Chương 262
“Cho em, sợ eo gãy mất.” Tiêu Trì Dã cười tựa như chế nhạo.
Ký Nhiên không dặn qua, nhưng Thẩm Trạch Xuyên bên hông bị thương, thật sự eo chịu không nổi.
Thẩm Trạch Xuyên nhịn một lát, muốn đưa chân đi xuống, nhưng Tiêu Trì Dã không cho, niết mắt cá chân trong tay, dán nó vào mình.
“A…..”Thẩm Trạch Xuyên từ từ kéo dài âm cuối, “Đây là muốn em trông mơ đỡ khát, tạm thời an ủi bản thân.”
“Thời gian không còn sớm nữa.” Tiêu Trì Dã nói chuyện, nhưng không buông tay.
Thẩm Trạch Xuyên vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên tay của y xiết chặt và giật giật lên.
“Trước tháng chín, nếu Đại soái không xuất binh, ta sẽ không đợi nữa.” Tiêu Trì Dã mặc chỉnh tề, nửa người trên mình không ra manh mối, nói chuyện cũng bình thường không khác biệt.
“Nữ đế thủ đoạn như vậy, nhất định sẽ không đồng ý Đại soái xuất binh, hơn nữa——.” Thẩm Trạch Xuyên giọng nói đột nhiên chuyển nhẹ, như là tan ra.
Thích Trúc Âm cởi tất của y.
Bên cạnh bàn còn có khăn trải bàn buông xuống, Thẩm Trạch Xuyên thuận theo tay của Tiêu Trì Dã đang kéo xuống, đầu gối khẽ chạm vào mặt dưới của bàn. Chân trần giẫm lên áo choàng có hoa văn rườm rà, vải kia cọ vào gan bàn chân y, thứ cứng rắn được bao bây bởi sự mềm mại.
“Hơn nữa Đại soái cũng muốn vì năm quận mà suy nghĩ,” Tiêu Trì Dã tiếp tục lời nói của Thẩm Trạch Xuyên, “Tiến vào Đại Mạc sẽ tiêu hao lực lương, cô ấy phải suy nghĩ cái được cái mất, nếu thời gian càng lâu, thì ngay cả thích thì vũ cũng không đồng ý.”
Thẩm Trạch Xuyên khóe mắt phiếm hồng, đó là lúc sóng nhiệt thôi thúc, y nói: “Ngày ấy anh bảo với Lục tướng quân là phải đợi ở Khải Đông.”
“ Khi ấy nữ đế chưa lộ ra tài năng, bây giờ nhìn lại, chuyện Khải Đông xuất binh là hy vọng xa vời.” Tiêu Trì Dã nói đến đây, không đùa lan chu nữa, “Năm nay em chỉ tập trung vào bốn châu Hòe, Trà, Tỳ, Hà để giải quyết vấn đề lương thực, tuy đã kịp vụ xuân, nhưng lại mất đi kho lúa hòe châu. Đào Mính chạy, triều đình đương nhiên phải thay người đến tiếp quản, sang năm muốn cùng bọn họ buôn bán sẽ khó khăn. Cảng Vĩnh Nghi và mỏ quặng đồng Hề thị sẽ bị nghiêm phong, chuyện làm ăn của chợ chung Ly Bắc sẽ giảm xuống một nửa. Lan chu, Thủ Bị Quân Khải Đông năm sau nuôi không nổi.”
Lần này Khải Đông xuất binh đánh bộ Thanh Thử, Khuých Đô không cấp lương thực, Thích Trúc Âm còn lo lắng, thử hỏi lo lắng là từ đâu ra? Ngày đó trừ Thẩm Trạch Xuyên ra, còn ai có thể hào phí cung ứng quân lương cho Thủ Bị Quân như vậy nữa? Tiết Tu Trác không phải ngốc, lương thực của Thủ Bị Quân do ai cấp, trong lòng hắn biết rõ, chỉ là không vạch mặt của Thích Trúc Âm ra thôi.
Năm nay Khải Đông vì chú tâm đến binh bên ngoài, trong năm quận thì quân điền của ba quận là không ai khai khẩn, hiệu quả cảu quân truân sẽ giảm bớt, điều này khiến cho nhu cầu quân lương của Thích Trúc Âm sẽ lớn hơn so với năm ngoái. Điều đáng mừng duy nhất chính là, dân điền của bốn quận vẫn tiến hành cày bừa vụ xuân, cô chỉ cần lo lắng về vấn đề quân lương, nhưng dù vậy thì, ba mươi vạn quân lương cũng là một chuyện quá đáng sợ, chưa kể chuyện xâm nhập vào Đại Mạc, chuyện này so với chuyện cô mang binh đi tập kích là hai hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Đoan Châu đại thắng, chi phí chuyện phòng ngự của các châu ắt phải tăng lên, không chỉ như vậy, sáu châu đã bắt đầu hình thành quy mô đầy đủ, Thẩm Trạch Xuyên cung ứng lương thực cả năm cho mười hai vạn Thủ Bị Quân sáu châu, còn phải tiếp tục cung ứng lương thực cho mười hai vạn Ly Bắc thiết kỵ, nếu lại tăng thêm Thủ Bị Quân Khải Đông nữa, thì tổng cộng năm mươi tư vạn binh mã đều phải dựa vào y chống đỡ.
“Vương Hiến viết thư cho anh, hắn nói tháng trước đã gửi thư cho em, trong đó đã nói rất rõ,” Tiêu Trì Dã thay đổi tư thế càng thoải mái hơn, “Em chưa trả lời.”
Gan bàn chân Thẩm Trạch Xuyên còn đang dán trên cái chỗ cương cứng của Tiêu Trì Dã, y dựa vào ghế, nói: “Nửa tháng trước nhóm tiên sinh chưa đưa ra dự toán, nên em chưa trả lời thư của Vương Hiến.”
“Nhóm tiên sinh trong phủ cũng tốt, nhưng bọn họ đa phần đến từ giang dã, có tài, nhưng không có nghiệp vụ thành thạo như Vương Hiến. Vương Hiến đảm nhiệm quản lý Hộ bộ, thường xuyên cùng bộ binh can thiệp, hàng năm đều cùng những võ tướng chúng ta nhập đô đòi tiền giao tiếp, đối với quân phí của các nơi, nhu cầu quân lương, hắn nắm rất rõ.” gần đây Tiêu Trì Dã nghỉ nhơi ở nhà, nghĩ nhiều nhất chính là chuyện quân lương.
Tam binh hợp nhất thì rất tốt, nhưng cũng rất khó khăn.
Đồ trang bị của Ly Bắc thiết kỵ hao tổn quá nhanh, hậu cần vận chuyển quân lương còn phải dẫn theo quân thợ. Đội vận chuyển ra giao chiến địa, hướng đông không có đường thông để đi, tất cả bãi hoang xa mạc đều là địa bàn của mười hai bộ, lương thực vận chuyển phải gia tăng binh lực bảo vệ, gia tăng binh lực chính là gia tăng quân lương. Ly Bắc thiết kỵ càng đi xa, thì lương thực càng tiêu hao nhiều, còn phải lo lắng trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, so với đánh phòng thử khó hơn rất nhiều.
“Năm ngoái Tiết Tu Trác vứt bỏ Tuyền Thành và Lạc Hà Quan, chỉ thủ duy nhất mười ba thành Quyết Tây, lúc đấy còn chưa thấy sự lợi hại,” Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng cũng lộ sự lúng túng, thở dài, “ Bây giờ mới biết được sự uy lực.”
Ai mà không muốn binh mã của Thích Trúc Âm? Thẩm Trạch Xuyên cũng muốn, chỉ cần nắm được năm quận Khải Đông, cho dù là nữ đế hay là Quang Thành Đế còn sống đi nữa, Khuých Đô cũng tuyết đối không trể trở mình. Tiết Tu Trác đối với chiến sự Trung Bắc và Ly Bắc không quan tâm, đầu năm tùy ý để Thẩm Trạch Xuyên chiêu binh mãi mã, thậm chí cũng không truy xét quân lương Khải Đông, nhưng đó là một loại tiêu hao với Thẩm Trạch Xuyên.
“ Giang Thanh Sơn quả thật là một trợ lực lớn, chả trách nữ đế muốn hắn và Tiết Tu Trác đến võ đài, người này chỉ dựa vào một mình mà có thể nâng cả kho lúa Đại Chu,” Tiêu Trì Dã ánh mắt thâm thúy, “ Lan chu, trận chiến mà em sắp đánh, so với anh càng khó hơn.”
Thẩm Trạch Xuyên không trả lời thư của Vương Hiến, là vì sự lo lắng của Tiêu Trì Dã. Cũng giống như, hiện giờ Tiêu Trì Dã bỏ qua Thủ Bị Quân Khải Đông, cũng là vì sự lo lắng của Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã dịch chuyển cái ghết, cúi người nhặt guốc mộc lên, nhưng không đi vào chân của Thẩm Trạch Xuyên, mà là để ngay ngắn sang một bên. Hắn buông cái tay đang nắm Thẩm Trạch Xuyên ra, cúi người đến gần, sờ hai má của Thẩm Trạch Xuyên, thấp giọng nói: “ Anh sẽ tự đi.”
Thẩm Trạch Xuyên khóe mắt đỏ bừng, trong mắt đầy ẩn tình nhưng không có tính triều.
Đêm khuya mõ gõ vào tiếng, Phong Tuyền ôm gối dựa vào chân giường của Lý Kiếm Đình, không ngủ. Qua nửa canh giờ, nghe thấy tiếng Lý Kiếm Đình trong mành nói: “Ngươi không ngủ sao?”
Phong Tuyền dựa cằm lên đầu gối, che nửa mặt thanh tú của mình, đáp: “ Hoàng thượng mấy ngày khó ngủ, chúng ta vẫn nên truyền thái y đi.”
Lý Kiếm Đình mở to mắt, thoáng nghiêng người, đưa lưng về phía mành, nói: “ Ngủ không quen mà thôi.”
Trong điện tĩnh một lát.
Lý Kiếm Đình hỏi: “ Ngươi đã từng gặp Thẩm Trạch Xuyên rồi sao?”
“Hồi năm Hàm Đức khi y mới từ Chiêu Tội tự ra đã từng gặp.”
“ Nghe nói mẫu thân y là kỹ nữ Đoan Châu,” Lý Kiếm Đình như đang chứng thực, “Đây là sự thật sao?”
“Là thật,” Phong Tuyền di chuyển chân đôi chân đã tê rần, “Y là con trai thứ tám củaThẩm Vệ thứ, ở trong vương phủ của kiến hưng vương không được sủng, từ nhỏ đã bị đưa đến tư trạch Đoan Châu, có quan hệ với Kỷ Cương Đồng Tri Cẩm Y Vệ cũ. Khi Đoan Châu rơi vào tay giặc, y đã ở trong hố trà thạch thiên.”
Lý Kiếm Đình trầm mặc giây lát, nói: “Tề Huệ Liên dám vứt bỏ thành kiến để dốc lòng giảng dạy cho y, thật xứng với danh cuồng sĩ.”
“ Nhưng Thẩm Trạch Xuyên hẹp hòi mang thù,” Phong Tuyền nghiêng đầu, “ Kỷ Lôi có thù với hắn, hắn liền làm cho Kỷ Lôi ….. sống không bằng chết. Ngày ấy trên bữa tiệc, nếu không phải hàn thừa ngu xuẩn và ngoan cố chống chế, hoàng thượng có thể cách chức lưu đày hắn đến Trung Bắc, để xem Thẩm Trạch Xuyên sẽ làm gì hắn, chắc chắn cũng làm hắn sống không bằng chết.”
Bóng cây ngoài cửa điện in trên mặt đất, trong cung đêm khuya không có tiếng người đi lại.
“Ngươi là đệ đệ của Mộ Như à?” Lý Kiếm Đình chuyển câu chuyện.
Phong Tuyền sắc mặt khẽ động, không trả lời qua quýt.
“Trước khi Mộ Như tiến cung thì ngươi đã vào làm thái giám, khi ấy cô ta đã một phi tần được Sở Vương sủng ái, ngươi hà cớ gì phải vào đây chịu khổ?” Lý Kiếm Đình đôi mắt hơi chuyển động, “Ngươi không giống như Phúc Mãn xảy ra trong thư đường, nhưng ngươi thực sự hiểu biết thi thư. Dựa theo gia thế của Mộ Như, ngươi có thể nhận được mặt chữ là không tồi rồi.”
Phong Tuyền lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “ Nô tài, nô tài….”
“Trẫm nhìn lỗ tai của ngươi không phải mới bấm, nhưng tiên đế cũng không có phầnthưởng nào là hoa tai, càng không thể thưởng hoa tai cho ngươi. Nam tử khi còn nhỏ đã được mang hoa tai chính là xuất thân quý, ngươi đến cùng,” Lý Kiếm Đình động người, tạm dừng chút lát, nhìn về phia mành, “ Ngươi đến cùng từ đâu đến?”
Dây đàn chấn động một chút, kiều thiên nhai như mới tỉnh mộng, giơ tay muốn bóp ấn đường, lại phát hiện ngón tay bị đứt.
“Đại soái đã lâu không có hồi thư, đó là vì không hài lòng với chuyện phủ quân muốn đem lãnh địa bộ Thanh Thử cấp cho Hải Nhật Cổ…..”Diêu Ôn Ngọc dừng nói chuyện, ánh mắt xuyên qua mành, nhìn về phía trong phòng.
“Việc này khó làm, chỉ sợ xảy ra hiềm khích với Khải Đông,” Khổng Lĩnh đi đến xem, “ Tùng Nguyệt không ngủ được, không bằng đi ra uống trà cùng bọn ta.”
Kiều Thiên Nhai dùng ngón tay cái chùi vết máu, dựa vào ghế mây cười nói: “Nếu tiên sinh đã mời, ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.”
Dứt lời liền gác đàn lên bàn, đứng dậy vén rèm, đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết đẹp, dưới hiên nhà chuẩn bị bàn trà, không giống như nói chuyện công vụ, càng giống như đang bình trà. Diêu Ôn Ngọc khoác áo xanh, khi uống trà dây bẹn đỏ nơi cổ tay thoắt ẩn thoát hiện. Kiều Thiên Nhai cũng không khách khí, ngồi bên cạnh ghế Nguyên Trác.
“Cái gì mà trà ngon,” Kiều Thiên Nhai nhận chén trà Cao Trọng Hùng đưa đến, chỉ nghe loáng thoáng, nhân tiện nói: “Ơ, Thịnh Xuân Ý của Hà Châu.”
“Đừng chỉ nhìn tướng cưỡi ngựa tung đao của hắn,” Khổng Lĩnh chỉ kiều thiên nhai, “ Kỳ thật là người rất hiểu trà.”
“Đời người phải tận hưởng niềm vui,” Kiều Thiên Nhai uống trà, “ Nếu ta có tiền, sẽ nghĩ ngay đến chuyện ham muốn thưởng thức những thứ ngon. Cái gì mà trà ngon rượu ngon, chỉ cần có thể nếm thử, tốn bao nhiêu tiefn cũng nguyện lòng mua.”
Diêu Ôn Ngọc rũ mắt, nói: “ Nên học Thần Uy.”
Cao Trọng Hùng vội vàng xua tay, nói: “Ta thật hâm mộ Kiều chỉ huy, ta ấy à, cũng muốn góp tiền tích của cải, như vậy sau này thiên hạ thái bình rồi, sẽ đi cưới vợ.”
“Tùng Nguyệt cũng không đón dâu, ” Khổng Lĩnh hỏi, “Không sốt ruột sao?”
“Nhìn Phí Lão Mười, cũng đâu có đón dâu đâu? Bọn họ đều không gấp, ta dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt rồi, ” Kiều Thiên Nhai đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ta muốn tránh cái phần tiền này nghĩ mà trắng đêm không ngủ được.”
Nhóm tiên sinh lập tức cười rộ lên.
Kiều Thiên Nhai nghiêng mặt, nhìn Diêu Ôn Ngọc: “ Tiên sinh cũng không đón dâu, không sốt ruột sao?”
Nhành hoa rơi ở cánh tay áo Diêu Ôn Ngọc, hắn chuyển ánh mắt, nhìn Kiều Thiên Nhai. Khi gió thổi hoa bay, cũng thổi chút vị đắng của thuốc vào Kiều Thiên Nhai đang ngồi bên cạnh.
“ Từng sốt ruột,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Bây giờ có Hổ Nô, cũng thế cả thôi.”
Mọi người đang ngồi trừ Kiều Thiên Nhai, đối với chuyện tình của Diêu Ôn Ngọc và Chiếu Nguyệt quận chúa không hiểu rõ cho lắm, chỉ nghe tin đồn Chiếu Nguyệt quân chúa gả cho hắn, đương nhiên là tưởng hắn đang nói đến Chiếu Nguyệt quận chúa.
“Ta nói đời người có ba hận, một trong số đó là hận mình không thể làm Hổ nô,” Kiều Thiên Nhai đến ôm hổ nô, lại sai thân hình mập mạp của Hổ nô lại nắm cổ tay của Diêu Ôn Ngọc, “ Bằng không ngày ngày đêm đêm đều được nằm trên đầu gối của ngươi, cũng có thể chìm đắm mãi trong giấc mộng của mình.”
Diêu Ôn Ngọc vẻ mặt khẽ thay đổi, hắn không ngờ Kiều Thiên Nhai có thể táo bạo như vậy, vội vã hô khan lên.
“Kiều chỉ huy thường hay nói những câu khiến cho người khác phải ngạc nhiên,nếu có thể cùng với Nguyên Trác tranh luận bàn suông, cũng là chuyện tốt.” Cao Trọng Hùng cảm thán nói, “Không biết về sau còn có thể được Nguyên Trác bàn suông nữa không.”
“Bàn suông về lầm quốc.” Diêu Ôn Ngọc che miệng, cổ tay có chút đỏ, hắn nói, “ Vừa nãy còn chưa nói xong, Đại soái không trả lời thư, chính là vì bất mãn với Hải Nhật Cổ, lãnh địa của bộ Thanh Thử không phải do chúng ta đánh hạ, không thể cưỡng cầu.”
Khổng Lĩnh gật đầu: “Ta chính là lo lắng Đại soái vì vậy mà sinh hiềm khích với phủ quân.”
“Chúng ta muốn mượn lực đánh lực, nhưng Hải Nhật Cổ lại là bọ cạp biên sa, Đại soái không tin cũng là lẽ thường tình.”
“Đó chỉ là một thôi,” Khổng Lĩnh đối diện với Diêu Ôn Ngọc, chậm rãi lắc đầu, “Sợ nhất là Đại soái sinh lòng nghi ngời phủ quân muốn uy hiếp Khải Đông.”
“ Bộ Thanh Thử sát với Biên Quận,”Diêu Ôn Ngọc nói, “Chu dù Đại soái không nghĩ như vậy, các tướng của Khải Đông cũng sẽ nghĩ như vậy. Trước kia họ từng bị đốc quân thái giám của Khuých Đô cưỡng ép, chịu đủ mọi uất ức, hiện giờ đương nhiên sẽ không đồng ý để bọn cạp nhìn chăm chăm vào họ nữa.”
“Nếu là Khải Đông không chịu, ” Khổng Lĩnh nói, “Chúng ta chỉ có thể tính toán kế hoạch khác.”
Quân trướng điểm đèn, Thích Trúc Âm vắt tay sau gáy, gác chân ghe Thích Vỹ nói chuyện.
“Bảo Lục Quảng Bạch đừng viết thư nữa, hắn không còn áp lực về đồ quân nhu nữa, hai vạn bộ binh nói đi là đi,” Cô nhìn chằm chằm lên đỉnh trướng, “Ký Minh và Tiêu Trì Dã đều chưa từng nhắc đến chuyện này.”
“Lục tướng quân đi theo Đại soái đã lâu,” Thích Vỹ nói, “Biết năng lực của Đại soái, vì vậy muốn khuyên Đại soái xuất binh.”
“Ta hiểu lòng hắn muốn đánh biên sa kỵ binh,”Thích Trúc Âm hơi nhíu mày, “Nhưng Đại Chu chưa từng xâm phạm Đại Mạc, đường xá xa xôi nguy hiểm tứ phía, sau khi tam quân cùng đến ai bảo đảm được nơi dừng chân không xảy ra chuyện gì? Bọ cạp thì còn đang ở Khuých Đô.”
Thích Vỹ biết nỗi khó xử của Thích Trúc Âm, do dự giây lát nói: “Bây giờ Đại soái từ chỗi họ, chỉ sợ sẽ đeo trên lưng ác danh gặp lợi liền vong nghĩa.”
Khuých Đô mới phong tước cho cô làm Đông Liệt Vương, cô liền trở mặt với Trung Bắc và Ly Bắc, Thủ Bị Quân còn ăn lương của Thẩm Trạch Xuyên, việc này để ai nghe thấy cũng sẽ chửi cô một câu.
Thích Trúc Âm dửng dưng chẳng để tâm nói: “Kệ họ, chuyện không thể quản nhất trên đời chính là miệng lưỡi thiên hạ.”
“Món nợ này khó tính, xem ra ở Trung Bắc, bọn họ đưa lương nuôi sống Thủ Bị Quân là đại ân,” thích vĩ nói, “Nhưng nếu không có chiến sự Ly Bắc căng thẳng, cửa Trung Bắc cũng sẽ mở rộng ra, đòi hỏi chúng ta xuất binh tượng trợ, lương thực của Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không đến rễ dàng như vậy.”
“Bọn chúng chính là mưu tính người trong thiên hạ, hiểu được thời cơ.” Thích Trúc Âm sườn mặt nghiêm túc, không có cười nói như bình thường, “Ta trợ giúp Ly Bắc chính là trợ giúp mình, hiện giờ không xuất binh cũng là trợ giúp chính mình. Khải Đông và Ly Bắc là huynh đệ hoạn nạn, nhưng nguy hiểm của Ly Bắc đã được giải quyết, sách an còn muốn xâm nhập, còn dốc hết binh lực đi gây chiến. Sau khi thiên hạ chia cắt thì có vô số lưu dân, trận chiến năm nay so với năm trước đều không thể tránh được. T biết A Mộc đã lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện giờ đánh tan liên minh lục bộ thực sự là một thời cơ tốt, nhưng mà kho lúa tám thành trống không, dân chúng chết đói đầu đường, Dung Thành của Quyết Tây gạp hạn hán, sau vụ thu hoạch Giang Thanh Sơn còn phải nỗ lực cung ứng lương thực cho Khuých Đô và Khải Đông, những lương thực đó đều lấy từ dân chúng ra. Sáu châu của Thẩm Trạch Xuyên thì có ba châu chưa đến mùa thu hoạch năm, hắn cũng phải ỷ lại vào kho lúa Hà Châu…..trận này đánh rất sướng, nhưng ta không đi được.”
A Mộc khí thế cao ngất, lục bộ biên sa chính là tai họa ngầm của võ tướng Đại Chu, lần này xâm nhập vào Đại Mạc, nếu như thắng, bất luận sau này ai nắm quyền, Ly Bắc thiết kỵ và Tiêu Trì Dã đều được lưu danh sử sách. Hơn nữa thân là võ tướng, ai mà không muốn cùng đối thủ anh đua cao thấp.”
Thích Trúc Âm dập tắt đèn, trong trướng rơi vào tối đen. Cô ngồi một lúc lâu sau, nói: “ Ta nói, ngươi viết, bảo với Thẩm Trạch Xuyên, lãnh địa của bộ Thanh Thử mặc dù hoang phế, ta cũng không cho phép Hải Nhật Cổ đặt chân lên, bảo với tkm, Thích Trúc Âm ra tuy quen biết hắn đã lâu, là bạn bè thân thiết, nhưng Thích thị ta vẫn là thần của Đại Chu, cùng đánh kẻ thù bên ngoài là nhiệm vũ của mình, mang tiếng Trung Bắc nhưng là phản quốc, bảo với Lục Quảng Bạch, ta chúc hắn công đức chói lọi tẩy sạch hổ thẹn trước khi, nhưng mà lần này, tỷ đệ chúng ta không thê đồng hành.”
Chim nhạn vỗ cánh trong đêm, bay ngang chân trời Biên Quận. Thích Vỹ sau khi gửi thư xong, xoay người vào trướng, cát vàng dưới chân rung động. Một bàn tay cào cát vàng, Lục Quảng Bạch đưa lưng về phía màn trời ảm đạm, thư của Khải Đông còn cầm ở trên tay. Hắn ngồi xổm một lúc lâu, đem thư cất kỹ càng, cát trong lòng bàn tay chảy xuống.
Thấy thư của Thích soái như thấy mặt.
Ta không làm tròn chức trách, tự ý rời khỏi quận, hổ thẹn với thân lão Khải Đông, không ra trận giết định cũng không phải là ý nguyện, ta vĩnh viễn là tướng của Thích soái. Trận này mặc dù không thể đồng hành, nhưng nói non tỏ tường, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thích soái.
Ký Nhiên không dặn qua, nhưng Thẩm Trạch Xuyên bên hông bị thương, thật sự eo chịu không nổi.
Thẩm Trạch Xuyên nhịn một lát, muốn đưa chân đi xuống, nhưng Tiêu Trì Dã không cho, niết mắt cá chân trong tay, dán nó vào mình.
“A…..”Thẩm Trạch Xuyên từ từ kéo dài âm cuối, “Đây là muốn em trông mơ đỡ khát, tạm thời an ủi bản thân.”
“Thời gian không còn sớm nữa.” Tiêu Trì Dã nói chuyện, nhưng không buông tay.
Thẩm Trạch Xuyên vốn còn muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên tay của y xiết chặt và giật giật lên.
“Trước tháng chín, nếu Đại soái không xuất binh, ta sẽ không đợi nữa.” Tiêu Trì Dã mặc chỉnh tề, nửa người trên mình không ra manh mối, nói chuyện cũng bình thường không khác biệt.
“Nữ đế thủ đoạn như vậy, nhất định sẽ không đồng ý Đại soái xuất binh, hơn nữa——.” Thẩm Trạch Xuyên giọng nói đột nhiên chuyển nhẹ, như là tan ra.
Thích Trúc Âm cởi tất của y.
Bên cạnh bàn còn có khăn trải bàn buông xuống, Thẩm Trạch Xuyên thuận theo tay của Tiêu Trì Dã đang kéo xuống, đầu gối khẽ chạm vào mặt dưới của bàn. Chân trần giẫm lên áo choàng có hoa văn rườm rà, vải kia cọ vào gan bàn chân y, thứ cứng rắn được bao bây bởi sự mềm mại.
“Hơn nữa Đại soái cũng muốn vì năm quận mà suy nghĩ,” Tiêu Trì Dã tiếp tục lời nói của Thẩm Trạch Xuyên, “Tiến vào Đại Mạc sẽ tiêu hao lực lương, cô ấy phải suy nghĩ cái được cái mất, nếu thời gian càng lâu, thì ngay cả thích thì vũ cũng không đồng ý.”
Thẩm Trạch Xuyên khóe mắt phiếm hồng, đó là lúc sóng nhiệt thôi thúc, y nói: “Ngày ấy anh bảo với Lục tướng quân là phải đợi ở Khải Đông.”
“ Khi ấy nữ đế chưa lộ ra tài năng, bây giờ nhìn lại, chuyện Khải Đông xuất binh là hy vọng xa vời.” Tiêu Trì Dã nói đến đây, không đùa lan chu nữa, “Năm nay em chỉ tập trung vào bốn châu Hòe, Trà, Tỳ, Hà để giải quyết vấn đề lương thực, tuy đã kịp vụ xuân, nhưng lại mất đi kho lúa hòe châu. Đào Mính chạy, triều đình đương nhiên phải thay người đến tiếp quản, sang năm muốn cùng bọn họ buôn bán sẽ khó khăn. Cảng Vĩnh Nghi và mỏ quặng đồng Hề thị sẽ bị nghiêm phong, chuyện làm ăn của chợ chung Ly Bắc sẽ giảm xuống một nửa. Lan chu, Thủ Bị Quân Khải Đông năm sau nuôi không nổi.”
Lần này Khải Đông xuất binh đánh bộ Thanh Thử, Khuých Đô không cấp lương thực, Thích Trúc Âm còn lo lắng, thử hỏi lo lắng là từ đâu ra? Ngày đó trừ Thẩm Trạch Xuyên ra, còn ai có thể hào phí cung ứng quân lương cho Thủ Bị Quân như vậy nữa? Tiết Tu Trác không phải ngốc, lương thực của Thủ Bị Quân do ai cấp, trong lòng hắn biết rõ, chỉ là không vạch mặt của Thích Trúc Âm ra thôi.
Năm nay Khải Đông vì chú tâm đến binh bên ngoài, trong năm quận thì quân điền của ba quận là không ai khai khẩn, hiệu quả cảu quân truân sẽ giảm bớt, điều này khiến cho nhu cầu quân lương của Thích Trúc Âm sẽ lớn hơn so với năm ngoái. Điều đáng mừng duy nhất chính là, dân điền của bốn quận vẫn tiến hành cày bừa vụ xuân, cô chỉ cần lo lắng về vấn đề quân lương, nhưng dù vậy thì, ba mươi vạn quân lương cũng là một chuyện quá đáng sợ, chưa kể chuyện xâm nhập vào Đại Mạc, chuyện này so với chuyện cô mang binh đi tập kích là hai hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Đoan Châu đại thắng, chi phí chuyện phòng ngự của các châu ắt phải tăng lên, không chỉ như vậy, sáu châu đã bắt đầu hình thành quy mô đầy đủ, Thẩm Trạch Xuyên cung ứng lương thực cả năm cho mười hai vạn Thủ Bị Quân sáu châu, còn phải tiếp tục cung ứng lương thực cho mười hai vạn Ly Bắc thiết kỵ, nếu lại tăng thêm Thủ Bị Quân Khải Đông nữa, thì tổng cộng năm mươi tư vạn binh mã đều phải dựa vào y chống đỡ.
“Vương Hiến viết thư cho anh, hắn nói tháng trước đã gửi thư cho em, trong đó đã nói rất rõ,” Tiêu Trì Dã thay đổi tư thế càng thoải mái hơn, “Em chưa trả lời.”
Gan bàn chân Thẩm Trạch Xuyên còn đang dán trên cái chỗ cương cứng của Tiêu Trì Dã, y dựa vào ghế, nói: “Nửa tháng trước nhóm tiên sinh chưa đưa ra dự toán, nên em chưa trả lời thư của Vương Hiến.”
“Nhóm tiên sinh trong phủ cũng tốt, nhưng bọn họ đa phần đến từ giang dã, có tài, nhưng không có nghiệp vụ thành thạo như Vương Hiến. Vương Hiến đảm nhiệm quản lý Hộ bộ, thường xuyên cùng bộ binh can thiệp, hàng năm đều cùng những võ tướng chúng ta nhập đô đòi tiền giao tiếp, đối với quân phí của các nơi, nhu cầu quân lương, hắn nắm rất rõ.” gần đây Tiêu Trì Dã nghỉ nhơi ở nhà, nghĩ nhiều nhất chính là chuyện quân lương.
Tam binh hợp nhất thì rất tốt, nhưng cũng rất khó khăn.
Đồ trang bị của Ly Bắc thiết kỵ hao tổn quá nhanh, hậu cần vận chuyển quân lương còn phải dẫn theo quân thợ. Đội vận chuyển ra giao chiến địa, hướng đông không có đường thông để đi, tất cả bãi hoang xa mạc đều là địa bàn của mười hai bộ, lương thực vận chuyển phải gia tăng binh lực bảo vệ, gia tăng binh lực chính là gia tăng quân lương. Ly Bắc thiết kỵ càng đi xa, thì lương thực càng tiêu hao nhiều, còn phải lo lắng trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, so với đánh phòng thử khó hơn rất nhiều.
“Năm ngoái Tiết Tu Trác vứt bỏ Tuyền Thành và Lạc Hà Quan, chỉ thủ duy nhất mười ba thành Quyết Tây, lúc đấy còn chưa thấy sự lợi hại,” Thẩm Trạch Xuyên cuối cùng cũng lộ sự lúng túng, thở dài, “ Bây giờ mới biết được sự uy lực.”
Ai mà không muốn binh mã của Thích Trúc Âm? Thẩm Trạch Xuyên cũng muốn, chỉ cần nắm được năm quận Khải Đông, cho dù là nữ đế hay là Quang Thành Đế còn sống đi nữa, Khuých Đô cũng tuyết đối không trể trở mình. Tiết Tu Trác đối với chiến sự Trung Bắc và Ly Bắc không quan tâm, đầu năm tùy ý để Thẩm Trạch Xuyên chiêu binh mãi mã, thậm chí cũng không truy xét quân lương Khải Đông, nhưng đó là một loại tiêu hao với Thẩm Trạch Xuyên.
“ Giang Thanh Sơn quả thật là một trợ lực lớn, chả trách nữ đế muốn hắn và Tiết Tu Trác đến võ đài, người này chỉ dựa vào một mình mà có thể nâng cả kho lúa Đại Chu,” Tiêu Trì Dã ánh mắt thâm thúy, “ Lan chu, trận chiến mà em sắp đánh, so với anh càng khó hơn.”
Thẩm Trạch Xuyên không trả lời thư của Vương Hiến, là vì sự lo lắng của Tiêu Trì Dã. Cũng giống như, hiện giờ Tiêu Trì Dã bỏ qua Thủ Bị Quân Khải Đông, cũng là vì sự lo lắng của Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã dịch chuyển cái ghết, cúi người nhặt guốc mộc lên, nhưng không đi vào chân của Thẩm Trạch Xuyên, mà là để ngay ngắn sang một bên. Hắn buông cái tay đang nắm Thẩm Trạch Xuyên ra, cúi người đến gần, sờ hai má của Thẩm Trạch Xuyên, thấp giọng nói: “ Anh sẽ tự đi.”
Thẩm Trạch Xuyên khóe mắt đỏ bừng, trong mắt đầy ẩn tình nhưng không có tính triều.
Đêm khuya mõ gõ vào tiếng, Phong Tuyền ôm gối dựa vào chân giường của Lý Kiếm Đình, không ngủ. Qua nửa canh giờ, nghe thấy tiếng Lý Kiếm Đình trong mành nói: “Ngươi không ngủ sao?”
Phong Tuyền dựa cằm lên đầu gối, che nửa mặt thanh tú của mình, đáp: “ Hoàng thượng mấy ngày khó ngủ, chúng ta vẫn nên truyền thái y đi.”
Lý Kiếm Đình mở to mắt, thoáng nghiêng người, đưa lưng về phía mành, nói: “ Ngủ không quen mà thôi.”
Trong điện tĩnh một lát.
Lý Kiếm Đình hỏi: “ Ngươi đã từng gặp Thẩm Trạch Xuyên rồi sao?”
“Hồi năm Hàm Đức khi y mới từ Chiêu Tội tự ra đã từng gặp.”
“ Nghe nói mẫu thân y là kỹ nữ Đoan Châu,” Lý Kiếm Đình như đang chứng thực, “Đây là sự thật sao?”
“Là thật,” Phong Tuyền di chuyển chân đôi chân đã tê rần, “Y là con trai thứ tám củaThẩm Vệ thứ, ở trong vương phủ của kiến hưng vương không được sủng, từ nhỏ đã bị đưa đến tư trạch Đoan Châu, có quan hệ với Kỷ Cương Đồng Tri Cẩm Y Vệ cũ. Khi Đoan Châu rơi vào tay giặc, y đã ở trong hố trà thạch thiên.”
Lý Kiếm Đình trầm mặc giây lát, nói: “Tề Huệ Liên dám vứt bỏ thành kiến để dốc lòng giảng dạy cho y, thật xứng với danh cuồng sĩ.”
“ Nhưng Thẩm Trạch Xuyên hẹp hòi mang thù,” Phong Tuyền nghiêng đầu, “ Kỷ Lôi có thù với hắn, hắn liền làm cho Kỷ Lôi ….. sống không bằng chết. Ngày ấy trên bữa tiệc, nếu không phải hàn thừa ngu xuẩn và ngoan cố chống chế, hoàng thượng có thể cách chức lưu đày hắn đến Trung Bắc, để xem Thẩm Trạch Xuyên sẽ làm gì hắn, chắc chắn cũng làm hắn sống không bằng chết.”
Bóng cây ngoài cửa điện in trên mặt đất, trong cung đêm khuya không có tiếng người đi lại.
“Ngươi là đệ đệ của Mộ Như à?” Lý Kiếm Đình chuyển câu chuyện.
Phong Tuyền sắc mặt khẽ động, không trả lời qua quýt.
“Trước khi Mộ Như tiến cung thì ngươi đã vào làm thái giám, khi ấy cô ta đã một phi tần được Sở Vương sủng ái, ngươi hà cớ gì phải vào đây chịu khổ?” Lý Kiếm Đình đôi mắt hơi chuyển động, “Ngươi không giống như Phúc Mãn xảy ra trong thư đường, nhưng ngươi thực sự hiểu biết thi thư. Dựa theo gia thế của Mộ Như, ngươi có thể nhận được mặt chữ là không tồi rồi.”
Phong Tuyền lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “ Nô tài, nô tài….”
“Trẫm nhìn lỗ tai của ngươi không phải mới bấm, nhưng tiên đế cũng không có phầnthưởng nào là hoa tai, càng không thể thưởng hoa tai cho ngươi. Nam tử khi còn nhỏ đã được mang hoa tai chính là xuất thân quý, ngươi đến cùng,” Lý Kiếm Đình động người, tạm dừng chút lát, nhìn về phia mành, “ Ngươi đến cùng từ đâu đến?”
Dây đàn chấn động một chút, kiều thiên nhai như mới tỉnh mộng, giơ tay muốn bóp ấn đường, lại phát hiện ngón tay bị đứt.
“Đại soái đã lâu không có hồi thư, đó là vì không hài lòng với chuyện phủ quân muốn đem lãnh địa bộ Thanh Thử cấp cho Hải Nhật Cổ…..”Diêu Ôn Ngọc dừng nói chuyện, ánh mắt xuyên qua mành, nhìn về phía trong phòng.
“Việc này khó làm, chỉ sợ xảy ra hiềm khích với Khải Đông,” Khổng Lĩnh đi đến xem, “ Tùng Nguyệt không ngủ được, không bằng đi ra uống trà cùng bọn ta.”
Kiều Thiên Nhai dùng ngón tay cái chùi vết máu, dựa vào ghế mây cười nói: “Nếu tiên sinh đã mời, ta liền cung kính không bằng tuân lệnh.”
Dứt lời liền gác đàn lên bàn, đứng dậy vén rèm, đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết đẹp, dưới hiên nhà chuẩn bị bàn trà, không giống như nói chuyện công vụ, càng giống như đang bình trà. Diêu Ôn Ngọc khoác áo xanh, khi uống trà dây bẹn đỏ nơi cổ tay thoắt ẩn thoát hiện. Kiều Thiên Nhai cũng không khách khí, ngồi bên cạnh ghế Nguyên Trác.
“Cái gì mà trà ngon,” Kiều Thiên Nhai nhận chén trà Cao Trọng Hùng đưa đến, chỉ nghe loáng thoáng, nhân tiện nói: “Ơ, Thịnh Xuân Ý của Hà Châu.”
“Đừng chỉ nhìn tướng cưỡi ngựa tung đao của hắn,” Khổng Lĩnh chỉ kiều thiên nhai, “ Kỳ thật là người rất hiểu trà.”
“Đời người phải tận hưởng niềm vui,” Kiều Thiên Nhai uống trà, “ Nếu ta có tiền, sẽ nghĩ ngay đến chuyện ham muốn thưởng thức những thứ ngon. Cái gì mà trà ngon rượu ngon, chỉ cần có thể nếm thử, tốn bao nhiêu tiefn cũng nguyện lòng mua.”
Diêu Ôn Ngọc rũ mắt, nói: “ Nên học Thần Uy.”
Cao Trọng Hùng vội vàng xua tay, nói: “Ta thật hâm mộ Kiều chỉ huy, ta ấy à, cũng muốn góp tiền tích của cải, như vậy sau này thiên hạ thái bình rồi, sẽ đi cưới vợ.”
“Tùng Nguyệt cũng không đón dâu, ” Khổng Lĩnh hỏi, “Không sốt ruột sao?”
“Nhìn Phí Lão Mười, cũng đâu có đón dâu đâu? Bọn họ đều không gấp, ta dĩ nhiên lòng nóng như lửa đốt rồi, ” Kiều Thiên Nhai đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ta muốn tránh cái phần tiền này nghĩ mà trắng đêm không ngủ được.”
Nhóm tiên sinh lập tức cười rộ lên.
Kiều Thiên Nhai nghiêng mặt, nhìn Diêu Ôn Ngọc: “ Tiên sinh cũng không đón dâu, không sốt ruột sao?”
Nhành hoa rơi ở cánh tay áo Diêu Ôn Ngọc, hắn chuyển ánh mắt, nhìn Kiều Thiên Nhai. Khi gió thổi hoa bay, cũng thổi chút vị đắng của thuốc vào Kiều Thiên Nhai đang ngồi bên cạnh.
“ Từng sốt ruột,” Diêu Ôn Ngọc nói, “Bây giờ có Hổ Nô, cũng thế cả thôi.”
Mọi người đang ngồi trừ Kiều Thiên Nhai, đối với chuyện tình của Diêu Ôn Ngọc và Chiếu Nguyệt quận chúa không hiểu rõ cho lắm, chỉ nghe tin đồn Chiếu Nguyệt quân chúa gả cho hắn, đương nhiên là tưởng hắn đang nói đến Chiếu Nguyệt quận chúa.
“Ta nói đời người có ba hận, một trong số đó là hận mình không thể làm Hổ nô,” Kiều Thiên Nhai đến ôm hổ nô, lại sai thân hình mập mạp của Hổ nô lại nắm cổ tay của Diêu Ôn Ngọc, “ Bằng không ngày ngày đêm đêm đều được nằm trên đầu gối của ngươi, cũng có thể chìm đắm mãi trong giấc mộng của mình.”
Diêu Ôn Ngọc vẻ mặt khẽ thay đổi, hắn không ngờ Kiều Thiên Nhai có thể táo bạo như vậy, vội vã hô khan lên.
“Kiều chỉ huy thường hay nói những câu khiến cho người khác phải ngạc nhiên,nếu có thể cùng với Nguyên Trác tranh luận bàn suông, cũng là chuyện tốt.” Cao Trọng Hùng cảm thán nói, “Không biết về sau còn có thể được Nguyên Trác bàn suông nữa không.”
“Bàn suông về lầm quốc.” Diêu Ôn Ngọc che miệng, cổ tay có chút đỏ, hắn nói, “ Vừa nãy còn chưa nói xong, Đại soái không trả lời thư, chính là vì bất mãn với Hải Nhật Cổ, lãnh địa của bộ Thanh Thử không phải do chúng ta đánh hạ, không thể cưỡng cầu.”
Khổng Lĩnh gật đầu: “Ta chính là lo lắng Đại soái vì vậy mà sinh hiềm khích với phủ quân.”
“Chúng ta muốn mượn lực đánh lực, nhưng Hải Nhật Cổ lại là bọ cạp biên sa, Đại soái không tin cũng là lẽ thường tình.”
“Đó chỉ là một thôi,” Khổng Lĩnh đối diện với Diêu Ôn Ngọc, chậm rãi lắc đầu, “Sợ nhất là Đại soái sinh lòng nghi ngời phủ quân muốn uy hiếp Khải Đông.”
“ Bộ Thanh Thử sát với Biên Quận,”Diêu Ôn Ngọc nói, “Chu dù Đại soái không nghĩ như vậy, các tướng của Khải Đông cũng sẽ nghĩ như vậy. Trước kia họ từng bị đốc quân thái giám của Khuých Đô cưỡng ép, chịu đủ mọi uất ức, hiện giờ đương nhiên sẽ không đồng ý để bọn cạp nhìn chăm chăm vào họ nữa.”
“Nếu là Khải Đông không chịu, ” Khổng Lĩnh nói, “Chúng ta chỉ có thể tính toán kế hoạch khác.”
Quân trướng điểm đèn, Thích Trúc Âm vắt tay sau gáy, gác chân ghe Thích Vỹ nói chuyện.
“Bảo Lục Quảng Bạch đừng viết thư nữa, hắn không còn áp lực về đồ quân nhu nữa, hai vạn bộ binh nói đi là đi,” Cô nhìn chằm chằm lên đỉnh trướng, “Ký Minh và Tiêu Trì Dã đều chưa từng nhắc đến chuyện này.”
“Lục tướng quân đi theo Đại soái đã lâu,” Thích Vỹ nói, “Biết năng lực của Đại soái, vì vậy muốn khuyên Đại soái xuất binh.”
“Ta hiểu lòng hắn muốn đánh biên sa kỵ binh,”Thích Trúc Âm hơi nhíu mày, “Nhưng Đại Chu chưa từng xâm phạm Đại Mạc, đường xá xa xôi nguy hiểm tứ phía, sau khi tam quân cùng đến ai bảo đảm được nơi dừng chân không xảy ra chuyện gì? Bọ cạp thì còn đang ở Khuých Đô.”
Thích Vỹ biết nỗi khó xử của Thích Trúc Âm, do dự giây lát nói: “Bây giờ Đại soái từ chỗi họ, chỉ sợ sẽ đeo trên lưng ác danh gặp lợi liền vong nghĩa.”
Khuých Đô mới phong tước cho cô làm Đông Liệt Vương, cô liền trở mặt với Trung Bắc và Ly Bắc, Thủ Bị Quân còn ăn lương của Thẩm Trạch Xuyên, việc này để ai nghe thấy cũng sẽ chửi cô một câu.
Thích Trúc Âm dửng dưng chẳng để tâm nói: “Kệ họ, chuyện không thể quản nhất trên đời chính là miệng lưỡi thiên hạ.”
“Món nợ này khó tính, xem ra ở Trung Bắc, bọn họ đưa lương nuôi sống Thủ Bị Quân là đại ân,” thích vĩ nói, “Nhưng nếu không có chiến sự Ly Bắc căng thẳng, cửa Trung Bắc cũng sẽ mở rộng ra, đòi hỏi chúng ta xuất binh tượng trợ, lương thực của Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không đến rễ dàng như vậy.”
“Bọn chúng chính là mưu tính người trong thiên hạ, hiểu được thời cơ.” Thích Trúc Âm sườn mặt nghiêm túc, không có cười nói như bình thường, “Ta trợ giúp Ly Bắc chính là trợ giúp mình, hiện giờ không xuất binh cũng là trợ giúp chính mình. Khải Đông và Ly Bắc là huynh đệ hoạn nạn, nhưng nguy hiểm của Ly Bắc đã được giải quyết, sách an còn muốn xâm nhập, còn dốc hết binh lực đi gây chiến. Sau khi thiên hạ chia cắt thì có vô số lưu dân, trận chiến năm nay so với năm trước đều không thể tránh được. T biết A Mộc đã lộ ra vẻ mệt mỏi, hiện giờ đánh tan liên minh lục bộ thực sự là một thời cơ tốt, nhưng mà kho lúa tám thành trống không, dân chúng chết đói đầu đường, Dung Thành của Quyết Tây gạp hạn hán, sau vụ thu hoạch Giang Thanh Sơn còn phải nỗ lực cung ứng lương thực cho Khuých Đô và Khải Đông, những lương thực đó đều lấy từ dân chúng ra. Sáu châu của Thẩm Trạch Xuyên thì có ba châu chưa đến mùa thu hoạch năm, hắn cũng phải ỷ lại vào kho lúa Hà Châu…..trận này đánh rất sướng, nhưng ta không đi được.”
A Mộc khí thế cao ngất, lục bộ biên sa chính là tai họa ngầm của võ tướng Đại Chu, lần này xâm nhập vào Đại Mạc, nếu như thắng, bất luận sau này ai nắm quyền, Ly Bắc thiết kỵ và Tiêu Trì Dã đều được lưu danh sử sách. Hơn nữa thân là võ tướng, ai mà không muốn cùng đối thủ anh đua cao thấp.”
Thích Trúc Âm dập tắt đèn, trong trướng rơi vào tối đen. Cô ngồi một lúc lâu sau, nói: “ Ta nói, ngươi viết, bảo với Thẩm Trạch Xuyên, lãnh địa của bộ Thanh Thử mặc dù hoang phế, ta cũng không cho phép Hải Nhật Cổ đặt chân lên, bảo với tkm, Thích Trúc Âm ra tuy quen biết hắn đã lâu, là bạn bè thân thiết, nhưng Thích thị ta vẫn là thần của Đại Chu, cùng đánh kẻ thù bên ngoài là nhiệm vũ của mình, mang tiếng Trung Bắc nhưng là phản quốc, bảo với Lục Quảng Bạch, ta chúc hắn công đức chói lọi tẩy sạch hổ thẹn trước khi, nhưng mà lần này, tỷ đệ chúng ta không thê đồng hành.”
Chim nhạn vỗ cánh trong đêm, bay ngang chân trời Biên Quận. Thích Vỹ sau khi gửi thư xong, xoay người vào trướng, cát vàng dưới chân rung động. Một bàn tay cào cát vàng, Lục Quảng Bạch đưa lưng về phía màn trời ảm đạm, thư của Khải Đông còn cầm ở trên tay. Hắn ngồi xổm một lúc lâu, đem thư cất kỹ càng, cát trong lòng bàn tay chảy xuống.
Thấy thư của Thích soái như thấy mặt.
Ta không làm tròn chức trách, tự ý rời khỏi quận, hổ thẹn với thân lão Khải Đông, không ra trận giết định cũng không phải là ý nguyện, ta vĩnh viễn là tướng của Thích soái. Trận này mặc dù không thể đồng hành, nhưng nói non tỏ tường, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thích soái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất