình rất tốt, tắm cho mèo, đọc kịch bản, tập thể hình, thuận tiện còn tranh thủ một chút thời gian rãnh rỗi, hẹn với bạn cùng phòng thời đại học gặp gỡ một buổi, hưởng thụ cảm giác an nhàn khó khăn lắm mới có được.
Phòng của cậu thời đại học có bốn người, trong đó có một người tên là Tiêu Đình vẫn còn đang đóng phim bên ngoài chưa về, hai người còn lại là Quý Minh Đào và Hùng Dịch An đều có thời gian. Vì vậy ba người hẹn nhau, xõa một phen tại sân thượng nhà Bắc Cố.
Bắc Cố ở tại một căn tứ hợp viện mà bà của cậu để lại. Toàn bộ gồm có ba gia đình. Một nhà đã ra nước ngoài, hàng năm cũng ít khi nào trở về, nhà cũng để trống như vậy. Một nhà khác là một bà cụ hàng xóm, con cháu đi Thượng Hải, bà ấy không muốn rời đi nên ở lại đây, có một sân nhỏ chăm sóc hoa cỏ, nuôi ba con chó Bắc Kinh mũi tẹt. Cũng may ngày lễ ngày tết, con cái cũng có thể trở về thăm.
Lúc bà của Bắc Cố còn sống, nơi đây đã là căn cứ địa của Bắc Cố và đám "Hồ bằng cẩu hữu" làm trời làm đất. Bà cụ cưng chiều cháu trai, cũng thích trẻ con nên bọn nhỏ đều rất thích đến nhà Bắc Cố chơi, bởi vì ở đây tự do, còn có đồ ăn ngon. Trong tay bà của Bắc Cố có một quyển số tiết kiệm của con trai để lại, nên ở phương diện ăn mặc bà chưa bao giờ để cháu trai mình chịu thiệt thòi.
Hai năm trước, bà cụ an tường tạ thế, nhân duyên của Bắc Cố rất tốt nên đám bạn sợ cậu nhất thời không tiếp thu được, chỉ cần rãnh rồi sẽ qua đây tìm cậu, có khi còn ở lại một hai ngày.
Dần dà, mọi người có một thói quen tụ hội tại nhà của Bắc Cố, căn tứ hợp viện nhỏ chưa bao giờ hoàn toàn quá hiu quạnh.
Điều kiện của gia đình Quý Minh Đào không tồi, sau khi tốt nghiệp lăn lộn hai năm đóng phim truyền hình, diễn vài bộ phim truyền hình nổi tiếng, sau đó mâu thuẫn với một nhà sản xuất tại phim trường, liền thu dọn hành lý tự mở một cửa hàng thời trang, cuộc sống càng trở nên thoải mái. Hùng Dịch An thì đúng với cái họ của cậu, người to lớn rắn rỏi. Cậu ta cũng quay không ít vai quân nhân, bộ đội đặc chủng hoặc chủ đề kháng chiến. Hiện tại đã trở thành một diễn viên chuyên đóng phim hành động. Mộng tưởng lớn nhất trước mắt là để dành đủ kinh phí, làm một bộ phim hành động bom tấn Trung Quốc cho chính mình.
Hai người gần đây cũng không có việc gì, một người mang theo một đống thịt xiên que, một người mang theo bia và trái cây, vui vui vẻ vẻ đến.
Một chiếc SUV Jeep ngừng ở đầu hẻm, tài xế nỗ lực phát huy 120% trình độ lái xe, thành công kẹp chiếc xe giữa một bên là bức tường, một bên là cây hòe lớn trên bãi đất trống. Bắc Cố mặc chiếc áo thun ba lỗ rộng rãi, mang dép lào, trên đầu còn đeo cái băng đô vận động, kéo toàn bộ mái tóc màu đen lên, ôm một con mèo béo ị trong lòng, cà lơ phất phơ đến đầu hẻm đón bọn họ.
"Bối lặc gia, ngài cũng không cần mang theo tiểu điện hạ ra đây đón. Mặt trời chói chang như vậy, làm bị thương làn da trắng nõn của ngài cùng và lông tóc mềm mượt của tiểu điện hạ thì làm sao bây giờ?"
Quý Minh Đào tháo kính râm, nhảy xuống từ trên ghế phụ. Bởi vì đã rời khỏi giới nghệ sĩ, cậu ta liền không còn kiêng nể gì, gần hai năm nay ngày càng tròn trịa, quần áo cũng đủ mọi màu sắc nhìn rất năng động. Bởi vì đã trở thành một ông chủ nhỏ, lại là người đứng đầu trong phòng ký túc xá, nên năm ngoái Quý Minh Đào chính thức được ba người còn gọi "Quý viên ngoại", đương nhiên nếu gọi tắt thì sẽ thành....
"Quý mập, đừng nói chuyện vô nghĩa, có mang đồ ăn cho tiểu điện hạ đến không?"
Bắc Cố vươn một chân như muốn đá ra, nhưng nhìn thấy đôi dép lào lung lay sắp văng đi, lại không cam lòng mà thu chân về, hai ngón chân linh hoạt kẹp chặt lại đôi dép xỏ ngón.
"Bối lặc gia" là biệt danh của cậu, từ khi biết nhà cậu có một cái tứ hợp viện, mấy người thân thiết đều gọi cậu như vậy.
Bối lặc gia một tay ôm mèo, một tay giúp Hùng Dịch An đang loay hoay leo xuống từ ghế lái mở cốp xe.
"Có đem có đem, thiếu phần của ai cũng không thể quên tiểu điện hạ. Đây, đây là thức ăn mới nhất cho mèo hoàng gia do Quý Minh Đào lựa chọn, bao gồm cá hồi đóng hộp, ổ mới cho mèo..." Quý Minh Đào túm lấy một cái thùng giấy lớn từ cốp xe.
'Tiểu điện hạ' là con mèo mà Bắc Cố nuôi. Chính xác mà nói là do bà của Bắc Cố nhặt được một con mèo mới sinh. Một con Garfield thuần chủng màu vàng.
Xác suất để nhặt được một con mèo nổi tiếng là bao nhiêu? Bắc Cố cảm thấy đại khái là còn ít hơn xác suất cậu gặp được Thời Nam trong sân trường học viện điện ảnh Kim Thành. Nhưng bà của Bắc Cố và cậu giống nhau, đều không phải người bình thường. Không đúng, phải nói là kỳ nhân.
Bà của Bắc Cố một lần đi bỏ rác, nhặt được "Điện hạ" bị thương, tối đó liền cho Bắc Cố vừa mới đi học sơ trung về xem.
(*Sơ trung: cấp 2)
Bà nội vẻ mặt lo lắng nói: "Nhìn con mèo này xem, sao mặt lại bẹp như vậy, giống như bị đụng vào cửa rồi không khôi phục lại được vậy... Chắc không phải là vì mũi tẹt quá nên bị chủ ném đi đó chứ?!"
Bà Lý cách vách đang hóng gió ôm ba con chó Bắc Kinh mũi tẹt của mình, mặt đầy vẻ không cho là đúng nói: "mũi tẹt thì làm sao, tôi cảm thấy mũi tẹt khá là đẹp nha. Đúng không, Vượng Tài?"
Con chó Bắc Kinh mũi tẹt Vượng Tài "Gâu" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý vô điều kiện với chủ nhân của mình.
Bắc Cố tập trung nhìn, cười cười:
"Bà nội, bà ra cửa cũng có thể nhặt được một con mèo nổi tiếng thuần chủng. Nhà ta chắc là sắp giàu to rồi!"
'Hoàng thượng' Garfield kia tên thật là "Đại Hoàng", sau lại bởi vì khí chất bất phàm, ngoại hình uy nghi đoan trang, ánh mắt bễ nghễ không nói lý, mới có cái tên là 'Hoàng thượng'.
Tuy rằng 'Hoàng Thượng' là một con mèo cái.
Bà của Bắc Cố lần đầu tiên được nghe biệt danh khí phách của con mèo nhà mình thì xì cười nói:
"Cái gì mà Hoàng Thượng, bà thấy nhiều nhất chỉ là một tên tiểu hoàng đế! Có phải không Đại Hoàng? Buổi tối ăn cá khô không?"
Đại Hoàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, dáng vẻ hài lòng nhàn nhã, thản nhiên phe phẩy cái đuối, cổ lăn lăn, còn vô cùng "ôn tồn lễ độ" mà "Meo~" một tiếng.
"Tiểu điện hạ" là đứa con duy nhất còn lại của "Hoàng Thượng" (Mấy con khác đều được mang đi tặng). Ba của nó cũng là một con Garfield được cửa hàng thú cưng mai mối.
"Hoàng thượng" và bà nội tình cảm sâu đậm, tuổi tác cũng đã cao. Năm ấy bà của Bắc Cố ra đi, Garfield "Hoàng Thượng" cũng không tốt lắm, không chịu được qua mùa đông năm đó.
Hiện tại toàn bộ Bắc gia cũng chỉ còn lại Bắc Cố và "tiểu điện hạ" này sống nương tựa lẫn nhau.
......
Quay về đề tài chính, em gái song sinh của Quý Minh Đào là Quý Minh Vấn cũng nuôi một con mèo, một con búp bê đắt tiền, mỗi ngày đều cưng chiều tới tận trời. Thời gian công tác của Bắc Cố không cố định, nên mỗi lần Quý Minh Vấn mua đồ cho mèo nhà nàng cũng tiện thể mang cho Bắc Cố một phần.
"Giúp tôi và Tiểu điện hạ cảm ơn em gái của cậu nhé. Thuận tiện gửi cho cậu ấy một hồng đại hồng bao luôn". Bắc Cố nhận thùng đồ ăn của tiểu điện hạ, tiểu điện hạ tự động ngồi xổm trên thùng, thong thả ung dung đi trước dẫn đường cho khách đến nhà.
"Chậc chật... Vô sỉ dễ sợ. Lựa sức lao động của em gái tôi xong, lại lừa gạt tiền của tôi....". Quý mập mập ở phía sau lải nhải, lại lấy di động ra cho Bắc Cố xem.
"Đã gửi rồi, đây là khoản mới nhất. Cậu cho rằng gia hỏa Quý Minh Vấn kia sẽ làm không công sao".
"Anh em tốt. Đợi tương lai tôi thành ảnh đế, kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ nuôi cậu, thuận tiện làm người đại diện miễn phí cho cậu luôn, đại diện trong 20 năm".
"Tạ chủ long ân. Bất quá 20 năm dài quá đi, nhãn hiệu của tôi chính là hướng về giới trẻ, cậu sẽ làm nhãn hiệu của tôi trở thành già hóa cho xem..."
"Biến biến biến, thưởng cho ngươi một đôi dép, không cần cảm ơn!"
"Meo~~~"
Hai người một đường nói nói cười cười, vui vẻ đi trước.
Hùng Dịch An là một người tính tình trầm tĩnh đi phía sau, ôm một đống đồ, mắt đầy ý cười nhìn hai người phía trước, một giống như pha trò, một giống như phụ họa mà ầm ĩ, trông vô cùng hài hòa.
Ba người loay hoay nửa ngày, rốt cuộc cũng đem mọi thứ lên sân thượng. Hùng Dịch An đặt giá nướng BBQ, Quý Minh Đào cầm mớ xiên thịt bày ra, đại gia Bắc Cố thì như nằm sóng xoài trên võng, cầm di động lướt Weibo, bên chân là tên "Đại gia thứ 2" -- Đang liếm liếm hộp cá hồi mới nhất của mình - Tiểu điện hạ.
Hai người cần cù chăm chỉ cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi thứ, Bắc Cố cũng lướt xong Weibo.
"Thế nào? Thế nào? Bây giờ bắt đầu, tôi làm gì đây?"
Bắc Cố vẻ mặt vừa mới bùng phát lương tâm, bộ dáng vô cùng tích cực muốn tham gia.
"Ngài vẫn nên đem đồ uống ngon nhất dọn ra đây đi!". Quý Minh Đào ghét bỏ cậu thò qua lại vướng tay vướng chân, đẩy đẩy người ra.
Chờ đến khi mọi thứ đều xong xuôi, Bắc Cố lấy ra một hộp "Sữa Calci DHA X", cắm ống hút, cung kính dâng lên đến miệng hai người vừa mới vất vả lao động xong.
Lấy điện thoại ra, và bấm vào nút quay phim.
Khuôn mặt của ba người chen chúc trong một màn ảnh, Bắc Cố vui sướng gào to lên với màn hình:
"Ha! Ha! Ha ha ha! Tiêu Đình cậu không đến được! Phân đội "Gấu bắc cực nhỏ bé" của chúng ta không có cậu liền biến thành "Gấu Bắc cực trưởng thành". Ba người gấu bắc cực chúng tôi gửi tới bạn học Tiêu Đình đang đóng phim ở Hải Thị lời chia buồn sâu sắc nhất".
Sau đó hình ảnh quay qua trên mặt bàn ở sân thượng, ngoại trừ một đống que nướng, nước trái cây và bia, chói mắt nhất là một cái di động được dựng thẳng ở đó, trên màn hình là ảnh chụp bạn cùng phòng của bọn họ - Bá đạo tổng tài hộ gia đình Tiêu Đình. Vì tình bạn cùng phòng sâu sắc, bọn họ chọn một tấm ảnh Tiêu Đình mặc chiếc áo sơ mi hoa văn báo đốm, tay dắt con ngựa trắng vô cùng bắt mắt, phía trước là một lọ sữa X có cắm ống hút. Ba người trên màn hình đều giơ lọ sữa X của mình ra, chạm nhẹ vào lọ đặt trước màn hình kia.
Quý Minh Đào là người kìm nén không nổi trước tiên, nhìn về phía màn hình hung hăng hút một ngụm đồ uống "Trẻ con yêu thích", sau đó bắt đầu phát biểu cảm nghĩ:
"Lão Tiêu, Cậu ở Hải Thị đóng phim cho tốt, chúng tôi ở đây uống dùm cậu, ăn dùm cậu, nựng Tiểu điện hạ dùm cậu. Không cần phải quá nhớ mong chúng tôi.. Moaaahhhh!"
Cái tiếng Moah cuối cùng kia kết hợp với cái miệng chu lên của Quý Minh Đào quả là một hình ảnh vô cùng cảm động. Bắc Cố cũng có chút chịu không nổi, tự mình xuất hiện trước màn ảnh, đối với video lại một trận náo loạn khác, thuận tiện để cho Đại Hùng đang làm việc cẩn thận và Tiểu điện hạ cao lãnh xuất hiện trước ống kính, sau đó kết thúc đoạn phim.
Đùa sao, cậu đã ngửi thấy mùi thịt nướng trộn lẫn với tương ớt cay, còn quay tiếp thì chỉ còn lại một chút thịt vụn cho coi.
Thật ra, Bắc Cố và Đại Hùng hiện tại đều vẫn là diễn viên, đối với việc giữ dáng tương đối nghiêm khắc. Mặc dù bạn bè khó có dịp được tụ họp với nhau, Bắc Cố và Đại Hùng cũng chỉ uống một lon bia tượng trưng rồi bắt đầu dùng nước trái cây lành mạnh, cuối cùng phần lớn rượu thịt vẫn là bị cái tên Quý Minh Đào tự xưng là "Có được sự nghiệp của riêng mình" dồn hết vào bụng.
Sau khi quay xong cảnh đêm ở Hải Thị, tẩy trang kết thúc công việc, Tiêu Đình ngồi trong xe bảo mẫu trở về khách sạn, tranh thủ kiểm tra điện thoại, trong nháy mắt liền ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy đứa con trai này thừa dịp ba ba không ở Kim Thành liền bày một bữa tiệc xa hoa lãng phí về đêm như vậy, đăng Weibo không nói, còn tag cậu vào.
Đặc biệt là sau khi Bối Lặc Gia đăng lên trang của mình xong, Quý viên ngoại và Đại Hùng còn share bài lên trang của mình, âm thanh nhắc nhở Rhapsody Croatian bùm bùm vang lên.
Tiêu Đình vì thế không chút khách khí mà để lại bình luận ở mỗi bài viết của từng người một cái biểu tượng cảm xúc.
【 Tiêu Đình √】
"[Bắc Bắc hôm nay là đầu cẩu gặm.JPG] Buổi tối ăn nhiều như vậy rất dễ tích tụ mỡ, tôi mãnh liệt khuyên các cậu ăn xong thì tối hôm sau nhớ đến công viên Olympic Kim Thành chạy mấy vòng. Về sau mấy video 'thú vị' như vậy xin đừng tag riêng tôi vào, cảm ơn [Vẫy tay bye bye]"
Bắc Cố nửa đêm đăng Weibo, mấy fan của cậu lại kích động hẳn lên.
Những fan hâm mộ bé nhỏ này yêu thích cậu không chỉ vì những video Bắc Cố đăng trên Weibo chưa bao giờ đậm chất thần tượng, lại đặc biệt thú vị. Chủ yếu là mới mẻ, mỗi một lần đăng bài là một đợt mới ra lò biết bao nhiêu tư liệu sống biểu tình.
Nhóm "Gấu bắc cực nhỏ" tồn tại một cách thần kỳ với lượng fan mấy chục vạn người như là một "Nhóm nhạc nam ra mắt 4 năm trước". Một nửa video Bắc Cố đăng là khi bọn họ đùa giỡn cùng nhau. (Nửa còn lại là đang tắm cho mèo).
Ví dụ như trong đêm giao thừa năm ngoái, bốn thanh niên này đội mũ, quấn khăn, đứng trên mái nhà trong thời tiết lạnh băng, hợp xướng với một cây đàn guitar.
Lúc đầu là một bài hát mừng năm mới nhẹ nhàng. Bốn anh chàng đẹp trai, mấy người đứng hát, một người cầm đàn, không có ai khác. Nhưng bốn người vẫn vui vẻ hát, càng hát càng lệch giai điều. Bắc Cố dẫn đầu đổi một bài khác, như một cái chốt mở, từ đây phong cách đột biến, cắt ghép ca khúc càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng như quỷ khóc sói gào, thiếu chút nữa thu hút hết Tổ Dân phố và cảnh sát đến.
Bắc Cố không thể không bị người đại diện A Văn ấn tóc đăng một Weibo xin lỗi vào ngày hôm sau, nói với tất cả các thanh thiếu niên rằng, nửa đêm hát ở sân thượng là không đúng, vừa hát vừa gào lại càng không đúng. Làm phiền mọi người là trái với đạo đức và pháp luật, xin mọi người đừng noi theo, cậu sẽ sâu sắc tự kiểm điểm lại bản thân. Hơn nữa "Nhục nước mất quyền" mà bị bắt ghi lại một đoạn video tự mình đi xin lỗi hàng xóm xung quanh.
Fan phía dưới lại bình luận vô cùng phối hợp với "Tiểu Bắc" nhà mình, sôi nổi 'Sờ đầu', 'Véo má', tỏ vẻ "Tiểu Bắc" yên tâm, mẹ (chị) nhất định sẽ không thể không có mắt như cậu.
Bắc Cố sau đó đọc bình luận, lại thấy mình bị tổn thương sâu sắc lần thứ hai.
Từ sau chuyện đó, hai video -- Một ca hát, một xin lỗi được dân chúng trên mạng biến thành các gói biểu tình theo nhiều phong cách ly kỳ, đến nay vẫn vô cùng sinh động dưới mỗi bài đăng trên Weibo của Bắc Cố.
Ví dụ như vừa đăng video kia, lúc này dưới Weibo đã bị mấy gói biểu tình (meme) xâm chiếm.
.....
Sân bay thủ đô Kim Thành, một chiếc Airbus A380 từ nước M đang chậm rãi đáp xuống, trượt vào đường băng.
Chỉ chốc lát sau, từ hành lang nổi thẳng đến lối đi VIP bước ra một thân ảnh thon dài, dù Kim Thành đang là ban đêm, người đàn ông nọ bước lên một chiếc siêu xe màu đen, nửa khuôn mặt đều bị che dưới một cặp kính đen, chỉ lộ ra một chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ và đôi môi quyến rũ.
Anh ta rất cao, thoạt nhìn cũng hơn 1m85, nửa người trên mặc một chiếc áo thun tối màu đơn giản, trên cổ cũng không mang gì, xương quai xanh phía trên cổ áo rõ ràng, dáng người tam giác rõ ràng, theo cánh tay lộ ra bên ngoài có thể nhìn thấy từng nét cơ bắp, nước da rất trắng, nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Trong tay anh tùy ý đẩy một cái vali kim loại nhỏ, tai bên phải đeo một cái tai nghe, hơi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm di động trong tay đến xuất thần, vừa đi vừa nhìn, càng đi, bước chân càng chậm dần.
Lúc này, phía sau đột nhiên có bốn người vây lại, một người đàn ông khỏe mạnh giúp anh cầm chiếc vali trong tay, vẫn duy trì một khoảng cách đi phía sau anh. Hai người khác một trái một phải, một người đi trước dẫn đường. Bốn người phối hợp theo tiết tấu bước chân của anh, thỉnh thoảng nói cái gì đó.
Người đàn ông dù không thấy rõ mặt cũng làm người khác cảm thấy vô cùng đẹp trai cũng tháo một bên tai nghe xuống, người đại diện bên cạnh đang nói về lịch trình cho anh, đôi mắt và một tai khác lại chú tâm nhìn vào video trên màn hình di động.
Đây một video tự quay. Tài khoản Weibo này của anh cũng chỉ đặc biệt chú ý đến duy nhất một người này.
===
*Lời của Editor:
Nam thần là fan cuồng aaaaaa!!!!
===
* Chó Bắc Kinh mặt ngắn:
* Mèo Garfield
* Suv Jeep (mà anh Hùng Dịch An lái)
*Bản nhạc Rhapsody Croatian (Nhạc chuông của bản Tiêu Đình) các bạn có thể search trên Youtube để nghe thử nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất