Thượng Vị [Giới Giải Trí]

Chương 24: Chương 24​

Trước Sau
Nếu là lúc chỉ có hai người mà Bách Thiên Hành nói như vậy thì Giang Trạm sẽ phát cáu.

Vì đang ở trước ống kính nên Giang Trạm điều chỉnh trạng thái rất tốt không thể cười ra tiếng, luôn nhìn về máy ảnh để tìm tòi và cảm nhận kỹ thuật.

Vận khí của y không tồi, bởi vì đã RP qua nhiều ảnh cho nên đã lĩnh hội được việc khống chế biểu tình của mình. Nếu vẫn không được thì cứ tua lại ký ức những tấm ảnh đã từng RP sau đó học theo từng cái biểu tình một. Mò mẫn một lúc cuối cùng cũng tìm được cảm giác.

Âm thanh bấm máy ảnh thanh thúy vang lên.

Mấy thực tập sinh vây xem bao gồm cả Phí Hải và Tùng Vũ đều kinh ngạc về việc Giang Trạm có thể tiến vào trạng thái chụp ảnh nhanh đến vậy, hoàn toàn không giống một thực tập sinh tự do chút nào.

Chân Triều Tịch ôm cánh tay mà cảm thán: "Trạm ca chính là ăn cơm mà lớn lên sao."

Điều là sơ mi trắng nhưng mặc trên người bọn họ rất qui củ không có nổi bật.

Ngụy Tiểu Phi còn tốt đi, tuổi còn trẻ vóc người chưa quá nẩy nở cho nên quần áo chồng lên người mang tới cảm giác rất nộn.

Chân Triều Tịch mặc vào bởi vì vai có chút rộng cổ hơi thô một tí nên có cảm giác như quần áo công sở vậy, nếu cài luôn cả nút trên cùng thì chính là hình tượng của cán bộ lão làng.

Chân Triều Tịch lúc mặc áo sơ mi đến chết cũng không dám cài thêm một cái cúc nữa, đến lúc RP thì hắn tới mắt cũng không chớp mà nhìn Giang Trạm RP.

Nhưng Giang Trạm mặc một thân quần áo này muốn tỏa sáng bao nhiêu thì có bất nhiêu, giống như cậu trai nhà bên của mấy phim thanh xuân vườn trường vậy, soái khí tiêu sái như ánh mặt trời. Lúc cười lên lộ hai hàm răng trắng nhìn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Các thực tập sinh xung quanh đều thảo luận..

"Quá soái rồi."

"Quá đẹp đi."

"Khuôn mặt này thật đỉnh."

Mà Giang Trạm bên kia sau khi tìm được cảm giác thì quá trình chụp đã có chút thuận lợi.

Vui vẻ, hoạt bát, động lòng người, tươi sáng, thích cười từng biểu cảm từng biểu cảm một đều được thể hiện rất tốt.

Giang Trạm bên này biểu cảm thuận hơn thì nhiếp ảnh gia Bách Thiên Hành bên kia bấm máy cũng thuận lợi hơn.

Đứng chụp, ngồi xổm chụp, cúi người chụp, ngả người ra sau chụp đủ mọi tư thế.

Vừa chụp hắn vừa gợi ý: "Nhìn tôi, lại cười". "Ánh mắt chuyên chú một chút". "Cười tươi một chút, bỏ thêm tình cảm vào nụ cười."

Nói nói một hồi giọng điệu đã dần biếng thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cái điệu cười nhếch mép cùng cái giọng điệu đặc trưng lại xuất hiện.

Bách Thiên Hành: "Lúc nãy miệng ngọt như vậy, sao lúc này không ngọt nữa?"

Bách Thiên Hành: "Nhìn máy ảnh như là đang nhìn tôi vậy đó, ánh mắt thâm tình một chút."

Bách Thiên Hành: "Là thích tôi đó có hiểu hay không? Thích thêm một chút nữa."

* * *

Mọi người: "..."

Bách lão sư làm nhiếp ảnh gia, làm tới mức nhập diễn quá sâu rồi đi.

Có thực tập sinh bắt đầu năm mơ..

"Tới lúc chúng ta chụp, Bách lão sư có gợi ý cho chúng ta giống vậy không a?"

"Ôi mẹ ơi, không thể tưởng tượng được cái cảnh đó!"

"Da gà của tôi nổi hết lên rồi này."

"Đừng, vẫn nên đừng như vậy."

Chân Triều Tịch, Tùng Vũ, Ngụy Tiểu Phi cũng đi theo thảo luận..

Chân Triều Tịch: "Trạm ca thật lợi hại, đủ định lực nha. Nếu là tôi, Bách lão sư nói với tôi mấy câu như vậy chắc chắn tôi đã cười vang rồi."

Tùng Vũ: "Quên đi, tôi không chịu nổi. Tôi không cần Bách đạo giúp tôi chụp đâu dù sao ảnh của tôi cũng đã RP xong hết rồi."

Ngụy Tiểu Phi: "Bách lão sư sẽ không đối với chúng ta như vậy đâu."

Nhiều người như vậy chỉ có Phí Hải từ đầu đến cuối thu mình trong góc.

Phí Hải: Này là đang tạo CP hả? Này là CP mà tôi ship hả? Này là tương tác, này là đối thoại, mẹ nó kswl (ngọt chết tôi rồi) !

Fans còn khuyên tôi đừng cắn CP?

Chờ, mấy cô gái truy tinh kia hãy chờ đi!



Đến lúc tiết mục phát sóng coi các người có nhảy lên trời không!

Phí Hải: Đến lúc đó tôi chính là cậu bé cắn đường cấp tổ sư!

Cùng ngày, Giang Trạm liền chụp xong ba bộ ảnh tuyên truyền, chụp xong y ngồi vào máy tính tiếp tục RP.

Lúc y RP thì mấy thực tập sinh khác cũng tiến đến bối cảnh chụp ảnh.

Không phải nhất thiết chụp hết lại cả ba bộ ảnh, mọi người chỉ nó vậy thôi cũng chỉ có hơn mười người chụp, nếu chụp lại cả đám không phải làm người ta mệt chết sao.

Cũng chỉ là đùa giỡn, tốp năm tốp ba cùng nhau chụp, Bách Thiên Hành cũng tùy tiện bấm máy một chút để VJ lão sư quay chút tư liệu sống.

Cũng tốt, trong không khí vui vẻ đó Giang Trạm bắt đầu xem ảnh chụp của mình từ phần mềm PS.

Xem từng cái từng cái một, nói thật cũng có chút kinh ngạc.

Y không ngờ rằng trạng thái của mình lại tốt như vậy.

Biểu tình đúng nơi đúng chổ, biểu cảm trong ánh mắt cũng đầy đủ làm nên một trạng thái tràn đầy sức sống.

Mà loại trạng thái này Giang Trạm rất rõ ràng, trước khi về nước tuyệt đối là không có.

Đặc biệt vào một năm trước khi mẹ y qua đời y mỗi ngày nhìn vào gương đều cảm thấy mình như cái xác không hồn.

Khác biệt lớn như vậy, trên ảnh chính là một loại tinh thần rất sảng khoái.

Quả nhiên lúc trước quyết định về nước là chính xác.

Giang Trạm không đắm chìm trong quá khứ, vừa mới so sánh liền kinh ngạc về sự thay đổi tinh thần và diện mạo của chính mình.

Suy nghĩ lại cũng không có gì quái lạ, trước đó hắn đã tự giải sầu gần một năm, lúc về nước tinh thần đã điều chỉnh được bảy tám phần rồi. Sau lại tham gia tuyển tú gặp gỡ một đám thanh niên ồn ào, còn gặp lại Bách Thiên Hành, cuộc gặp gỡ này đã điều động lại mặt tích cực trong y. Tham gia vào một ngành sản xuất hoàn toàn xa lạ, đầy tính khiêu chiến cùng mới mẻ.

Nhiều yếu tố cũng những sự việc trùng hợp kết hợp với nhau lại huy động ra được mặt tích cực nhất của con người.

Giang Trạm cho rằng vận khí mình thật không tồi.

Bỗng có người từ sau bước đến, đặt tay sau lưng y cúi người nghiêng sang một bên.

Tùng Vũ: "Sao rồi?"

Giang Trạm: "Ừm, còn chưa RP."

Tùng Vũ nhìn chằm chằm ảnh gốc trên phần mềm PS: "Trời má, như vầy rồi mà còn muốn sửa?"

Giang Trạm vừa bắt đầu RP vừa nói: "Phải sửa lại một chút."

Tùng Vũ tò mò: "Sửa cái gì."

Giang Trạm phóng đại từng bộ phần lên lại dùng mấy thanh công cụ chỉnh sửa: "Tỷ như lông mày nè, có thể chỉnh lại một chút."

Tùng Vũ: "..."

Này mẹ nó, mở phần mềm lên RP mỗi cái lông mày mà cũng tính là RP? Kia, bọn họ còn phải kéo chân, thu nhỏ vai, làm gầy cổ thì tính là cái gì? Đập đi xây lại sao!

Tùng Vũ thở hắt ra, tức chết ta.

Đến lúc này thì cái phong ba nho nhỏ của buổi chụp ảnh tuyên truyền không tiếng động mà trôi qua.

Giang Trạm thậm chí không gặp lại vị nhiếp ảnh gia kia cũng biết ảnh mà y RP đã được ê-kíp lấy đi rồi. Bọn họ nói sẽ để người phụ trách chương trình xem lại một chút, cái nào có thể dùng thì dùng nếu dùng không được thì có thể yêu cầu chụp lại.

Giang Trạm gật đầu đương nhiên không có ý kiến.

Người lấy đi ảnh là một tiểu tỷ tỷ trong ê-kíp, dùng giọng điệu tò mò mà hỏi y: "Cậu học RP cũng phải học rất lâu đi?"

Giang Trạm dừng một chút: "Cũng bình thường."

"Vừa học vừa luyện chắc khoảng hai năm đi?"

Giang Trạm: "Tận hai năm? Tôi tự học khoảng hai tháng."

Tiểu tỷ tỷ trong ê-kíp: "..."

Bách Thiên Hành đứng bên cạnh không nhanh không chậm mà nói: "Mặc kệ là học hai năm hay vài tháng, đừng quên lúc đầu mọ người đã nói phải thu tiền RP, nên thanh toán vẫn là phải thanh toán."

Tiểu tỷ tỷ trong ê-kíp: "Được, ok."

Bách Thiên Hành: "Là giá bình quân của RP chuyên nghiệp trong trăm vạn RP."



Tiểu tỷ tỷ trong ê-kíp: "RP chuyên nghiệp trong trăm vạn RP? Không phải chỉ là nghiệp dư thôi sao?"

Bách Thiên Hành nhìn cô ấy: "Lúc cần dùng thì là RP chuyên nghiệp trong trăm vạn RP, tới lúc này lại là nghiệp dư."

Tiểu tỷ tỷ trong ê-kíp: "..."

Tôi sai rồi, sai rồi.

Xa xa ở nhà mình Vương Phao Phao đang ngồi xổm trước máy tính RP ảnh, nếu cô ấy nghe được đoạn đối thoại này có lẽ sẽ tức giận đến hất bàn: Đương nhiên là cô sai rồi!

Đúng trước mặt cô chỉ là một RP chuyên nghiệp trong trăm vạn RP thôi sao?

Đó chính là "hi vọng" của phấn vòng chúng tôi!

"Hi vọng" có thể đo điếm bằng gái trị thị trường sao?

Kia chính là RP nửa giang sơn của phấn vòng! [1]

Nửa giang sơn!

Giờ phút này RP ảnh RP đến hỏng mất Vương Phao Phao: Không thể gục ngã, không có P Thần ở đây thì ta Vương Phao Phao cũng có thể làm được! Nhất định có thể!

Gồng không được nửa phút Vương Phao Phao hoa mắt chóng mặt mà tắt phần mềm, click mở qq, lần thứ tám trăm mà kêu gọi P Thần.

@ Mất đi P tạm thời không thể sống :P a! Đồ Thần! P Thần! Ông rốt cuộc đang ở chổ nào vậy? Nếu ông tự mình sinh con thì hiện tại cũng phải ở cữ xong rồi chứ?

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: [khóc lớn] . Jpg Chúng tôi cần ông! Mấy trạm tử cần ông! Phấn vòng cũng cần ông!

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Còn có «Cực hạn thần tượng», còn có Bách của chúng ta, còn có mấy hôm nay xuất hiện một tân binh đầu tường.

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: [hình ảnh], [hình ảnh], [hình ảnh] . Xem đi chính là nhóc con này, có soái không? Quá soái có đúng không?

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Ta cảm thấy hắn chính là chiến mã của show tuyển tú năm nay! Còn có thể trở thành tân binh đầu tường!

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Ta sẽ vì tân binh đầu tường RP ảnh, thật mẹ nó soái quá đi.

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Chính là tôi đã lâu rồi không dùng phần mềm, hiện tại không biết làm sao mà RP, P ơi! Ông mau xuất hiện đi! RP xong ảnh của tân binh đầu tường rồi hẳn ẩn thân tiếp không được sao?

Nhưng mà không động tĩnh.

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không chút hồi đáp.

Vương Phao Phao uể oải không thôi.

Cô ấy lại mở phần mềm, hự hự hự mà tiếp tục RP, vừa RP vừa nuốt nước miếng.

Quá soái! Sao có thể soái như vậy!

Một lúc sau lại cso người chọc Vương Phao Phao.

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Phao Phao đã có người đăng ảnh Reuter[2] của tân đầu tường rồi kìa! Còn là ảnh động, cậu mau lên WeiBo xem đi!

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: ! Weibo nào, đưa tôi!

@SS thuốc trừ sâu DDVP: @ Ma tiểu ma trung ma đại.

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Cậu còn chưa liên lạc được với P Thần sao?

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Đừng nói nữa!

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Nghĩ đến hướng tốt đi, có thể P đã gã cho Bách của chúng ta, BP trở thành sự thật.

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Không sai! Sau khi kết hôn, sinh còn rồi ở cữ thì có thể sang năm P sẽ trở lại nhậm chức. Bách hiện tại lựa chọn trở lại chính là để mua sữa bột cho em bé đi.

@SS thuốc trừ sâu DDVP: [quỳ xuống đất] . Jpg, [sống trong tưởng tượng] . Jpg

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: [khóc lớn] . Jpg, [không nghe không nghe, chính là sự thật] . Jpg

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Làm mấy cô gái nhỏ trong phấn vòng thật không dễ dàng!

@ Mất đi P tạm thời không thể sống: Làm mấy cô gái nhỏ trong phấn vòng phải kiên cường.

Lời tác giả: BP = B (Bách) x P (P Thần)

* * *

[1] Phấn vòng: Kiểu như cách nói chung của fandom vậy đó mà là nhiều fandom. Nửa giang sơn phấn vòng câu này sau này sẽ gặp ạ. Giang Trạm chính là nắm trong tay giang sơn nửa phấn vòng.

[2] Reuter - Ảnh đi làm - 路透了: Theo như ngữ cảnh là ảnh chụp lúc Giang Trạm đi từ ký túc xá qua cao ốc Tứ Phương, mình không biết dịch sao cho đúng nên mình để nguyên lại luôn, sau này sẽ gặp từ này nhiều á. Đại loại là ảnh chính diện, ảnh do fans hoặc người qua đường chụp được, nghĩa hán việt là "lộ thấu" Có gì sai sót xin mn bỏ qua cho ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau