Chương 44
Thời gian đầu, ảo giác không thường xuyên xuất hiện. Trần Tân biết chỉ cần anh đi khám bác sĩ và uống thuốc thì ảo giác sẽ biến mất hoàn toàn.
Thế nhưng giống như ảo giác đã nói, anh không nỡ.
Mà kỳ lạ thay, Trần Tân không đau xót tới cùng cực, như thể cái chết của Phó Diễn chẳng có tác động gì lớn tới anh.
Anh chỉ không ngủ được, mất ngủ hết đêm này qua đêm khác.
Anh phải uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được vài tiếng, để rồi thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì tim đập nhanh.
Lúc một lần nữa giật mình tỉnh giấc, Trần Tân nhìn thấy Phó Diễn đang lạnh lẽ đi qua đoạn hành lang rộng.
Không phân biệt được là mơ hay thực, anh lao xuống giường và đuổi theo.
Chiếc cầu thang xoắn ốc trải thảm dày, hết tầng này tới tầng khác, cho đến tầng thượng.
Phó Diễn ngồi trên đoạn lan can thấp, mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Chú.”
Trần Tân bước lại gần hắn. Anh thấy Phó Diễn vươn tay về phía anh. Tần Tân không nắm lấy.
Gió đêm thổi qua lớp áo ngủ, lướt qua mắt cá chân trần của anh. Phó Diễn trước mặt đang dụ dỗ anh nhảy xuống. Nhưng phía dưới không phải đại dương cuộn trào mà là vườn hoa bất biến. Thảm cỏ mềm mãi sẽ không lập tức cướp đi sinh mạng của anh, dù cộng thêm độ cao của tòa nhà.
“Cậu muốn tôi nhảy xuống.” Trần Tân bình tĩnh nói.
Phó Diễn: “Chú không dám sao?”
Trần Tân vịn lấy lan can, đưa mắt nhìn xuống dưới: “Cho dù thật sự nhảy thì cũng không chết nổi.”
Phó Diễn trong ảo giác tựa ác quỷ không ngừng đưa ra những điều kiện hấp dẫn.
“Thế nhưng nhảy xuống thì chủ sẽ có thể ngủ một giấc thật dài, thật dài, thật dài.”
Trần Tân không nói gì. Anh thậm chí còn nghiêm túc suy xét về chuyện này. Dẫu sao thì cũng đã lâu lắm rồi anh không có một giấc ngủ ngon.
Phó Diễn trước mặt đột nhiên ôm lấy ngực, mắt đỏ hoe, kêu đau: “Chú, tôi đau quá.”
Dòng máu đỏ tươi tuôn trào dữ dội từ những kẽ ngón tay hắn. Phó Diễn nhìn Trần Tân với ánh mắt đầy uất ức, như thể đang trách anh vì sao không chịu nhảy xuống.
Trần Tân cảm thấy đầu đau nhói, những tạp âm ồn ào bên tai inh ỏi và rít chói. Giữa cơn choáng váng đang trào dâng, Trần Tân thả bàn tay đang nắm lấy lan can ra.
Song, cơ thể anh không thể rơi xuống vì đã có người ôm chặt lấy eo anh.
Ngay lúc đó, lý trí của anh quay trở lại, Phó Diễn ôm ngực kêu đau biến mất, không còn thấy nữa, mà nửa người của Trần Tân đã nhô ra khỏi lan can.
Tim Trần Tân dường như bắt đầu đập lại. Anh nắm lấy bàn tay đang giữ eo mình, đồng thời xoay người lại, ôm chặt lấy người kia.
Vì dùng quá nhiều sức nên tay Trần Tân vẫn còn hơi run.
Cơ thể người bị anh ôm cứng đờ. Bàn tay đang giữ eo anh thử đẩy anh ra.
Trần Tân càng nôn nóng ôm lấy người kia hơn: “Cậu quả nhiên chưa chết. Tối biết mà.”
Người kia không nói gì nhưng cố sức hơn để đẩy anh ra.
Trần Tân ngoắc lấy cổ đối phương, trao cho người đó một nụ hôn vụng về mà tha thiết.
Mãi cho đến khi người kia giãy dụa đẩy anh ra và rồi cất giọng nói xa lạ.
“Ngài Trần, ngài nhận lầm người rồi.”
Người tới, không phải hắn.
Thế nhưng giống như ảo giác đã nói, anh không nỡ.
Mà kỳ lạ thay, Trần Tân không đau xót tới cùng cực, như thể cái chết của Phó Diễn chẳng có tác động gì lớn tới anh.
Anh chỉ không ngủ được, mất ngủ hết đêm này qua đêm khác.
Anh phải uống thuốc ngủ mới miễn cưỡng ngủ được vài tiếng, để rồi thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì tim đập nhanh.
Lúc một lần nữa giật mình tỉnh giấc, Trần Tân nhìn thấy Phó Diễn đang lạnh lẽ đi qua đoạn hành lang rộng.
Không phân biệt được là mơ hay thực, anh lao xuống giường và đuổi theo.
Chiếc cầu thang xoắn ốc trải thảm dày, hết tầng này tới tầng khác, cho đến tầng thượng.
Phó Diễn ngồi trên đoạn lan can thấp, mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Chú.”
Trần Tân bước lại gần hắn. Anh thấy Phó Diễn vươn tay về phía anh. Tần Tân không nắm lấy.
Gió đêm thổi qua lớp áo ngủ, lướt qua mắt cá chân trần của anh. Phó Diễn trước mặt đang dụ dỗ anh nhảy xuống. Nhưng phía dưới không phải đại dương cuộn trào mà là vườn hoa bất biến. Thảm cỏ mềm mãi sẽ không lập tức cướp đi sinh mạng của anh, dù cộng thêm độ cao của tòa nhà.
“Cậu muốn tôi nhảy xuống.” Trần Tân bình tĩnh nói.
Phó Diễn: “Chú không dám sao?”
Trần Tân vịn lấy lan can, đưa mắt nhìn xuống dưới: “Cho dù thật sự nhảy thì cũng không chết nổi.”
Phó Diễn trong ảo giác tựa ác quỷ không ngừng đưa ra những điều kiện hấp dẫn.
“Thế nhưng nhảy xuống thì chủ sẽ có thể ngủ một giấc thật dài, thật dài, thật dài.”
Trần Tân không nói gì. Anh thậm chí còn nghiêm túc suy xét về chuyện này. Dẫu sao thì cũng đã lâu lắm rồi anh không có một giấc ngủ ngon.
Phó Diễn trước mặt đột nhiên ôm lấy ngực, mắt đỏ hoe, kêu đau: “Chú, tôi đau quá.”
Dòng máu đỏ tươi tuôn trào dữ dội từ những kẽ ngón tay hắn. Phó Diễn nhìn Trần Tân với ánh mắt đầy uất ức, như thể đang trách anh vì sao không chịu nhảy xuống.
Trần Tân cảm thấy đầu đau nhói, những tạp âm ồn ào bên tai inh ỏi và rít chói. Giữa cơn choáng váng đang trào dâng, Trần Tân thả bàn tay đang nắm lấy lan can ra.
Song, cơ thể anh không thể rơi xuống vì đã có người ôm chặt lấy eo anh.
Ngay lúc đó, lý trí của anh quay trở lại, Phó Diễn ôm ngực kêu đau biến mất, không còn thấy nữa, mà nửa người của Trần Tân đã nhô ra khỏi lan can.
Tim Trần Tân dường như bắt đầu đập lại. Anh nắm lấy bàn tay đang giữ eo mình, đồng thời xoay người lại, ôm chặt lấy người kia.
Vì dùng quá nhiều sức nên tay Trần Tân vẫn còn hơi run.
Cơ thể người bị anh ôm cứng đờ. Bàn tay đang giữ eo anh thử đẩy anh ra.
Trần Tân càng nôn nóng ôm lấy người kia hơn: “Cậu quả nhiên chưa chết. Tối biết mà.”
Người kia không nói gì nhưng cố sức hơn để đẩy anh ra.
Trần Tân ngoắc lấy cổ đối phương, trao cho người đó một nụ hôn vụng về mà tha thiết.
Mãi cho đến khi người kia giãy dụa đẩy anh ra và rồi cất giọng nói xa lạ.
“Ngài Trần, ngài nhận lầm người rồi.”
Người tới, không phải hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất