Chương 10: Chương 10
Lời này của Bách Thiên Hành vừa nghe qua thì chỉ là đùa, nghe kỹ lại thì cũng là đùa.
Cùng là một câu nói đùa nhưng người nói khác nhau thì sẽ mang lại cảm giác khác nhau.
Đồng Nhận Ngôn nói muốn thêm WeChat của Giang Trạm thì mọi người đều cảm thấy đây chỉ là pha trò. Đổi lại người nói câu này là Bách Thiên Hành thì mọi người lại có phản ứng khác..
Cả trường quay nổ tung.
"Tôi cũng muốn thêm!"
"Tôi cũng muốn a! Năm sau em trai tôi sẽ thi đại học vừa vặn có thể được học bá chúc phúc."
"Tôi nữa, tôi cũng muốn."
"Chương trình trả lại di động đi nha, tôi muốn thêm WeChat."
Nhung Bối Bối cố ý quay đầu lại: "Tôi phải là người đầu tiên."
Giang Trạm: "..."
Hoàn toàn không nghỉ tới trong chương trình còn có cái đoạn này: "?"
Từ từ chương trình của chúng ta không phải là tuyển tú sao, làm sao bây giờ lại thành thêm WeChat rồi.
Lúc này Bách Thiên Hành trên sân khấu cùng Giang Trạm ngồi ở khu của thí sinh cách một nửa trường quay mà liếc mắt nhìn nhau.
Giang Trạm không biết cảm giác hiện tại là cảm giác gì. Một mặt thì y nghĩ câu nói vừa rồi của Bách Thiên Hành có chút hoang đường. Mặt khác lại vì câu nói muốn thêm WeChat của hắn khiến cho cảm giác hoảng hốt cùng xa lạ do quá lâu mới gặp lại nhau, ngoài dự đoán mà phai nhạt đi không ít.
Giang Trạm buồn cười mà nhấp môi: Bách Thiên Hành là đang làm trò, đây là muốn chào hỏi mình trước mặt một trăm người khác hả?
Trên sân khấu Bách Thiên Hành đem tiết tấu kéo về quỹ đạo.
Hắn đưa phiếu điểm nghịch chuyển cho Sở Mẫn.
Toàn hội trường yên lặng.
Sở Mẫn tiếp nhận, cúi đầu mở phiếu điểm ra. Hắn nhìn chữ cái ghi trên phiếu điểm mà trợn trừng mắt, biểu thị một vẻ mặt không thể tin.
Bách Thiên Hành tuyên bố: "Sở Mẫn, B"
Khác thí sinh khác: "!"
Nghịch chuyển điểm.
Sở Mẫn không kiềm chế được kích động, hắn lại một lần nữa được công nhận. Hắn đi về chổ của các thí sinh, các thí sinh khác cùng công ty với hắn đều vây lại chúc mừng.
Bách Thiên Hành bình tĩnh mà chốt lại: "Sở Mẫn hát cùng nhảy đều tốt, phần trình diễn cá nhân biểu hiện cũng xuất sắc cho nên phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên tôi trao cho cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn vị cố vấn còn lại đối với quyết định này không có dị nghị gì.
Bách Thiên Hành tiếp tục lần lượt trao thêm mười phiếu điểm nghịch chuyển nữa. Có người từ trên cao rớt xuống, cũng có người từ điểm thấp vươn lên cao.
Cuối cũng chỉ còn lại một phiếu điểm nghịch chuyển, cũng là phiếu điểm thứ mười hai.
Toàn trường quay yên lặng. Ai cũng biết đây là cơ hội cuối cùng.
Vô luận phiếu điểm lần này mang người từ điểm thấp lên cao, hay từ cao bị đánh xuống thì vẫn mang ý nghĩa là danh ngạch cuối cùng.
Chỉ còn lại một người.
Nhung Bối Bối: "Khẩn trương quá đi! So với lúc tôi thi đấu còn khẩn trương hơn."
Đan Hách: "Thực chờ mong đi." Người cuối cùng luôn là người bùng nổ nhất.
Bách Thiên Hành cầm phiếu điểm nhìn về hướng cầu thang tháp.
Toàn trường an tĩnh.
Bỗng Nhiên ánh mắt Bách Thiên Hành nhìn về một vị trí nào đó: "Giang, Trạm."
"Giang Trạm, mời lên sân khấu."
Giang Trạm: "..."
Chỉ cần có thể sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Lúc còn học cấp ba, Giang Trạm là ủy viên kỹ luật của lớp chịu trách nhiệm coi sóc kỹ luật của lớp trong giờ nghỉ trưa. Mỗi khi Bách Thiên Hành bị phá rối thì y đều nói với hắn: "Cậu lên bàn giáo viên nằm ngủ một mình đi."
Bây giờ phong thủy luân chuyển, tới lượt Bách Thiên Hành gọi hắn lên sân khấu.
Giang Trạm đi xuống cầu thang.
Xung quanh có người cổ vũ: "Học bá cố lên!"
Cũng có người chỉ trích. "Rớt cấp hả?"
"Đúng rồi, không thể chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp mà lấy được B đi!"
"Sẽ thăng lên A sao? Ban A toàn là cao thủ thôi."
Giang Trạm không quan tâm mấy lời chỉ trích đó, liền trực tiếp đi lên sân khấu.
Khoảng cách được kéo gần ánh sáng cũng sáng hơn, càng đến gần sân khấu thì khuôn mặt của người bạn học cũ này càng thêm rõ ràng.
Bách Thiên Hành không thay đổi, vẫn giống như lúc còn là thiếu niên. Ngũ quan cân đối, mày kiếm mắt sáng, khí tràng cường đại[1] làm mất đi nét non nớt của thiếu niên lúc còn học cao trung, thoạt hình rất đỉnh bạc, đã biết nội liễm chút ít nên nhìn người cũng trầm ổn hơn hẳn ra.
Hắn không giống các cố vấn khác mặc trang phục cùng tạo hình cầu kỳ, hắn rất đơn giản chỉ mặc quần tây đen cùng áo sơ mi trắng. Nhưng trọng điểm là bộ đồ này lại khoe được ưu thế vai rộng eo thon, chân dài của hắn. Đứng trên sân khấu, hắn chính là tiêu điểm của mọi người.
Giang Trạm: Kỳ quái, sao trước đây không thấy Bách Thiên Hành soái đến vậy.
Càng kỳ quái chính là nhiều năm như vậy y lúc nào cũng có cơ duyên mà chú ý đến Bách Thiên Hành, trước đó không lâu lại mới vừa PS ảnh sân bay của Bách Thiên Hành. Giờ phúc này trong mắt Giang Trạm Bách Thiên Hành không còn xa lạ nữa, cảm giác hoảng hốt lúc mới gặp lại cũng thực mau mà biến mất.
Càng đến gần càng nhìn rõ được người trước mắt lại làm cho Giang Trạm có một loại ảo giác "Vừa gặp cách đây không lâu, bây giờ lại gặp lại".
Trái ngược với Giang Trạm, biểu tình của Bách Thiên Hành rất tự nhiên ánh mắt rất bình tĩnh. Ánh mắt hắn nhìn Giang Trạm cũng không khác với ánh mắt nhìn những thí sinh trước đó lên nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Giang Trạm đi đến trước mặt Bách Thiên Hành, hắn thậm chí không thèm nói chuyện mà trực tiếp đưa phiếu điểm ra.
Giang Trạm dừng một chút, nhìn nhìn phiếu điểm, duỗi tay ra cầm lấy.
Một tờ phiếu điểm có tận hai bàn tay đang nắm, một tay của Giang Trạm, một tay của Bách Thiên Hành.
Giang Trạm chỉ giữ chặt tờ phiếu điểm nhưng không kéo.
Giang Trạm: "..."
Nếu là cố vấn khác thì Giang Trạm sẽ hoài nghi sao người đó lại không buông tay.
Nhưng nếu là Bách Thiên Hành thì Giang Trạm cảm thấy hành động này của đối phương quá mức quen thuộc.
Lúc Bách thiên hành học năm cuối cao trung thì vừa phải đóng phim vừa phải học để thi vào Học viện Điện Ảnh và Truyền Hình cho nên phải học rất nhiều, bài tập về nhà cũng nhiều.
Mỗi lần thi xong lúc sửa bài thi thì chín lần đã hết bảy lần hắn lấy bài thi của Giang Trạm để chép đáp án.
Mỗi lần chép xong lúc trả lại bài thi thì phải đến mấy lần đều không chịu buông tay.
Lúc đầu Giang Trạm còn túm chặt bài thi rồi nói hắn buông tay, qua nhiều lần Giang Trạm cũng lười mở miệng cứ thế trực tiếp kéo, bài thi rách rồi thì vứt lại cho Bách Thiên Hành để hắn dán lại.
Mỗi lần như vậy Bách Thiên Hành cứ đen mặt mà dán, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Dán xong rồi thì hắn ném bài thi lại cho y còn bồi thêm một câu: "Không có tôi thì cậu phải làm sao bây giờ?"
Giang Trạm năm đó: "..."
Giang Trạm hiện tại: Đại cố vấn Bách, cậu không còn là học sinh tiểu học năm đó nữa, buông tay đi.
Phiếu điểm nghịch chuyển bị rách đôi tôi còn có thể ném vào mặt cậu để cậu dán lại sao.
Giang Trạm có thể làm gì bây giờ? Y chỉ có thể bình tĩnh, thong dong, cười đạm bạc mà kéo kéo thêm lần nữa.
Cũng may lúc này Bách Thiên Hành buông tay.
Giang Trạm thuận lợi nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Lúc y cầm được phiếu điểm nghịch chuyển thì Đồng Nhận Ngôn liền nói: "Là cái nghịch chuyển cuối cùng rồi, khẳng định sẽ rất bùng nổ."
Bách Thiên Hành là đại cố vấn cho nên khi đứng trên sân khấu hắn có quyền khống chế tuyệt đối.
"Thăng cấp chính là A, rớt xuống chính là C, D, F tất cả đều có khả năng. Đồng lão sư nói có khẳng định sẽ bùng nổ thì chắc cảm thấy điểm số là A hay F đúng không?
Đan Hách cầm lấy micro cũng đi theo đùa một chút:" Đã là cái cuối cùng rồi, nếu không bùng nổ thì là ý gì đây. Không phải cái cuối cùng luôn vì mục đích bùng nổ sao. "
Bách Thiên Hành bắt đầu đào hố[2]:" Vậy Đan Hách lão sư đoán là A hay F đây? "
Đan Hách phản ứng cực nhanh:" Tôi không đoán ". Hố của Bách Thiên Hành hắn còn lâu mới nhảy, ai biết được phía dưới có lão hổ đang chờ hắn đâu.
Bách Thiên Hành:" Đồng lão sư thì sao? "
Đồng Nhận Ngôn:" Cậu hỏi tôi làm gì? Hỏi Giang Trạm kìa. "
Đồng Nhận Ngôn cùng Đan Hách lúc trước ở các bữa tiệc tối đã từng bị Bách Thiên Hành hố qua, sợ nhất là hắn đào hố, nếu nhảy đảm bảo mặt mày đầy máu.
Đây là kinh nghiệm thảm thương của hai người từng nhảy hố, nhảy riết thành trực giác. Bách Thiên Hành ném A và F cho bọn họ lựa chọn, hai người đều không nhận vì thế Đồng Nhận Ngôn trực tiếp đá qua cho Giang Trạm. A hay F đều là điểm của cậu, cậu tự đoán đi.
Vì thế toàn hội trường bao gồm cả Bách Thiên Hành đều nhìn về phía Giang Trạm.
Giang Trạm:"... "
Vẫn đề này trả lời thế nào đều không ổn nha.
A thì dựa vào cái gì? Y có thực lực sao?
F thì bị rớt thảm như vậy, thành tích này rất mất mặt nha.
Kiểu gì cũng không tốt, tiến thoái lưỡng nan. Nhiều người nhìn như vậy nếu y đáp không tốt cũng rất mất mặt.
Nếu nhất định y phải trả lời thì..
Giang Trạm:" Em cảm thấy vẫn là B. "
Bách Thiên Hành nhíu mày, lại nói lại câu đã từng nói với Sở Mẫn lúc nãy." Nếu điểm không đổi, vậy tôi gọi bạn lên sân khấu cho vui à? "
Giang Trạm phản ứng thật mau, nói tiếp:" Rất có khả năng đi? Có lẽ danh nghạch nghịch chuyển chỉ có mười một cái, nhiều thêm một cái.. Chắc là chỉ điền chơi chơi đi? "
Câu trả lời cơ trí này đã chọc cười mọi người.
Đồng Nhận Ngôn dùng vẻ mặt đầy thâm ý mà nhìn Đan Hách ở đối diện:" Giang Trạm có thể A nha. Hố của Bách Thiên Hành cũng tránh được kìa. "
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nhìn nhìn vài lần rồi nâng thủ đoạn lên một chút. Hắn nhìn nhìn đồng hồ:" Hiện tại đã là rạng sáng, xong sớm một chút mọi người liền có thể về nhà ngủ. "
Giang Trạm:" Không phải B? "
Bách Thiên Hành cong lên khóe môi:" Đương nhiên không phải. "
Không phải B, cũng không có khả năng là A thì chỉ có thể rớt cấp, chẳng lẽ thật sự là F.
Xem ra là phải mất mặt rồi.
Giang Trạm nhìn thì tính tình tùy ý nhưng kêu ngạo từ trong xương cốt, nếu không phải là tốt nhất thì cũng không được kém nhất.
Đánh giá là F thì sau này khi chương trình phát sóng sẽ có mấy triệu người nhìn thấy, rất mất mặt a.
Đương nhiên nếu cho y điểm F y cũng sẽ chấp nhận, càng không cảm thấy là bạn học cũ cố tình cho y điểm F để làm y mất mặt. Không đến mức đó, Bách Thiên Hành chưa bao giờ là loại người này.
Giang Trạm cúi đầu mở ra phiếu điểm nghịch chuyển, một chữ cái đỏ tươi rơi vào mắt y.
Cỗ tay bỗng chốc cứng đờ.
Bách Thiên Hành:" Cường giả nhiều cực nhọc, bạn vất vả một chút hướng lên phía trước leo thêm vài bước đi. "
Âm thanh ầm ầm nổi lên từ bốn phía.
" A! Là A! "
" Trời ạ! Hắc mã a! [3]
"Quá trâu bò rồi, đại cố vấn công nhận y."
Giang Trạm nhìn chữ cái trên phiếu điểm, hoàn toàn không nghỉ tới mình sao có thể từ B nghịch chuyển thành A.
B là do Đồng Nhận Ngôn quá mức xem trọng y nên cho y một điểm siêu cao, Bách Thiên Hành thế nào lại trực tiếp cho y A?
Đây là sắp xếp của chương trình?
Có thể là, Bách Thiên Hành ở phía sau sân khấu xem y trình diễn thực sự cảm thấy y có thể được A?
Hoặc là, đây thuần túy chỉ là tình nghĩa hữu nghị của bạn học cũ nên cho y điểm cao một chút?
Giang Trạm đứng trên sân khấu bị chữ đỏ tươi trong tay làm lóe mắt, trong lòng bất an nhưng bản thân lại không biết là mình đang bất an cái gì.
Lúc này Bách Thiên Hành trong hàng loạt tiếng kinh ngạc cảm thán cùng nghi ngờ mà mở miệng.
"Tôi đã từng nói, kết quả này là do ánh mắt của cá nhân tôi quyết định, không nhất định là hoàn toàn chính xác nhưng tôi là đại cố vấn tôi có cái quyền này."
"Tôi cho rằng biểu hiện hôm nay của Giang Trạm trên sân khấu hoàn toàn có thể được A."
Đại cố vấn đã nói như vậy thì cho dù có dị nghị cũng không ai dám nói ra.
Ngay lúc này có người hô to: "Dựa vào cái gì?"
Đại cố vấn Bách Thiên Hành bên này vừa giải thích xong, bên kia vang lên câu "dựa vào cái gì", ý tứ đầy nghi ngờ không cần nói cũng biết.
Trong trường quay từ cố vấn cho đến thí sinh đều vì tiếng vang này mà quay đầu.
Tai cùng mắt của Giang Trạm rất tốt, vừa nghe đã xác định được vị trí.
Bách Thiên Hành nhìn thấy phương hướng mà Giang Trạm đang nhìn nhưng hắn không nhìn về hướng đó mà bình tĩnh ngước mắt nhìn lên. Tầm mắt hướng tới cầu thang tháp chổ các thí sinh đang ngồi, bình tĩnh mà nhìn, giọng nói không nghe ra hỉ nộ ái ố: "Là ai?"
Toàn trường quay an tĩnh.
"Em". Một nam sinh giơ tay lên.
Lúc này Bách Thiên Hành mới nhìn qua.
Đó là một thanh niên với mái tóc màu tím, trang phục theo phong cách hip-hop, nhìn có chút cool ngầu.
Hắn ngồi ở ban F, giơ tay lên với vẻ mặt không phục, từ trong đám thí sinh bước ra.
Hắn tên là Tưởng Đại Chu, trước đó không lâu vừa lên sân khấu nhận điểm nghịch chuyển từ tay Bách Thiên Hành, trực tiếp bị đánh rớt từ C xuống F.
Hắn lên tiếng tuy có rất nhiều người kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Đứng vào lập trường của Tưởng Đại Chu hắn là bị đánh rớt từ C xuống F, cho nên không có biện pháp tiếp thu việc Giang Trạm hát cùng nhảy đều không quá tốt mà lại được thăng cấp, chứ không phải là giáng cấp.
Đồng Nhận Ngôn cầm micro trực tiếp hỏi Tưởng Đại Chu: "Bạn không phục?"
Tưởng Đại Chu: "Đúng vậy."
Đồng Nhận Ngôn: "Vì sao bạn nhận định cậu ấy sẽ bị giáng cấp?"
Tưởng Đại Chu do dự không nói.
Trong trường quay có rất nhiều thí sinh thực lực so với hắn còn cao hơn rất nhiều, bọn họ còn chưa mở miệng hắn lại đi ở miệng. Hắn chỉ là nhất thời xúc động, nhưng hiện tại lại không đủ can đảm để tiếp tục.
Tưởng Đại Chu do dự, áp a ấp úng.
Nhung Bối Bối cổ vũ hắn: "Không việc gì đâu! Nếu bạn đã giơ tay cũng đã đứng lên thì có suy nghĩ gì cứ nói. Bạn nói để chúng tôi nghe qua một chút xem có hợp lý hay không."
Tưởng Đại Chu còn chần chờ.
Bách Thiên Hành ném ra hai chữ: "Nói đi."
Ai nấy đều thấy, trên sân khấu này khí tràng của Bách đại cố vấn là mạnh nhất.
Hắn không cần nói lời vô nghĩa liền đã cạy được miệng của Tưởng Đại Chu.
Tưởng Đại Chu mấp mấy môi, nâng mắt lên nhìn về hướng Bách Thiên Hành bên cạnh Giang Trạm. "Em cảm thấy, nơi này của chúng ta không phải là chương trình thi đại học, không cần xem ai có phải là học bá hay không để đánh giá cấp bậc điểm số."
Mọi người: "!"
Cái này cũng dám nói sao!
Hắn cảm thấy giám khảo cho Giang Trạm điểm B là vì lí do này? "
" Không phải, tôi cảm thấy chủ yếu là khuôn mặt. "
" Giang Trạm chỉ hát mỗi bài hát kia nên mọi người ở đây đều không tán thành? "
" Thừa nhận đi, nếu so về thực lực thì Giang Trạm không đủ, y không nên ngồi ở ban B huống chi là A. "
Trường quay" Đánh giá sơ bộ "không lớn lắm, tuy rằng nhiều người nhưng biết hôm nay vừa ghi hình vừa thu âm nên ai cũng không dám nói lung tung.
Không ai nói lung tung cho nên cơ bản những lời này mọi người đều nghe được.
Nghe được tiếng nghị luận này đó nên lá gan của Tưởng Đại Chu lại lớn thêm một chút.
Hắn đứng ở chổ các thí sinh nhìn Giang Trạm trên sân khấu:" Điểm chưa nghịch chuyển của tôi là C, hiện tại là F. Điểm của cậu lúc trước là B, hiện tại là A. Nếu cậu so với tôi giỏi hơn thì sao tôi lại không phục? Có năng lực liền cùng tôi battle! "[4]
Các thí sinh khác kinh hô:" Oaaaaaa! "
Mới đánh giá sơ bộ liền battle? Quá kích thích đi?
Cái này Tưởng Đại Chu cũng dám nói!
Giang Trạm trong lòng có chút ngoài ý muốn, y đã xem qua mấy chương trình tuyển tú cho nên vẫn luôn biết có phân đoạn battle này. Nhưng không phải những lúc cần battle đều do chương trình yêu cầu hoặc cố vấn chỉ định sao? Trực tiếp đứng ra tỏ vẻ không phục yêu cầu battle, này chẳng phải muốn xé rách mặt sao?
Không đợi Giang Trạm mở miệng, Bách Thiên Hành dùng ngữ khí bình tĩnh mà hỏi Tưởng Đại Chu:" Ai chuẩn battle? "
Giang Trạm sửng sốt quay đầu nhìn xuống phía dưới sân khấu, toàn trường quay an tĩnh đến lạ.
Bách Thiên Hành:" Phần hôm nay còn chưa kết thúc, tôi còn chưa công bố lịch trình cùng quy tắc thi đấu, trong quy tác có battle hay không bạn còn chưa biết, vậy bạn muốn bat (battle) cái gì? "
Tưởng Đại Chu:"... "
Mọi người:"... "
Bách Thiên Hành toát ra khí tràng, ánh mắt nhìn về phía trước sân khấu:" Trừ cậu ấy, còn ai không phục? "
Không ai hé răng.
Tưởng Đại Chu rốt cuộc cũng không nhịn được, ủy khuất mà trừng mắt:" Vậy em vì sao mà từ C rớt xuống F? "
Bách Thiên Hành nhìn hắn, không nhanh không chậm mà nói:" Lúc mời bạn lên sân khấu tôi đã hỏi bạn "bạn có biết nguyên nhân vì sao không?", chính bạn đã gật đầu cho nên tối mới không nói thêm. Nguyên lại bạn chỉ gật đầu cho có, không rõ vấn đề của mình ở chổ nào? "
Tưởng Đại Chu:"... "
Bách Thiên Hành không cần bất kỳ nhắc nhở nào, cũng không cần dừng lại để hồi tưởng liền trực tiếp nói:" Bạn là thực tập sinh đến từ Hoa Châu Thượng Nguyệt, trong nhóm có năm người bạn là C vị [5] . Nhóm bạn biểu diễn hát và nhảy bài « Orc Planet»[6], có ba câu điệp khúc là hợp xướng như bạn không phát ra tiếng chỉ cử động miệng, lúc bài hát gần kết thúc có hai nhịp bạn không theo kịp.
Tưởng Đại Chu sắc mặt khẽ biến.
Bách Thiên Hành: "Bốn vị giám khảo tại nơi này nếu một lần phải đánh giá toàn bộ một nhóm, thì ánh mắt sẽ không thể dừng lại trên một thí sinh nào đó quá lâu, cho nên không khỏi bỏ sót. Tôi chú ý đến vấn đề của bạn cho nên lại đánh giá thêm một lần nữa. Lúc nãy đã có hỏi bạn, có biết vấn đề của bản thân ở đâu không? Nhưng giờ hiện tại bạn đứng lên hỏi tôi vì sao lại đánh bạn rớt cấp."
Sắc mặt Tưởng Đại Chu tái mét.
Bách Thiên Hành nói không chút khách khí nhưng lại không giống với ngôn từ tàn nhẫn của Đồng Nhận Ngôn. Hắn không cần lạnh mặt phê bình ai, những lời vừa nói ra rất vững vàng lại tự nhiên, đến mày cũng chưa từng nhăn.
Tưởng Đại Chu bị nói đến ngậm miệng, không nói được lời nào.
Bách Thiên Hành: "Trước khi nghi ngờ năng lực của người khác hãy tự xem lại chính mình."
Bởi vì những lời này toàn trường quay lại đặc biệt yên tĩnh.
Giang Trạm quay đầu nhìn người bên cạnh. Y biết ở sân khấu có máy quay, nhưng hắn cũng không thể nhìn chằm chằm vào một người thông qua màn ảnh được, nhưng vẫn không kìm lại được suy nghĩ.
Bách Thiên Hành cũng quay qua nhìn y, dùng ngữ điệu của đại giám khảo mà nói: "Để cho người khác nghi ngờ năng lực của mình, thì bạn cũng nên xem lại chính mình."
Giang Trạm: "?"
Bách Thiên Hành vẻ mặt thờ ơ quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu, tùy ý mà nói. "Tự xem lại chính mình kỹ một chút. Lớn lên đã vừa cao vừa soái sao lại còn hát được nhảy được, biết hát nhảy cũng không tính đi sao thi đại học lại còn đạt thủ khoa, đã vậy còn là học bá của A Đại."
* * *
[1] Khí tràng cường đại" "气场强大" ": Khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người, có thể hiểu nó là chất khí của một người làm ảnh hưởng lên người khác - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau [..] (Trích baike) ] .
[2] Hố: Kiểu như đặt bẫy để đùa người khác í.
[3] 黑马Hắc mã: Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
[4] Battle = PK, đấu tay đôi, 1: 1
[5] C vị: Center, vị trí trung tâm.
[6] Orc Planet: Nguyên văn tên bài hát là兽人星球.
Cùng là một câu nói đùa nhưng người nói khác nhau thì sẽ mang lại cảm giác khác nhau.
Đồng Nhận Ngôn nói muốn thêm WeChat của Giang Trạm thì mọi người đều cảm thấy đây chỉ là pha trò. Đổi lại người nói câu này là Bách Thiên Hành thì mọi người lại có phản ứng khác..
Cả trường quay nổ tung.
"Tôi cũng muốn thêm!"
"Tôi cũng muốn a! Năm sau em trai tôi sẽ thi đại học vừa vặn có thể được học bá chúc phúc."
"Tôi nữa, tôi cũng muốn."
"Chương trình trả lại di động đi nha, tôi muốn thêm WeChat."
Nhung Bối Bối cố ý quay đầu lại: "Tôi phải là người đầu tiên."
Giang Trạm: "..."
Hoàn toàn không nghỉ tới trong chương trình còn có cái đoạn này: "?"
Từ từ chương trình của chúng ta không phải là tuyển tú sao, làm sao bây giờ lại thành thêm WeChat rồi.
Lúc này Bách Thiên Hành trên sân khấu cùng Giang Trạm ngồi ở khu của thí sinh cách một nửa trường quay mà liếc mắt nhìn nhau.
Giang Trạm không biết cảm giác hiện tại là cảm giác gì. Một mặt thì y nghĩ câu nói vừa rồi của Bách Thiên Hành có chút hoang đường. Mặt khác lại vì câu nói muốn thêm WeChat của hắn khiến cho cảm giác hoảng hốt cùng xa lạ do quá lâu mới gặp lại nhau, ngoài dự đoán mà phai nhạt đi không ít.
Giang Trạm buồn cười mà nhấp môi: Bách Thiên Hành là đang làm trò, đây là muốn chào hỏi mình trước mặt một trăm người khác hả?
Trên sân khấu Bách Thiên Hành đem tiết tấu kéo về quỹ đạo.
Hắn đưa phiếu điểm nghịch chuyển cho Sở Mẫn.
Toàn hội trường yên lặng.
Sở Mẫn tiếp nhận, cúi đầu mở phiếu điểm ra. Hắn nhìn chữ cái ghi trên phiếu điểm mà trợn trừng mắt, biểu thị một vẻ mặt không thể tin.
Bách Thiên Hành tuyên bố: "Sở Mẫn, B"
Khác thí sinh khác: "!"
Nghịch chuyển điểm.
Sở Mẫn không kiềm chế được kích động, hắn lại một lần nữa được công nhận. Hắn đi về chổ của các thí sinh, các thí sinh khác cùng công ty với hắn đều vây lại chúc mừng.
Bách Thiên Hành bình tĩnh mà chốt lại: "Sở Mẫn hát cùng nhảy đều tốt, phần trình diễn cá nhân biểu hiện cũng xuất sắc cho nên phiếu điểm nghịch chuyển đầu tiên tôi trao cho cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn vị cố vấn còn lại đối với quyết định này không có dị nghị gì.
Bách Thiên Hành tiếp tục lần lượt trao thêm mười phiếu điểm nghịch chuyển nữa. Có người từ trên cao rớt xuống, cũng có người từ điểm thấp vươn lên cao.
Cuối cũng chỉ còn lại một phiếu điểm nghịch chuyển, cũng là phiếu điểm thứ mười hai.
Toàn trường quay yên lặng. Ai cũng biết đây là cơ hội cuối cùng.
Vô luận phiếu điểm lần này mang người từ điểm thấp lên cao, hay từ cao bị đánh xuống thì vẫn mang ý nghĩa là danh ngạch cuối cùng.
Chỉ còn lại một người.
Nhung Bối Bối: "Khẩn trương quá đi! So với lúc tôi thi đấu còn khẩn trương hơn."
Đan Hách: "Thực chờ mong đi." Người cuối cùng luôn là người bùng nổ nhất.
Bách Thiên Hành cầm phiếu điểm nhìn về hướng cầu thang tháp.
Toàn trường an tĩnh.
Bỗng Nhiên ánh mắt Bách Thiên Hành nhìn về một vị trí nào đó: "Giang, Trạm."
"Giang Trạm, mời lên sân khấu."
Giang Trạm: "..."
Chỉ cần có thể sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Lúc còn học cấp ba, Giang Trạm là ủy viên kỹ luật của lớp chịu trách nhiệm coi sóc kỹ luật của lớp trong giờ nghỉ trưa. Mỗi khi Bách Thiên Hành bị phá rối thì y đều nói với hắn: "Cậu lên bàn giáo viên nằm ngủ một mình đi."
Bây giờ phong thủy luân chuyển, tới lượt Bách Thiên Hành gọi hắn lên sân khấu.
Giang Trạm đi xuống cầu thang.
Xung quanh có người cổ vũ: "Học bá cố lên!"
Cũng có người chỉ trích. "Rớt cấp hả?"
"Đúng rồi, không thể chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp mà lấy được B đi!"
"Sẽ thăng lên A sao? Ban A toàn là cao thủ thôi."
Giang Trạm không quan tâm mấy lời chỉ trích đó, liền trực tiếp đi lên sân khấu.
Khoảng cách được kéo gần ánh sáng cũng sáng hơn, càng đến gần sân khấu thì khuôn mặt của người bạn học cũ này càng thêm rõ ràng.
Bách Thiên Hành không thay đổi, vẫn giống như lúc còn là thiếu niên. Ngũ quan cân đối, mày kiếm mắt sáng, khí tràng cường đại[1] làm mất đi nét non nớt của thiếu niên lúc còn học cao trung, thoạt hình rất đỉnh bạc, đã biết nội liễm chút ít nên nhìn người cũng trầm ổn hơn hẳn ra.
Hắn không giống các cố vấn khác mặc trang phục cùng tạo hình cầu kỳ, hắn rất đơn giản chỉ mặc quần tây đen cùng áo sơ mi trắng. Nhưng trọng điểm là bộ đồ này lại khoe được ưu thế vai rộng eo thon, chân dài của hắn. Đứng trên sân khấu, hắn chính là tiêu điểm của mọi người.
Giang Trạm: Kỳ quái, sao trước đây không thấy Bách Thiên Hành soái đến vậy.
Càng kỳ quái chính là nhiều năm như vậy y lúc nào cũng có cơ duyên mà chú ý đến Bách Thiên Hành, trước đó không lâu lại mới vừa PS ảnh sân bay của Bách Thiên Hành. Giờ phúc này trong mắt Giang Trạm Bách Thiên Hành không còn xa lạ nữa, cảm giác hoảng hốt lúc mới gặp lại cũng thực mau mà biến mất.
Càng đến gần càng nhìn rõ được người trước mắt lại làm cho Giang Trạm có một loại ảo giác "Vừa gặp cách đây không lâu, bây giờ lại gặp lại".
Trái ngược với Giang Trạm, biểu tình của Bách Thiên Hành rất tự nhiên ánh mắt rất bình tĩnh. Ánh mắt hắn nhìn Giang Trạm cũng không khác với ánh mắt nhìn những thí sinh trước đó lên nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Giang Trạm đi đến trước mặt Bách Thiên Hành, hắn thậm chí không thèm nói chuyện mà trực tiếp đưa phiếu điểm ra.
Giang Trạm dừng một chút, nhìn nhìn phiếu điểm, duỗi tay ra cầm lấy.
Một tờ phiếu điểm có tận hai bàn tay đang nắm, một tay của Giang Trạm, một tay của Bách Thiên Hành.
Giang Trạm chỉ giữ chặt tờ phiếu điểm nhưng không kéo.
Giang Trạm: "..."
Nếu là cố vấn khác thì Giang Trạm sẽ hoài nghi sao người đó lại không buông tay.
Nhưng nếu là Bách Thiên Hành thì Giang Trạm cảm thấy hành động này của đối phương quá mức quen thuộc.
Lúc Bách thiên hành học năm cuối cao trung thì vừa phải đóng phim vừa phải học để thi vào Học viện Điện Ảnh và Truyền Hình cho nên phải học rất nhiều, bài tập về nhà cũng nhiều.
Mỗi lần thi xong lúc sửa bài thi thì chín lần đã hết bảy lần hắn lấy bài thi của Giang Trạm để chép đáp án.
Mỗi lần chép xong lúc trả lại bài thi thì phải đến mấy lần đều không chịu buông tay.
Lúc đầu Giang Trạm còn túm chặt bài thi rồi nói hắn buông tay, qua nhiều lần Giang Trạm cũng lười mở miệng cứ thế trực tiếp kéo, bài thi rách rồi thì vứt lại cho Bách Thiên Hành để hắn dán lại.
Mỗi lần như vậy Bách Thiên Hành cứ đen mặt mà dán, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ. Dán xong rồi thì hắn ném bài thi lại cho y còn bồi thêm một câu: "Không có tôi thì cậu phải làm sao bây giờ?"
Giang Trạm năm đó: "..."
Giang Trạm hiện tại: Đại cố vấn Bách, cậu không còn là học sinh tiểu học năm đó nữa, buông tay đi.
Phiếu điểm nghịch chuyển bị rách đôi tôi còn có thể ném vào mặt cậu để cậu dán lại sao.
Giang Trạm có thể làm gì bây giờ? Y chỉ có thể bình tĩnh, thong dong, cười đạm bạc mà kéo kéo thêm lần nữa.
Cũng may lúc này Bách Thiên Hành buông tay.
Giang Trạm thuận lợi nhận phiếu điểm nghịch chuyển.
Lúc y cầm được phiếu điểm nghịch chuyển thì Đồng Nhận Ngôn liền nói: "Là cái nghịch chuyển cuối cùng rồi, khẳng định sẽ rất bùng nổ."
Bách Thiên Hành là đại cố vấn cho nên khi đứng trên sân khấu hắn có quyền khống chế tuyệt đối.
"Thăng cấp chính là A, rớt xuống chính là C, D, F tất cả đều có khả năng. Đồng lão sư nói có khẳng định sẽ bùng nổ thì chắc cảm thấy điểm số là A hay F đúng không?
Đan Hách cầm lấy micro cũng đi theo đùa một chút:" Đã là cái cuối cùng rồi, nếu không bùng nổ thì là ý gì đây. Không phải cái cuối cùng luôn vì mục đích bùng nổ sao. "
Bách Thiên Hành bắt đầu đào hố[2]:" Vậy Đan Hách lão sư đoán là A hay F đây? "
Đan Hách phản ứng cực nhanh:" Tôi không đoán ". Hố của Bách Thiên Hành hắn còn lâu mới nhảy, ai biết được phía dưới có lão hổ đang chờ hắn đâu.
Bách Thiên Hành:" Đồng lão sư thì sao? "
Đồng Nhận Ngôn:" Cậu hỏi tôi làm gì? Hỏi Giang Trạm kìa. "
Đồng Nhận Ngôn cùng Đan Hách lúc trước ở các bữa tiệc tối đã từng bị Bách Thiên Hành hố qua, sợ nhất là hắn đào hố, nếu nhảy đảm bảo mặt mày đầy máu.
Đây là kinh nghiệm thảm thương của hai người từng nhảy hố, nhảy riết thành trực giác. Bách Thiên Hành ném A và F cho bọn họ lựa chọn, hai người đều không nhận vì thế Đồng Nhận Ngôn trực tiếp đá qua cho Giang Trạm. A hay F đều là điểm của cậu, cậu tự đoán đi.
Vì thế toàn hội trường bao gồm cả Bách Thiên Hành đều nhìn về phía Giang Trạm.
Giang Trạm:"... "
Vẫn đề này trả lời thế nào đều không ổn nha.
A thì dựa vào cái gì? Y có thực lực sao?
F thì bị rớt thảm như vậy, thành tích này rất mất mặt nha.
Kiểu gì cũng không tốt, tiến thoái lưỡng nan. Nhiều người nhìn như vậy nếu y đáp không tốt cũng rất mất mặt.
Nếu nhất định y phải trả lời thì..
Giang Trạm:" Em cảm thấy vẫn là B. "
Bách Thiên Hành nhíu mày, lại nói lại câu đã từng nói với Sở Mẫn lúc nãy." Nếu điểm không đổi, vậy tôi gọi bạn lên sân khấu cho vui à? "
Giang Trạm phản ứng thật mau, nói tiếp:" Rất có khả năng đi? Có lẽ danh nghạch nghịch chuyển chỉ có mười một cái, nhiều thêm một cái.. Chắc là chỉ điền chơi chơi đi? "
Câu trả lời cơ trí này đã chọc cười mọi người.
Đồng Nhận Ngôn dùng vẻ mặt đầy thâm ý mà nhìn Đan Hách ở đối diện:" Giang Trạm có thể A nha. Hố của Bách Thiên Hành cũng tránh được kìa. "
Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nhìn nhìn vài lần rồi nâng thủ đoạn lên một chút. Hắn nhìn nhìn đồng hồ:" Hiện tại đã là rạng sáng, xong sớm một chút mọi người liền có thể về nhà ngủ. "
Giang Trạm:" Không phải B? "
Bách Thiên Hành cong lên khóe môi:" Đương nhiên không phải. "
Không phải B, cũng không có khả năng là A thì chỉ có thể rớt cấp, chẳng lẽ thật sự là F.
Xem ra là phải mất mặt rồi.
Giang Trạm nhìn thì tính tình tùy ý nhưng kêu ngạo từ trong xương cốt, nếu không phải là tốt nhất thì cũng không được kém nhất.
Đánh giá là F thì sau này khi chương trình phát sóng sẽ có mấy triệu người nhìn thấy, rất mất mặt a.
Đương nhiên nếu cho y điểm F y cũng sẽ chấp nhận, càng không cảm thấy là bạn học cũ cố tình cho y điểm F để làm y mất mặt. Không đến mức đó, Bách Thiên Hành chưa bao giờ là loại người này.
Giang Trạm cúi đầu mở ra phiếu điểm nghịch chuyển, một chữ cái đỏ tươi rơi vào mắt y.
Cỗ tay bỗng chốc cứng đờ.
Bách Thiên Hành:" Cường giả nhiều cực nhọc, bạn vất vả một chút hướng lên phía trước leo thêm vài bước đi. "
Âm thanh ầm ầm nổi lên từ bốn phía.
" A! Là A! "
" Trời ạ! Hắc mã a! [3]
"Quá trâu bò rồi, đại cố vấn công nhận y."
Giang Trạm nhìn chữ cái trên phiếu điểm, hoàn toàn không nghỉ tới mình sao có thể từ B nghịch chuyển thành A.
B là do Đồng Nhận Ngôn quá mức xem trọng y nên cho y một điểm siêu cao, Bách Thiên Hành thế nào lại trực tiếp cho y A?
Đây là sắp xếp của chương trình?
Có thể là, Bách Thiên Hành ở phía sau sân khấu xem y trình diễn thực sự cảm thấy y có thể được A?
Hoặc là, đây thuần túy chỉ là tình nghĩa hữu nghị của bạn học cũ nên cho y điểm cao một chút?
Giang Trạm đứng trên sân khấu bị chữ đỏ tươi trong tay làm lóe mắt, trong lòng bất an nhưng bản thân lại không biết là mình đang bất an cái gì.
Lúc này Bách Thiên Hành trong hàng loạt tiếng kinh ngạc cảm thán cùng nghi ngờ mà mở miệng.
"Tôi đã từng nói, kết quả này là do ánh mắt của cá nhân tôi quyết định, không nhất định là hoàn toàn chính xác nhưng tôi là đại cố vấn tôi có cái quyền này."
"Tôi cho rằng biểu hiện hôm nay của Giang Trạm trên sân khấu hoàn toàn có thể được A."
Đại cố vấn đã nói như vậy thì cho dù có dị nghị cũng không ai dám nói ra.
Ngay lúc này có người hô to: "Dựa vào cái gì?"
Đại cố vấn Bách Thiên Hành bên này vừa giải thích xong, bên kia vang lên câu "dựa vào cái gì", ý tứ đầy nghi ngờ không cần nói cũng biết.
Trong trường quay từ cố vấn cho đến thí sinh đều vì tiếng vang này mà quay đầu.
Tai cùng mắt của Giang Trạm rất tốt, vừa nghe đã xác định được vị trí.
Bách Thiên Hành nhìn thấy phương hướng mà Giang Trạm đang nhìn nhưng hắn không nhìn về hướng đó mà bình tĩnh ngước mắt nhìn lên. Tầm mắt hướng tới cầu thang tháp chổ các thí sinh đang ngồi, bình tĩnh mà nhìn, giọng nói không nghe ra hỉ nộ ái ố: "Là ai?"
Toàn trường quay an tĩnh.
"Em". Một nam sinh giơ tay lên.
Lúc này Bách Thiên Hành mới nhìn qua.
Đó là một thanh niên với mái tóc màu tím, trang phục theo phong cách hip-hop, nhìn có chút cool ngầu.
Hắn ngồi ở ban F, giơ tay lên với vẻ mặt không phục, từ trong đám thí sinh bước ra.
Hắn tên là Tưởng Đại Chu, trước đó không lâu vừa lên sân khấu nhận điểm nghịch chuyển từ tay Bách Thiên Hành, trực tiếp bị đánh rớt từ C xuống F.
Hắn lên tiếng tuy có rất nhiều người kinh ngạc nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Đứng vào lập trường của Tưởng Đại Chu hắn là bị đánh rớt từ C xuống F, cho nên không có biện pháp tiếp thu việc Giang Trạm hát cùng nhảy đều không quá tốt mà lại được thăng cấp, chứ không phải là giáng cấp.
Đồng Nhận Ngôn cầm micro trực tiếp hỏi Tưởng Đại Chu: "Bạn không phục?"
Tưởng Đại Chu: "Đúng vậy."
Đồng Nhận Ngôn: "Vì sao bạn nhận định cậu ấy sẽ bị giáng cấp?"
Tưởng Đại Chu do dự không nói.
Trong trường quay có rất nhiều thí sinh thực lực so với hắn còn cao hơn rất nhiều, bọn họ còn chưa mở miệng hắn lại đi ở miệng. Hắn chỉ là nhất thời xúc động, nhưng hiện tại lại không đủ can đảm để tiếp tục.
Tưởng Đại Chu do dự, áp a ấp úng.
Nhung Bối Bối cổ vũ hắn: "Không việc gì đâu! Nếu bạn đã giơ tay cũng đã đứng lên thì có suy nghĩ gì cứ nói. Bạn nói để chúng tôi nghe qua một chút xem có hợp lý hay không."
Tưởng Đại Chu còn chần chờ.
Bách Thiên Hành ném ra hai chữ: "Nói đi."
Ai nấy đều thấy, trên sân khấu này khí tràng của Bách đại cố vấn là mạnh nhất.
Hắn không cần nói lời vô nghĩa liền đã cạy được miệng của Tưởng Đại Chu.
Tưởng Đại Chu mấp mấy môi, nâng mắt lên nhìn về hướng Bách Thiên Hành bên cạnh Giang Trạm. "Em cảm thấy, nơi này của chúng ta không phải là chương trình thi đại học, không cần xem ai có phải là học bá hay không để đánh giá cấp bậc điểm số."
Mọi người: "!"
Cái này cũng dám nói sao!
Hắn cảm thấy giám khảo cho Giang Trạm điểm B là vì lí do này? "
" Không phải, tôi cảm thấy chủ yếu là khuôn mặt. "
" Giang Trạm chỉ hát mỗi bài hát kia nên mọi người ở đây đều không tán thành? "
" Thừa nhận đi, nếu so về thực lực thì Giang Trạm không đủ, y không nên ngồi ở ban B huống chi là A. "
Trường quay" Đánh giá sơ bộ "không lớn lắm, tuy rằng nhiều người nhưng biết hôm nay vừa ghi hình vừa thu âm nên ai cũng không dám nói lung tung.
Không ai nói lung tung cho nên cơ bản những lời này mọi người đều nghe được.
Nghe được tiếng nghị luận này đó nên lá gan của Tưởng Đại Chu lại lớn thêm một chút.
Hắn đứng ở chổ các thí sinh nhìn Giang Trạm trên sân khấu:" Điểm chưa nghịch chuyển của tôi là C, hiện tại là F. Điểm của cậu lúc trước là B, hiện tại là A. Nếu cậu so với tôi giỏi hơn thì sao tôi lại không phục? Có năng lực liền cùng tôi battle! "[4]
Các thí sinh khác kinh hô:" Oaaaaaa! "
Mới đánh giá sơ bộ liền battle? Quá kích thích đi?
Cái này Tưởng Đại Chu cũng dám nói!
Giang Trạm trong lòng có chút ngoài ý muốn, y đã xem qua mấy chương trình tuyển tú cho nên vẫn luôn biết có phân đoạn battle này. Nhưng không phải những lúc cần battle đều do chương trình yêu cầu hoặc cố vấn chỉ định sao? Trực tiếp đứng ra tỏ vẻ không phục yêu cầu battle, này chẳng phải muốn xé rách mặt sao?
Không đợi Giang Trạm mở miệng, Bách Thiên Hành dùng ngữ khí bình tĩnh mà hỏi Tưởng Đại Chu:" Ai chuẩn battle? "
Giang Trạm sửng sốt quay đầu nhìn xuống phía dưới sân khấu, toàn trường quay an tĩnh đến lạ.
Bách Thiên Hành:" Phần hôm nay còn chưa kết thúc, tôi còn chưa công bố lịch trình cùng quy tắc thi đấu, trong quy tác có battle hay không bạn còn chưa biết, vậy bạn muốn bat (battle) cái gì? "
Tưởng Đại Chu:"... "
Mọi người:"... "
Bách Thiên Hành toát ra khí tràng, ánh mắt nhìn về phía trước sân khấu:" Trừ cậu ấy, còn ai không phục? "
Không ai hé răng.
Tưởng Đại Chu rốt cuộc cũng không nhịn được, ủy khuất mà trừng mắt:" Vậy em vì sao mà từ C rớt xuống F? "
Bách Thiên Hành nhìn hắn, không nhanh không chậm mà nói:" Lúc mời bạn lên sân khấu tôi đã hỏi bạn "bạn có biết nguyên nhân vì sao không?", chính bạn đã gật đầu cho nên tối mới không nói thêm. Nguyên lại bạn chỉ gật đầu cho có, không rõ vấn đề của mình ở chổ nào? "
Tưởng Đại Chu:"... "
Bách Thiên Hành không cần bất kỳ nhắc nhở nào, cũng không cần dừng lại để hồi tưởng liền trực tiếp nói:" Bạn là thực tập sinh đến từ Hoa Châu Thượng Nguyệt, trong nhóm có năm người bạn là C vị [5] . Nhóm bạn biểu diễn hát và nhảy bài « Orc Planet»[6], có ba câu điệp khúc là hợp xướng như bạn không phát ra tiếng chỉ cử động miệng, lúc bài hát gần kết thúc có hai nhịp bạn không theo kịp.
Tưởng Đại Chu sắc mặt khẽ biến.
Bách Thiên Hành: "Bốn vị giám khảo tại nơi này nếu một lần phải đánh giá toàn bộ một nhóm, thì ánh mắt sẽ không thể dừng lại trên một thí sinh nào đó quá lâu, cho nên không khỏi bỏ sót. Tôi chú ý đến vấn đề của bạn cho nên lại đánh giá thêm một lần nữa. Lúc nãy đã có hỏi bạn, có biết vấn đề của bản thân ở đâu không? Nhưng giờ hiện tại bạn đứng lên hỏi tôi vì sao lại đánh bạn rớt cấp."
Sắc mặt Tưởng Đại Chu tái mét.
Bách Thiên Hành nói không chút khách khí nhưng lại không giống với ngôn từ tàn nhẫn của Đồng Nhận Ngôn. Hắn không cần lạnh mặt phê bình ai, những lời vừa nói ra rất vững vàng lại tự nhiên, đến mày cũng chưa từng nhăn.
Tưởng Đại Chu bị nói đến ngậm miệng, không nói được lời nào.
Bách Thiên Hành: "Trước khi nghi ngờ năng lực của người khác hãy tự xem lại chính mình."
Bởi vì những lời này toàn trường quay lại đặc biệt yên tĩnh.
Giang Trạm quay đầu nhìn người bên cạnh. Y biết ở sân khấu có máy quay, nhưng hắn cũng không thể nhìn chằm chằm vào một người thông qua màn ảnh được, nhưng vẫn không kìm lại được suy nghĩ.
Bách Thiên Hành cũng quay qua nhìn y, dùng ngữ điệu của đại giám khảo mà nói: "Để cho người khác nghi ngờ năng lực của mình, thì bạn cũng nên xem lại chính mình."
Giang Trạm: "?"
Bách Thiên Hành vẻ mặt thờ ơ quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu, tùy ý mà nói. "Tự xem lại chính mình kỹ một chút. Lớn lên đã vừa cao vừa soái sao lại còn hát được nhảy được, biết hát nhảy cũng không tính đi sao thi đại học lại còn đạt thủ khoa, đã vậy còn là học bá của A Đại."
* * *
[1] Khí tràng cường đại" "气场强大" ": Khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người, có thể hiểu nó là chất khí của một người làm ảnh hưởng lên người khác - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên. Người thuận theo quy luật tự nhiên, khí tràng càng lớn; người rời xa quy luật tự nhiên, khí tràng lại càng nhỏ. Quy luật tự nhiên cùng quy luật hoạt động của thân thể và tâm trí con người vừa vặn thống nhất với nhau [..] (Trích baike) ] .
[2] Hố: Kiểu như đặt bẫy để đùa người khác í.
[3] 黑马Hắc mã: Không lường được thực lực với người cạnh tranh.
[4] Battle = PK, đấu tay đôi, 1: 1
[5] C vị: Center, vị trí trung tâm.
[6] Orc Planet: Nguyên văn tên bài hát là兽人星球.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất