Chương 270: Lâm môn
Đạm Đài Hổ hiểu được trận này khó thắng, nhổ mấy bãi nước bọt, chửi: “Cẩu tặc già, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này!”
Thiệu Thành Bích không vì tiếng mắng mà lay động, nhìn về phía Đạm Đài Hổ, tiếp tục nó: “Các tướng sĩ tùy ngươi xuất chiến, là đem tính mạng phó thác cho ngươi. Hiện giờ ngươi đã mất đi phần thắng, ngoan cố chống cự chính là vì không để ý an nguy của các tướng sĩ. Đạm Đài Hổ, lão hủ ta cùng đại ca ngươi là quen biết cũ, khuyên ngươi một lần nữa, mau chóng bỏ tối theo sáng.”
“Vứt con mẹ cái chó má của ông đi,” Đạm Đài Hổ dựng đao lên, lạnh lùng nói, “Ta đi theo phủ quân chinh chiến với Biên Sa kỵ binh, đên bây giờ lại vì gặp các ngươi mà đầu hàng, phi! Đạm Đài Hổ ta khom không được cái lưng này.”
Hắn vừa dứt lời, Hứa Dũ chợt nghe trạm canh gác “sưu” một tiếng. Tiếng trạm cạnh gác bay thẳng trong đêm, cực kỳ chói tai. Hứa Dũ sớm đã nghe đường Trung Bắc thông, trạm dịch gần nhau, đoán đam đài hổ lúc này là đưa tin tức.
Hứa Dũ lập tức khuyên: “Tổng đốc, việc không nên chậm trễ, tốc chiến tốc thắng!”
“Các ngươi muốn đánh nhau, chúng ta lại nhân từ đợi ở đây.” Thiệu Thành Bích cầm chuôi đao, “Bắt giặc tóm vương, giết đàm đại hổ, tối nay có thể không chiến mà thắng.”
Dứt lời đô quân cũng đã chen chúc mà vào, Thủ Bị Quân vô lực chống cự, chỉ có thể chật vật chạy chốn. Dư Tiểu Tái mắt thấy Đạm Đài Hổ một mình không thể làm gì, sẽ bị bao vây, chợt nghe ngoài doanh có tiếng chim cô kêu.
Chim cô?
Trung Bắc lấy đâu ra chim cô?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nháy mắt Thiệu Thành Bích rút đao đâm, Dư Tiểu Tái ôm đầu hô: “Lão hổ, lăn một vòng đi!”
Đạm Đài Hổ vốn không muốn lăn, nhưng mà một khắc hắn chuẩn bị xông lên thì đầu gối đột nhiên đau, cả người cũng cắm xuống đất theo. Hắn đập mặc xuống đất, còn chưa nằm sấp ổn, chợt nghe quân trướng ầm ầm đổ xuống, vừa vặn đập vào đô quân trước mặt.
Đầu thạch cơ!
Đạm Đài Hổ theo bản năng tưởng Biên Sa kỵ binh đến, nhưng mà hắn lại nghĩ lại, lộ vẻ mặt vui mừng, nói: “Cấm quân!”
Hứa Dũ nương theo ánh lửa, nhìn thấy sườn đông trào ra binh lính, không khỏi thầm nghĩ nguy rồi. Ánh lửa ngoài doanh bất ngờ nhiều hơn, cấm quân đem đầu thạch cơ trong kho quân bị của tỳ châu đến. Bọn họ đã chờ thật lâu, đó là muốn tối nay có cái cớ rõ ràng để đánh đô quân. Chốc lát thế cục đảo lộn, Thiệu Thành Bích giục binh lui, nhưng đường phía sau đã bị chặn. Hứa Dũ nói với Thiệu Thành Bích: “Tổng đốc, chúng ta trúng kế rồi!”
Quân trướng sụp xuống chạm đổ ngọn đuốc, lửa đột nhiên nhảy dựng lên. Kỵ binh nhẹ đô quân chỉ có mất trăm người, lúc hốt hoảng lui về sau thì lưng đụng vào cấm quân ở phía sau.
Đạm Đài Hổ vừa nhìn thấy cấm quân, giống như là con thấy mẹ, chống người đứng lên, vui mừng nói: “ Con mẹ nó Kiều Thiên Nhai.”
Thiệu Thành Bích nghe thấy tên này, ở trong ánh lửa quay đầu lại, vài lọn tóc bạc khẽ buông xuống, chặn con mắt mù của ông. Tấm lưng mơ hồ của ông không được vạm vỡ, ở trong bóng tối giống như một ngọn núi dốc cao vút.
“Thiệu bá.” Kiều Thiên Nhai nắm vỏ kiếm trong tay, không dễ ràng rút ta chuôi kiếm, tàm dừng một lá, “ —-Sư phụ.”
Trong nháy mắt hình ảnh trước khi hiện lên, rồi trong nháy mắt lại tan đi trong đêm đen. Kiều Thiên Nhai bốn tuổi bái làm học trò của Thiệu Thành Bích, thanh kiếm này khi hắn rời Khuých Đô, cũng là Thiệu Thành Bích tặng cho.
Thiệu Thành Bích không có kiếm, ông chậm rãi rút bả đao mới tinh ra, nhìn Kiều Thiên Nhai khàn giọng nói: “ Nghịch tặc đáng chết.”
Hoắc Lăng Vân phi nhanh trong đêm, hắn chạy xuyên qua cây cỏ rậm rạp, lao tới đăng châu. Ở dưới thành giơ cao thẻ bào, quát: “Mở cửa!”
Cửa treo của đăng châu ầm ầm kéo lên, Hoắc Lăng Vân chạy qua, xoay người xuống ngựa, lập tức bước nhanh lên tường thành. Hắn đoạt lấy cây đuốc bên cạnh, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía bóng đêm, trong tiếng thở gấp chiếu cây đuốc về phía trước. Cả dãy núi Thiên Phi Khuyết vắng lặng trong đêm, Thủ Bị Quân Khải Đông trong cấp báo không thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Lăng Vân hỏi thủ thành: “Khói báo động trên đài có động tĩnh gì không?”
Thủ thành đáp: “Tất cả vẫn như cũ.”
Lưng của Hoắc Lăng Vân ướt đẫm mồ hôi vì chạy trên đường, hắn lau mồ hôi trên mặt, trả cây đuốc cho thủ thành, nói: “Thắt chặt phòng bị.”
Mây đen che kín mặt trăng, những vì sao trên trời cũng điêu tàn, những đẹp đẽ ấy thoáng chốc biến mất. Đao kiếm chạm nhau lửa bắn tung tóe, khoảng khắc Thiệu Thành Bích rơi xuống ngựa đã phân rõ thắng bại, dao của ông bị đánh gãy, cùng với tình nghĩa sư đồ cũng bị cắt đứt theo. Những cây đuốc vượt qua doanh địa bị sụp đổ, tiếng bước chân đô quân hỗn loạn, bọn họ vốn không phải là đối thủ của cấm quân giỏi chiến đấu.
Thiệu Thành Bích cũng không phải là đối thủ của Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai và Thiệu Thành Bích chỉ cách nhau có vài bước chân, trong ánh lửa kiếm của hắn trở vào bao, thi thể được bao chùm bởi những cái bóng chồng chéo đầy hỗn loạn.
“Trận này chắc chắn bại,” Kiều Thiên Nhai trong tiếng lửa “đùng” nhẹ nhàng nói, “Sư phụ không phải đến đánh dẹp ta.”
Thiệu Thành Bích che ngực, thở khó khăn. Ông mấp máy đôi môi tái nhợt: “Ta đã già…. không còn dũng cảm như năm đó nữa…. ta tới gặp cha con…. cha con làm chuyện sai trái….” Thiệu Thành Bích cố gắng ở to hai mắt, nhìn bầu trời mơ hồ, “….ta cũng làm chuyện sai lầm…. trận này…. ta thay phụ thân con…..trả nợ…. Thẩm…. không phụ sự phó…. thác của thái phó….”
Kiều Thiên Nhai nhìn về phía Thiệu Thành Bích.
Nhưng Thiệu Thành Bích không chịu nhìn Kiều Thiên Nhai, giọng ông khàn khàn như là xé cổ, trong lúc hấp hối, lẩm bẩm nói: “Kiều Tùng Nguyệt, đưa trẻ ngoan.”
Kiều Thiên Nhai nắm chặt chuôi kiếm, nơi khói bụi bay đầy trời đứng thẳng bất động, mặc cho tro bụi rơi xuống người, trên vai đầy nhếch nhác. Ngày đó hắn đến thiệu gia bái sư, Thiệu Thành Bích từng vỗ đầu hắn, cũng nói câu “Kiểu Tùng Nguyệt, đứa trẻ ngoan.”
Bên kia Đạm Đài Hổ lê người, đánh tiếng với Kiều Thiên Nhai, đem những hỏa súng vừa thu được nhém đến.
“Ngoại trừ trang bị của kỵ binh nhẹ ra, ” Đạm Đài Hổ sắc mặt cổ quái, “Tất cả những cái còn lại đều bị hư.”
Thích Trúc Âm đứng ở trên Phong hỏa đài của Thiên Phi Khuyết, nhìn núi non uốn lượn. Đêm nay giống như sóng triều dâng lên, không chỉ vây chặt cô, còn vây chặt Khải Đông. Cô đã từng vô số lần một mình đứng ở đây, canh gác năm quận.
Thích Vỹ thấy bóng dáng cô tịch của cô, không thể không gọi: “ Đại soái….”
Ở tiếng gọi này, Thích Trúc Âm nhớ đến cuộc nói chuyện của mình với Hoa Hương Y trước khi đi.
Hoa Hương Y ngồi ngay ngắn ở đối diện, bông hoa trắng cài trên mái tóc đen, giống như nổi trên mặt nước trong suốt, không dễ để người khác chú ý, nhưng cũng tăng thêm sự quyến rũ. Cô nấu trà, nói: “Khuých Đô gấp gáp thúc dục như vậy, xem ra thành bại chỉ trong lần này.”
Thẩm Trạch Xuyên thấy cô chuẩn bị trà, bàn tay nữ nhân mềm mại đỡ Sa bình. Kỳ lạ chính là, chỉ cần Hoa Hương Y ở đây, phân tranh ở bên ngoài như tiêu biến hết, cô luôn khiến cho Thẩm Trạch Xuyên nhớ đến niềm vui việc đánh son.
“Ta thấy ngươi quân chỉnh chờ phân phó, liền muốn cùng ngươi uống chén trà.”
“Trà tiễn biệt?” Thích Trúc Âm hỏi.
Nước sôi đổ vào lá trà, nước rót xuống bạch khí bay lả lướt
Hoa Hương Y nói: “Trà giữ lại.”
Bầu không khí có chút ngưng động, Thích Trúc Âm chống gối, có ý đứng dậy.
“Đại soái xuất binh, là muốn ngăn cản Thẩm Trạch Xuyên tây tiến, để y đợi ở Trung Bác, không muốn cùng Lý thị tranh chấp. Nhưng ta xem hành động này của đại soái, chẳng qua chỉ là lừa dối chính mình, không có ích gì với dân chúng, ” Hoa Hương Y nhẹ nhành rót trà lên chén ở đầu bên kia của bàn, nhìn Thích Trúc Âm, “Ý định ban đầu của đại soái cũng chính là rời bỏ.”
Thích Trúc Âm dừng động tác.
Vải thưa xanh ánh màu lá chuối, chặn chút nắng, càng khiến Hoa Hương Y như đang ngồi trong tranh, nói với Thích Trúc Âm: “Lương thực của Khuých Đô túng thiếu, kho lúa tám thành trống không, ngươi không chịu đi theo Tiêu Trì Dã đông tiến, là bởi vì không muốn vì cần binh mà khổ dân chúng. Nhưng hôm nay ngươi đi trợ Lý thị, so với cần binh có gì khác nhau?”
“Lồng chim thế gia đã phá, Khuých Đô lúc này đang nhổ ra nuốt vào bùn cát,” Thích Trúc Âm dứt khoát nói thẳng, “Đại Chu vẫn có cơ hội để trở về đỉnh cao, nhưng lần này Thẩm Trạch Xuyên nhập đô, cơ hội sẽ không còn nữa.”
Hoa Hương Y nói: “Ta là người hiểu rõ nhất sổ sách tàm thành, cơ hội mà đại soái nói, không phải của Đại Chu, cũng không phải là của dân chúng thiên hạ, mà chỉ là cơ hội của nữ đế mà thôi.”
Thích trúc âm im lặng.
“Lý thị chính tông sớm đã đứt ở Lý Kiến Hằng, hiện giờ người ngồi trên triều, ta cũng không biết cô ta là ai. Khi cô còn ở sống, thường nói Lý Kiếm Đình rất giống Quang Thành Đế, nhưng Tiết Tu Trác lại nói cô là nữ nhi của Tần Vương. Trong hịch văn của Trung Bắc nói không sai, nếu cô ta thật sự là huyết mạch thật sự của Tần Vương, tại sao Tiết Tu Trác không đưa ra bảo chứng của Tần Vương? Một khi hắn đã chắc chắn như vậy, sao không khiến cho người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục?”
Khi Hàm Đức Đế còn đang tại vị, gọi Hoa Hương Y là “Tam muội muội”, mọi thứ đều dựa theo quy chế của công chúa để đặt mua, Lý Kiến Hằng cũng phải gọi cô một tiếng “tỷ tỷ”, Lý Kiếm Đình nên gọi cô là bác. Bây giờ thái hậu đã qua đời, trên thế gian ai có thể chứng thực thân phận của Lý Kiếm Đình, không phải chỉ có Hoa Hương Y sao.
Hoa Hương Y tiếp tục ôn nhu nói: “Không phải là nữ đế, đại soái sao có thể gọi là trung được?”
Thẩm Trạch Xuyên cầm chén trà, mặt trà nổi gợi sóng, nói: “Nếu cô ta có thể làm cho trăm dân thiên hạ an yên, ta trợ cô ta, đó là trung.”
“Một khi đã như vậy, đại soái trợ Lý Kiếm Đình, không bằng trợ Thẩm Trạch Xuyên.” Trong lời nói mềm mại của Hoa Hương Y rốt cuộc cũng lộ ra sự sắc bén, sau đó đổi cách xưng hô, “A Âm, ngươi và tkm là tình cảm cùng chung họa nạn, lại cùng lục quảng bạch vừa là bằng hữu vừa là quân và tướng, ngươi trợ Lý Kiếm Đình, hai người này nhất định sẽ hướng đao về phía ngươi, đây là thứ nhất; Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã chung tay quân và chính sự đông bắc, ngươi đánh đăng châu, Thẩm Trạch Xuyên lui binh là chuyện nhỏ, Tiêu Trì Dã binh bại là chuyện lớn. Viễn chinh gian khổ, không có Thẩm Trạch Xuyên, chín vạn thiết kỵ chắc chắn sẽ bại, đến lúc đó Biên Sa kỵ binh kéo trở lại xâm lược, dân chúng ba nơi phía đông lại chịu sự uy hiếp như trước. Hôm nay ngươi là trung, là làm cho dân chúng ba nơi đang trông ngóng và mong chờ lần nữa chịu khổ, đây là thứ hai; Lý Kiếm Đình phong ngươi làm ‘Đông Liệt Vương’, không phải là cảm kích, vì thế cục bức ép. Người ta có câu nước đầy thì tràn, tháng thừa thì phải có thiếu, nếu ngươi thực sự bình định được Trung Bắc, đợi Khuých Đô yên ổn, chiến công Khải Đông huy hoàng, lại không có Ly Bắc hãm chân, như vậy cô ta hôm nay có thể vì thế cục ép buộc mà phong ngươi làm vương, tương lai có thể vì thế cục ép buộc mà bãi bỏ chức vương của ngươi vì lý do khác họ, đây là thứ ba; Diêu Ôn Ngọc dưới trướng của Thẩm Trạch Xuyên, giảng chuyện khiến cho hiền tài thiên hạ lần lượt đổ về Trung Bắc, Thẩm Trạch Xuyên không chỉ trọng dụng cựu thần Khuých Đô là Dư Tiểu Tái, còn đề bạt quan liêu cũ của quân địch là Cao Trọng Hùng. Y không lấy huyết thống, có tầm nhìn xa, dẫn đầu tướng soái và phụ tá thúc đẩy hoàng sách, chỉ mới một năm thôi, đã quét sạch thổ phỉ Trung Bắc, tạo nên kho lương chủ chốt của thiên hạ. Y ở Trung Bắc khoan dung độ lượng đến như vậy, chờ khi binh của y vào Khuých Đô, cũng có thể dung nạp những người tài trên triều đình, đây là thứ tư.”
Hoa Hương Y nhẹ đỡ hoa trắng trên mái tóc, chậm rãi nói: “Tất cả nhưng điều trên, Lý Kiếm Đình có thể làm, Thẩm Trạch Xuyên cũng có thể, nhưng chuyện Thẩm Trạch Xuyên có thể làm, Lý Kiếm Đình chưa chắc có thể.”
Bốn điều này về công về tư đều hợp tình hợp lý, giống như một đòn cảnh báo, đập tán cái trung của Thích Trúc Âm.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Ngón tay Hoa Hương Y đỡ hoa làm tôn lên đông châu ở bên tai, gian mày tiều tụy không giảm, vẻ mặt có chút sa sút. Giọng cô nhẹ nhàng thong thả, không nhanh cũng không chậm, nói: “A Âm, các lão từng nói ‘Văn chết vì khuyên can, võ chết vì chiến’, nhưng ngươi xem, gió nổi mưa phùn đã hai mươi năm nay, có được bao nhiêu người chết đúng nghĩa? Hàn thừa muốn đỡ tiểu nhi tử nhà hắn làm hoàng đế, người trong thiên hạ không có, kia không phải là trung với Lý thị, mà là hàn thừa thất đức, không xứng với vị trí này. Đại Chu trong ngoài phân tranh không ngừng, người thực sự có thể chấm dứt hết thảy những chuyện này không phải là Lý Kiếm Đình. Thẩm Trạch Xuyên hưng dân đắc đạo, chính là cái mà thiên hạ đang hướng tới.” cô chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Thích Trúc Âm, giống như là nhìn Định Hải Thần Trâm quyết định sự hưng vong của thiên hạ, vừa có kính phục, lại vừa có không nỡ, “Thời khắc này đây, sinh tử của vạn dân thiên hạ đều được quyết định bởi một ý niệm của ngươi.”
Hơi trà nghi nghút, tan ra nơi song cửa sổ.
Thích Trúc Âm trầm tư thật lâu sau hỏi Thích Vỹ: “Trăm năm sau, còn có người nhớ rõ Thích Trúc Âm không?”
“Nhớ rõ,”Thích Vỹ bỗng nhiên nghẹn ngào, nói: “Đại soái là vì mấy vạn dân thiên hạ, từ nay về sau dân chúng an cư, đại nghiệp thành công… ai mà không nhớ rõ Thích Trúc Âm chứ.”
“Ta không thể được lưu vào sử sách, bài cũng không được cúng, lại làm trái tổ huấn của Thích thị, đúng là phản tặc của Đại Chu.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn núi sông, “Trăm năm sau chính là đất vàng một vốc, bùn lầy một nắm.”
Thích Vỹ đỡ đao quỳ xuống, nói: “đại soái trăm tuổi, nếu ta còn sống, sẽ vì đại soái mà cúng bài; nếu ta không còn, sẽ bảo con ta, cháu ta, nhiều thế hệ sau của nhà ta sẽ thay nhau đốt ly trường minh đăng cho đại soái.”
Thích Trúc Âm quay đầu, cười rộ lên: “Như vậy, ta cũng đáng.”
Đan thành ngay sát Khuých Đô, trái tim dân chúng trong thành Đô đều treo lơ lửng, minh lý đường sáng trưng, người cũng ngồi đầy đại sảnh. Chờ quân báo đến, tất cả mọi người tập trung lắng nghe.
Lý Kiếm Đình hỏi: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng,” quan quân mồ hôi nhễ nhại quỳ gối trước cửa, thở hổn hển nói, “Hai vạn đô quân đều bị trúng kế của phản quân, tổng đốc rơi vào vòng vây—-.”
“Đông Liệt Vương đâu?” Khổng Tưu đúng lên.
Quan quân lau mồ hôi, đáp: “Tin Đông Liệt Vương xuất binh là giả, ba mươi vạn Thủ Bị Quân Khải Đông từ đầu đến cuối không nhúc nhích!”
Chén trà trong tay Sầm Dũ rơi xuống đất “loảng xoảng đương”, cả đại sảnh lập tức nhao nhao, thám giám và cung nữ cũng bối rối.
Tiết Tu Trác nói: “ Đô quân còn thừa đâu?”
“Lập tức điều động quân về!” Trần trân phản ứng rất nhanh, bước ra nửa bước, gấp giọng nói: “Lập tức triệu tập đô quân còn lại về Khuých Đô!”
“Khoan đã,” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên lên tiếng, hắn nhìn quan quân, trầm giọng nói: “Khi điều đô quân quay về thì phát hỏa bài đến ba nơi Quyết Tây, Hà Châu, và Hòe Châu, nói thời khắc này thiên hạ hưng vong, người nào có thể xuất binh trợ khuất độ, triều đình phong thưởng trăm vạn hai!”
Trăm vạn hai, số tiền như vậy nhất định sẽ có người dũng cảm.
Tiết Tu Trác đã bị buộc đến bước đường cùng, Hòe Châu bạo động không ngừng, Hà Châu cũng còn nhiều thổ phỉ, hắn đem cái chìa khóa kho tiền Hề thị treo ở cửa thành Khuých Đô—- Thẩm Trạch Xuyên không có Ly Bắc thiết kỵ viện trợ, không phải là thiên hạ vô địch, thời khắc này đây ai có thể xoay chuyển càn khôn, ai có thể làm quý công tiếp theo của Đại Chu!
Thiệu Thành Bích không vì tiếng mắng mà lay động, nhìn về phía Đạm Đài Hổ, tiếp tục nó: “Các tướng sĩ tùy ngươi xuất chiến, là đem tính mạng phó thác cho ngươi. Hiện giờ ngươi đã mất đi phần thắng, ngoan cố chống cự chính là vì không để ý an nguy của các tướng sĩ. Đạm Đài Hổ, lão hủ ta cùng đại ca ngươi là quen biết cũ, khuyên ngươi một lần nữa, mau chóng bỏ tối theo sáng.”
“Vứt con mẹ cái chó má của ông đi,” Đạm Đài Hổ dựng đao lên, lạnh lùng nói, “Ta đi theo phủ quân chinh chiến với Biên Sa kỵ binh, đên bây giờ lại vì gặp các ngươi mà đầu hàng, phi! Đạm Đài Hổ ta khom không được cái lưng này.”
Hắn vừa dứt lời, Hứa Dũ chợt nghe trạm canh gác “sưu” một tiếng. Tiếng trạm cạnh gác bay thẳng trong đêm, cực kỳ chói tai. Hứa Dũ sớm đã nghe đường Trung Bắc thông, trạm dịch gần nhau, đoán đam đài hổ lúc này là đưa tin tức.
Hứa Dũ lập tức khuyên: “Tổng đốc, việc không nên chậm trễ, tốc chiến tốc thắng!”
“Các ngươi muốn đánh nhau, chúng ta lại nhân từ đợi ở đây.” Thiệu Thành Bích cầm chuôi đao, “Bắt giặc tóm vương, giết đàm đại hổ, tối nay có thể không chiến mà thắng.”
Dứt lời đô quân cũng đã chen chúc mà vào, Thủ Bị Quân vô lực chống cự, chỉ có thể chật vật chạy chốn. Dư Tiểu Tái mắt thấy Đạm Đài Hổ một mình không thể làm gì, sẽ bị bao vây, chợt nghe ngoài doanh có tiếng chim cô kêu.
Chim cô?
Trung Bắc lấy đâu ra chim cô?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nháy mắt Thiệu Thành Bích rút đao đâm, Dư Tiểu Tái ôm đầu hô: “Lão hổ, lăn một vòng đi!”
Đạm Đài Hổ vốn không muốn lăn, nhưng mà một khắc hắn chuẩn bị xông lên thì đầu gối đột nhiên đau, cả người cũng cắm xuống đất theo. Hắn đập mặc xuống đất, còn chưa nằm sấp ổn, chợt nghe quân trướng ầm ầm đổ xuống, vừa vặn đập vào đô quân trước mặt.
Đầu thạch cơ!
Đạm Đài Hổ theo bản năng tưởng Biên Sa kỵ binh đến, nhưng mà hắn lại nghĩ lại, lộ vẻ mặt vui mừng, nói: “Cấm quân!”
Hứa Dũ nương theo ánh lửa, nhìn thấy sườn đông trào ra binh lính, không khỏi thầm nghĩ nguy rồi. Ánh lửa ngoài doanh bất ngờ nhiều hơn, cấm quân đem đầu thạch cơ trong kho quân bị của tỳ châu đến. Bọn họ đã chờ thật lâu, đó là muốn tối nay có cái cớ rõ ràng để đánh đô quân. Chốc lát thế cục đảo lộn, Thiệu Thành Bích giục binh lui, nhưng đường phía sau đã bị chặn. Hứa Dũ nói với Thiệu Thành Bích: “Tổng đốc, chúng ta trúng kế rồi!”
Quân trướng sụp xuống chạm đổ ngọn đuốc, lửa đột nhiên nhảy dựng lên. Kỵ binh nhẹ đô quân chỉ có mất trăm người, lúc hốt hoảng lui về sau thì lưng đụng vào cấm quân ở phía sau.
Đạm Đài Hổ vừa nhìn thấy cấm quân, giống như là con thấy mẹ, chống người đứng lên, vui mừng nói: “ Con mẹ nó Kiều Thiên Nhai.”
Thiệu Thành Bích nghe thấy tên này, ở trong ánh lửa quay đầu lại, vài lọn tóc bạc khẽ buông xuống, chặn con mắt mù của ông. Tấm lưng mơ hồ của ông không được vạm vỡ, ở trong bóng tối giống như một ngọn núi dốc cao vút.
“Thiệu bá.” Kiều Thiên Nhai nắm vỏ kiếm trong tay, không dễ ràng rút ta chuôi kiếm, tàm dừng một lá, “ —-Sư phụ.”
Trong nháy mắt hình ảnh trước khi hiện lên, rồi trong nháy mắt lại tan đi trong đêm đen. Kiều Thiên Nhai bốn tuổi bái làm học trò của Thiệu Thành Bích, thanh kiếm này khi hắn rời Khuých Đô, cũng là Thiệu Thành Bích tặng cho.
Thiệu Thành Bích không có kiếm, ông chậm rãi rút bả đao mới tinh ra, nhìn Kiều Thiên Nhai khàn giọng nói: “ Nghịch tặc đáng chết.”
Hoắc Lăng Vân phi nhanh trong đêm, hắn chạy xuyên qua cây cỏ rậm rạp, lao tới đăng châu. Ở dưới thành giơ cao thẻ bào, quát: “Mở cửa!”
Cửa treo của đăng châu ầm ầm kéo lên, Hoắc Lăng Vân chạy qua, xoay người xuống ngựa, lập tức bước nhanh lên tường thành. Hắn đoạt lấy cây đuốc bên cạnh, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía bóng đêm, trong tiếng thở gấp chiếu cây đuốc về phía trước. Cả dãy núi Thiên Phi Khuyết vắng lặng trong đêm, Thủ Bị Quân Khải Đông trong cấp báo không thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Lăng Vân hỏi thủ thành: “Khói báo động trên đài có động tĩnh gì không?”
Thủ thành đáp: “Tất cả vẫn như cũ.”
Lưng của Hoắc Lăng Vân ướt đẫm mồ hôi vì chạy trên đường, hắn lau mồ hôi trên mặt, trả cây đuốc cho thủ thành, nói: “Thắt chặt phòng bị.”
Mây đen che kín mặt trăng, những vì sao trên trời cũng điêu tàn, những đẹp đẽ ấy thoáng chốc biến mất. Đao kiếm chạm nhau lửa bắn tung tóe, khoảng khắc Thiệu Thành Bích rơi xuống ngựa đã phân rõ thắng bại, dao của ông bị đánh gãy, cùng với tình nghĩa sư đồ cũng bị cắt đứt theo. Những cây đuốc vượt qua doanh địa bị sụp đổ, tiếng bước chân đô quân hỗn loạn, bọn họ vốn không phải là đối thủ của cấm quân giỏi chiến đấu.
Thiệu Thành Bích cũng không phải là đối thủ của Kiều Thiên Nhai.
Kiều Thiên Nhai và Thiệu Thành Bích chỉ cách nhau có vài bước chân, trong ánh lửa kiếm của hắn trở vào bao, thi thể được bao chùm bởi những cái bóng chồng chéo đầy hỗn loạn.
“Trận này chắc chắn bại,” Kiều Thiên Nhai trong tiếng lửa “đùng” nhẹ nhàng nói, “Sư phụ không phải đến đánh dẹp ta.”
Thiệu Thành Bích che ngực, thở khó khăn. Ông mấp máy đôi môi tái nhợt: “Ta đã già…. không còn dũng cảm như năm đó nữa…. ta tới gặp cha con…. cha con làm chuyện sai trái….” Thiệu Thành Bích cố gắng ở to hai mắt, nhìn bầu trời mơ hồ, “….ta cũng làm chuyện sai lầm…. trận này…. ta thay phụ thân con…..trả nợ…. Thẩm…. không phụ sự phó…. thác của thái phó….”
Kiều Thiên Nhai nhìn về phía Thiệu Thành Bích.
Nhưng Thiệu Thành Bích không chịu nhìn Kiều Thiên Nhai, giọng ông khàn khàn như là xé cổ, trong lúc hấp hối, lẩm bẩm nói: “Kiều Tùng Nguyệt, đưa trẻ ngoan.”
Kiều Thiên Nhai nắm chặt chuôi kiếm, nơi khói bụi bay đầy trời đứng thẳng bất động, mặc cho tro bụi rơi xuống người, trên vai đầy nhếch nhác. Ngày đó hắn đến thiệu gia bái sư, Thiệu Thành Bích từng vỗ đầu hắn, cũng nói câu “Kiểu Tùng Nguyệt, đứa trẻ ngoan.”
Bên kia Đạm Đài Hổ lê người, đánh tiếng với Kiều Thiên Nhai, đem những hỏa súng vừa thu được nhém đến.
“Ngoại trừ trang bị của kỵ binh nhẹ ra, ” Đạm Đài Hổ sắc mặt cổ quái, “Tất cả những cái còn lại đều bị hư.”
Thích Trúc Âm đứng ở trên Phong hỏa đài của Thiên Phi Khuyết, nhìn núi non uốn lượn. Đêm nay giống như sóng triều dâng lên, không chỉ vây chặt cô, còn vây chặt Khải Đông. Cô đã từng vô số lần một mình đứng ở đây, canh gác năm quận.
Thích Vỹ thấy bóng dáng cô tịch của cô, không thể không gọi: “ Đại soái….”
Ở tiếng gọi này, Thích Trúc Âm nhớ đến cuộc nói chuyện của mình với Hoa Hương Y trước khi đi.
Hoa Hương Y ngồi ngay ngắn ở đối diện, bông hoa trắng cài trên mái tóc đen, giống như nổi trên mặt nước trong suốt, không dễ để người khác chú ý, nhưng cũng tăng thêm sự quyến rũ. Cô nấu trà, nói: “Khuých Đô gấp gáp thúc dục như vậy, xem ra thành bại chỉ trong lần này.”
Thẩm Trạch Xuyên thấy cô chuẩn bị trà, bàn tay nữ nhân mềm mại đỡ Sa bình. Kỳ lạ chính là, chỉ cần Hoa Hương Y ở đây, phân tranh ở bên ngoài như tiêu biến hết, cô luôn khiến cho Thẩm Trạch Xuyên nhớ đến niềm vui việc đánh son.
“Ta thấy ngươi quân chỉnh chờ phân phó, liền muốn cùng ngươi uống chén trà.”
“Trà tiễn biệt?” Thích Trúc Âm hỏi.
Nước sôi đổ vào lá trà, nước rót xuống bạch khí bay lả lướt
Hoa Hương Y nói: “Trà giữ lại.”
Bầu không khí có chút ngưng động, Thích Trúc Âm chống gối, có ý đứng dậy.
“Đại soái xuất binh, là muốn ngăn cản Thẩm Trạch Xuyên tây tiến, để y đợi ở Trung Bác, không muốn cùng Lý thị tranh chấp. Nhưng ta xem hành động này của đại soái, chẳng qua chỉ là lừa dối chính mình, không có ích gì với dân chúng, ” Hoa Hương Y nhẹ nhành rót trà lên chén ở đầu bên kia của bàn, nhìn Thích Trúc Âm, “Ý định ban đầu của đại soái cũng chính là rời bỏ.”
Thích Trúc Âm dừng động tác.
Vải thưa xanh ánh màu lá chuối, chặn chút nắng, càng khiến Hoa Hương Y như đang ngồi trong tranh, nói với Thích Trúc Âm: “Lương thực của Khuých Đô túng thiếu, kho lúa tám thành trống không, ngươi không chịu đi theo Tiêu Trì Dã đông tiến, là bởi vì không muốn vì cần binh mà khổ dân chúng. Nhưng hôm nay ngươi đi trợ Lý thị, so với cần binh có gì khác nhau?”
“Lồng chim thế gia đã phá, Khuých Đô lúc này đang nhổ ra nuốt vào bùn cát,” Thích Trúc Âm dứt khoát nói thẳng, “Đại Chu vẫn có cơ hội để trở về đỉnh cao, nhưng lần này Thẩm Trạch Xuyên nhập đô, cơ hội sẽ không còn nữa.”
Hoa Hương Y nói: “Ta là người hiểu rõ nhất sổ sách tàm thành, cơ hội mà đại soái nói, không phải của Đại Chu, cũng không phải là của dân chúng thiên hạ, mà chỉ là cơ hội của nữ đế mà thôi.”
Thích trúc âm im lặng.
“Lý thị chính tông sớm đã đứt ở Lý Kiến Hằng, hiện giờ người ngồi trên triều, ta cũng không biết cô ta là ai. Khi cô còn ở sống, thường nói Lý Kiếm Đình rất giống Quang Thành Đế, nhưng Tiết Tu Trác lại nói cô là nữ nhi của Tần Vương. Trong hịch văn của Trung Bắc nói không sai, nếu cô ta thật sự là huyết mạch thật sự của Tần Vương, tại sao Tiết Tu Trác không đưa ra bảo chứng của Tần Vương? Một khi hắn đã chắc chắn như vậy, sao không khiến cho người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục?”
Khi Hàm Đức Đế còn đang tại vị, gọi Hoa Hương Y là “Tam muội muội”, mọi thứ đều dựa theo quy chế của công chúa để đặt mua, Lý Kiến Hằng cũng phải gọi cô một tiếng “tỷ tỷ”, Lý Kiếm Đình nên gọi cô là bác. Bây giờ thái hậu đã qua đời, trên thế gian ai có thể chứng thực thân phận của Lý Kiếm Đình, không phải chỉ có Hoa Hương Y sao.
Hoa Hương Y tiếp tục ôn nhu nói: “Không phải là nữ đế, đại soái sao có thể gọi là trung được?”
Thẩm Trạch Xuyên cầm chén trà, mặt trà nổi gợi sóng, nói: “Nếu cô ta có thể làm cho trăm dân thiên hạ an yên, ta trợ cô ta, đó là trung.”
“Một khi đã như vậy, đại soái trợ Lý Kiếm Đình, không bằng trợ Thẩm Trạch Xuyên.” Trong lời nói mềm mại của Hoa Hương Y rốt cuộc cũng lộ ra sự sắc bén, sau đó đổi cách xưng hô, “A Âm, ngươi và tkm là tình cảm cùng chung họa nạn, lại cùng lục quảng bạch vừa là bằng hữu vừa là quân và tướng, ngươi trợ Lý Kiếm Đình, hai người này nhất định sẽ hướng đao về phía ngươi, đây là thứ nhất; Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã chung tay quân và chính sự đông bắc, ngươi đánh đăng châu, Thẩm Trạch Xuyên lui binh là chuyện nhỏ, Tiêu Trì Dã binh bại là chuyện lớn. Viễn chinh gian khổ, không có Thẩm Trạch Xuyên, chín vạn thiết kỵ chắc chắn sẽ bại, đến lúc đó Biên Sa kỵ binh kéo trở lại xâm lược, dân chúng ba nơi phía đông lại chịu sự uy hiếp như trước. Hôm nay ngươi là trung, là làm cho dân chúng ba nơi đang trông ngóng và mong chờ lần nữa chịu khổ, đây là thứ hai; Lý Kiếm Đình phong ngươi làm ‘Đông Liệt Vương’, không phải là cảm kích, vì thế cục bức ép. Người ta có câu nước đầy thì tràn, tháng thừa thì phải có thiếu, nếu ngươi thực sự bình định được Trung Bắc, đợi Khuých Đô yên ổn, chiến công Khải Đông huy hoàng, lại không có Ly Bắc hãm chân, như vậy cô ta hôm nay có thể vì thế cục ép buộc mà phong ngươi làm vương, tương lai có thể vì thế cục ép buộc mà bãi bỏ chức vương của ngươi vì lý do khác họ, đây là thứ ba; Diêu Ôn Ngọc dưới trướng của Thẩm Trạch Xuyên, giảng chuyện khiến cho hiền tài thiên hạ lần lượt đổ về Trung Bắc, Thẩm Trạch Xuyên không chỉ trọng dụng cựu thần Khuých Đô là Dư Tiểu Tái, còn đề bạt quan liêu cũ của quân địch là Cao Trọng Hùng. Y không lấy huyết thống, có tầm nhìn xa, dẫn đầu tướng soái và phụ tá thúc đẩy hoàng sách, chỉ mới một năm thôi, đã quét sạch thổ phỉ Trung Bắc, tạo nên kho lương chủ chốt của thiên hạ. Y ở Trung Bắc khoan dung độ lượng đến như vậy, chờ khi binh của y vào Khuých Đô, cũng có thể dung nạp những người tài trên triều đình, đây là thứ tư.”
Hoa Hương Y nhẹ đỡ hoa trắng trên mái tóc, chậm rãi nói: “Tất cả nhưng điều trên, Lý Kiếm Đình có thể làm, Thẩm Trạch Xuyên cũng có thể, nhưng chuyện Thẩm Trạch Xuyên có thể làm, Lý Kiếm Đình chưa chắc có thể.”
Bốn điều này về công về tư đều hợp tình hợp lý, giống như một đòn cảnh báo, đập tán cái trung của Thích Trúc Âm.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Ngón tay Hoa Hương Y đỡ hoa làm tôn lên đông châu ở bên tai, gian mày tiều tụy không giảm, vẻ mặt có chút sa sút. Giọng cô nhẹ nhàng thong thả, không nhanh cũng không chậm, nói: “A Âm, các lão từng nói ‘Văn chết vì khuyên can, võ chết vì chiến’, nhưng ngươi xem, gió nổi mưa phùn đã hai mươi năm nay, có được bao nhiêu người chết đúng nghĩa? Hàn thừa muốn đỡ tiểu nhi tử nhà hắn làm hoàng đế, người trong thiên hạ không có, kia không phải là trung với Lý thị, mà là hàn thừa thất đức, không xứng với vị trí này. Đại Chu trong ngoài phân tranh không ngừng, người thực sự có thể chấm dứt hết thảy những chuyện này không phải là Lý Kiếm Đình. Thẩm Trạch Xuyên hưng dân đắc đạo, chính là cái mà thiên hạ đang hướng tới.” cô chậm rãi ngước mắt lên, nhìn Thích Trúc Âm, giống như là nhìn Định Hải Thần Trâm quyết định sự hưng vong của thiên hạ, vừa có kính phục, lại vừa có không nỡ, “Thời khắc này đây, sinh tử của vạn dân thiên hạ đều được quyết định bởi một ý niệm của ngươi.”
Hơi trà nghi nghút, tan ra nơi song cửa sổ.
Thích Trúc Âm trầm tư thật lâu sau hỏi Thích Vỹ: “Trăm năm sau, còn có người nhớ rõ Thích Trúc Âm không?”
“Nhớ rõ,”Thích Vỹ bỗng nhiên nghẹn ngào, nói: “Đại soái là vì mấy vạn dân thiên hạ, từ nay về sau dân chúng an cư, đại nghiệp thành công… ai mà không nhớ rõ Thích Trúc Âm chứ.”
“Ta không thể được lưu vào sử sách, bài cũng không được cúng, lại làm trái tổ huấn của Thích thị, đúng là phản tặc của Đại Chu.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn núi sông, “Trăm năm sau chính là đất vàng một vốc, bùn lầy một nắm.”
Thích Vỹ đỡ đao quỳ xuống, nói: “đại soái trăm tuổi, nếu ta còn sống, sẽ vì đại soái mà cúng bài; nếu ta không còn, sẽ bảo con ta, cháu ta, nhiều thế hệ sau của nhà ta sẽ thay nhau đốt ly trường minh đăng cho đại soái.”
Thích Trúc Âm quay đầu, cười rộ lên: “Như vậy, ta cũng đáng.”
Đan thành ngay sát Khuých Đô, trái tim dân chúng trong thành Đô đều treo lơ lửng, minh lý đường sáng trưng, người cũng ngồi đầy đại sảnh. Chờ quân báo đến, tất cả mọi người tập trung lắng nghe.
Lý Kiếm Đình hỏi: “Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Hồi bẩm hoàng thượng,” quan quân mồ hôi nhễ nhại quỳ gối trước cửa, thở hổn hển nói, “Hai vạn đô quân đều bị trúng kế của phản quân, tổng đốc rơi vào vòng vây—-.”
“Đông Liệt Vương đâu?” Khổng Tưu đúng lên.
Quan quân lau mồ hôi, đáp: “Tin Đông Liệt Vương xuất binh là giả, ba mươi vạn Thủ Bị Quân Khải Đông từ đầu đến cuối không nhúc nhích!”
Chén trà trong tay Sầm Dũ rơi xuống đất “loảng xoảng đương”, cả đại sảnh lập tức nhao nhao, thám giám và cung nữ cũng bối rối.
Tiết Tu Trác nói: “ Đô quân còn thừa đâu?”
“Lập tức điều động quân về!” Trần trân phản ứng rất nhanh, bước ra nửa bước, gấp giọng nói: “Lập tức triệu tập đô quân còn lại về Khuých Đô!”
“Khoan đã,” Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên lên tiếng, hắn nhìn quan quân, trầm giọng nói: “Khi điều đô quân quay về thì phát hỏa bài đến ba nơi Quyết Tây, Hà Châu, và Hòe Châu, nói thời khắc này thiên hạ hưng vong, người nào có thể xuất binh trợ khuất độ, triều đình phong thưởng trăm vạn hai!”
Trăm vạn hai, số tiền như vậy nhất định sẽ có người dũng cảm.
Tiết Tu Trác đã bị buộc đến bước đường cùng, Hòe Châu bạo động không ngừng, Hà Châu cũng còn nhiều thổ phỉ, hắn đem cái chìa khóa kho tiền Hề thị treo ở cửa thành Khuých Đô—- Thẩm Trạch Xuyên không có Ly Bắc thiết kỵ viện trợ, không phải là thiên hạ vô địch, thời khắc này đây ai có thể xoay chuyển càn khôn, ai có thể làm quý công tiếp theo của Đại Chu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất