Chương 164
Thương tiến tửu, Chương 164: Mặt trời mọc
Rõ ràng bọn họ chỉ còn cách nhau một gang tấc nữa, Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên thật chăm chú, ánh mắt men từ mắt mày của y đến đôi môi mỏng của y, cất giọng khàn khàn: “Ta yêu ngươi lắm.”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng run lên, đó là cơn run rẩy khi bị đánh bại. Chìm trong bóng tối nhập nhằng, y giống như màn đêm đã bị bắt lại, dẫu có tỏa khắp cũng vẫn quấn quýt quanh Tiêu Trì Dã. Y bị tóm quá chắc, hết thảy trong ánh mắt đều trần trụi phơi ra cho Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã ép đến gần, hành động ấy từa tựa như đang thi hôn, hắn ác ý quá đỗi, xấu xa quá đỗi mà nỉ non: “Ta yêu ngươi lắm.”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy mình bị Tiêu Trì Dã nói hỏng mất rồi, cái câu ấy giết y không biết bao nhiêu lần. Lớp ngụy trang đó của y chẳng còn chỗ để trốn nữa, “Thẩm Trạch Xuyên” còn sót lại bị phô bày trước mặt Tiêu Trì Dã. Ấy là bản thể của mình mà Thẩm Trạch Xuyên không đối mặt nổi, tất thảy những giả dối, xảo quyệt, tàn nhẫn ấy đều bị cuốn vào cơn sóng triều của dục vọng.
Thẩm Trạch Xuyên thở dốc.
Chữ yêu nghĩa là không hề do dự.
Tiêu Trì Dã làm Thẩm Trạch Xuyên ứa nước mắt, lúc Thẩm Trạch Xuyên chống vào thành bàn, cái cảm giác bị lấp đầy ấy chạy loạn trong cơ thể, khiến y thấp giọng thổn thức, không hề ngần ngại mà quyến luyến hơi ấm của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã trói hai cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên lại, dọc đường eo đi lên trên cong thành một mảnh lưỡi liềm, hắn cậy mình cao mà đè lên mảnh trăng trơn bóng kia, dùng tận sức ra vào, tựa như muốn ghim bốn chữ “Ta yêu ngươi lắm” ấy vào cơ thể Thẩm Trạch Xuyên, khảm cả vào cốt nhục của Thẩm Trạch Xuyên.
Viên ngọc châu bị mài ra bóng nước.
Bên ngoài lều có tiếng đi lại của đội tuần tra, cách đó không xa còn có tiếng người cười nói, tiếng gió phiêu du. Nhưng ấy là một thế giới khác, thế giới ấy không thuộc về Thẩm Trạch Xuyên, y chỉ nghe thấy âm thanh bàn bị đụng xệch đi, âm thanh giao hòa ẩm ướt, nghe thấy nhịp tim của Tiêu Trì Dã.
Mỗi một lần lại là một câu “Ta yêu ngươi lắm.”
Cứ thế này Thẩm Trạch Xuyên sẽ không chịu nổi, y sắp tràn ra rồi, dù là thanh âm hay là thứ gì khác. Y run rẩy, đứng cũng còn không vững, ngón tay y duỗi ra khi tiếng nghẹn ngào đạt đến cực điểm, trong sự trói buộc khẽ khàng níu lấy góc áo của Tiêu Trì Dã.
Cái níu ấy, níu đến mức lòng Tiêu Trì Dã mềm nhũn.
Tiêu Trì Dã hôn cái gáy kia, như thể đang ngậm lấy Thẩm Trạch Xuyên. Rõ ràng hắn hung dữ đến vậy, mà lại dịu dàng đến vậy. Lưng Thẩm Trạch Xuyên gối lên ngực Tiêu Trì Dã, phần eo cong ra một độ cung xinh đẹp, lần xuống dưới lại kết nối không rời với Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã cởi trói, Thẩm Trạch Xuyên vịn vào bàn, nhưng dường như y đã bỏ cuộc, đã dùng hết sức vào những lay động, sau đó víu lấy cánh tay Tiêu Trì Dã.
Họng Tiêu Trì Dã bật ra một âm thanh mơ hồ, hắn ghé vào tai Thẩm Trạch Xuyên hôn một cái, vừa như thôi thúc y, lại vừa như khích lệ y.
Nơi khóe mắt Thẩm Trạch Xuyên vương một giọt nước, y nhắm đôi mắt ướt át lại, dùng sự kiềm chế mạnh nhất mà khẽ run rẩy gọi: “A Dã.”
Tiêu Trì Dã vùi mặt vào gáy Thẩm Trạch Xuyên, hắn say chết rồi, cả ngày bị cái tên xấu xa này tùy ý gọi tên, mỗi một tiếng đều như một lời mời gọi. Hắn cọ nhẹ như vừa tỉnh ngủ, cứ thế vô thức đáp: “Ừ?”
“Sách An,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mặt lại, hơi thở vấn vào hơi thở của Tiêu Trì Dã, gần như ngây ngô gọi, gần như đang bi bô tập nói, “ta, yêu, ngươi, lắm.”
Bàn tay của Tiêu Trì Dã trên vòng eo kia đã mất chừng mực, miệng lưỡi hắn khô khốc, khó nhọc lui ra, nhanh chóng bế Lan Chu của hắn khỏi mặt đất, bước mấy bước đến cạnh giường, lật người ấy lại.
Tiêu Trì Dã kéo tay Thẩm Trạch Xuyên, hôn y thật sâu, tiến vào còn sâu hơn. Bọn họ phải nhìn mặt nhau, phải thu hết thảy những cái khó coi lẫn đẹp đẽ nhất của nhau vào trong mắt. Tiêu Trì Dã vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, giữa bọn họ không hề có khoảng cách, đến cả khiếm khuyết cũng tương hợp với nhau.
Bọn họ kín đáo thân mật, thỏa lòng giao hoan.
***
Giờ Mão canh ba, Tiêu Trì Dã cõng Thẩm Trạch Xuyên đi giữa đồng cỏ nhuần sương.
“Lâu quá,” Thẩm Trạch Xuyên kéo cao cổ áo, vùi mặt vào lưng Tiêu Trì Dã, giọng nghèn nghẹn, “chạy đi.”
“Mệt chết ta à.” Tiêu Trì Dã hơi xốc y lên.
Thẩm Trạch Xuyên nhéo bím tóc nhỏ giấu trong cổ áo của Tiêu Trì Dã, nói: “Mệt chết ta ấy.”
Ngày hẵng còn sớm, rặng đông núi chặn một phần tầm mắt. Gió quá lớn, hai người cùng choàng một chiếc áo. Trời còn chưa sáng, bọn họ đã đi đến doanh Sa Nhất. Ở phía Bắc có một cái chòi canh nhỏ bỏ hoang, đây là nơi mà Tiêu Trì Dã muốn đến.
Bọn họ ôm chiếc áo, rúc vào nhau trên căn chòi canh cũ kỹ, quay mặt về đằng Đông chờ mặt trời mọc.
“Ta cứ tưởng ngươi đến cầu hôn chứ,” Tiêu Trì Dã ấn đầu Thẩm Trạch Xuyên đang nghiêng đi tựa vào vai mình, “ta sắp chờ thành ông già rồi đây này.”
Thẩm Trạch Xuyên sợ lạnh, gió này lại lớn, y thò nửa ngón tay ra khều áo khoác rồi chui vào, chỉ hận không thể vùi cả người vào ngực Tiêu Trì Dã để tránh gió.
“Ta chờ đến năm ngươi tám mươi tuổi rồi lại đến nhé,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cha ngươi không chém được ta nữa.”
Qua lớp áo khoác, Tiêu Trì Dã tì cằm lên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Dẫu gì cũng là làm người của phủ quân, phải có khí phách bỏ trốn theo tình chứ.” Hắn nghĩ tiếp, rồi lại nói, “Ông là đang thưởng thức ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên muốn một đội khinh kỵ ám sát, quả thực để thả vào dọc sông Trà Thạch hay sao? Đội quân như thế đòi hỏi sự tự quản phi thường, bởi vì nó quá hữu dụng. Để lập nên một đội ngũ như vậy, Thẩm Trạch Xuyên đã phải chuẩn bị bao lâu? Nếu y dồn công dồn sức để làm thành, vậy thì vấn đề sẽ quay về ngay điểm bắt đầu, đội quân ấy có thể tiếp tục đặt ở dọc sông Trà Thạch hay không? Thẩm Trạch Xuyên thật sự chỉ muốn dùng bọn họ ở sông Trà Thạch thôi sao? Đây là con dao giết không giới hạn, nó mang ảnh ngược đen bóng của một mặt khác của Thẩm Trạch Xuyên.
Nếu không có Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo áo khoác xuống một chút, để lộ ra Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Kìa.”
Thẩm Trạch Xuyên ló ra đôi mắt nhìn về phương Đông, Tiêu Trì Dã bèn nâng thẳng cằm y lên.
Mây đằm cuồn cuộn nơi cuối bể, gió tung hoành giữa đất trời mờ tối, chỉ thoáng cái, một tia vàng rực rỡ phá ra từ trong khe hở, tựa chùm tên bằng ánh sáng xuyên thủng tầng mây. Một vầng mặt trời ùn ra từ giữa biển mây, tưởng như đang chở muôn nghìn sức nặng, nghiến mây trôi thành bể bọt sóng, hùng vĩ bốc dậy. Thảm cỏ bạt ngàn trong phút chốc tắm mình trong ánh sáng, sương mờ bùng cháy, từng giọt lấp lánh trải đẫm khắp đại địa, cỏ khô tựa như phản chiếu ánh dương, tiếng sóng triều tròn vạnh ru tai.
“Tiêu Sách An.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng gọi.
Tiêu Trì Dã chọt vào má y.
Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy, vết hằn đỏ giữa cổ tay lộ ra, hình như y đang nghĩ gì đấy.
Sóng vàng tráng lệ lãng đãng trên bầu trời, sắc xanh tựa như mảnh giấy Tuyên Thành ngâm nở, chẳng mấy chốc đã nhuộm kín đỉnh đầu bọn họ. Đỉnh núi Hồng Nhạn mênh mang tuyết trắng hứng tán mây, hùng ưng chao liệng cất tiếng thét, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã đằm đẫm ánh vàng trong gió.
Gió quá dữ, Thẩm Trạch Xuyên có ảo giác mình sắp bị cuốn đi.
Nhưng Tiêu Trì Dã chắn vững vàng sau lưng y, chậm rãi trở tay nắm lấy tay y.
“Làm gì cũng được,” Tiêu Trì Dã thủ thỉ, “có ta ở đây, ngươi sẽ không rơi xuống đâu.”
Rõ ràng bọn họ chỉ còn cách nhau một gang tấc nữa, Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên thật chăm chú, ánh mắt men từ mắt mày của y đến đôi môi mỏng của y, cất giọng khàn khàn: “Ta yêu ngươi lắm.”
Thẩm Trạch Xuyên bỗng run lên, đó là cơn run rẩy khi bị đánh bại. Chìm trong bóng tối nhập nhằng, y giống như màn đêm đã bị bắt lại, dẫu có tỏa khắp cũng vẫn quấn quýt quanh Tiêu Trì Dã. Y bị tóm quá chắc, hết thảy trong ánh mắt đều trần trụi phơi ra cho Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã ép đến gần, hành động ấy từa tựa như đang thi hôn, hắn ác ý quá đỗi, xấu xa quá đỗi mà nỉ non: “Ta yêu ngươi lắm.”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy mình bị Tiêu Trì Dã nói hỏng mất rồi, cái câu ấy giết y không biết bao nhiêu lần. Lớp ngụy trang đó của y chẳng còn chỗ để trốn nữa, “Thẩm Trạch Xuyên” còn sót lại bị phô bày trước mặt Tiêu Trì Dã. Ấy là bản thể của mình mà Thẩm Trạch Xuyên không đối mặt nổi, tất thảy những giả dối, xảo quyệt, tàn nhẫn ấy đều bị cuốn vào cơn sóng triều của dục vọng.
Thẩm Trạch Xuyên thở dốc.
Chữ yêu nghĩa là không hề do dự.
Tiêu Trì Dã làm Thẩm Trạch Xuyên ứa nước mắt, lúc Thẩm Trạch Xuyên chống vào thành bàn, cái cảm giác bị lấp đầy ấy chạy loạn trong cơ thể, khiến y thấp giọng thổn thức, không hề ngần ngại mà quyến luyến hơi ấm của Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã trói hai cổ tay của Thẩm Trạch Xuyên lại, dọc đường eo đi lên trên cong thành một mảnh lưỡi liềm, hắn cậy mình cao mà đè lên mảnh trăng trơn bóng kia, dùng tận sức ra vào, tựa như muốn ghim bốn chữ “Ta yêu ngươi lắm” ấy vào cơ thể Thẩm Trạch Xuyên, khảm cả vào cốt nhục của Thẩm Trạch Xuyên.
Viên ngọc châu bị mài ra bóng nước.
Bên ngoài lều có tiếng đi lại của đội tuần tra, cách đó không xa còn có tiếng người cười nói, tiếng gió phiêu du. Nhưng ấy là một thế giới khác, thế giới ấy không thuộc về Thẩm Trạch Xuyên, y chỉ nghe thấy âm thanh bàn bị đụng xệch đi, âm thanh giao hòa ẩm ướt, nghe thấy nhịp tim của Tiêu Trì Dã.
Mỗi một lần lại là một câu “Ta yêu ngươi lắm.”
Cứ thế này Thẩm Trạch Xuyên sẽ không chịu nổi, y sắp tràn ra rồi, dù là thanh âm hay là thứ gì khác. Y run rẩy, đứng cũng còn không vững, ngón tay y duỗi ra khi tiếng nghẹn ngào đạt đến cực điểm, trong sự trói buộc khẽ khàng níu lấy góc áo của Tiêu Trì Dã.
Cái níu ấy, níu đến mức lòng Tiêu Trì Dã mềm nhũn.
Tiêu Trì Dã hôn cái gáy kia, như thể đang ngậm lấy Thẩm Trạch Xuyên. Rõ ràng hắn hung dữ đến vậy, mà lại dịu dàng đến vậy. Lưng Thẩm Trạch Xuyên gối lên ngực Tiêu Trì Dã, phần eo cong ra một độ cung xinh đẹp, lần xuống dưới lại kết nối không rời với Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã cởi trói, Thẩm Trạch Xuyên vịn vào bàn, nhưng dường như y đã bỏ cuộc, đã dùng hết sức vào những lay động, sau đó víu lấy cánh tay Tiêu Trì Dã.
Họng Tiêu Trì Dã bật ra một âm thanh mơ hồ, hắn ghé vào tai Thẩm Trạch Xuyên hôn một cái, vừa như thôi thúc y, lại vừa như khích lệ y.
Nơi khóe mắt Thẩm Trạch Xuyên vương một giọt nước, y nhắm đôi mắt ướt át lại, dùng sự kiềm chế mạnh nhất mà khẽ run rẩy gọi: “A Dã.”
Tiêu Trì Dã vùi mặt vào gáy Thẩm Trạch Xuyên, hắn say chết rồi, cả ngày bị cái tên xấu xa này tùy ý gọi tên, mỗi một tiếng đều như một lời mời gọi. Hắn cọ nhẹ như vừa tỉnh ngủ, cứ thế vô thức đáp: “Ừ?”
“Sách An,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng mặt lại, hơi thở vấn vào hơi thở của Tiêu Trì Dã, gần như ngây ngô gọi, gần như đang bi bô tập nói, “ta, yêu, ngươi, lắm.”
Bàn tay của Tiêu Trì Dã trên vòng eo kia đã mất chừng mực, miệng lưỡi hắn khô khốc, khó nhọc lui ra, nhanh chóng bế Lan Chu của hắn khỏi mặt đất, bước mấy bước đến cạnh giường, lật người ấy lại.
Tiêu Trì Dã kéo tay Thẩm Trạch Xuyên, hôn y thật sâu, tiến vào còn sâu hơn. Bọn họ phải nhìn mặt nhau, phải thu hết thảy những cái khó coi lẫn đẹp đẽ nhất của nhau vào trong mắt. Tiêu Trì Dã vuốt ve mái tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, giữa bọn họ không hề có khoảng cách, đến cả khiếm khuyết cũng tương hợp với nhau.
Bọn họ kín đáo thân mật, thỏa lòng giao hoan.
***
Giờ Mão canh ba, Tiêu Trì Dã cõng Thẩm Trạch Xuyên đi giữa đồng cỏ nhuần sương.
“Lâu quá,” Thẩm Trạch Xuyên kéo cao cổ áo, vùi mặt vào lưng Tiêu Trì Dã, giọng nghèn nghẹn, “chạy đi.”
“Mệt chết ta à.” Tiêu Trì Dã hơi xốc y lên.
Thẩm Trạch Xuyên nhéo bím tóc nhỏ giấu trong cổ áo của Tiêu Trì Dã, nói: “Mệt chết ta ấy.”
Ngày hẵng còn sớm, rặng đông núi chặn một phần tầm mắt. Gió quá lớn, hai người cùng choàng một chiếc áo. Trời còn chưa sáng, bọn họ đã đi đến doanh Sa Nhất. Ở phía Bắc có một cái chòi canh nhỏ bỏ hoang, đây là nơi mà Tiêu Trì Dã muốn đến.
Bọn họ ôm chiếc áo, rúc vào nhau trên căn chòi canh cũ kỹ, quay mặt về đằng Đông chờ mặt trời mọc.
“Ta cứ tưởng ngươi đến cầu hôn chứ,” Tiêu Trì Dã ấn đầu Thẩm Trạch Xuyên đang nghiêng đi tựa vào vai mình, “ta sắp chờ thành ông già rồi đây này.”
Thẩm Trạch Xuyên sợ lạnh, gió này lại lớn, y thò nửa ngón tay ra khều áo khoác rồi chui vào, chỉ hận không thể vùi cả người vào ngực Tiêu Trì Dã để tránh gió.
“Ta chờ đến năm ngươi tám mươi tuổi rồi lại đến nhé,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “cha ngươi không chém được ta nữa.”
Qua lớp áo khoác, Tiêu Trì Dã tì cằm lên đỉnh đầu Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Dẫu gì cũng là làm người của phủ quân, phải có khí phách bỏ trốn theo tình chứ.” Hắn nghĩ tiếp, rồi lại nói, “Ông là đang thưởng thức ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên muốn một đội khinh kỵ ám sát, quả thực để thả vào dọc sông Trà Thạch hay sao? Đội quân như thế đòi hỏi sự tự quản phi thường, bởi vì nó quá hữu dụng. Để lập nên một đội ngũ như vậy, Thẩm Trạch Xuyên đã phải chuẩn bị bao lâu? Nếu y dồn công dồn sức để làm thành, vậy thì vấn đề sẽ quay về ngay điểm bắt đầu, đội quân ấy có thể tiếp tục đặt ở dọc sông Trà Thạch hay không? Thẩm Trạch Xuyên thật sự chỉ muốn dùng bọn họ ở sông Trà Thạch thôi sao? Đây là con dao giết không giới hạn, nó mang ảnh ngược đen bóng của một mặt khác của Thẩm Trạch Xuyên.
Nếu không có Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã kéo áo khoác xuống một chút, để lộ ra Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Kìa.”
Thẩm Trạch Xuyên ló ra đôi mắt nhìn về phương Đông, Tiêu Trì Dã bèn nâng thẳng cằm y lên.
Mây đằm cuồn cuộn nơi cuối bể, gió tung hoành giữa đất trời mờ tối, chỉ thoáng cái, một tia vàng rực rỡ phá ra từ trong khe hở, tựa chùm tên bằng ánh sáng xuyên thủng tầng mây. Một vầng mặt trời ùn ra từ giữa biển mây, tưởng như đang chở muôn nghìn sức nặng, nghiến mây trôi thành bể bọt sóng, hùng vĩ bốc dậy. Thảm cỏ bạt ngàn trong phút chốc tắm mình trong ánh sáng, sương mờ bùng cháy, từng giọt lấp lánh trải đẫm khắp đại địa, cỏ khô tựa như phản chiếu ánh dương, tiếng sóng triều tròn vạnh ru tai.
“Tiêu Sách An.” Thẩm Trạch Xuyên bỗng gọi.
Tiêu Trì Dã chọt vào má y.
Thẩm Trạch Xuyên nắm lấy, vết hằn đỏ giữa cổ tay lộ ra, hình như y đang nghĩ gì đấy.
Sóng vàng tráng lệ lãng đãng trên bầu trời, sắc xanh tựa như mảnh giấy Tuyên Thành ngâm nở, chẳng mấy chốc đã nhuộm kín đỉnh đầu bọn họ. Đỉnh núi Hồng Nhạn mênh mang tuyết trắng hứng tán mây, hùng ưng chao liệng cất tiếng thét, Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã đằm đẫm ánh vàng trong gió.
Gió quá dữ, Thẩm Trạch Xuyên có ảo giác mình sắp bị cuốn đi.
Nhưng Tiêu Trì Dã chắn vững vàng sau lưng y, chậm rãi trở tay nắm lấy tay y.
“Làm gì cũng được,” Tiêu Trì Dã thủ thỉ, “có ta ở đây, ngươi sẽ không rơi xuống đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất