Thượng Vị [Giới Giải Trí]

Chương 22: Chương 22​

Trước Sau
Mấy năm ở nước ngoài Giang Trạm chính là nhờ vào RP để kiếm sống. Loại trình độ chuyên nghiệp này người khác không biết nhưng bản thân Giang Trạm lại biết rất rõ.

Chỉ mấy chữ để hình dung: Dễ như trở bàn tay. [1]

Đặc biệt y còn quen thuộc với các loại ảnh reuters[2], ảnh fans chụp lúc đi làm, ảnh sân bay, ảnh chính thức và không chính thức của nam và nữ minh tinh trong giới giải trí.

Từ một đống ảnh gốc chọn ra vài bức ảnh phù hợp để RP thì đối với y không khó khăn gì cả. Đến mức cái gì mà dị dạng hay dáng người chia đôi từ miệng của nhiếp ảnh gia cũng không còn tồn tại.

Ngoại hình của Ngụy Tiểu Phi rất xuất sắc, da trắng sáng trong suốt, mặt nhỏ, gầy, chân dài. Trên màn ảnh lại rất biết co dãn, ảnh gốc đã rất hoàn hảo không cần thiết phải RP quá nhiều.

Giang Trạm ngồi trước máy tính, con chuột không ngừng di chuyển, con trỏ trên phần mềm PS không ngừng nhấp nháy, hình ảnh được phóng to lại thu nhỏ từng lớp từng lớp một, không mấy chốc ảnh đã được RP hoàn chỉnh.

Toàn bộ quá trình không đến mấy phút.

Cằm của đám người Tùng Vũ thiếu chút nữa đã rớt xuống đất luôn, bọn họ không kinh ngạc việc Giang Trạm có thể RP mà kinh ngạc về tốc độ RP của Giang Trạm.

Này mẹ nó!

Y vừa nhấp chổ nào? Y vừa bấm chữ gì? Bọn họ nhìn còn chưa nhìn rõ là chữ gì, Giang Trạm đã làm xong rồi sao?

Mấy phút này có phải là bị tua nhanh rồi không?

Nhìn thành quả ảnh chụp của Ngụy Tiểu Phi quả đúng là rất đẹp, tinh tế đến mức không chê vào đâu được.

Ba người: "..."

Trạm ca của bọn họ là thần thánh phương nào vậy?

Này cũng có thể sao?

Lúc này trợ lý của nhiếp ảnh gia thấy có chút không đúng nên đi qua xem: "Ai ai, các người không thể đụng vào máy tính của nhiếp ảnh gia đâu. Uy, cậu đang làm cái gì vậy?"

Giang Trạm đem mấy tấm ảnh lưu vào một tệp mới, đứng dậy thoải mái mà nói: "Không có gì, chỉ chỉ giáo nhiếp ảnh gia của các người RP một chút thôi."

Chỉ giáo nhiếp ảnh gia RP?

Giọng điệu này cũng quá mức kiêu ngạo rồi đi.

Trợ lý cảm thấy không đúng, cầm con chuột kiểm tra lại mấy folder trong máy tính, di chuột đến một file mới nhất là mấy tấm ảnh lúc nảy thì sửng sốt: "Là cậu RP?"

Giang Trạm nhướng mày.

Cậu chờ.

Nói xong chạy lại chổ nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh bên kia thì thầm hai câu.

Nhiếp ảnh giá buông máy ảnh ra, trực tiếp bỏ Ngụy Tiểu Phi qua một bên mà quay đầu nhìn qua.

Nhìn vài lần lại chậm rãi xoay người đi về hướng Giang Trạm: "Tôi nói.."

Nhiếp ảnh gia không tức giận dùng giọng điệu trầm ngâm mà nói đồng thời đưa máy ảnh ra: "Nếu không", nhướng mày một cái: "Các cậu tự mình làm? Oke?"

Vẻ mặt nhiếp ảnh gia vẫn như cũ nhưng ánh mắt đã rất dữ tợn: "Cậu tự mình chụp, tự RP cho chính mình? Hả? Lên sân khấu cậu cũng tự trang điểm, tự chơi nhạc tự dẫn chương trình cho chính mình luôn hay gì? Hả? Cậu tự làm khán giả tự kéo phiếu cho bản thân luôn đúng không?"

Mọi người đều có thể thấy nhiếp ảnh gia này hắn không giỏi. Nếu hắn chỉ là tính tình kém, tính cách không tốt thì nãy giờ hắn đã sớm nổi giận nhưng không hắn không trực tiếp bùn nổ mà còn nói ra mấy lời như vậy.

Hắn không phải tính tình không tốt mà chính là hắn xấu tính, hắn đang uy hiếp mọi người.

Tùng Vũ nổi giận hướng tới nhiếp ảnh gia trực tiếp nói: "Anh nói chúng tôi cái gì? Tốt xấu gì anh cũng là nhiếp ảnh gia anh cũng phải chụp cho đẹp đã chứ."

Bị Chân Triều Tịch giữ lại.

Phí Hải cũng ngoi đầu lên cũng đi theo nổi giận, giọng không phục: "Tay chân đẹp như vậy bị anh nói là dị dạng, không thể RP phải chụp lại. Vậy tại sao người khác có thể RP?"

Chân Triều Tịch lại quay qua kéo Phí Hải.

Tùng Vũ được thoát lại chạy ra: "Anh nói thẳng đi có thể chụp hay không? Có thể RP hay không? Nếu chụp được thì liền chụp, RP được thì liền RP. Còn chuoj không được, RP không được thì để chúng tôi biết, chúng tôi đi tìm ê-kíp chương trình đổi studio."

Chân Triều Tịch không kịp kéo Tùng Vũ, Phí Hải lại chạy ra: "Đúng vậy, đổi studio."

Chân Triều Tịch: "..."

Quản không được trẻ nhỏ, tâm thật mệt.

Nhiếp ảnh gia buồn cười: "Đổi? Được thôi, đổi, các cậu cứ đổi đi." Nói xong hất cằm hướng về phía cửa studio; "Đổi đi, để tôi nhìn xem những người khác đều có ảnh đẹp còn các cậu thì không, thử coi các cậu lấy cái gì để thi đấu."

Bỗng nhiên thanh âm của Ngụy Tiểu Phi từ phía sau hắn vang lên: "Chúng tôi dựa vào thực lực thông qua phỏng vấn để tham gia tuyển tú, không phải chỉ dựa vào ảnh chụp. Nếu hôm nay không chụp được thì ngày mai ê-kíp cũng sắp xếp để chúng tôi chụp bù lại. Với lại cũng không sẽ vì không có ảnh chụp mà loại chúng tôi."

Nhiếp ảnh gia: "..."

Ngụy Tiểu Phi rất ít khi mở miệng nhưng mỗi khi mở miệng chính làm làm người tức chết.

Cố tình Giang Trạm lại bổ thêm một đao: "Ảnh chụp đã chụp không đẹp còn không thể RP, muốn đổi cũng là đổi nhiếp ảnh gia."

Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh trong tay bây giờ hắn bỏ đi cũng không được, để đám người này cút đi cũng không được nghẹn cả nữa ngày trời tới mặt đỏ tai hồng.

"Được, tôi chụp cho các cậu. Các cậu không phải rất giỏi sao, tự mình RP đi."

Nói xong xoay người hét lớn: "Tiếp tục chụp!"

Ngụy Tiểu Phi muốn trở lại chổ chụp thì bị Giang Trạm giữ lại.

Giang Trạm: "Cậu cứ bảo trì trạng thái này cho tốt, cứ để hắn tùy ý chụp. Đừng lo, đã có tôi."



Ngụy Tiểu Phi cắn môi gật gật đầu.

Toàn bộ quá trình này mấy thực tập sinh khác đều không dám hé môi, yên lặng đứng một bên nhìn xem.

Chờ đến lúc thấy nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho Ngụy Tiểu Phi mọi người đều biết rằng hắn rất tùy ý, hắn chỉ tùy tiện cầm máy ảnh mà ấn nút chụp. Vị đại ca này chỉ cần tốc độ không cần chất lượng.

Các thực tập sinh khác: Xong rồi, tìm chết rồi.

Sở Mẫn trực tiếp đi đến chổ Phí Hải nhỏ giọng mà chỉ trích: "Đầu các người có vấn đề à? Đắc tội nhiếp ảnh gia có chổ nào tốt không? Thái độ hắn không tốt thì nhẫn một chút không phải là được rồi sao? Phân cao thấp như vậy làm gì hả?"

Giang Trạm hiểu được suy nghĩ của Sở Mẫn, khi nghệ sĩ làm việc vô hình chung vẫn chịu sự quản chế của nhân viên công tác, cũng không hào nhoáng như vẻ ngoài thường thấy.

Giang Trạm kiên nhẫn nói: "Vấn đề này, tôi sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ ảnh của mọi người trong tổ."

Sở Mẫn quay đầu nhìn Giang Trạm, vẻ mặt chính là không còn gì để nói, giọng điệu còn gấp gáp hơn lúc nãy: "Đừng mạnh miệng thế được không? Cậu cho rằng đây là sân khấu đánh giá sơ bộ sao, có cố vấn chóng lưng cho cậu, cho cậu một bước lên trời?"

Phí Hải kinh ngạc trừng mắt: "Này!"

Tùng Vũ: "Họ Sỡ kia đừng có quá phận!"

Sở Mẫn vẻ mặt không phục: "Tôi quá phận, hay các cậu quá thích thể hiện hả? Còn dám công khai đắc tội nhiếp ảnh gia?"

Chân Triểu Tịch: "Được rồi, được rồi! Đừng cãi nhau! Vừa nãy không phải Tiểu Phi đã nói rồi sao? Lịch trình của chúng ta đều nằm gọn trong tầm kiểm soát của ê-kíp chương trình, nếu ảnh quá xấu thì ê-kíp sẽ không dùng nó đâu. Rồi sẽ sắp xếp để chúng ta chụp lại, yên tâm đi."

Trong lòng lại sâu kín liếc Sở Mẫn một cái: Chúng ta không phải có RP chuyên nghiệp trong trăm triệu người là Trạm ca rồi sao.

Sở Mẫn liếc Chân Triều Tịch rồi quay sang nhìn Giang Trạm: "Cậu đúng là làm cho người khác không nói được cái gì."

Giang Trạm vẻ mặt là không có gì để nói nhưng giọng điệu như thường mà nói: "Vậy nên, cậu có muốn tôi RP ảnh không?"

Sở Mẫn: "Quên đi."

Giang Trạm gật đầu: "Oke"

Sở Mẫn vừa đi các thực tập sinh khác đã vây đến.

Mọi người vừa nhìn thấy thái độ lấy lệ của nhiếp ảnh gia lại thấy Sở Mẫn chạy qua đây cãi nhau nên bây giờ mọi người muốn biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Giang Trạm: "Tôi phụ trách."

Đảm bảo xong lại ngồi vào máy tính.

Lần này trợ lý không ngăn cản tùy ý để mấy thực tập sinh này đùa nghịch, dù sao cũng chỉ là một RP không chắc tay mà thôi, một chút nữa làm không xong không phải sẽ chạy lại cầu xin ông nội bà ngoại sao.

Cũng không biết rằng thời điểm nhiếp ảnh gia ca ca qua loa ấn nút chụp xong thì Giang Trạm cũng đã chọn được mấy tấm có thể sử dụng.

Giang Trạm một tay đặt lên chuột một tay trên bàn phím, hai tay phối hợp ăn ý như thể học sinh đang chơi game online vậy đó.

Một đám thực tập sinh đứng phía sau Giang Trạm nhìn chầm chầm vào màn hình. Cũng giống như đám Tùng Vũ lúc nãy cái gì cũng chưa kịp nhìn rõ chỉ thấy trên màn hình các biểu tượng biến nhỏ, biến lớn, biến thẳng biến cong liên tục. Hình ảnh được lọc, lưu, rồi lại lọc lưu, lọc lưu, các thanh công cục được sử dụng với tốc độ chóng mặt.

Mọi ngươi: "!"

Mẹ nó tốc độ sửa ảnh ngang với tốc độ chơi game online.

Người và phần mền là một?

Các thực tập sinh đều kinh ngạc, an tĩnh ngoan ngoãn mà ở phía sau lưng Giang Trạm trừng mắt.

Đầu gối mềm, rất muốn quỳ một cái.

Lúc nhiếp ảnh gia vừa chụp xong ba bộ ảnh của Ngụy Tiểu Phi thì Giang Trạm đã hoàn thành chế phục cùng đồng phục tổ cho cậu ấy.

Giang Trạm hạ thủ không ngừng, đối với mấy người sau lưng nói: "Tới lượt ai người đó cứ đi chụp, ảnh sẽ đồng bộ xuống máy tính, có thể vừa chụp vừa RP."

Mọi người: "!"

Tùng Vũ: "Em em em."

Tùng Vũ thế chổ Ngụy Tiểu Phi.

Ngụy Tiêu Phi mang một đầu mồ hôi từ phía bối cảnh trở về đứng sau lưng Giang Trạm: "Ca?"

Cậu ấy tập trung nhìn vào màn hình sau đó ngây ngẩn cả người.

Trên màn hình là ảnh cậu ấy mặc áo sơ mi trắng, ảnh có vẫn đề rất lớn ánh sáng đã không đủ, mặt còn trắng bệch.

Bởi vì nhiếp ảnh gia chỉ lung tung chụp loạn, lúc chụp còn không điều chỉnh ánh sáng cho nên ảnh chụp xong mới ra cái dạng quỷ này.

Nhưng khi ảnh chụp được mở ra từ phần mềm PS rồi lại rơi vào tay Trạm ca thì nó được biến hình thành một tấm ảnh xuất xắc không tì vết.

Trong ảnh là thanh niên với ngũ quan tuấn lãng, đôi mắt linh động, ánh mắt phát sáng đầy tự tin.

Phí Hải nắm lấy cánh tay của Ngụy Tiểu Phi: "Anh bạn nhỏ! Trạm ca của cậu là thần! Là thần!"

Ngụy Tiểu Phi mặt đầy kinh ngạc, nín thở ngưng thần, đứng ở phía sau tới thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ ảnh hưởng tới Trạm ca của cậu ấy.

Mà Giang Trạm rất bình tĩnh dùng kỹ thuật PR chuyên nghiệp trong trăm vạn người của mình mà vừa hiệu xuất cao vừa nhanh chóng mà RP xong từng bộ từng bộ ảnh một.

Không những thế lúc RP cùng thuận tiện phân tích cùng mấy thực tập sinh phía sau một chút về việc làm thế nào để khi chụp ảnh không bị chụp ra những tấm ảnh bị khiếm khuyết.

"Bức ảnh này đầu có hơi lớn một chút, không phải vì đầu to mà do vai quá nhỏ. Kiểu người này thì không nên chụp ảnh riêng mỗi vai không vì như vậy tỉ lệ đầu cũng cổ sẽ không cân xứng."

"Ảnh này, xem xem. Khung chân mày hơi mỏng một tí, điều này làm ánh mắt trông tĩnh lặng đi cho nên lúc trang điểm mắt chú ý một chút."



"Chân ngắn cũng không sao, đều RP được hết chỉ cần kéo đúng tỉ lệ. Điều này đối với con trai có hơi không cần thiết lắm, con gái sẽ dễ hơn nhiều vì có thể dùng váy để che còn con trai mặc quần sẽ rất dễ lộ."

* * *

Mọi người: Mẹ hỏi chúng tôi vì sao lại quỳ mà nghe giảng bài.

Trong lúc Giang Trạm RP cái vị kia tức giận chụp loạn một hồi cũng đã xong nên hắn thu hồi máy ảnh đi lại đứng một bên yên lặng nhìn Giang Trạm RP.

Hắn lúc đầu định lại cười nhạo một phen, cấp cho hai bên một bậc thang đi xuống thì chuyện này liền coi như xong. Hà tất chi đâu, đều là người trong vòng sau này biết đâu còn có thể hợp tác.

Nhưng khi hắn nhìn những công cụ trên phần mềm PS thoắt ẩn thoắt hiện trên màn hình thì hắn đã biết thanh niên này lấy tự tin từ đâu rồi.

Y thật sự biết RP. Nhiếp ảnh gia nhất thời không thể bước xuống được.

Hai mươi thực tập sinh, mỗi người ba bộ ảnh. Không thể để tên tiểu tử này RP hết toàn bộ được, nếu bị truyền ra ngoài hắn đã nhận việc còn để nghệ sĩ tự mình làm thì hắn làm sao lăn lộn trong vòng được nữa.

Nhiếp ảnh gia vì thế nên đã sai trợ lý đi bảo Giang Trạm đừng RP nữa.

Giang Trạm lại nói: "Không RP nữa. Tôi một người có thể RP cả một cái studio, 2 cái, 3 cái, 4 cái, 5 cái studio đều có thể. Sau đó nói ê-kíp chương trình trả tiền công cho tôi. Tuyển tú là tuyển tú nhưng tiền RP cũng phải tính toán rõ ràng."

Tùng Vũ cũng thật hiểu ý mà góp lời: "Kia, Giang sư phụ. Anh RP một tấm ảnh tính bao nhiêu tiền vậy?"

Giang Trạm: "Ừm, cứ lấy giá thị trường của RP chuyên nghiệp trong trăm vạn người đi."

Họ đều là thanh niên trẻ tuổi, hồ nháo, ngổ ngáo hơi ồn áo lại liều lĩnh còn dễ bị người dẫn dắt.

Giọng điệu và thần thái của Giang Trạm rất có khí phách lại có chút kêu ngạo hoàn toàn như một con soái đầu đàn dùng nhiệt huyết mà dẫn dắt đồng đội.

Một đám tiểu gia hỏa lập tức high[3]: "Ê-kíp chương trình, đưa tiền."

"RP là khác!"

Trợ lí nhiếp ảnh nhìn thấy đối phương nhiều người như vậy có chút sợ, nên không dám trả lời.

Nhiếp ảnh gia thấy mấy thực tập sinh kia ở studio mà high đến như vậy liền lớn tiếng nói: "Các cậu muốn làm gì? Xem đây là nhà các cậu hả?"

Các thanh niên này căn bản không để ý đến hắn.

Nhân viên ánh sáng cùng chuyên viên trang điểm cũng đứng nhìn, nhiếp ảnh gia nhìn trái nhìn phải không phát hiện mình không hold được hiện trường cũng không ai giúp mình đành ôm máy ảnh chạy ra ngoài trong con tức giận.

Giang Trạm lười để ý đến lại tiếp tục RP.

Y đã nói sẽ phụ trách thì sẽ phụ trách đến cùng.

Y mặc kệ người khác không nhìn ra phía sau nhất nhất tập trung vào màn hình cùng ảnh.

Phía sau càng lúc càng nhiều người, y cũng không biết. VJ lão sư vác thiết bị chạy đến nơi rồi y cũng không để ý. Ngay cả việc toàn studio vì người nào đó đến mà an tĩnh không một tiếng động y cũng không biết.

Y RP xong một ảnh lại một ảnh, một bộ lại một bộ. RP đến mấy ảnh phía sau lại thấy ảnh phía trước cần chỉnh một chút thì lại quay lại làm thêm tí nữa.

Y hoàn toàn chìm vào công việc, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Thẳng đến khi máy tình đồng bộ với máy ảnh, y mở ra một file ảnh gốc vừa chụp được vài phút trước trong phần mềm PS.

Bách Thiên Hành, quần áo cùng với quần áo lúc sáng mà y thấy giống hệt nhau.

"!"

Giang Trạm hoảng sợ. Ảnh trong máy tính là đồng bộ từ máy ảnh qua, y theo trình tự đồng bộ mà RP từ trên xuống dưới. Ảnh này nhìn vào thời gian bên góc phải rõ ràng là vừa mới chụp.

Bách Thiên Hành tới đây khi nào? Sao còn chụp mấy tấm ảnh này?

Giang Trạm theo bản năng mà quay đầu.

Vừa chuyển đầu đã bắt gặp ảnh mắt nhìn thẳng của Bách Thiên Hành.

Giang Trạm có chút kinh ngạc: "A, Bách.. Bách lão sư?"

Bách Thiên Hành ở trên cao mà nhìn xuống y, biểu tình nhàn nhạt lại đối với việc y có thể RP rất tò mò cùng kinh ngạc liền mở miệng hỏi: "Không nghĩ tới cậu còn có khả năng này."

Giang Trạm dừng một chút, dời tay khỏi con chuột; "Ừm, là em tự học."

Bách Thiên Hành nở một nụ cười như có như không trên môi: "'RP đi, giúp tôi RP một ảnh."

Bách Thiên Hành thấy y không nhúc nhích: "Hả?"

Giang Trạm ngẫm nghĩ lại dưới ánh nhìn chăm chú của VJ cùng máy quay và mọi người xung quang mà hỏi ý kiến hắn: "Muốn RP chổ nào?"

Bách Thiên Hành: "Cần RP ở đâu thì RP ở đó."

Giang Trạm quay đầu nhìn màn hình máy tính, một lát sau chớp chớp mắt thành khẩn mà nói: "Chính là.. Bách lão sư, ảnh của anh vẫn luôn và đều luôn hoàn hảo không có chổ nào cần chỉnh nữa."

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, rũ mắt mà nhìn y: "Miệng nhỏ rất ngọt!" Dừng một chút: "'vẫn luôn', 'đều luôn'? Xem ra cậu ở lúc riêng tư vẫn luôn chú ý tới tôi."

Lời tác giả: Cắn đều cắn cho ta.

* * *

[1] nguyên văn: 四个字形容:手到擒来. (dùng bốn chữ để hình dung:)

[2] Reuter: Này hán việt là ảnh lộ thấu mình không biết dịch sao cho đúng, mình nghĩ đại loại là ảnh fans chụp kiểu chụp mà idol không biết á, ảnh chụp lúc chuẩn bị đi làm, hay đi lên xe bảo mẫu các loại vậy..

[3] High: Hưng phấn, cao hứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau