Thuyền Đêm Bến Vắng

Chương 4: Khám bệnh

Trước Sau
Mấy ngày nay thời tiết Nam Thành mưa dầm liên miên, mẩn đỏ trên lưng Giang Độ bắt đầu ngứa ngáy lạ thường, quấy nhiễu anh đêm qua ngủ không ngon giấc.

Sau khi thức giấc lúc bốn giờ sáng, anh không thể ngủ được nữa, dậy tắm rửa và quan sát thị trường chứng khoán Mỹ một lúc, cảm giác khó chịu sau lưng vẫn đang hành hạ anh. Anh chợt nhớ đến Wechat của bác sĩ mà hôm nọ Phương Chính đã gửi cho anh.

Vì vậy anh mở danh thiếp ra, bấm thêm bạn tốt rồi thành công gửi tin nhắn.

“Đinh”, Giang Độ còn chưa đặt điện thoại xuống đã nhìn thấy tin nhắn đồng ý kết bạn.

Anh kinh ngạc nhíu mày, liếc nhìn thời gian, 4:39.

Giang Độ tìm kiếm trang web của Bệnh viện số 6 để tìm bác sĩ da liễu đăng ký. Anh loáng thoáng nhớ ra Phương Chính đã nói là “Bác sĩ Nhậm”? Họ Nhậm? Kéo chuột xuống phía dưới, anh đã tìm thấy.

Nhậm Vãn Chu, bác sĩ da liễu, chuyên điều trị bệnh chàm, nổi mề đay, bỏng nước và các bệnh về da thông thường khác.

Nhìn bức ảnh bên cạnh hồ sơ, Giang Độ cau mày, trông hơi quen nhưng không nhớ ra.

Anh đăng ký khám vào buổi chiều ngày mai.

Lúc đó Vãn Chu đang trực đêm ở bệnh viện; buổi tối bệnh nhân bị tạt axit sunfuric lần trước chợt la hét lên vì đau đớn, nên cô đã đến đưa cho cô ấy một ít thuốc chống viêm để giảm đau.

Trở lại văn phòng, cô mở điện thoại di động và thấy yêu cầu thêm bạn. Không có tin nhắn nào, chỉ có ghi chú mặc định kết bạn của Wechat.

Vãn Chu không suy nghĩ nhiều, bấm đồng ý. Wechat của cô thường được người lạ kết bạn, nhiều người trong số họ là những bệnh nhân mà cô từng khám sau đó họ giới thiệu cho bạn bè, người thân, muốn hỏi xin lời khuyên về bệnh qua Wechat.

Cô hơi phiền não nhưng không tiện từ chối, ai mắc bệnh mà không khó chịu chứ, huống chi Wechat của mình được người khác giới thiệu cũng cho thấy sự đánh giá cao của bệnh nhân dành cho cô.

Thấy trời gần sáng, cô tan làm, dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà.

-

Khi Giang Độ đến bệnh viện, anh vẫn đang suy nghĩ có nên đánh tiếng trước với bác sĩ Nhậm hay không, nhưng nghĩ lại thôi.

Anh bấm tắt màn hình điện thoại di động, ném vào túi quần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Hôm nay Vãn Chu bận rộn tối mắt tối mũi, không biết có phải vì ngày nghỉ lễ tháng Năm sắp tới hay không, mà mấy ngày nay bệnh nhân chen chúc nhau đến khám bệnh.

Khám từ buổi sáng đến bây giờ, ngoại trừ lúc đi vệ sinh và uống nước, cô chưa hề nghỉ ngơi, thậm chí còn không kịp ăn trưa, bận rộn đến chóng mặt.

Khám xong bệnh nhân này sau đó tiếp tục bấm chuông gọi người tiếp theo mà không màng ngước đầu lên.

“Bệnh nhân 1585 đến phòng số 2, bệnh nhân 1585 đến phòng số 2.”

Một lát sau, Vãn Chu đang cúi đầu viết bệnh án cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn máy tính, trước tiên xác nhận thông tin của bệnh nhân.

“Họ tên, Giang Độ, anh thấy không khỏe...” Âm thanh đột nhiên ngưng bặt, Vãn Chu hoàn hồn, sững sờ, quay qua nhìn người đang ngồi.

Giang Độ đang ngồi trên ghế, hai chân mở rộng, tay cầm sổ khám bệnh, giống với dáng vẻ của anh hồi cấp ba; những lúc cô lấy cớ đến nhà vệ sinh để đi ngang qua lớp anh sẽ luôn lén nhìn anh vài lần.

Mặc chiếc áo phông trắng đơn giản và quần ngắn tới đầu gối, khoe bắp chân săn chắc và đôi giày bóng rổ mới nhất, dường như anh không thay đổi quá nhiều so với người trong ký ức của cô, nhưng xung quanh anh có một bầu không khí điềm tĩnh, không còn sự thiếu kiên nhẫn và táo bạo của thời trung học.

Năm tháng dường như không buông bỏ người đẹp.

Giang Độ hơi kinh ngạc trước sự im lặng kéo dài của bác sĩ, nghiêng người đưa sổ khám bệnh cho cô, trầm giọng gọi: “Bác sĩ Nhậm?”

Vãn Chu hoàn hồn, ổn định tinh thần, lấy cuốn sổ khám bệnh từ tay anh, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên cuốn sổ sau khi được người đàn ông cầm trong tay một lúc lâu.

Cô tiếp tục hỏi: “Không khoẻ ở đâu?”

“Hình như tôi bị nổi mẩn đỏ ở lưng, tưởng nó sẽ tự khỏi nhưng không thấy khá hơn, dạo gần đây tôi thấy rất ngứa.”

Vãn Chu chần chừ một chút rồi nói: “Anh cởi áo ra đi, nằm sấp xuống giường bệnh để tôi xem thử.”

Cô viết xong bệnh án, xoay người đã thấy anh cởi áo nằm sấp trên giường rồi.

Cổ họng Vãn Chu dần khô chát, cô cúi đầu đeo bao tay cao su, đi tới và bắt đầu khám.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Đầu tiên cô kiểm tra vị trí của vết mẩn bằng mắt thường, sau đó nhẹ nhàng dùng tay chạm vào và hỏi: “Có đau không?”

Trên giường khám bệnh, Giang Độ lắc đầu.

Vì vậy, cô ấn mạnh hơn: “Vậy thì sao?” Cô cảm nhận được cơ bắp của người đàn ông đang nằm căng cứng trong giây lát.

Giang Độ vẫn lắc đầu.

“Được rồi, anh ngồi dậy đi.”

Khi Vãn Chu rút tay về, cô như lơ đãng lướt qua dòng hình xăm.

Cởi găng tay ném vào thùng rác, cô ngồi trở lại bàn làm việc, vừa viết bệnh án vừa ghi chỉ định của bác sĩ: “Sau khi khám, tôi đã loại trừ khả năng có cục u dưới vết mẩn và khối u ở lưng, chắc là do bình thường tắm quá mạnh làm rách da nên vi trùng lợi dụng cơ hội xâm nhập vào da và niêm mạc của da hình thành mẩn ngứa. Không sao, tôi sẽ kê cho anh thuốc bôi. Nhớ phải luôn để ý phía sau lưng xem có vết nứt trên da không, không hút thuốc, uống rượu hay ăn cay trong khi bôi thuốc. Được rồi, bây giờ anh có thể đi lấy thuốc.”

Vãn Chu đưa sổ khám bệnh cho anh, ngước mắt nhìn anh.

Giang Độ cười nhạt nhìn chằm chằm cô rồi hỏi một cách sâu kín: “Bác sĩ Nhậm, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Đầu Vãn Chu choáng váng, cô âm thầm siết chặt bút nước màu xanh đen, cố giả vờ bình tĩnh đáp: “Có à? Chắc anh nhớ nhầm người rồi.”

Giang Độ cười đá đầu lưỡi lên hàm ngói, à một tiếng rồi đứng dậy chuẩn bị đi.

“Sau hai tuần nhớ tới tái khám.”

Giang Độ quay lại liếc nhìn Nhậm Vãn Chu đang ngồi, khẽ vẫy sổ khám bệnh trong tay với cô ra hiệu rằng anh đã biết.

Trước khi đi, anh lại liếc nhìn bắp chân và mắt cá chân lộ ra dưới chiếc áo blouse trắng với hàm ý không rõ.

Đi ra khỏi phòng khám, Giang Độ thấp giọng mỉm cười, con thỏ nhỏ sau một thời gian dài không gặp dường như đã bạo dạn hơn rất nhiều rồi.

Giả vờ không biết à?

Thật ra vừa nãy anh định hỏi là: “Bác sĩ Nhậm, có phải chúng ta từng làm tình rồi không?”

Đùa gì thế, có gã đàn ông nào có thể quên mất người phụ nữ từng ăn nằm với mình chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau